Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật
Chương 23
Tối hôm đó, Băng Cơ phải thu dọn hành lý để sang phòng Lãnh Huyết, nàng nghĩ kĩ rồi, nàng sẽ nói rõ ràng với Lãnh Huyết 1 vài chuyện, dù sao hắn cũng đã biết nàng là đệ tử của Độc Vương và Y đế, nàng chỉ cần khéo léo 1 chút, những chuyện kia chắc chắn sẽ không lộ ra được. Nghĩ thông suốt rồi, Băng Cơ tự cảm thấy tâm tình mình thoáng hơn hẳn. Sang đó rồi, được 1 mình 1 phòng, không phải đối mặt Xuân Bình tỷ nữa. Cơm bưng nước rót hầu hạ Lãnh Huyết tốt 1 chút là được.
“Băng Cơ, Băng Cơ” Đang thu xếp hành lý, chất giọng the thé của Xuân Bình bỗng vang vọng trong không khí khiến toàn thân Băng Cơ không khỏi rùng mình nổi gai ốc. Nàng bỗng chốc cảm nhận được cảm giác bất an. Lần này Xuân Bình đến nhất định không có ý định tốt đi.
“Xuân Bình tỷ, tỷ tìm muội?” Mặc dù sắp rời khỏi sự quản chế của Xuân Bình rồi, nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nàng không thể cứ thế quay phắt mặt làm ngơ được. Để lọt đến tai vị Gia Cát cao cao tại thượng kia sẽ không hay. Hơn nữa, Xuân Bình từ ngày được nàng cứu cũng thay tính đổi nết, luôn miệng xưng tỷ gọi muội vs nàng rất là thân mật, ngọt ngào. Cho nên nàng cũng không có lý gì trở mặt
“Đúng vậy, Băng Cơ, nào nào để ta giúp muội thu xếp hành lý” vừa nói vừa lon ton chạy vào giành việc với nàng. Băng Cơ cũng không phải mới biết Xuân Bình ngày một ngày hai, làm gì có chuyện vô công hưởng lợi, cho nên cũng chỉ nhíu mày 1 chút rồi cũng buông tay cho nàng ta làm giúp. Xong xuôi đâu đấy nàng mới mỉm cười vô cùng thân thiết nói
“Xuân Bình tỷ, tỷ có việc gì khó khăn, cứ nói với Băng Cơ, muội tin tỷ đến đây không chỉ để giúp muội thu xếp quần áo. Đúng không?” Mà Xuân Bình được Băng Cơ mở đường vô cùng vui vẻ vội ôm tay nàng nói
“Băng Cơ muội, ta cũng biết, khi muội mới vào ta có phần không tốt, khiến muội chịu nhiều thiệt thòi. Nay mặc dù cũng đã thay đổi chút đỉnh, nhưng cũng không bù đắp được phần nào. Ta cũng biết là ta có lỗi với muội. Mong muội rộng lượng bỏ qua cho ta, từ sau lần ta trúng độc, ta nhận ra cũng chỉ có muội là thật sự tốt, ta thật sự là có mắt không tròng mà”
“Được rồi, Xuân Bình tỷ, chuyện trước kia ta vốn đã không xem ra gì, tỷ không cần quá bận tâm, tỷ có chuyện gì cứ nói. Tính cách ta vốn không thích dài dòng” Nghe Xuân Bình nói 1 tràng lê thê, Băng Cơ nhịn không được phất tay nói, nàng ghét nhất chính là thói vòng vo. Đúng là nhức đầu mà.
“Chả là…ừm…Băng Cơ, muội sắp sang sống chung với Lãnh Huyết công tử, có thể nào…trước mặt Lãnh Huyết công tử nói tốt về ta chút chút. Sau đó, thi thoảng về đây thăm Xuân Bình tỷ, kể cho ta nghe chút chút chuyện của Lãnh Huyết công tử. Được hay không hả?” Xuân Bình như thiếu nữ hoài xuân, đôi má ửng hồng hai tay xoắn lấy chiếc khăn tay như thể muốn nhờ vậy mà xé nó ra thành trăm mảnh. Băng Cơ ôm đầu, si tình a…quả nhiên là vô cùng si tình đi.
“Chuyện này cũng không khó, Xuân Bình tỷ, tỷ cứ yên tâm đi” nàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như ánh mai ấm áp, như kẹo bông ngọt lịm, tỏa ra rực rỡ ánh hào quang, nụ cười này đâu chỉ khiến nam nhân ngơ ngác, mà thậm chí đến cả nữ nhân cũng phải mất hồn. Và Xuân Bình không phải ngoại lệ. Rồi…1 cơn gió thôi ngang, túm tóc trước trán hất tung, vết sẹo như con rết màu đỏ to lớn đang bò như ẩn như hiện nổi bật trên làn da trắng nõn không tỳ vết, không khỏi khiến người khác kinh hoàng, lôi tuột Xuân Bình về hiện tại. Nàng ta giật mình lùi lại sau 1 bước, Băng Cơ cười càng sâu. Mất 1 lúc lâu ổn định tinh thần Xuân Bình mới lấy lại tư thế hàng ngày khó khăn nuốt 1 ngụm nước bọt. Không biết là do thèm muốn hay sợ hãi.
“Xuân Bình tỷ, vết sẹo này chẳng lẽ tỷ còn chưa quen?”
“Thật xin lỗi Băng Cơ muội, ta thật sự chưa có quen” Xuân Bình lắp bắp vuốt giọt mồ hôi lạnh vừa rơi trên trán. Băng Cơ cười. Cái này nàng cũng có chút đồng cảm. Mỗi sáng sớm, khi nàng vừa nhìn vào gương tim nàng nhất định sẽ bị đập lệch 1 nhịp vì chính gương mặt do mình tạo ra. Đó là mặt mình, ngắm nhìn nó mỗi ngày mà nàng còn vậy thì sao có thể trách Xuân Bình được đây. Nghĩ tới đây nàng lại khẽ thở hắt ra. Đến bao giờ nàng mới có thể danh chính ngôn thuận công khai dung nhan khuynh thành đảo quốc của mình đây? Dẫu thân xác này không phải của nàng, nhưng hiện tại hồn nàng ở đây. Nàng vẫn nên cảm thấy hãnh diện với dung nhan này.
