Khí Trùng Tinh Hà
Chương 127: Quyền uy tuyệt đối
- Giáo thống lĩnh, trẫm sẽ đưa những thành tích này lên cho Tinh La Điện…
Hoàng đế Bệ hạ lẩm bẩm một mình, khép tất cả thành tích mà các Công quốc vừa trình lên lại. Được một lát, hình như không chịu được, lại rút hồ sơ của Bách Việt Quốc ra, lại trở về tâm trạng kỳ lạ cũ, lại chậc chậc không thôi.
Tinh La Điện là quyền uy tối thượng của Đế quốc Đại La, là thế lực số một duy nhất. Vị trí này, chẳng khác gì Chân Võ Thánh Địa ở các Công quốc.
Ở các Công quốc, lấy võ lập quốc, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng trên cơ bản đã là tiêu chuẩn cao nhất nên có tên Chân Võ Thánh Địa.
Nhưng ở tầng lớp khác như Đế quốc Đại La thì thế lực đằng sau Hoàng thất đương nhiên là cấp bậc Linh Võ. Và Tinh La Điện chính là chưởng quản của tất cả các thế lực Linh Võ của Đế quốc Đại La.
Tinh La Điện hiệu lệnh cả nước, dù ngươi có kiêu ngạo hung hăng thì cũng phải răm rắp làm theo. Ở Đế quốc Đại La, ai làm trái chí nguyện của Tinh La Điện là kẻ đó đã tự rước họa diệt vong.
Lúc này, đại diện của Hoàng thất đang cung cung kính kính đứng chờ bên ngoài Tinh La Điện, bọn họ đến đưa hồ sơ thành tích Thí luyện Võ đồng.
Nhưng Tinh La Điện có quy tắc của riêng mình. Dù có là người đến từ Hoàng thất thì cũng phải làm theo quy định đó, không ai dám trái lời.
Qua một lát, một người đàn ông mặc áo trắng phiêu nhiên bước ra từ trong điện, bình thản nói:
- Giáo thống lĩnh, mấy Điện chủ đều đang bế quan, ta sẽ thay mặt nhận hồ sơ thành tích.
Bộ đồ trắng của người đàn ông này không phải thích mặc là mặc, mà mặc cũng là có chủ ý.
Ở Tinh La Điện chuyện cấp bậc rất nghiêm ngặt, không cùng chức phận, không cùng chức vụ thì trang phục cũng hoàn toàn không giống nhau.
Người đàn ông này mặc áo trắng, vậy rõ ràng là một trong mười Điện tiền Sứ giả của phái thanh niên Tinh La Điện.
Ngũ Đại Điện Chủ của Tinh La Điện đều mặc kim bào, chỉ là không cùng bài vị, hoa văn thêu trên áo cũng không giống.
Bên dưới Điện chủ là tám Pháp vương mặc tử bào.
Dưới Pháp vương là Trưởng lão mặc hồng bào.
Và địa vị của những Điện tiền Sứ giả thấp hơn Trưởng lão một bậc, nhưng phái thanh niên đều là những cao thủ tiềm lực trẻ tuổi, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tinh La Điện nên địa vị ở Tinh La Điện không hề thấp hơn Trưởng lão. Nhiều khi, còn cao hơn cả Trưởng lão, đủ tư cách xếp ngang hàng với tám Pháp vương nữa.
Đệ tử Tinh La Điện có hàng ngàn người nhưng chỉ có khoảng mười người được chọn làm Điện tiền Sứ giả. Trừ phi có người bị thương hay thiệt mạng, nếu không số lượng đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Điện tiền Sứ giả hầu như đều là người phát ngôn của Ngũ Đại Điện Chủ, thay mặt Ngũ Đại Điện Chủ đãi nhân tiếp vật, đây đồng thời cũng là một kiểu bồi dưỡng, rèn luyện.
Giáo thống lĩnh kia hiển nhiên biết được thân phận của Điện tiền Sứ giả này nên cẩn thận giao lại hồ sơ thành tích, sau khi xác minh xong, cũng không dám lưu lại lâu, chủ động cáo từ.
Người đàn ông mặc áo trắng cũng không tiễn xa, nói thêm mấy câu khách khí rồi mang hồ sơ thành tích vào trong Tinh La Điện. Ngũ Đại Điện Chủ không phải đang bế quan mà một nhân vật nhỏ như Giáo thống lĩnh, không đáng để Điện chủ đích thân đón tiếp.
Hồ sơ đã được chuyển đến tay Điện chủ. Vị Điện chủ đó lật giở từng phần, nét mặt vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt. Đột nhiên, lông mày Điện chủ nhíu lại, ồ lên một tiếng.
Những Điện chủ khác đều rất hiếu kỳ, với tính cách của Đại Điện chủ thì cái gì có thể khiến ông "ồ" lên như vậy?
- Đại Điện chủ, có gì thú vị à. Chia sẻ với chúng ta đi?
- Đúng vậy, lần Thí luyện Võ đồng này xem ra có điều mới mẻ để xem rồi?
Cả năm Điện chủ này, ai ai cũng là cao thủ đệ nhất, ai ai cũng là Tiên Thiên cường giả, kiến thức sâu rộng, đối với những thứ cấp bậc thấp như Thí luyện Võ đồng căn bản không có hứng thú.
Chỉ là không thể không tổ chức Thí luyện Võ đồng, dưới sự trị vì của Đế quốc Đại La, nhân tài mỗi năm một ít, đến nỗi nhân tài dự trữ của Tinh La Điện cũng lâm vào tình trạng khẩn cấp. Vì vậy bọn họ mới ngầm thúc giục Hoàng thất Đế quốc Đại La tổ chức một đợt Thí luyện Võ đồng phạm vi lớn, tuyển chọn cả nhân tài từ khắp nơi trong cả nước.
Tinh La Điện là chỗ dựa phía sau của Hoàng thất Đế quốc Đại La nên đương nhiên không thể ra mặt nếu không sẽ mang lại cho người ta cảm giác quyền uy không đủ.
Tinh La Điện là thực lực đệ nhất, là quyền uy tuyệt đối của Đế quốc Đại La, nếu như để người ta biết phải dựa vào việc tuyển chọn nhân tài để thay máu thì quá là làm trò cười.
Bởi vậy, người đề xướng đợt Thí luyện này là Đế quốc Đại La. Những thế lực khác không hề hay biết, đằng sau chuyện này còn có bàn tay của Tinh La Điện.
Vì vậy cũng không thể trách Cực Âm Lão Nhân làm càn, dám ném Cực Âm Lệnh sai đệ tử đi Bách Việt Quốc giết người.
Trong tình báo của Cực Âm Lão Nhân, ngọn nguồn của đợt Thí luyện Võ đồng này cũng là Hoàng thất Đế quốc Đại La chứ bên trong không có bất cứ dấu vết nào của Tinh La Điện.
Cực Âm Lão Nhân chẳng cần kiêng kỵ Hoàng thất của Đế quốc Đại La. Nhưng nếu hắn biết sau chuyện này còn có bóng dáng của Tinh La Điện, thì Cực Âm Lệnh đó, có lẽ hắn đã phải suy nghĩ lại. Dù có mười lá gan thì hắn cũng không dám ném, không dám làm càn. Tinh La Điện chính là thế lực duy nhất mà Cực Âm Tông không dám đụng đến.
- Các ngươi đã nghe qua về Bách Việt Quốc chưa?
Đại Điện chủ hỏi một câu không đầu không cuối.
- Bách Việt Quốc? Đó có phải là một Công quốc phụ thuộc của Đế quốc Đại La không?
- Nhớ không nhầm thì là Công quốc trung phẩm, nhưng hình như không nổi bật lắm, thuộc kiểu trộn trong đám đông là sẽ không tìm ra được.
Đại Điện chủ cười thản nhiên:
- Lần này thì trộn bọn chúng trong đám đông, chỉ một loáng là đã tìm ra được.
- Ồ?
- Đại Điện chủ, lời này là có ý gì?
Đại Điện chủ nói một cách đầy thích thú:
- Nếu như thành tích lần này bọn chúng không làm giả thì Công quốc trung phẩm Bách Việt Quốc sắp được lên làm Công quốc thượng phẩm rồi.
- Đại Điện chủ, nói đi, đừng vòng vo nữa!
Đại Điện chủ cười ha hả:
- Thành tích tổng thể dù độc chiếm vị trí số một trong tất cả Công quốc trung phẩm nhưng cũng không có gì khoa trương lắm, chỉ ngang hàng với những Công quốc thượng phẩm khác. Nhưng nếu luận thành tích cá nhân thì Bách Việt Quốc có một Võ đồng, tuyệt đối là hạc giữa bầy gà! Các ngươi đoán xem, hắn được bao nhiêu điểm?
- Bao nhiêu điểm? 400 tích điểm?
- 400 tích điểm? Có lẽ con cháu của Đế quốc Đại La cũng chỉ đạt 300 tích điểm là cùng?
Đại Điện chủ mỉm cười lắc đầu:
- Nếu như là 400 tích điểm thì cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đáng được gọi là hạc giữa bầy gà. Mọi người nghĩ mà xem, một con hạc đứng giữa bầy gà sẽ cao như thế nào?
- Không lẽ là 500 tích điểm?
- Không thể nào? 500 tích điểm, với nội dung Thí luyện của chúng ta thì không thể có thành tích này được. Cho dù Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, cường giả mạnh nhất thế tục tham gia Thí luyện. Thực lực có áp đảo mười phần thì muốn giành được ngọc bài 500 tích điểm cũng phải dựa vào may mắn!
- Đúng vậy, 500 tích điểm, với tuổi tác Võ đồng thì không thể yêu nghiệt như vậy được.
Những Điện chủ khác đều nhất loạt lắc đầu, mắt trợn tròn nhìn Đại Điện chủ đợi ông giải tỏa thắc mắc.
Đại Điện chủ thản nhiên nói:
- Chính xác không phải là 500 tích điểm, nhưng không phải là mọi người đoán quá cao mà là quá thấp rồi, thành tích của Võ đồng đó là 600 tích điểm!
- 600 tích điểm?
Những Điện chủ khác ngẩn hết cả người, thần thái khoa trương nhìn Đại Điện chủ.
Đại Điện chủ biết chuyện này đúng là có chút kỳ quái. Trong lịch sử Đế quốc Đại La đã ghi chép lại rất nhiều lần Thí luyện Võ đồng, mà thành tích cao nhất cũng chỉ là gần 500 tích điểm. Cách 600 tích điểm không biết còn thiếu bao nhiêu.
Biết mọi người không tin, Đại Điện chủ ném cuộn hồ sơ trong tay ra. Cuộn hồ sơ như được ban cho sinh mệnh hoặc bị một sức mạnh vô hình giữ chặt, bay tới trước mặt các Điện chủ.
Tận mắt nhìn thấy rồi, nhưng vẻ hồ nghi trên mặt các Điện chủ vẫn chưa hề tiêu tan. Những Tiên Thiên cường giả này không thể gọi là thiếu kiến thức. Nhưng trước hiện tượng chưa bao giờ gặp này, họ cũng không tránh khỏi giật mình.
- Đại Điện chủ, nhân tài!
- Đúng vậy, nhân tài thế này không thể để hắn ở lại một nơi địa phương hư độ như Bách Việt Quốc để uổng phí thanh xuân. Không bằng có sớm đón hắn về đây trước.
- Ha ha, chư vị, ta đã rất nhiều năm không nhận đệ tử rồi. Tên tiểu tử tên là Tần Vô Song này, các ngươi đừng tranh với ta nhé?
Đây chính là giọng nói của Tam Điện chủ.
- Tam Điện chủ, ông vẫn còn nói mình mấy năm không nhận đệ tử? Lần trước những đệ tử xếp hàng chờ ông chọn, ông chê nọ chê kia, chẳng đồng ý ai. Đấy là do yêu cầu của ông cao, bây giờ oán trách không được thu đệ tử là không đúng rồi.
- Đúng vậy, vẫn là đám hạt giống bên chi ta quá ít. Đại Điện chủ, tên Tần Vô Song này bất luận thế nào cũng phải nhường cho ta.
Đây là lời than vãn của Ngũ Trưởng lão.
Hai vị Điện chủ nhiều tuổi thì yên tĩnh hơn, nhưng cũng không có nghĩa là họ không có ý định săn tài. Thấy mọi người giành nhau hăng quá đương nhiên cũng không thể bỏ qua, cất lời nói:
- Nói đến chuyện nhận đệ tử, vẫn là cho chi của ta là tốt nhất. Lão Tam ông kén chọn quá, hạt giống mà có giao cho ông cũng bị ông hành hạ thành phế. Lão Ngũ hạt giống vào tay ông, tỷ lệ thành công rất thấp.
- Hai vị Điện chủ, tổn nhân thì cũng không cần tổn như thế này đúng không?
Hai vị Điện chủ vừa được nhắc tới lập tức lên tiếng kháng nghị.
Luận địa vị ở Tinh La Điện, ngoài Đại Điện chủ thực lực trác tuyệt ra, những Điện chủ khác đều là kẻ tám lạng người nửa cân, tu vi tương đương. Chẳng ai nhường ai bước nào.
Tam Điện chủ là cao thủ lãnh diện, không tham gia tranh chấp mà trực tiếp dội luôn nước lạnh:
- Các người tranh nhau cũng thật hăng say. Tên Tần Vô Song đó thành tích Thí luyện cao thật nhưng ai dám đảm bảo đó không phải là nguyên nhân may mắn? Hắn thiên phú cụ thể ra sao cũng chưa ai biết được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Nói xong, cảm thấy vẫn chưa hả giận, ông lại bồi thêm câu nữa:
- Các ngươi tranh thế nào là chuyện của mình, ta không quan tâm. Một hạt giống đến từ Công quốc dù có tốt đến đâu thì cũng có giới hạn, hạt giống tốt, có đọ được với Linh căn Tiên Thiên không? Ha ha ha.
- Linh căn Tiên Thiên…
Nhị Điện chủ có vẻ không bằng lòng:
- Lão Tam, ngươi nghĩ Linh căn Tiên Thiên là con chó con mèo nói có là có à? Loại tuyệt thế thiên tài ấy khả ngộ bất khả cầu.
Ngươi một câu, ta một ý, nói qua nói lại chẳng ai chịu ai.
Đại Điện chủ đột nhiên gật gật đầu, lẩm bẩm một mình:
- Cũng nên như thế.
- Đại Điện chủ có chủ trương gì không?
Đại Điện chủ khẩu khí thận trọng:
- Bất luận Tần Vô Song đó thiên phú ra sao, trước mắt phải đảm bảo hắn không bị những Đế quốc khác lấy đi mất. Nếu như thành tích của hắn bị truyền ra ngoài, chẳng cần một tháng sẽ có thế lực của những Đế quốc khác đến đào tường. Vì vậy trước khi khảo thí lần nữa, vẫn nên phái người đi ổn định cục diện, đề phòng thế lực ngoại lai đến cướp!
- Phái ai đi?
Những Điện chủ ấy ai ai cũng nhấp nhổm, rất muốn tự mình đề cử, phái đệ tử tâm phúc của mình đi.
- Để tránh tranh chấp nội bộ sẽ không phái đệ tử của các ngươi mà phái một Điện tiền Sứ giả đi!
Đại Điện chủ vừa có chủ ý, chỉ lệnh lập tức đã được ban ra:
- Người đứng số sáu trong danh sách Điện tiền Sứ giả là Liễu sứ giả lập tức đi Bách Việt Quốc làm việc! Đưa Tần Vô Song về Tinh La Điện trước! Nếu như Đế quốc khác muốn cướp, tất cả điều kiện, Tinh La Điện đều đáp ứng gấp đôi!
Hoàng đế Bệ hạ lẩm bẩm một mình, khép tất cả thành tích mà các Công quốc vừa trình lên lại. Được một lát, hình như không chịu được, lại rút hồ sơ của Bách Việt Quốc ra, lại trở về tâm trạng kỳ lạ cũ, lại chậc chậc không thôi.
Tinh La Điện là quyền uy tối thượng của Đế quốc Đại La, là thế lực số một duy nhất. Vị trí này, chẳng khác gì Chân Võ Thánh Địa ở các Công quốc.
Ở các Công quốc, lấy võ lập quốc, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng trên cơ bản đã là tiêu chuẩn cao nhất nên có tên Chân Võ Thánh Địa.
Nhưng ở tầng lớp khác như Đế quốc Đại La thì thế lực đằng sau Hoàng thất đương nhiên là cấp bậc Linh Võ. Và Tinh La Điện chính là chưởng quản của tất cả các thế lực Linh Võ của Đế quốc Đại La.
Tinh La Điện hiệu lệnh cả nước, dù ngươi có kiêu ngạo hung hăng thì cũng phải răm rắp làm theo. Ở Đế quốc Đại La, ai làm trái chí nguyện của Tinh La Điện là kẻ đó đã tự rước họa diệt vong.
Lúc này, đại diện của Hoàng thất đang cung cung kính kính đứng chờ bên ngoài Tinh La Điện, bọn họ đến đưa hồ sơ thành tích Thí luyện Võ đồng.
Nhưng Tinh La Điện có quy tắc của riêng mình. Dù có là người đến từ Hoàng thất thì cũng phải làm theo quy định đó, không ai dám trái lời.
Qua một lát, một người đàn ông mặc áo trắng phiêu nhiên bước ra từ trong điện, bình thản nói:
- Giáo thống lĩnh, mấy Điện chủ đều đang bế quan, ta sẽ thay mặt nhận hồ sơ thành tích.
Bộ đồ trắng của người đàn ông này không phải thích mặc là mặc, mà mặc cũng là có chủ ý.
Ở Tinh La Điện chuyện cấp bậc rất nghiêm ngặt, không cùng chức phận, không cùng chức vụ thì trang phục cũng hoàn toàn không giống nhau.
Người đàn ông này mặc áo trắng, vậy rõ ràng là một trong mười Điện tiền Sứ giả của phái thanh niên Tinh La Điện.
Ngũ Đại Điện Chủ của Tinh La Điện đều mặc kim bào, chỉ là không cùng bài vị, hoa văn thêu trên áo cũng không giống.
Bên dưới Điện chủ là tám Pháp vương mặc tử bào.
Dưới Pháp vương là Trưởng lão mặc hồng bào.
Và địa vị của những Điện tiền Sứ giả thấp hơn Trưởng lão một bậc, nhưng phái thanh niên đều là những cao thủ tiềm lực trẻ tuổi, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tinh La Điện nên địa vị ở Tinh La Điện không hề thấp hơn Trưởng lão. Nhiều khi, còn cao hơn cả Trưởng lão, đủ tư cách xếp ngang hàng với tám Pháp vương nữa.
Đệ tử Tinh La Điện có hàng ngàn người nhưng chỉ có khoảng mười người được chọn làm Điện tiền Sứ giả. Trừ phi có người bị thương hay thiệt mạng, nếu không số lượng đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Điện tiền Sứ giả hầu như đều là người phát ngôn của Ngũ Đại Điện Chủ, thay mặt Ngũ Đại Điện Chủ đãi nhân tiếp vật, đây đồng thời cũng là một kiểu bồi dưỡng, rèn luyện.
Giáo thống lĩnh kia hiển nhiên biết được thân phận của Điện tiền Sứ giả này nên cẩn thận giao lại hồ sơ thành tích, sau khi xác minh xong, cũng không dám lưu lại lâu, chủ động cáo từ.
Người đàn ông mặc áo trắng cũng không tiễn xa, nói thêm mấy câu khách khí rồi mang hồ sơ thành tích vào trong Tinh La Điện. Ngũ Đại Điện Chủ không phải đang bế quan mà một nhân vật nhỏ như Giáo thống lĩnh, không đáng để Điện chủ đích thân đón tiếp.
Hồ sơ đã được chuyển đến tay Điện chủ. Vị Điện chủ đó lật giở từng phần, nét mặt vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt. Đột nhiên, lông mày Điện chủ nhíu lại, ồ lên một tiếng.
Những Điện chủ khác đều rất hiếu kỳ, với tính cách của Đại Điện chủ thì cái gì có thể khiến ông "ồ" lên như vậy?
- Đại Điện chủ, có gì thú vị à. Chia sẻ với chúng ta đi?
- Đúng vậy, lần Thí luyện Võ đồng này xem ra có điều mới mẻ để xem rồi?
Cả năm Điện chủ này, ai ai cũng là cao thủ đệ nhất, ai ai cũng là Tiên Thiên cường giả, kiến thức sâu rộng, đối với những thứ cấp bậc thấp như Thí luyện Võ đồng căn bản không có hứng thú.
Chỉ là không thể không tổ chức Thí luyện Võ đồng, dưới sự trị vì của Đế quốc Đại La, nhân tài mỗi năm một ít, đến nỗi nhân tài dự trữ của Tinh La Điện cũng lâm vào tình trạng khẩn cấp. Vì vậy bọn họ mới ngầm thúc giục Hoàng thất Đế quốc Đại La tổ chức một đợt Thí luyện Võ đồng phạm vi lớn, tuyển chọn cả nhân tài từ khắp nơi trong cả nước.
Tinh La Điện là chỗ dựa phía sau của Hoàng thất Đế quốc Đại La nên đương nhiên không thể ra mặt nếu không sẽ mang lại cho người ta cảm giác quyền uy không đủ.
Tinh La Điện là thực lực đệ nhất, là quyền uy tuyệt đối của Đế quốc Đại La, nếu như để người ta biết phải dựa vào việc tuyển chọn nhân tài để thay máu thì quá là làm trò cười.
Bởi vậy, người đề xướng đợt Thí luyện này là Đế quốc Đại La. Những thế lực khác không hề hay biết, đằng sau chuyện này còn có bàn tay của Tinh La Điện.
Vì vậy cũng không thể trách Cực Âm Lão Nhân làm càn, dám ném Cực Âm Lệnh sai đệ tử đi Bách Việt Quốc giết người.
Trong tình báo của Cực Âm Lão Nhân, ngọn nguồn của đợt Thí luyện Võ đồng này cũng là Hoàng thất Đế quốc Đại La chứ bên trong không có bất cứ dấu vết nào của Tinh La Điện.
Cực Âm Lão Nhân chẳng cần kiêng kỵ Hoàng thất của Đế quốc Đại La. Nhưng nếu hắn biết sau chuyện này còn có bóng dáng của Tinh La Điện, thì Cực Âm Lệnh đó, có lẽ hắn đã phải suy nghĩ lại. Dù có mười lá gan thì hắn cũng không dám ném, không dám làm càn. Tinh La Điện chính là thế lực duy nhất mà Cực Âm Tông không dám đụng đến.
- Các ngươi đã nghe qua về Bách Việt Quốc chưa?
Đại Điện chủ hỏi một câu không đầu không cuối.
- Bách Việt Quốc? Đó có phải là một Công quốc phụ thuộc của Đế quốc Đại La không?
- Nhớ không nhầm thì là Công quốc trung phẩm, nhưng hình như không nổi bật lắm, thuộc kiểu trộn trong đám đông là sẽ không tìm ra được.
Đại Điện chủ cười thản nhiên:
- Lần này thì trộn bọn chúng trong đám đông, chỉ một loáng là đã tìm ra được.
- Ồ?
- Đại Điện chủ, lời này là có ý gì?
Đại Điện chủ nói một cách đầy thích thú:
- Nếu như thành tích lần này bọn chúng không làm giả thì Công quốc trung phẩm Bách Việt Quốc sắp được lên làm Công quốc thượng phẩm rồi.
- Đại Điện chủ, nói đi, đừng vòng vo nữa!
Đại Điện chủ cười ha hả:
- Thành tích tổng thể dù độc chiếm vị trí số một trong tất cả Công quốc trung phẩm nhưng cũng không có gì khoa trương lắm, chỉ ngang hàng với những Công quốc thượng phẩm khác. Nhưng nếu luận thành tích cá nhân thì Bách Việt Quốc có một Võ đồng, tuyệt đối là hạc giữa bầy gà! Các ngươi đoán xem, hắn được bao nhiêu điểm?
- Bao nhiêu điểm? 400 tích điểm?
- 400 tích điểm? Có lẽ con cháu của Đế quốc Đại La cũng chỉ đạt 300 tích điểm là cùng?
Đại Điện chủ mỉm cười lắc đầu:
- Nếu như là 400 tích điểm thì cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đáng được gọi là hạc giữa bầy gà. Mọi người nghĩ mà xem, một con hạc đứng giữa bầy gà sẽ cao như thế nào?
- Không lẽ là 500 tích điểm?
- Không thể nào? 500 tích điểm, với nội dung Thí luyện của chúng ta thì không thể có thành tích này được. Cho dù Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, cường giả mạnh nhất thế tục tham gia Thí luyện. Thực lực có áp đảo mười phần thì muốn giành được ngọc bài 500 tích điểm cũng phải dựa vào may mắn!
- Đúng vậy, 500 tích điểm, với tuổi tác Võ đồng thì không thể yêu nghiệt như vậy được.
Những Điện chủ khác đều nhất loạt lắc đầu, mắt trợn tròn nhìn Đại Điện chủ đợi ông giải tỏa thắc mắc.
Đại Điện chủ thản nhiên nói:
- Chính xác không phải là 500 tích điểm, nhưng không phải là mọi người đoán quá cao mà là quá thấp rồi, thành tích của Võ đồng đó là 600 tích điểm!
- 600 tích điểm?
Những Điện chủ khác ngẩn hết cả người, thần thái khoa trương nhìn Đại Điện chủ.
Đại Điện chủ biết chuyện này đúng là có chút kỳ quái. Trong lịch sử Đế quốc Đại La đã ghi chép lại rất nhiều lần Thí luyện Võ đồng, mà thành tích cao nhất cũng chỉ là gần 500 tích điểm. Cách 600 tích điểm không biết còn thiếu bao nhiêu.
Biết mọi người không tin, Đại Điện chủ ném cuộn hồ sơ trong tay ra. Cuộn hồ sơ như được ban cho sinh mệnh hoặc bị một sức mạnh vô hình giữ chặt, bay tới trước mặt các Điện chủ.
Tận mắt nhìn thấy rồi, nhưng vẻ hồ nghi trên mặt các Điện chủ vẫn chưa hề tiêu tan. Những Tiên Thiên cường giả này không thể gọi là thiếu kiến thức. Nhưng trước hiện tượng chưa bao giờ gặp này, họ cũng không tránh khỏi giật mình.
- Đại Điện chủ, nhân tài!
- Đúng vậy, nhân tài thế này không thể để hắn ở lại một nơi địa phương hư độ như Bách Việt Quốc để uổng phí thanh xuân. Không bằng có sớm đón hắn về đây trước.
- Ha ha, chư vị, ta đã rất nhiều năm không nhận đệ tử rồi. Tên tiểu tử tên là Tần Vô Song này, các ngươi đừng tranh với ta nhé?
Đây chính là giọng nói của Tam Điện chủ.
- Tam Điện chủ, ông vẫn còn nói mình mấy năm không nhận đệ tử? Lần trước những đệ tử xếp hàng chờ ông chọn, ông chê nọ chê kia, chẳng đồng ý ai. Đấy là do yêu cầu của ông cao, bây giờ oán trách không được thu đệ tử là không đúng rồi.
- Đúng vậy, vẫn là đám hạt giống bên chi ta quá ít. Đại Điện chủ, tên Tần Vô Song này bất luận thế nào cũng phải nhường cho ta.
Đây là lời than vãn của Ngũ Trưởng lão.
Hai vị Điện chủ nhiều tuổi thì yên tĩnh hơn, nhưng cũng không có nghĩa là họ không có ý định săn tài. Thấy mọi người giành nhau hăng quá đương nhiên cũng không thể bỏ qua, cất lời nói:
- Nói đến chuyện nhận đệ tử, vẫn là cho chi của ta là tốt nhất. Lão Tam ông kén chọn quá, hạt giống mà có giao cho ông cũng bị ông hành hạ thành phế. Lão Ngũ hạt giống vào tay ông, tỷ lệ thành công rất thấp.
- Hai vị Điện chủ, tổn nhân thì cũng không cần tổn như thế này đúng không?
Hai vị Điện chủ vừa được nhắc tới lập tức lên tiếng kháng nghị.
Luận địa vị ở Tinh La Điện, ngoài Đại Điện chủ thực lực trác tuyệt ra, những Điện chủ khác đều là kẻ tám lạng người nửa cân, tu vi tương đương. Chẳng ai nhường ai bước nào.
Tam Điện chủ là cao thủ lãnh diện, không tham gia tranh chấp mà trực tiếp dội luôn nước lạnh:
- Các người tranh nhau cũng thật hăng say. Tên Tần Vô Song đó thành tích Thí luyện cao thật nhưng ai dám đảm bảo đó không phải là nguyên nhân may mắn? Hắn thiên phú cụ thể ra sao cũng chưa ai biết được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Nói xong, cảm thấy vẫn chưa hả giận, ông lại bồi thêm câu nữa:
- Các ngươi tranh thế nào là chuyện của mình, ta không quan tâm. Một hạt giống đến từ Công quốc dù có tốt đến đâu thì cũng có giới hạn, hạt giống tốt, có đọ được với Linh căn Tiên Thiên không? Ha ha ha.
- Linh căn Tiên Thiên…
Nhị Điện chủ có vẻ không bằng lòng:
- Lão Tam, ngươi nghĩ Linh căn Tiên Thiên là con chó con mèo nói có là có à? Loại tuyệt thế thiên tài ấy khả ngộ bất khả cầu.
Ngươi một câu, ta một ý, nói qua nói lại chẳng ai chịu ai.
Đại Điện chủ đột nhiên gật gật đầu, lẩm bẩm một mình:
- Cũng nên như thế.
- Đại Điện chủ có chủ trương gì không?
Đại Điện chủ khẩu khí thận trọng:
- Bất luận Tần Vô Song đó thiên phú ra sao, trước mắt phải đảm bảo hắn không bị những Đế quốc khác lấy đi mất. Nếu như thành tích của hắn bị truyền ra ngoài, chẳng cần một tháng sẽ có thế lực của những Đế quốc khác đến đào tường. Vì vậy trước khi khảo thí lần nữa, vẫn nên phái người đi ổn định cục diện, đề phòng thế lực ngoại lai đến cướp!
- Phái ai đi?
Những Điện chủ ấy ai ai cũng nhấp nhổm, rất muốn tự mình đề cử, phái đệ tử tâm phúc của mình đi.
- Để tránh tranh chấp nội bộ sẽ không phái đệ tử của các ngươi mà phái một Điện tiền Sứ giả đi!
Đại Điện chủ vừa có chủ ý, chỉ lệnh lập tức đã được ban ra:
- Người đứng số sáu trong danh sách Điện tiền Sứ giả là Liễu sứ giả lập tức đi Bách Việt Quốc làm việc! Đưa Tần Vô Song về Tinh La Điện trước! Nếu như Đế quốc khác muốn cướp, tất cả điều kiện, Tinh La Điện đều đáp ứng gấp đôi!
Bình luận truyện