Khi Quân Nhân Yêu
Chương 11: Y Nhi có người trong lòng
Mẹ mẹ kính yêu của Y Nhi nhìn thấy sắc mặt con gái có chút đỏ cứ nghĩ rằng con bé không khỏe nên một mực kéo cô đi vào phòng nghỉ ngơi sớm, lúc Y Nhi đang trong phòng nằm lăng lộn mãi thì ngoài cửa có người mở cửa đi vào.
Y Nhi ngốc đầu lên nhìn về phía cửa một thân hình mãnh mai với cái áo đầm màu trắng xòe nhẹ bước vào, chẳng ai khác đó là chị Hạnh Nga người chị họ đang làm quân tẩu từ nhỏ tình cảm hai chị em thân với nhau đến nổi ai cũng bảo hai người là chị em ruột vậy mà từ khi chị ấy lấy chồng là một quân nhân thì theo chồng đến doanh trại. Một năm chỉ về nhà được 1 đến 2 lần là cao.
Hôm nay không biết cũng là trùng hợp thế nào anh rể được nghỉ phép cả hai vợ chồng chị họ cùng về, nghe mẹ Lưu bảo Y Nhi đang trong phòng Hạnh Nga mới đem một nụ cười vô cùng sảng khoái bước vào.
_ Công chúa nhỏ, mệt sao?
Tiếng nói của Hạnh Nga mang đầy sự vui vẻ lúc nào cũng vậy chị ấy luôn là người làm tan đi mọi sự buồn lo của mọi người.
Y Nhi ngồi dậy vui mừng chạy đến ôm lấy Hạnh Nga, hai chị em thật sự rất lâu rồi không gặp nhau cho nên hôm nay có lẽ sẽ là một đêm dành cho khuê mật a.
_ Chị nghe nói em được nghỉ về nhà 1 tuần, cả nhà tổ chức tiệc chị cũng thật có lộc ăn đó a.
Cũng là cái tính cách thích trêu chọc cô công chúa nhỏ này, nói một câu nghe như là nhờ phúc của cô mà chị họ mới có thể được cùng ăn tiệc a.
_ Chị, sao chị nói vậy mấy năm trước chị cùng anh rể về cả gia tộc cũng mở tiệc chào mừng đó sao.
Cô gái nhỏ tính tình trẻ con liền chu môi bất mãn, sống chết cũng không chịu thừa nhận mọi việc tốt là của mình.
Hạnh Nga nhìn em họ mặt mày cũng đỏ lên rồi, da mặt cô bé từ nhỏ đã mỏng như vậy rồi cho nên quyết không chọc nữa không khéo con bé nổi giận thì lại mất vui a.
_ Chị, anh rể đâu? - Cô đúng là không muốn bị chọc nữa liền đánh sang một chuyện khác
_ Chị thấy Lưu Toàn cũng về, ngồi kế bên có vị quân nhân anh rể hình như biết vị ấy nên đã ngồi vào bàn rồi. - Hạnh Nga vừa nói tay vừa cởi cái áo khoát bên ngoài ra.
Vị quân nhân kia... ạch anh chưa về sao?
Lúc nãy cô đi vào nhìn thấy chỉ còn có 2 bàn nhậu, mọi người gộp hai bàn lại là một cùng ngồi nhậu nhìn mọi người ai cũng mặt màu đỏ ngầu, lời nói cũng đã nhẽo nhẽo đi rất nhiều cho nên cô đoán là cuộc vui này sẽ kết thúc sớm thôi nào ngờ cho đến lúc này vẫn còn.
Nếu nói vậy không lẽ tối nay anh ở lại đây hay sao? Nghĩ đến điều này mặt của Y Nhi không khỏi đỏ lên mặc dù rằng anh đến đây với tư cách là bạn của anh hai nhưng mà mọi người đều biết anh là thầy giáo dạy quốc phòng của cô rồi a, còn nữa là chuyện lúc nãy trước cửa nhà nữa mọi việc làm cho Y Nhi rối thêm mấy phần.
Cô đưa mắt nhìn chị họ đang leo lên giường nằm kế mình thì thầm nghĩ cũng may lúc nãy cô bỏ đi vào sớm một chút, nếu còn đứng đó để anh dây dưa nữa chị họ về tới thì có mà chôn sống cô luôn a.
Nằm một lúc hai chị em hàn thuyên vui vẻ, hai cô gái nhỏ một người ngày thường trong trại lính cũng không nói nhiều với ai, một người là mới thích ứng một chút với thế giới bên ngoài thì lâu ngày gặp nhau câu chuyện của họ muốn kể cho nhau nghe lên đến vạn vạn câu tính đến kể mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết.
Một lúc lâu thì cửa phòng lại bị mở ra là mẹ Lưu, bà ở ngoài đi vào chuẩn bị nghỉ ngơi tính là con gái nhỏ về nhà bà cũng mấy điều muốn nói nên tính tối nay sẽ sang ngủ cùng cô nào ngờ lại thấy chưa gì có người chiếm chỗ trước rồi nha.
_ Dì, dì ngủ sao vậy con không làm phiền con đi ra xem Chấn Mạnh sao rồi.
Hạnh Nga nhìn vẻ mặt nhớ thương con gái của bà Lưu liền thất thời mà ngừng câu chuyện ở đó muốn đứng dậy đi ra.
_ Không cần đâu, Chấn Mạnh còn đang nhậu với Lưu Toàn và bạn của Lưu Toàn, tối nay ba đứa nó ngủ trong phòng Lưu Toàn con cứ ở đây với Dì chúng ta trải đồ xuống đất ngủ.
Mẹ Lưu xem Hạnh Nga như con gái mình, từ nhỏ đến lớn cô gái này cũng coi như là bà nuôi lớn đi a, con bé này ngoan hiền nhưng lại thiếu vắng tình thương gia đình ba mẹ ly hôn từ nhỏ, ngày nào cũng qua nhà bà chơi với Y Nhi riết thành quen.
Hạnh Nga một bên cằn nhằn chồng mình lợi dụng cơ hội uống cho điên, Mẹ Lưu một bên khuyên ngăn bảo mặc kệ chỉ riêng Y Nhi lại đang suy nghĩ cho cái người gọi là bạn của Lưu Toàn kia.
Cô biết quân nhân là uống rượu hút thuốc làm niềm vui nhưng mà chưa bao giờ cô thấy lại anh ngồi uống lâu như vậy, lần cuối cô nhìn anh là mặt anh đã đỏ hơn rất nhiều tâm trạng lúc này của cô là muốn đi ra cản anh lại nhưng mà lấy lý do gì để cản đây chứ hả.
A, lão ba còn ngoài đó, đúng đúng nếu bây giờ đi ra lôi lão ba lại thì anh sẽ không cần phải ngồi đó nữa thế là không cần phải uống thêm rượu, nghĩ là làm cô quay sang nhìn mẹ mình mặt mày có chút nhăn nhó.
_ Mẹ, ba còn ngoài đó sao?
_ Đúng, mẹ khuyên lão ba của con nãy giờ mà lão vui quá không chịu vào nên mẹ vào đây với con mặc kệ lão.
_ Để con đi khuyên ba.
Y Nhi không chờ bà Lưu lên tiếng một thân đứng dậy sỏ giầy đi ra ngoài, khí tức hùng hùng hổ hổ tiến thẳng đến bàn nhậu phía trước.
_ Dì, công chúa nhỏ của chúng ta đã lớn rồi a.
Hạnh Nga nhìn Y Nhi đi rồi mới vừa trải nệm vừa cười cười nhìn mẹ Lưu với vẻ thú vị rất nhiều.
_ Đúng a, ai nha Dì không lo gì chỉ là thấy nó đi xa học hành thế này thật rất lo. Tính cách nó đơn giản Dì không sợ gì cả chỉ sợ nó bị người ta dụ dỗ mà thôi.
Nổi lòng của người mẹ khi phải xa con mình mà đây lại là đứa con gái duy nhất của bà, là bảo bối tâm can của bà.
_ Dì a, Y Nhi của chúng ta xinh đẹp tài giỏi con nghĩ con bé trên đó có mà đi dụ dỗ người ta.
Nói đến đây Hạnh Nga nhớ lại cú điện thoại trước đó của công chúa nhỏ, cử chỉ lời nói lúc đó chứng minh rằng công chúa nhỏ của cô đã nhìn trúng một người quân nhân nào rồi, nhưng mà Hạnh Nga ngàn vạn lần không thể nào tưởng tượng được cái người bị nhìn trúng lại là công chúa nhỏ của cô a, và người ta là mặt dày đi theo Y Nhi về tới nhà hiện tại đang ngồi ngoài kia bồi cha vợ tương lai uống rượu đâu a.
_ Haizzz, đấy đấy ta sợ con bé dễ mềm lòng trên đó người ta không biết thế nào, cũng không biết con bé có phải lòng ai chưa, tâm tình của nó từ nhỏ con đã biết thích nhu không thích cương Dì chỉ sợ người ta dụ ngọt một chút liền sẽ bị thiệt thòi sau này.
Ai nha, mẹ Lưu lo là trễ rồi đó a mới cách đây không lâu con gái nhỏ của mẹ Lưu liền bị người ta thân là phó doanh mà đi ăn đậu hủ non của con bé trước cửa nhà, còn mặt dày hơn không cho con bé giận nữa kìa a.
_ Dì a, Con kể dì nghe nhé Y Nhi là nhìn trúng một vị quân nhân.
Hạnh Nga thật sự cũng lo lắng cho Y Nhi, cô là canh cánh trong lòng rất lâu quân nhân tuy đều là người ăn ngay nói thẳng nhưng mà cũng phải tùy đối tượng để mà nhìn trúng, cho nên chuyện này cô nhất định phải nói trước với mẹ Lưu mới yên tâm.
_ Cái gì? Sao con biết là ai? đơn vị sao? nhìn trúng lúc nào? Sao con bé không nói cho Dì biết? ai nha con bé này phải la nó một trận mới được.
Tâm trạng của mẹ Lưu đang tốt thì trở nên bấn loạn với câu nói kia, bà là nhìn con gái thế nào cũng là còn quá nhỏ trước khi đi còn dặn cô lo học tâm không được sao động muốn gì cũng phải để ra trường rồi tính, tuổi trẻ bây giờ lấy chồng lúc nào cũng được không phải như hồi xưa, nhưng mà chưa gì bây giờ nghe Hạnh Nga nói vậy bà khí tức đùng đùng liền muốn đi tìm tội nhân tra khảo.
_ Ai nha, dì dì bình tĩnh, cái này là con phỏng đoán thôi.
_ Ạch... cái con bé này đừng có vu khống như thế chứ.
Mẹ Lưu nghe vậy vẫn là mắng cái mồm nhiều chuyện này một cái, mắt không thấy thì liền cho là vậy.
_ Không phải là vu khống,dì trước một tháng Y Nhi có gọi cho con dì biết không tự nhiên con bé lại hỏi con lấy quân nhân sẽ như thế nào.
Mẹ Lưu ngờ ngợ về vấn đề này, đúng a nếu như con bé không để ý đến người như vậy thì sao tự nhiên lại hỏi về hôn nhân của quân nhân làm gì?
Bà lúc này có chút bình tĩnh hơn, quay sang nhìn Hạnh Nga ý mong chờ cô nói tiếp câu chuyện.
