Khí Trùng Tinh Hà

Chương 062: Thập vạn hỏa cấp



Tần Vô Song đến Phong Trạch Lâu uống thay cho phụ thân một vòng rượu rồi lại đáp lễ thêm một vòng nữa. Trong bữa tiệc có không ít bạn học cũ ở Võ Đồng Viện cũng đến tham dự cùng phụ huynh. Không ít kẻ tranh thủ cơ hội, mượn chén rượu để xin lỗi Tần Vô Song về những chuyện trước đây.
Có lẽ trước đây Tần Vô Song và bọn họ đã từng có xô xát, nhưng thành thực mà nói, hầu hết trong số đó, Tần Vô Song chẳng có chút ấn tượng nào nên chỉ cười trừ cho qua.
Nhưng tư thái này của hắn trong mắt những phụ huynh khác thì lại là một biểu hiện của sự độ lượng, nên trong lòng không ngớt tán dương, không hổ là con nhà Hào môn, lòng dạ rộng rãi.
- Tần công tử!
Tần Vô Song vừa định bước ra ngoài thì nghe thấy sau lưng có tiếng chào hỏi.
- Hả?
Thì ra là cô gái bí ẩn luôn có mặt cùng tỷ muội Vân gia. Lần trước trên đường Tần Vô Song cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, thì ra là của cô ta.
- Có thể nói chuyện một lúc không?
Như sợ Tần Vô Song từ chối, cô gái nói thêm một câu nữa:
- Ta đảm bảo, thông tin này sẽ khiến Tần công tử vô cùng hứng thú.
Tần Vô Song quay sang nhìn cô ta một lúc lâu rồi mới giơ tay ra ngoài, nói:
- Mời!
Bên ngoài đang có hai ba gã say rượu đang hát mấy câu dân ca địa phương bằng cái giọng lè nhè, người ngợm thì đổ xiêu đổ vẹo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Bước đến một chỗ vắng vẻ, cô gái mới dừng lại, buông một câu thình lình:
- Tần công tử có biết là trước mắt Tần gia đang xuất hiện một mối nguy hiểm lớn?
Câu nói này vô cùng bất ngờ nhưng Tần Vô Song đã chuẩn bị trước tinh thần nên chỉ chăm chăm nhìn cô gái lai lịch bất minh, trong lòng thầm nghĩ cô ta nói ra câu này ắt hẳn phải có mục đích nhất định.
Cô gái chỉ cười nhạt, nói:
- Tần công tử đang đoán xem ta có ý gì đúng không?
Tần Vô Song cũng không phủ định:
- Ta ngu dốt, quả thực không hiểu cô nương có ý gì.
- Được, ta cũng không vòng vo nữa. Chỉ xin Tần công tử cho ta một lời hứa, ta sẽ tường thuật hết toàn bộ sự việc cho công tử nghe.
Tần Vô Song biết cô ta đang làm trò, có cố hỏi cũng không hỏi ra được gì.
- Hứa cái gì?
- Tần công tử không cần căng thẳng, lời hứa này không phải bắt công tử đi giết người, cũng không bắt công tử đi đốt nhà, tóm lại là không thương thiên hại lý. Bây giờ ta chưa nói được nhưng đến lúc cần sẽ thông báo cho công tử trước một ngày. Tần công tử không được từ chối. Có được không?
Nói đoạn cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, chờ đợi câu trả lời.
- Nói xong rồi chứ?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
- Xong rồi!
- Được, vậy xin thất lễ.
Tần Vô Xong quay người bỏ đi.
- Này!
Cô ta không ngờ Tần Vô Song lại bỏ đi như vậy nên vội vàng chạy theo nói với:
- Ngươi thật sự không muốn nghe sao?
- Ta không có hứng bàn điều kiện với người lạ. Càng không muốn hứa với người lạ bất cứ điều gì.
- Ồ.
Cô gái mỉm cười đắc ý, thản nhiên nói:
- Ta hiểu rồi. Ngươi sợ ta.
Tần Vô Song đột ngột dừng lại, cười nhạt:
- Cô tự hỏi lại xem mình có so được với Tây Môn Đại phiệt không?
- Tây Môn Đại phiệt, tên tuổi lớn quá nhỉ.
- Ừ, Tây Môn Đại phiệt ta còn không sợ, cô nghĩ cô có gì khiến ta phải sợ?
Cô gái bật cười hì hì:
- Đúng, ta chẳng có gì để ngươi sợ, vậy sao ngươi không dám nghe ta nói nốt?
Tần Vô Song lạnh lùng buông ba chữ:
- Không hứng thú!
Nồi nào vung nấy, hắn nghĩ cô gái này thân thiết với tỷ muội Vân gia vậy ắt hẳn cũng thuộc loại đại tiểu thư chua ngoa đanh đá. Với loại người này hắn không có hứng thú tiếp chuyện.
- Tần Vô Song, ngươi đứng lại.
Cô gái đột nhiên nghiến răng, giận dữ quát:
- Nếu như bây giờ ngươi bỏ đi, ta lấy danh dự và sự trong sạch của một cô gái để đảm bảo rằng, ngươi sẽ phải hối hận cả đời!
Tần Vô Song hơi giật mình, một cô gái mà lấy cả danh dự và sự trong sạch của mình ra mà thề, đây ắt không phải chuyện nhỏ.
- Cô nương, nếu như cô có điều gì cơ mật thì xin cứ nói. Tần Vô Song ta ân oán phân minh, tuyệt không qua cầu rút ván. Còn về chuyện lời hứa, cô tin lời của một người chưa từng gặp bao giờ hay sao?
- Ta tin, nếu là lời hứa của ngươi thì ta tin.
Cô gái mím khẽ môi:
- Thôi được, ta cũng không cần ngươi phải hứa gì, ta chỉ muốn ngươi biết, chuyện này vô cùng quan trọng.
- Cô nương cứ nói.
Tần Vô Song nghiêm nghị.
Cô gái gật gật đầu, nói:
- Được, theo như tai mắt tình báo của ta thì Hứa gia gần đây đang có động thái lớn mà động thái đó ắt hẳn để đối phó với Tần gia các ngươi. Có khả năng thời điểm ra tay sẽ là đêm nay. Mặc dù ta không biết kế hoạch cụ thể của họ là gì nhưng ta dám khẳng định bọn họ sắp động thủ.
- Tình báo của cô nương có từ đâu?
- Ta có một người bạn thân là người quen với Hứa Chu, con trưởng của Hứa Tam Lập. Mà tên Hứa Chu này gần đây rất khác lạ, từ những chi tiết này có thể thấy Hứa gia có động cơ ra tay với Tần gia các ngươi.
Đầu óc Tần Vô Song bắt đầu vận động một cách nhanh chóng, tính toán xem nếu Tần gia muốn phản công thì sẽ ra tay từ đâu?
Ám sát? Thất bại trên võ đài như vậy Hứa gia ắt hẳn phải nhìn thấy sự chênh lệch giữa đôi bên chứ. Hơn nữa cao thủ của Tây Môn Đại phiệt cũng đã từng đến tìm hiểu, nhất định sẽ cảnh báo cho chúng điều này. Như vậy?
Sắc mặt Tần Vô Song khẽ biến đối, hai tay hắn nắm chặt, nói:
- Đa tạ cô nương đã chỉ giáo. Món nợ này nhất định sẽ có cơ hội đáp đền.
Lúc này cô gái mới vui vẻ gật đầu, nói:
- Đâu có, đâu có…
Đang định nói thêm mấy câu nữa thì Tần Vô Song đã quay người bỏ đi. Cô gái đỏ mặt, dậm dậm chân, giận dỗi:
- Thật là, ngay cả tên người ta cũng không hỏi, còn nói trả nợ gì chứ.
Nghĩ đến đây, cô hét lớn:
- Tần Vô Song, nếu ngươi muốn trả nợ thì hãy đến Xích Mộc Võ Viện tìm ta.

- Đạt Hề đại ca, xin được nhờ huynh một chuyện.
Tần Vô Song một mình đi tìm Đạt Hề Minh, vào thẳng vấn đề.
- Huynh đệ sao phải khách khí vậy?
Đạt Hề Minh có chút ngạc nhiên.
- Được, vậy đêm nay nhờ Đạt Hề đại ca giúp ta chăm sóc tỷ tỷ, ngày mai lại nhờ Đạt Hề đại ca đưa lệnh tổ mẫu và tỷ tỷ ta về Tần gia trang. Chuyện này có làm khó Đạt Hề đại ca không?
- Không có.
Đạt Hề Minh trả lời ngay tức thì, nhân tiện hỏi luôn:
- Có chuyện gì sao?
- Bây giờ giải thích e không kịp. Sau này sẽ quay lại tạ ơn Đạt Hề đại ca.

Quay về Phong Trạch Lâu, Tần Vô Song thì thầm vào tai phụ thân mấy câu, nét mặt Tần Liên Sơn hơi nghiêm lại, ngay lập tức đứng dậy, chắp chắp tay, nói:
- Chư vị, Liên Sơn hôm nay đã có chút say say rồi. Để hôm nào Tần gia trang mở tiệc, xin được mời chư vị đến tham dự.
- Được được. Ly rượu này nhất định phải uống.
- Liên Sơn huynh, Vô Song hiền điệt, có thời gian mời đến hàn xá chơi?
Tần Liên Sơn khách sáo đáp lại mấy câu rồi bước về phía sứ giả của Chân Võ Thánh Địa. Chu Trưởng lão nhìn thấy hai phụ tử Tần gia nét mặt nghiêm trọng bước về phía mình thì vội vàng đứng dậy, trầm giọng nói:
- Có chuyện gì rồi sao?
- Chu Trưởng lão, vãn bối nghe nói Hứa gia đang có động thái lớn để đối phó với Tần gia chúng tôi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ba phụ tử tôi đã rời trấn Đông Lâm được một thời gian rồi, sợ là Hứa gia sẽ lén lút đến trấn Đông Lâm giở trò.
Chu Trưởng lão hơi nhíu mày, gật đầu nói:
- Chuyện này không thể không phòng được. Ngài có dự định gì không?
Tần Liên Sơn trong lòng nóng như bị lửa đốt, nói:
- Đêm nay tôi phải về Tần gia trang gấp, muộn quá sợ xảy ra chuyện.
- Được, cứ lấy hai con ngựa tốt ở chỗ ta.
Hai phụ tử Tần gia cũng không khách sáo, dùng luôn hai con tuấn mã của Chu Trưởng lão, phi thẳng về hướng Tần gia trang.

Hứa gia không dám làm gì bọn họ nhưng chuyện đến Tần gia trang thì dám lắm. Tổ đường của Tần gia nằm trong Tần gia trang. Nếu như bị Hứa gia tấn công, Tổ đường bị hủy thì anh linh tổ tông bao đời nay sẽ bị quấy nhiễu, cả đời này Tần Liên Sơn cũng không hết hối hận.
- Nhanh, Vô Song, nhanh hơn chút nữa.
Tần Liên Sơn liên tục giục:
- Cha có linh cảm không tốt chút nào.
Tần Vô Song cứ đi được một đoạn lại dừng lại một lần, mỗi lần đều xuống ngựa bốc một nắm đất, nhìn dấu vết trên đường rồi lại nhìn cây cỏ hai bên.
Sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, lầm bầm nói:
- Quả nhiên có một đoàn người ngựa đang đi về hướng Tần gia trang nhưng may là thời gian xem ra vẫn chưa lâu cho lắm. Nếu chúng ta tăng tốc vẫn còn có thể bắt kịp được.
Hai phụ tử lòng dạ nóng như lửa đốt, thúc nhanh ngựa, hận không có thêm đôi cánh bay thẳng về Tần gia trang.
Với tâm địa lang sói của bọn người nhà Hứa gia thì nhất định bọn chúng sẽ báo thù, mà thủ đoạn thì đương nhiên sẽ còn đê tiện, độc ác hơn lũ sài lang.

Lúc này cả Tần gia trang đều đang rực rỡ ánh đèn. Người trong trang đã nhận được tin tức Tần gia đại thắng nên lão quản gia Tần Tứ Hỷ đang chỉ huy mọi người tổ chức tiệc ăn mừng. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Người nhà Tần gia không nhiều nhưng gia đinh thì không hề ít. Lại thêm chuyện Tần gia dù là quý tộc nhưng thái độ đối xử với người dưới vô cùng nhân từ nên rất được lòng mọi người.
Không khí trong Tần gia trang lúc nào cũng hòa hợp.
- A Cửu, hai cái đèn lồng lớn này treo kiểu gì mà bên cao bên thấp vậy? Cái bên trái nâng cao thêm một chút nữa đi. Đúng, phải đối xứng đấy…
Tần Tứ Hỷ chỉ đạo một cách đầy tự hào. Nhìn mọi người bận rộn chạy đi chạy lại tự nhiên cũng thấy có cảm giác thành công. Hắn muốn trước khi chủ nhân quay về, mọi thứ phải được sắp xếp xong xuôi, đợi chủ nhân bước vào cảm nhận cái không khí vui mừng này.
- Tiểu Thất, mang một cái thang dài ra đây. Cẩn thận đừng chạm vào đèn lồng nhá.
- Lục Hầu Nhi, mai ngươi ra phố mua mấy dây pháo, to to một chút nhé, nổ vang một chút, đợi Tộc trưởng quay về, pháo phải nổ dọc đường đi.
- Được ạ, Tứ Hỷ gia, từ nay về sau chúng ta đã là người làm của Hào môn rồi! Ha ha.
- Thằng ranh này, thế mà đã sĩ diện rồi à?
- Hắc hắc, Tứ Hỷ gia, ngài đừng trách con sĩ diện, thế đạo thất thường mà. Ngài còn nhớ Tiểu Lệ bán đậu phụ ở Tây trấn không?
- Nhớ, ngươi chẳng phải mơ tưởng đến người ta một thời gian, bị mẹ người ta chê thân phận kém, không có tiền đồ còn gì! Thế nào, vẫn còn lén lút qua lại với nhau à?
Lục Hầu Nhi mặt mày rạng rỡ:
- Tứ Hỷ gia, không cần phải lén lút nữa! Tiểu Lệ hôm nay chạy đến nói với con là, chuyện hai đứa con, mẹ cô ấy không phản đối nữa. Hôm nay mẹ cô ấy còn giục cô ấy đi tìm con nữa.
Tần Tứ Hỷ xì nhẹ một tiếng:
- Bọn thực dụng, mẹ vợ kiểu này, sau này ngươi tha hồ mà chịu đựng.
Lục Hầu Nhi cười hì hì:
- Tứ Hỷ gia, Tiểu Lệ không thực dụng, kẻ thực dụng là mẹ cô ấy. Con không sống với bà ấy mà, có đúng không?
- Ngụy biện.
Tần Tứ Hỷ mắng yêu một câu, cũng thấy vui lây cho hắn nhưng vẫn dặn dò thêm:
- Vui thì vui nhưng làm cho xong việc rồi hẵng vui. Đừng để ảnh hưởng đến chuyện vui của Tộc trưởng.
- Cái này là đương nhiên rồi, không có sự chỉ đạo anh dũng của Tộc trưởng và thiếu gia thì làm sao chúng ta có được hạnh phúc này. Vì gia tộc, con chấp nhận lên núi đao xuống biển lửa, không nói hai lời.
Câu chuyện vui đang dừng ở đây thì từ bên ngoài đường vang lên những tiếng vó ngựa gấp gáp.
Tiếng vó ngựa rất nhanh, dồn dập hướng thẳng về phía Tần gia trang.
- Tộc trưởng bọn họ cưỡi ngựa cả đêm về sao?
Lục Hầu Nhi mừng rỡ nhưng lại ngay lập tức ỉu xìu:
- Pháo vẫn chưa mua, làm thế nào bây giờ?
Tần Tứ Hỷ có tuổi nên kinh nghiệm hơn, nghe một hồi lắc đầu nói:
- Không phải là Tộc trưởng đâu, tiếng vó ngựa này không giống tiếng vó ngựa chiến thắng trở về.
- Đó là…
Tần Tứ Hỷ đột nhiên biến sắc, vội càng quát lớn:
- Mọi người mau chóng vào trong trang, đóng chặt cửa lớn, mở tất cả cơ quan, toàn trang đề cao cảnh giác! Nhanh… Nhanh!
Vừa dứt lời, bốn phía bắt đầu hoảng hốt.
Cũng may, đám gia đinh Tần gia được huấn luyện tương đối tốt, hơn nữa trong tộc còn có đội hộ vệ riêng. Mệnh lệnh vừa được truyền ra, lập tức được thi hành.
Binh! Binh! Binh!
Cửa lớn khép chặt, từng tấm từng tấm lần lượt đóng lại. Toàn bộ cơ quan trên đường đồng loạt được mở ra. Người trong đội hộ vệ tập trung trong chớp mắt.

Tiếng vó ngựa ngoài cửa ngày một lớn rồi dừng hẳn trước cửa lớn Tần gia trang. Đám người này do đích thân Hứa Tam Lập dẫn đầu, ngoài đám con cháu chi chính Hứa gia ra còn có mười mấy tên gia tướng trung thành nữa.
Hứa Tam Lập, Nhạc Trưởng lão và ba huynh đệ Hứa Chu là chủ lực của cánh quân này.
- Nhạc thúc, xem ra Tần gia trang đã nhận được thông tin chiến thắng rồi! Đèn đóm rực rỡ, định chúc mừng trước đây mà. Vậy chúng ta hãy cho chúng biết thế nào là vui quá hóa buồn đi!
Hứa Tam Lập giữ chặt cương ngựa, mắt trừng trừng nhìn quan sát bên trong Tần gia trang, vẻ mặt không giấu nổi sự oán hận cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện