Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 12





Mèo con phế phẩm nhặt về không nên tùy tiện vứt bỏ, nuôi một cái không chừng liền có thể thu được kinh hỉ không tưởng tượng được.

Khuê nữ chủ cho thuê nhà nhặt về mèo con bệnh nuôi tốt, thế mà lại là mèo Ragdoll 5 con số, tin tức này lại khuếch tán toàn trên lầu dưới lầu.

Có người nói thầm nhà họ Lâm thật sự là dẫm phải cứt chó, lần thứ hai nhặt mèo về liền đụng đại vận, cũng có người biết tính sổ biết căn bản không phải có chuyện như vậy.

“Oa! Oa oa!” Lâm gia, khi Tiền Huyên biết chuyện này là người chạy tới đầu tiên, vây quanh Lam Bảo Thạch mà thẳng đảo quanh: “Ragdoll nha! Là Ragdoll nha, thật là mèo tiên nữ!”

Vô luận là biểu lộ hay là ngữ khí đều tràn đầy hâm mộ không che giấu được.

Lam Bảo Thạch nằm ở trên đùi Lâm Lan, bởi vì dựa vào chỗ dựa quen thuộc nhất, lúc mèo con nhìn thấy người xa lạ cũng không có biểu hiện ra sợ người lạ cùng e ngại.

“Thật tốt a.” Tiền Huyên thật là hâm mộ: “Lúc ấy tôi đi cửa hàng thú cưng chọn mèo cũng từng nghĩ mua một con Ragdoll, có điều nó thật là Bảo Bảo tôi không đủ sức nên không đi xem, về sau liền mang Nữu Nữu về. Không nghĩ tới cô thế mà nhặt không một con, quá làm tôi hâm mộ.”

Dưới tình huống bình thường, chủng loại đắt giá như mèo Ragdoll vậy là không thể nào trở thành mèo hoang, loại mèo con biệt danh nhân dân tệ này được chủ nhân bảo vệ cũng không kịp làm sao có thể bỏ được mà vứt bỏ.

Nhưng không chịu nổi chính mèo Ragdoll nó sẽ tự làm mất a.

Mèo dù sao cũng là mèo, mèo nhà lại dịu dàng ngoan ngoãn thế nào ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra xúc động “Bên ngoài lớn như vậy ta muốn đi ra xem một chút”, đây cũng là một trong những nguyên nhân kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mèo sủng vật biến thành mèo hoang, đều không phải là chủ nhân cố ý vứt bỏ, chính nhóc con nó động kinh chuồn êm ra ngoài ai cũng không ngờ được.


Kết quả là, tin tức một vài người may mắn ngẫu nhiên nhặt được sủng vật quý báu trên đường liền thường xảy ra.

Nhưng Lâm Lan cảm thấy tình huống của mình đây cùng bên trên cũng không giống nhau.

Cô khoát tay với Tiền Huyên, xoa đầu mèo một mặt thở dài: “Hâm mộ không cái này có làm được cái gì a, người khác không biết, cô nuôi Nữu Nữu còn không rõ ràng lắm à, cô xem tôi một tháng này chịu tội bao nhiêu?”

Tiền Huyên lập tức mắc kẹt, nhớ tới mèo lam thỉnh thoảng sẽ bị bệnh yếu ớt nhà mình, bỗng nhiên nói không ra lời.

Người ngoài chỉ thấy Lâm Lan nhặt được một con Ragdoll, nhưng Tiền Huyên cùng phòng khám thú cưng lầu dưới lại phi thường rõ ràng chỉ vì nuôi tốt con mèo này, Lâm Lan trước trước sau sau tiêu tiền lên tiền thuốc men dinh dưỡng tiền sữa bột cho mèo này nọ cộng lại cũng sắp 5 con số, càng miễn bàn người ta một tháng này hầm bao nhiêu tâm huyết, sắc mặt tinh thần không tốt kia là người đều có thể nhìn thấy.

Hầu hạ một bệnh nhân mệt mỏi bao nhiêu rất nhiều người đều rõ ràng, huống chi là mèo con so với người càng yếu ớt, hơn nữa còn là mèo Ragdoll cần tỉ mỉ chăm sóc trong các sủng vật.

Chỉ có thể nói, sự trả giá tiền tài cùng tinh lực của Lâm Lan khoảng thời gian này may mắn thu được hồi báo bằng nhau mà thôi.

“Đến khi biết Lam Bảo Thạch là Ragdoll tôi mới hiểu được vì cái gì con mèo con này dễ dàng sinh bệnh như vậy, yếu ớt đến không được, hiện tại có thể tính là chịu đựng qua.” Người trong cuộc lòng còn sợ hãi: “Có điều tôi sẽ không lại nghĩ đến lần thứ hai. Thật sự, quá hao tổn tâm thần. Hiện tại rốt cục nó có thể ăn cơm chơi đùa bình thường, ba mẹ tôi cũng có thể giúp đỡ chiếu cố, có thể tính như thở ra nhẹ nhàng lớn.”

Mèo sinh bệnh kỳ thực cũng đủ chủ nhân chịu tội, càng thêm Ragdoll kiều quý vẫn là mèo con sinh bệnh, không chỉ là trả giá tiền cùng tinh lực, còn có lo âu cùng áp lực trên tâm lý, một tháng chăm sóc này trải qua khó khăn gì có thể nghĩ.

Tiền Huyên thấy trạng thái héo hon này của cô, nhìn nhìn lại mèo con xinh đẹp hoạt bát hiếu động trên đùi cô đang tò mò dùng cặp vuốt sữa câu tua kết trên quần áo của chủ nhân, bỗng nhiên liền sinh ra một loại ảo giác nào đó ——

Mèo con Ragdoll hấp thu tinh khí của xẻng phân quan, độ khỏe mạnh của mèo con +60; tinh khí thần của xẻng phân quan -10, đang trong uể oải suy sụp.

“Mèo quý báu là không dễ nuôi, cô cũng không dễ dàng a.” Cô lập tức lộ vẻ đồng tình, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Lan cũng không ở lâu, trực tiếp đứng dậy: “Tôi sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi, về sau có cơ hội đến trên lầu chơi a, tôi còn muốn thỉnh giáo cô làm cơm dinh dưỡng cho mèo thế nào đâu.”

“Không có vấn đề.” Lâm Lan buông mèo con trên đầu gối ra, cũng đứng dậy tiễn khách.

Khách khí tiễn bước Tiền Huyên đi, cô cũng không khỏi lắc đầu, trước kia lúc nhà mình chỉ có Tuyết Hoa, Tiền Huyên này đối với nhà mình cũng không tính thực thân thiết, chính là quan hệ đông gia tây gia* phổ thông lại không thân thiết, hiện tại thêm con Ragdoll, em gái này liền vạch vào trong vòng người một nhà, cũng không biết nên nói là hiện thực hay là cái gì khác.

*: Các bạn có ai đã xem phim cổ trang cũng có nghe người làm thuê hay đầy tớ thường gọi chủ là đông gia đó, đông gia đây là chỉ người chủ, tây gia chỉ phía người làm người thuê (theo kinh nghiệm của mình phân tích ra là vậy)

Có điều, cô cũng không có miệng nói người khác, bởi vì chính người trong nhà cô cũng…

“Tiểu Tiền đi rồi?” Vương Tú Chi đang từ trong phòng ngủ đi ra nghe được động tĩnh biết rõ còn cố hỏi một câu, sau đó liền cúi đầu híp mắt cười rộ lên đối với tiểu Ragdoll trên đất: “Lam Bảo, đến, bà ngoại chơi với con a!”

Vừa nói, vị “Bà ngoại” này lấy ra gậy đùa mèo giấu sau lưng ra, bắt đầu dẫn tới hai cái vuốt nhỏ của bé mèo đuổi theo bắt. Bộ dáng Ragdoll nhỏ ngây thơ chân thành, làm cho Vương Tú Chi trên mặt trực tiếp cười nở hoa.

Lâm Lan: “…” Dừng một chút, cô quả nhiên vẫn là phải đánh tiếng chào hỏi: “Mẹ, con muốn đi ngủ trưa, trước cơm tối đừng gọi con a.”

“Đi ngủ đi ngủ đi.” Vương Tú Chi đùa mèo đầu kia cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là tùy ý khoát tay với con gái: “Lam Bảo liền mẹ mang.”


Nghe một chút, lúc này mới mấy ngày, Lam Bảo thạch còn có nhũ danh, từ mèo bệnh biến thành bảo.

Ba mẹ thật là thơm đến nhanh như vậy, khuê nữ biểu thị tâm tình thực phức tạp.