“Không sao, Xuân Bình, phản ứng này của tỷ cũng là bình thường, đồ đạc cũng thu xếp xong rồi, bây giờ ta sang phòng Lãnh Huyết, Xuân Bình tỷ có muốn đi cùng ta không?”
“Tất nhiên rồi” Xuân Bình quả thật không chờ gì hơn, nàng ta vội ôm hộ hành lý cho Băng Cơ một mạch đi trước.
***Phòng Lãnh Huyết***
“Lãnh Huyết công tử” Xuân Bình đến phía trước Lãnh Huyết õng ẹo, giọng mềm nhũn, ngọt như mía lùi, còn không ngừng làm duyên làm dáng, cũng không quên đưa hành lý trả cho Băng Cơ, sau đó chỉ về căn phòng nhỏ phía sau bức bình phong nói “Băng Cơ, phòng muội ở đằng kia” sau đó lại hướng Lãnh Huyết nháy mắt đưa tình khiến Băng Cơ không nhịn được toàn thân run lên. Mà Lãnh Huyết vừa nghe đến tên Băng Cơ liền ngẩng đầu lên nhíu nhíu mày. Không phải nàng rất không thích chung đụng với hắn sao? Không phải nàng cảm thấy cùng với hắn khó chịu sao? Tại sao bây giờ nàng lại ở đây, hơn nữa hắn cũng đã thay nàng từ chối Gia Cát đại nhân rồi, nàng vẫn kiên trì đến là vì lý do gì?
Mà Băng Cơ, trong lúc mải nhìn xung quanh cũng vô tình lướt qua cái nhíu mày của Lãnh Huyết, hừm? Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn tưởng thay nàng từ chối thì Gia cát đại nhân sẽ tha nàng sao? Hắn ngây thơ quá hay là hôm nay não bị nhúng nước rồi. Lão già kia hôm nay không biết uống nhầm phải cái thuốc gì mà khăng khăng bắt nàng nhất định phải đến chung phòng với hắn. Cũng không nghĩ đến cô nam quả nữ ngày đêm chung phòng sẽ mang danh dự của nàng hủy sạch. Quá là không công bằng rồi. Nhưng mà thật ra đọc tâm thuật của Băng Cơ cũng chưa đến độ thật sự cao siêu, cho nên nghe thấy giọng nói của Lãnh Huyết cũng theo kiểu bập bõm câu được câu mất vậy nên cũng không dám nhiều lời, lảng ánh mắt đi chỗ khác, khiến cho Lãnh Huyết nhíu mày thêm sâu. Dám không thèm nhìn hắn? (Miêu: Lãnh caca huynh cho người ta 1 cái lý do để nhìn huynh đi? Cứ nghĩ mình là trung tâm vũ trụ chắc?)
“Sao nàng ta lại ở đây?” Thanh âm của Lãnh Huyết hình như lạnh hơn thường ngày, hắn lại chuẩn bị phát bệnh điên đấy à? Nàng còn chưa muốn bị sói cắn đâu à nha. Nghĩ là làm, vừa nghe giọng Lãnh Huyết nàng liền đưa chân nhỏ nhích sang trái nửa bước, đem toàn bộ thân hình chui ở đằng sau Xuân Bình. Lãnh Huyết chân chính nhìn thấy điều ấy, mày nhíu càng sâu. Nàng vì cái gì mà trốn? Mà Băng Cơ sau khi nghe thấy câu này rất là muốn hùng hùng hổ hổ túm lấy cổ áo của hắn hét lên, còn không phải vì sợ ngươi phát bệnh hay sao?
“Lãnh Huyết công tử, công tử quên rồi sao? Là Gia Cát đại nhân phân phó cho Băng Cơ ở tại nơi này, bằng không, nếu công tử muốn hay là Xuân Bình hướng Gia Cát đại nhân cho chuyển người, Xuân Bình lập tức đến hầu hạ công tử” Trong khi 2 người kia đấu mắt thì Xuân Bình không ngừng ngắt nhéo cái khăn tay của mình giọng điệu vô cùng ngọt ngào, cả người như con sâu ngật ngà ngật ngưỡng uốn a uốn éo.
“Ta nghĩ là cô còn không muốn đến đây đâu” Lãnh Huyết đối mắt Băng Cơ giọng ngày một lạnh, này này nàng đã làm gì có lỗi với hắn đâu cơ chứ, lạnh cái gì mà lạnh, muốn lạnh nàng bay đến Băng động đổ 1 xô đá vô đầu bây giờ, cái đồ hâm. Tên với người chả khác gì nhau.
“Thật sự thì cô nam quả nữ ở chung 1 cửa quả vô cùng bất tiện, thế nhưng đây là ý của Gia Cát đại nhân a, ta cũng không thể làm khác, công tử nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ dần làm quen đi a” Nàng giọng nhàn nhạt, chẳng chút ý vị xoay người, ngươi nghĩ có mình ngươi biết lạnh thôi à? Ta cũng biết dùng sát khí giết người đấy. Nàng 1 mạch trở về phòng. Lãnh Huyết trầm mặc, sát khí lan tỏa đem toàn bộ khu vực bán kính 3m lập tức hạ xuống 10 độ C. Xuân Bình đứng đó hứng chịu khí lạnh không kìm được hắt hơi 1 cái sau đó vội vội vàng vang cáo từ. Mặc dù nàng ta thật thích Lãnh Huyết, nhưng mà cái nhiệt độ này nàng ta thật không đứng trong đó được rồi. Cũng bởi vậy mà nang ta thích cả Lãnh Huyết lẫn Vô Tình, Vô Tình công tử a, phong tao, lịch lãm, cả người đều là gió xuân ngọt lành, ấm áp a.
Đợi sau khi Xuân Bình mất dạng, Băng Cơ đang thu dọn quần áo phía trong phòng bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía ngoài truyền tới. Không khỏi khiến nàng nghiến rang kèn kẹt
“Băng Cơ, mau chuẩn bị nước ấm cho ta ngâm chân và rửa mặt” Ê không phải nói đơn thương độc mã quen rồi sao? Tại sao cư nhiên lại bắt nàng hầu hạ chứ? Cái đồ không hại được người liền thấy khó chịu này. Băng Cơ vô cùng ảo não đứng dậy, mặc dù là không có được tự nguyện cho lắm nhưng mà vẫn gượng cười nói vọng ra
“Dạ. Lãnh Huyết công tử, Băng Cơ lập tức chuẩn bị” Băng Cơ nói xong liền một mạch đi ra khỏi cửa, cũng không thèm quay đầu nhìn lại. Đã hai hôm nay, liên tục có các vụ án liên quan đến thập đạo tuyệt sinh. Phủ Thần Hầu gần như ngày nào cũng phát hiện 2 cái xác chết 1 vào lúc giờ Dần 2 là vào lúc giờ Dậu. Tất cả nạn nhân đều chết vô cùng không tử tế, cách chết sau thống khổ hơn cách chết trước, đều là bị hành hạ, tra tấn thống khổ đến chết.
Mà những kẻ này đều là những kẻ quan cao chức trọng ngấm ngầm theo phe An Thế Cảnh, hơn nữa vô cùng phách lối cậy chức cậy quyền khiến trăm dân lầm than. Tuy vậy, án mạng đã xảy ra Phủ Thần Hầu không cách nào không tra, mỗi lần hiện trường đều thu lại 1 lá thư, trong thư đều là thứ tự 2,3,4,5 kì lạ là không có số 1. Tứ đại thần bổ phân bố nhau tìm kiếm tung tích nhưng ngoài mảnh giấy kia ra tuyệt nhiên hiện trường vô cùng sạch sẽ không tìm thấy thêm bất cứ manh mối nào.
Lãnh Huyết bây giờ vẫn cắm đầu vào nghiên cứu vụ án, cũng không có tâm tư để ý đến Băng Cơ, chỉ muốn làm khó nàng 1 chút nên mới cố ý muốn nàng đun nước mang lên cho hắn. Thấy bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ của nàng, khóe môi không khỏi kéo lên thành 1 đường cong nhàn nhạt.
Lại cắm đầu vào sổ sách, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra chút manh mối nào liền cảm thấy vô cùng bất lực. Một cơn gió chợt thoảng qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, còn có mùi vị ẩm ướt. Hắn liếc mắt ra ngoài trời mới chợt nhớ ra, chiều nay trời vừa mới đổ 1 trận mưa thật lớn. Thế là hắn quyết định đứng dậy hướng ngoài sân đi tới. Mỗi 1 lần có điều suy nghĩ, hắn đều đứng nơi này. Dưới gốc cây hoa đào, nơi này thật yên tĩnh, thật yên bình, nơi này cho tâm hắn có đôi lúc nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ánh trăng nhàn nhạt tỏa khắp nơi, dịu dàng, man mác, hiền hòa. Ánh trăng này luôn làm hắn nhớ đến ánh trăng của những ngày thơ bé. Mỗi lần trăng sáng, trong cả tộc sói sẽ quay quần đốt lửa trại, ăn thịt nướng, uống rượu và nhảy múa, thật đầm ấm, thật sung túc.
“Lãnh đại ca” Hắn còn đang lâm vào trầm tư thì giọng nói trong veo, ấm áp, ngọt ngào xen vào, còn ai khác có thể gọi hắn bằng cái tên này nữa chứ? Chỉ có thể là Cơ Dao Hoa thôi. Nàng ôm theo 1 cái hộp bằng trúc, tỏa ra mùi thơm dìu dịu say lòng người, bóng hình ngược sáng, ngược gió, thanh tao, nhu nhược khiến cho nam nhân kìm không được lòng muốn giang rộng tay hảo hảo mà chở che.
“Dao Hoa, muội tìm ta sao?” Đối với Cơ Dao Hoa, Lãnh Huyết luôn coi nàng như tiểu muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau học chữ, cùng nhau chia sẻ buồn vui, cùng nhau phá án. 3 năm trước nàng còn vì hắn mà đỡ 1 chưởng lực khiến sức khỏe vốn đã không tốt còn càng ngày càng yếu hơn. Vậy nên đối với hắn nàng không những là muội muội mà hắn muốn bảo vệ, mà hắn còn nợ nàng 1 cái ân tình.
“Đúng vậy, cha muội vừa được tặng 1 cái chiếu trúc, vô cùng nhẹ còn có hương thơm có thể thư dãn đầu óc, thoải mái tâm tình, đông ấm hè mát, muội vừa nhận được liền muốn mang sang cho huynh” Nàng cười, nụ cười ôn nhu, dịu dàng như ánh trăng sáng vằng vặc. Đối mặt với người đàn ông lạnh lùng, nhưng trọng tình trọng nghĩa trước mặt, nàng luôn nhịn không được mà si mê, nàng lớn lên cùng hắn trong phủ thần hầu, có biết bao nhiêu chuyện trải qua cùng nhau, sớm đã coi hắn như lang quân tương lai mà dựa dẫm, nàng cũng biết hắn chưa có từng thích mình, nhưng đối với ôn nhu mà hắn dành cho lại nhịn không được sinh ra ảo tưởng. Một lòng một dạ hướng về phía hắn. Muốn cùng hắn năm tay đến già, hoạn nạn có nhau. Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra đều sẽ không rời xa.
“Vậy thì không cần, đồ tốt như vậy, muội vẫn nên để lại dùng thì hơn” Lãnh Huyết từ chối, hắn cũng không biết tình cảm mà Cơ Dao Hoa dành cho hắn rốt cuộc có bao nhiêu là thân tình, có bao nhiêu là ái tình, nhưng hắn không có cách nào chấp nhận tình cảm của nàng, từ 3 năm trước hắn đã kịch liệt tránh mặt nàng, hắn là thần bổ, còn là hoàng tử tộc sói, hắn mang trên mình trách nhiệm cao cả vô cùng, cho nên hắn càng không có cách nào đem nhi nữ tình trường để vào trong lòng. Trăng rằm hàng tháng hắn sẽ hóa thân thành lang sói, đi bên cạnh hắn chỉ có thể gặp nguy hiểm, ngay cả Vô Tình người anh em đồng sinh cộng tử với hắn còn bị hắn đả thương, thì hắn làm sao chịu trách nhiệm với phần tình cảm này của nàng. Hắn muốn chính là nàng dứt khoát mang thứ tình cảm này đi đi thôi.
“Không sao, Lãnh Huyết đại ca, ta còn có cái thứ 2, ca không cần lo cho ta” Cơ Dao Hoa cũng chỉ muốn bên cạnh hắn có thứ gì đó thuộc về nàng, như vậy mỗi lần hắn đi ngủ đều có thể nhớ về nàng rồi, chỉ cần hắn có thể nhớ nàng dù chỉ là 1 chút thôi nàng nhất định sẽ thấy rất vui.
“Không cần, nếu đồ tốt như vậy, muội mang sang tặng thế thúc đi, Thúc ấy dạo gần đây phải lo rất nhiều vụ án, nhất định rất căng thẳng” Lãnh Huyết vẫn nhàn nhạt từ chối, hắn thật không muốn cho nàng chút hy vọng nào. Hy vọng nhiều thì chỉ thất vọng nhiều thôi
“Lãnh đại ca…”
“Thôi đêm đã khuya, sương cũng lạnh rồi, đứng bên ngoài không tốt cho sức khỏe của muội. Muội tốt nhất nên về phòng nghỉ ngơi đi” Nói rồi cũng không nhìn thêm nàng thêm lần nào trực tiếp đi vào phòng đóng cửa lại, để lại mình Cơ Dao Hoa đứng dưới gốc cây đào nhìn theo bóng hình hắn mà ngẩn ngơ.
Cùng lúc ấy, Băng Cơ đang mải lấy nước rửa chân cho Lãnh Huyết.
“Băng Cơ” Hiện tại Cửu Vĩ Hồ thật sự sốt ruột muốn chết rồi, nàng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Mà Băng Cơ, dường như vô cùng an nhàn đi. Nhưng nàng ta trăm nghĩ ngàn suy cũng không bao giờ tưởng tượng đến chuyện Băng Cơ hoàn toàn không có ý định ra tay. Nàng còn muốn sống yên ổn thêm chút thời gian, nàng giúp Cửu Vĩ Hồ rồi, thực lực bại lộ, ai giúp nàng?
“Diệp Nhi, khuya rồi, sao nàng còn ở đây?” Băng Cơ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên hỏi lại, ừm thì lúc đang chăm chú lấy nước với nghĩ vớ vẩn nàng ta xuất hiện nàng hoàn toàn không có phát hiện ra. Thất bại a…
“Băng Cơ, hiện tại nàng đã chung phòng với Lãnh Huyết rồi, nàng liệu có thể nhanh chóng giúp ta lấy chút máu của Lãnh Huyết hay không?”
“Diệp Nhi, nàng phải hiểu cho ta, ta quan hệ với Lãnh Huyết không tốt, không thể tùy tiện lấy máu của hắn”
“Nếu ban ngày lấy không được thì nhân cơ hội hắn ngủ mà lấy đi”
“Nàng phải biết, hắn công lực cao cường như vậy, kể cả lúc ngủ thì tiếp cận hắn vẫn không hề dễ dàng”
“Băng Cơ, nàng phải giúp ta, ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi, phu quân ta, sợ rằng trụ không qua 2 ngày nữa”
“Được rồi Diệp nhi, ta đã hứa giúp nàng, ta nhất định sẽ cố hết sức, nàng chờ ta”
“Thôi được rồi, ta tin nàng. Hy vọng nàng đừng khiến ta thất vọng” nói rồi không tiếng động xoay người đi. Băng Cơ nhìn theo hướng nàng đi đuôi mày hơi nhếch lên. Cái gì đây? Cứ làm như nàng là thuộc hạ của nàng ta vậy. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy nước vào đun để cho tên công tử gia hỏa nào đó thỏa mãn.
“Nước đến rồi” Băng Cơ bước vào, 2 tay bưng chậu nước còn phả hơi nóng nghi ngút, trong chậu tỏa hương thơm ngọt vì có pha thêm sữa dê, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy 1 cái bức tượng thần khổng lồ ngồi sừng sững trên ghế dựa. Nàng nhếch mày mang nước đến bên hắn.
“Tại sao lâu như vậy?” Lãnh Huyết trừng mắt chất vấn, hắn cũng chỉ muốn trêu trọc nàng 1 chút, không biết vì sao nhưng vẻ mặt tức giận của nàng luôn khiến hắn cảm thấy thích thú, có lẽ bởi bình thường nàng quá điềm tĩnh, không cười cũng không giận, giống như mọi sự trên thế gian này đều không liên quan đến nàng.
“Đun nước cũng cần thời gian mà” Nàng đảo mắt, chẳng lẽ lại nói trong lúc lấy nước nàng có tâm sự 1 chút với cửu vĩ hồ cách lấy máu của hắn. Haizzz tại sao từ khi bước đến cái thế giới này nàng lại nói dối nhiều như vậy chứ? Trước kia vì muốn Vũ được bình an nên trước mặt nó mới nói vài câu để Vũ an lòng, còn những lúc khác, miễn nàng không muốn nói thì cạy răng nàng cũng không tìm được đáp án đâu. Chỉ là đến cái thế giới này, quả nhiên nàng không còn là nhất nữa rồi…
“Oáp” quả nhiên cái bức tượng làm bằng thịt kia 1 chút cũng không để nàng vào mắt, trực tiếp ngáp dài 1 cái rồi liếc cũng không thèm liếc chậu nước của nàng nói
“Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, không rửa nữa, ngươi mang đi đi” sau đó đứng dậy đi thẳng. Nàng nhìn theo bóng hắn hừ lạnh 1 tiếng, rất là không thể chấp nhận được sau đó tự bê chậu nước về phòng mình, hắn không rửa thì nàng rửa. Rửa chân tay mặt mũi xong xuôi, Băng Cơ mang Đọc Tâm thuật ra nghiên cứu mất 1 canh giờ sau đó mới chịu lăn vào giấc ngủ.
“Băng Cơ, Băng Cơ” Đang thu xếp hành lý, chất giọng the thé của Xuân Bình bỗng vang vọng trong không khí khiến toàn thân Băng Cơ không khỏi rùng mình nổi gai ốc. Nàng bỗng chốc cảm nhận được cảm giác bất an. Lần này Xuân Bình đến nhất định không có ý định tốt đi.
“Xuân Bình tỷ, tỷ tìm muội?” Mặc dù sắp rời khỏi sự quản chế của Xuân Bình rồi, nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nàng không thể cứ thế quay phắt mặt làm ngơ được. Để lọt đến tai vị Gia Cát cao cao tại thượng kia sẽ không hay. Hơn nữa, Xuân Bình từ ngày được nàng cứu cũng thay tính đổi nết, luôn miệng xưng tỷ gọi muội vs nàng rất là thân mật, ngọt ngào. Cho nên nàng cũng không có lý gì trở mặt
“Đúng vậy, Băng Cơ, nào nào để ta giúp muội thu xếp hành lý” vừa nói vừa lon ton chạy vào giành việc với nàng. Băng Cơ cũng không phải mới biết Xuân Bình ngày một ngày hai, làm gì có chuyện vô công hưởng lợi, cho nên cũng chỉ nhíu mày 1 chút rồi cũng buông tay cho nàng ta làm giúp. Xong xuôi đâu đấy nàng mới mỉm cười vô cùng thân thiết nói
“Xuân Bình tỷ, tỷ có việc gì khó khăn, cứ nói với Băng Cơ, muội tin tỷ đến đây không chỉ để giúp muội thu xếp quần áo. Đúng không?” Mà Xuân Bình được Băng Cơ mở đường vô cùng vui vẻ vội ôm tay nàng nói
“Băng Cơ muội, ta cũng biết, khi muội mới vào ta có phần không tốt, khiến muội chịu nhiều thiệt thòi. Nay mặc dù cũng đã thay đổi chút đỉnh, nhưng cũng không bù đắp được phần nào. Ta cũng biết là ta có lỗi với muội. Mong muội rộng lượng bỏ qua cho ta, từ sau lần ta trúng độc, ta nhận ra cũng chỉ có muội là thật sự tốt, ta thật sự là có mắt không tròng mà”
“Được rồi, Xuân Bình tỷ, chuyện trước kia ta vốn đã không xem ra gì, tỷ không cần quá bận tâm, tỷ có chuyện gì cứ nói. Tính cách ta vốn không thích dài dòng” Nghe Xuân Bình nói 1 tràng lê thê, Băng Cơ nhịn không được phất tay nói, nàng ghét nhất chính là thói vòng vo. Đúng là nhức đầu mà.
“Chả là…ừm…Băng Cơ, muội sắp sang sống chung với Lãnh Huyết công tử, có thể nào…trước mặt Lãnh Huyết công tử nói tốt về ta chút chút. Sau đó, thi thoảng về đây thăm Xuân Bình tỷ, kể cho ta nghe chút chút chuyện của Lãnh Huyết công tử. Được hay không hả?” Xuân Bình như thiếu nữ hoài xuân, đôi má ửng hồng hai tay xoắn lấy chiếc khăn tay như thể muốn nhờ vậy mà xé nó ra thành trăm mảnh. Băng Cơ ôm đầu, si tình a…quả nhiên là vô cùng si tình đi.
“Chuyện này cũng không khó, Xuân Bình tỷ, tỷ cứ yên tâm đi” nàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như ánh mai ấm áp, như kẹo bông ngọt lịm, tỏa ra rực rỡ ánh hào quang, nụ cười này đâu chỉ khiến nam nhân ngơ ngác, mà thậm chí đến cả nữ nhân cũng phải mất hồn. Và Xuân Bình không phải ngoại lệ. Rồi…1 cơn gió thôi ngang, túm tóc trước trán hất tung, vết sẹo như con rết màu đỏ to lớn đang bò như ẩn như hiện nổi bật trên làn da trắng nõn không tỳ vết, không khỏi khiến người khác kinh hoàng, lôi tuột Xuân Bình về hiện tại. Nàng ta giật mình lùi lại sau 1 bước, Băng Cơ cười càng sâu. Mất 1 lúc lâu ổn định tinh thần Xuân Bình mới lấy lại tư thế hàng ngày khó khăn nuốt 1 ngụm nước bọt. Không biết là do thèm muốn hay sợ hãi.
“Xuân Bình tỷ, vết sẹo này chẳng lẽ tỷ còn chưa quen?”
“Thật xin lỗi Băng Cơ muội, ta thật sự chưa có quen” Xuân Bình lắp bắp vuốt giọt mồ hôi lạnh vừa rơi trên trán. Băng Cơ cười. Cái này nàng cũng có chút đồng cảm. Mỗi sáng sớm, khi nàng vừa nhìn vào gương tim nàng nhất định sẽ bị đập lệch 1 nhịp vì chính gương mặt do mình tạo ra. Đó là mặt mình, ngắm nhìn nó mỗi ngày mà nàng còn vậy thì sao có thể trách Xuân Bình được đây. Nghĩ tới đây nàng lại khẽ thở hắt ra. Đến bao giờ nàng mới có thể danh chính ngôn thuận công khai dung nhan khuynh thành đảo quốc của mình đây? Dẫu thân xác này không phải của nàng, nhưng hiện tại hồn nàng ở đây. Nàng vẫn nên cảm thấy hãnh diện với dung nhan này.
“Không sao, Xuân Bình, phản ứng này của tỷ cũng là bình thường, đồ đạc cũng thu xếp xong rồi, bây giờ ta sang phòng Lãnh Huyết, Xuân Bình tỷ có muốn đi cùng ta không?”
“Tất nhiên rồi” Xuân Bình quả thật không chờ gì hơn, nàng ta vội ôm hộ hành lý cho Băng Cơ một mạch đi trước.
***Phòng Lãnh Huyết***
“Lãnh Huyết công tử” Xuân Bình đến phía trước Lãnh Huyết õng ẹo, giọng mềm nhũn, ngọt như mía lùi, còn không ngừng làm duyên làm dáng, cũng không quên đưa hành lý trả cho Băng Cơ, sau đó chỉ về căn phòng nhỏ phía sau bức bình phong nói “Băng Cơ, phòng muội ở đằng kia” sau đó lại hướng Lãnh Huyết nháy mắt đưa tình khiến Băng Cơ không nhịn được toàn thân run lên. Mà Lãnh Huyết vừa nghe đến tên Băng Cơ liền ngẩng đầu lên nhíu nhíu mày. Không phải nàng rất không thích chung đụng với hắn sao? Không phải nàng cảm thấy cùng với hắn khó chịu sao? Tại sao bây giờ nàng lại ở đây, hơn nữa hắn cũng đã thay nàng từ chối Gia Cát đại nhân rồi, nàng vẫn kiên trì đến là vì lý do gì?
Mà Băng Cơ, trong lúc mải nhìn xung quanh cũng vô tình lướt qua cái nhíu mày của Lãnh Huyết, hừm? Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn tưởng thay nàng từ chối thì Gia cát đại nhân sẽ tha nàng sao? Hắn ngây thơ quá hay là hôm nay não bị nhúng nước rồi. Lão già kia hôm nay không biết uống nhầm phải cái thuốc gì mà khăng khăng bắt nàng nhất định phải đến chung phòng với hắn. Cũng không nghĩ đến cô nam quả nữ ngày đêm chung phòng sẽ mang danh dự của nàng hủy sạch. Quá là không công bằng rồi. Nhưng mà thật ra đọc tâm thuật của Băng Cơ cũng chưa đến độ thật sự cao siêu, cho nên nghe thấy giọng nói của Lãnh Huyết cũng theo kiểu bập bõm câu được câu mất vậy nên cũng không dám nhiều lời, lảng ánh mắt đi chỗ khác, khiến cho Lãnh Huyết nhíu mày thêm sâu. Dám không thèm nhìn hắn? (Miêu: Lãnh caca huynh cho người ta 1 cái lý do để nhìn huynh đi? Cứ nghĩ mình là trung tâm vũ trụ chắc?)
“Sao nàng ta lại ở đây?” Thanh âm của Lãnh Huyết hình như lạnh hơn thường ngày, hắn lại chuẩn bị phát bệnh điên đấy à? Nàng còn chưa muốn bị sói cắn đâu à nha. Nghĩ là làm, vừa nghe giọng Lãnh Huyết nàng liền đưa chân nhỏ nhích sang trái nửa bước, đem toàn bộ thân hình chui ở đằng sau Xuân Bình. Lãnh Huyết chân chính nhìn thấy điều ấy, mày nhíu càng sâu. Nàng vì cái gì mà trốn? Mà Băng Cơ sau khi nghe thấy câu này rất là muốn hùng hùng hổ hổ túm lấy cổ áo của hắn hét lên, còn không phải vì sợ ngươi phát bệnh hay sao?
“Lãnh Huyết công tử, công tử quên rồi sao? Là Gia Cát đại nhân phân phó cho Băng Cơ ở tại nơi này, bằng không, nếu công tử muốn hay là Xuân Bình hướng Gia Cát đại nhân cho chuyển người, Xuân Bình lập tức đến hầu hạ công tử” Trong khi 2 người kia đấu mắt thì Xuân Bình không ngừng ngắt nhéo cái khăn tay của mình giọng điệu vô cùng ngọt ngào, cả người như con sâu ngật ngà ngật ngưỡng uốn a uốn éo.
“Ta nghĩ là cô còn không muốn đến đây đâu” Lãnh Huyết đối mắt Băng Cơ giọng ngày một lạnh, này này nàng đã làm gì có lỗi với hắn đâu cơ chứ, lạnh cái gì mà lạnh, muốn lạnh nàng bay đến Băng động đổ 1 xô đá vô đầu bây giờ, cái đồ hâm. Tên với người chả khác gì nhau.
“Thật sự thì cô nam quả nữ ở chung 1 cửa quả vô cùng bất tiện, thế nhưng đây là ý của Gia Cát đại nhân a, ta cũng không thể làm khác, công tử nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ dần làm quen đi a” Nàng giọng nhàn nhạt, chẳng chút ý vị xoay người, ngươi nghĩ có mình ngươi biết lạnh thôi à? Ta cũng biết dùng sát khí giết người đấy. Nàng 1 mạch trở về phòng. Lãnh Huyết trầm mặc, sát khí lan tỏa đem toàn bộ khu vực bán kính 3m lập tức hạ xuống 10 độ C. Xuân Bình đứng đó hứng chịu khí lạnh không kìm được hắt hơi 1 cái sau đó vội vội vàng vang cáo từ. Mặc dù nàng ta thật thích Lãnh Huyết, nhưng mà cái nhiệt độ này nàng ta thật không đứng trong đó được rồi. Cũng bởi vậy mà nang ta thích cả Lãnh Huyết lẫn Vô Tình, Vô Tình công tử a, phong tao, lịch lãm, cả người đều là gió xuân ngọt lành, ấm áp a.
Đợi sau khi Xuân Bình mất dạng, Băng Cơ đang thu dọn quần áo phía trong phòng bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía ngoài truyền tới. Không khỏi khiến nàng nghiến rang kèn kẹt
“Băng Cơ, mau chuẩn bị nước ấm cho ta ngâm chân và rửa mặt” Ê không phải nói đơn thương độc mã quen rồi sao? Tại sao cư nhiên lại bắt nàng hầu hạ chứ? Cái đồ không hại được người liền thấy khó chịu này. Băng Cơ vô cùng ảo não đứng dậy, mặc dù là không có được tự nguyện cho lắm nhưng mà vẫn gượng cười nói vọng ra
“Dạ. Lãnh Huyết công tử, Băng Cơ lập tức chuẩn bị” Băng Cơ nói xong liền một mạch đi ra khỏi cửa, cũng không thèm quay đầu nhìn lại. Đã hai hôm nay, liên tục có các vụ án liên quan đến thập đạo tuyệt sinh. Phủ Thần Hầu gần như ngày nào cũng phát hiện 2 cái xác chết 1 vào lúc giờ Dần 2 là vào lúc giờ Dậu. Tất cả nạn nhân đều chết vô cùng không tử tế, cách chết sau thống khổ hơn cách chết trước, đều là bị hành hạ, tra tấn thống khổ đến chết.
Mà những kẻ này đều là những kẻ quan cao chức trọng ngấm ngầm theo phe An Thế Cảnh, hơn nữa vô cùng phách lối cậy chức cậy quyền khiến trăm dân lầm than. Tuy vậy, án mạng đã xảy ra Phủ Thần Hầu không cách nào không tra, mỗi lần hiện trường đều thu lại 1 lá thư, trong thư đều là thứ tự 2,3,4,5 kì lạ là không có số 1. Tứ đại thần bổ phân bố nhau tìm kiếm tung tích nhưng ngoài mảnh giấy kia ra tuyệt nhiên hiện trường vô cùng sạch sẽ không tìm thấy thêm bất cứ manh mối nào.
Lãnh Huyết bây giờ vẫn cắm đầu vào nghiên cứu vụ án, cũng không có tâm tư để ý đến Băng Cơ, chỉ muốn làm khó nàng 1 chút nên mới cố ý muốn nàng đun nước mang lên cho hắn. Thấy bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ của nàng, khóe môi không khỏi kéo lên thành 1 đường cong nhàn nhạt.
Lại cắm đầu vào sổ sách, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra chút manh mối nào liền cảm thấy vô cùng bất lực. Một cơn gió chợt thoảng qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, còn có mùi vị ẩm ướt. Hắn liếc mắt ra ngoài trời mới chợt nhớ ra, chiều nay trời vừa mới đổ 1 trận mưa thật lớn. Thế là hắn quyết định đứng dậy hướng ngoài sân đi tới. Mỗi 1 lần có điều suy nghĩ, hắn đều đứng nơi này. Dưới gốc cây hoa đào, nơi này thật yên tĩnh, thật yên bình, nơi này cho tâm hắn có đôi lúc nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ánh trăng nhàn nhạt tỏa khắp nơi, dịu dàng, man mác, hiền hòa. Ánh trăng này luôn làm hắn nhớ đến ánh trăng của những ngày thơ bé. Mỗi lần trăng sáng, trong cả tộc sói sẽ quay quần đốt lửa trại, ăn thịt nướng, uống rượu và nhảy múa, thật đầm ấm, thật sung túc.
“Lãnh đại ca” Hắn còn đang lâm vào trầm tư thì giọng nói trong veo, ấm áp, ngọt ngào xen vào, còn ai khác có thể gọi hắn bằng cái tên này nữa chứ? Chỉ có thể là Cơ Dao Hoa thôi. Nàng ôm theo 1 cái hộp bằng trúc, tỏa ra mùi thơm dìu dịu say lòng người, bóng hình ngược sáng, ngược gió, thanh tao, nhu nhược khiến cho nam nhân kìm không được lòng muốn giang rộng tay hảo hảo mà chở che.
“Dao Hoa, muội tìm ta sao?” Đối với Cơ Dao Hoa, Lãnh Huyết luôn coi nàng như tiểu muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau học chữ, cùng nhau chia sẻ buồn vui, cùng nhau phá án. 3 năm trước nàng còn vì hắn mà đỡ 1 chưởng lực khiến sức khỏe vốn đã không tốt còn càng ngày càng yếu hơn. Vậy nên đối với hắn nàng không những là muội muội mà hắn muốn bảo vệ, mà hắn còn nợ nàng 1 cái ân tình.
“Đúng vậy, cha muội vừa được tặng 1 cái chiếu trúc, vô cùng nhẹ còn có hương thơm có thể thư dãn đầu óc, thoải mái tâm tình, đông ấm hè mát, muội vừa nhận được liền muốn mang sang cho huynh” Nàng cười, nụ cười ôn nhu, dịu dàng như ánh trăng sáng vằng vặc. Đối mặt với người đàn ông lạnh lùng, nhưng trọng tình trọng nghĩa trước mặt, nàng luôn nhịn không được mà si mê, nàng lớn lên cùng hắn trong phủ thần hầu, có biết bao nhiêu chuyện trải qua cùng nhau, sớm đã coi hắn như lang quân tương lai mà dựa dẫm, nàng cũng biết hắn chưa có từng thích mình, nhưng đối với ôn nhu mà hắn dành cho lại nhịn không được sinh ra ảo tưởng. Một lòng một dạ hướng về phía hắn. Muốn cùng hắn năm tay đến già, hoạn nạn có nhau. Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra đều sẽ không rời xa.
“Vậy thì không cần, đồ tốt như vậy, muội vẫn nên để lại dùng thì hơn” Lãnh Huyết từ chối, hắn cũng không biết tình cảm mà Cơ Dao Hoa dành cho hắn rốt cuộc có bao nhiêu là thân tình, có bao nhiêu là ái tình, nhưng hắn không có cách nào chấp nhận tình cảm của nàng, từ 3 năm trước hắn đã kịch liệt tránh mặt nàng, hắn là thần bổ, còn là hoàng tử tộc sói, hắn mang trên mình trách nhiệm cao cả vô cùng, cho nên hắn càng không có cách nào đem nhi nữ tình trường để vào trong lòng. Trăng rằm hàng tháng hắn sẽ hóa thân thành lang sói, đi bên cạnh hắn chỉ có thể gặp nguy hiểm, ngay cả Vô Tình người anh em đồng sinh cộng tử với hắn còn bị hắn đả thương, thì hắn làm sao chịu trách nhiệm với phần tình cảm này của nàng. Hắn muốn chính là nàng dứt khoát mang thứ tình cảm này đi đi thôi.
“Không sao, Lãnh Huyết đại ca, ta còn có cái thứ 2, ca không cần lo cho ta” Cơ Dao Hoa cũng chỉ muốn bên cạnh hắn có thứ gì đó thuộc về nàng, như vậy mỗi lần hắn đi ngủ đều có thể nhớ về nàng rồi, chỉ cần hắn có thể nhớ nàng dù chỉ là 1 chút thôi nàng nhất định sẽ thấy rất vui.
“Không cần, nếu đồ tốt như vậy, muội mang sang tặng thế thúc đi, Thúc ấy dạo gần đây phải lo rất nhiều vụ án, nhất định rất căng thẳng” Lãnh Huyết vẫn nhàn nhạt từ chối, hắn thật không muốn cho nàng chút hy vọng nào. Hy vọng nhiều thì chỉ thất vọng nhiều thôi
“Lãnh đại ca…”
“Thôi đêm đã khuya, sương cũng lạnh rồi, đứng bên ngoài không tốt cho sức khỏe của muội. Muội tốt nhất nên về phòng nghỉ ngơi đi” Nói rồi cũng không nhìn thêm nàng thêm lần nào trực tiếp đi vào phòng đóng cửa lại, để lại mình Cơ Dao Hoa đứng dưới gốc cây đào nhìn theo bóng hình hắn mà ngẩn ngơ.
Cùng lúc ấy, Băng Cơ đang mải lấy nước rửa chân cho Lãnh Huyết.
“Băng Cơ” Hiện tại Cửu Vĩ Hồ thật sự sốt ruột muốn chết rồi, nàng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Mà Băng Cơ, dường như vô cùng an nhàn đi. Nhưng nàng ta trăm nghĩ ngàn suy cũng không bao giờ tưởng tượng đến chuyện Băng Cơ hoàn toàn không có ý định ra tay. Nàng còn muốn sống yên ổn thêm chút thời gian, nàng giúp Cửu Vĩ Hồ rồi, thực lực bại lộ, ai giúp nàng?
“Diệp Nhi, khuya rồi, sao nàng còn ở đây?” Băng Cơ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên hỏi lại, ừm thì lúc đang chăm chú lấy nước với nghĩ vớ vẩn nàng ta xuất hiện nàng hoàn toàn không có phát hiện ra. Thất bại a…
“Băng Cơ, hiện tại nàng đã chung phòng với Lãnh Huyết rồi, nàng liệu có thể nhanh chóng giúp ta lấy chút máu của Lãnh Huyết hay không?”
“Diệp Nhi, nàng phải hiểu cho ta, ta quan hệ với Lãnh Huyết không tốt, không thể tùy tiện lấy máu của hắn”
“Nếu ban ngày lấy không được thì nhân cơ hội hắn ngủ mà lấy đi”
“Nàng phải biết, hắn công lực cao cường như vậy, kể cả lúc ngủ thì tiếp cận hắn vẫn không hề dễ dàng”
“Băng Cơ, nàng phải giúp ta, ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi, phu quân ta, sợ rằng trụ không qua 2 ngày nữa”
“Được rồi Diệp nhi, ta đã hứa giúp nàng, ta nhất định sẽ cố hết sức, nàng chờ ta”
“Thôi được rồi, ta tin nàng. Hy vọng nàng đừng khiến ta thất vọng” nói rồi không tiếng động xoay người đi. Băng Cơ nhìn theo hướng nàng đi đuôi mày hơi nhếch lên. Cái gì đây? Cứ làm như nàng là thuộc hạ của nàng ta vậy. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy nước vào đun để cho tên công tử gia hỏa nào đó thỏa mãn.
“Nước đến rồi” Băng Cơ bước vào, 2 tay bưng chậu nước còn phả hơi nóng nghi ngút, trong chậu tỏa hương thơm ngọt vì có pha thêm sữa dê, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy 1 cái bức tượng thần khổng lồ ngồi sừng sững trên ghế dựa. Nàng nhếch mày mang nước đến bên hắn.
“Tại sao lâu như vậy?” Lãnh Huyết trừng mắt chất vấn, hắn cũng chỉ muốn trêu trọc nàng 1 chút, không biết vì sao nhưng vẻ mặt tức giận của nàng luôn khiến hắn cảm thấy thích thú, có lẽ bởi bình thường nàng quá điềm tĩnh, không cười cũng không giận, giống như mọi sự trên thế gian này đều không liên quan đến nàng.
“Đun nước cũng cần thời gian mà” Nàng đảo mắt, chẳng lẽ lại nói trong lúc lấy nước nàng có tâm sự 1 chút với cửu vĩ hồ cách lấy máu của hắn. Haizzz tại sao từ khi bước đến cái thế giới này nàng lại nói dối nhiều như vậy chứ? Trước kia vì muốn Vũ được bình an nên trước mặt nó mới nói vài câu để Vũ an lòng, còn những lúc khác, miễn nàng không muốn nói thì cạy răng nàng cũng không tìm được đáp án đâu. Chỉ là đến cái thế giới này, quả nhiên nàng không còn là nhất nữa rồi…
“Oáp” quả nhiên cái bức tượng làm bằng thịt kia 1 chút cũng không để nàng vào mắt, trực tiếp ngáp dài 1 cái rồi liếc cũng không thèm liếc chậu nước của nàng nói
“Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, không rửa nữa, ngươi mang đi đi” sau đó đứng dậy đi thẳng. Nàng nhìn theo bóng hắn hừ lạnh 1 tiếng, rất là không thể chấp nhận được sau đó tự bê chậu nước về phòng mình, hắn không rửa thì nàng rửa. Rửa chân tay mặt mũi xong xuôi, Băng Cơ mang Đọc Tâm thuật ra nghiên cứu mất 1 canh giờ sau đó mới chịu lăn vào giấc ngủ.
Bình luận truyện