Hạnh Nga lúc này không dấu gì nữa liền kể mọi việc lúc đó cho cho mẹ Lưu nghe, càng nghe bà bàn nhíu mày chặc hơn, bà là thừa biết làm quân tẩu sẽ thế nào nhìn Hạnh Nga thôi bà cũng hiểu, nếu như mà nói con rể để bà vừa bụng thì có là một nhân viên văn phòng công vụ được rồi đi làm buổi sáng chiều lại về với con gái của bà.
Nhưng nếu là quân nhân thì thật sự con gái của bà thì bất trắc sẽ xảy ra bất kì lúc nào, lại còn phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ, nếu để con bé làm quân tẩu thì uổng cho cả tuổi thanh xuân của Y Nhi.
Chỉ mới nghĩ thôi mà bà đã cảm thấy đau lòng rồi.
Không được chuyện này bà phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Ai nha con gái lớn rồi đây cũng là việc mà ba mẹ nào cũng phải lo đến nơi đó là chung thân đại sự sau này của con mình.
Mặc dù bà là rất tin tưởng mắt nhìn của Y Nhi mà nếu là một người quân nhân thì tốt nhưng nghĩ đến con bé phải sống cực khổ thì bà lại không thể chịu đựng được đâu a.
_ Hạnh Nga, Dì nói con nghe Y Nhi con bé rất nhạy cảm những chuyện thế này sớm sớm con bé sẽ không toàn tâm nói với Dì đâu ngược lại con lại thân với con bé, mấy ngày còn ở đây con làm sao moi móc thông tin về cậu quân nhân kia trước sau đó chúng ta sẽ nhờ chồng con và Lưu Toàn tìm hiểu thêm.
Bà ghé bên tai của Hạnh Nga bàn bạc về vấn đề được gọi là cực kì nghiêm trọng đối với cả gia đình.
Hạnh Nga gật đầu lia lịa, cô là rất tự tin về tài ăn nói của mình công chúa nhỏ kia là rất non nớt chỉ cần một hai chiêu liền sập bẩy mà thôi.
Khi hai người vừa nói xong thì Y Nhi từ ngoài cửa đi vào trên mặt của cô lúc này đỏ hơn lúc nãy nữa rồi a. Điều này chứng tỏ bên ngoài kia có chuyện vừa xảy ra đó nha.
Y Nhi ngốc đầu lên nhìn về phía cửa một thân hình mãnh mai với cái áo đầm màu trắng xòe nhẹ bước vào, chẳng ai khác đó là chị Hạnh Nga người chị họ đang làm quân tẩu từ nhỏ tình cảm hai chị em thân với nhau đến nổi ai cũng bảo hai người là chị em ruột vậy mà từ khi chị ấy lấy chồng là một quân nhân thì theo chồng đến doanh trại. Một năm chỉ về nhà được 1 đến 2 lần là cao.
Hôm nay không biết cũng là trùng hợp thế nào anh rể được nghỉ phép cả hai vợ chồng chị họ cùng về, nghe mẹ Lưu bảo Y Nhi đang trong phòng Hạnh Nga mới đem một nụ cười vô cùng sảng khoái bước vào.
_ Công chúa nhỏ, mệt sao?
Tiếng nói của Hạnh Nga mang đầy sự vui vẻ lúc nào cũng vậy chị ấy luôn là người làm tan đi mọi sự buồn lo của mọi người.
Y Nhi ngồi dậy vui mừng chạy đến ôm lấy Hạnh Nga, hai chị em thật sự rất lâu rồi không gặp nhau cho nên hôm nay có lẽ sẽ là một đêm dành cho khuê mật a.
_ Chị nghe nói em được nghỉ về nhà 1 tuần, cả nhà tổ chức tiệc chị cũng thật có lộc ăn đó a.
Cũng là cái tính cách thích trêu chọc cô công chúa nhỏ này, nói một câu nghe như là nhờ phúc của cô mà chị họ mới có thể được cùng ăn tiệc a.
_ Chị, sao chị nói vậy mấy năm trước chị cùng anh rể về cả gia tộc cũng mở tiệc chào mừng đó sao.
Cô gái nhỏ tính tình trẻ con liền chu môi bất mãn, sống chết cũng không chịu thừa nhận mọi việc tốt là của mình.
Hạnh Nga nhìn em họ mặt mày cũng đỏ lên rồi, da mặt cô bé từ nhỏ đã mỏng như vậy rồi cho nên quyết không chọc nữa không khéo con bé nổi giận thì lại mất vui a.
_ Chị, anh rể đâu? - Cô đúng là không muốn bị chọc nữa liền đánh sang một chuyện khác
_ Chị thấy Lưu Toàn cũng về, ngồi kế bên có vị quân nhân anh rể hình như biết vị ấy nên đã ngồi vào bàn rồi. - Hạnh Nga vừa nói tay vừa cởi cái áo khoát bên ngoài ra.
Vị quân nhân kia... ạch anh chưa về sao?
Lúc nãy cô đi vào nhìn thấy chỉ còn có 2 bàn nhậu, mọi người gộp hai bàn lại là một cùng ngồi nhậu nhìn mọi người ai cũng mặt màu đỏ ngầu, lời nói cũng đã nhẽo nhẽo đi rất nhiều cho nên cô đoán là cuộc vui này sẽ kết thúc sớm thôi nào ngờ cho đến lúc này vẫn còn.
Nếu nói vậy không lẽ tối nay anh ở lại đây hay sao? Nghĩ đến điều này mặt của Y Nhi không khỏi đỏ lên mặc dù rằng anh đến đây với tư cách là bạn của anh hai nhưng mà mọi người đều biết anh là thầy giáo dạy quốc phòng của cô rồi a, còn nữa là chuyện lúc nãy trước cửa nhà nữa mọi việc làm cho Y Nhi rối thêm mấy phần.
Cô đưa mắt nhìn chị họ đang leo lên giường nằm kế mình thì thầm nghĩ cũng may lúc nãy cô bỏ đi vào sớm một chút, nếu còn đứng đó để anh dây dưa nữa chị họ về tới thì có mà chôn sống cô luôn a.
Nằm một lúc hai chị em hàn thuyên vui vẻ, hai cô gái nhỏ một người ngày thường trong trại lính cũng không nói nhiều với ai, một người là mới thích ứng một chút với thế giới bên ngoài thì lâu ngày gặp nhau câu chuyện của họ muốn kể cho nhau nghe lên đến vạn vạn câu tính đến kể mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết.
Một lúc lâu thì cửa phòng lại bị mở ra là mẹ Lưu, bà ở ngoài đi vào chuẩn bị nghỉ ngơi tính là con gái nhỏ về nhà bà cũng mấy điều muốn nói nên tính tối nay sẽ sang ngủ cùng cô nào ngờ lại thấy chưa gì có người chiếm chỗ trước rồi nha.
_ Dì, dì ngủ sao vậy con không làm phiền con đi ra xem Chấn Mạnh sao rồi.
Hạnh Nga nhìn vẻ mặt nhớ thương con gái của bà Lưu liền thất thời mà ngừng câu chuyện ở đó muốn đứng dậy đi ra.
_ Không cần đâu, Chấn Mạnh còn đang nhậu với Lưu Toàn và bạn của Lưu Toàn, tối nay ba đứa nó ngủ trong phòng Lưu Toàn con cứ ở đây với Dì chúng ta trải đồ xuống đất ngủ.
Mẹ Lưu xem Hạnh Nga như con gái mình, từ nhỏ đến lớn cô gái này cũng coi như là bà nuôi lớn đi a, con bé này ngoan hiền nhưng lại thiếu vắng tình thương gia đình ba mẹ ly hôn từ nhỏ, ngày nào cũng qua nhà bà chơi với Y Nhi riết thành quen.
Hạnh Nga một bên cằn nhằn chồng mình lợi dụng cơ hội uống cho điên, Mẹ Lưu một bên khuyên ngăn bảo mặc kệ chỉ riêng Y Nhi lại đang suy nghĩ cho cái người gọi là bạn của Lưu Toàn kia.
Cô biết quân nhân là uống rượu hút thuốc làm niềm vui nhưng mà chưa bao giờ cô thấy lại anh ngồi uống lâu như vậy, lần cuối cô nhìn anh là mặt anh đã đỏ hơn rất nhiều tâm trạng lúc này của cô là muốn đi ra cản anh lại nhưng mà lấy lý do gì để cản đây chứ hả.
A, lão ba còn ngoài đó, đúng đúng nếu bây giờ đi ra lôi lão ba lại thì anh sẽ không cần phải ngồi đó nữa thế là không cần phải uống thêm rượu, nghĩ là làm cô quay sang nhìn mẹ mình mặt mày có chút nhăn nhó.
_ Mẹ, ba còn ngoài đó sao?
_ Đúng, mẹ khuyên lão ba của con nãy giờ mà lão vui quá không chịu vào nên mẹ vào đây với con mặc kệ lão.
_ Để con đi khuyên ba.
Y Nhi không chờ bà Lưu lên tiếng một thân đứng dậy sỏ giầy đi ra ngoài, khí tức hùng hùng hổ hổ tiến thẳng đến bàn nhậu phía trước.
_ Dì, công chúa nhỏ của chúng ta đã lớn rồi a.
Hạnh Nga nhìn Y Nhi đi rồi mới vừa trải nệm vừa cười cười nhìn mẹ Lưu với vẻ thú vị rất nhiều.
_ Đúng a, ai nha Dì không lo gì chỉ là thấy nó đi xa học hành thế này thật rất lo. Tính cách nó đơn giản Dì không sợ gì cả chỉ sợ nó bị người ta dụ dỗ mà thôi.
Nổi lòng của người mẹ khi phải xa con mình mà đây lại là đứa con gái duy nhất của bà, là bảo bối tâm can của bà.
_ Dì a, Y Nhi của chúng ta xinh đẹp tài giỏi con nghĩ con bé trên đó có mà đi dụ dỗ người ta.
Nói đến đây Hạnh Nga nhớ lại cú điện thoại trước đó của công chúa nhỏ, cử chỉ lời nói lúc đó chứng minh rằng công chúa nhỏ của cô đã nhìn trúng một người quân nhân nào rồi, nhưng mà Hạnh Nga ngàn vạn lần không thể nào tưởng tượng được cái người bị nhìn trúng lại là công chúa nhỏ của cô a, và người ta là mặt dày đi theo Y Nhi về tới nhà hiện tại đang ngồi ngoài kia bồi cha vợ tương lai uống rượu đâu a.
_ Haizzz, đấy đấy ta sợ con bé dễ mềm lòng trên đó người ta không biết thế nào, cũng không biết con bé có phải lòng ai chưa, tâm tình của nó từ nhỏ con đã biết thích nhu không thích cương Dì chỉ sợ người ta dụ ngọt một chút liền sẽ bị thiệt thòi sau này.
Ai nha, mẹ Lưu lo là trễ rồi đó a mới cách đây không lâu con gái nhỏ của mẹ Lưu liền bị người ta thân là phó doanh mà đi ăn đậu hủ non của con bé trước cửa nhà, còn mặt dày hơn không cho con bé giận nữa kìa a.
_ Dì a, Con kể dì nghe nhé Y Nhi là nhìn trúng một vị quân nhân.
Hạnh Nga thật sự cũng lo lắng cho Y Nhi, cô là canh cánh trong lòng rất lâu quân nhân tuy đều là người ăn ngay nói thẳng nhưng mà cũng phải tùy đối tượng để mà nhìn trúng, cho nên chuyện này cô nhất định phải nói trước với mẹ Lưu mới yên tâm.
_ Cái gì? Sao con biết là ai? đơn vị sao? nhìn trúng lúc nào? Sao con bé không nói cho Dì biết? ai nha con bé này phải la nó một trận mới được.
Tâm trạng của mẹ Lưu đang tốt thì trở nên bấn loạn với câu nói kia, bà là nhìn con gái thế nào cũng là còn quá nhỏ trước khi đi còn dặn cô lo học tâm không được sao động muốn gì cũng phải để ra trường rồi tính, tuổi trẻ bây giờ lấy chồng lúc nào cũng được không phải như hồi xưa, nhưng mà chưa gì bây giờ nghe Hạnh Nga nói vậy bà khí tức đùng đùng liền muốn đi tìm tội nhân tra khảo.
_ Ai nha, dì dì bình tĩnh, cái này là con phỏng đoán thôi.
_ Ạch... cái con bé này đừng có vu khống như thế chứ.
Mẹ Lưu nghe vậy vẫn là mắng cái mồm nhiều chuyện này một cái, mắt không thấy thì liền cho là vậy.
_ Không phải là vu khống,dì trước một tháng Y Nhi có gọi cho con dì biết không tự nhiên con bé lại hỏi con lấy quân nhân sẽ như thế nào.
Mẹ Lưu ngờ ngợ về vấn đề này, đúng a nếu như con bé không để ý đến người như vậy thì sao tự nhiên lại hỏi về hôn nhân của quân nhân làm gì?
Bà lúc này có chút bình tĩnh hơn, quay sang nhìn Hạnh Nga ý mong chờ cô nói tiếp câu chuyện.
Hạnh Nga lúc này không dấu gì nữa liền kể mọi việc lúc đó cho cho mẹ Lưu nghe, càng nghe bà bàn nhíu mày chặc hơn, bà là thừa biết làm quân tẩu sẽ thế nào nhìn Hạnh Nga thôi bà cũng hiểu, nếu như mà nói con rể để bà vừa bụng thì có là một nhân viên văn phòng công vụ được rồi đi làm buổi sáng chiều lại về với con gái của bà.
Nhưng nếu là quân nhân thì thật sự con gái của bà thì bất trắc sẽ xảy ra bất kì lúc nào, lại còn phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ, nếu để con bé làm quân tẩu thì uổng cho cả tuổi thanh xuân của Y Nhi.
Chỉ mới nghĩ thôi mà bà đã cảm thấy đau lòng rồi.
Không được chuyện này bà phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Ai nha con gái lớn rồi đây cũng là việc mà ba mẹ nào cũng phải lo đến nơi đó là chung thân đại sự sau này của con mình.
Mặc dù bà là rất tin tưởng mắt nhìn của Y Nhi mà nếu là một người quân nhân thì tốt nhưng nghĩ đến con bé phải sống cực khổ thì bà lại không thể chịu đựng được đâu a.
_ Hạnh Nga, Dì nói con nghe Y Nhi con bé rất nhạy cảm những chuyện thế này sớm sớm con bé sẽ không toàn tâm nói với Dì đâu ngược lại con lại thân với con bé, mấy ngày còn ở đây con làm sao moi móc thông tin về cậu quân nhân kia trước sau đó chúng ta sẽ nhờ chồng con và Lưu Toàn tìm hiểu thêm.
Bà ghé bên tai của Hạnh Nga bàn bạc về vấn đề được gọi là cực kì nghiêm trọng đối với cả gia đình.
Hạnh Nga gật đầu lia lịa, cô là rất tự tin về tài ăn nói của mình công chúa nhỏ kia là rất non nớt chỉ cần một hai chiêu liền sập bẩy mà thôi.
Khi hai người vừa nói xong thì Y Nhi từ ngoài cửa đi vào trên mặt của cô lúc này đỏ hơn lúc nãy nữa rồi a. Điều này chứng tỏ bên ngoài kia có chuyện vừa xảy ra đó nha.
Bình luận truyện