Nhìn mẹ ruột đùa mèo xong, lại một tay đem nó bế lên chân, bộ dáng vuốt mèo con miệng kéo vui vẻ, Lâm Lan đã không muốn nói chuyện.

Khi xấu chẳng ai để ý, lúc đẹp từng người đến ân cần, quả nhiên vô luận là người hay là mèo, đây chính là cái thế giới xem mặt!

Lúc Lâm Lan chuẩn bị ngủ trưa muốn về phòng đóng cửa, Tuyết Hoa bay một cái chui vào khe cửa sắp khép lại.

“Meo ——” (Lan Lan em ngủ chung một chỗ với chị!)

“Vậy được rồi.” Lâm Lan cũng không cự tuyệt: “Có điều không cho phép đè lên ngực chị biết chưa? Chị vừa tỉnh dậy ngực thở không nổi liền biết là em lại cuộn trên ngực chị.”

“Meo.” (Em muốn dựa vào đầu chị ngủ.)

Một người một mèo nói chuyện, cửa cũng hoàn toàn khép lại, lúc tiếng khóa lại vang lên, Lam Bảo Thạch trước đó còn ở trên đùi bà ngoại chơi đến vui vẻ đột nhiên liền bám trên cửa phòng đóng lại, móng vuốt nhỏ vừa cào cửa vừa lo lắng kêu to.

“Meo ô! Meo ô!” (Cho con vào! Con cũng phải ngủ chung với mẹ! Mau cho con vào!)

Ragdoll ba tháng lớn, dáng vẻ ngốc manh ngốc manh lay cửa với cái đuôi lông bồng bồng theo thân thể nho nhỏ nhích tới nhích lui nhìn đặc biệt đáng yêu.

Đáng tiếc người trong phòng vờ không nghe thấy (bởi vì tinh lực mèo con tràn đầy rất có thể ép buộc), người ngoài phòng lại nghe không hiểu, Lam Bảo Thạch bị bà ngoại nó lại mò lên bế đi một phen.

“Lam Bảo đừng đi náo Lan Lan, đi một chút, cùng nhau chơi đùa với bà ngoại.” Vương Tú Chi sờ mèo nghiện, chính là lúc hiếm lạ mèo con hiếm lạ đến không được, lông tóc xõa tung chiều dài trung đẳng mang theo mùi dầu gội lưu lại lúc tắm mấy ngày trước, thật sự là vừa thơm vừa mềm.

Khuê nữ cũng đã nói, Lam Bảo là sủng vật mèo trong nhà, không giống Tuyết Hoa vừa có năng lực trạch ở nhà cũng thích ứng được rong chơi ở bên ngoài, bản thân còn một con mèo cái nhỏ, không phải tương đương với kiều tiểu thư được nuông chiều trong khuê các sao. Khó trách tiểu Tiền vừa lại đây liền gọi Lam Bảo là mèo tiên nữ.

Bà ngoại nghe không hiểu tiểu Ragdoll kêu meo meo vô cùng cao hứng đem mèo ôm về phòng ngủ chính đi chơi, cũng chẳng bao lâu đã dùng gậy đùa mèo bánh dinh dưỡng các loại công cụ hấp dẫn đi lực chú ý của bé mèo con đơn thuần, trong phòng ngủ phụ, Lâm Lan đã thay áo ngủ vùi vào ổ chăn.

Đầu vừa dính vào gối không lâu, một cái nắm lông xù xù lại mềm hô hô liền dán lên đầu của cô.

“Tuyết Hoa, rất ngứa.” Lâm Lan cười đem cái nắm trắng này dịch sang bên cạnh, mặc dù cô biết được chờ sau khi ngủ gia hỏa này có thể lăn vào ngực cô, cũng có thể là trực tiếp lay đầu cô ngủ say sưa, nhưng ít ra trước khi ngủ vẫn phải nói quy củ một chút.

Mèo trắng phát ra tiếng kêu giống như là bất mãn hoặc như là nũng nịu, nhưng Lâm Lan không đồng ý: “Không được, kiểu này chị sẽ ngủ không được.”

Tuyết Hoa đành phải tâm không cam tình không nguyện trống đi một khoảng, bốn cái giò dẫm lên gối đầu xoay tầm vài vòng tại chỗ, sau đó lại lần nữa cuộn thành một nắm, tựa hồ động tác có thể để sau khi mình ngủ sẽ không úp sấp lên mặt xẻng phân quan, tránh cho tình huống lúc xẻng phân quan tỉnh lại phát hiện chính mình thiếu chút nữa bị chủ tử trong nhà che đến hô hấp khó khăn.

“Meo…” Mèo trắng nũng nịu khẽ gọi về phía Lâm Lan, tiếng meo vừa mềm lại êm tai.


Nhưng trong ý thức của Lâm Lan, mèo kêu đã tự động phiên dịch: (Lan Lan, ngày mai em muốn đi chơi, sẽ không ở nhà.)

“Được.” Lâm Lan một miệng đồng ý, đưa tay sờ sờ đầu mèo: “Một tháng này cũng vất vả em Tuyết Hoa, không tính dạy cho Lam Bảo Thạch ăn cơm uống nước đúng giờ tại vị trí xác định, còn dạy nó học được dùng bồn cầu toilet, bớt việc xúc cát mèo cho chị, em thật sự quá tuyệt vời. Thời gian dài như vậy không ra khỏi cửa em cũng nhịn gần chết đi, đi chơi đi, có điều phải chú ý an toàn, không thể đi lại gần với người xa lạ, cũng không thể tùy tiện đánh nhau với mèo khác a.”

Tuyết Hoa được sờ thật sự dễ chịu, cũng không tự giác nheo mắt lại ngáy nhỏ, nhưng vẫn là hướng cô meo một tiếng, (Lan Lan, ngày mai chị cùng đi ra chơi với em đi.)

Lâm Lan sững sờ: “Chị với em cùng một chỗ?”

“Meo ——“ (Em muốn giới thiệu bạn bè nhận biết bên ngoài giới thiệu cho chị!)

Ngọa tào*, mèo con trong nhà muốn dẫn ma ma đi gặp các bạn của nó!

*: Hai chữ này đồng âm với một câu chửi, kiểu như ĐM đó.

Lâm Lan bỗng nhiên run tay, không thể tưởng tượng nổi đồng thời còn có chút kích động nhỏ: “Tuyết Hoa ở bên ngoài có bạn tốt a? Trách không được em luôn thích chạy ra ngoài. Là dạng bằng hữu gì, có thể nói cho chị một chút không?”

“Meo ô ——“ (Miêu lão đại bọn họ rất lợi hại, ở bên ngoài thực chiếu cố em, thường xuyên mang em đi kiếm ăn! Đồ ăn em tìm đến cho Lan Lan đều là bọn họ dạy em tìm đến!)

Lâm Lan: “…”

Phá án, trách không được Tuyết Hoa luôn có thể tìm đến nhiều quà hoan nghênh kỳ kỳ quái quái như vậy, thì ra còn có đoàn đội chỉ đạo.

Có điều đây không phải vấn đề chủ yếu nhất, trước mắt càng đáng giá để cô tự hỏi quả nhiên vẫn là —— ngày mai cùng đi gặp bạn bè với Tuyết Hoa, cô vẫn là mang bao nhiêu đồ ăn cho mèo cùng đồ hộp thì có vẻ phù hợp nhỉ?

Không thể uổng phí sự chiếu cố của các bé mèo những năm này với cô a, là nên trả lễ.

Nghĩ đến những vấn đề này, Lâm Lan cùng với Tuyết Hoa đã ngủ say với tiếng ngáy cũng cùng nhau chậm rãi chìm vào mộng đẹp đen ngọt.

Pen: về cách xưng hô với mèo của Lâm Lan thì mình sẽ sửa lại như sau nhé, với bé Tuyết Hoa thì là chị – em, bởi vì dù chức vị của chị là ma ma của bé thì hai người vẫn cứ như chị em có thể chia sẻ tâm sự với nhau, với bé Lam Bảo thì là mẹ – con, bởi vì bé mèo mở mắt là thấy Lâm Lan và xem chị là mẹ, và chị cũng chăm bé như con, còn mệt và tốn tâm hơn bé Hoa nên gọi là vậy nhé, sau này còn có các bé mèo khác, mình sẽ suy xét đối tượng mèo mà xưng là chị – em hay ta – ngươi nha, mình chọn ta – ngươi là bởi nó… khá tiện, bởi vì nghĩ xem một con mèo xem bản thân là kẻ bề trên xưng tôi cô với chị Lan… cứ sao sao ấy, nên mình chọn như vậy nha, mình sẽ sửa lại trên Truyện Bất Hủ với cả wordpress, hên là mới có 12 chương thôi, nếu mấy chục chương rồi chắc sửa hộc máu +_+





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện