Khí Trùng Tinh Hà

Chương 133: Khiêu chiến Lệ Vô Kỵ



Lệ Vô Kỵ nhìn bên Xích Mộc Vương đều là các cao thủ Hậu Thiên Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Bát đẳng. Còn bên Tần gia, trong đám khách quan cũng có ba, bốn người là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng nhưng rõ ràng lúc này bọn họ vẫn chưa hoàn toàn quyết định được có nên đứng về phía Tần gia hay không. Trận chiến này, chưa chắc là không có cơ hội chiến thắng!
Chỉ cần thế lực của Xích Mộc Vương đủ mạnh để cầm chân những người trong Vương phủ Tần gia này, Võ Thánh đại nhân giao cho Lệ Vô Kỵ, tuyệt đối không thành vấn đề!
Hắn muốn đánh thắng Võ Thánh đại nhân, có lẽ còn chút khó khăn, nhưng nếu muốn cầm chân, thậm chí giết thêm vài người ngay trong lúc chiến đấu thì không phải vấn đề gì to tát.
Nghĩ đến đây, Lệ Vô Kỵ nhe răng cười nham hiểm, tiến lại gần mấy bước:
- Võ Thánh các hạ, địa thế ở đây chật chội quá, không hợp đối chiến Tiên Thiên. Hay là chúng ta ra ngoài kia cùng nhau bàn luận?
Võ Thánh đại nhân chỉ liếc qua thế cục trước mắt đã có thể hiểu được tình thế. Bên Tần gia, Đại Tôn giả áo tím, Tần Vô Song là cao thủ Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, trong đám quan khách, Tây Môn Đại phiệt và Nam Cung Đại phiệt đều là Phiệt chủ Đại phiệt của Thiên Tứ Lĩnh, cũng là Cửu đẳng.
Mà bên Xích Mộc Vương, Cửu đẳng có năm người, Bát đẳng có khoảng sáu người. Phương diện cường giả tuyệt đối chiếm ưu thế.
Nếu như bây giờ bản thân bị Lệ Vô Kỵ dẫn dụ đi, cục diện rất có thể sẽ nằm trong tay Xích Mộc Vương!
Đang do dự thì Tần Vô Song đột nhiên xùy nhẹ một tiếng, chỉ dùng một bước Lăng Vân Tiên Bộ đã biến ra ngoài, ẩn hiện như quỷ mị, hai ống tay giơ lên, đánh thẳng về phía trước.
Hai Cửu đẳng cường giả bên cạnh Xích Mộc Vương thấy Tần Vô Song áp sát thì vội vàng một trái một phải, đánh hai chưởng về phía Tần Vô Song.
Lăng Vân Tiên Bộ quỷ dị vô cùng. Rõ ràng là tiến tới trước mặt Xích Mộc Vương, vậy mà chỉ cần uốn người một cái đã trườn ra sau lưng hắn trơn tuột như một con cá.
Song chưởng va chạm! Tả hữu mỗi bên một chưởng, tả hữu khai cung trực tiếp đánh vào hai Cửu đẳng cường giả bên cạnh Xích Mộc Vương. Hai chưởng này Tần Vô Song không hề sử dụng đến sức mạnh Tiên Thiên mà chỉ đơn thuần là công kích nội kình.
Nhưng bằng bộ pháp của Lăng Vân Tiên Bộ, tốc độ di chuyển của hắn đã hoàn toàn vượt qua khả năng lý giải của một Hậu Thiên võ giả, rõ ràng là tiến tới từ phía trước vậy mà cuối cùng là trượt ra sau. Đối với một cuộc chiến giữa các Hậu Thiên cường giả mà nói chuyện này hoàn toàn có thể quyết định cục diện sinh tử.
Quả nhiên, hai Cửu đẳng Trưởng lão này vừa kịp có phản ứng, thu chưởng về đỡ đòn thì đã bị Tần Vô Song đánh trúng lưng từ phía sau.
Chưởng lực nhả ra, tất cả nội kình như trường giang vỡ đê, phát tiết trên cơ thể hai con người. Uy lực của đòn này, quả thực không nhỏ.
Chỉ nghe thấy tiếng xương nứt tách tách, rồi lưng của hai người như bị sụm xuống, tất cả khí quan trong cơ thể bị dồn hết về trước ngực.
Phụt!
Máu tươi phun điên cuồng, cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng bị hạ dưới tay một gã thiếu niên chỉ trong chớp mắt!
Một cảnh hết sức khó tin vừa diễn ra chân thực trước mắt mọi người.
Xích Mộc Vương còn chưa kịp phản ứng, áo cẩm bào đã bị phun bê bết máu, hai Trưởng lão Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thân thể hoàn toàn biến dạng, thê thảm đổ sụp xuống đất.
Xích Mộc Vương há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song. Hai Trưởng lão này theo hắn đã bao nhiêu năm, thực lực ra sao hắn rõ hơn ai hết. Mặc dù không thể so được với Tứ Đại Tôn Giả Chân Võ Thánh Địa, nhưng liên thủ lại chí ít vẫn có thể đấu tay đôi được với Đại Tôn giả áo tím!
Vậy mà bây giờ, hai cường giả này lại bị Tần Vô Song giết trong giây lát?
Đừng nói Xích Mộc Vương, ngay cả Lệ Vô Kỵ cũng phải giật mình. Hắn làm sao mà không nhìn ra được hai người kia là cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng?
Nếu để hắn ra tay, thì cũng không phải không giết được hai người đó. Nhưng chuyện này lại xảy ra ở một Hậu Thiên võ giả nên hắn mới có chút ngạc nhiên.
Võ Thánh đại nhân bật cười ha hả:
- Môn nhân Cực Âm Tông, không phải ngươi muốn chiến đấu sao?
Lệ Vô Kỵ mặt không chút biểu cảm, miệng không ngừng than thở, chửi rủa:
- Phế vật, tất cả đều là phế vật!
Rồi đột nhiên mặt hắn sắt lại, quát lớn:
- Đánh thì đánh! Võ Thánh các hạ, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết, Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc là trò cười như thế nào!
Không đợi Võ Thánh đại nhân trả lời, Tần Vô Song đột nhiên ngăn lại:
- Đợi đã!
Lệ Vô Kỵ và Võ Thánh đại nhân cùng giật mình quay sang nhìn hắn.
Tần Vô Song gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Võ Thánh đại nhân, sự bảo hộ của ngài đối với Tần gia, Vô Song cảm kích vô cùng. Nhưng môn nhân Cực Âm Tông này tự xưng đến từ Đại tông phái của Đại chủ quốc, Vô Song không muốn kéo Võ Thánh đại nhân vào chuyện thị thị phi phi của cá nhân mình!
Nói đến đây, Tần Vô Song trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Vô Kỵ, quát:
- Môn nhân Cực Âm Tông, xưng danh ra đây! Tần Vô Song ta không muốn giết một con chuột nhắt vô danh!
Lệ Vô Kỵ sững người, nhất thời không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào hết, tên tiểu tử này đang khiếu chiến với ta sao?
Tần Vô Song nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt vào người hắn, không hề dịch chuyển ra chỗ khác, rõ ràng là đang khiêu chiến mình!
Đừng nói Lệ Vô Kỵ, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng khẽ giật mình.
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh kêu thất thanh:
- Vô Song!
Tần Vô Song khoát tay, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh rồi bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Lệ Vô Kỵ:
- Bây giờ, hãy để mọi người thấy ai mới là trò cười thực sự!
Lệ Vô Kỵ không nổi giận mà lại bật cười khùng khục, liếm liếm môi, gật đầu nói:
- Tốt tốt tốt! Tiểu tử, ngươi được lắm! Nghe rõ đây. Bổn thiếu gia tên là Lệ Vô Kỵ! Đại đệ tử của Cực Âm Lão Nhân!
Tần Vô Song cũng gật gật đầu, quay sang nói với Võ Thánh đại nhân:
- Võ Thánh đại nhân, Vô Song có một thỉnh cầu.
- Cứ nói!
Trong lòng Võ Thánh đại nhân đang có một cảm giác rất kỳ lạ. Tần Vô Song tự tin như vậy, chắc chắn phải có trong tay một con bài chưa lật!
- Được, trận chiến này, là sự nối tiếp những ân oán giữa Vô Song và Xích Mộc Vương. Không liên quan gì đến Võ Thánh Sơn Chân Võ Thánh Địa. Vì vậy, bất luận trận chiến này Vô Song thắng hay thua thì cũng xin Võ Thánh đại nhân đừng ra tay. Nếu như Vô Song vô năng bị đánh bại, chỉ cần Võ Thánh đại nhân bảo vệ an toàn cho cả nhà Tần gia là đã túc cảm đại ân rồi!
Võ Thánh đại nhân bị nghĩa liệt và sự dũng cảm của Tần Vô Song làm cho cảm động. Gật gật đầu:
- Được! Tần Vô Song, trận chiến này bất luận kết quả ra sao, chỉ cần lão phu còn một hơi thở, sẽ nhất định bảo vệ cả nhà Tần gia không để chịu bất cứ ấm ức gì!
Tần Vô Song thấy Võ Thánh đại nhân nhận lời thì nhẹ nhõm vô cùng. Chậm rãi bước ra cửa, lạnh lùng nói:
- Lệ Vô Kỵ, ta đợi ngươi ở Diễn võ trường.
Nói đoạn, cước bộ liên động, triển khai Lăng Vân Tiên Bộ, bay đi trong chớp mắt, nhẹ như một u linh, thoắt ẩn thoắt hiện, mơ mơ hồ hồ, như gió như yên, mờ mịt khó tìm.
Đến lúc này từng luồng khí tức cực mạnh mới không ngừng lan ra. Khí tức này, mỗi lúc một đậm dần, đến cuối cùng thì khiến cho tất cả thất kinh, nhìn nhau hoảng sợ!
Bọn họ có thể cảm nhận từ bóng dáng Tần Vô Song một khí tức hoàn toàn khác biệt với khí tức của Hậu Thiên võ giả, loại khí tức này, chỉ có thể phát hiện được trên người Võ Thánh đại nhân và Lệ Vô Kỵ!
Tiên Thiên cường giả?
Một tia sáng kỳ dị đột nhiên xuất hiện trong mắt mọi người. Nhưng cảm xúc trong những tia sáng kỳ dị ấy thì lại hoàn toàn khác nhau!
Mừng rỡ điên cuồng là ánh mắt của người nhà Tần gia cũng những thế lực giao hảo tốt với Tần gia. Ngỡ ngàng, hối hận là cảm xúc của những kẻ còn đang do dự có nên hoàn toàn phục tùng sự thống trị của Vương tộc Tần gia mới quật khởi hay không. Còn sợ hãi, hoảng loạn là tất cả những gì bọn người Xích Mộc Vương có được.
Bao gồm cả Xích Mộc Vương trong đó. Đôi mắt ấy đang tràn ngập những băn khoăn, nghi hoặc, tràn ngập sự sợ hãi, thậm chí cả tuyệt vọng!
Tần Vô Song đã là Tiên Thiên cường giả!
Ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng không thể nghĩ ra, ông thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn, đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn không thể nhìn ra được Tần Vô Song đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Như vậy đủ thấy, Tần Vô Song khống chế khí tức Tiên Thiên của mình hoàn hảo đến thế nào. Ông cũng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Tần Vô Song lại phải giấu bí mật Tiên Thiên. Nhìn biểu cảm vừa rồi của mọi người, đại khái có thể biết được sách lược đối phó khác nhau của Tần gia với những thế lực khác nhau rồi!
Trong mắt Lệ Vô Kỵ ẩn đầy sát cơ. Hừ nhẹ một tiếng, mũi chân mới chạm đất đã thấy bay ra ngoài. Tiên Thiên cường giả! Hắn hiển nhiên cũng đã nhìn ra cảnh giới Tiên Thiên của Tần Vô Song.
Một Công quốc mà lại xuất hiện một Tiên Thiên trẻ tuổi như thế này, sự thật này Lệ Vô Kỵ không thể chấp nhận. Nhân vật này, nếu như không giết chết hắn ngay từ trong nôi thì sau này trưởng thành sẽ là một rắc rối lớn. Nhất là Tần Vô Song đã kết hạ thù hận với Cực Âm Tông, nếu như để nhân vật như thế này trưởng thành, tuyệt đối chẳng khác gì tự sát. Vì vậy hắn đã hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết Tần Vô Song.
Hai bóng Tiên Thiên cường giả lóe lên rồi mất hút trước mắt mọi người.
Võ Thánh đại nhân quay lại, liếc xéo Xích Mộc Vương, cười lạnh nhạt:
- Xích Mộc Vương, ngươi cấu kết ngoại địch, dẫn sói về nhà, vốn phải lập tức xử tử. Nhưng chuyện này để Tần Vô Song làm có lẽ thích hợp hơn.
Dứt lời, cánh tay khẽ nâng lên, ngón tay điểm nhẹ mấy cái xoẹt xoẹt vào không khí. Xích Mộc Vương cùng hai cao thủ Cửu đẳng khác lập tức ngã lăn ra không một tiếng động.
- Đại Tôn giả, đám tôm binh cua tướng còn lại ngươi phụ trách thu thập!
Khẩu khí của Võ Thánh đại nhân vô cùng hờ hững, giống như chẳng thèm quan tâm đến những Trưởng lão Bát đẳng vậy.
Đại Tôn giả áo tím cũng vừa mới vừa bước ra từ tâm trạng kỳ dị, nghe Võ Thánh đại nhân phân phó, vội vàng đáp:
- Vâng!
Võ Thánh đại nhân khoát tay:
- Ta ra đó xem sao!
Nói đoạn, chớp mắt một cái đã biến mất khỏi mặt đất như một làn khói, không để lại chút dấu vết.

Trên Diễn võ trường, toàn thân Lệ Vô Kỵ như một lưỡi dao mới được mài sắc, phóng ra từng luồng sát khí hừng hực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tiên Thiên đối chiến không giống Hậu Thiên giao chiến, chỉ đơn giản là đánh giáp lá cà.
Ánh mắt, áp chế, khí trường, khí thế, khí tức của nhau đều là một bộ phận của giao chiến. Nếu như khí trường không thể áp chế đối phương thì đối chiến Tiên Thiên chỉ thua không thắng.
Tần Vô Song mặc dù không có kinh nghiệm đối chiến Tiên Thiên nhưng kinh nghiệm chiến đấu Hậu Thiên phong phú cùng tính cách không dễ dàng chịu khuất phục của hắn khiến hắn lúc này cũng trở thành một đối thủ cân tài cân sức với Lệ Vô Kỵ.
Cơn giận trong lòng Tần Vô Song chẳng thua kém gì Lệ Vô Kỵ, thậm chí còn nặng hơn nhiều. Hắn sao mà không biết được Lệ Vô Kỵ lần này đến đây với mục đích rất rõ ràng là triệt hạ toàn bộ người nhà Tần gia. Một khi đã như vậy, Tần Vô Song hắn sao có thể khách khí được?
Giết, chỉ có giết chết Lệ Vô Kỵ mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng, mới có thể khiến kẻ xấu bốn phương khiếp sợ!
Vương tộc Tần gia muốn lập uy thì chẳng có gì thích hợp hơn việc lập uy bằng cách tru sát một Tiên Thiên cường giả!
Chỉ cần giết chết Lệ Vô Kỵ, đừng nói người trong Thiên Tứ Lĩnh không dám làm phản, mà cả những Vương tộc Lĩnh khác, thậm chí Hoàng thất từ nay về sau cũng phải nhìn sắc mặt Tần gia mà cư xử!
Chiến ý kiên quyết của Tần Vô Song không hề có chút lay chuyển. Hắn không ngừng thôi động khí tức Tiên Thiên, giằng co với Lệ Vô Kỵ, hắn đang đợi Lệ Vô Kỵ ra tay trước.
Sự linh hoạt thần tốc của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, dù hắn có là người ra tay sau thì cũng có đủ cơ hội xuất chiêu trước, giết chết Lệ Vô Kỵ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện