Khi Quân Nhân Yêu
Chương 17: Y Nhi quay lại đi
Thời điểm đầu năm học là thời điểm mọi sinh viên bận rộn nhất, năm nhất còn thảnh thơi nhưng bắt đầu năm hai và năm ba thì nó là một cực hình tất cả mọi thứ cần được chuẩn bị ngay từ bây giờ. Không thể nói rằng lên đại học là điều dễ dàng cho bất kì một ai, mỗi ngày nghề đều có nổi khổ riêng của mình.
Y Nhi cũng là mặt mày méo mó suốt cả một tuần, vừa bước vào năm học liền phải chuẩn bị hco việc kiểm tra chất lượng đầu năm cho đến ngày cuối cùng của kì kiểm tra thì mọi người mới có thể ngẫng đầu lên nhìn mặt trời đó a.
Thời gian từ lúc bắt đầu năm học cho đến khi kiểm tra xong là một tuần thật sự là Y Nhi của chúng ta không có thời gian đâu mà suy nghĩ đến vị thầy soái ca khó ăn khó ở kia, vậy mà bây giờ là đã có thể rãnh rỗi đôi chút liền nhớ đến người ta rồi. Điện thoại của cô cuối cùng cũng được trả lại, trường học có quy định trước kì thi một tuần để có thể đảm bảo sự tập trung của học sinh sẽ tịch thu điện thoại, các cô gái nhỏ của chúng ta là khóc hết nước mắt vật bất li thân kia làm sao có thể xa rời nó như vậy được cơ chứ.
Chưa kể có người còn làm cả cuộc chia tay bảy ngày với cái điện thoại của mình rất là hoành tráng nữa kìa.
Y Nhi sau khi nhận lại được điện thoại rồi thì cũng là rất nhanh mở nguồn vì thời gian gấp rút hôm đó vừa vào đến trường liền bị tịch thu ngay nên cô không kịp báo cho Ngô Thần biết, bây giờ cầm cái điện thoại lên mà hai tay của Y Nhi run một cách lợi hại không biết rằng suốt một tuần không liên lạc được anh có giận cô hay không đây.
Cuối cùng điện thoại cũng được mở nguồn Y Nhi cầm điện thoại trên tay không dám mở loa chỉ dám để chế độ rung mà thôi, vậy mà chờ hơn mười lăm phút cũng chẳng thấy chút động tĩnh nào phát ra từ điện thoại. Y Nhi còn sợ là tắt máy lâu sim điện thoại có vấn đề, cô dò xét tháo sim lấp lại mấy lần vậy mà điện thoại vẫn là nằm im.
Thậm chí cô còn vô tin rác xem thế nào vậy mà vẫn mang hai chữ to đùng " Tin trống ".
Lúc này Y Nhi bắt đầu cảm thấy bực mình rồi, cô tắt máy một tuần anh cũng không thèm liên lạc với cô một tuần vậy là thế nào? Vậy mà tối hôm đó còn bảo sau một năm kết hôn, không thèm quan tâm thế này thì kết hôn cái nổi gì chứ, hứ bà đây là không thèm kết hôn đâu.
Tĩnh Diên và Hà Ân kế bên thu gọn hết tất cả mọi hành động của cô vào trong mắt, hai cô gái đá mắt với nhau đứng một bên chọc thêm dầu vào lửa nha.
_ Ai nha, cứ tưởng là yêu thương lắm con trai là thế đó Y Nhi à lúc chưa được thì tới tấp vậy đó khi mà được rồi liền vứt sang một bên.
_ Tĩnh Diên cậu nói quá đáng thế hả, không thấy là Y Nhi đã khó chịu rồi sao? Y Nhi nghe tớ người như vậy liền không cần kết giao.
Hai cô bạn thân này.......
Y Nhi nghe mà càng méo mặt hơn cô đúng là giận anh vì không liên lạc với cô nhưng mà đâu tới mức độ nghiêm trọng như họ nói cơ chứ, anh là quân nhân đâu phải lúc nào cũng rãnh để liên lạc đâu chắc chắn rằng anh cũng rất bận mà.
_ Các cậu đó không biết gì đừng nói như vậy, công việc của anh ấy đặc thù như vậy phải thông cảm chứ.
Đấy đấy, bảo vệ người yêu rồi đấy hồi nãy không biết là ai nhìn chằm chằm cái điện thoại hơn ba mươi phút một chút động tĩnh cũng không có thì liện điện thoại qua một bên, miệng thì lầm bầm trách mắng cơ chứ.
Tĩnh Diên và Hà Ân nhìn cái hành động bảo vệ người yêu của Y Nhi lật mặt hơn cả lật bàn tay không nhịn được mà cười tóa lên, họ là còn độc thân đó nha cho nên đâu có sợ mất mặt với ai phá được liền phá dù sao ngày tháng rãnh rỗi của họ vẫn là dài vô tận ha ha ha.
Sau một trận chém giết nhau giữa kẻ có bồ người độc thân thì cả ba quyết định đình chiến đi ăn, Y Nhi nhìn nhìn cái điện thoại thêm một chút suốt cả một tuần như vậy anh không liên lạc chắc chắn là có việc rồi cho nên cô để điện thoại ở phòng không mang theo, tốt nhất là không thấy điện thoại sẽ không bận tâm.
Ba cô gái của chúng ta tung tăng đi đến quán ăn vặt gần trường họ kêu một bàn toàn là các món con gái thích, đến khi lấp đầy được cái bụng của ba người thì cũng đã hơn một tiếng đồng hồ sau rồi.
_ Chết mất, mình vừa giảm được ba kí giờ thì lên gấp đôi.
Hà Ân tay ôm ôm bụng căn no của mình mặt nhăn lại đúng là lúc ăn thì thích thiệt nhưng mà sau khi ăn xong nhớ đến hậu quả của nó thì các cô gái đều mặt mày như con khỉ vậy đó.
_ Cậu đó, ăn thì ăn nhiều nhất thì có lên cân ráng mà chịu đừng có phàn nàn.
Tĩnh Diên vỗ vỗ vô cái bụng của Hà Ân khinh thường mà nói.
Hà Ân bị vỗ đau liền muốn đánh người cả hai bỏ lại Y Nhi một trước một sau mà chạy đuổi nhau, Y Nhi chỉ ở phía sau cười cười hướng đến cô là từ lúc ra khỏi cửa phòng thì lòng cũng không yên cứ tưởng để điện thoại ở nhà sẽ ổn nào ngờ lại làm cho bản thân càng thêm lo lắng.
Sau khi lên đến phòng đúng là không thể nhịn được nữa mà nhào đến cái điện thoại và rồi một màn hình chống trơn không có gì cả, cô là phát bực rồi liện thẳng cái điện thoại qua một bên leo lên giường nằm ngủ một giấc cho đã mặt kệ người ta.
Đến khi Y Nhi bị cơn đói làm tỉnh lại thì trời cũng đã tối, trong phòng chỉ còn mình cô Hà Ân và Tĩnh Diên đi đâu mất không biết cô cũng không màn đến bọn họ nữa mà đưa tay lấy cái điện thoại nhìn tiếp màn hình, vẫn là không có gì.
Cô quyết định rồi không màn đến nữa không liên lạc thì không liên lạc sợ gì, bây giờ hả cô lo cho cái bụng cô trước cái đã trời vào thời điểm này tương đối nóng cho nên cô quyết định mặt áo thun và quần short là tốt nhất.
Một tiệm tiện ích cách trường không xa tuy căn tin cũng bán nhiều thứ nhưng mà bánh kẹo cô thích lại không có mà tiệm tiện ích đó lại có vì vậy cô đi bộ hơi xa một chút.
Mua một đóng đồ bánh kẹo đồ dùng cá nhân Y Nhi bước ra khỏi cửa hàng tiện ích với một cái túi không hề nhẹ, cô dự trù rằng những món này sẽ dùng được hai tuần.
Y Nhi rất thích ngắm phố phường ở nơi đây, ngoài trường học của cô có rất nhiều quán cafe, tiệm sách và những quán ăn bên đường cho nên cô quyết định đi từ từ nhìn người qua lại nhìn người buôn bán.
Lúc này điện thoại đang cầm trên tay chợt rung lên,Y Nhi đưa điện thoại lên nhìn không sai người cô chờ từ sáng đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhưng mà cô còn giận đó nha, giận lắm đó sẽ không bắt máy đâu ai bảo để cô chờ từ sáng đến giờ làm gì cơ chứ, sẽ không nhận điện thoại đâu trong đầu của Y Nhi hiện lên cả đóng sự dằn co cho đến khi cô ý thức lại thì cuộc gọi đã bị nhở, ngay chính lúc này cô lại cuống cuồng lên cô để nhở cuộc gọi của anh rồi.
Y Nhi lại bị hù sợ một chút khí thế lúc nãy cũng biến mất, cô quay quay muốn nhấn gọi lại cho anh thì điện thoại lại rung lên thêm lần nữa. Y Nhi liền mừng thầm trong lòng gọi lại có nghĩa là anh không giận.
Dù là ngay lúc này mừng lắm nhưng mà con gái mà giả điên vẫn là diễn tốt nhất, cô Y Nhi ho ho vài tiếng đem giọng nói của mình hạ xuống hơn cả một tông mang đầy vẻ bực bội trong đó nữa.
_ Alo. - Đây là câu nói lạnh lùng nhất của các cặp đang giận nhau đó nha.
_ Y Nhi em khỏe không? - bên đầu giây bên kia vẫn là một tiếng nói trầm ấm như mọi lần chỉ là mang theo một chút mệt mỏi.
_ Vẫn tốt. - Y Nhi nghe giọng của anh mang theo mệt mỏi cô liền sót trong lòng nhưng mà vì sự uy nghiêm của con gái cô không thể nào một phút liền ngã vào mê trận được.
_ Y Nhi, nhớ anh không? - Đầu dây bên kia im lặng một chút không đó cô có nghe tiếng thở của anh giống như anh đang làm cái gì đó mà phải ngưng giữa chừng.
_ Không. - Đây là câu dối lòng thứ bao nhiêu trong ngày rồi mà Y Nhi cũng không nhớ chỉ nhớ là trước mắt cô đang giận anh.
_ Anh cũng rất nhớ em. - Sau khi nghe cô gái nhỏ của mình trả lời một cách giận dữ như vậy Ngô Thần làm sao không biết rằng cô giận mình vì cả một tuần không liên lạc cơ chứ, giờ thì đi dỗ cho cô gái nhỏ này hết giận là điều quan trọng nhất.
_ Ai nhớ anh mà anh nói " Cũng " - Y Nhi là bị chọc tức thêm, rõ ràng cô đã trả lời là không vậy mà anh lại tự cho là có.
_Y Nhi. - Tiếng của trung tá càng trầm hơn bao giờ hết.
_ Hũm - Cô vừa đi vừa cầm điên thoại nghe anh gọi tên thì liền không nhịn được mà nở một nụ cười.
Được rồi cô thừa nhận là cô đã hết giận anh ngay từ khi điện thoại rung lên rồi....giờ thì cô muốn đầu hàng rồi a, nhưng mà giờ thì anh không có ở đây cho nên hai người chỉ có thể nói qua điện thoại.
Y Nhi còn đang cảm thấy may mắn khi mà lúc này anh không có ở đây mặt của cô đã đỏ lên hết rồi, nếu như mà để anh nhìn thấy thì rất là xấu hổ luôn a.
_ Y Nhi. - Lại một lần nữa lập lại, giọng nói của trung tá càng thêm nhiều ma lực đối với những giây thần kinh của cô vào lúc này.
_ Hũm? - Cô không nhịn được mà buồn cười, buồn cười vì lúc nghe anh gọi tên của mình cô lại cảm thấy tên của mình phát ra từ trong miệng của anh lại dễ thương như vậy.... ha ha.
Lúc này thì cô lại muốn anh có mặt ở đây, nếu như anh có mặt ở đây cô sẽ không ngại mà chạy đến ôm anh một cái đâu nha.
_ Y Nhi! quay lại đi. - tiếng nói của trung ta vào ngay lúc này lại cực kì rõ ràng.
Y Nhi không hiểu chuyện gì chỉ nghe theo câu nói của anh quay lại theo một phản xạ.
Ngày hôm nay có thể là một ngày không được tốt lắm đối với Y Nhi nhưng vào thời điểm lúc này nó là một buổi tối với bao niềm vui đối với cô.
Trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn mặt trên người bộ quân phục màu xanh lá, vẻ uy nghiêm của một người lính phát ra từ trong con người của anh. Thật đẹp, thật sự rất đẹp Y Nhi chưa bao giờ cảm thấy anh lại đẹp đến như vậy, nhìn anh không hề chớp mắt, cô như nghĩ gì làm đó liện hết mọi thứ trên tay mà chạy về phía anh nhào vào lòng anh ôm anh, ôm anh thật chặc.
_ Y Nhi! - Ngô Thần đã đi theo cô từ lúc cô bước ra khỏi tiện ích anh quan sát cô trên đường, nhìn bóng lưng cô đơn của cô giữa dòng người mà lòng anh lại nhói lên một cái, anh quyết sẽ mang cô về thật sớm để ở bên mình mới được.
Khẽ gọi tên cô một lần nữa anh ôm cô thật chặc, hít lấy hương thơm của riêng cô có trời mới biết anh nhớ cô đến phát điên lên rồi. Sau khi từ nhà cô trở về thì anh được lệnh điều vào quân đội đặc chủng, anh phải đi thao luyện suốt 20 ngày hôm nay được trở về 3 ngày thu dọn mọi thứ để chuẩn bị tiến quân sang doanh mới.
Anh được ra ngoài 7 tiếng thì không thể nào bỏ qua cô gái nhỏ này được, điều anh dự tính được là cô sẽ giận anh nhưng điều anh không dự tính được là cô sẽ chạy đến ôm anh như thế này, ngày thường cô luôn né tránh anh vô độ chỉ có anh một mực tấn công liên tục thì mới có thể chiếm được một chút tiện nghi của cô.
Đây cũng được gọi là phần thưởng lớn cho anh rồi có phải không, Y Nhi của anh là đã yêu anh mất rồi.
Y Nhi cũng là mặt mày méo mó suốt cả một tuần, vừa bước vào năm học liền phải chuẩn bị hco việc kiểm tra chất lượng đầu năm cho đến ngày cuối cùng của kì kiểm tra thì mọi người mới có thể ngẫng đầu lên nhìn mặt trời đó a.
Thời gian từ lúc bắt đầu năm học cho đến khi kiểm tra xong là một tuần thật sự là Y Nhi của chúng ta không có thời gian đâu mà suy nghĩ đến vị thầy soái ca khó ăn khó ở kia, vậy mà bây giờ là đã có thể rãnh rỗi đôi chút liền nhớ đến người ta rồi. Điện thoại của cô cuối cùng cũng được trả lại, trường học có quy định trước kì thi một tuần để có thể đảm bảo sự tập trung của học sinh sẽ tịch thu điện thoại, các cô gái nhỏ của chúng ta là khóc hết nước mắt vật bất li thân kia làm sao có thể xa rời nó như vậy được cơ chứ.
Chưa kể có người còn làm cả cuộc chia tay bảy ngày với cái điện thoại của mình rất là hoành tráng nữa kìa.
Y Nhi sau khi nhận lại được điện thoại rồi thì cũng là rất nhanh mở nguồn vì thời gian gấp rút hôm đó vừa vào đến trường liền bị tịch thu ngay nên cô không kịp báo cho Ngô Thần biết, bây giờ cầm cái điện thoại lên mà hai tay của Y Nhi run một cách lợi hại không biết rằng suốt một tuần không liên lạc được anh có giận cô hay không đây.
Cuối cùng điện thoại cũng được mở nguồn Y Nhi cầm điện thoại trên tay không dám mở loa chỉ dám để chế độ rung mà thôi, vậy mà chờ hơn mười lăm phút cũng chẳng thấy chút động tĩnh nào phát ra từ điện thoại. Y Nhi còn sợ là tắt máy lâu sim điện thoại có vấn đề, cô dò xét tháo sim lấp lại mấy lần vậy mà điện thoại vẫn là nằm im.
Thậm chí cô còn vô tin rác xem thế nào vậy mà vẫn mang hai chữ to đùng " Tin trống ".
Lúc này Y Nhi bắt đầu cảm thấy bực mình rồi, cô tắt máy một tuần anh cũng không thèm liên lạc với cô một tuần vậy là thế nào? Vậy mà tối hôm đó còn bảo sau một năm kết hôn, không thèm quan tâm thế này thì kết hôn cái nổi gì chứ, hứ bà đây là không thèm kết hôn đâu.
Tĩnh Diên và Hà Ân kế bên thu gọn hết tất cả mọi hành động của cô vào trong mắt, hai cô gái đá mắt với nhau đứng một bên chọc thêm dầu vào lửa nha.
_ Ai nha, cứ tưởng là yêu thương lắm con trai là thế đó Y Nhi à lúc chưa được thì tới tấp vậy đó khi mà được rồi liền vứt sang một bên.
_ Tĩnh Diên cậu nói quá đáng thế hả, không thấy là Y Nhi đã khó chịu rồi sao? Y Nhi nghe tớ người như vậy liền không cần kết giao.
Hai cô bạn thân này.......
Y Nhi nghe mà càng méo mặt hơn cô đúng là giận anh vì không liên lạc với cô nhưng mà đâu tới mức độ nghiêm trọng như họ nói cơ chứ, anh là quân nhân đâu phải lúc nào cũng rãnh để liên lạc đâu chắc chắn rằng anh cũng rất bận mà.
_ Các cậu đó không biết gì đừng nói như vậy, công việc của anh ấy đặc thù như vậy phải thông cảm chứ.
Đấy đấy, bảo vệ người yêu rồi đấy hồi nãy không biết là ai nhìn chằm chằm cái điện thoại hơn ba mươi phút một chút động tĩnh cũng không có thì liện điện thoại qua một bên, miệng thì lầm bầm trách mắng cơ chứ.
Tĩnh Diên và Hà Ân nhìn cái hành động bảo vệ người yêu của Y Nhi lật mặt hơn cả lật bàn tay không nhịn được mà cười tóa lên, họ là còn độc thân đó nha cho nên đâu có sợ mất mặt với ai phá được liền phá dù sao ngày tháng rãnh rỗi của họ vẫn là dài vô tận ha ha ha.
Sau một trận chém giết nhau giữa kẻ có bồ người độc thân thì cả ba quyết định đình chiến đi ăn, Y Nhi nhìn nhìn cái điện thoại thêm một chút suốt cả một tuần như vậy anh không liên lạc chắc chắn là có việc rồi cho nên cô để điện thoại ở phòng không mang theo, tốt nhất là không thấy điện thoại sẽ không bận tâm.
Ba cô gái của chúng ta tung tăng đi đến quán ăn vặt gần trường họ kêu một bàn toàn là các món con gái thích, đến khi lấp đầy được cái bụng của ba người thì cũng đã hơn một tiếng đồng hồ sau rồi.
_ Chết mất, mình vừa giảm được ba kí giờ thì lên gấp đôi.
Hà Ân tay ôm ôm bụng căn no của mình mặt nhăn lại đúng là lúc ăn thì thích thiệt nhưng mà sau khi ăn xong nhớ đến hậu quả của nó thì các cô gái đều mặt mày như con khỉ vậy đó.
_ Cậu đó, ăn thì ăn nhiều nhất thì có lên cân ráng mà chịu đừng có phàn nàn.
Tĩnh Diên vỗ vỗ vô cái bụng của Hà Ân khinh thường mà nói.
Hà Ân bị vỗ đau liền muốn đánh người cả hai bỏ lại Y Nhi một trước một sau mà chạy đuổi nhau, Y Nhi chỉ ở phía sau cười cười hướng đến cô là từ lúc ra khỏi cửa phòng thì lòng cũng không yên cứ tưởng để điện thoại ở nhà sẽ ổn nào ngờ lại làm cho bản thân càng thêm lo lắng.
Sau khi lên đến phòng đúng là không thể nhịn được nữa mà nhào đến cái điện thoại và rồi một màn hình chống trơn không có gì cả, cô là phát bực rồi liện thẳng cái điện thoại qua một bên leo lên giường nằm ngủ một giấc cho đã mặt kệ người ta.
Đến khi Y Nhi bị cơn đói làm tỉnh lại thì trời cũng đã tối, trong phòng chỉ còn mình cô Hà Ân và Tĩnh Diên đi đâu mất không biết cô cũng không màn đến bọn họ nữa mà đưa tay lấy cái điện thoại nhìn tiếp màn hình, vẫn là không có gì.
Cô quyết định rồi không màn đến nữa không liên lạc thì không liên lạc sợ gì, bây giờ hả cô lo cho cái bụng cô trước cái đã trời vào thời điểm này tương đối nóng cho nên cô quyết định mặt áo thun và quần short là tốt nhất.
Một tiệm tiện ích cách trường không xa tuy căn tin cũng bán nhiều thứ nhưng mà bánh kẹo cô thích lại không có mà tiệm tiện ích đó lại có vì vậy cô đi bộ hơi xa một chút.
Mua một đóng đồ bánh kẹo đồ dùng cá nhân Y Nhi bước ra khỏi cửa hàng tiện ích với một cái túi không hề nhẹ, cô dự trù rằng những món này sẽ dùng được hai tuần.
Y Nhi rất thích ngắm phố phường ở nơi đây, ngoài trường học của cô có rất nhiều quán cafe, tiệm sách và những quán ăn bên đường cho nên cô quyết định đi từ từ nhìn người qua lại nhìn người buôn bán.
Lúc này điện thoại đang cầm trên tay chợt rung lên,Y Nhi đưa điện thoại lên nhìn không sai người cô chờ từ sáng đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhưng mà cô còn giận đó nha, giận lắm đó sẽ không bắt máy đâu ai bảo để cô chờ từ sáng đến giờ làm gì cơ chứ, sẽ không nhận điện thoại đâu trong đầu của Y Nhi hiện lên cả đóng sự dằn co cho đến khi cô ý thức lại thì cuộc gọi đã bị nhở, ngay chính lúc này cô lại cuống cuồng lên cô để nhở cuộc gọi của anh rồi.
Y Nhi lại bị hù sợ một chút khí thế lúc nãy cũng biến mất, cô quay quay muốn nhấn gọi lại cho anh thì điện thoại lại rung lên thêm lần nữa. Y Nhi liền mừng thầm trong lòng gọi lại có nghĩa là anh không giận.
Dù là ngay lúc này mừng lắm nhưng mà con gái mà giả điên vẫn là diễn tốt nhất, cô Y Nhi ho ho vài tiếng đem giọng nói của mình hạ xuống hơn cả một tông mang đầy vẻ bực bội trong đó nữa.
_ Alo. - Đây là câu nói lạnh lùng nhất của các cặp đang giận nhau đó nha.
_ Y Nhi em khỏe không? - bên đầu giây bên kia vẫn là một tiếng nói trầm ấm như mọi lần chỉ là mang theo một chút mệt mỏi.
_ Vẫn tốt. - Y Nhi nghe giọng của anh mang theo mệt mỏi cô liền sót trong lòng nhưng mà vì sự uy nghiêm của con gái cô không thể nào một phút liền ngã vào mê trận được.
_ Y Nhi, nhớ anh không? - Đầu dây bên kia im lặng một chút không đó cô có nghe tiếng thở của anh giống như anh đang làm cái gì đó mà phải ngưng giữa chừng.
_ Không. - Đây là câu dối lòng thứ bao nhiêu trong ngày rồi mà Y Nhi cũng không nhớ chỉ nhớ là trước mắt cô đang giận anh.
_ Anh cũng rất nhớ em. - Sau khi nghe cô gái nhỏ của mình trả lời một cách giận dữ như vậy Ngô Thần làm sao không biết rằng cô giận mình vì cả một tuần không liên lạc cơ chứ, giờ thì đi dỗ cho cô gái nhỏ này hết giận là điều quan trọng nhất.
_ Ai nhớ anh mà anh nói " Cũng " - Y Nhi là bị chọc tức thêm, rõ ràng cô đã trả lời là không vậy mà anh lại tự cho là có.
_Y Nhi. - Tiếng của trung tá càng trầm hơn bao giờ hết.
_ Hũm - Cô vừa đi vừa cầm điên thoại nghe anh gọi tên thì liền không nhịn được mà nở một nụ cười.
Được rồi cô thừa nhận là cô đã hết giận anh ngay từ khi điện thoại rung lên rồi....giờ thì cô muốn đầu hàng rồi a, nhưng mà giờ thì anh không có ở đây cho nên hai người chỉ có thể nói qua điện thoại.
Y Nhi còn đang cảm thấy may mắn khi mà lúc này anh không có ở đây mặt của cô đã đỏ lên hết rồi, nếu như mà để anh nhìn thấy thì rất là xấu hổ luôn a.
_ Y Nhi. - Lại một lần nữa lập lại, giọng nói của trung tá càng thêm nhiều ma lực đối với những giây thần kinh của cô vào lúc này.
_ Hũm? - Cô không nhịn được mà buồn cười, buồn cười vì lúc nghe anh gọi tên của mình cô lại cảm thấy tên của mình phát ra từ trong miệng của anh lại dễ thương như vậy.... ha ha.
Lúc này thì cô lại muốn anh có mặt ở đây, nếu như anh có mặt ở đây cô sẽ không ngại mà chạy đến ôm anh một cái đâu nha.
_ Y Nhi! quay lại đi. - tiếng nói của trung ta vào ngay lúc này lại cực kì rõ ràng.
Y Nhi không hiểu chuyện gì chỉ nghe theo câu nói của anh quay lại theo một phản xạ.
Ngày hôm nay có thể là một ngày không được tốt lắm đối với Y Nhi nhưng vào thời điểm lúc này nó là một buổi tối với bao niềm vui đối với cô.
Trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn mặt trên người bộ quân phục màu xanh lá, vẻ uy nghiêm của một người lính phát ra từ trong con người của anh. Thật đẹp, thật sự rất đẹp Y Nhi chưa bao giờ cảm thấy anh lại đẹp đến như vậy, nhìn anh không hề chớp mắt, cô như nghĩ gì làm đó liện hết mọi thứ trên tay mà chạy về phía anh nhào vào lòng anh ôm anh, ôm anh thật chặc.
_ Y Nhi! - Ngô Thần đã đi theo cô từ lúc cô bước ra khỏi tiện ích anh quan sát cô trên đường, nhìn bóng lưng cô đơn của cô giữa dòng người mà lòng anh lại nhói lên một cái, anh quyết sẽ mang cô về thật sớm để ở bên mình mới được.
Khẽ gọi tên cô một lần nữa anh ôm cô thật chặc, hít lấy hương thơm của riêng cô có trời mới biết anh nhớ cô đến phát điên lên rồi. Sau khi từ nhà cô trở về thì anh được lệnh điều vào quân đội đặc chủng, anh phải đi thao luyện suốt 20 ngày hôm nay được trở về 3 ngày thu dọn mọi thứ để chuẩn bị tiến quân sang doanh mới.
Anh được ra ngoài 7 tiếng thì không thể nào bỏ qua cô gái nhỏ này được, điều anh dự tính được là cô sẽ giận anh nhưng điều anh không dự tính được là cô sẽ chạy đến ôm anh như thế này, ngày thường cô luôn né tránh anh vô độ chỉ có anh một mực tấn công liên tục thì mới có thể chiếm được một chút tiện nghi của cô.
Đây cũng được gọi là phần thưởng lớn cho anh rồi có phải không, Y Nhi của anh là đã yêu anh mất rồi.
Bình luận truyện