Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Chương 56: Bạch y công tử
Toàn bộ đao kiếm sáng loáng đồng loạt bổ về phía đây, hắn vô lực giơ thanh kiếm lên, đôi mắt đỏ như hoàng hôn trời chiều, bên tai phảng phất tiếng kêu khóc của Bạch Ly Nhược, nàng thảng thốt gọi, “Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch…”
Máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng của Bạch Ly Nhược, nàng cảm giác một nỗi hận ý đang dâng lên trong ngực, đôi mắt xanh tràn đầy nước nhìn đao kiếm.
Nghĩ thì chậm, hành động nhanh như cắt, một cây đao ra hiệu lệnh, toàn bộ thanh đao còn lại của bọn người áo đen đồng loạt vung lên rất nhanh, lực vô cùng mạnh, Bạch Ly Nhược vẫn còn đang hoảng sợ, bỗng bên tai vang lên một thanh âm dịu dàng, “Cô nương, người không sao chứ?”
Bạch Ly Nhược quay đầu, bên cạnh là một vị công tử nho nhã, cầm quạt mặc y phục trắng, uyển ước như tiên, nàng nghĩ sống ở thời này sao lại có người tuấn mỹ đến vậy?
Gương mặt đẹp như tranh vẽ, phượng mâu nghiêng nghiêng, tuyệt mỹ đến mức nữ tử nào cũng phải mất hồn ( đúng là muôn đời chết vì giai đẹp ^^). Hắn như đi ra từ một bức tranh, phiêu dật thoát trần, không giống Phong Mạc Thần lãnh mạc, cũng không giống Hàn Thiên Mạch hào hoa, hoàn hảo đến nỗi người khác cũng không dám lại gần, dường như kề bên là khinh nhường hắn.
Bạch y công tử nhìn thấy Bạch Ly Nhược thì trong một khắc cũng hơi sững sờ nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, nói “Bạch Thanh Loan có quan hệ gì với cô nương?”
Bạch Ly Nhược giật mình “Bạch Thanh Loan là tỷ tỷ ta, đa tạ công tử đã cứu giúp.”
Người đi theo bạch y công tử chống trả người áo đen, mắt thấy mấy tên đó sẽ bị đánh chết, bạch y công tử mở miệng “Phương Nham, hãy khoan dung độ lượng…”
Nam tử tên Phương Nham dừng tay, bọn người áo đen chạy trối chết.
“Bạch cô nương, vị công tử này đã trúng độc, cần tìm một chỗ để mau giải trừ, cô nương có chỗ nào để đi không?” Bạch y công tử cúi người xem xét thương thế của Hàn Thiên Mạch, ôn hòa mở miệng.
Bạch Ly Nhược vội vàng nói, “Thần Vương phủ, phiền công tử đưa chúng ta trở về Thần Vương phủ.”
Trong mắt bạch y công tử thoáng sững lại, gật đầu “Thì ra cô nương là Thần Vương phi, ta sẽ lệnh Phương Nham đưa hai vị trở về, sau này hẹn ngày tái ngộ.”
Hắn làm sao biết nàng là Thần Vương phi, Bạch Ly Nhược phút chốc nghi ngờ, nhưng Phương Nham đã cõng Hàn Thiên Mạch trên lưng, sải bước đi tới Thần Vương phủ.
Mà bạch y công tử chậm rãi xoay người, ưu nhã bước đi theo hướng ngược lại.
Thần Vương phủ lại nổi lên sóng to gió lớn, Phong Mạc Thần nhìn Hàn Thiên Mạch hôn mê, môi mỏng nhếch lên, bọn họ lại dám lén gặp mặt sau lưng hắn?
Vẻ mặt Bạch Ly Nhược lo lắng nhìn đại phu cầm máu giải độc cho Hàn Thiên Mạch, đôi mi thanh tú rủ xuống.
“Ngươi rất lo lắng sao?” Phong Mạc Thần nghiến răng, nâng cằm Bạch Ly Nhược, trong mắt hiện lên ngọn lửa phừng phừng.
Máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng của Bạch Ly Nhược, nàng cảm giác một nỗi hận ý đang dâng lên trong ngực, đôi mắt xanh tràn đầy nước nhìn đao kiếm.
Nghĩ thì chậm, hành động nhanh như cắt, một cây đao ra hiệu lệnh, toàn bộ thanh đao còn lại của bọn người áo đen đồng loạt vung lên rất nhanh, lực vô cùng mạnh, Bạch Ly Nhược vẫn còn đang hoảng sợ, bỗng bên tai vang lên một thanh âm dịu dàng, “Cô nương, người không sao chứ?”
Bạch Ly Nhược quay đầu, bên cạnh là một vị công tử nho nhã, cầm quạt mặc y phục trắng, uyển ước như tiên, nàng nghĩ sống ở thời này sao lại có người tuấn mỹ đến vậy?
Gương mặt đẹp như tranh vẽ, phượng mâu nghiêng nghiêng, tuyệt mỹ đến mức nữ tử nào cũng phải mất hồn ( đúng là muôn đời chết vì giai đẹp ^^). Hắn như đi ra từ một bức tranh, phiêu dật thoát trần, không giống Phong Mạc Thần lãnh mạc, cũng không giống Hàn Thiên Mạch hào hoa, hoàn hảo đến nỗi người khác cũng không dám lại gần, dường như kề bên là khinh nhường hắn.
Bạch y công tử nhìn thấy Bạch Ly Nhược thì trong một khắc cũng hơi sững sờ nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, nói “Bạch Thanh Loan có quan hệ gì với cô nương?”
Bạch Ly Nhược giật mình “Bạch Thanh Loan là tỷ tỷ ta, đa tạ công tử đã cứu giúp.”
Người đi theo bạch y công tử chống trả người áo đen, mắt thấy mấy tên đó sẽ bị đánh chết, bạch y công tử mở miệng “Phương Nham, hãy khoan dung độ lượng…”
Nam tử tên Phương Nham dừng tay, bọn người áo đen chạy trối chết.
“Bạch cô nương, vị công tử này đã trúng độc, cần tìm một chỗ để mau giải trừ, cô nương có chỗ nào để đi không?” Bạch y công tử cúi người xem xét thương thế của Hàn Thiên Mạch, ôn hòa mở miệng.
Bạch Ly Nhược vội vàng nói, “Thần Vương phủ, phiền công tử đưa chúng ta trở về Thần Vương phủ.”
Trong mắt bạch y công tử thoáng sững lại, gật đầu “Thì ra cô nương là Thần Vương phi, ta sẽ lệnh Phương Nham đưa hai vị trở về, sau này hẹn ngày tái ngộ.”
Hắn làm sao biết nàng là Thần Vương phi, Bạch Ly Nhược phút chốc nghi ngờ, nhưng Phương Nham đã cõng Hàn Thiên Mạch trên lưng, sải bước đi tới Thần Vương phủ.
Mà bạch y công tử chậm rãi xoay người, ưu nhã bước đi theo hướng ngược lại.
Thần Vương phủ lại nổi lên sóng to gió lớn, Phong Mạc Thần nhìn Hàn Thiên Mạch hôn mê, môi mỏng nhếch lên, bọn họ lại dám lén gặp mặt sau lưng hắn?
Vẻ mặt Bạch Ly Nhược lo lắng nhìn đại phu cầm máu giải độc cho Hàn Thiên Mạch, đôi mi thanh tú rủ xuống.
“Ngươi rất lo lắng sao?” Phong Mạc Thần nghiến răng, nâng cằm Bạch Ly Nhược, trong mắt hiện lên ngọn lửa phừng phừng.
Bình luận truyện