Khi Quân Vi Hoàng
Chương 15: Việc trong ngoài cung, một mình xử lý
Vật nam tính vẫn chưa mềm đi chậm rãi trượt ra khỏi cơ thể, dịch thể nhớp nhúa chảy ra khỏi hoa huy*t, Đào Hoa sợ sệt ôm lấy cánh tay Tần Nghiêu Huyền.
Cứ như thế mà xuống xe nàng sẽ xấu hổ chết mất thôi.
"Đừng sợ."
Tần Nghiêu Huyền cột chặt lại dãy lụa đang bịt mắt nàng, hắn chậm rãi làm sạch thân thể cả hai, đến khi bên ngoài xe vang lên tiếng bước chân sốt ruột hắn mới nhẹ nhàng bế Đào Hoa xuống xe.
"Thiếp đã sắp xếp tất cả rồi, bệ hạ chỉ cần lên thuyền là được... Ơ?"
Giọng nói giống như chim hỉ thước phút chốc có hơi sửng sốt, Đào Hoa cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Cánh tay đặt bên hông nàng siết chặt hơn, Đào Hoa đặt tay lên đầu vai hắn, nàng sắp không thở nổi.
Rõ ràng Đào Hoa chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một màu trắng xóa của ánh nắng nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn úp mặt nàng vào ngực hắn.
"Lên thuyền rồi nói."
Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, cao ngạo y như đỉnh núi đón gió lớn quanh năm, Đào Hoa không nhịn được liền rùng mình.
Xung quanh vang vọng âm thanh chân giẫm lên ván còn có tiếng đinh đang của trang sức trên đầu vị phi tử kia va chạm vào nhau. Vòm ngực Tần Nghiêu Huyền vững vàng phập phòng, nàng không nghe rõ được tiếng nước sông chảy, Đào Hoa đang định tháo dải lụa xuống thì nàng bị đưa vào phòng và đặt lên giường.
"Hoa Nhi ngoan ngoãn ngồi đây nhé."
Tần Nghiêu Huyền đắp chăn lại cho nàng, hắn bắt lấy chân trái của nàng, dùng một dải lụa mềm mại siết chặt sau đó cố định vào thành giường.
"Hoa Nhi làm sai chuyện gì sao?"
Sau khi tháo bịt mắt ra, Đào Hoa nhìn thấy khuôn mặt không có tí cảm xúc nào của Tần Nghiêu Huyền thì vô cùng sợ hãi, nàng cử động chân trái làm cho Tần Nghiêu Huyền khẽ nhíu mày, đây là điềm báo trước của cơn giận dữ.
"Không quen đi thuyền Hoa Nhi sẽ bị say sóng, lỡ như đụng phải dòng nước chảy xiết nàng cũng không bị ngã."
Tần Nghiêu Huyền dùng dải lụa bịt mắt nàng khi nãy cột tay trái Đào Hoa rồi cột vào đầu giường, lần này thật sự là muốn nhúc nhích một cái cũng không được.
Uất ức.
Nói cái gì mà sợ nàng ngã bị thương, rõ ràng là sợ nàng chạy trốn.
Uổng cho Đào Hoa nghĩ rằng ra khỏi Kim Ti Uyển là có thể tự do hơn, ai ngờ vẫn bị hắn trói trên giường.
Đào Hoa mở to mắt nhìn khắp phòng, mặc dù không bằng tẩm cung của Tần Nghiêu Huyền nhưng vẫn xa hoa khí thế, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị tấm màn che mất tầm nhìn.
"Trẫm có quốc sự cần bàn. Hoa Nhi cứ ở đây chờ trẫm quay lại."
Hắn cuối người gặm cắn lỗ tai Đào Hoa, đầu lưỡi ấm áp mềm mại lướt qua chỗ nhạy cảm:
"Nếu như Trẫm phát hiện Hoa Nhi tự ý cởi ra thì..."
"Hoa Nhi không dám."
Đừng nói đến những nhát roi và khi bị đánh gãy chân ở kiếp trước, chỉ riêng bộ dạng thê thảm của Lan phi mấy hôm trước đã khiến nàng sợ hãi đến tận giờ.
Hắn dùng răng khẽ cắn, thân thể Đào Hoa lập tức run lên, nàng vội vàng ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Hoa Nhi ở đây chờ bệ hạ quay lại."
"Ngoan."
Tần Nghiêu Huyền hôn lên trán nàng, sau khi che kín màn không một khe hở hắn mới rời đi.
Hẳn là thuyền này rất lơn, ngồi hồi lâu mà vẫn không cảm thấy lắc lư. Đào Hoa nhàm chán nằm trên giường, nàng vô cùng tò mò muốn vén màng lên nhìn nhưng lại sợ Tần Nghiêu Huyền phát hiện. Ngón tay vừa mới chạm vào liền rút về, nàng hí mắt dè dặt nhìn ra bên ngoài.
Vài lần như thế, cuối cùng Đào Hoa viện lý do là mở một kẽ hở để hóng mát, nào ngờ khi ngón tay mới chạm vào bức màn thì cửa bị mở ra.
Có cần đúng lúc vậy không?
Đào Hoa bị dọa đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, thế nhưng sau khi bức màn được vén lên lại lộ ra một khuôn mặt nữ nhân.
"Đào Hoa muội muội, sao sắc mặt lại như vậy, muội bị say sóng à?"
Cả người từ trên xuống dưới đều là những thứ quý giá, một cánh tay có đeo vòng phỉ thúy vươn đến đặt lên trán Đào Hoa, lo âu lẩm bẩm: "Hình như có hơi nóng, nên gọi ngự y nhỉ?"
"A!"
Đào Hoa sợ hãi lui về phía sau, nàng giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ bắt lấy chăn che kín vai và cổ của mình.
Đêm qua Tần Nghiêu Huyền tàn bạo như vậy, khắp người nàng đều là dấu vết, nhất định nàng ấy sẽ nhìn thấy.
"Sao Đào Hoa muội muội vẫn còn thẹn thùng như vậy, chúng ta đều là phi tử của bệ hạ, những dấu vết này là phúc phần của chúng ta." Nàng ấy rụt tay về, che miệng cười khẽ nói:
"Chẳng trách bệ hạ thời thời khắc khắc thương nhớ, muội muội yêu kiều giống như nước vậy, không thể xa muội lâu được."
Đào Hoa nhìn nữ nhân có khí khái hào hùng trước mặt, một nữ tử thành thục có đôi mắt hạnh, nàng ngơ ngác há miệng không biết đáp lời như thế nào.
"Đào Hoa muội muội gọi ta Viên tỷ là được rồi, nếu không ngại cứ gọi khuê danh của ta là Ninh Nhã."
Viên tỷ... Ninh Nhã... Lục Ninh Nhã?
Đấy không phải là Viên phi của Tần Nghiêu Huyền à! Không phải hôm nay là sinh nhật của nàng ấy ư, sao lại xuất hiện trên thuyền!
Đào Hoa luống cuống nói: "Thì ra là Viên phi tỷ, Hoa Nhi... Hoa Nhi nhất thời vô lễ, xin..."
"Đều là tỷ muội cả, nói gì vậy chứ?"
Lục Ninh Nhã cười vui vẻ, nàng ấy đưa ngón tay ra đặt bên mép Đào Hoa, khẽ lắc đầu nói:
"Hơn nữa, Đào Hoa muội muội mới là quý phi, nào có vô lễ với tỷ đâu chứ?"
Chột dạ lui về phía sau, Đào Hoa không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù nàng vẫn luôn ở trong cung mười năm nhưng cũng có nghe được chút tin tức, trừ Tần Nghiêu Huyền ra nàng không gặp được bao nhiêu người cả. Kiếp trước, Viên phi này là một người có thủ đoạn, nàng ta có gia thế, có tiền đồ sáng lạn, là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu.
Lúc ấy Tần Lê Uyên vẫn còn là thái tử, vốn dĩ Lục Ninh Nhã nên dựa theo thời thế mà làm thái tử phi nhưng nàng ta vô cùng si tình với Tần Nghiêu Huyền, bằng mọi giá không chịu gả cho Tần Lê Uyên, mặc dù cuối cùng người ngồi lên ngôi vị hoàng đế là Tần Nghiêu Huyền nhưng ngôi vị hoàng hậu lại không phải của nàng ta.
Thậm chí ngôi vị tối cao trong đám phi tử cũng không thuộc về nàng ta.
"Đào Hoa muội muội khát nước à? Bệ hạ thật sự đi quá vội vàng nên không đem chút nước nào đến."
Lời nói giống như của một tỷ tỷ ân cần quan tâm, Lục Ninh Nhã đi đến bàn nhỏ rót một tách trà, sau khi tự mình thử nhiệt độ mới đặt vào tay Đào Hoa: "Không lạnh, còn rất ngọt."
"Cám ơn Viên tỷ."
Đào Hoa uống nước với một bụng nghi vấn nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng Lục Ninh Nhã lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúc này.
"Đào Hoa muội muội đến Ngạo quốc cũng đã hai năm nhưng vẫn còn ngây ngô nhỉ? Trong cung lúc nào cũng nhàm chán, tỷ vẫn luôn muốn đến thăm tiện thể nói chuyện phiếm giải sầu với muội nhưng bệ hạ cứ luôn sợ tỷ làm phiền muội."
Lục Ninh Nhã đem toàn bộ bánh ngọt trên bàn đặt lên giường, bẻ một nửa ăn chung với Đào Hoa: "Lần này nghe nói Đào Hoa muội muội sẽ cùng đến Giang Nam với bệ hạ mà không mang theo một thị nữ nào cả, tỷ biết được liền không yên tâm nên cố ý đến thu xếp trước. Nếu muội muội có gì không quen cứ nói với tỷ."
"Những thứ này đều do Viện tỷ sắp xếp à?"
Bánh ngọt mềm dẻo hương vị mới mẻ làm cho Đào Hoa có hơi kinh ngạc. Không phải những chuyện này đã có người chuyên phụ trách hay sao?
"Lúc bệ hạ ở trong cung đều do một tay tỷ lo liệu. Hiện tại khi ra khỏi cung tỷ cũng nên đi theo để thể hiện tâm ý."
Nàng ta khẽ cười nói: "Mỗi lần đưa châu báu đồ trang sức đến cho Đào Hoa muội muội hay đưa vài thứ đồ chơi nhỏ đến Kim Ti Uyển tỷ đều phải tự mình kiểm tra tỉ mỉ, lỡ như có cạnh hay góc nào làm muội bị thương là không hay rồi."
Đào Hoa vừa cắn bánh ngọt vừa cảm thấy chột dạ.
Hóa ra những thứ đồ đó đều được đặt nhiều tâm tư như vậy, thế mà kiếp trước nàng nói đập liền đập, sau khi ném ra ngoài cửa còn đạp thêm mấy cái.
Chẳng qua Đào Hoa cho rằng nàng đang đạp lên tâm ý của Tần Nghiêu Huyền, khinh thường hắn vừa đánh vừa xoa, không ngờ rằng còn liên quan đến người khác.
Lục Ninh Nhã thấy Đào Hoa ăn nhiều liền vui vẻ nói: "Xem ra rất hợp ý muội muội. Bệ hạ có tặng đồ quý giá cho muội muội cỡ nào cũng không bằng sự hiểu nhau giữa tỷ muội chúng ta."
Nàng ta cười nói tiếp: "Dù gì đấy cũng là sự khác biệt giữa nam nữ. Lúc bé tỷ chơi chung với bệ hạ, người cũng không hiểu tâm tư nữ nhân như thế đó, chỉ biết mặt lạnh nói đừng khóc, chẳng biết dỗ dành tỷ một câu nào. Hiện tại trưởng thành rồi, có thể coi như biết chiều chuộng người khác chút ít."
Đào Hoa nghiêng đầu nói: "Có lẽ do bản chất của nam nhân nhỉ? Ở đâu cũng có nam nhân biết thương xót nữ nhân."
"Nam nhân Đại Diễn cũng thế à?" Lục Ninh Nhã lộ ra sự kinh ngạc: "Tỷ còn cho rằng nam nhân Đại Diễn đều thô lỗ không hiểu tâm tư nữ nhân."
"Không thể phân biệt Đại Diễn và Ngạo quốc như thế."
Đào Hoa vén tóc ra sau tai, nói: "Mỗi người đều khác nhau cả. Lúc muội còn nhỏ, những lúc cảm thấy khó chịu thị vệ nhìn thấy cũng sẽ dỗ dành muội..."
"Dỗ như thế nào?" Lục Ninh Nhã bẹo má nàng: "Dùng một cây kẹo hồ lô dỗ tiểu muội muội à."
Gò má hơi đau, Đào Hoa vô thức khẽ bật cười.
Nàng đã không gặp người ấy mười năm, ký ức đã sớm tiêu tán bởi khoảng thời gian bị hành hạ kia rồi. Dỗ như thế nào? Nhất thời Đào Hoa nhớ không ra.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng, khi nàng bị phạt hắn ta sẽ cố tình viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chép phạt giúp nàng. Khi nàng bị phạt quỳ sẽ dùng ngực làm ấm bánh ngọt đút cho nàng từng miếng nhỏ. Lúc ấy, nàng ở Đại Diễn muốn biết hoa đào trông như thế nào, hắn ta liền chạy ra ngoài trong đêm tuyết rơi tán loạn và đem về một cành hoa mai.
"Không có kẹo hồ lô."
Đào Hoa lắc đầu không nói nữa. Nàng lẳng lặng nghe Lục Ninh Nhã nói về chuyện của nàng ta và Tần Nghiêu Huyền.
Ăn hơn một nửa số bánh ngọt thì cửa phòng bị mở ra, Lục Ninh Nhã đang cười vui vẻ lập tức khựng lại, nàng ta đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ."
"Sao nàng lại ở đây?"
Mắt Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay Đào Hoa, hắn đi đến vứt hết: "Ăn nhiều như vậy buổi trưa phải làm thế nào?"
Lúc này Đào Hoa mới phát hiện mình ăn có hơi nhiều, nàng không dám phản bác, Lục Ninh Nhã bảo nàng nếm thử, nàng liền ăn hết toàn bộ, hiện tại bụng đã no căng.
"Bánh Viên tỷ cho người làm rất ngon..." Đào Hoa cầm miếng trong tay đưa cho Tần Nghiêu Huyền: "Thật mà! Bệ hạ nếm thử sẽ biết."
"Ừm."
Dưới ánh mắt kinh hoàng của cả hai, Tần Nghiêu Huyền há miệng nuốt vào: "Tạm được."
Lúc này Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa định bảo đúng vậy phải không, Viên tỷ rất có lòng thì bức màn đã phủ xuống che kín.
Sau khi cửa phòng mở ra đóng lại, bên trong không còn một bóng người. Hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng Đào Hoa không nghe rõ.
"Không được trẫm cho phép mà tự tiện vào phòng."
Tần Nghiêu Huyền liếc nhìn Viên phi đang cúi đầu không nói trước mặt, giọng vô cùng lạnh.
"Thần thiếp chỉ sợ muội muội ngồi thuyền sẽ nhàm chán, nghe thánh thượng dặn dò thái y trông chừng muội ấy say sóng nên mới qua xem chút để muội ấy không buồn chán mà thôi."
Lục Ninh Nhã thoải mái cười nói: "Không phải hợp với thánh ý sao?"
Tần Nghiêu Huyền híp mắt: "Nàng đang kể công."
"Thần thiếp không dám." Lục Ninh Nhã đi về phía trước một bước, điềm đạm nói: "Thiếp chỉ muốn giúp bệ hạ phân ưu. Tối nay nước chảy xiết nhất định Đào Hoa muội muội sẽ thấy khó chịu. Chi bằng đêm nay cứ để thần thiếp hầu hạ người có được không?"
Cứ như thế mà xuống xe nàng sẽ xấu hổ chết mất thôi.
"Đừng sợ."
Tần Nghiêu Huyền cột chặt lại dãy lụa đang bịt mắt nàng, hắn chậm rãi làm sạch thân thể cả hai, đến khi bên ngoài xe vang lên tiếng bước chân sốt ruột hắn mới nhẹ nhàng bế Đào Hoa xuống xe.
"Thiếp đã sắp xếp tất cả rồi, bệ hạ chỉ cần lên thuyền là được... Ơ?"
Giọng nói giống như chim hỉ thước phút chốc có hơi sửng sốt, Đào Hoa cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Cánh tay đặt bên hông nàng siết chặt hơn, Đào Hoa đặt tay lên đầu vai hắn, nàng sắp không thở nổi.
Rõ ràng Đào Hoa chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một màu trắng xóa của ánh nắng nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn úp mặt nàng vào ngực hắn.
"Lên thuyền rồi nói."
Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, cao ngạo y như đỉnh núi đón gió lớn quanh năm, Đào Hoa không nhịn được liền rùng mình.
Xung quanh vang vọng âm thanh chân giẫm lên ván còn có tiếng đinh đang của trang sức trên đầu vị phi tử kia va chạm vào nhau. Vòm ngực Tần Nghiêu Huyền vững vàng phập phòng, nàng không nghe rõ được tiếng nước sông chảy, Đào Hoa đang định tháo dải lụa xuống thì nàng bị đưa vào phòng và đặt lên giường.
"Hoa Nhi ngoan ngoãn ngồi đây nhé."
Tần Nghiêu Huyền đắp chăn lại cho nàng, hắn bắt lấy chân trái của nàng, dùng một dải lụa mềm mại siết chặt sau đó cố định vào thành giường.
"Hoa Nhi làm sai chuyện gì sao?"
Sau khi tháo bịt mắt ra, Đào Hoa nhìn thấy khuôn mặt không có tí cảm xúc nào của Tần Nghiêu Huyền thì vô cùng sợ hãi, nàng cử động chân trái làm cho Tần Nghiêu Huyền khẽ nhíu mày, đây là điềm báo trước của cơn giận dữ.
"Không quen đi thuyền Hoa Nhi sẽ bị say sóng, lỡ như đụng phải dòng nước chảy xiết nàng cũng không bị ngã."
Tần Nghiêu Huyền dùng dải lụa bịt mắt nàng khi nãy cột tay trái Đào Hoa rồi cột vào đầu giường, lần này thật sự là muốn nhúc nhích một cái cũng không được.
Uất ức.
Nói cái gì mà sợ nàng ngã bị thương, rõ ràng là sợ nàng chạy trốn.
Uổng cho Đào Hoa nghĩ rằng ra khỏi Kim Ti Uyển là có thể tự do hơn, ai ngờ vẫn bị hắn trói trên giường.
Đào Hoa mở to mắt nhìn khắp phòng, mặc dù không bằng tẩm cung của Tần Nghiêu Huyền nhưng vẫn xa hoa khí thế, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị tấm màn che mất tầm nhìn.
"Trẫm có quốc sự cần bàn. Hoa Nhi cứ ở đây chờ trẫm quay lại."
Hắn cuối người gặm cắn lỗ tai Đào Hoa, đầu lưỡi ấm áp mềm mại lướt qua chỗ nhạy cảm:
"Nếu như Trẫm phát hiện Hoa Nhi tự ý cởi ra thì..."
"Hoa Nhi không dám."
Đừng nói đến những nhát roi và khi bị đánh gãy chân ở kiếp trước, chỉ riêng bộ dạng thê thảm của Lan phi mấy hôm trước đã khiến nàng sợ hãi đến tận giờ.
Hắn dùng răng khẽ cắn, thân thể Đào Hoa lập tức run lên, nàng vội vàng ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Hoa Nhi ở đây chờ bệ hạ quay lại."
"Ngoan."
Tần Nghiêu Huyền hôn lên trán nàng, sau khi che kín màn không một khe hở hắn mới rời đi.
Hẳn là thuyền này rất lơn, ngồi hồi lâu mà vẫn không cảm thấy lắc lư. Đào Hoa nhàm chán nằm trên giường, nàng vô cùng tò mò muốn vén màng lên nhìn nhưng lại sợ Tần Nghiêu Huyền phát hiện. Ngón tay vừa mới chạm vào liền rút về, nàng hí mắt dè dặt nhìn ra bên ngoài.
Vài lần như thế, cuối cùng Đào Hoa viện lý do là mở một kẽ hở để hóng mát, nào ngờ khi ngón tay mới chạm vào bức màn thì cửa bị mở ra.
Có cần đúng lúc vậy không?
Đào Hoa bị dọa đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, thế nhưng sau khi bức màn được vén lên lại lộ ra một khuôn mặt nữ nhân.
"Đào Hoa muội muội, sao sắc mặt lại như vậy, muội bị say sóng à?"
Cả người từ trên xuống dưới đều là những thứ quý giá, một cánh tay có đeo vòng phỉ thúy vươn đến đặt lên trán Đào Hoa, lo âu lẩm bẩm: "Hình như có hơi nóng, nên gọi ngự y nhỉ?"
"A!"
Đào Hoa sợ hãi lui về phía sau, nàng giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ bắt lấy chăn che kín vai và cổ của mình.
Đêm qua Tần Nghiêu Huyền tàn bạo như vậy, khắp người nàng đều là dấu vết, nhất định nàng ấy sẽ nhìn thấy.
"Sao Đào Hoa muội muội vẫn còn thẹn thùng như vậy, chúng ta đều là phi tử của bệ hạ, những dấu vết này là phúc phần của chúng ta." Nàng ấy rụt tay về, che miệng cười khẽ nói:
"Chẳng trách bệ hạ thời thời khắc khắc thương nhớ, muội muội yêu kiều giống như nước vậy, không thể xa muội lâu được."
Đào Hoa nhìn nữ nhân có khí khái hào hùng trước mặt, một nữ tử thành thục có đôi mắt hạnh, nàng ngơ ngác há miệng không biết đáp lời như thế nào.
"Đào Hoa muội muội gọi ta Viên tỷ là được rồi, nếu không ngại cứ gọi khuê danh của ta là Ninh Nhã."
Viên tỷ... Ninh Nhã... Lục Ninh Nhã?
Đấy không phải là Viên phi của Tần Nghiêu Huyền à! Không phải hôm nay là sinh nhật của nàng ấy ư, sao lại xuất hiện trên thuyền!
Đào Hoa luống cuống nói: "Thì ra là Viên phi tỷ, Hoa Nhi... Hoa Nhi nhất thời vô lễ, xin..."
"Đều là tỷ muội cả, nói gì vậy chứ?"
Lục Ninh Nhã cười vui vẻ, nàng ấy đưa ngón tay ra đặt bên mép Đào Hoa, khẽ lắc đầu nói:
"Hơn nữa, Đào Hoa muội muội mới là quý phi, nào có vô lễ với tỷ đâu chứ?"
Chột dạ lui về phía sau, Đào Hoa không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù nàng vẫn luôn ở trong cung mười năm nhưng cũng có nghe được chút tin tức, trừ Tần Nghiêu Huyền ra nàng không gặp được bao nhiêu người cả. Kiếp trước, Viên phi này là một người có thủ đoạn, nàng ta có gia thế, có tiền đồ sáng lạn, là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng hậu.
Lúc ấy Tần Lê Uyên vẫn còn là thái tử, vốn dĩ Lục Ninh Nhã nên dựa theo thời thế mà làm thái tử phi nhưng nàng ta vô cùng si tình với Tần Nghiêu Huyền, bằng mọi giá không chịu gả cho Tần Lê Uyên, mặc dù cuối cùng người ngồi lên ngôi vị hoàng đế là Tần Nghiêu Huyền nhưng ngôi vị hoàng hậu lại không phải của nàng ta.
Thậm chí ngôi vị tối cao trong đám phi tử cũng không thuộc về nàng ta.
"Đào Hoa muội muội khát nước à? Bệ hạ thật sự đi quá vội vàng nên không đem chút nước nào đến."
Lời nói giống như của một tỷ tỷ ân cần quan tâm, Lục Ninh Nhã đi đến bàn nhỏ rót một tách trà, sau khi tự mình thử nhiệt độ mới đặt vào tay Đào Hoa: "Không lạnh, còn rất ngọt."
"Cám ơn Viên tỷ."
Đào Hoa uống nước với một bụng nghi vấn nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng Lục Ninh Nhã lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúc này.
"Đào Hoa muội muội đến Ngạo quốc cũng đã hai năm nhưng vẫn còn ngây ngô nhỉ? Trong cung lúc nào cũng nhàm chán, tỷ vẫn luôn muốn đến thăm tiện thể nói chuyện phiếm giải sầu với muội nhưng bệ hạ cứ luôn sợ tỷ làm phiền muội."
Lục Ninh Nhã đem toàn bộ bánh ngọt trên bàn đặt lên giường, bẻ một nửa ăn chung với Đào Hoa: "Lần này nghe nói Đào Hoa muội muội sẽ cùng đến Giang Nam với bệ hạ mà không mang theo một thị nữ nào cả, tỷ biết được liền không yên tâm nên cố ý đến thu xếp trước. Nếu muội muội có gì không quen cứ nói với tỷ."
"Những thứ này đều do Viện tỷ sắp xếp à?"
Bánh ngọt mềm dẻo hương vị mới mẻ làm cho Đào Hoa có hơi kinh ngạc. Không phải những chuyện này đã có người chuyên phụ trách hay sao?
"Lúc bệ hạ ở trong cung đều do một tay tỷ lo liệu. Hiện tại khi ra khỏi cung tỷ cũng nên đi theo để thể hiện tâm ý."
Nàng ta khẽ cười nói: "Mỗi lần đưa châu báu đồ trang sức đến cho Đào Hoa muội muội hay đưa vài thứ đồ chơi nhỏ đến Kim Ti Uyển tỷ đều phải tự mình kiểm tra tỉ mỉ, lỡ như có cạnh hay góc nào làm muội bị thương là không hay rồi."
Đào Hoa vừa cắn bánh ngọt vừa cảm thấy chột dạ.
Hóa ra những thứ đồ đó đều được đặt nhiều tâm tư như vậy, thế mà kiếp trước nàng nói đập liền đập, sau khi ném ra ngoài cửa còn đạp thêm mấy cái.
Chẳng qua Đào Hoa cho rằng nàng đang đạp lên tâm ý của Tần Nghiêu Huyền, khinh thường hắn vừa đánh vừa xoa, không ngờ rằng còn liên quan đến người khác.
Lục Ninh Nhã thấy Đào Hoa ăn nhiều liền vui vẻ nói: "Xem ra rất hợp ý muội muội. Bệ hạ có tặng đồ quý giá cho muội muội cỡ nào cũng không bằng sự hiểu nhau giữa tỷ muội chúng ta."
Nàng ta cười nói tiếp: "Dù gì đấy cũng là sự khác biệt giữa nam nữ. Lúc bé tỷ chơi chung với bệ hạ, người cũng không hiểu tâm tư nữ nhân như thế đó, chỉ biết mặt lạnh nói đừng khóc, chẳng biết dỗ dành tỷ một câu nào. Hiện tại trưởng thành rồi, có thể coi như biết chiều chuộng người khác chút ít."
Đào Hoa nghiêng đầu nói: "Có lẽ do bản chất của nam nhân nhỉ? Ở đâu cũng có nam nhân biết thương xót nữ nhân."
"Nam nhân Đại Diễn cũng thế à?" Lục Ninh Nhã lộ ra sự kinh ngạc: "Tỷ còn cho rằng nam nhân Đại Diễn đều thô lỗ không hiểu tâm tư nữ nhân."
"Không thể phân biệt Đại Diễn và Ngạo quốc như thế."
Đào Hoa vén tóc ra sau tai, nói: "Mỗi người đều khác nhau cả. Lúc muội còn nhỏ, những lúc cảm thấy khó chịu thị vệ nhìn thấy cũng sẽ dỗ dành muội..."
"Dỗ như thế nào?" Lục Ninh Nhã bẹo má nàng: "Dùng một cây kẹo hồ lô dỗ tiểu muội muội à."
Gò má hơi đau, Đào Hoa vô thức khẽ bật cười.
Nàng đã không gặp người ấy mười năm, ký ức đã sớm tiêu tán bởi khoảng thời gian bị hành hạ kia rồi. Dỗ như thế nào? Nhất thời Đào Hoa nhớ không ra.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng, khi nàng bị phạt hắn ta sẽ cố tình viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chép phạt giúp nàng. Khi nàng bị phạt quỳ sẽ dùng ngực làm ấm bánh ngọt đút cho nàng từng miếng nhỏ. Lúc ấy, nàng ở Đại Diễn muốn biết hoa đào trông như thế nào, hắn ta liền chạy ra ngoài trong đêm tuyết rơi tán loạn và đem về một cành hoa mai.
"Không có kẹo hồ lô."
Đào Hoa lắc đầu không nói nữa. Nàng lẳng lặng nghe Lục Ninh Nhã nói về chuyện của nàng ta và Tần Nghiêu Huyền.
Ăn hơn một nửa số bánh ngọt thì cửa phòng bị mở ra, Lục Ninh Nhã đang cười vui vẻ lập tức khựng lại, nàng ta đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ."
"Sao nàng lại ở đây?"
Mắt Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay Đào Hoa, hắn đi đến vứt hết: "Ăn nhiều như vậy buổi trưa phải làm thế nào?"
Lúc này Đào Hoa mới phát hiện mình ăn có hơi nhiều, nàng không dám phản bác, Lục Ninh Nhã bảo nàng nếm thử, nàng liền ăn hết toàn bộ, hiện tại bụng đã no căng.
"Bánh Viên tỷ cho người làm rất ngon..." Đào Hoa cầm miếng trong tay đưa cho Tần Nghiêu Huyền: "Thật mà! Bệ hạ nếm thử sẽ biết."
"Ừm."
Dưới ánh mắt kinh hoàng của cả hai, Tần Nghiêu Huyền há miệng nuốt vào: "Tạm được."
Lúc này Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa định bảo đúng vậy phải không, Viên tỷ rất có lòng thì bức màn đã phủ xuống che kín.
Sau khi cửa phòng mở ra đóng lại, bên trong không còn một bóng người. Hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng Đào Hoa không nghe rõ.
"Không được trẫm cho phép mà tự tiện vào phòng."
Tần Nghiêu Huyền liếc nhìn Viên phi đang cúi đầu không nói trước mặt, giọng vô cùng lạnh.
"Thần thiếp chỉ sợ muội muội ngồi thuyền sẽ nhàm chán, nghe thánh thượng dặn dò thái y trông chừng muội ấy say sóng nên mới qua xem chút để muội ấy không buồn chán mà thôi."
Lục Ninh Nhã thoải mái cười nói: "Không phải hợp với thánh ý sao?"
Tần Nghiêu Huyền híp mắt: "Nàng đang kể công."
"Thần thiếp không dám." Lục Ninh Nhã đi về phía trước một bước, điềm đạm nói: "Thiếp chỉ muốn giúp bệ hạ phân ưu. Tối nay nước chảy xiết nhất định Đào Hoa muội muội sẽ thấy khó chịu. Chi bằng đêm nay cứ để thần thiếp hầu hạ người có được không?"
Bình luận truyện