Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 10
Rõ ràng có thể nhẹ nhàng biến tảng đá chắn đường cuối cùng này thành bột phấn, nhưng do Truyền Sơn yêu cầu ‘ra sức đạp cho ta’, Canh Nhị giơ bàn chân trần của y lên, tiếp xúc thân mật với tảng đá ấy.
“Rầm!” Tảng đá to đùng chặn cửa hàng bị đạp bay, rơi xuống ở nơi xa nào cũng không rõ nữa.
Truyền Sơn đỡ Kỷ 14, đi tới vỗ vai khen Canh Nhị. Ba người cùng nhau đứng thẳng trước cửa hang.
Ánh mặt trời chói mắt làm ba người đứng ở cửa hang cùng vô thức giơ một tay lên che.
Đợi đến khi ba người từ từ thích ứng với ánh sáng mặt trời đã lâu không thấy, một thế giới tự do, mới tình cũng xuất hiện trước mặt ba người.
“Đẹp quá.” Truyền Sơn cảm thán.
“Ừ!” Hai người lên tiếng trả lời.
Thật là tình cảnh cực kỳ xinh đẹp, dưới chân cách họ không xa chính là thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngọn cỏ xanh lục trồng cho gia súc ăn cũng nhẹ nhàng lay mình trong làn gió như sóng cuộn.
Nơi họ có thể nhìn thấy được trong tầm mắt, ở trung tâm thảo nguyên có một hồ nước không lớn không nhỏ, dưới ánh mặt trời, nước trong hồ mang lại cảm giác trong suốt thấy cả đáy, nhìn kỹ mới biết đó là mây trên trời và… trăng?
Canh Nhị nhìn lên bầu trời, cái họ thấy là chân thực sao?
Truyền Sơn và Kỷ 14 nhìn nhau. Kỷ 14 thì bị hấp dẫn, hắn đến giờ vẫn chưa rõ cái gì gọi là truyền tống giữa các vì sao, cái gì là Lam tinh. Truyền Sơn bởi vì đã từng xem qua ký ức Trách Yểm, đối với những khái niệm này cũng khá rõ, chỉ là thế giới này thoạt nhìn rất giống với Lam tinh cố hương của hắn, nhưng chỉ giống ở bề ngoài, chẳng hạn như vành trăng khuyết treo cao cao trên bầu trời Tây Bắc.
“Tự do thật là tốt.” Truyền Sơn hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.
“Ừ.” Kỷ 14 đồng ý. Không ai có thể biết được tâm tình hiện tại của hắn, cái cảm giác biết rõ có tội lại được vô tội thả ra.
“Ta thấy trong thảo nguyên này có người đang chăn thả, thật nhiều… dê, đó là dê ha?” Truyền Sơn hỏi với vẻ không chắc lắm.
“Ừ!” Canh Nhị gật đầu mạnh một cái.
“Thịt dê… thật nhiều thịt dê!” Giọng Truyền Sơn còn hơi run run.
“Ùng ục.” Tiếng động rất gọn gàng. Theo đó, ba người lại cùng làm một động tác ── nhất tề đè dạ dày mình lại.
Trên thảo nguyên xa xa có một lão nhân eo quấn da dê, người để mình trận đứng lên từ bụi cỏ.
“Ack, Canh Nhị.”
“…” Canh Nhị không lên tiếng trả lời, chỉ lặng lẽ lùi về sau một bước.
“Tảng đá kia ngươi đạp trúng người…” Truyền Sơn cũng không ngờ họ vừa mới thoát lao tù đã sắp có khả năng đả thương người vô tội mà bị kiện lần nữa.
Vị lão nhân trông như người chăn dê bụm đầu, bên chân một tảng đá dựng thẳng tắp.
Kỷ 14 bình tĩnh nhất, “Chạy hay giết người diệt khẩu. Hai chọn một đi.”
“Chạy đi, ta nghĩ đối phương rất có khả năng không thấy chúng ta, hơn nữa đối phương cũng không có cách nào chắc chắn tảng đá kia là do chúng ta đá.” Truyền Sơn càng vô sỉ, tính lấp liếm luôn.
“Ngươi quên rồi? Trên tảng đá kia có dấu chân Canh Nhị.” Kỷ 14 nhắc nhở.
Canh Nhị ngó chân mình, Truyền Sơn cũng cười ngó xuống… lập tức sửa lại lời sắp nói ra khỏi miệng.
“14 huynh, cũng không thể nói vậy, dù đối phương có bằng chứng, nhưng Canh Nhị là huynh đệ của chúng ta, ba người chúng ta cùng chung hoạn nạn, chung sinh tử, có thể nói còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nếu đối phương thực sự tìm tới chúng ta, chúng ta cũng không thể giao Canh Nhị ra!”
Kỷ 14 còn đang thấy lạ vì sao người này không nhân cơ hội chọc Canh Nhị một hai câu, nhìn xuống dưới theo ánh mắt Truyền Sơn, cũng lập tức đổi giọng phụ họa: “Ngươi nói đúng lắm.”
Canh Nhị không biết ý trong lời hai người nói, nghe vậy thấy cũng hơi cảm động, lúc này mới nói: “Ta thấy lão nhân ấy không giống như bị làm sao cả, cùng lắm thì đợi lát nữa ta dùng linh lực tẩm bổ bản nguyên cho hắn, để hắn sống lâu mấy năm là được rồi.
“Ý kiến hay. Vậy chúng ta đi xuống thôi, cũng không thể ở đây mãi được, ngươi một lần có thể mang hai người không?” Truyền Sơn cười hi hi hỏi.
Canh Nhị sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.”
Thế là, một lát sau, Canh Nhị mang hai người Truyền Sơn và Kỷ 14, từ trên vách núi thẳng tắp rơi xuống dưới vách núi.
Truyền Sơn đứng ở trên mặt đất bằng phẳng ngửa đầu lên xem, có lẽ là bởi độ nghiêng, cột đá chắc chỉ tầm trăm trượng (1 trượng = 10 thước) thoạt nhìn lại có cảm giác cao không thể với.
“Địa hình ở đây thật là lạ.” Kỷ 14 kinh ngạc.
Không sai, thực sự rất lạ.
Tựa như cái Truyền Sơn tưởng là vách núi, thực ra chỉ là một cột đá cao quá chừng. Chỉ thấy cây cột đá thô to dài rộng khoảng hai trượng, nếu không phải có chiều cao trăm trượng, thoạt nhìn sẽ không giống cột đá mà giống bệ đá nhân công cố ý xây nên.
Nhưng nếu là nhân công xây lên thì mặt tường bốn phía của nó đều có vẻ cực kỳ thô ráp, không giống dấu vết có người mài dũa, hơn nữa từ trên nhìn xuống không thấy được cái khe nào nối giữa nham thạch và nham thạch cả.
Trên cùng cây cột đá hình vuông này, chính là hang đá họ vừa nhảy xuống. Bản thân hang đá đó cũng là khối nham thạch chỉnh thể, thể tích khá lớn, lại có hình tròn, nhìn từ dưới lên giống như là trên cột đá hình vuông có đính một cái đầu hình tròn.
Nhìn lại chân cột đá, bốn phía là một dải đá vụn hình tròn, dải đá vụn không lớn, lấy cột đá hình vuông làm tâm, đường kính nhìn cũng chừng sáu trượng, mà dải đá vụn quanh cột đều là cổ trồng cho gia súc ăn cao cỡ đầu gối.
Lạ nhất là chân cột đá có một giọt nước không biết nho nhỏ không biết bốc ra từ đâu, vây xung quanh cột đá một vòng, chất nước trong suốt sạch sẽ lạ kỳ, làm người ta thấy đã muốn uống một ngụm.
“Điêu luyện sắc sảo.” Truyền Sơn lẩm bẩm.
“Ngươi nghĩ đây là thứ hình thành tự nhiên sao?” Kỷ 14 tự nhận mình cũng đã nhìn thấy không ít cảnh sắc kỳ diệu, nhưng cột đá cùng dải đá vụn này, còn có vòng giọt nước trong như nước suối quanh cột đá, từ xa nhìn lại cũng không có gì đặc biệt, nhưng kết hợp lại với nhau, vẫn rất là có quy tắc, thoạt nhìn khá lạ.
“Chuyện lạ tất có vấn đề. Càn Khôn Tử nhọc lòng bày trận trong trận, cũng không phải đưa Trách Yểm tới dưỡng lão chứ?” Truyền Sơn sờ thanh kiếm không cắm trên đai lưng, trầm tư nói.
Canh Nhị tạm thời không có cảm giác nguy hiểm lại không khẩn trương như hai người, thấy có nước, chạy luôn qua đi rửa tay rửa chân.
“Này này, ngươi cũng không thử xem nước ấy có thể uống hay không.” Truyền Sơn vội vã kêu lên.
Canh Nhị rửa tay xong, phát hiện nước đang tuần hoàn không phải nước đọng, lập tức vốc lên uống, chờ Truyền Sơn cao giọng ngăn lại, y đã ‘ừng ực’ uống một ngụm lớn.
“Không sao.” Canh Nhị chậc lưỡi, “Nước rất ngọt, không có độc. Các ngươi không khát sao?”
Vừa nghe không có độc, Truyền Sơn lập tức đỡ Kỷ 14 tới.
Hai người này không giống Canh Nhị vẫn dùng tay vốc nước uống, thấy trong nước không có gì nguy hiểm liền nhúng đầu vào nước, sùng sục một trận.
“Phù!” Truyền Sơn ngẩng đầu, lắc mạnh, hô to thoải mái.
Canh Nhị thấy người này vẩy bọt nước văng khắp nơi, cẩn thận dịch người sang một bên.
“Các ngươi không cảm thấy ở đây rất nóng sao?” Truyền Sơn vừa nói vừa cởi quần áo, trước kia không có điều kiện thì thôi, hôm nay thấy một hồ nước trong như thế này sao có thể nhịn được.
Tuy biết cơ thể Truyền Sơn không giống người thường, nhưng thấy hắn không hề kiêng dè gì trần truồng người trước mặt hai người, Canh Nhị và Kỷ 14 vẫn không khỏi giật mình.
Kỷ 14 lại nghĩ, thần kinh người này xem ra cũng không phải đơn giản bình thường, thảo nào có thể kết thành đồng bọn với Canh Nhị. Lại bởi thế nghĩ tới bản thân, Kỷ 14 nhịn không được nhếch khóe môi.
Thấy Truyền Sơn tắm rửa sảng khoái lại hô to thoải mái, Kỷ 14 cũng không nhịn được nữa. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, đàn ông đàn ông có gì mà phải kiêng dè chứ, thế là cũng cởi hết quần giày vớ, chỉ là thương thế hắn chưa lành, không thể nhúng thẳng người vào nước, chỉ có thể ngồi trên lau người một phen, mới chỉ có thế thôi, làn nước mát rượi vừa tiếp xúc với thân thể đã cảm thấy người ngợm sung sướng, giống như được sống lại.
Do hai tên nam nhân vừa bẩn vừa thối phá hỏng, trong vũng nước vốn trong suốt đã bị đục ngầu, làm Canh Nhị thấy mà bĩu môi. Cũng may nước trong hồ này thoạt nhìn thì yên tĩnh, thực ra bên dưới lưu động khá mạnh, nước bẩn thoáng cái đã trở lại trong suốt như ban đầu.
Lần tắm rửa này Truyền Sơn không có gì phải gánh vác, tắm xong vẫn không muốn đi ra, lỏa người ngồi luôn ở trong vũng nước giặt quần áo, giặt xong của mình còn giặt luôn cho cả Kỷ 14.
Kỷ 14 ngại ngùng nói câu cảm ơn.
“Ơn huệ gì? Chờ thân thể ngươi tốt rồi lại giúp ta giặt.” Truyền Sơn vui vẻ nói, bên thì thì bắt chuyện với Canh Nhị, “Ngươi xem người ngươi bẩn như thế nào rồi, ngươi không phải thích sạch sẽ nhất sao, sao không xuống tắm? Cũng xả vận xui đi.”
Canh Nhị gãi mặt, trên mặt có chút u sầu.”
“Làm sao vậy?”
“Ta, ta ngại.”
“Ha!” Truyền Sơn bật cười, “Có gì mà ngại? Chẳng lẽ ngươi thực ra không phải nam nhân, mà là nữ cải nam trang?” Truyền Sơn đương nhiên biết y không phải, hắn đã sờ bao nhiêu lần rồi hắn biết chứ.
“Không phải…” Canh Nhị lại không giận, chỉ là nét mặt càng khổ não.
“Này, Nhị Tử, ngươi rốt cục làm sao vậy?” Truyền Sơn kéo một đống quần áo từ trong vũng nước ra, ngồi tới trước mặt Canh Nhị nói.
Canh Nhị thấy thân thể nửa xương khô của Truyền Sơn, nhìn lại thần thái tùy tiện, không hề tự ti của hắn, nhất thời cảm thấy vẻ nhăn nhó của mình khá là dư thừa. Thân thể người ta như thế mà người ta còn chả giấu chả giếm, y như thế này thì được gọi là gì?
Thế là, Canh Nhị hừng hực khí thế không do dự… cởi.
Thực ra Canh Nhị có thể không cần tắm, bằng không cuộc đời trong Hắc ngục tới bảy năm dài, với cái tính thích làm sạch của y chịu được mới là lạ. Chỉ là ai bảo y thấy mà thèm chứ? Cảm giác vốc nước vừa vẩy lên người, ngâm mình trong nước, so với thuật hút bụi, dù sao cái trước cũng thoải mái hơn, nhất là với tình huống có người còn đang cố ý dụ dỗ y.
Canh Nhị vui mừng thoát sạch, đặt mông ngồi vào trong vũng nước, một bên Truyền Sơn hự hự chà giặt quần áo, một bên giải thích cho Kỷ 14 cái gì là tinh cầu, Lam tinh lại là cái gì, truyền tống trận giữa các hành tinh dùng để làm gì.
Canh Nhị ngồi vào trong nước đã thoải mái nheo mắt lại. Nước này, ừm, không tồi. Vũng nước này mà ở Lam tinh, có lẽ lập tức bị đồn thành suối tiên chữa được bách bệnh đi.
Truyền Sơn phơi quần áo lên vách đá gồ trên cột đá, gió không lớn, cũng không lo quần áo bị thổi bay.
“Cảm giác tự to thật là tốt.” Tuy hắn khẩn cấp muốn về Lam tinh, nhưng không thể phủ nhận là, hắn cũng cực kỳ hưởng thụ loại không khí tự do, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái này. Nếu có khả năng, cả đời hắn cũng không muốn vào mỏ than lần nữa, bụi than hắn chịu đủ rồi!
Ngó Canh Nhị nâng cánh tay, nhấc chân, nghiêm túc chà sát bùn đất trên người ở bên cạnh, Truyền Sơn mỉm cười.
Nói chung thì tiến vào mỏ than này cũng không thiệt, không những giải quyết thống khổ của quả xương khô, còn cơ duyên trùng hợp nhập ma đạo, may mắn nhất là hắn đã kết thân được với hai đồng bọn.
Chờ hắn trở lại Lam tinh, giải quyết thù nước nợ nhà, tìm được người nhà rồi sẽ cùng Canh Nhị tu luyện một phen vậy, sau đó cộng thêm Kỷ 14, ba người có thể vừa tu luyện vừa dùng truyền tống trận giữa các hành tinh đến hành tinh khác thăm quan. Cuộc sống như vậy cũng rất tốt đẹp phải không?
Ồ, có lẽ đã lâu chưa gặp ánh mặt trời, da tiểu tử Canh Nhị này thoạt nhìn đúng là mềm, mềm đến mức làm hắn hận không thể véo mạnh mấy cái. Lúc hắn mới từ trong hố bò ra, sờ da mình đã cảm thấy không tồi rồi, nhưng so với Canh Nhị thì hắn chỉ là đệ tử.
Nếu một nữ nhân có làn da như vậy, nam nhân của nàng còn không cưng nàng sao, nếu là tiến cung tuyệt đối là chủ luôn. Nhưng một người nam nhân da mềm đến có thể dùng từ ‘vô cùng mịn màng’ để hình dung thì có chút chà đạp ánh mắt hiềm nghi của nam nhân khác, càng nhìn càng khó chịu.
Canh Nhị chà xong thân thể bắt đầu gội đầu rửa mặt.
“Ơ?” Kỷ 14 ngồi bên kia vũng nước phát ra một tiếng kêu nghi ngờ ngạc nhiên.
Truyền Sơn dừng oán thầm với da Canh Nhị, tiện tay phủ chiếc áo cuối cùng lên vách nham thạch, lội nước qua hỏi: “Làm sao vậy?” Có thể làm Kỷ 14 phát ra tiếng kêu sợ hãi nhất định không phải việc nhỏ.
Kỷ 14 vừa mừng vừa sợ, “Nước này…”
“Nước này thì làm sao?” Hắn có cảm giác khác lạ gì cả.
Kỷ 14 giải thích: “Vết thương của ta vốn không thể dính nước, nhưng ta thấy người bẩn quá, cũng sợ vết thương bị dính bẩn, nước này thấy cũng sạch sẽ, liền tắm luôn một thể, nhưng… ngươi xem!”
Truyền Sơn khom người qua nhìn. Vết thương trên người Kỷ 14 sau khi bôi thuốc trị thương của phái Thanh Vân đã bắt đầu khép lại, nhưng sau đó để dụ địch liền lau thuốc trị thương đã bôi lên đi, hơn nữa để làm vết thương trông như bị ma vật gây thương tích, hắn còn động chút vào miệng vết thương, kết quả vết thương bắt đầu khép lại lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhưng hiện tại xem qua, vết thương đó rõ ràng chưa khép lại hôm nay đã bắt đầu co miệng, tuy chưa khỏi hẳn, nhưng thấy màu da non, rõ ràng đang có chuyển biến tốt đẹp.
“Thực sự chuyển biến tốt đẹp rồi.” Truyền Sơn còn sợ có vấn đề gì, vội vã quay đầu gọi Canh Nhị, “Nhị Tử, ngươi qua xem này, vết thương của 14 huynh…”
Truyền Sơn bỗng nhiên câm điếc, cái đầu xoay qua như bị người điểm huyệt, hoàn toàn cứng đờ.
Kỷ 14 cũng thấy không đúng, cũng tự nhiên nhìn về phía Truyền Sơn.
“Đây là…?!” Kỷ 14 thoáng cái mở to hai mắt nhìn.
Canh Nhị còn đang nghiêng người chịu khó chà sát mái tóc dài của y, một bên vô tình nói: “Không cần lo lắng, nước này có khả năng gột ma tẩy tà, trong nước ẩn chứa linh khí, người thường tắm rửa chỉ có lợi không có hại.”
“…” Một khoảng yên tĩnh, hai người cách đó không xa không ai tiếp lời y.
Canh Nhị thấy lạ ngẩng đầu, vừa nhìn nét mặt hai người, nhất thời liền…. ủ rũ.
“Ta biết ngay sẽ vậy mà… Cũng không phải ta muốn như thế. Sư điệt kia của ta nói không sai, có lẽ ta mặt mũi thế này không nên ra ngoài gặp ai. Nhưng tên họ La kia cũng như thế mà, dựa vào cái gì ngươi cũng nhìn ta như vậy?” Lẩm bẩm, hừ hừ, biểu đạt đầy đủ chút tự ti và khó chịu của y.
“Yêu nghiệt a…!” Truyền Sơn lẩm bẩm nói.
“… Phải!” Tiếng Kỷ 14 nói hơi khàn khàn, hai tay lại bất giác che nửa người dưới.
Truyền Sơn thở dài một tiếng, hắn biết ngay ông trời sẽ không để cho hắn sống an lành mà, tặng cho hắn một đồng bọn còn cần phải chọn một người không bình thường thế này. Không bình thường thì cũng thôi, nhưng người cần chi phải để mặt mũi y như thế?
Truyền Sơn dùng tay trái lành lặn che khuất mặt trái, mặt phải tham lam nhòm qua khe hở nhìn chằm chằm… yêu nghiệt trong nước cách đó không xa.
Đẹp (*)! Thật là ‘Đẹp’! Ngoại trừ từ ‘đẹp’ ra, ngươi sẽ không nghĩ ra được từ gì thích hợp hơn để hình dung khuôn mặt này.
(*) Đẹp (yêu): đẹp theo kiểu mỹ miều, Hán Việt là ‘Yêu’, vẻ đẹp làm người ta say mê, yêu dã, yêu nhiêu đều tả cái đẹp lộng lẫy.
Không có người nam nhân nào có thể nhìn khuôn mặt này mà không phản ứng, cũng không có người nam nhân bình thường nào có thể chống lại sự mê hoặc của khuôn mặt này. Truyền Sơn nhịn không được nghĩ, nếu vợ ta cũng có mặt mũi thế này, ta nhất định xây một tòa nhà trong rừng già núi sâu, ngày nào cũng giấu trong nhà không cho nàng ra ngoài. Loại này mà đi ra ngoài tuyệt đối là hại nước hại dân!
Phản ứng trung thực của thân thể làm Truyền Sơn thấy bi ai, tham gia quân ngũ ba năm, heo mẹ nhiều hơn mỹ nữ, hắn tham gia quân ngũ lại đã hơn năm năm, cộng thêm thời gian trong Hắc ngục, ít nhất hắn có… hai mốt năm không chạm qua nữ nhân. Ai, khi đó hắn nên nghe lời Vương đầu, trong lúc về nhà thăm người thân tìm một nữ nhân thành thân, bằng không cũng không đến mức thèm như ngày hôm nay.
Canh Nhị không phải là nữ nhân thật chứ? Truyền Sơn lau giọt nước khả nghi bên khóe miệng, ánh mắt đáng khinh dời xuống.
Bộ ngực bằng phẳng… Đây không phải vấn đề, da mềm có thể che giấu tất cả khuyết điểm.
Xuống chút nữa, cái bụng bằng phẳng có tám múi… Đây, cũng không phải vấn đề! Nam nhân có thể tập luyện được cơ bụng, nữ nhân lẽ nào không được? (8 múi, phét ko vậy anh @. @)
Lại dời xuống chút nữa, dưới bụi lông mềm mại là một cây…
“A!” Truyền Sơn hú một tiếng quái dị, vội vã vốc nước rửa mắt, thứ vừa mới nhìn thấy không tính! Tẩy sạch tẩy sạch.
Giấc mộng của ta, đã vô tình bị phá hủy như thế. Ông trời ơi người thật nhẫn tâm quá đi, làm ra một nam nhân như thế là sao hả? Đây là khảo nghiệm cho nam nhân hay nữ nhân a? Khuôn mặt ấy vừa nhìn đã là phá hỏng gia đình tốt đẹp của người khác! Canh Nhị ngốc như thế sao lại có khuôn mặt hồ ly tinh hơn cả hồ ly tinh chứ?
Thực ra khuôn mặt của Canh Nhị tuy cực kỳ đẹp, nhưng không mang nữ khí. Người khác chỉ nhìn qua cũng không coi y là nữ nhân. Cái đẹp ấy là loại đẹp trung tính, ông trời làm ra loại này để khảo nghiệm định lực của toàn bộ sinh vật trong thiên hạ. Truyền Sơn tin chắc, dù một con ếch thấy khuôn mặt này của Canh Nhị, cũng sẽ tim đập thình thịch, bơi quên cả duỗi chân luôn.
Lúc Truyền Sơn rửa mắt xong thì đồng thời, huynh đệ phía dưới kia cũng mềm đi.
“Nhị Tử, thực ra ngươi không phải người đi?”
Canh Nhị đổi sắc mặt.
“Trước đây ta tưởng ngươi là yêu quái, nghĩ cũng đúng. Vừa biết tiên đoán, vừa biết thuật đọc tâm, lại biết trận pháp, lại biết chữa thương, còn biết cách tu ma không giống người ta, nhìn lại khuôn mặt đó của ngươi, ai nói là ngươi là con người, ta đập đầu luôn trên cột đá này.”
Canh Nhị yên lặng buông tóc, ngậm miệng nói biện bạch gì.
Truyền Sơn vốn nói xong còn thấy rất sướng, nhưng khi thấy gương mặt yêu nghiệt kia hiện lên vẻ ai oán, hai mắt như khóc như tố cáo loáng thoáng hơi nước, hắn thầm bảo mình đó chỉ là ảo giác, nhưng… vì sao trong lòng hắn như có mười tám mười chín con chuột gặm nhấm, khó chịu muốn chết? Vì sao hắn cảm thấy dường như hắn đã làm một sự việc sai lầm làm nhân thần cộng phẫn thiên lý bất dung.
“Bụp!” Một viên đá nện mạnh vào trán Truyền Sơn, lập tức đầu hắn nổi lên một cục
Canh Nhị lầy viên đá thứ hai từ dưới nước, ước chừng trọng lượng, nhắm ngay mũi tên họ La, ném.
Truyền Sơn bị viên đá ấy đập tỉnh hoàn toàn, toàn bộ suy nghĩ miên man không cánh mà bay, hắn bụm mũi, nước mắt, máu mũi cùng chảy, nhảy dựng kêu to: “Canh Nhị ngươi làm gì? Phản rồi hả! Dám đập lão đại nhà ngươi! Ngươi có biết cái gì gọi là ‘thắng không anh hùng’ hay không? Ta bây giờ không dùng được chút ma công nào!”
Canh Nhị giạng hai chân đứng trong nước, một tay cầm một viên đá, hằm hè kêu: “Ta cũng không dùng linh lực, nếu ta dùng linh lực ném ngươi, ngươi nghĩ bây giờ đầu ngươi còn trên cổ sao?”
Ta ném!
Canh Nhị y không ngại người khác nói y là yêu quái, nhưng y rất để ý miệng tên họ La, cảm giác cái giọng điệu của hắn thực sự giống y đúc kiểu… chòng ghẹo mà sư điệt từng nói với y?
“Này, ngươi còn ném là ta phản kích đấy.”
Nếu là Canh Nhị trước đây, hắn đã sớm xông lên giáo huấn y nên tôn kính lão đại của y thế nào, nhưng đối với khuôn mặt ấy, hắn không đành lòng nổi.
Kỷ 14 ngồi bên nước suối thong dong nhìn Canh Nhị yêu nghiệt, trần truồng, chạy vòng quanh cột đá truy sát Truyền Sơn cũng trần truồng như thế. Truyền Sơn nửa người xương khô hôm nay không biết là mềm lòng hay sao, bị Canh Nhị truy sát chỉ la oai oái chứ không đáp trả.
“Tự do thật tốt.” Kỷ 14 than thở, sau đó làm bộ duỗi chân không thèm để ý.
“Bùm bùm!” Truyền Sơn cả người nằm sấp vào trong vũng nước, bị Canh Nhị đuổi theo đằng sau cưỡi trên lưng đấm một trận.
Kỷ 14 ngó nửa người dưới đã an tĩnh của mình, tốt, định lực của hắn trước vẫn tốt như xưa, vừa rồi chỉ là kinh ngạc quá, khi biết khuôn mặt ấy, làn da ấy là của huynh đệ mình thì khỉ gió mơ màng tư xuân đều bay lên chín tầng mây hết.
Thấy Truyền Sơn thực sự bị đánh quá đáng thương, cũng không muốn để Canh Nhị tiếp tục kiêu ngạo nữa, Kỷ 14 đá chân Truyền Sơn, nói: “Cái mặt mà thôi, hàng bên trong cũng không đổi.”
Truyền Sơn uể oải ngước mặt từ trong nước lên, hết sức đau thương nói: “Ta không ra tay được với cái mặt ấy.”
“Đó là ngươi đang kỳ thị!” Canh Nhị xoay người hát vang bài ca nông nô, cưỡi trên người Truyền Sơn diễu võ dương oai.
“Ngươi không muốn ta ‘kỳ thị’ ngươi?” Truyền Sơn nghiêng đầu lé mắt nhìn yêu nghiệt cưỡi trên người mình.
“Đương nhiên không muốn.” Yêu nghiệt ngóc đầu kiêu ngạo nói.
“… Được.”
Từ ‘được’ vừa nói xong, Truyền Sơn đột nhiên xoay người, tay bóp cổ Canh Nhị, đặt ở trong vũng nước nhấc tay liền đánh. Má ơi, cái mặt đẹp thì làm sao, đánh vài lần cho quen.
“Úi úi!” Canh Nhị liều mạng giãy dụa trong vũng nước. Thằng bé này là một người thành thật, đối phương không sử dụng ma lực, y cũng dùng sức người thường đánh với người ta.
Nhưng do năng lực chênh lệch, một thằng bé thành thật như y sao có thể đấu lại với kiêu binh họ La đã lăn lộn nhiều năm trong quân đội, mặt thì chính nghĩa lẫm liệt thực ra là một tên gian trá láu cá quỷ kế đa đoan chứ?
Thấy Canh Nhị với khuôn mặt ấy, bị Truyền Sơn bắt nạt vừa khóc vừa cười hết sức thê thảm, một góc nào đó trong lòng Kỷ 14 bị lấp đầy, cảm giác thỏa mãn khó mà tả được làm khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười cực tà ác…. Thì ra ta cũng không bình thường lắm? Kỷ 14 tự nhận định.
“Các ngươi là đệ tử nhà ai? Sao lại chạy tới cột mốc ranh giới vui đùa ầm ĩ? Còn không mau đi ra!”
Truyền Sơn đè trên người Canh Nhị, ghé vào lỗ tai y nói: “Nhị Tử (*), ngươi thảm rồi. Lão đầu ngươi đập trúng đầu đã tìm tới cửa.”
(*) Nhị Tử: thằng hâm, thằng đơ
“Đừng gọi Nhị Tử, ngươi đứng lên cho ta.” Canh Nhị cố gắng xoay người.
Truyền Sơn đè người y không nhúc nhích, “Vì sao không thể gọi ngươi Nhị Tử, ngươi không phải lão Nhị của ta sao?” Hừm? Lời này nghe sao lạ vậy? Mau chóng sửa lại lời: “Nói, ai là lão đại của ngươi?”
“Ngươi mau đứng lên, có người tới.” Canh Nhị da mặt mỏng, tứ chi liều mạng giãy dụa.
“Ngươi thừa nhận ta là lão Đại của ngươi, đồng thời sau này đều nghe theo lời ta, ta để ngươi đứng lên.”
“Ngươi, ngươi bắt nạt người ta.”
“Bắt nạt ngươi thì làm sao? Có giỏi ngươi cắn ta đi!” Truyền Sơn vô sỉ ác ý nhéo một cái trên mông người ta, ui thôi rồi, sướng cả tay.
“Ngươi còn không đứng dậy, ta, ta sẽ không giúp ngươi trở về.” Canh Nhị dùng đòn sát thủ.
“… Được rồi. Coi như ngươi giỏi.” Truyền Sơn còn chưa bắt nạt đủ, không cam lòng bò dậy khỏi lưng người ta, “Chờ đã! Ngươi đừng đứng dậy, ta đưa quần áo cho ngươi.”
Đừng hỏi hắn vì sao lại nói thế, nói chung trước khi hắn mặc quần áo, hắn đã ném quần áo cho Canh Nhị mặc trước.
Quần áo còn chưa khô hẳn, nhưng có người tới cũng không thể trần truồng gặp người ta được, ba người rời khỏi vũng nước, quay ra sau cột đá nhanh chóng mặc quần áo, chờ thu dọn xong xuôi, lúc này mới đi ra từ sau cột đá nhìn về phía người vừa tới.
Người tới chính là ông lão bị tảng đá đập trúng, ông lão thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tuổi chừng hơn sáu mươi, vóc người không cao, thoạt nhìn còn lùn hơn Canh Nhị nửa cái đầu.
Ông lão từ khi nói câu kia thì vẫn đứng ở sát ranh giới giữa bãi cỏ cho gia súc và dải đá vụn, không đi bước nào về phía trước, cũng không mở miệng nữa, chỉ nhìn ba người trong dải ranh giới cột mốc, trong mắt có nghiền ngẫm và quan sát.
Lúc nhìn thấy Kỷ 14, trong mắt lão hiện ra một tia nghi hoặc, sao lại là một người bình thường? Lúc nhìn tới Canh Nhị, mắt lão hiện lên kinh diễm và giật mình, một nam nhân có mặt mũi như thế đúng là khiến người ta giật mình. Lúc nhìn đến Truyền Sơn, lão nhân sờ cằm. Xem ra chắc là người tu ma, mùi máu tươi trên người cũng đậm, nhưng tu vi lại gần bằng không? Hay là lão nhìn lầm rồi?
“Chào tiền bối, xin hỏi đây là nơi nào? Cột mốc ranh giới ngài nói là cái gì?” Truyền Sơn bước một bước về trước, chưa mở miệng đã cười, làm đường vân đen kỳ dị trên mặt hắn giảm bớt vẻ quỷ dị. Chỉ là quần áo mặc trên người hơi chật vật, Canh Nhị lòng dạ hẹp hòi chỉ giúp Kỷ 14 và chính y chỉnh lại trang phục, quên luôn mất hắn.
“Tiểu tử, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tên gì, là đệ tử nhà ai, sao lại ở đây?” Ông lão dường như không bị dọa bởi hình dáng nửa người xương khô của Truyền Sơn, giương giọng hỏi vặn.
“Tại hạ họ La, không có sư môn, hai vị bên cạnh là đồng bọn ta kết bạn trên đường. Ba người chúng ta đều đến từ Lam tinh, lúc kết bạn du lịch, do không cẩn thận khởi động một truyền tống trận giữa các hành tinh nên mới bị chở tới đây. Không dối gạt lão ngài, ba người chúng ta đến giờ vẫn còn mơ màng, ngay cả bị chở tới đâu cũng không biết.”
Truyền Sơn thẳng thắn vô tư, ra vẻ thành khẩn giải thích. Có thể không thành khẩn sao? Người ta thấy bọn họ rồi, nhất là hắn mà không có chút kinh ngạc nào, có thể thấy đối phương tuyệt không phải người thường, hơn nữa thân linh khí trên người đối phương cũng không lừa được ai.
“Các ngươi đến từ Lam tinh?”
“Phải.” Truyền Sơn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện kỳ diệu, vì sao người không cùng hành tinh lại nói cùng một ngôn ngữ? Hay là Canh Nhị biết nguyên do?
“Các ngươi không biết nơi hiện tại các ngươi đang đứng là tinh cầu gì sao?”
“Không biết. Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Nơi này là hậu thổ tinh, cùng một hệ hành tinh với Lam tinh của các ngươi. Nhưng Lam tinh là tinh cầu lớn, chỗ chúng ta ở là mép ngoài hệ hành tinh, cũng là nơi cằn cỗi nhất cả hệ.” Lão nhân cười nói.
Canh Nhị nghiêng đầu, là vậy sao? Vì sao có chút khác biệt với hình ảnh các hành tinh trong trí nhớ của y? Hậu Thổ tinh… Tên này nghe khá là quen thuộc, nhưng chốc lát y không đối chiếu được nó với hệ hành tinh trong đầu y. Đành chịu thôi, y đã đi qua, nghe qua, gặp qua rất nhiều tinh cầu rồi. Ừm, vả lại để y nghĩ kỹ lại, y nhất định sẽ nhớ ra.
“Cằn cỗi? Tiền bối nói đùa, tinh cầu xinh đẹp thế này nếu cũng là nơi cằn cỗi, vậy Lam tinh của chúng ta… Ha hả.”
Nghe Truyền Sơn khen ngợi sự xinh đẹp của Hậu Thổ Tinh, ông lão nhướn mày, cười mà không nói.
“Tiền bối, ngài biết chỗ nào có truyền tống trận công cộng không?”
“Mới đến đã muốn về?” Giọng ông già nói rất hùng hậu, ngay cả tiếng cười cũng sang sảng.
“Ha hả, trong nhà còn có việc gấp phải làm, ba người chúng ta đột nhiên chạy tới nơi đây, người trong nhà cũng không biết. Sợ họ lo lắng, đương nhiên phải sớm trở lại càng tốt.”
“Ừ, cũng đúng. Đã thế thì, các ngươi đi theo ta.” Ông lão xoay người, ngoắc để họ đuổi theo.
Canh Nhị thân là người có tu vị mạnh nhất trong ba người, tự giác là người đầu tiên đi tới, Truyền Sơn theo sát đằng sau, Kỷ 14 cảm thấy cơ thể tốt hơn rồi, không muốn để người khác dìu, đi ở cuối cùng.
“Tảng đá kia là ngươi đá?” Ông lão bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Canh Nhị. Trong ba người, chỉ có Canh Nhị đi chân trần, lại so sánh hình dạng, lập tức có thể biết thủ phạm là ai.
Canh Nhị đỏ mặt, đầu cúi thấp y như nàng dâu vừa mới về nhà chồng, giọng cũng thấp: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
… Trên mặt ông lão hiện lên vệt đỏ ửng khả nghi.
Lau mồ hôi lạnh bỗng nhiên toát ra trên trán, ông lão cười xấu hổ: “Không sao, ta tùy tiện hỏi thôi. Ha hả, lần sau cẩn thận là được.”
“Cảm ơn.” Canh Nhị vừa nghe ông lão nói vậy, trên mặt lập tức cười như hoa nở.
… Ông lão dùng hết sức mới quay người được, vừa quay người đã hít sâu một hơi. Yêu nghiệt a! Ngay cả người tu luyện đã sáu trăm năm, tự nhận là định lực không thua kém tu phật cùng kỳ cũng không chịu nổi nụ cười yêu nghiệt ấy. Đây, đây quả thực chính là tạo hóa trêu ngươi! Sao lại có người mặt yêu nghiệt thế chứ?
Đang lúc nói chuyện, Canh Nhị đã vượt qua dải đá vụn giẫm một chân vào bãi cỏ cho gia súc, chân vừa giẫm xuống đã thấy hoa mắt.
“A!”
Cảm giác vừa rồi của y không sai, cột mốc ranh giới này chính là một huyễn trận cỡ nhỏ, cảnh đẹp họ thấy trên đỉnh cột mốc ranh giới cũng phần lớn là huyễn trận. Nhưng trận pháp này bố trí rất tinh xảo, trong thật có giả, trong giả có thật, hư hư thực thực làm người ta khó phân biệt thật giả, mặt khác hắn còn quên một việc….
“Làm sao vậy?” Truyền Sơn vội vã bước nhanh hơn.
“Đừng tới đây!” Canh Nhị muốn ngăn Truyền Sơn lại.
Nhưng đã không còn kịp rồi, Truyền Sơn sốt ruột an nguy của Canh Nhị đã giẫm một chân vào bãi cỏ cho gia súc.
Đây là?! Còn chưa kịp kinh ngạc tất cả điều thấy trước mắt, Truyền Sơn bỗng nhiên cảm thấy thân thể nặng vô cùng, chỉ cảm thấy trên người tựa như có trọng lượng ngàn cân.
“Bịch!”
Truyền Sơn lấy tư thế đầu rạp xuống đất nằm sấp trên mặt đất đầy đá vụn sắc lẻm.
“Rầm!” Tảng đá to đùng chặn cửa hàng bị đạp bay, rơi xuống ở nơi xa nào cũng không rõ nữa.
Truyền Sơn đỡ Kỷ 14, đi tới vỗ vai khen Canh Nhị. Ba người cùng nhau đứng thẳng trước cửa hang.
Ánh mặt trời chói mắt làm ba người đứng ở cửa hang cùng vô thức giơ một tay lên che.
Đợi đến khi ba người từ từ thích ứng với ánh sáng mặt trời đã lâu không thấy, một thế giới tự do, mới tình cũng xuất hiện trước mặt ba người.
“Đẹp quá.” Truyền Sơn cảm thán.
“Ừ!” Hai người lên tiếng trả lời.
Thật là tình cảnh cực kỳ xinh đẹp, dưới chân cách họ không xa chính là thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngọn cỏ xanh lục trồng cho gia súc ăn cũng nhẹ nhàng lay mình trong làn gió như sóng cuộn.
Nơi họ có thể nhìn thấy được trong tầm mắt, ở trung tâm thảo nguyên có một hồ nước không lớn không nhỏ, dưới ánh mặt trời, nước trong hồ mang lại cảm giác trong suốt thấy cả đáy, nhìn kỹ mới biết đó là mây trên trời và… trăng?
Canh Nhị nhìn lên bầu trời, cái họ thấy là chân thực sao?
Truyền Sơn và Kỷ 14 nhìn nhau. Kỷ 14 thì bị hấp dẫn, hắn đến giờ vẫn chưa rõ cái gì gọi là truyền tống giữa các vì sao, cái gì là Lam tinh. Truyền Sơn bởi vì đã từng xem qua ký ức Trách Yểm, đối với những khái niệm này cũng khá rõ, chỉ là thế giới này thoạt nhìn rất giống với Lam tinh cố hương của hắn, nhưng chỉ giống ở bề ngoài, chẳng hạn như vành trăng khuyết treo cao cao trên bầu trời Tây Bắc.
“Tự do thật là tốt.” Truyền Sơn hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.
“Ừ.” Kỷ 14 đồng ý. Không ai có thể biết được tâm tình hiện tại của hắn, cái cảm giác biết rõ có tội lại được vô tội thả ra.
“Ta thấy trong thảo nguyên này có người đang chăn thả, thật nhiều… dê, đó là dê ha?” Truyền Sơn hỏi với vẻ không chắc lắm.
“Ừ!” Canh Nhị gật đầu mạnh một cái.
“Thịt dê… thật nhiều thịt dê!” Giọng Truyền Sơn còn hơi run run.
“Ùng ục.” Tiếng động rất gọn gàng. Theo đó, ba người lại cùng làm một động tác ── nhất tề đè dạ dày mình lại.
Trên thảo nguyên xa xa có một lão nhân eo quấn da dê, người để mình trận đứng lên từ bụi cỏ.
“Ack, Canh Nhị.”
“…” Canh Nhị không lên tiếng trả lời, chỉ lặng lẽ lùi về sau một bước.
“Tảng đá kia ngươi đạp trúng người…” Truyền Sơn cũng không ngờ họ vừa mới thoát lao tù đã sắp có khả năng đả thương người vô tội mà bị kiện lần nữa.
Vị lão nhân trông như người chăn dê bụm đầu, bên chân một tảng đá dựng thẳng tắp.
Kỷ 14 bình tĩnh nhất, “Chạy hay giết người diệt khẩu. Hai chọn một đi.”
“Chạy đi, ta nghĩ đối phương rất có khả năng không thấy chúng ta, hơn nữa đối phương cũng không có cách nào chắc chắn tảng đá kia là do chúng ta đá.” Truyền Sơn càng vô sỉ, tính lấp liếm luôn.
“Ngươi quên rồi? Trên tảng đá kia có dấu chân Canh Nhị.” Kỷ 14 nhắc nhở.
Canh Nhị ngó chân mình, Truyền Sơn cũng cười ngó xuống… lập tức sửa lại lời sắp nói ra khỏi miệng.
“14 huynh, cũng không thể nói vậy, dù đối phương có bằng chứng, nhưng Canh Nhị là huynh đệ của chúng ta, ba người chúng ta cùng chung hoạn nạn, chung sinh tử, có thể nói còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nếu đối phương thực sự tìm tới chúng ta, chúng ta cũng không thể giao Canh Nhị ra!”
Kỷ 14 còn đang thấy lạ vì sao người này không nhân cơ hội chọc Canh Nhị một hai câu, nhìn xuống dưới theo ánh mắt Truyền Sơn, cũng lập tức đổi giọng phụ họa: “Ngươi nói đúng lắm.”
Canh Nhị không biết ý trong lời hai người nói, nghe vậy thấy cũng hơi cảm động, lúc này mới nói: “Ta thấy lão nhân ấy không giống như bị làm sao cả, cùng lắm thì đợi lát nữa ta dùng linh lực tẩm bổ bản nguyên cho hắn, để hắn sống lâu mấy năm là được rồi.
“Ý kiến hay. Vậy chúng ta đi xuống thôi, cũng không thể ở đây mãi được, ngươi một lần có thể mang hai người không?” Truyền Sơn cười hi hi hỏi.
Canh Nhị sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.”
Thế là, một lát sau, Canh Nhị mang hai người Truyền Sơn và Kỷ 14, từ trên vách núi thẳng tắp rơi xuống dưới vách núi.
Truyền Sơn đứng ở trên mặt đất bằng phẳng ngửa đầu lên xem, có lẽ là bởi độ nghiêng, cột đá chắc chỉ tầm trăm trượng (1 trượng = 10 thước) thoạt nhìn lại có cảm giác cao không thể với.
“Địa hình ở đây thật là lạ.” Kỷ 14 kinh ngạc.
Không sai, thực sự rất lạ.
Tựa như cái Truyền Sơn tưởng là vách núi, thực ra chỉ là một cột đá cao quá chừng. Chỉ thấy cây cột đá thô to dài rộng khoảng hai trượng, nếu không phải có chiều cao trăm trượng, thoạt nhìn sẽ không giống cột đá mà giống bệ đá nhân công cố ý xây nên.
Nhưng nếu là nhân công xây lên thì mặt tường bốn phía của nó đều có vẻ cực kỳ thô ráp, không giống dấu vết có người mài dũa, hơn nữa từ trên nhìn xuống không thấy được cái khe nào nối giữa nham thạch và nham thạch cả.
Trên cùng cây cột đá hình vuông này, chính là hang đá họ vừa nhảy xuống. Bản thân hang đá đó cũng là khối nham thạch chỉnh thể, thể tích khá lớn, lại có hình tròn, nhìn từ dưới lên giống như là trên cột đá hình vuông có đính một cái đầu hình tròn.
Nhìn lại chân cột đá, bốn phía là một dải đá vụn hình tròn, dải đá vụn không lớn, lấy cột đá hình vuông làm tâm, đường kính nhìn cũng chừng sáu trượng, mà dải đá vụn quanh cột đều là cổ trồng cho gia súc ăn cao cỡ đầu gối.
Lạ nhất là chân cột đá có một giọt nước không biết nho nhỏ không biết bốc ra từ đâu, vây xung quanh cột đá một vòng, chất nước trong suốt sạch sẽ lạ kỳ, làm người ta thấy đã muốn uống một ngụm.
“Điêu luyện sắc sảo.” Truyền Sơn lẩm bẩm.
“Ngươi nghĩ đây là thứ hình thành tự nhiên sao?” Kỷ 14 tự nhận mình cũng đã nhìn thấy không ít cảnh sắc kỳ diệu, nhưng cột đá cùng dải đá vụn này, còn có vòng giọt nước trong như nước suối quanh cột đá, từ xa nhìn lại cũng không có gì đặc biệt, nhưng kết hợp lại với nhau, vẫn rất là có quy tắc, thoạt nhìn khá lạ.
“Chuyện lạ tất có vấn đề. Càn Khôn Tử nhọc lòng bày trận trong trận, cũng không phải đưa Trách Yểm tới dưỡng lão chứ?” Truyền Sơn sờ thanh kiếm không cắm trên đai lưng, trầm tư nói.
Canh Nhị tạm thời không có cảm giác nguy hiểm lại không khẩn trương như hai người, thấy có nước, chạy luôn qua đi rửa tay rửa chân.
“Này này, ngươi cũng không thử xem nước ấy có thể uống hay không.” Truyền Sơn vội vã kêu lên.
Canh Nhị rửa tay xong, phát hiện nước đang tuần hoàn không phải nước đọng, lập tức vốc lên uống, chờ Truyền Sơn cao giọng ngăn lại, y đã ‘ừng ực’ uống một ngụm lớn.
“Không sao.” Canh Nhị chậc lưỡi, “Nước rất ngọt, không có độc. Các ngươi không khát sao?”
Vừa nghe không có độc, Truyền Sơn lập tức đỡ Kỷ 14 tới.
Hai người này không giống Canh Nhị vẫn dùng tay vốc nước uống, thấy trong nước không có gì nguy hiểm liền nhúng đầu vào nước, sùng sục một trận.
“Phù!” Truyền Sơn ngẩng đầu, lắc mạnh, hô to thoải mái.
Canh Nhị thấy người này vẩy bọt nước văng khắp nơi, cẩn thận dịch người sang một bên.
“Các ngươi không cảm thấy ở đây rất nóng sao?” Truyền Sơn vừa nói vừa cởi quần áo, trước kia không có điều kiện thì thôi, hôm nay thấy một hồ nước trong như thế này sao có thể nhịn được.
Tuy biết cơ thể Truyền Sơn không giống người thường, nhưng thấy hắn không hề kiêng dè gì trần truồng người trước mặt hai người, Canh Nhị và Kỷ 14 vẫn không khỏi giật mình.
Kỷ 14 lại nghĩ, thần kinh người này xem ra cũng không phải đơn giản bình thường, thảo nào có thể kết thành đồng bọn với Canh Nhị. Lại bởi thế nghĩ tới bản thân, Kỷ 14 nhịn không được nhếch khóe môi.
Thấy Truyền Sơn tắm rửa sảng khoái lại hô to thoải mái, Kỷ 14 cũng không nhịn được nữa. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, đàn ông đàn ông có gì mà phải kiêng dè chứ, thế là cũng cởi hết quần giày vớ, chỉ là thương thế hắn chưa lành, không thể nhúng thẳng người vào nước, chỉ có thể ngồi trên lau người một phen, mới chỉ có thế thôi, làn nước mát rượi vừa tiếp xúc với thân thể đã cảm thấy người ngợm sung sướng, giống như được sống lại.
Do hai tên nam nhân vừa bẩn vừa thối phá hỏng, trong vũng nước vốn trong suốt đã bị đục ngầu, làm Canh Nhị thấy mà bĩu môi. Cũng may nước trong hồ này thoạt nhìn thì yên tĩnh, thực ra bên dưới lưu động khá mạnh, nước bẩn thoáng cái đã trở lại trong suốt như ban đầu.
Lần tắm rửa này Truyền Sơn không có gì phải gánh vác, tắm xong vẫn không muốn đi ra, lỏa người ngồi luôn ở trong vũng nước giặt quần áo, giặt xong của mình còn giặt luôn cho cả Kỷ 14.
Kỷ 14 ngại ngùng nói câu cảm ơn.
“Ơn huệ gì? Chờ thân thể ngươi tốt rồi lại giúp ta giặt.” Truyền Sơn vui vẻ nói, bên thì thì bắt chuyện với Canh Nhị, “Ngươi xem người ngươi bẩn như thế nào rồi, ngươi không phải thích sạch sẽ nhất sao, sao không xuống tắm? Cũng xả vận xui đi.”
Canh Nhị gãi mặt, trên mặt có chút u sầu.”
“Làm sao vậy?”
“Ta, ta ngại.”
“Ha!” Truyền Sơn bật cười, “Có gì mà ngại? Chẳng lẽ ngươi thực ra không phải nam nhân, mà là nữ cải nam trang?” Truyền Sơn đương nhiên biết y không phải, hắn đã sờ bao nhiêu lần rồi hắn biết chứ.
“Không phải…” Canh Nhị lại không giận, chỉ là nét mặt càng khổ não.
“Này, Nhị Tử, ngươi rốt cục làm sao vậy?” Truyền Sơn kéo một đống quần áo từ trong vũng nước ra, ngồi tới trước mặt Canh Nhị nói.
Canh Nhị thấy thân thể nửa xương khô của Truyền Sơn, nhìn lại thần thái tùy tiện, không hề tự ti của hắn, nhất thời cảm thấy vẻ nhăn nhó của mình khá là dư thừa. Thân thể người ta như thế mà người ta còn chả giấu chả giếm, y như thế này thì được gọi là gì?
Thế là, Canh Nhị hừng hực khí thế không do dự… cởi.
Thực ra Canh Nhị có thể không cần tắm, bằng không cuộc đời trong Hắc ngục tới bảy năm dài, với cái tính thích làm sạch của y chịu được mới là lạ. Chỉ là ai bảo y thấy mà thèm chứ? Cảm giác vốc nước vừa vẩy lên người, ngâm mình trong nước, so với thuật hút bụi, dù sao cái trước cũng thoải mái hơn, nhất là với tình huống có người còn đang cố ý dụ dỗ y.
Canh Nhị vui mừng thoát sạch, đặt mông ngồi vào trong vũng nước, một bên Truyền Sơn hự hự chà giặt quần áo, một bên giải thích cho Kỷ 14 cái gì là tinh cầu, Lam tinh lại là cái gì, truyền tống trận giữa các hành tinh dùng để làm gì.
Canh Nhị ngồi vào trong nước đã thoải mái nheo mắt lại. Nước này, ừm, không tồi. Vũng nước này mà ở Lam tinh, có lẽ lập tức bị đồn thành suối tiên chữa được bách bệnh đi.
Truyền Sơn phơi quần áo lên vách đá gồ trên cột đá, gió không lớn, cũng không lo quần áo bị thổi bay.
“Cảm giác tự to thật là tốt.” Tuy hắn khẩn cấp muốn về Lam tinh, nhưng không thể phủ nhận là, hắn cũng cực kỳ hưởng thụ loại không khí tự do, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái này. Nếu có khả năng, cả đời hắn cũng không muốn vào mỏ than lần nữa, bụi than hắn chịu đủ rồi!
Ngó Canh Nhị nâng cánh tay, nhấc chân, nghiêm túc chà sát bùn đất trên người ở bên cạnh, Truyền Sơn mỉm cười.
Nói chung thì tiến vào mỏ than này cũng không thiệt, không những giải quyết thống khổ của quả xương khô, còn cơ duyên trùng hợp nhập ma đạo, may mắn nhất là hắn đã kết thân được với hai đồng bọn.
Chờ hắn trở lại Lam tinh, giải quyết thù nước nợ nhà, tìm được người nhà rồi sẽ cùng Canh Nhị tu luyện một phen vậy, sau đó cộng thêm Kỷ 14, ba người có thể vừa tu luyện vừa dùng truyền tống trận giữa các hành tinh đến hành tinh khác thăm quan. Cuộc sống như vậy cũng rất tốt đẹp phải không?
Ồ, có lẽ đã lâu chưa gặp ánh mặt trời, da tiểu tử Canh Nhị này thoạt nhìn đúng là mềm, mềm đến mức làm hắn hận không thể véo mạnh mấy cái. Lúc hắn mới từ trong hố bò ra, sờ da mình đã cảm thấy không tồi rồi, nhưng so với Canh Nhị thì hắn chỉ là đệ tử.
Nếu một nữ nhân có làn da như vậy, nam nhân của nàng còn không cưng nàng sao, nếu là tiến cung tuyệt đối là chủ luôn. Nhưng một người nam nhân da mềm đến có thể dùng từ ‘vô cùng mịn màng’ để hình dung thì có chút chà đạp ánh mắt hiềm nghi của nam nhân khác, càng nhìn càng khó chịu.
Canh Nhị chà xong thân thể bắt đầu gội đầu rửa mặt.
“Ơ?” Kỷ 14 ngồi bên kia vũng nước phát ra một tiếng kêu nghi ngờ ngạc nhiên.
Truyền Sơn dừng oán thầm với da Canh Nhị, tiện tay phủ chiếc áo cuối cùng lên vách nham thạch, lội nước qua hỏi: “Làm sao vậy?” Có thể làm Kỷ 14 phát ra tiếng kêu sợ hãi nhất định không phải việc nhỏ.
Kỷ 14 vừa mừng vừa sợ, “Nước này…”
“Nước này thì làm sao?” Hắn có cảm giác khác lạ gì cả.
Kỷ 14 giải thích: “Vết thương của ta vốn không thể dính nước, nhưng ta thấy người bẩn quá, cũng sợ vết thương bị dính bẩn, nước này thấy cũng sạch sẽ, liền tắm luôn một thể, nhưng… ngươi xem!”
Truyền Sơn khom người qua nhìn. Vết thương trên người Kỷ 14 sau khi bôi thuốc trị thương của phái Thanh Vân đã bắt đầu khép lại, nhưng sau đó để dụ địch liền lau thuốc trị thương đã bôi lên đi, hơn nữa để làm vết thương trông như bị ma vật gây thương tích, hắn còn động chút vào miệng vết thương, kết quả vết thương bắt đầu khép lại lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhưng hiện tại xem qua, vết thương đó rõ ràng chưa khép lại hôm nay đã bắt đầu co miệng, tuy chưa khỏi hẳn, nhưng thấy màu da non, rõ ràng đang có chuyển biến tốt đẹp.
“Thực sự chuyển biến tốt đẹp rồi.” Truyền Sơn còn sợ có vấn đề gì, vội vã quay đầu gọi Canh Nhị, “Nhị Tử, ngươi qua xem này, vết thương của 14 huynh…”
Truyền Sơn bỗng nhiên câm điếc, cái đầu xoay qua như bị người điểm huyệt, hoàn toàn cứng đờ.
Kỷ 14 cũng thấy không đúng, cũng tự nhiên nhìn về phía Truyền Sơn.
“Đây là…?!” Kỷ 14 thoáng cái mở to hai mắt nhìn.
Canh Nhị còn đang nghiêng người chịu khó chà sát mái tóc dài của y, một bên vô tình nói: “Không cần lo lắng, nước này có khả năng gột ma tẩy tà, trong nước ẩn chứa linh khí, người thường tắm rửa chỉ có lợi không có hại.”
“…” Một khoảng yên tĩnh, hai người cách đó không xa không ai tiếp lời y.
Canh Nhị thấy lạ ngẩng đầu, vừa nhìn nét mặt hai người, nhất thời liền…. ủ rũ.
“Ta biết ngay sẽ vậy mà… Cũng không phải ta muốn như thế. Sư điệt kia của ta nói không sai, có lẽ ta mặt mũi thế này không nên ra ngoài gặp ai. Nhưng tên họ La kia cũng như thế mà, dựa vào cái gì ngươi cũng nhìn ta như vậy?” Lẩm bẩm, hừ hừ, biểu đạt đầy đủ chút tự ti và khó chịu của y.
“Yêu nghiệt a…!” Truyền Sơn lẩm bẩm nói.
“… Phải!” Tiếng Kỷ 14 nói hơi khàn khàn, hai tay lại bất giác che nửa người dưới.
Truyền Sơn thở dài một tiếng, hắn biết ngay ông trời sẽ không để cho hắn sống an lành mà, tặng cho hắn một đồng bọn còn cần phải chọn một người không bình thường thế này. Không bình thường thì cũng thôi, nhưng người cần chi phải để mặt mũi y như thế?
Truyền Sơn dùng tay trái lành lặn che khuất mặt trái, mặt phải tham lam nhòm qua khe hở nhìn chằm chằm… yêu nghiệt trong nước cách đó không xa.
Đẹp (*)! Thật là ‘Đẹp’! Ngoại trừ từ ‘đẹp’ ra, ngươi sẽ không nghĩ ra được từ gì thích hợp hơn để hình dung khuôn mặt này.
(*) Đẹp (yêu): đẹp theo kiểu mỹ miều, Hán Việt là ‘Yêu’, vẻ đẹp làm người ta say mê, yêu dã, yêu nhiêu đều tả cái đẹp lộng lẫy.
Không có người nam nhân nào có thể nhìn khuôn mặt này mà không phản ứng, cũng không có người nam nhân bình thường nào có thể chống lại sự mê hoặc của khuôn mặt này. Truyền Sơn nhịn không được nghĩ, nếu vợ ta cũng có mặt mũi thế này, ta nhất định xây một tòa nhà trong rừng già núi sâu, ngày nào cũng giấu trong nhà không cho nàng ra ngoài. Loại này mà đi ra ngoài tuyệt đối là hại nước hại dân!
Phản ứng trung thực của thân thể làm Truyền Sơn thấy bi ai, tham gia quân ngũ ba năm, heo mẹ nhiều hơn mỹ nữ, hắn tham gia quân ngũ lại đã hơn năm năm, cộng thêm thời gian trong Hắc ngục, ít nhất hắn có… hai mốt năm không chạm qua nữ nhân. Ai, khi đó hắn nên nghe lời Vương đầu, trong lúc về nhà thăm người thân tìm một nữ nhân thành thân, bằng không cũng không đến mức thèm như ngày hôm nay.
Canh Nhị không phải là nữ nhân thật chứ? Truyền Sơn lau giọt nước khả nghi bên khóe miệng, ánh mắt đáng khinh dời xuống.
Bộ ngực bằng phẳng… Đây không phải vấn đề, da mềm có thể che giấu tất cả khuyết điểm.
Xuống chút nữa, cái bụng bằng phẳng có tám múi… Đây, cũng không phải vấn đề! Nam nhân có thể tập luyện được cơ bụng, nữ nhân lẽ nào không được? (8 múi, phét ko vậy anh @. @)
Lại dời xuống chút nữa, dưới bụi lông mềm mại là một cây…
“A!” Truyền Sơn hú một tiếng quái dị, vội vã vốc nước rửa mắt, thứ vừa mới nhìn thấy không tính! Tẩy sạch tẩy sạch.
Giấc mộng của ta, đã vô tình bị phá hủy như thế. Ông trời ơi người thật nhẫn tâm quá đi, làm ra một nam nhân như thế là sao hả? Đây là khảo nghiệm cho nam nhân hay nữ nhân a? Khuôn mặt ấy vừa nhìn đã là phá hỏng gia đình tốt đẹp của người khác! Canh Nhị ngốc như thế sao lại có khuôn mặt hồ ly tinh hơn cả hồ ly tinh chứ?
Thực ra khuôn mặt của Canh Nhị tuy cực kỳ đẹp, nhưng không mang nữ khí. Người khác chỉ nhìn qua cũng không coi y là nữ nhân. Cái đẹp ấy là loại đẹp trung tính, ông trời làm ra loại này để khảo nghiệm định lực của toàn bộ sinh vật trong thiên hạ. Truyền Sơn tin chắc, dù một con ếch thấy khuôn mặt này của Canh Nhị, cũng sẽ tim đập thình thịch, bơi quên cả duỗi chân luôn.
Lúc Truyền Sơn rửa mắt xong thì đồng thời, huynh đệ phía dưới kia cũng mềm đi.
“Nhị Tử, thực ra ngươi không phải người đi?”
Canh Nhị đổi sắc mặt.
“Trước đây ta tưởng ngươi là yêu quái, nghĩ cũng đúng. Vừa biết tiên đoán, vừa biết thuật đọc tâm, lại biết trận pháp, lại biết chữa thương, còn biết cách tu ma không giống người ta, nhìn lại khuôn mặt đó của ngươi, ai nói là ngươi là con người, ta đập đầu luôn trên cột đá này.”
Canh Nhị yên lặng buông tóc, ngậm miệng nói biện bạch gì.
Truyền Sơn vốn nói xong còn thấy rất sướng, nhưng khi thấy gương mặt yêu nghiệt kia hiện lên vẻ ai oán, hai mắt như khóc như tố cáo loáng thoáng hơi nước, hắn thầm bảo mình đó chỉ là ảo giác, nhưng… vì sao trong lòng hắn như có mười tám mười chín con chuột gặm nhấm, khó chịu muốn chết? Vì sao hắn cảm thấy dường như hắn đã làm một sự việc sai lầm làm nhân thần cộng phẫn thiên lý bất dung.
“Bụp!” Một viên đá nện mạnh vào trán Truyền Sơn, lập tức đầu hắn nổi lên một cục
Canh Nhị lầy viên đá thứ hai từ dưới nước, ước chừng trọng lượng, nhắm ngay mũi tên họ La, ném.
Truyền Sơn bị viên đá ấy đập tỉnh hoàn toàn, toàn bộ suy nghĩ miên man không cánh mà bay, hắn bụm mũi, nước mắt, máu mũi cùng chảy, nhảy dựng kêu to: “Canh Nhị ngươi làm gì? Phản rồi hả! Dám đập lão đại nhà ngươi! Ngươi có biết cái gì gọi là ‘thắng không anh hùng’ hay không? Ta bây giờ không dùng được chút ma công nào!”
Canh Nhị giạng hai chân đứng trong nước, một tay cầm một viên đá, hằm hè kêu: “Ta cũng không dùng linh lực, nếu ta dùng linh lực ném ngươi, ngươi nghĩ bây giờ đầu ngươi còn trên cổ sao?”
Ta ném!
Canh Nhị y không ngại người khác nói y là yêu quái, nhưng y rất để ý miệng tên họ La, cảm giác cái giọng điệu của hắn thực sự giống y đúc kiểu… chòng ghẹo mà sư điệt từng nói với y?
“Này, ngươi còn ném là ta phản kích đấy.”
Nếu là Canh Nhị trước đây, hắn đã sớm xông lên giáo huấn y nên tôn kính lão đại của y thế nào, nhưng đối với khuôn mặt ấy, hắn không đành lòng nổi.
Kỷ 14 ngồi bên nước suối thong dong nhìn Canh Nhị yêu nghiệt, trần truồng, chạy vòng quanh cột đá truy sát Truyền Sơn cũng trần truồng như thế. Truyền Sơn nửa người xương khô hôm nay không biết là mềm lòng hay sao, bị Canh Nhị truy sát chỉ la oai oái chứ không đáp trả.
“Tự do thật tốt.” Kỷ 14 than thở, sau đó làm bộ duỗi chân không thèm để ý.
“Bùm bùm!” Truyền Sơn cả người nằm sấp vào trong vũng nước, bị Canh Nhị đuổi theo đằng sau cưỡi trên lưng đấm một trận.
Kỷ 14 ngó nửa người dưới đã an tĩnh của mình, tốt, định lực của hắn trước vẫn tốt như xưa, vừa rồi chỉ là kinh ngạc quá, khi biết khuôn mặt ấy, làn da ấy là của huynh đệ mình thì khỉ gió mơ màng tư xuân đều bay lên chín tầng mây hết.
Thấy Truyền Sơn thực sự bị đánh quá đáng thương, cũng không muốn để Canh Nhị tiếp tục kiêu ngạo nữa, Kỷ 14 đá chân Truyền Sơn, nói: “Cái mặt mà thôi, hàng bên trong cũng không đổi.”
Truyền Sơn uể oải ngước mặt từ trong nước lên, hết sức đau thương nói: “Ta không ra tay được với cái mặt ấy.”
“Đó là ngươi đang kỳ thị!” Canh Nhị xoay người hát vang bài ca nông nô, cưỡi trên người Truyền Sơn diễu võ dương oai.
“Ngươi không muốn ta ‘kỳ thị’ ngươi?” Truyền Sơn nghiêng đầu lé mắt nhìn yêu nghiệt cưỡi trên người mình.
“Đương nhiên không muốn.” Yêu nghiệt ngóc đầu kiêu ngạo nói.
“… Được.”
Từ ‘được’ vừa nói xong, Truyền Sơn đột nhiên xoay người, tay bóp cổ Canh Nhị, đặt ở trong vũng nước nhấc tay liền đánh. Má ơi, cái mặt đẹp thì làm sao, đánh vài lần cho quen.
“Úi úi!” Canh Nhị liều mạng giãy dụa trong vũng nước. Thằng bé này là một người thành thật, đối phương không sử dụng ma lực, y cũng dùng sức người thường đánh với người ta.
Nhưng do năng lực chênh lệch, một thằng bé thành thật như y sao có thể đấu lại với kiêu binh họ La đã lăn lộn nhiều năm trong quân đội, mặt thì chính nghĩa lẫm liệt thực ra là một tên gian trá láu cá quỷ kế đa đoan chứ?
Thấy Canh Nhị với khuôn mặt ấy, bị Truyền Sơn bắt nạt vừa khóc vừa cười hết sức thê thảm, một góc nào đó trong lòng Kỷ 14 bị lấp đầy, cảm giác thỏa mãn khó mà tả được làm khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười cực tà ác…. Thì ra ta cũng không bình thường lắm? Kỷ 14 tự nhận định.
“Các ngươi là đệ tử nhà ai? Sao lại chạy tới cột mốc ranh giới vui đùa ầm ĩ? Còn không mau đi ra!”
Truyền Sơn đè trên người Canh Nhị, ghé vào lỗ tai y nói: “Nhị Tử (*), ngươi thảm rồi. Lão đầu ngươi đập trúng đầu đã tìm tới cửa.”
(*) Nhị Tử: thằng hâm, thằng đơ
“Đừng gọi Nhị Tử, ngươi đứng lên cho ta.” Canh Nhị cố gắng xoay người.
Truyền Sơn đè người y không nhúc nhích, “Vì sao không thể gọi ngươi Nhị Tử, ngươi không phải lão Nhị của ta sao?” Hừm? Lời này nghe sao lạ vậy? Mau chóng sửa lại lời: “Nói, ai là lão đại của ngươi?”
“Ngươi mau đứng lên, có người tới.” Canh Nhị da mặt mỏng, tứ chi liều mạng giãy dụa.
“Ngươi thừa nhận ta là lão Đại của ngươi, đồng thời sau này đều nghe theo lời ta, ta để ngươi đứng lên.”
“Ngươi, ngươi bắt nạt người ta.”
“Bắt nạt ngươi thì làm sao? Có giỏi ngươi cắn ta đi!” Truyền Sơn vô sỉ ác ý nhéo một cái trên mông người ta, ui thôi rồi, sướng cả tay.
“Ngươi còn không đứng dậy, ta, ta sẽ không giúp ngươi trở về.” Canh Nhị dùng đòn sát thủ.
“… Được rồi. Coi như ngươi giỏi.” Truyền Sơn còn chưa bắt nạt đủ, không cam lòng bò dậy khỏi lưng người ta, “Chờ đã! Ngươi đừng đứng dậy, ta đưa quần áo cho ngươi.”
Đừng hỏi hắn vì sao lại nói thế, nói chung trước khi hắn mặc quần áo, hắn đã ném quần áo cho Canh Nhị mặc trước.
Quần áo còn chưa khô hẳn, nhưng có người tới cũng không thể trần truồng gặp người ta được, ba người rời khỏi vũng nước, quay ra sau cột đá nhanh chóng mặc quần áo, chờ thu dọn xong xuôi, lúc này mới đi ra từ sau cột đá nhìn về phía người vừa tới.
Người tới chính là ông lão bị tảng đá đập trúng, ông lão thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tuổi chừng hơn sáu mươi, vóc người không cao, thoạt nhìn còn lùn hơn Canh Nhị nửa cái đầu.
Ông lão từ khi nói câu kia thì vẫn đứng ở sát ranh giới giữa bãi cỏ cho gia súc và dải đá vụn, không đi bước nào về phía trước, cũng không mở miệng nữa, chỉ nhìn ba người trong dải ranh giới cột mốc, trong mắt có nghiền ngẫm và quan sát.
Lúc nhìn thấy Kỷ 14, trong mắt lão hiện ra một tia nghi hoặc, sao lại là một người bình thường? Lúc nhìn tới Canh Nhị, mắt lão hiện lên kinh diễm và giật mình, một nam nhân có mặt mũi như thế đúng là khiến người ta giật mình. Lúc nhìn đến Truyền Sơn, lão nhân sờ cằm. Xem ra chắc là người tu ma, mùi máu tươi trên người cũng đậm, nhưng tu vi lại gần bằng không? Hay là lão nhìn lầm rồi?
“Chào tiền bối, xin hỏi đây là nơi nào? Cột mốc ranh giới ngài nói là cái gì?” Truyền Sơn bước một bước về trước, chưa mở miệng đã cười, làm đường vân đen kỳ dị trên mặt hắn giảm bớt vẻ quỷ dị. Chỉ là quần áo mặc trên người hơi chật vật, Canh Nhị lòng dạ hẹp hòi chỉ giúp Kỷ 14 và chính y chỉnh lại trang phục, quên luôn mất hắn.
“Tiểu tử, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tên gì, là đệ tử nhà ai, sao lại ở đây?” Ông lão dường như không bị dọa bởi hình dáng nửa người xương khô của Truyền Sơn, giương giọng hỏi vặn.
“Tại hạ họ La, không có sư môn, hai vị bên cạnh là đồng bọn ta kết bạn trên đường. Ba người chúng ta đều đến từ Lam tinh, lúc kết bạn du lịch, do không cẩn thận khởi động một truyền tống trận giữa các hành tinh nên mới bị chở tới đây. Không dối gạt lão ngài, ba người chúng ta đến giờ vẫn còn mơ màng, ngay cả bị chở tới đâu cũng không biết.”
Truyền Sơn thẳng thắn vô tư, ra vẻ thành khẩn giải thích. Có thể không thành khẩn sao? Người ta thấy bọn họ rồi, nhất là hắn mà không có chút kinh ngạc nào, có thể thấy đối phương tuyệt không phải người thường, hơn nữa thân linh khí trên người đối phương cũng không lừa được ai.
“Các ngươi đến từ Lam tinh?”
“Phải.” Truyền Sơn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện kỳ diệu, vì sao người không cùng hành tinh lại nói cùng một ngôn ngữ? Hay là Canh Nhị biết nguyên do?
“Các ngươi không biết nơi hiện tại các ngươi đang đứng là tinh cầu gì sao?”
“Không biết. Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Nơi này là hậu thổ tinh, cùng một hệ hành tinh với Lam tinh của các ngươi. Nhưng Lam tinh là tinh cầu lớn, chỗ chúng ta ở là mép ngoài hệ hành tinh, cũng là nơi cằn cỗi nhất cả hệ.” Lão nhân cười nói.
Canh Nhị nghiêng đầu, là vậy sao? Vì sao có chút khác biệt với hình ảnh các hành tinh trong trí nhớ của y? Hậu Thổ tinh… Tên này nghe khá là quen thuộc, nhưng chốc lát y không đối chiếu được nó với hệ hành tinh trong đầu y. Đành chịu thôi, y đã đi qua, nghe qua, gặp qua rất nhiều tinh cầu rồi. Ừm, vả lại để y nghĩ kỹ lại, y nhất định sẽ nhớ ra.
“Cằn cỗi? Tiền bối nói đùa, tinh cầu xinh đẹp thế này nếu cũng là nơi cằn cỗi, vậy Lam tinh của chúng ta… Ha hả.”
Nghe Truyền Sơn khen ngợi sự xinh đẹp của Hậu Thổ Tinh, ông lão nhướn mày, cười mà không nói.
“Tiền bối, ngài biết chỗ nào có truyền tống trận công cộng không?”
“Mới đến đã muốn về?” Giọng ông già nói rất hùng hậu, ngay cả tiếng cười cũng sang sảng.
“Ha hả, trong nhà còn có việc gấp phải làm, ba người chúng ta đột nhiên chạy tới nơi đây, người trong nhà cũng không biết. Sợ họ lo lắng, đương nhiên phải sớm trở lại càng tốt.”
“Ừ, cũng đúng. Đã thế thì, các ngươi đi theo ta.” Ông lão xoay người, ngoắc để họ đuổi theo.
Canh Nhị thân là người có tu vị mạnh nhất trong ba người, tự giác là người đầu tiên đi tới, Truyền Sơn theo sát đằng sau, Kỷ 14 cảm thấy cơ thể tốt hơn rồi, không muốn để người khác dìu, đi ở cuối cùng.
“Tảng đá kia là ngươi đá?” Ông lão bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Canh Nhị. Trong ba người, chỉ có Canh Nhị đi chân trần, lại so sánh hình dạng, lập tức có thể biết thủ phạm là ai.
Canh Nhị đỏ mặt, đầu cúi thấp y như nàng dâu vừa mới về nhà chồng, giọng cũng thấp: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
… Trên mặt ông lão hiện lên vệt đỏ ửng khả nghi.
Lau mồ hôi lạnh bỗng nhiên toát ra trên trán, ông lão cười xấu hổ: “Không sao, ta tùy tiện hỏi thôi. Ha hả, lần sau cẩn thận là được.”
“Cảm ơn.” Canh Nhị vừa nghe ông lão nói vậy, trên mặt lập tức cười như hoa nở.
… Ông lão dùng hết sức mới quay người được, vừa quay người đã hít sâu một hơi. Yêu nghiệt a! Ngay cả người tu luyện đã sáu trăm năm, tự nhận là định lực không thua kém tu phật cùng kỳ cũng không chịu nổi nụ cười yêu nghiệt ấy. Đây, đây quả thực chính là tạo hóa trêu ngươi! Sao lại có người mặt yêu nghiệt thế chứ?
Đang lúc nói chuyện, Canh Nhị đã vượt qua dải đá vụn giẫm một chân vào bãi cỏ cho gia súc, chân vừa giẫm xuống đã thấy hoa mắt.
“A!”
Cảm giác vừa rồi của y không sai, cột mốc ranh giới này chính là một huyễn trận cỡ nhỏ, cảnh đẹp họ thấy trên đỉnh cột mốc ranh giới cũng phần lớn là huyễn trận. Nhưng trận pháp này bố trí rất tinh xảo, trong thật có giả, trong giả có thật, hư hư thực thực làm người ta khó phân biệt thật giả, mặt khác hắn còn quên một việc….
“Làm sao vậy?” Truyền Sơn vội vã bước nhanh hơn.
“Đừng tới đây!” Canh Nhị muốn ngăn Truyền Sơn lại.
Nhưng đã không còn kịp rồi, Truyền Sơn sốt ruột an nguy của Canh Nhị đã giẫm một chân vào bãi cỏ cho gia súc.
Đây là?! Còn chưa kịp kinh ngạc tất cả điều thấy trước mắt, Truyền Sơn bỗng nhiên cảm thấy thân thể nặng vô cùng, chỉ cảm thấy trên người tựa như có trọng lượng ngàn cân.
“Bịch!”
Truyền Sơn lấy tư thế đầu rạp xuống đất nằm sấp trên mặt đất đầy đá vụn sắc lẻm.
Bình luận truyện