Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 7



Đào Hoa nhìn vòng người vây quanh trước mặt, mắt đảo tròn, thừa dịp không có ai để ý, rắc một hạt giống xuống đất.

Truyền Sơn không mở miệng nói. Trong trường hợp có mặt tiền bối, hắn nói gì trước cũng không thích hợp.

Dương lão nhi cũng không để hắn đợi lâu, đánh mắt ra hiệu cho Dương Đắc Bảo.

Dương Đắc Bảo biết ý, ôm quyền hành lễ với mọi người, nói: “Cảm tạ hậu ái của các vị đối với Hậu Thổ Môn, Truyền Sơn chỉ vừa mới tiếp xúc với luyện khí, thực sự không gánh nổi cái danh đại sư. Ngoài ra, chuyện luyện pháp bảo cho người khác, trách nhiệm quá lớn, việc này vẫn cần chúng ta trở về suy xét kỹ càng đã.”

“Dương huynh nói thế sai rồi.” Một gã tu giả na ná Dương Đắc Bảo mở lời: “La đại sư không thể mới tiếp xúc với luyện khí như ngươi nói được, trước đó không phải chính miệng hắn từng nói đã ở Huyết Hồn Hải 400 năm sao, lẽ nào đó là giả? Nếu không phải là giả, vậy lời Dương huynh vừa nói là mượn cớ, chẳng qua Hậu Thổ Môn muốn độc chiếm La đại sư, chỉ giúp Hậu Thổ Môn ngươi luyện khí, để Hậu Thổ Môn ngươi xưng bá toàn bộ Hậu Thổ Tinh, có phải không nào?”

Dương Đắc Bảo không biết nên khóc hay nên cười.

Truyền Sơn cũng thầm thấy kẻ này thật buồn cười. Sức tưởng tượng của hắn ta cũng quá đáng sợ, ngay cả từ độc chiếm cũng dám nói, còn xưng bá Hậu Thổ Tinh. Chính là không biết người nọ thực sự bất bình thay hắn hay chỉ tới quấy rối.

Dương Đắc Bảo cũng chẳng buồn đáp lại người này, chỉ nói tiếp với chúng tu: “Còn về chuyện Hậu Thổ Môn nhận đồ đệ… chắc chắn là phải thu nhận, chỉ là hiện nay Hậu Thổ Môn ta quá nhiều việc, chỉ có thể chờ Đại hội Thử Linh kết thúc, thu xếp lại Hậu Thổ Môn một lần nữa, khi đó Hậu Thổ Môn ta mới có thể xét tới việc này. Kính mong các vị cho chúng ta chút thời gian.”

“Dương huynh, câu hỏi vừa rồi của ta vì sao ngươi không trả lời? Hậu Thổ Môn ngươi đã có linh sơn bí cảnh, lại có vô tận Hậu Thổ Sa làm của, không phải các ngươi muốn trở thành bá chủ Hậu Thổ Tinh, bắt các tu giả khác phải cúi đầu nghe lệnh đấy chứ!?”

“Phải a, Hậu Thổ Môn hiện giờ khó lường rồi, vừa có bí cảnh, vừa có Hậu Thổ Sa, còn có truyền thừa gần vạn năm, còn có một vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ làm chỗ dựa, sau này Hậu Thổ Tinh phải xem ý kiến của Hậu Thổ Môn rồi. Chậc chậc!”

“Hậu Thổ Môn Hậu Thổ Môn, xem cái tên này đặt thật hay, vừa nghe đã biết là thay mặt Hậu Thổ Tinh. Người ngoài không biết, nghe tên này, còn tưởng Hậu Thổ Môn chính là môn phái lớn nhất Hậu Thổ Tinh chớ.”

“Hơn nữa người ta không chỉ có một vị lão tổ, không thấy Bạch Đồng lão tổ vẫn đi theo bên họ sao…” Người đang nói bị Bạch Đồng nhìn lướt một cái, toát mồ hôi lạnh đầy người, lời nói bỏ dở giữa chừng.

Nếu không phải Dương lão nhi nghĩ tới bây giờ Hậu Thổ Môn ‘cây to đón gió’, không tiện đắc tội những tu giả này thì hắn đã hất văng những kẻ mục đích không rõ này đi xa tít tắp từ lâu rồi. Nhưng cũng đủ rồi, không thấy đồ đệ hắn và mấy đứa nhỏ đã sốt ruột rồi sao.

Dương lão nhi đang định phất tay áo, bỗng nhiên “Aissh! Ngứa quá…” Có người nhúc nhích vai liên tục, hai tay cũng nhịn không được đưa về sau gãi.

Điều này thật giống như một tín hiệu, một người bắt đầu kêu ngứa, tiếp đó những người vẫn một mực nhẫn nhịn cũng đều không chịu nổi.

“Ngứa quá! Ngứa chết ta thôi! Cái gì ở trên người ta thế?”

“Ấy da! Ta cũng thế! Ta cũng không nhịn được nữa rồi! Cha, mau giúp con gãi cái coi!”

Mà kẻ ầm ĩ chất vấn ghê nhất cũng kêu thảm nhất, hai tay gãi tới gãi lui trên người, đến sau cùng đã không để ý được mặt mũi gì nữa, luồn tay vào áo trong, cởi luôn cả quần áo xuống.

Đây chính là tình cảnh cực hiếm thấy, các tu giả bất kể tu vi cao hay thấp, thân nhiệt vốn đã không còn bị nóng lạnh ẩm thấp ảnh hưởng nữa, nhưng hiện giờ không chỉ có tu giả cấp thấp, kể cả những tu giả có tu vi Nguyên Anh Kỳ cũng nhíu chặt mày, không ngừng dùng một vài dược vật hoặc là bùa chú.

“Có người đánh lén!” Đông đảo tu giả vây quanh Hậu Thổ Môn đều kêu la bị đánh lén.

Náo nhiệt nơi này, làm không ít tu giả không chịu rời khỏi bí cảnh trong phạm vi trăm dặm đều tụ tập lại.

Đào Hoa đảo mày đảo mắt, nhịn rất khổ cực, ngay lúc Đào Hoa sắp cười thành tiếng thì Kỷ 14 bên cạnh hắn bỗng bụm chặt miệng hắn lại.

Truyền Sơn gật đầu với Đào Hoa, tỏ ý hắn làm tốt lắm.

Canh Nhị thấy Truyền Sơn không nhìn y, lòng bị tổn thương, cúi đầu, vặn vẹo ngón tay.

Đào Hoa đắc ý vô cùng, khoa chân múa tay vui sướng muốn bày tỏ sự giỏi giang của bản thân, Kỷ 14 càng kiềm hắn chặt hơn.

Truyền Sơn lén liếc Canh Nhị một cái, sợ mình hỏng kế, cố ý ho khan một tiếng với Dương lão nhi.

Dương lão nhi nhìn mấy đứa nhỏ rồi nhìn lại cả đám tu giả kêu la không ngớt kia, hắn cười ha hả, phất tà áo dài một cái, cất người vào trong tay áo rồi cùng Bạch Đồng tung mình vào khoảng không đi mất.

Cũng không phải toàn bộ tu giả vây quanh Hậu Thổ Môn đều lọt vào đánh lén của Đào Hoa.

Những kẻ Đào Hoa nhằm vào đều là những kẻ mở miệng nói bậy, ai không mở miệng thì hắn không hề dây vào.

Ngũ Châu Linh Giác chính là một kẻ trong số đó, hắn vẫn đứng ngoài xem trò vui, chuẩn bị tìm cơ hội đối đáp với Truyền Sơn, bấy giờ thấy Truyền Sơn và người Hậu Thổ Môn rời đi thì hắn đảo mắt, mang theo hai gã bảo tiêu lén đi theo.

Hắn muốn đi thử xem có thể trộm mua được Nhuyễn giáp đó không. Mà người có suy nghĩ tương tự hắn cũng không ít, đồng thời cũng đều nghĩ bọn Truyền Sơn chắc chắn là quay về Hậu Thổ Môn, thế là dứt khoát cùng đi thẳng về phía Hậu Thổ Môn.

Trần Vong là vị lão tổ đi cuối cùng, hắn nhìn linh sơn bí cảnh, rồi lại nhìn biển cát vàng mênh mông không biết bao nhiêu, do dự một lát, cuối cùng ra một quyết định. Suy nghĩ một lát, hắn tựa hồ đã có tính toán riêng, quay đầu lại tìm con gái hắn.

Trần Duẫn La im lặng nhìn cha mình, im lặng đi tới bên cạnh hắn.

Trần Vong hiền hòa hỏi nàng: “Giờ con đã biết rõ vì sao ta muốn con kết làm đạo lữ với tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia rồi chứ? Ánh mắt của cha ngươi không tồi đi.”

Lúc này Trần Vong đã quên rằng ban đầu hắn cũng không thật lòng muốn cho con gái ở bên Truyền Sơn, mà chỉ muốn nhờ Hậu Thổ Môn một ván thôi.

“Hậu Thổ Môn nay khác xưa, chỉ cần nhìn nhóc La nghiên cứu ra tác dụng ở phương diện luyện khí của hạt cát kia là biết được tài phú và sự phát triển tương lai của Hậu Thổ Môn rồi. Huống chi nhóc La còn có một linh sơn bí cảnh dồi dào thiên tài địa bảo. Duẫn La, còn phải nắm bắt được Truyền Sơn trong tay!”

“Cha!” Trần Duẫn La đau khổ ngẩng đầu.

“Tin cha đi, cha đều là vì tốt cho con thôi.” Trần Vong nhẹ nhàng sờ tóc con gái, dịu dàng nói: “Cha đã là Độ Kiếp Kỳ, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng rời khỏi con. Nhưng điều làm cha lo nhất chính là con, trước khi cha rời đi, cha phải tìm một nơi chốn thật tốt cho con, ít nhất cũng phải tạo cho con một hoàn cảnh tu luyện không bị ai quấy rối để có thể yên tâm tu luyện. Mà Hậu Thổ Môn hiện giờ chính là lựa chọn tốt nhất.”

Trần Duẫn La muốn nói gì đó, đều bị Trần Vong ngăn lại.

“Nhưng làm một đệ tử Hậu Thổ Môn, và làm đạo lữ song tu với chưởng môn nhân tương lai của Hậu Thổ Môn, sự khác biệt của hai vị trí đó, không cần ta nói, hẳn con cũng hiểu.”

“Cha, hắn đã có bầu bạn rồi.” Trần Duẫn La vặn vẹo vạt áo cúi đầu nói.

“Ừa, ý con là thằng nhóc béo kia sao? Đó không phải vấn đề.”

Trần Vong dừng câu chuyện, cười nhạt, “Ta còn có chút việc, con tới Hậu Thổ Môn trước đi, thái độ phải mềm mỏng đấy, cố gắng tranh thủ thiện cảm của Dương lão nhi nghe chưa. Đi đi!”

Trần Duẫn La nhìn bóng lưng bay đi xa của cha nàng, hai hàng nước mắt tuôn dài. Cha, sao người nhẫn tâm để con gái của ngươi đi hạ mình cầu cạnh chứ? Sao người nhẫn tâm bảo con gái duy nhất của người không biết xấu hổ chủ động theo đuổi một nam tu đã có bầu bạn? Huống chi, nam nhân vô lễ, thô tục kia chưa hề nể mặt con gái người lần nào! Cha, người có suy nghĩ của người, lẽ nào con không có suy nghĩ của con sao? Trần Duẫn La gạt nước mắt, cuối cùng nhìn về phía cha nàng rời đi một cái, xoay người dứt khoát đi về phía Hậu Thổ Môn… ngược lại Hậu Thổ Môn.

Ngoài Hậu Thổ Môn có một đống người cầm thiệp xin gặp, còn có người quỳ luôn ở ngoài sơn môn yêu cầu bái sư.

Dương Đắc Bảo nhìn cảnh tượng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy, vừa đau khổ cũng vừa sung sướng.

Nhưng Dương lão tổ nói, tạm thời không gặp ai cả, cũng bảo Dương Đắc Bảo đóng chặt sơn môn luôn, mở đại trận hộ sơn ra.

Trong đại điện Hậu Thổ Môn.

Dương lão nhi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, giận dữ trừng đồ đệ.

“Ngươi xem tiểu tử ngươi đã làm ra biết bao nhiêu là chuyện cho ta! Bởi vì ngươi mà Hậu Thổ Môn ta sắp trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi đó!”

“Ta tưởng ngài sẽ nói ta đã làm rạng rỡ cho Hậu Thổ Môn, làm ngài nở mày nở mặt đấy.” Truyền Sơn ngồi giữa Kỷ 14 và Đào Hoa, ấm ức nói.

Canh Nhị ở đối diện uể oải co người trên bồ đoàn. Hu hu, cỏ non nhà y không để ý tới y nữa rồi.

Đào Hoa vốn đang bực Truyền Sơn chen vào giữa Kỷ 14 và hắn, nhưng khi nhìn thấy Canh Nhị đang nhăn nhó mặt mày, khuôn mặt béo phì khổ sở là lòng hắn bỗng nhiên sảng khoái hơn.

Dương lão nhi run hàng ria mép, chỉ vào mũi đồ đệ hổn hển nói: “Vậy sao ngươi không tiến hành tuần tự?”

“Không phải ta bị vị Hỏa Minh tinh quân kia trêu đùa sao? Nếu không có bí cảnh, ta chỉ phát hiện ra tác dụng của Hậu Thổ Sa, dù sao cũng không biến thành như bây giờ.”

“Bậy bạ!” Dương lão nhi vỗ đùi nói: “Ngươi thì hiểu gì! Một bí cảnh chỉ có ít người mới đi vào được sao có thể so sánh với thiên tài địa bảo trải rộng trên Hậu Thổ Tinh được. Ngươi không những mang tới phiền toái lớn cho Hậu Thổ Môn ta, mà còn cả Hậu Thổ Tinh nữa!”

“Vậy à, ta vốn định cân nhắc kỹ trước khi đi, đổi phân và nước tiểu của tộc Một Mắt khó tìm sang một loại tài liệu khác dễ tìm hơn, có tính chất tương tự, đã thế thì ta cũng không phí sức nữa. Dù sao những hạt cát này nếu không có tài liệu thích hợp, không có trình độ và phương pháp chính xác, không có một loại trận pháp đặc biệt để tinh chế thì vĩnh viễn chúng cũng chỉ là hạt cát bình thường thôi.”

“Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi!” Dương lão nhi tức quá lấy phất trần quật hắn.

Truyền Sơn mặc hắn ta quật, giả vờ không phát hiện ánh mắt cầu hòa của con rùa đối diện, chỉ tiếp tục trêu nhóc béo phị nhà hắn, miễn cưỡng nói:

“Hơn nữa ta không rõ các ngươi đang lo cái gì? Sợ cát bị người ta cướp hay trộm đi? Điều này có tổn thất gì với Hậu Thổ Tinh? Nếu người ta không cướp không trộm, mà là tới mua bán hẳn hoi, không phải các ngươi vừa vặn có thể yêu cầu đối phương dùng đất đai hoặc linh thực để đổi sao? Đương nhiên là linh thạch, ma thạch đều được. Người xem, Hậu Thổ Sa nghĩ kiểu gì cũng sẽ chỉ mang tới lợi ích cho tu giả Hậu Thổ Tinh, chứ sao lại trở thành phiền phức chứ?”

Dương lão nhi cũng không phải không nghĩ tới điểm ấy, lại càng không thật lòng chỉ trích đồ đệ mang tới phiền toái, hắn chỉ là làm sư phụ, theo thói quen mà quất đồ đệ thôi, miễn cho tiểu tử này quá đắc ý!

Bạch Đồng ở một bên mở miệng nói: “Dương sư phụ ngươi nói ngươi rước phải phiền phức cũng không sai. ‘Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân"(*), theo như lời ngươi nói, cát khắp hành tinh này nếu được luyện chế đặc biệt thì chính là thiên tài địa bảo còn không có phương pháp chính xác thì nó chỉ là đồ bỏ. Nhưng hiện giờ cả Hậu Thổ Tinh chỉ có mình ngươi biết phương pháp luyện chế, ngươi có từng nghĩ tới lòng đố kỵ của con người sẽ đáng sợ cỡ nào không?”

(*) bất hoạn quả nhi hoạn bất quân: tức là không sợ thiếu, nhưng sợ phân chia không công bằng. Câu này là một câu nói của Khổng Tử, có thể nghiên cứu thêm tại đây.

Truyền Sơn nghe vậy ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt nói: “Đã từng nghĩ tới. Cho nên mấy ngày nay ta cũng một mực nghĩ ra phương pháp giải quyết.”

“Nói thử xem sao.” Bạch Đồng nói.

“Đầu tiên, trước khi rời đi ta sẽ cách tìm vật thay thế cho phân và nước tiểu của tộc Một Mắt, nếu may mắn, nói không chừng có thể tìm được tài liệu tốt hơn, thích hợp hơn.”

“Sau đó chúng ta sẽ bán đấu giá phương pháp luyện chế, chỉ bán 11 phần, chỉ bán cho tu giả bản thổ Hậu Thổ Tinh, người trả giá cao thì được, cũng yêu cầu tu giả hoặc môn phái nào mua được phương pháp phối chế, phải ký kết khế ước với Hậu Thổ Môn ta, nói rõ phương pháp ấy chỉ có thể truyền cho một người, vả lại người được truyền thụ phải là tu giả gốc của Hậu Thổ Tinh, sau này phương pháp truyền thừa cũng yêu cầu tương tự, nếu vi phạm, thì sẽ phải chịu lời thề tâm ma.”

“Đúng rồi! Ý kiến này hay.” Dương lão nhi tán thưởng, quả nhiên đồ đệ có vẻ thật thà này của hắn, thực ra gian xảo hơn ai hết.

“11 phần có phải nhiều quá không, thêm chúng ta là 12 phần rồi.” Dương Đắc Bảo nói chen vào.

Truyền Sơn lắc đầu, “Không nhiều. Mười hai phần vừa đủ, vừa làm tu giả khác đạt được hy vọng tài phú và thiên tài địa bảo, cũng sẽ không dẫn quá nhiều ánh mắt ghen ghét thù hận.”

“Ừm, chúng ta còn có thể động tí tay chân trong hội bán đấu giá, đảm bảo môn phái, gia tộc, kể cả Tán tu đều có thể được phân phối.” Dương Đắc Bảo nghe một hiểu mười.

“Còn phải nghĩ sao cho Đạo tu, Ma tu, Yêu tu, Phật tu tốt nhất đều có thể được chia một phần.” Truyền Sơn bổ sung thêm câu nữa.

“Nói vậy thì bán đấu giá sẽ không ổn lắm.” Bạch Đồng nói.

Dương lão nhi vuốt chòm râu, “Có thể để Truyền Sơn đề xuất dùng đồ vật để trao đổi, còn về việc trao đổi thứ gì thì phải xem đối phương có thứ gì đã. Như vậy chúng ta còn có thể tăng thêm chút nhân tình, mượn hơi vài môn phái gia tộc có thiện cảm với chúng ta.”

Bạch Đồng gật đầu, “Cách ấy được đấy.”

“Đến lúc đó cũng không nhất định phải là ta đứng ra, để hai vị sư phụ phụ trách việc này là được.” Truyền Sơn cũng bày tỏ phương pháp này so với hội bán đấu giá ai trả giá cao sẽ được thì tốt hơn.

“Sao ngươi không muốn đổi chút tài liệu, đan dược tốt hơn? Hoặc là đổi lấy nhiều ma thạch hơn?” Dương lão nhi nhướn mày.

“Đây cũng là điều ta đang muốn nói rõ với hai vị sư phụ.” Truyền Sơn ngồi nghiêm người: “Phương pháp luyện chế Hậu Thổ Sa này tuy là do ta nghiên cứu ra, nhưng Hậu Thổ Sa cũng thuộc về Hậu Thổ Tinh, hơn nữa ta biết Hậu Thổ Sa hữu dụng cũng là do có cao nhân chỉ bảo, cao nhân này có quan hệ mật thiết với Hậu Thổ Tinh. Cho nên… thu hoạch của hội bán đấu giá lần này, ta dự định không lấy một xu, một phần ba cho Hậu Thổ Môn, hai phần ba còn lại thì nghĩ cách gửi lại hành tinh này.”

Nghe xong đoạn trên của Truyền Sơn, không chỉ hai vị Dương, Bạch lão tổ mặt lộ vẻ kinh ngạc và khen ngợi, Dương Đắc Bảo cũng vui mừng gật đầu.

Bên này Canh Nhị cũng vui mừng. Có lẽ Truyền Sơn có suy nghĩ này chỉ xuất phát từ báo đáp và ghi ân, nhưng chính là suy nghĩ và cách làm ấy lại ngẫu nhiên phù hợp với quy tắc thiên địa của việc tu luyện hỗn độn ma công.

Kỷ 14 được Phật tu soi sáng, cực kỳ chú ý về việc bàn luận nhân quả, nghe Truyền Sơn có ý ấy, cũng vô cùng tán thành.

Chỉ có một mình Đào Hoa mất hứng, dẩu cái miệng nhỏ to như hoa đào, bực mình lẩm bẩm: “Vậy ngươi kiếm được bao nhiêu thứ tốt từ Huyết Hồn Hải như vậy, sao không biết tặng lại cho… Huyết Hồn Hải?”

Mọi người cùng nhìn về phía Đào Hoa.

Đào Hoa giận, nhảy dựng lên mắng: “Làm sao nào? Làm gì mà nhìn người ta? Lẽ nào người ta nói sai chắc?”

Truyền Sơn không nói gì, hắn cho rằng mình có thể mang được khối thân thể này ra đi thì chắc là đã hợp với quy tắc thiên địa của Huyết Hồn Hải rồi.

Canh Nhị ngó Truyền Sơn, nhỏ giọng phản bác Đào Hoa: “Truyền Sơn có biếu lại. Ban đầu hắn đã giúp Huyết Hồn Hải vứt đi được một tai họa lớn, sau này còn giúp… trừ sâu cho một trong những phân thân của ai đó, đã luyện ra được một Tiên khí cũng để lại Huyết Hồn Hải, cuối cùng còn giúp Huyết Hồn Hải giải phóng một đống linh hồn.”

Đào Hoa nghẹn lời, mãi mới thẹn quá thành giận quát lên: “Ngươi nhớ kỹ vậy làm chi! Đáng ghét!”

Nghe được hai đoạn đối thoại nho nhỏ, hai vị Dương, Bạch lão tổ đều im lặng, càng không hỏi thêm, người già thành tinh chính là họ.

Hai đứa nhỏ kỳ lạ họ đã thấy từ lâu, nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng đều có thể tìm tòi tận cùng ngọn nguồn được, có đôi khi hồ đồ một chút ngược lại tốt hơn nhiều.

Nhưng có phải vừa họ đã nghe thấy… Tiên khí? Còn là Truyền Sơn luyện ra?

Dương lão nhi lòng dạ ngứa ngáy, vừa muốn hỏi, vừa sợ hỏi ra điều không nên hỏi.

Nhưng Truyền Sơn có lẽ đã nhìn ra sự hiếu kỳ của hắn ta, hàm hồ giải thích một câu: “Cơ duyên, tài liệu khá đặc biệt, tuy đã luyện chế ra, nhưng ta không có phúc kiềm chế được nó, cho nên đã trả lại.”

Giải thích hàm hồ như thế, Dương lão nhi lại cũng như là đã hiểu.

“Đúng rồi, Đào Hoa, những thứ ngươi vẩy ra làm người ta ngứa đấy, không hại tới mạng người chứ?”

Đào Hoa bĩu môi, “Không chết được, ăn nhiều ớt chút là tốt thôi.”

“Ăn bao nhiêu?”

“Một, hai cân đi.” (0,5-1kg)

Dương Quang Minh nghe xong, gật đầu, nói với Dương Đắc Bảo: “Nhớ lát nữa tung tin này ra, cẩn thận một chút, đừng để ai biết là chúng ta làm.”

Dương Đắc Bảo cười, tỏ vẻ đã biết.

Đào Hoa căn dặn hắn: “Nhớ phải nói càng cay càng hữu hiệu.”

Dương Đắc Bảo cười ha ha, những người khác cũng nhìn Đào Hoa cười.

Truyền Sơn nghĩ, trò đùa dai của Đào Hoa nếu như không dùng với người nhà, có lúc vẫn rất hả giận.

Canh Nhị thấy Đào Hoa chuyển tới bên trái Kỷ 14, bên cạnh Truyền Sơn trống một khoảng, suy nghĩ một chút, y đánh bạo làm một thủ thuật che mắt, lén túm bồ đoàn dịch qua đó.

Canh Nhị thấy động tác của y rất kín đáo, nhưng đại điện chỉ có mấy người như thế, tu vi của mọi người cơ bản đều cao hơn thân thể y, ngoại trừ Đào Hoa và Kỷ 14, từng hành động cử chỉ của y đều rơi vào mắt những người khác.

Truyền Sơn đối lại ánh mắt cười như không cười của Dương lão nhi, im lặng nhếch mông, kết hợp với bồ đoàn bên dưới cùng dịch về phía Canh Nhị, coi như che chắn cho rùa ngốc nhà hắn, miễn để rùa ngốc dịch quá nhiều, để Đào Hoa nhìn ra được, cười nhạo rùa ngốc thì không hay.

“Khụ! Truyền Sơn à, chuyện phương pháp phối chế Hậu Thổ Sa cứ sắp xếp như thế. Còn chuyện danh sách tiến vào bí cảnh, ngươi là chủ nhân, ngươi có suy nghĩ gì không?” Dương lão nhi cố nhịn cười, nói.

Truyền Sơn cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng ra quyết định của chính hắn: “Bởi vì người được chọn phải được ta đồng ý, cho nên thái độ của chúng ta trong việc này có thể cương quyết hơn chút.”

“Tiếp đi.”

“Ta không có thời gian để chọn người thích hợp, người nhà ta vẫn đang chờ ta quay về. Cho nên chuyện chọn người thích hợp, ta chuẩn bị giao cho… Ngô Đồng.” Truyền Sơn liếc mắt tới Canh Nhị vẫn đang sướng vì tự cho là y xê dịch thần không biết quỷ không hay, lòng hắn chỉ hận không thể nhào tới đè y xuống, xoa nắn y đến khi y khóc mới thôi.

“Ngô Đồng? Đó là ai vậy?” Dương lão nhi vô cùng kinh ngạc.

Canh Nhị và Truyền Sơn tâm thần tương liên, đảo suy nghĩ đã nghĩ tới tư cách của Ngô Đồng.

“Chính là Hỏa xà Khí linh ta vô tình làm ra được lần trước.”

“Ngươi đặt tên cho nó?” Bạch Đồng hỏi.

“Phải. Nó yêu cầu có một cái tên.”

Dương lão nhi cau mày, “Nó mặc dù là Khí linh, cũng đã khai trí, nhưng dù sao vẫn mới sinh, ngươi bảo nó chọn người thích hợp kiểu gì?”

“Ngô Đồng nhạy cảm với tính người, linh hồn càng tinh thuần nó càng thích.” Truyền Sơn trả lời một nẻo khác, nhưng một câu nói này cũng đủ giải thích rồi.

Dương lão nhi giãn lông mày, “Ngươi kể kỹ về dự định của ngươi đi.”

Truyền Sơn nói tiếp: “Ta sẽ đưa Ngô Đồng vào bí cảnh, đồng thời giao cho nó tư cách quản lý. Hễ là người muốn đi vào bí cảnh đều có thể tập trung ở ngoài lúc bí cảnh mở ra, đến lúc đó có thể vào hay không phải được Ngô Đồng công nhận, mỗi lần định danh sách sẽ giới hạn ở số người 12, người từng vào lần trước không thể vào lần hai. Nếu Ngô Đồng cảm thấy tất cả số tu giả đó đều không thích hợp thì không ai trong số tu giả đó vào được hết.”

“Vậy là đã giải quyết được một phiền phức 60 năm một lần rồi.” Dương lão nhi vuốt râu mỉm cười.

“Đương nhiên, những tu giả được phép đi vào cũng không phải vào không, hễ là tu giả đi từ bí cảnh ra ngoài đều phải giao một trong hai dạng thiên tài địa bảo lấy được nộp cho Hậu Thổ Môn làm phí vào cửa, nếu như tiếc, vậy phải đổi linh thạch hoặc bảo bối khác ngang giá.”

“Được!” Dương lão nhi cười to, ý kiến này hay.

“Cho nên ta sẽ thiết lập một phen, khi họ lấy xong hai vật bị bí cảnh đá ra ngoài, nhất định sẽ bị đá đến một địa điểm riêng biệt của Hậu Thổ Môn, như vậy dù họ có muốn ăn quỵt cũng không chạy được.”

“Hay hay hay! Ha ha ha!” Dương lão nhi chỉ cảm thấy thu nhận tên đồ đệ này đúng là hời hết biết, ấy dà dà, năm đó hắn tinh mắt ghê ấy! Oa ha ha!

Hiện giờ Dương lão nhi chỉ cần nghĩ tới gương mặt đố kỵ vặn vẹo của lão lợn rừng là lòng hắn đã sung sướng vô chừng rồi.

“Mặt khác, chuyện danh sách bí cảnh lần này ta định cho Trần Duẫn La một chỗ.”

“Hửm? Tại sao?” Dương lão nhi hiếu kỳ.

Canh Nhị cũng lo lắng vểnh tai.

“Viên Ngưng anh đan kia. Thứ đó không có ích lợi gì đối với ta, nhưng tốt xấu gì đó cũng là một cái ơn, nợ người khó chịu, thôi thì cứ trả đi cho xong.”

Dương lão nhi suy nghĩ, “Cũng được. Đúng lúc trong khoảng thời gian này chúng ta không hợp với Trần Vong, cứ dùng việc này thăm dò thái độ của hắn đi. Thuận tiện nhắc nhở hắn luôn, hắn đã làm một vụ buôn bán hết sức có lời, một viên Ngưng anh đan đổi lấy một lần tiến vào bí cảnh của con gái hắn.”

“Tất cả mọi chuyện phiền sư phụ thu xếp.” Truyền Sơn ngừng nói, chuyển đề tài: “Chắc sư phụ cũng biết, ta để Ngô Đồng vào bí cảnh cũng là để tẩm bổ cho hắn, đợi đến khi hắn tu được hình người, ta định để hắn bái vào Hậu Thổ Môn. Dương sư phụ, ngài thấy sao?”

Dương lão nhi cười he he, nói: “Được được được, chỉ cần nó tới ta sẽ nhận. Lão nhi ta cũng nên có mấy đồ tôn để chơi rồi.”

“Sư huynh, những cách Truyền Sơn kể mặc dù không tệ, nhưng nếu có người không chịu làm ầm ĩ, hoặc có người tìm thẳng tới Truyền Sơn…” Dương Đắc Bảo lo lắng nói.

“Ai dám?” Dương lão nhi trừng mắt, ăn nói cực kỳ vô lý, cực kỳ bao che khuyết điểm: “Ai dám đụng vào đồ đệ ta? Lão nhi còn chưa binh giải (*) đâu đấy! Chỉ cần lão nhi ta chưa chết, ta xem ai dám tìm Truyền Sơn gây phiền phức.”

(*) binh giải: nôm na là giải thoát bằng binh khí, vũ khí.

“Không chỉ có Truyền Sơn…” Dương Đắc Bảo lo lắng nói: “Sư huynh, phủi phui cái miệng ta nhưng mà ngài sớm muộn gì cũng phải vượt kiếp thành tiên, đến lúc đó ngài chạy lên thượng giới, Truyền Sơn cũng về quê rồi, để lại một mình sư đệ ta không lo được môn phái đâu.”

Dương Đắc Bảo nói xong cũng cảm thấy mình quá bí quan. Trước đó Hậu Thổ Môn quá nghèo, hắn khó chịu; hiện giờ Hậu Thổ Môn sắp phát đạt, hắn lại lo không giữ nổi. Aizz!

Dương lão nhi biết lời Đắc Bảo nói chính là tình hình thực tế hiện giờ, tự suy xét một phen, thầm nảy ra một ý, không cho phép bản thân hối hận liền nói ngay: “Ngày mai ta sẽ nhận Bạch Đồng về lại Hậu Thổ Môn, lão nhi ta vượt kiếp rồi, còn có Bạch Đồng giữ cửa cho ta, ta xem ai dám gây khó dễ cho Hậu Thổ Môn chúng ta.”

“Sư huynh?!”

“Ngươi…” Bạch Đồng ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt anh tuấn thường không hiện biểu cảm gì lúc này cũng phải gợn sóng.

“Ta cái gì mà ta? Ngươi không muốn vào chứ gì, ta còn không muốn nhận ngươi về ấy!” Dương lão nhi cứ như thế ông cụ non, khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời.

Truyền Sơn nhìn Dương lão nhi, rồi nhìn qua Bạch Đồng, trên mặt đều xuất hiện ý cười.

“Ta chưa nói ta không muốn vào môn. Ta chỉ không ngờ lúc còn sống lại nghe được câu này.” Hai tròng mắt Bạch Đồng rõ ràng là trắng dã, nhưng vẫn cứ hiện vẻ dịu dàng làm người khác chết chìm trong đó.

“Ngay trước mặt bọn trẻ, ngươi nói lung tung gì đó!” Dương lão nhi quát hắn.

Bạch Đồng cười nhạt, không nói gì nữa. Tuy hắn không nói gì, nhưng sự thỏa mãn dào dạt và tâm tình vui sướng chưa bao giờ có lại truyền tới lòng mỗi người ngồi xung quanh.

“Chúc mừng hai vị sư phụ, đây chính là một chuyện vui lớn, nhất định phải chúc mừng mới được.” Truyền Sơn cười ha hả chúc mừng.

“Đúng đúng đúng! Phải chúc mừng, nhất định phải chúc mừng.” Dương Đắc Bảo kích động rớt nước mắt.

“Chúc mừng gì chứ? Có cái gì hay mà chúc mừng. Lúc hội đấu giá thông báo một tiếng là được.” Dương lão nhi dùng phất trần quật đồ đệ và Dương Đắc Bảo một cái.

Dương Đắc Bảo gạt nước mắt, nhìn sư huynh và Bạch Đồng mà nhịn không được cười khúc khích, chỉ cảm thấy cuộc đời của hắn chưa bao giờ tốt đẹp như thế.

Đào Hoa đang chống cằm, dùng giọng mơ màng nói: “Thật tốt, người ta cũng muốn tiến vào ‘môn’ của Thập Tứ ca ca.”

Thập Tứ huynh đã học được cách lạnh nhạt đối phó với mấy lời nói điên khùng của Đào Hoa, những người khác cũng không quá coi trọng lời nói ‘trẻ con’ của Đào Hoa, chỉ có Canh Nhị dùng ánh mắt đồng tình nhìn 14 huynh, bởi y biết Đào Hoa là một người nói được thì tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.

Truyền Sơn dòm Canh Nhị, đắc ý nghĩ: Nhìn đi, nhìn đi! Các ngươi chẳng ai giỏi bằng ta. Ta đã ‘vào’ cửa của nhóc béo phị nhà ta rồi đó, hơn nữa sau này nhất định sẽ vào cửa thứ hai, cửa thứ ba… ngày ngày đều vào cửa, ừ, phải tiến vào thật sâu.

Qua cuộc trò chuyện của mấy thầy trò, hai sự kiện phiền toái có thể khuấy đảo Hậu Thổ Môn đã có được cách giải quyết.

Truyền Sơn thấy đã giao phó xong việc liền dự định bế quan tiếp tục nghiên cứu Hậu Thổ Sa. Hắn phải nắm chắc thời gian, không biết tại sao, mấy ngày nay trong lòng hắn luôn bất an lạ kỳ, nhưng khổ nỗi hắn vẫn chưa tìm được căn nguyên.

Canh Nhị cứ đi theo hắn chứ cũng không nói gì.

Truyền Sơn tức cũng không được, cười cũng không được. Hắn phát hiện trước lúc chưa xác định quan hệ bầu bạn với Canh Nhị, hắn vui hay buồn mắng gì nói gì đều được, có đôi khi giận quá đánh y một trận cũng có, nhưng giờ xác định quan hệ rồi ngược lại có cảm giác không mở miệng được, không ra tay được, chỉ sợ sơ suất cái gây thương tổn cho đối phương.

Ngay lúc Truyền Sơn nghĩ phải làm sao để cho Canh Nhị một ‘bậc thang’ thích đáng thì một con hạc giấy rơi vào tay hắn.

Truyền Sơn mở ra xem, bỗng cười nhếch miệng, xoay người liền đi về phía Mặc Vân Các tiếp đãi vị khách bí mật của Hậu Thổ Môn.

Canh Nhị không hiểu nguyên do, lo lắng vội đi theo.

Đào Hoa vốn muốn kéo Kỷ 14 đi ra ngoài sơn môn xem trò vui, thấy nét mặt Truyền Sơn là lạ, đảo mắt cái cũng lôi Kỷ 14 đuổi theo phía sau hai người.

Kỷ 14… nhìn cái đầu to khác biệt cực lớn với vóc người của Đào Hoa, bàn tay to kéo hắn không buông, thở dài một cái cực khẽ.

HẾT 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện