Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 27



Khi Băng Cơ và người của Tất sát đến nơi thì người của Thần Hầu phủ cũng vừa đến. Lần này ra ngoài cũng chỉ có 3 người trong tứ đại danh bổ là Vô Tình, Truy Mệnh,Thiết Thủ, đi sau họ là khoảng hơn chục tên thần bổ của Kỳ Lân ti. 

“Chủ nhân, chúng ta làm gì bây giờ?” Tam Sát ra hiệu. Băng Cơ đã dạy cho người của Tất Sát cách nói chuyện bằng kí hiệu. Đây là cách dành cho người khiếm thính có thể giao tiếp với người khác ở thế kỉ 21. Trong một số nhiệm vụ đặc thù, sát thủ không được phép lên tiếng để tránh bị phát hiện. Vì thế cách nói chuyện bằng kí hiệu rất được ưa dùng trong giới sát thủ thế kỉ 21 khi đi làm nhiệm vụ. Trước đây Băng Cơ không có thời gian, chỉ có thể nói qua với Nhất Sát, được cái người này rất thông minh không lâu liền học được rồi dạy cho tất cả anh em trong Tất Sát.

“Xem. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng” Băng Cơ cũng ra hiệu, tất cả anh em trong Tất Sát chỉ nháy mắt một cái liền tìm được 1 chỗ để ẩn nấp người bên ngoài nhìn không thấy ta, nhưng ta lại nhìn thấy họ 1 cách tuyệt đối nhất. Đối với Sát Thủ thì việc hiện diện trước ánh sáng là điều tối kị. Bởi vậy trước khi có bất kì hành động gì họ đều có 1 chỗ trú ẩn an toàn mà không ai có thể phát hiện ra. Địch ngoài sáng, ta trong tối. Dùng ít đánh nhiều, dùng nhu chế cương, dùng cách đánh du kích* để tiêu diệt lực lượng địch. Vì thế, Sát Thủ không bao giờ đối mặt với kẻ thù một cách trực diện, đó là điều tối kị. Và 1 tổ chức sát thủ, không cần nhiều người, chỉ cần tinh nhuệ, dù dùng trăm người đánh vạn quân cũng có thể.

* du kích là một loại hình chiến tranh không thông thường. Nó được phe, nhóm quân sự nhỏ và yếu hơn, cơ động hơn áp dụng đối với kẻ thù lớn mạnh hơn và kém cơ động hơn. Lối đánh du kích bao gồm các cuộc phục kích, phá hoại, đánh bất ngờ, chớp nhoáng và rút lui nhanh. Mục tiêu của các cuộc tấn công du kích là những yếu điểm của kẻ thù.

Chỉ cần chờ một chút, người của Tất Sát liền thấy có hàng loạt pháo được ném xuống. Sau đó 1 loại bột màu đỏ lan tỏa khiến cho không ai có thể nhìn thấy gì, Băng Cơ ra hiệu, tất cả mọi người bế khí còn nàng nhíu mày. Bột ớt, lưu huỳnh, diêm tiêu (KNO3), bột than. Đây là 1 loại chất nổ đơn giản nhất được người trung hoa phát minh. Tuy rằng năng lượng của nó không lớn nhưng những kẻ bị nổ trong bán kính 10m vẫn là chịu không được sức ép không khí mà tan xác, xa hơn thì có thể bị phỏng nặng. Lại còn thêm bột ớt khống chế tầm nhìn. Xem ra Tam đại hung đồ cũng không phải loại người đơn giản.

Cuối cùng tam danh bổ cũng tản ra. Truy Mệnh đi cứu lũ trẻ, thấy Truy Mệnh đi 2 tên hung đồ đang nấp liền lao ra ngăn cản. Mà 2 người còn lại trong tứ đại danh bổ cũng đâu ngồi không. Thiết Thủ chặn người phụ nữ duy nhất trong tứ đại hung đồ- Đường Thù. Còn Vô Tình lại đánh nhau với Yến Triệu. 

Băng Cơ ra hiệu cho đám người Tất sát “Không để kẻ nào chết” sau đó đổi vị trí ẩn nấp. Người của Tất Sát theo hiệu lệnh của Băng Cơ liền vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh đám người trong Thần Hầu phủ đang bị thương nằm la liệt dưới đất. Mà đám người trong phủ Thần Hầu bây giờ như chim sợ cành cong, vừa thấy có người xuất hiện tay cầm kiếm liền run lên. Họ bây giờ đều không có sức chiến đấu, có kẻ địch liền mất mạng là điều không thể nghi ngờ.

“Các người…các người là ai???” Vô Tình nghe thấy tiếng của đám người này quay sang thì liền thấy đám người Tất Sát, 1 đám mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo mặt nạ đen chỉ để lộ đôi mắt giống như hung thần ác sát. Hắn rất muốn quay sang nhưng Yến Triệu nào để hắn có cơ hội, hai người đánh nhau càng lúc càng mãnh liệt.

Cùng lúc này, Tất Sát liền mang băng gạc và thuốc cầm máu trị bỏng trị thương ra giúp đám người đangbị thương chữa trị. Lúc này thì mấy tên danh bổ mới biết người đến muốn giúp mình. Mặc dù cũng có thể là độc dược, nhưng họ bây giờ không có khả năng phản kháng nên đành để mạng cho trời. Băng Cơ ngửa đầu nhìn trời, nàng ra hiệu là không để kẻ nào trong tam đại hung đồ chết mà… Bọn họ là sát thủ, không phải là thần y. Làm việc gì cũng vì lợi ích của mình mà suy nghĩ. Cũng không rảnh để giúp người dưng. Thấy biểu cảm của Băng Cơ, đám người Tam sát liền hiểu họ hiểu sai ý nàng. Nhưng mà cũng lỡ hiện thân rồi nên làm cho trót @@

Khi đám Tất Sát băng bó xong cho đám Thần Hầu phủ thì Yến Triệu và Vô Tình đã đánh xong. Yến Triệu liều đồng quy vu tận, Vô Tình muốn bắt sống nhưng đứng trước kẻ điên cuồng Yến Triệu đành phải dùng sát chiêu điều khiển cây quạt của mình tách ra thành chục cái nhánh lao đến trên người Yến Triệu thế như vũ bão. Khi đám cánh quạt chỉ còn cách Yến Triệu khoảng 1 gang tay thì 1 cái ám khí lao đến, sức như cuồng phong. Vô Tình bị bất ngờ các cánh quạt liền như diều đứt dây lả tả rơi xuống. Nháy mắt 1 bóng đen lướt qua người Yến Triệu sau đó cả 2 người cùng biến mất trước mặt Vô Tình. Cái ám khí vừa đánh bật cánh quạt vẫn bay thẳng cắm vào thân cây bên cạnh.

“Thiết Thủ đừng đánh nữa, Vô Tình bị thương nặng rồi” tiếng Truy Mệnh vang lên trên đầu Thiết Thủ khiến hắn hoảng hồn, vừa thất thần 1 chút liền có 1 bóng đen lao qua rồi Đường Thù cũng biến mất. Thiết Thủ đâu còn tâm trạng để ý điều đấy vội vàng vận thân chạy một mạch đến nơi Vô Tình đánh nhau. Băng Cơ nhìn theo hướng Thiết Thủ chạy liền nhếch khóe môi tạo thành đường cong nhợt nhạt phía sau lớp mặt nạ, tứ đại danh bổ cũng bị nàng xoay trong tay. Thật sự cảm thấy có chút thành tựu. Khi Thiết Thủ chạy đến chỗ Vô Tình liền nhìn thấy Vô Tình ngây ngốc đứng một chỗ không cử động. 

“Vô Tình, huynh không sao chứ? Truy Mệnh nói huynh bị thương” Thiết Thủ vội vàng chạy đến nhưng chỉ thấy Vô Tình 1 thân hoàn hảo không sứt mẻ, chỉ là không cử động. Hắn liếc một cái liền điểm mấy huyệt trên người Vô Tình thì mới thấy Vô Tình khuỵu xuống liền vội vàng đưa tay đỡ.

“không sao chứ?” Thiết Thủ lo lắng, Vô Tình lắc đầu nhợt nhạt cười, không ngờ 1 trong tứ đại danh bổ lại bất lực ngước mắt nhìn người khác cứu kẻ địch đi mất.

“Đường Thù đâu?” nhớ lại Thiết Thủ đang đánh nhau với Đường Thù liền xoay người hỏi, nhưng Thiết Thủ lắc đầu

“Khi nãy ta nghe thấy tiếng Truy Mệnh nói huynh bị trọng thương nên để Đường Thù chạy thoát”

“Truy Mệnh sao? Không có khả năng, chắc chắn có người giả mạo huynh ấy. Những kẻ đã cứu Tam đại hung đồ này đến 8 phần là người phía sau những vụ án liên tiếp gần đây(Oan quá đi mất). Đi, Thiết Thủ ta và huynh đi tìm chứng cứ, nhất định không để cho người này thoát” nói xong liền cùng Thiết Thủ xoay người rời đi. Lúc này Băng Cơ mới từ trong 1 góc khuất bước ra. Yến Triệu và Đường Thù đều là Nhị sát và Tam sát mang đi, những người còn lại đã trở về tổ chức, Băng Cơ xoay người, nàng còn phải cứu Triệu Hào nữa.

Băng Cơ vừa chạy đến ngôi nhà nhỏ của tam đại hung đồ thì thấy Triệu Hào châm ngòi nổ muốn đồng quy vu tận với Truy Mệnh. Nhưng người kia cũng không phải kẻ tầm thường, hắn (Truy Mệnh) vận thân, giơ cao chân đạp 1 cái khiến Triệu Hào văng xa khoảng chục mét. Trong tình huống Truy Mệnh vội vàng cứu lũ trẻ. Băng Cơ phi 1 chiếc ám khí vừa vặn chặt hết đống dây dợ buộc kíp nổ với người Triệu Hào. Sau đó, nàng nhún chân kéo Triệu Hào ra vừa đặt chân xuống liền thấy kíp nổ kia nổ tung. Nếu Băng Cơ chậm 1 bước thôi thì Triệu Hào chắc chắn đã tan xác  rồi.

Chớp mắt, Băng Cơ cùng Triệu Hào đều vô tung trong hư không. Truy Mệnh nghe thấy tiếng nổ xoay người vừa vặn nhìn thấy cảnh này liền giật mình không thôi. Hắn biết Triệu Hào được cứu, nhưng tốc độ của người cứu kia chỉ sợ Truy Mệnh- người vẫn luôn tự hào về tốc độ của mình như hắn có khi cũng không đuổi kịp. Trên thế gian còn có thứ tốc độ kinh khủng như vậy sao?

Tất nhiên, Băng Cơ biết tốc độ của mình bình thường đã nhanh. Sau khi nàng luyện Thiên Hạc thư thì tốc độ lập tức tăng tiến đến chóng mặt. Người nào không có công phu chỉ sợ rằng nhìn vào sẽ nghĩ nàng lập tức tiêu thất. Chính vì chắc chắn rằng tốc độ của mình có thể mang 1 người rời khỏi thì nàng mới mạo hiểm cứu người. Nếu không nàng cũng sẽ không vì một người chưa chắc đã trung thành với nàng mà liều mạng trước mặt Truy Mệnh đâu.

Sau khi Băng Cơ rời khỏi, Truy Mệnh đi ra nơi kíp nổ mới nổ tung liền thấy trên thân cây gần đó còn 1 chiếc ám khí cắm chặt. Khi rút ra thì không khỏi ngạc nhiên. Chiếc ám khí này giống hệt chiếc ám khí của cô nương đêm hôm trước không dùng nội công mà chạy. Chuyện này có liên quan đến nàng sao? Nhưng tốc độ của 1 người sao có thể tiến bộ nhanh như vậy? Chỉ sợ sau lưng nàng còn là 1 thế lực không nhỏ.

Trong khi đó Vô Tình và Thiết Thủ đã đi một vòng nhưng tuyệt đối không phát hiện ra bất cứ bằng chứng gì ngoại trừ chiếc ám khí bị phóng ra kia. Lúc này 2 người mới nhớ ra đám người Kỳ Lân ti bị thương chạy qua thì thấy họ đều đã được băng bó cẩn thận.

“Đám người hắc y nhân kia giúp mọi người sao?” Vô Tình hỏi, Thiết Thủ lúc ấy không ở đó vậy nên không biết chuyện gì xảy ra chỉ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.

“Đúng vậy, Vô Tình thống lĩnh. Bọn họ mặc dù đeo mặt nạ không nói không rằng nhưng rất cẩn thận giúp chúng tôi điều trị, băng bó vết thương. Có 1 số người bị bỏng nặng, cũng có người đứt lìa tay hoặc chân. Nếu không có những hắc y nhân đó, những huynh đệ kia chỉ sợ sớm mất máu hoặc bị thương nặng đến tử vong” Cả Vô Tình và Thiết Thủ đều chìm vào trầm tư. Những người này rốt cục có mục đích gì? Một mặt cứu tam đại hung đồ, một mặt lại trị thương cho những người này. Thật sự khiến họ không hiểu nổi, rốt cuộc những người áo đen này tốt hay xấu. (Tốt không dám nhận, xấu không dám ôm. Nếu không phải Tất Sát hiểu nhầm ý của Băng Cơ thì chắc cũng không rối não như vậy đau ha)

“Vô Tình, Thiết Thủ” vừa lúc này Truy Mệnh bước đến. Thấy 2 người kia trầm tư liền lên tiếng gọi

“Truy Mệnh, Triệu Hào thế nào?” Thiết Thủ nhìn thấy Truy Mệnh liền vội hỏi. Trong đầu hắn vẫn bị câu nói kia khiến cho nghĩ không thông. Chẳng lẽ lại có người có giọng nói giống Truy Mệnh như vậy.

“Bị cứu đi rồi. Tôi đã đưa những đứa trẻ về nhà chúng. Nơi Triệu Hào được cứu phát hiện thứ này. Còn nữa, đây là thứ phát hiện trong nhà Tam đại hung đồ” nói rồi 1 tay mang ám khí, 1 tay lôi cuốn sách ra.

“Chiếc ám khí này, khi nãy Vô Tình bị tấn công cũng do chiếc ám khí này”Thiết Thủ cầm ám khí lên nhìn 2 cái, 2 cái này giống y chang nhau.  Đúng là do cùng 1 khuôn đúc thành.

“Vô Tình bị tấn công? Huynh có sao không?” Truy Mệnh nghe thế hốt hoảng hỏi. Vô Tình nhợt nhạt cười

“Không có, lúc đó tôi ra sát chiêu với Yến Triệu. ám khí này là để ngăn chiêu kia”

“Ám khí này, cùng với chiếc ám khí của vị cô nương thần bí hôm trước giống nhau y hệt” Truy Mệnh nói, hắn nghĩ chắc rằng chuyện này không ít thì nhiều cũng liên quan đến cô nương thần bí đó. Nhưng người hôm nay, chỉ sợ đến 9 phần là không phải nàng. Tốc độ của nàng không thể nhanh như vậy được (Vậy mà nhanh như thế thật đấy ^^)

“Chẳng lẽ vị cô nương kia cứu 3 người họ? Nhưng với mục đích gì chứ? Cô ta vừa giúp chúng ta, lại vừa chặt đầu mối của chúng ta, rốt cuộc là cô ta theo phe nào?” Thiết Thủ nói, Vô Tình im lặng, Truy Mệnh chau chau chân mày 1 chút nói

“1 cô nương như vậy không thể mang cùng lúc 3 người được. Hơn nữa Triệu Hào gần như đã mất nửa cái mạng rồi. Thế nhưng người nọ di chuyện cực kì nhanh. Chỉ sợ ngay cả ta cũng đuổi không kịp. Cô nương kia sao có thể tiến bộ nhanh như vậy được”

“Cũng có thể không phải cô ta, nhưng chỉ sợ cùng cô ta tránh không khỏi liên quan. Hơn nữa, có lẽ cô ta chỉ là 1 thành phần trong tổ chức đó. Trên cô ta, còn rất nhiều cao thủ” Vô Tình nói (gần đúng rồi anh ạ. Nhưng mà cũng sai bét rồi hehe)

“Phải rồi. Truy Mệnh lúc đang đánh với Đường Thù, tôi nghe thấy giọng nói của huynh nói Vô Tình bị trọng thương, khiến tôi phân tâm. Lúc này mới bị người khác cứu đi mất” Thiết Thủ 

“Tôi không có, lúc 2 người đánh nhau. Tôi đâu có ở đấy đâu” Truy Mệnh nghe vậy lắc lắc tay nói. Thật ra cả Vô Tình và Thiết Thủ đều tin rằng Truy Mệnh không nói, nhưng giọng nói đó thật sự quá giống.

“Liệu huynh có biết ai có giọng nói rất giống huynh không?” Vô Tình hỏi, nhưng chỉ thấy Truy Mệnh lắc đầu. Lần này đi thật sự thương vong quá nhiều, mà Tam đại hung đồ cũng không bắt được, một chút dấu vết để lại cũng không có. Thứ duy nhất cũng chỉ có 2 chiêc ám khí này. Điều này thật sự đã khiến cả 3 người đều cảm thấy bất lực. 

“Thập đạo tuyệt sinh” lúc này Vô Tình lật cuốn sách ra xem liền thấy cuốn sách đề Thập Đạo tuyệt sinh. Vừa mừng vừa sợ vội mở ra xem. Quả nhiên trong đó viết vô cùng chi tiết 10 cách giết người khác nhau, mỗi một cách lại càng thêm tàn nhẫn, ác liệt. Mỗi một cách đều là hành hạ nạn nhân đến chết đi sống lại, muốn chết không được muốn sống không xong. Thật sự là tàn nhẫn đến mức độ ngay cả người từng trải qua rất nhiều vụ án lớn nhỏ như Tứ đại danh bổ đều phải cảm thấy dựng tóc gáy. Thảo nào ngày đó thái độ của Băng Cơ đối với cuốn sách này lại ác liệt như vậy( diễn đấy các anh ạ)

“Có cuốn sách này, coi như chúng ta cũng kết thúc án Thập đạo tuyệt sinh rồi, mau trở về báo cáo với thế thúc thôi” Truy Mệnh gấp cuốn sách lại nói. Sau đó, 3 người chia nhau cùng 1 vài huynh đệ chị bị thương nhẹ người khiêng, người dìu, người cõng mang những người bị thương trở về Thần Hầu phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện