Khiêu Khích Bên Người
Chương 37
Sáng ngày hôm sau, Sở Hàm mới nhớ ra tối hôm trước có một chuyện rất quan trọng y đã quên không hỏi, thừa dịp Trâu Nhạc còn chưa dậy, trực tiếp kéo hắn. “Di động của tôi sao lại bị chuyển cuộc gọi? Ngải Chủ Lực gọi cho tôi sao lại chuyển đến số của anh?”
Trâu Nhạc nghiêng đầu nhìn y một cái. “Điện thoại của cậu lần trước bị ngâm nước hỏng, chính cậu đòi mở chức năng này, quên rồi?”
Sở Hàm đối với sản phẩm điện tử thật sự là không có thiên phú, cuối cùng chỉ có thể tới nhờ cậy Trâu Nhạc.
“Tôi bảo anh làm?”
“Không phải sao?”
Trâu Nhạc coi như chuyện đương nhiên nhướn mày. “Cậu sợ lần sau lại xảy ra chuyện này, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại không biết, cho nên mới để tôi cài đặt lại một chút”.
“Chuyện lúc nào nhờ?”
Sở Hàm ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.
Y vừa hỏi xong, Trâu Nhạc liền cười một cái rất quỷ dị. Điều này làm cho Sở Hàm có một dự cảm không tốt, quả nhiên, sau nửa khắc, Trâu Nhạc nhìn y chậm rãi mở miệng. “Sau khi hai ta ở bàn uống nước làm xong”.
Nháy mắt, Sở Hàm có một loại xúc động muốn đánh người.
Bất quá Sở Hàm vẫn còn vấn đề chưa hiểu.
Chuyển cuộc gọi không phải là lúc máy bận mới bị chuyển đi sao, thế nào mà đúng dịp Ngải Chủ Lực gọi y lại không nhận được?
Lại còn có mỗi một số bị chuyển?
Thế nhưng đề tài này sau đó đã bị Trâu Nhạc dùng bữa sáng dời đi.
Một thời gian sau đó, Sở Hàm cũng không nhớ tới nữa.
Vẫn là thật lâu về sau, khi Lý Chu Dương hiếu kỳ hỏi về chức năng này, Trâu Nhạc rất bình tĩnh nói cho cậu ta biết. “Cậu trực tiếp kéo số của người kia vào sổ đen, sau đó thiết lập sổ đen thành chuyển cuộc gọi là được”.
Từ ngày Sở Hàm uống say được đưa về nhà, Trâu Nhạc đối với vị bằng hữu họ Ngải này vẫn muốn tìm cơ hội đáp trả một chút.
Lai nhi bất vãng phi lễ dã. (ý nói đã nhận thiện ý của người khác thì phải biết báo đáp cho hợp lễ tiết).
Tổ tiên lưu lại những truyền thống mỹ đức này, thật sự là không nên hoang phí!
Đối với Sở Hàm mà nói, tình huống của y đúng là hoạ vô đơn chí, tốt không thành đôi. Ở phương diện sinh hoạt cá nhân thì bị Trâu Nhạc làm cho rối tung rối mù, trong công việc thì cũng chẳng có chỗ nào thoải mái.
Đã một thời gian trong công ty liên tiếp đưa xuống quy định và chế độ mới, không ít người oán than trời đất, đồng thời cũng có người đồn thổi, nói là cấp trên sắp có động tĩnh lớn.
Đương nhiên, chuyện này không có lửa thì làm sao có khói.
Nhất là khi lãnh đạo trực tiếp cũng bắt đầu kín đáo nhắc nhở y nên lót đường sẵn cho tương lai sau này, Sở Hàm mới cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Nguồn tin của y có được cũng không ít.
Có lẽ là bình thường y đem lại cho người ta cảm giác tương đối dễ tiếp xúc, cho nên rất nhiều người đều nguyện ý nói một ít tin tức cho Sở Hàm nghe, nhất là mấy tiểu cô nương tuổi không lớn lắm.
Một đám người xúm lại ở phòng uống nước, Sở Hàm bị kéo tới hỏi thăm.
“Sở tài vụ, anh có nghe được mấy tin đồn gần đây không, tiết lộ một chút đi!”
Sở Hàm bị kéo tay áo, nhướn mày cười. “Mấy lời tôi nghe được đều là do các cô bên này đóng góp, không có gì mới hết”.
Lời này nói ra, mấy nữ trợ lý xung quanh đều bật cười, trong đó có một người bưng tách café cười híp mắt nhìn y một cái. “Em lại nghe được một chuyện có liên quan đến Sở tài vụ đấy, bất quá cái này không thể tuỳ tiện nói ra được, anh định cảm ơn em thế nào?”
Đây là thư ký bên cạnh giám đốc.
Bình thường không có việc gì thì thích làm nũng đùa giỡn với Sở Hàm một chút, tâm tư thế nào người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Sở Hàm nở nụ cười. “Em muốn anh cảm ơn thế nào?”
Bên cạnh lập tức có người chen vào. “Lấy thân báo đáp!”
Nhất thời tiếng cười nổi lên bốn phía, Sở Hàm không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chỉ cười rất phong độ. “Đại ân không lời nào nói hết được, sau này mời em ăn cơm”.
Y nói xong, đối phương không khỏi cong khoé miệng.
Đề tài sau đấy đơn giản chỉ là chuyện giảm béo, chuyện bát quái của người nổi tiếng, rồi đủ thứ tin đồn trong công ty.
Sở Hàm pha xong một tách café chuẩn bị rời đi, nữ thư ký vừa rồi đến bên cạnh y, nhỏ giọng lưu lại một câu.
“Phó tổng rất có thể sẽ lên nắm quyền, phỏng chừng muốn đem phòng tài vụ khai đao”.
Đây là điều hiển nhiên.
Vương triều đổi chủ, thần tử cũng sẽ thay đổi theo, ở phương diện này phòng tài vụ nhất định sẽ là mục tiêu đứng mũi chịu sào. Bởi vì cho dù là ai, đều sẽ muốn đem người của mình thay thế vào vị trí này.
Sở Hàm vì cái quy luật này của xã hội mà không khỏi thổn thức thở dài một cái.
Tuy nói cơ hội không phải chỗ nào cũng có, nhưng trời cũng không tuyệt đường sống của ai, nếu quả thật đến lúc không thể không đi, Sở Hàm cũng sẽ chọn chỗ tốt mà dừng lại.
Chỉ là phải giải thích với người nhà thế nào sẽ tương đối phiền phức.
Chuyện này y đã nói qua với Trâu Nhạc.
Từ hôm hai người cùng nói chuyện, thái độ của Sở Hàm với Trâu Nhạc đã có chút không giống với trước đây.
Tuy rằng chưa nói tới là ỷ lại, nhưng có nhiều chuyện y sẽ rất tự nhiên mà nói với đối phương, cũng rất tự nhiên mà đưa ra yêu cầu.
Giống như tấm màng chắn bị phá vỡ, khi đã bước chân ra ngoài sẽ phát hiện, kỳ thật có những chuyện cũng không quá khó khăn như trong suy nghĩ.
Tỷ như nhà mình đã sửa xong rồi, nhưng Sở Hàm vẫn ở lại nhà Trâu Nhạc.
Lại tỷ như đối với cơm tối, y trước đây đều là tuỳ tuỳ tiện tiện ăn gì cũng được, hiện tại dần dần biến thành kén chọn thức ăn, thậm chí còn đến giai đoạn mở miệng phê bình.
Lần thứ nhất y nói ra: “Sườn xào hôm nay ăn không ngon” đã thành công khiến Trâu Nhạc sửng sốt một hồi rồi bật cười.
Hơn nữa còn cười rất lớn tiếng.
Nửa ngày mới dừng lại, Trâu Nhạc híp mắt nhìn Sở Hàm. “Tôi còn tưởng vị giác của cậu có vấn đề”.
Cũng là từ lần đó Sở Hàm mới biết, lúc nấu cơm thỉnh thoảng Trâu Nhạc lại cố ý bỏ nhiều muối hoặc là mấy loại gia vị khác.
“Tôi chính là muốn đợi xem rốt cuộc đến lúc nào cậu mới chịu mở miệng”.
Cũng chính vì thỉnh thoảng bị mấy chuyện như thế kích thích mới khiến Sở Hàm khắc sâu nhận thức rằng, khách khí với loại người như Trâu Nhạc đúng là hoàn toàn vô nghĩa.
Người nọ thích lấy việc đào bới mặt trái của y làm thú vui, giống như tấm võng dần dần bị thắt chặt, không ngừng thu nhỏ rồi lại thu nhỏ miệng lại, cho đến khi không khí xung quanh y dần biến mất, hết thảy đường lui của y đều đã bị chặn lại, khiến y không còn lựa chọn nào khác.
Cho nên, lúc y cùng đám Nhâm Kiệt Tôn Xuyên cá cược, y gọi điện cho Trâu Nhạc bảo hắn đi đưa quần điện thoại (??), mới có thể khiến cho Nhâm Kiệt mấy người kia bất ngờ như thế. (chỗ này tớ ko rõ lắm, để từ từ tìm hiểu @@)
Đó cũng là lần đầu tiên Trâu Nhạc gặp mấy người bạn của Sở Hàm.
Sau này hỏi về ấn tượng đầu tiên với đối phương.
Nhâm Kiệt nói: “Sở Hàm tuyệt đối đã chọc phải người không nên chọc”.
Mà câu trả lời của Trâu Nhạc thì là: “Quên mất rồi!”
Trâu Nhạc nghiêng đầu nhìn y một cái. “Điện thoại của cậu lần trước bị ngâm nước hỏng, chính cậu đòi mở chức năng này, quên rồi?”
Sở Hàm đối với sản phẩm điện tử thật sự là không có thiên phú, cuối cùng chỉ có thể tới nhờ cậy Trâu Nhạc.
“Tôi bảo anh làm?”
“Không phải sao?”
Trâu Nhạc coi như chuyện đương nhiên nhướn mày. “Cậu sợ lần sau lại xảy ra chuyện này, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại không biết, cho nên mới để tôi cài đặt lại một chút”.
“Chuyện lúc nào nhờ?”
Sở Hàm ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.
Y vừa hỏi xong, Trâu Nhạc liền cười một cái rất quỷ dị. Điều này làm cho Sở Hàm có một dự cảm không tốt, quả nhiên, sau nửa khắc, Trâu Nhạc nhìn y chậm rãi mở miệng. “Sau khi hai ta ở bàn uống nước làm xong”.
Nháy mắt, Sở Hàm có một loại xúc động muốn đánh người.
Bất quá Sở Hàm vẫn còn vấn đề chưa hiểu.
Chuyển cuộc gọi không phải là lúc máy bận mới bị chuyển đi sao, thế nào mà đúng dịp Ngải Chủ Lực gọi y lại không nhận được?
Lại còn có mỗi một số bị chuyển?
Thế nhưng đề tài này sau đó đã bị Trâu Nhạc dùng bữa sáng dời đi.
Một thời gian sau đó, Sở Hàm cũng không nhớ tới nữa.
Vẫn là thật lâu về sau, khi Lý Chu Dương hiếu kỳ hỏi về chức năng này, Trâu Nhạc rất bình tĩnh nói cho cậu ta biết. “Cậu trực tiếp kéo số của người kia vào sổ đen, sau đó thiết lập sổ đen thành chuyển cuộc gọi là được”.
Từ ngày Sở Hàm uống say được đưa về nhà, Trâu Nhạc đối với vị bằng hữu họ Ngải này vẫn muốn tìm cơ hội đáp trả một chút.
Lai nhi bất vãng phi lễ dã. (ý nói đã nhận thiện ý của người khác thì phải biết báo đáp cho hợp lễ tiết).
Tổ tiên lưu lại những truyền thống mỹ đức này, thật sự là không nên hoang phí!
Đối với Sở Hàm mà nói, tình huống của y đúng là hoạ vô đơn chí, tốt không thành đôi. Ở phương diện sinh hoạt cá nhân thì bị Trâu Nhạc làm cho rối tung rối mù, trong công việc thì cũng chẳng có chỗ nào thoải mái.
Đã một thời gian trong công ty liên tiếp đưa xuống quy định và chế độ mới, không ít người oán than trời đất, đồng thời cũng có người đồn thổi, nói là cấp trên sắp có động tĩnh lớn.
Đương nhiên, chuyện này không có lửa thì làm sao có khói.
Nhất là khi lãnh đạo trực tiếp cũng bắt đầu kín đáo nhắc nhở y nên lót đường sẵn cho tương lai sau này, Sở Hàm mới cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Nguồn tin của y có được cũng không ít.
Có lẽ là bình thường y đem lại cho người ta cảm giác tương đối dễ tiếp xúc, cho nên rất nhiều người đều nguyện ý nói một ít tin tức cho Sở Hàm nghe, nhất là mấy tiểu cô nương tuổi không lớn lắm.
Một đám người xúm lại ở phòng uống nước, Sở Hàm bị kéo tới hỏi thăm.
“Sở tài vụ, anh có nghe được mấy tin đồn gần đây không, tiết lộ một chút đi!”
Sở Hàm bị kéo tay áo, nhướn mày cười. “Mấy lời tôi nghe được đều là do các cô bên này đóng góp, không có gì mới hết”.
Lời này nói ra, mấy nữ trợ lý xung quanh đều bật cười, trong đó có một người bưng tách café cười híp mắt nhìn y một cái. “Em lại nghe được một chuyện có liên quan đến Sở tài vụ đấy, bất quá cái này không thể tuỳ tiện nói ra được, anh định cảm ơn em thế nào?”
Đây là thư ký bên cạnh giám đốc.
Bình thường không có việc gì thì thích làm nũng đùa giỡn với Sở Hàm một chút, tâm tư thế nào người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Sở Hàm nở nụ cười. “Em muốn anh cảm ơn thế nào?”
Bên cạnh lập tức có người chen vào. “Lấy thân báo đáp!”
Nhất thời tiếng cười nổi lên bốn phía, Sở Hàm không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chỉ cười rất phong độ. “Đại ân không lời nào nói hết được, sau này mời em ăn cơm”.
Y nói xong, đối phương không khỏi cong khoé miệng.
Đề tài sau đấy đơn giản chỉ là chuyện giảm béo, chuyện bát quái của người nổi tiếng, rồi đủ thứ tin đồn trong công ty.
Sở Hàm pha xong một tách café chuẩn bị rời đi, nữ thư ký vừa rồi đến bên cạnh y, nhỏ giọng lưu lại một câu.
“Phó tổng rất có thể sẽ lên nắm quyền, phỏng chừng muốn đem phòng tài vụ khai đao”.
Đây là điều hiển nhiên.
Vương triều đổi chủ, thần tử cũng sẽ thay đổi theo, ở phương diện này phòng tài vụ nhất định sẽ là mục tiêu đứng mũi chịu sào. Bởi vì cho dù là ai, đều sẽ muốn đem người của mình thay thế vào vị trí này.
Sở Hàm vì cái quy luật này của xã hội mà không khỏi thổn thức thở dài một cái.
Tuy nói cơ hội không phải chỗ nào cũng có, nhưng trời cũng không tuyệt đường sống của ai, nếu quả thật đến lúc không thể không đi, Sở Hàm cũng sẽ chọn chỗ tốt mà dừng lại.
Chỉ là phải giải thích với người nhà thế nào sẽ tương đối phiền phức.
Chuyện này y đã nói qua với Trâu Nhạc.
Từ hôm hai người cùng nói chuyện, thái độ của Sở Hàm với Trâu Nhạc đã có chút không giống với trước đây.
Tuy rằng chưa nói tới là ỷ lại, nhưng có nhiều chuyện y sẽ rất tự nhiên mà nói với đối phương, cũng rất tự nhiên mà đưa ra yêu cầu.
Giống như tấm màng chắn bị phá vỡ, khi đã bước chân ra ngoài sẽ phát hiện, kỳ thật có những chuyện cũng không quá khó khăn như trong suy nghĩ.
Tỷ như nhà mình đã sửa xong rồi, nhưng Sở Hàm vẫn ở lại nhà Trâu Nhạc.
Lại tỷ như đối với cơm tối, y trước đây đều là tuỳ tuỳ tiện tiện ăn gì cũng được, hiện tại dần dần biến thành kén chọn thức ăn, thậm chí còn đến giai đoạn mở miệng phê bình.
Lần thứ nhất y nói ra: “Sườn xào hôm nay ăn không ngon” đã thành công khiến Trâu Nhạc sửng sốt một hồi rồi bật cười.
Hơn nữa còn cười rất lớn tiếng.
Nửa ngày mới dừng lại, Trâu Nhạc híp mắt nhìn Sở Hàm. “Tôi còn tưởng vị giác của cậu có vấn đề”.
Cũng là từ lần đó Sở Hàm mới biết, lúc nấu cơm thỉnh thoảng Trâu Nhạc lại cố ý bỏ nhiều muối hoặc là mấy loại gia vị khác.
“Tôi chính là muốn đợi xem rốt cuộc đến lúc nào cậu mới chịu mở miệng”.
Cũng chính vì thỉnh thoảng bị mấy chuyện như thế kích thích mới khiến Sở Hàm khắc sâu nhận thức rằng, khách khí với loại người như Trâu Nhạc đúng là hoàn toàn vô nghĩa.
Người nọ thích lấy việc đào bới mặt trái của y làm thú vui, giống như tấm võng dần dần bị thắt chặt, không ngừng thu nhỏ rồi lại thu nhỏ miệng lại, cho đến khi không khí xung quanh y dần biến mất, hết thảy đường lui của y đều đã bị chặn lại, khiến y không còn lựa chọn nào khác.
Cho nên, lúc y cùng đám Nhâm Kiệt Tôn Xuyên cá cược, y gọi điện cho Trâu Nhạc bảo hắn đi đưa quần điện thoại (??), mới có thể khiến cho Nhâm Kiệt mấy người kia bất ngờ như thế. (chỗ này tớ ko rõ lắm, để từ từ tìm hiểu @@)
Đó cũng là lần đầu tiên Trâu Nhạc gặp mấy người bạn của Sở Hàm.
Sau này hỏi về ấn tượng đầu tiên với đối phương.
Nhâm Kiệt nói: “Sở Hàm tuyệt đối đã chọc phải người không nên chọc”.
Mà câu trả lời của Trâu Nhạc thì là: “Quên mất rồi!”
Bình luận truyện