Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 10 - Chương 11
“Hắn tên là gì? Có đặc thù gì?” Truyền Sơn cũng trở nên nghiêm túc.
“Sau khi vi sư để ý đã bảo sư huynh Đắc Bảo của ngươi điều tra, tên tu giả kia họ Ngô, tên Chân. Tên ấy có một đôi mắt tam giác ngược, trông tuổi cũng như ngươi thôi, nửa năm trước hắn đã có tu vi Ngưng Khí Kỳ 3, bây giờ… Nếu hắn đoạt xá sống lại thật, tu vi hiện giờ của hắn, vi sư cũng không phán đoán được. Người này nếu không tham gia Đại hội Thử Linh thì thôi, nếu tham gia tất nhiên sẽ là địch thủ lớn nhất của ngươi.”
“Ta sẽ lưu ý.” Truyền Sơn trịnh trọng nói.
“Còn về cách bình xét, Đại hội Thử Linh luôn lấy đấu loại để chọn lựa người ưu tú, mặc kệ hạng mục so tài thế nào, bình thường đều chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất sẽ loại bỏ một nửa, vòng thứ hai là có thể nhìn ra mức độ của người dự thi ở lại, số lượng tu giả trụ được tới vòng thứ ba từ trước đến nay không nhiều lắm, có khi chỉ có mấy người ít ỏi, có khi thậm chí chỉ có một người. Theo kinh nghiệm làm trọng tài của lão phu trước đây, có rất nhiều người dự thi lấy việc có thể vào vòng hai làm vinh quang, từ điểm này có thể nhận ra nội dung tỷ thí cũng không đơn giản. Cho nên ngươi ngàn vạn lần không thể lơ là!”
“Vâng.”
“Còn về chuyện trọng tài ngươi lo lắng trước đó, việc này kể đúng là một phiền phức, hiện nay cũng chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Hai ngày này ta và Bạch Đồng sẽ chia nhau đi gặp những ông bạn cũ và hậu bối trước kia, lão phu thật muốn xem thằng nhãi chột mắt nào dám cấu kết với kẻ ngoài cùng mưu hại đồ nhi ta!”
“Đã làm hai vị sư phụ phiền lòng.” Truyền Sơn nói câu này là thực lòng. Thân phận của Dương Quang Minh và Bạch Đồng không bình thường, họ đều là lão tổ Độ Kiếp Kỳ, ở Hậu Thổ Tinh chính là nhân vật đứng đầu số một số hai, kể cả biết những việc này, những tu giả đứng đầu như họ bình thường đều không nên nhúng tay vào chuyện phàm tục. Chỉ là vì mặt mũi, Dương Quang Minh và Bạch Đồng cũng không tiện lo chuyện tiểu bối. Nhưng hôm nay hai vị này lại vì họ, không tiếc phá bỏ quy củ, mặt mũi, chỉ để cho họ một hoàn cảnh tỷ thí công bằng.
Mặc kệ điểm xuất phát của họ là vì Hậu Thổ Môn hay vì điều gì khác, Truyền Sơn cũng phải thừa nhận tình cảm này.
“Dương sư phụ, ngài có biết rõ về người nhà họ Vân không?” Truyền Sơn hỏi.
“Không nói tới biết rõ, nhưng cũng biết chút nội tình. Đắc Bảo đã đưa danh sách trọng tài lần Đại hội này cho ta, Vân Tranh Nhân này xuất thân từ Vân Thai Tinh, tu vi bản thân không tồi, tuổi còn trẻ đã tu tới Nguyên Anh Kỳ, nghe nói trong nhà cũng có một vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ bế quan tu luyện, nghe nói còn từng tới Qủy Tiên. Đây có lẽ chính là chỗ dựa mà khi hắn biết rõ ngươi là đệ tử của ta và Bạch Đồng, còn dám thuê người giết ngươi.”
“Có Qủy Tiên? Phiền phức như thế.” Truyền Sơn cau mày.
Canh Nhị quay đầu lại tranh thủ nói leo một câu: “Vậy Dương sư phụ tu tán tiên không phải được rồi.”
Nai trắng nhanh chóng tiến lên, ngậm linh đan chạy đi.
Canh Nhị bắt hụt, lầu bầu một tiếng. Nai trắng giảo hoạt, mất một viên đan khai trí linh thú mà cũng không sờ được nó.
Truyền Sơn gõ đầu Canh Nhị, “Tu tán tiên đó là do không nắm chắc độ kiếp, ngươi sao biết Dương sư phụ sẽ không thể thuận lợi độ kiếp, cuối cùng đại thừa(*) phi tiên?”
(*) đại thừa: bực tu giả đã tự vượt kiếp lại còn làm người khác vượt được kiếp nữa.
Canh Nhị che đầu ấm ức, “Ta chỉ nói thôi…”
Nhưng Dương Quang Minh cũng không lên tiếng, chỉ sờ râu dài im lặng không nói gì.
“Dương sư phụ, chuyện Vân gia là do chúng ta gây ra, chúng ta sẽ tự giải quyết, ngài không cần phiền muộn quá nhiều.” Truyền Sơn nghiêm mặt nói.
Dương Quang Minh cười nhạo, “Ngươi mới tu luyện được bao lâu? Chỉ dựa vào mấy đứa nhãi ranh các ngươi đã muốn đối kháng với Vân gia có tán tiên, có lão tổ Độ Kiếp Kỳ người ta? Chán sống rồi phải không?”
Truyền Sơn không cho rằng mình muốn chết, hắn không làm chuyện không nắm chắc, nhưng hắn cũng không tiện nói rõ cho Dương Quang Minh.
“Ngươi thân là đệ tử Hậu Thổ Môn, chính là thay mặt cho Hậu Thổ Môn, nếu Vân gia thực sự gây phiền toái cho ngươi, Hậu Thổ Môn ta cũng không phải dễ bắt nạt như thế! Tán tiên… Hừ hừ hừ!” Dương Quang Minh sờ chòm râu híp mắt cười nhạt, “Hơn nữa ngươi cho là tu giả của Hậu Thổ Tinh dễ thuyết phục như thế à? Trừ phi hắn có thể ảnh hưởng hơn nửa trọng tài, vậy mới có thể ảnh hưởng thẳng tới kết quả so tài, nhưng điều đó cơ bản là không có khả năng. Tuy nội bộ Hậu Thổ Tinh lục đục đủ kiểu với nhau, nhưng cũng chỉ đối nội, vì để tồn tại thôi! Đối ngoại… nếu ai muốn gây sóng gió trên Hậu Thổ Tinh, vậy người đó phải nghĩ xem hắn có bao nhiêu của cải để lấp vào chỗ trống ấy.”
“Ý ngài là, người nhà họ Vân không có khả năng thuyết phục các trọng tài khác của Hậu Thổ Tinh cùng ngáng chân chúng ta?”
“Không phải là không có khả năng, mà là cùng lắm thì cũng không quá một, hai người. Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Đại hội Thử Linh đấu vòng loại đều là tổ chức tại mỗi tinh cầu, trọng tài bản địa chiếm đa số. Người nhà họ Vân là người từ ngoài tới, muốn thuyết phục trọng tài bản địa ắt phải trắc trở vô cùng, tốt xấu gì ta và Bạch Đồng vẫn còn cái danh ở Hậu Thổ Tinh. Thứ hai, vì mục đích công bằng nào đó, cấp trên tổ chức đại hội sẽ sắp xếp một vài tu giả có uy tín tới các tinh cầu làm trọng tài đấu vòng loại. Những trọng tài ấy đều là tu giả có một sở trường nào đó, thông thường từng thể loại đều sẽ có một vị tu giả ngoại lai am hiểu kỹ năng ấy. Điều quan trọng nhất là những trọng tài ấy cũng không phải tới từ cùng một tinh cầu, đôi bên có lẽ nghe danh nhau, nhưng khả năng quen biết rất nhỏ. Cho nên chỉ cần ngươi đủ ưu tú thì không cần lo người khác gạt ngươi ra.” Dương Quang Minh nói tới đây thì nghỉ.
Truyền Sơn hiểu ý nói tiếp: “Nhưng nếu thực lực của ta không hơn kém mấy so với người khác, như vậy dù chỉ là một gã trọng tài bất công cũng có khả năng tăng ảnh hưởng với ta.”
“Đúng. Loại tình huống này sư phụ thấy ngươi dù có thắng cũng vô nghĩa.”
Xem ra trong mắt vị Dương sư phụ này của hắn, thực lực bằng nhau cũng là một kiểu ‘thua’. Truyền Sơn liếc mắt nhìn Dương lão khinh thường.
“Lẽ nào ngươi không cho rằng thực lực tương đương chẳng qua là một kiểu an ủi? Nếu muốn thắng người khác thực, vậy phải vượt trội hơn hẳn, làm người ta tâm phục khẩu phục, không có hai lời.”
“Dương sư phụ, ta cũng đồng ý quan điểm của ngài. Chỉ là dựa theo lời bàn lúc đầu, hình như chúng ta chỉ cần tham gia vòng đấu loại của Đại hội Thử Linh lần này là được, không cần phải thắng a.”
“…” Dương Quang Minh lập tức mếu máo nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn quay đầu đùa Canh Nhị, bị Canh Nhị đang quan sát nai trắng ghét bỏ đá văng.
Dương Quang Minh lo lắng nhìn linh thú hộ sơn tương lai một cái, chỉ thấy linh thú còn non nhà mình lúc thì nằm sấp trên mặt đất, lúc lại đứng lên đi hai bước. Lo lắng như thế nhưng ngoài miệng vẫn không quên lải nhải:
“Đồ nhi ngoan, ngươi đừng cầu toàn thế chứ? Ngẫm lại xem thiên tài địa bảo Đại hội Thử Linh cung cấp, đó chính là mỗi khi tăng một cấp, phần thưởng sẽ tăng gấp đôi. Dựa theo luật cũ, tu giả có thể lên tới cấp cuối cùng thậm chí có cơ hội cướp đoạt tiên khí a! Trong đó có một lần còn xuất hiện độ kiếp đan, tiếc là sư phụ không có phúc, không đúng lúc gặp được. Ai, Hậu Thổ Môn ta đáng thương a, khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được một đồ đệ, kết quả đồ đệ này không thân với môn phái thì cũng thôi, đến cả làm vẻ vang môn phái cũng không muốn. Sư phu buồn quá cơ, hu hu!”
“Sư phụ, ngươi có khóc tới chết cũng vô dụng, ngươi biết rõ ta vội về quê, cả nhà ta sống chết còn chưa rõ, ta cũng không thể vì sư môn mà bỏ quên người nhà chứ? Nếu chúng ta có thể góp đủ tài liệu bày truyền tống trận vượt các hành tinh thì cũng thôi, cùng lắm thì lãng phí chút linh thạch chạy qua chạy lại. Nhưng những tài liệu ấy sao có thể dễ góp như thế, vậy là, chúng ta chỉ có thể chọn dùng truyền tống trận giữa các hành tinh loại thường, truyền tống từng hành tinh một, cố gắng hết sức để về quê. Qúa trình này không biết tới khi nào nữa là!”
Dương Quang Minh thoáng cái đã bắt được trọng điểm, “Khoan! Ý các ngươi là nếu có truyền tống trận vượt hành tinh, các ngươi về nhà xử lý công việc rồi sẽ quay lại?”
Ba người Truyền Sơn liếc mắt nhìn nhau, Canh Nhị nói: “Nếu có truyền tống trận vượt hành tinh, chỉ cần chịu dùng linh thạch, qua lại mất một khoảng thời gian không dài. Trận đấu cấp thứ hai của Đại hội Thử Linh còn vào một năm sau, nếu có thể thuận lợi quay lại, rồi bắt kịp thời gian thì hoàn toàn được.”
“Vậy à…” Dương Quang Minh mỉm cười gian xảo, mắt già híp lại nói: “Đồ nhi ngoan, không phải các ngươi muốn về quê sao? Có phải vội về quê không? Ha hả, vậy chúng ta cứ bàn bạc lần nữa đi.”
Ý gì? Truyền Sơn nhườn mày, nghe ý của vị lão sư phụ này, lẽ nào hắn biết ở đâu có truyền tống trận giữa các hành tinh?
Truyền Sơn đang định hỏi cho rõ, chỉ nghe nai trắng kêu to một hồi, thanh âm thê thảm vạn phần.
“Béo kia! Ngươi làm gì Tiểu bạch nhà ta?” Dương Quang Minh quát Canh Nhị xong, vội vàng bay tới che người nai trắng đang nằm trên mặt đất.
Tiểu bạch… ba người cùng nhau 囧.
Dương Quang Minh để tay lơ lửng trên người nai trắng, dùng thần thức kiểm tra tình huống trong cơ thể nó.
“Đây là…?!” Dương Quang Minh hoài nghi bản thân, cứ xác nhận mãi.
Không sai, trong cơ thể nai trắng đang ngưng kết nội đan, mà linh thú có thể ngưng kết nội đan chứng tỏ đã sắp khai trí.
Sao có thể thế được? Không phải còn hai, ba trăm năm mới có thể ngưng đan sao? Tuy tháng này trong môn tự dưng xuất hiện một chút nguyên khí hỗn độn, nhưng thời gian dù sao cũng ngắn ngủi, dù sinh linh trong môn có được ích lợi, cũng không nhanh thế được.
Dương Quang Minh nhìn sang Canh Nhị hỏi, “Ngươi vừa cho Tiểu Bạch ăn gì hả?”
“Ack, không có gì, chỉ có một viên đan khai trí linh thú thôi.”
Không có gì? Chòm râu của Dương Quang Minh tự dưng run lên.
Canh Nhị gãi má, xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta thấy một đứa sư điệt của ta cũng dùng đan dược này làm đỗ ngọt cho động vật nó nuôi ăn, những con thú ấy cũng thích ăn lắm nên ta tưởng Tiểu bạch ăn vào không sao. Không ngờ nó phản ứng lớn như vậy… Nó là con cháu linh thú thật à?”
Thấy Canh Nhị hoài nghi, Dương Quang Minh thực sự rất muốn hỏi thử y xem, động vật sư điệt y nuôi là giống gì, đi coi linh đan khai trí làm đỗ ngọt! Còn nữa, Tiểu bạch nhà ta tuyệt đối là con cháu linh thú chính tông! Nếu không phải… Đó chính là Bạch Đồng đang lừa hắn. (2 lão này sao ko tới với nhau đi:()
“Ngươi có biết phương thuốc làm đan khai trí cho linh thú đã bị thất truyền lâu lắm rồi không? Ít nhất hai nghìn năm từ khi lão phu sinh ra tới nay cũng chưa từng nghe qua ai luyện chế thành công.”
“… A!” Canh Nhị đơ luôn, trong số đan dược y có, số lượng dùng cho động vật ăn là nhiều nhất, trong đó linh đan khai trí rẻ tiền nhất, cho nên y mới bỏ ra một viên đút nai trắng ăn. Ai dè…
“A gì? Ai bảo ngươi đút bậy.” Truyền Sơn nhéo Canh Nhị, “Đồ tốt như thế ngươi nên lấy ra bán mới đúng, đầu đất ợ!”
“Ngươi mới đầu đất!” Canh Nhị lấy búa nhỏ ra đập hắn.
Truyền Sơn mặc y đập, thấy Canh Nhị quơ quào, thích tới nỗi hận không thể há mồm cắn hai miếng, “Béo ơi, ngươi có nhiều sư điệt lắm sao.”
“Cũng không nhiều, mỗi chín. Sư điệt tôn (cháu trai), sư điệt trọng tôn (con của cháu trai) các kiểu khá nhiều.” Nhị béo vừa đập người vừa đáp lại.
“Vậy ngươi có mấy sư huynh đệ?”
Canh Nhị suy nghĩ, thấy vấn đề này có thể trả lời, “Bốn người, một sư huynh, ba sư đệ.”
“Vậy sư môn ngươi…?”
Cái này Canh Nhị không chịu trả lời, chỉ nhăn nhó nói: “Sau này, sau này rồi nói với ngươi.”
“Được rồi, được rồi, hai kẻ đồi phong bại tục các ngươi đừng ở đây liếc mắt đưa tình nữa, cút hết cho ta! Lão phu hộ pháp cho Tiểu bạch, nếu Tiểu bạch không sao thì thôi, nếu có chuyện…”
“Nếu có chuyện thì đúng lúc cho chúng ta thêm bữa cơm.” Ai kia bao che khuyết điểm lập tức nói.
Dương Quang Minh nghe vậy, tàn bạo giận lườm tên đồ đệ ác bao che người ngoài. Ngươi cứ thiên về vợ ngươi đi, tiểu tử thối!
“Hai ngày này đừng chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn ở lại sư môn tu luyện cho ta. Ai dám ra ngoài gây sự, ta liền chặt chân kẻ đó!” Dương Quang Minh phất tay đuổi ba kẻ chướng mắt, chờ họ đi xa rồi mới nhớ hình như đã quên chưa nói với đồ đệ việc gì đó.
Ừm, thôi, chờ Đại hội Thử Linh qua đã. Hơn nữa La tiểu tử có thể đồng ý hay không cũng là một vấn đề, chỉ thấy hắn coi chặt tiểu mập mạp kia thôi cũng biết khả năng đồng ý là rất thấp rồi. Nghĩ tới đây, Dương Quang Minh yên tâm thoải mái quên phắt chuyện ông bạn nhắc đi nhắc lại với mình, việc quan trọng nhất hiện giờ là xem linh thú hộ sơn tương lai của Hậu Thổ Môn, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, Hậu Thổ Môn bọn họ có thể thêm một đệ tử nổi tiếng rồi, ha ha ha!
HẾT 11
“Sau khi vi sư để ý đã bảo sư huynh Đắc Bảo của ngươi điều tra, tên tu giả kia họ Ngô, tên Chân. Tên ấy có một đôi mắt tam giác ngược, trông tuổi cũng như ngươi thôi, nửa năm trước hắn đã có tu vi Ngưng Khí Kỳ 3, bây giờ… Nếu hắn đoạt xá sống lại thật, tu vi hiện giờ của hắn, vi sư cũng không phán đoán được. Người này nếu không tham gia Đại hội Thử Linh thì thôi, nếu tham gia tất nhiên sẽ là địch thủ lớn nhất của ngươi.”
“Ta sẽ lưu ý.” Truyền Sơn trịnh trọng nói.
“Còn về cách bình xét, Đại hội Thử Linh luôn lấy đấu loại để chọn lựa người ưu tú, mặc kệ hạng mục so tài thế nào, bình thường đều chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất sẽ loại bỏ một nửa, vòng thứ hai là có thể nhìn ra mức độ của người dự thi ở lại, số lượng tu giả trụ được tới vòng thứ ba từ trước đến nay không nhiều lắm, có khi chỉ có mấy người ít ỏi, có khi thậm chí chỉ có một người. Theo kinh nghiệm làm trọng tài của lão phu trước đây, có rất nhiều người dự thi lấy việc có thể vào vòng hai làm vinh quang, từ điểm này có thể nhận ra nội dung tỷ thí cũng không đơn giản. Cho nên ngươi ngàn vạn lần không thể lơ là!”
“Vâng.”
“Còn về chuyện trọng tài ngươi lo lắng trước đó, việc này kể đúng là một phiền phức, hiện nay cũng chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Hai ngày này ta và Bạch Đồng sẽ chia nhau đi gặp những ông bạn cũ và hậu bối trước kia, lão phu thật muốn xem thằng nhãi chột mắt nào dám cấu kết với kẻ ngoài cùng mưu hại đồ nhi ta!”
“Đã làm hai vị sư phụ phiền lòng.” Truyền Sơn nói câu này là thực lòng. Thân phận của Dương Quang Minh và Bạch Đồng không bình thường, họ đều là lão tổ Độ Kiếp Kỳ, ở Hậu Thổ Tinh chính là nhân vật đứng đầu số một số hai, kể cả biết những việc này, những tu giả đứng đầu như họ bình thường đều không nên nhúng tay vào chuyện phàm tục. Chỉ là vì mặt mũi, Dương Quang Minh và Bạch Đồng cũng không tiện lo chuyện tiểu bối. Nhưng hôm nay hai vị này lại vì họ, không tiếc phá bỏ quy củ, mặt mũi, chỉ để cho họ một hoàn cảnh tỷ thí công bằng.
Mặc kệ điểm xuất phát của họ là vì Hậu Thổ Môn hay vì điều gì khác, Truyền Sơn cũng phải thừa nhận tình cảm này.
“Dương sư phụ, ngài có biết rõ về người nhà họ Vân không?” Truyền Sơn hỏi.
“Không nói tới biết rõ, nhưng cũng biết chút nội tình. Đắc Bảo đã đưa danh sách trọng tài lần Đại hội này cho ta, Vân Tranh Nhân này xuất thân từ Vân Thai Tinh, tu vi bản thân không tồi, tuổi còn trẻ đã tu tới Nguyên Anh Kỳ, nghe nói trong nhà cũng có một vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ bế quan tu luyện, nghe nói còn từng tới Qủy Tiên. Đây có lẽ chính là chỗ dựa mà khi hắn biết rõ ngươi là đệ tử của ta và Bạch Đồng, còn dám thuê người giết ngươi.”
“Có Qủy Tiên? Phiền phức như thế.” Truyền Sơn cau mày.
Canh Nhị quay đầu lại tranh thủ nói leo một câu: “Vậy Dương sư phụ tu tán tiên không phải được rồi.”
Nai trắng nhanh chóng tiến lên, ngậm linh đan chạy đi.
Canh Nhị bắt hụt, lầu bầu một tiếng. Nai trắng giảo hoạt, mất một viên đan khai trí linh thú mà cũng không sờ được nó.
Truyền Sơn gõ đầu Canh Nhị, “Tu tán tiên đó là do không nắm chắc độ kiếp, ngươi sao biết Dương sư phụ sẽ không thể thuận lợi độ kiếp, cuối cùng đại thừa(*) phi tiên?”
(*) đại thừa: bực tu giả đã tự vượt kiếp lại còn làm người khác vượt được kiếp nữa.
Canh Nhị che đầu ấm ức, “Ta chỉ nói thôi…”
Nhưng Dương Quang Minh cũng không lên tiếng, chỉ sờ râu dài im lặng không nói gì.
“Dương sư phụ, chuyện Vân gia là do chúng ta gây ra, chúng ta sẽ tự giải quyết, ngài không cần phiền muộn quá nhiều.” Truyền Sơn nghiêm mặt nói.
Dương Quang Minh cười nhạo, “Ngươi mới tu luyện được bao lâu? Chỉ dựa vào mấy đứa nhãi ranh các ngươi đã muốn đối kháng với Vân gia có tán tiên, có lão tổ Độ Kiếp Kỳ người ta? Chán sống rồi phải không?”
Truyền Sơn không cho rằng mình muốn chết, hắn không làm chuyện không nắm chắc, nhưng hắn cũng không tiện nói rõ cho Dương Quang Minh.
“Ngươi thân là đệ tử Hậu Thổ Môn, chính là thay mặt cho Hậu Thổ Môn, nếu Vân gia thực sự gây phiền toái cho ngươi, Hậu Thổ Môn ta cũng không phải dễ bắt nạt như thế! Tán tiên… Hừ hừ hừ!” Dương Quang Minh sờ chòm râu híp mắt cười nhạt, “Hơn nữa ngươi cho là tu giả của Hậu Thổ Tinh dễ thuyết phục như thế à? Trừ phi hắn có thể ảnh hưởng hơn nửa trọng tài, vậy mới có thể ảnh hưởng thẳng tới kết quả so tài, nhưng điều đó cơ bản là không có khả năng. Tuy nội bộ Hậu Thổ Tinh lục đục đủ kiểu với nhau, nhưng cũng chỉ đối nội, vì để tồn tại thôi! Đối ngoại… nếu ai muốn gây sóng gió trên Hậu Thổ Tinh, vậy người đó phải nghĩ xem hắn có bao nhiêu của cải để lấp vào chỗ trống ấy.”
“Ý ngài là, người nhà họ Vân không có khả năng thuyết phục các trọng tài khác của Hậu Thổ Tinh cùng ngáng chân chúng ta?”
“Không phải là không có khả năng, mà là cùng lắm thì cũng không quá một, hai người. Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Đại hội Thử Linh đấu vòng loại đều là tổ chức tại mỗi tinh cầu, trọng tài bản địa chiếm đa số. Người nhà họ Vân là người từ ngoài tới, muốn thuyết phục trọng tài bản địa ắt phải trắc trở vô cùng, tốt xấu gì ta và Bạch Đồng vẫn còn cái danh ở Hậu Thổ Tinh. Thứ hai, vì mục đích công bằng nào đó, cấp trên tổ chức đại hội sẽ sắp xếp một vài tu giả có uy tín tới các tinh cầu làm trọng tài đấu vòng loại. Những trọng tài ấy đều là tu giả có một sở trường nào đó, thông thường từng thể loại đều sẽ có một vị tu giả ngoại lai am hiểu kỹ năng ấy. Điều quan trọng nhất là những trọng tài ấy cũng không phải tới từ cùng một tinh cầu, đôi bên có lẽ nghe danh nhau, nhưng khả năng quen biết rất nhỏ. Cho nên chỉ cần ngươi đủ ưu tú thì không cần lo người khác gạt ngươi ra.” Dương Quang Minh nói tới đây thì nghỉ.
Truyền Sơn hiểu ý nói tiếp: “Nhưng nếu thực lực của ta không hơn kém mấy so với người khác, như vậy dù chỉ là một gã trọng tài bất công cũng có khả năng tăng ảnh hưởng với ta.”
“Đúng. Loại tình huống này sư phụ thấy ngươi dù có thắng cũng vô nghĩa.”
Xem ra trong mắt vị Dương sư phụ này của hắn, thực lực bằng nhau cũng là một kiểu ‘thua’. Truyền Sơn liếc mắt nhìn Dương lão khinh thường.
“Lẽ nào ngươi không cho rằng thực lực tương đương chẳng qua là một kiểu an ủi? Nếu muốn thắng người khác thực, vậy phải vượt trội hơn hẳn, làm người ta tâm phục khẩu phục, không có hai lời.”
“Dương sư phụ, ta cũng đồng ý quan điểm của ngài. Chỉ là dựa theo lời bàn lúc đầu, hình như chúng ta chỉ cần tham gia vòng đấu loại của Đại hội Thử Linh lần này là được, không cần phải thắng a.”
“…” Dương Quang Minh lập tức mếu máo nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn quay đầu đùa Canh Nhị, bị Canh Nhị đang quan sát nai trắng ghét bỏ đá văng.
Dương Quang Minh lo lắng nhìn linh thú hộ sơn tương lai một cái, chỉ thấy linh thú còn non nhà mình lúc thì nằm sấp trên mặt đất, lúc lại đứng lên đi hai bước. Lo lắng như thế nhưng ngoài miệng vẫn không quên lải nhải:
“Đồ nhi ngoan, ngươi đừng cầu toàn thế chứ? Ngẫm lại xem thiên tài địa bảo Đại hội Thử Linh cung cấp, đó chính là mỗi khi tăng một cấp, phần thưởng sẽ tăng gấp đôi. Dựa theo luật cũ, tu giả có thể lên tới cấp cuối cùng thậm chí có cơ hội cướp đoạt tiên khí a! Trong đó có một lần còn xuất hiện độ kiếp đan, tiếc là sư phụ không có phúc, không đúng lúc gặp được. Ai, Hậu Thổ Môn ta đáng thương a, khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được một đồ đệ, kết quả đồ đệ này không thân với môn phái thì cũng thôi, đến cả làm vẻ vang môn phái cũng không muốn. Sư phu buồn quá cơ, hu hu!”
“Sư phụ, ngươi có khóc tới chết cũng vô dụng, ngươi biết rõ ta vội về quê, cả nhà ta sống chết còn chưa rõ, ta cũng không thể vì sư môn mà bỏ quên người nhà chứ? Nếu chúng ta có thể góp đủ tài liệu bày truyền tống trận vượt các hành tinh thì cũng thôi, cùng lắm thì lãng phí chút linh thạch chạy qua chạy lại. Nhưng những tài liệu ấy sao có thể dễ góp như thế, vậy là, chúng ta chỉ có thể chọn dùng truyền tống trận giữa các hành tinh loại thường, truyền tống từng hành tinh một, cố gắng hết sức để về quê. Qúa trình này không biết tới khi nào nữa là!”
Dương Quang Minh thoáng cái đã bắt được trọng điểm, “Khoan! Ý các ngươi là nếu có truyền tống trận vượt hành tinh, các ngươi về nhà xử lý công việc rồi sẽ quay lại?”
Ba người Truyền Sơn liếc mắt nhìn nhau, Canh Nhị nói: “Nếu có truyền tống trận vượt hành tinh, chỉ cần chịu dùng linh thạch, qua lại mất một khoảng thời gian không dài. Trận đấu cấp thứ hai của Đại hội Thử Linh còn vào một năm sau, nếu có thể thuận lợi quay lại, rồi bắt kịp thời gian thì hoàn toàn được.”
“Vậy à…” Dương Quang Minh mỉm cười gian xảo, mắt già híp lại nói: “Đồ nhi ngoan, không phải các ngươi muốn về quê sao? Có phải vội về quê không? Ha hả, vậy chúng ta cứ bàn bạc lần nữa đi.”
Ý gì? Truyền Sơn nhườn mày, nghe ý của vị lão sư phụ này, lẽ nào hắn biết ở đâu có truyền tống trận giữa các hành tinh?
Truyền Sơn đang định hỏi cho rõ, chỉ nghe nai trắng kêu to một hồi, thanh âm thê thảm vạn phần.
“Béo kia! Ngươi làm gì Tiểu bạch nhà ta?” Dương Quang Minh quát Canh Nhị xong, vội vàng bay tới che người nai trắng đang nằm trên mặt đất.
Tiểu bạch… ba người cùng nhau 囧.
Dương Quang Minh để tay lơ lửng trên người nai trắng, dùng thần thức kiểm tra tình huống trong cơ thể nó.
“Đây là…?!” Dương Quang Minh hoài nghi bản thân, cứ xác nhận mãi.
Không sai, trong cơ thể nai trắng đang ngưng kết nội đan, mà linh thú có thể ngưng kết nội đan chứng tỏ đã sắp khai trí.
Sao có thể thế được? Không phải còn hai, ba trăm năm mới có thể ngưng đan sao? Tuy tháng này trong môn tự dưng xuất hiện một chút nguyên khí hỗn độn, nhưng thời gian dù sao cũng ngắn ngủi, dù sinh linh trong môn có được ích lợi, cũng không nhanh thế được.
Dương Quang Minh nhìn sang Canh Nhị hỏi, “Ngươi vừa cho Tiểu Bạch ăn gì hả?”
“Ack, không có gì, chỉ có một viên đan khai trí linh thú thôi.”
Không có gì? Chòm râu của Dương Quang Minh tự dưng run lên.
Canh Nhị gãi má, xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta thấy một đứa sư điệt của ta cũng dùng đan dược này làm đỗ ngọt cho động vật nó nuôi ăn, những con thú ấy cũng thích ăn lắm nên ta tưởng Tiểu bạch ăn vào không sao. Không ngờ nó phản ứng lớn như vậy… Nó là con cháu linh thú thật à?”
Thấy Canh Nhị hoài nghi, Dương Quang Minh thực sự rất muốn hỏi thử y xem, động vật sư điệt y nuôi là giống gì, đi coi linh đan khai trí làm đỗ ngọt! Còn nữa, Tiểu bạch nhà ta tuyệt đối là con cháu linh thú chính tông! Nếu không phải… Đó chính là Bạch Đồng đang lừa hắn. (2 lão này sao ko tới với nhau đi:()
“Ngươi có biết phương thuốc làm đan khai trí cho linh thú đã bị thất truyền lâu lắm rồi không? Ít nhất hai nghìn năm từ khi lão phu sinh ra tới nay cũng chưa từng nghe qua ai luyện chế thành công.”
“… A!” Canh Nhị đơ luôn, trong số đan dược y có, số lượng dùng cho động vật ăn là nhiều nhất, trong đó linh đan khai trí rẻ tiền nhất, cho nên y mới bỏ ra một viên đút nai trắng ăn. Ai dè…
“A gì? Ai bảo ngươi đút bậy.” Truyền Sơn nhéo Canh Nhị, “Đồ tốt như thế ngươi nên lấy ra bán mới đúng, đầu đất ợ!”
“Ngươi mới đầu đất!” Canh Nhị lấy búa nhỏ ra đập hắn.
Truyền Sơn mặc y đập, thấy Canh Nhị quơ quào, thích tới nỗi hận không thể há mồm cắn hai miếng, “Béo ơi, ngươi có nhiều sư điệt lắm sao.”
“Cũng không nhiều, mỗi chín. Sư điệt tôn (cháu trai), sư điệt trọng tôn (con của cháu trai) các kiểu khá nhiều.” Nhị béo vừa đập người vừa đáp lại.
“Vậy ngươi có mấy sư huynh đệ?”
Canh Nhị suy nghĩ, thấy vấn đề này có thể trả lời, “Bốn người, một sư huynh, ba sư đệ.”
“Vậy sư môn ngươi…?”
Cái này Canh Nhị không chịu trả lời, chỉ nhăn nhó nói: “Sau này, sau này rồi nói với ngươi.”
“Được rồi, được rồi, hai kẻ đồi phong bại tục các ngươi đừng ở đây liếc mắt đưa tình nữa, cút hết cho ta! Lão phu hộ pháp cho Tiểu bạch, nếu Tiểu bạch không sao thì thôi, nếu có chuyện…”
“Nếu có chuyện thì đúng lúc cho chúng ta thêm bữa cơm.” Ai kia bao che khuyết điểm lập tức nói.
Dương Quang Minh nghe vậy, tàn bạo giận lườm tên đồ đệ ác bao che người ngoài. Ngươi cứ thiên về vợ ngươi đi, tiểu tử thối!
“Hai ngày này đừng chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn ở lại sư môn tu luyện cho ta. Ai dám ra ngoài gây sự, ta liền chặt chân kẻ đó!” Dương Quang Minh phất tay đuổi ba kẻ chướng mắt, chờ họ đi xa rồi mới nhớ hình như đã quên chưa nói với đồ đệ việc gì đó.
Ừm, thôi, chờ Đại hội Thử Linh qua đã. Hơn nữa La tiểu tử có thể đồng ý hay không cũng là một vấn đề, chỉ thấy hắn coi chặt tiểu mập mạp kia thôi cũng biết khả năng đồng ý là rất thấp rồi. Nghĩ tới đây, Dương Quang Minh yên tâm thoải mái quên phắt chuyện ông bạn nhắc đi nhắc lại với mình, việc quan trọng nhất hiện giờ là xem linh thú hộ sơn tương lai của Hậu Thổ Môn, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, Hậu Thổ Môn bọn họ có thể thêm một đệ tử nổi tiếng rồi, ha ha ha!
HẾT 11
Bình luận truyện