Khinh Ngữ
Chương 4
Ngày thứ hai biến thành con trai, lúc trời vừa mới hưng hửng sáng Lâm Khinh Ngữ đã thức giấc, cả người tràn đầy năng lượng xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó cầm cuốn sách tiếng Anh lên, đang định ra khỏi cửa, thì mọt sách trâu bò tỉnh giấc.
Chu Hưng vừa ngủ dậy mắt mũi kèm nhèm hỏi cô: “Cậu định đi đâu đấy?”.
“Đi ôn bài buổi sáng.”
Chu Hưng nhìn chằm chằm vào cô bằng vẻ mặt “Tớ vẫn còn đang mơ sao”.
Lâm Khinh Ngữ cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, nhẹ nhàng phơi phới bước chân ra khỏi phòng ngủ, đi tới rừng cây nhỏ, đánh thức Tô Dật An cô độc trầm tư suốt cả một đêm, vừa mới chợp mắt dậy, cô không nghe thấy tiếng nguyền rủa của Tô Dật An, nên sau khi tự mình học bài của mình xong, lại vui vẻ phấn chấn đi tới giảng đường.
Từ trước đến nay Lâm Khinh Ngữ chưa từng chú tâm vào việc nghe giảng bao giờ, nên mãi cho đến khi hết giờ bước chân ra khỏi phòng học, trong đầu cô toàn là nội dung trên giảng đường, vì thế khi ăn một cái tát thẳng mặt, khiến Lâm Khinh Ngữ không kịp có bất kỳ phản ứng đón đỡ nào.
Dây thần kinh ở mặt truyền đến cảm giác đau đớn mà không cần phải thông qua suy nghĩ, nên sau khi cơn đau bỏng rát trên mặt trôi qua hồi lâu, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ mới hồi tỉnh lại được, ngây người cúi đầu nhìn một nữ sinh thấp hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt…
Lý Tư Hà.
Cô ta cắn răng, ánh mắt căm hận, giống như nhìn thấy kẻ thù, nhưng hai mắt đỏ hồng lại lấp lánh nước mắt.
Đúng chuẩn dáng vẻ tổn thương khổ sổ đau đớn phẫn hận kẻ phụ tình.
Bước chân của đám bạn học xung quanh bất giác cũng dừng cả lại, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Lâm Khinh Ngữ cân nhắc, cảm thấy tan học mà đến chỗ hành lang đâu đâu cũng toàn là người thế này để cãi nhau thì quả thực chính là đang diễn kịch cho người khác xem, lại còn không thể thu tiền nữa chứ.
Vì thế cô nhịn đau: “Qua kia rồi nói.” Cô nhấc chân định đi tới chỗ ít người qua lại hơn, nhưng vừa mới sải được một bước, thì Lý Tư Hà lại kéo cô về, để cô quay người lại, vung tay giáng thêm một cái tát nữa.
Cảm giác đau đớn bỏng rát hai bên má vốn dĩ khiến cho lửa giận trong người Lâm Khinh Ngữ bốc lên phừng phừng, cộng thêm ánh mắt nhìn ngó của mọi người xung quanh càng nhiều càng khiến cơn phẫn nộ của cô nhân lên gấp đôi.
“Anh coi tôi là gì hả! Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy chứ!” Lý Tư Hà hét lên, âm thanh ồn ào của đám người bu quanh đều tắt ngấm trong chớp mắt. Trước khi Lâm Khinh Ngữ kịp nổi điên, thì cô ta đã bật khóc trước, “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy……”
Mọi người xung quanh lại bắt đầu xì xào bán tán.
Này, đây đúng thật là bị ép phải nổi điên rồi. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ thầm giận dữ, con nhỏ thảo mai rất hãm này trước giờ vẫn rất biết diễn kịch, nếu cô thật sự là đàn ông, thì nể tình cái màn khóc lóc này của cô ta nói không chừng cô còn không so đo tính toán gì, nhưng cô lại không phải!
Vì thế Lâm Khinh Ngữ bắt đầu xắn tay áo, nghĩ rằng dù sao vở kịch này cũng bị mọi người xem miễn phí hết cả rồi, cô không ngại phải diễn nhập vai hơn chút nữa.
Vừa nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ xắn tay áo, Lý Tư Hà cũng đờ người: “Anh định đánh tôi?”.
Phải đấy, cô cũng muốn được một màn trái phải đều giương cung bắn được tên lắm, hai bắp tay rừng rực đã không, thể, nào, nhịn, thêm, được, nữa!
Đúng vào lúc định xử lý cô ta, thì bên cạnh đột nhiên có người kéo cánh tay đã trở thành Kỳ Lân Tí (1) của cô lại, cô quay đầu nhìn, là Tạ Thành Hiên.
(Kỳ Lân Tí hay cánh tay Kỳ Lân, xuất hiện trong tác phẩm Phong Vân, nhờ có một cơ duyên nên Bộ Kinh Vân – một trong hai nhân vật chính của truyện, được ghép cánh tay “Kỳ Lân Tí”, có sức mạnh phi thường và chịu nóng tuyệt vời. Cánh tay Kỳ Lân đã giúp cho Bộ Kinh Vân rất nhiều, mỗi lần sử dụng chưởng bằng cánh tay này thì đối phương đều cảm giác như thấy con hỏa Kỳ Lân xuất hiện.)
“Lâm Thanh Vũ.” Cậu nhỏ giọng gọi.
Tiếng gọi ấy đã khiến Lâm Khinh Ngữ bừng tỉnh, tuy hiện giờ cô vẫn ngầm thừa nhận bản thân là con gái, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, cô là một thằng con trai hàng thật giá thật nam tính đầy mình. Chuyện một thằng con trai nam tính đầy mình lại đi đánh con gái, nói thế nào cũng thấy khó lọt tai.
“Được, không đánh cô nữa.” Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn Lý Tư Hà, “Chuyện của hai chúng ta coi như đã thanh toán xong, cô cũng đừng chạy khắp nơi khóc lóc oan ức nữa, dựa vào cái tính cách này của cô, thì chúng ta cũng không ai có lỗi với ai đâu.” Nói xong Lâm Khinh Ngữ xoay người đi thẳng, mặc kệ Lý Tư Hà khóc lóc thương tâm dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bước chân của cô vừa nhanh lại vừa vội, một ổ lửa cháy phừng phừng từ giảng đường đến thẳng chỗ rừng cây nhỏ, cô giẫm lên đám rễ cây, xông tới thoi một cú lên cái thân già của cây cổ thụ.
Vừa hay Tô Dật An cũng đang ngắm cảnh lá trên thân cây mình rơi rụng tiêu điều, trầm mặc và ưu thương cảm khái thế sự vô thường, sau đó đột nhiên lại bị Lâm Khinh Ngữ buồn bực bức xúc đấm cho một phát.
Hắn không đau, nhưng nhìn những chiếc lá trên trạc cây xào xạc xào xạc rời xa mình, cảm giác xấu hổ của Tô Dật An về bệnh hói đầu lập tức biến thành sự phẫn nộ đối với Lâm Khinh Ngữ.
Nhưng sự phẫn nộ của hắn căn bản không thể nào biểu đạt được, ngược lại Lâm Khinh Ngữ lại nhét đầu vào trong hốc cây của hắn, không ngừng gầm thét trong đó:
“Muốn biến trở lại thành con gái để ăn thua đủ với cô ta quá! A! A!” Toàn bộ khoang bụng là tiếng rít gào quanh quẩn vang vọng như tiếng sư tử của Lâm Khinh Ngữ, cô gào một câu còn chưa đủ, tiếp tục gào thêm câu thứ hai, “Con nhỏ thảo mai chết giẫm! Chết giẫm! Chết giẫm!”.
Quả thực Tô Dật An sắp bị âm thanh vang vọng đó làm cho sốc mà nôn ra đây rồi.
Lâm Khinh Ngữ gào xong, còn hung hăng đá vào gốc cây của hắn cho hả giận.
Đá vào đâu vậy hả con nhỏ chết tiệt kia! Mẹ nó chứ phải biết trân trọng và bảo vệ hoa cỏ cây cối chứ!
Á…….
Hắn thật sự muốn mở miệng! Tô Dật An cho rằng, nếu giờ hắn có thể mở miệng ra được, thì hắn nhất định vừa mở miệng đã có thể xổ một tràng diệt gọn cô! Vì thực sự hắn có quá nhiều…… phẫn nộ.
Lâm Khinh Ngữ lại thụi thêm vài cú rất mạnh nữa lên thân cây, mãi cho đến khi nắm tay đau đớn sưng đỏ, cô mới chịu thu tay về, quăng người đặt mông ngồi lên một cái rễ cây: “Tức chết đi được! Hôm nay tôi muốn đổi về làm con gái, xem tôi có xử đẹp được cô không!”.
Nhưng…… nếu hiện giờ cô vẫn trong cơ thể của con gái, thì có lẽ tan học Lý Tư Hà sẽ không xông đến cửa phòng học để đánh cô đâu. Suy cho cùng ở thế giới trước kia, ân oán giữa cô và Lý Tư Hà, không đơn giản chỉ dựa vào nắm đấm là có thể giải quyết được.
Thực ra, trước khi Lâm Khinh Ngữ xin tạm nghỉ học hồi năm ba, mối quan hệ giữa cô và Lý Tư Hà vẫn thuộc kiểu bạn học bình thường nước sông không phạm nước giếng, mọi người gặp mặt còn có thể nở nụ cười chào hỏi xã giao.
Nhưng sau khi Lâm Khinh Ngữ thôi học, dưới áp lực về vấn đề kinh tế, mỗi ngày từ sáng đến tối làm đến ba công việc khác nhau, trong đó bao gồm cả việc buổi tối đến quán bar làm nhân viên phục vụ, vào một hôm đi làm phục vụ, trong lúc cô không chú ý, đã bắt gặp Lý Tư Hà đi với…… rất nhiều người đàn ông.
Những người đàn ông đó cũng không thể coi là còn trẻ nữa, tuổi trạc tầm trên dưới ba mươi bốn mươi tuổi, bọn họ gọi rất nhiều rượu, còn Lý Tư Hà thì ngồi bên cạnh uống cùng, cười nói lả lơi, ồn ào nhốn nháo, để mặc cho tay chân những đàn ông đó vuốt ve cơ thể mình, cô ta mang đến bầu không khí ám muội náo nhiệt mà lại có phần điên loạn.
Lâm Khinh Ngữ biết Lý Tư Hà đã có bạn trai trong trường, cô ta ngoại hình xinh xắn, bạn trai cũng cao ráo đẹp trai, là một cặp khiến mọi người trong trường vô cùng ngưỡng mộ.
Vì thế khoảnh khắc nhận ra Lý Tư Hà, Lâm Khinh Ngữ biết ngay, mình đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Cô cúi đầu quay người đi, không định đi tới bàn đó nữa. Đó là chuyện của người khác, là cuộc đời của người khác, bản thân cô sống vui vẻ là được, người khác không có tư cách gì đứng trên đỉnh cao của ngọn núi đạo đức để bàn luận lung tung……
Suy cho cùng, sống trong cái xã hội như một vũng bùn này, bản thân cô cũng chẳng thể nào làm một người sống mà không hôi tanh mùi bùn được. Việc cô có thể làm, chính là quản lý bản thân cho tốt, bảo vệ chính mình, sau đó đấu tranh để sống tiếp.
Nhưng quán bar là một nơi rất rộng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Lâm Khinh Ngữ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì chạm mặt Lý Tư Hà đang nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa tay.
Lâm Khinh Ngữ do dự một thoáng, nhưng chỉ trong một thoáng này thôi, đã đủ để khiến Lý Tư Hà ngẩng đầu lên nhìn thấy cô trong gương.
Sau đó hai người cùng ngẩn ra.
Bầu không khí vừa cứng nhắc vừa lúng túng.
Lâm Khinh Ngữ đành vỗ vỗ ngực mình: “À…… tớ làm thêm ở đây.”
Lý Tư Hà cũng không nói gì, gật gật đầu, lảo đà lảo đảo đi ra.
Sau khi quay về ngồi lại bên cạnh đám đàn ông kia, cô ta đặc biệt gọi Lâm Khinh Ngữ đến, kêu rất nhiều rượu, vì như vậy, hoa hồng của việc mua rượu sẽ được tính cho Lâm Khinh Ngữ. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ biết rõ điều đó, Lý Tư Hà mua chuộc cô, để cô không tiết lộ điều gì hết.
Lâm Khinh Nghĩ vốn cũng nghĩ thế, cô cũng chẳng thích thú gì mà đi kể lể chuyện đó. Cô thành thực biết điều nhận khoản “tiền hối lộ” ấy, để Lý Tư Hà yên tâm, sau đó quay người đi làm việc của mình.
Lúc đó cô đã tưởng rằng, mọi việc như vậy là xong.
Nhưng không ngờ là tất cả còn lâu mới dừng lại ở đó.
Việc Lý Tư Hà làm “gái hầu rượu” không biết tại sao lại truyền đến tai bạn trai của cô ta.
Lúc Lâm Khinh Ngữ quay lại trường để giao những giấy tờ xin nghỉ học đã biết được chuyện này từ miệng một người bạn cùng phòng, hai người cãi nhau ầm ĩ, thậm chí náo loạn đến tận chỗ thầy cô giáo, giáo viên dạy bọn họ đều là những người nghiêm khắc bảo thủ, lập tức mời bố mẹ Lý Tư Hà lên trường nói chuyện. Cô ta liền bị bố mình tát đến hơn chục cái bạt tai rất mạnh ngay tại chỗ.
Đúng là vô cùng xấu hổ……
Lúc Lâm Khinh Ngữ nghe được chuyện này, trong lòng luôn loáng thoáng thấy bồn chồn bất an.
Đến chiều, đám bạn cùng phòng nói với cô rằng Tạ Thành Hiên có một trận đấu bóng rổ ở nhà thi đấu, Lâm Khinh Ngữ liền hí hửng chạy tới xem, vừa hay gặp Tạ Thành Hiên ở ngay cửa nhà thi đấu, Tạ Thành Hiên còn hỏi cô tại sao lại đột nhiên xin nghỉ học, thì “vù vù” một cái tát ở bên cạnh bay tới.
Cái tát này khiến đầu óc cô choáng váng thiếu chút nữa là ngã ra đất.
Tạ Thành Hiên đứng chắn trước mặt cô ngăn Lý Tư Hà lại, nhưng Lý Tư Hà lại bắt đầu mắng mỏ cô không tiếc lời, nào thì cô không quản nổi cái miệng tiểu nhân của mình, nói cô lòng dạ hẹp hòi sợ bị người khác giành mất miếng cơm, Lâm Khinh Ngữ ra sức phản bác: “Tớ không hề nói với ai về chuyện hôm đó, tớ chỉ tạm thời làm thêm ở quán bar thôi.”
“Nực cười! Tạm thời làm thêm ở quán bar mà còn dám nói tôi sao! Cô kể hết thân phận của tôi ra, vậy cô nghĩ bản thân cô thì trong sạch được bao nhiêu!”.
“Tớ chỉ đi làm thêm thôi.”
“Làm thêm? Khách cho cô tiền cô có nhận không? Phần trăm tiền rót rượu cô có cầm không?”.
Lâm Khinh Ngữ không trả lời.
Đúng vậy, tiền khách đưa, cô nhận, phần trăm rót rượu, cô cầm.
Cô cần tiền, tiền là điểm yếu duy nhất của cô. Nơi tăm tối không muốn để ai nhìn thấy cất giấu sự túng quẫn và dè dặt cẩn trọng trong cuộc sống của cô, đã hoàn toàn bị phơi bày ra ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy đấy.
Lâm Khinh Ngữ vĩnh viên không thể nào quên được trong lúc cô chìm vào trong im lặng, Tạ Thành Hiên đã quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy kinh hãi sửng sốt. Cô vĩnh viễn không thể nào quên được âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ của đám bạn cùng học đang đi đi lại lại xung quanh. Càng không thể quên được những lời chế giễu khích bác của Lý Tư Hà.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, bối rối bỏ đi.
Sau khi bố Lâm Khinh Ngữ qua đời, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân không phải là một người may mắn. Trong cuộc sống của cô thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện những khoảng khắc khiến con người ta thấy lúng túng khó xử, nhưng trước giờ không có khoảng khắc nào giống khoảng khắc đó, nó khiến cô giống như phải chịu một nỗi nhục nhã không gì bì được, toàn thân run rẩy không thốt nổi lên lời, thậm chí đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, vẫn khó lòng quên được.
“Tại sao bạn gái tôi tìm lại cứ nhất định phải là Lý Tư Hà chứ.” Lâm Khinh Ngữ nhớ tới chuyện năm đó, thật sự càng nghĩ lại càng thấy điên tiết, tức đến nỗi tay trái bẻ bẻ khớp tay phải, “Mắt mũi kiểu gì kỳ vậy, sao lại nát bét đến mức độ này chứ.”
Cô ghét Lý Tư Hà, không phải vì cô ta đã sống một cuộc đời của bản thân quá tùy tiện, mà ghét cô ta vì đã giẫm đạp lên cuộc đời của người khác quá tùy tiện.
Trong mắt của Lâm Khinh Ngữ, Lý Tư Hà là người không có quy tắc chuẩn mực.
Lâm Khinh Ngữ bẻ tay mình, bẻ mãi bẻ mãi thì đột nhiên ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại thì, năm đó bị Lý Tư Hà tát, hình như cũng tầm tầm này thì phải.
Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiêm túc tính toán lại thời gian. Năm đó cô học năm ba được hai tháng thì bị buộc thôi học, sau đó nghỉ mất một năm, đợi đến khi cô quay lại học tiếp năm ba, thì đám người Lý Tư Hà, Tạ Thành Hiên đã lên năm thứ tư, lúc cô học đến năm thứ tư, thì bọn họ đã tốt nghiệp rời trường, vì thế có lẽ hiện giờ thời gian ở thế giới này có lẽ muộn hơn so với trước đây của cô tầm hai năm.
Cuối tuần trong trận thi đấu bóng rổ của Tạ Thành Hiên, cô bị Lý Tư Hà giáng cho hai cái tát…… thời gian sai lệch cũng tầm vài ngày là cùng.
Lẽ nào, số mệnh thật sự tồn tại ư? Những chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra, chỉ là vì lựa chọn điểm mù trong một không gian và thời gian nào đó xảy ra không giống nhau, và sử dụng những hình thức biểu hiện ra ngoài không giống nhau. Cũng chính là……
Dãy số xổ số tuần sau mở thưởng vẫn giống hệt với lúc trước, dao động trên thị trường chứng khoán trong tuần về cơ bản là y như nhau.
Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nổi cáu nện một cú lên rễ cây: “Mẹ nó chứ!”.
Tô Dật An nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngây ngẩn một lúc xong, lại bò lên hét toáng vào trong khoang bụng hắn: “Tại sao tôi không lại không đi mua vé số, tại sao tôi không chơi chứng khoán! Tại sao tôi không phải là sinh viên khoa tài chính? Tại sao không phải? Tại sao không phải? Tại sao cái hốc cây nhà cậu không thể trả lời được câu hỏi của tôi!”.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Dật An lúc này là……
Tại sao hắn không phải là một lưỡi đao có thể dự do hành tẩu chứ? Như vậy hắn có thể trực tiếp tiễn cô nàng tai họa này đi gặp Thượng đế, để Thượng đế trả lời tất cả mọi thắc mắc của cô.
Chu Hưng vừa ngủ dậy mắt mũi kèm nhèm hỏi cô: “Cậu định đi đâu đấy?”.
“Đi ôn bài buổi sáng.”
Chu Hưng nhìn chằm chằm vào cô bằng vẻ mặt “Tớ vẫn còn đang mơ sao”.
Lâm Khinh Ngữ cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, nhẹ nhàng phơi phới bước chân ra khỏi phòng ngủ, đi tới rừng cây nhỏ, đánh thức Tô Dật An cô độc trầm tư suốt cả một đêm, vừa mới chợp mắt dậy, cô không nghe thấy tiếng nguyền rủa của Tô Dật An, nên sau khi tự mình học bài của mình xong, lại vui vẻ phấn chấn đi tới giảng đường.
Từ trước đến nay Lâm Khinh Ngữ chưa từng chú tâm vào việc nghe giảng bao giờ, nên mãi cho đến khi hết giờ bước chân ra khỏi phòng học, trong đầu cô toàn là nội dung trên giảng đường, vì thế khi ăn một cái tát thẳng mặt, khiến Lâm Khinh Ngữ không kịp có bất kỳ phản ứng đón đỡ nào.
Dây thần kinh ở mặt truyền đến cảm giác đau đớn mà không cần phải thông qua suy nghĩ, nên sau khi cơn đau bỏng rát trên mặt trôi qua hồi lâu, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ mới hồi tỉnh lại được, ngây người cúi đầu nhìn một nữ sinh thấp hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt…
Lý Tư Hà.
Cô ta cắn răng, ánh mắt căm hận, giống như nhìn thấy kẻ thù, nhưng hai mắt đỏ hồng lại lấp lánh nước mắt.
Đúng chuẩn dáng vẻ tổn thương khổ sổ đau đớn phẫn hận kẻ phụ tình.
Bước chân của đám bạn học xung quanh bất giác cũng dừng cả lại, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Lâm Khinh Ngữ cân nhắc, cảm thấy tan học mà đến chỗ hành lang đâu đâu cũng toàn là người thế này để cãi nhau thì quả thực chính là đang diễn kịch cho người khác xem, lại còn không thể thu tiền nữa chứ.
Vì thế cô nhịn đau: “Qua kia rồi nói.” Cô nhấc chân định đi tới chỗ ít người qua lại hơn, nhưng vừa mới sải được một bước, thì Lý Tư Hà lại kéo cô về, để cô quay người lại, vung tay giáng thêm một cái tát nữa.
Cảm giác đau đớn bỏng rát hai bên má vốn dĩ khiến cho lửa giận trong người Lâm Khinh Ngữ bốc lên phừng phừng, cộng thêm ánh mắt nhìn ngó của mọi người xung quanh càng nhiều càng khiến cơn phẫn nộ của cô nhân lên gấp đôi.
“Anh coi tôi là gì hả! Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy chứ!” Lý Tư Hà hét lên, âm thanh ồn ào của đám người bu quanh đều tắt ngấm trong chớp mắt. Trước khi Lâm Khinh Ngữ kịp nổi điên, thì cô ta đã bật khóc trước, “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy……”
Mọi người xung quanh lại bắt đầu xì xào bán tán.
Này, đây đúng thật là bị ép phải nổi điên rồi. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ thầm giận dữ, con nhỏ thảo mai rất hãm này trước giờ vẫn rất biết diễn kịch, nếu cô thật sự là đàn ông, thì nể tình cái màn khóc lóc này của cô ta nói không chừng cô còn không so đo tính toán gì, nhưng cô lại không phải!
Vì thế Lâm Khinh Ngữ bắt đầu xắn tay áo, nghĩ rằng dù sao vở kịch này cũng bị mọi người xem miễn phí hết cả rồi, cô không ngại phải diễn nhập vai hơn chút nữa.
Vừa nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ xắn tay áo, Lý Tư Hà cũng đờ người: “Anh định đánh tôi?”.
Phải đấy, cô cũng muốn được một màn trái phải đều giương cung bắn được tên lắm, hai bắp tay rừng rực đã không, thể, nào, nhịn, thêm, được, nữa!
Đúng vào lúc định xử lý cô ta, thì bên cạnh đột nhiên có người kéo cánh tay đã trở thành Kỳ Lân Tí (1) của cô lại, cô quay đầu nhìn, là Tạ Thành Hiên.
(Kỳ Lân Tí hay cánh tay Kỳ Lân, xuất hiện trong tác phẩm Phong Vân, nhờ có một cơ duyên nên Bộ Kinh Vân – một trong hai nhân vật chính của truyện, được ghép cánh tay “Kỳ Lân Tí”, có sức mạnh phi thường và chịu nóng tuyệt vời. Cánh tay Kỳ Lân đã giúp cho Bộ Kinh Vân rất nhiều, mỗi lần sử dụng chưởng bằng cánh tay này thì đối phương đều cảm giác như thấy con hỏa Kỳ Lân xuất hiện.)
“Lâm Thanh Vũ.” Cậu nhỏ giọng gọi.
Tiếng gọi ấy đã khiến Lâm Khinh Ngữ bừng tỉnh, tuy hiện giờ cô vẫn ngầm thừa nhận bản thân là con gái, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, cô là một thằng con trai hàng thật giá thật nam tính đầy mình. Chuyện một thằng con trai nam tính đầy mình lại đi đánh con gái, nói thế nào cũng thấy khó lọt tai.
“Được, không đánh cô nữa.” Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn Lý Tư Hà, “Chuyện của hai chúng ta coi như đã thanh toán xong, cô cũng đừng chạy khắp nơi khóc lóc oan ức nữa, dựa vào cái tính cách này của cô, thì chúng ta cũng không ai có lỗi với ai đâu.” Nói xong Lâm Khinh Ngữ xoay người đi thẳng, mặc kệ Lý Tư Hà khóc lóc thương tâm dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bước chân của cô vừa nhanh lại vừa vội, một ổ lửa cháy phừng phừng từ giảng đường đến thẳng chỗ rừng cây nhỏ, cô giẫm lên đám rễ cây, xông tới thoi một cú lên cái thân già của cây cổ thụ.
Vừa hay Tô Dật An cũng đang ngắm cảnh lá trên thân cây mình rơi rụng tiêu điều, trầm mặc và ưu thương cảm khái thế sự vô thường, sau đó đột nhiên lại bị Lâm Khinh Ngữ buồn bực bức xúc đấm cho một phát.
Hắn không đau, nhưng nhìn những chiếc lá trên trạc cây xào xạc xào xạc rời xa mình, cảm giác xấu hổ của Tô Dật An về bệnh hói đầu lập tức biến thành sự phẫn nộ đối với Lâm Khinh Ngữ.
Nhưng sự phẫn nộ của hắn căn bản không thể nào biểu đạt được, ngược lại Lâm Khinh Ngữ lại nhét đầu vào trong hốc cây của hắn, không ngừng gầm thét trong đó:
“Muốn biến trở lại thành con gái để ăn thua đủ với cô ta quá! A! A!” Toàn bộ khoang bụng là tiếng rít gào quanh quẩn vang vọng như tiếng sư tử của Lâm Khinh Ngữ, cô gào một câu còn chưa đủ, tiếp tục gào thêm câu thứ hai, “Con nhỏ thảo mai chết giẫm! Chết giẫm! Chết giẫm!”.
Quả thực Tô Dật An sắp bị âm thanh vang vọng đó làm cho sốc mà nôn ra đây rồi.
Lâm Khinh Ngữ gào xong, còn hung hăng đá vào gốc cây của hắn cho hả giận.
Đá vào đâu vậy hả con nhỏ chết tiệt kia! Mẹ nó chứ phải biết trân trọng và bảo vệ hoa cỏ cây cối chứ!
Á…….
Hắn thật sự muốn mở miệng! Tô Dật An cho rằng, nếu giờ hắn có thể mở miệng ra được, thì hắn nhất định vừa mở miệng đã có thể xổ một tràng diệt gọn cô! Vì thực sự hắn có quá nhiều…… phẫn nộ.
Lâm Khinh Ngữ lại thụi thêm vài cú rất mạnh nữa lên thân cây, mãi cho đến khi nắm tay đau đớn sưng đỏ, cô mới chịu thu tay về, quăng người đặt mông ngồi lên một cái rễ cây: “Tức chết đi được! Hôm nay tôi muốn đổi về làm con gái, xem tôi có xử đẹp được cô không!”.
Nhưng…… nếu hiện giờ cô vẫn trong cơ thể của con gái, thì có lẽ tan học Lý Tư Hà sẽ không xông đến cửa phòng học để đánh cô đâu. Suy cho cùng ở thế giới trước kia, ân oán giữa cô và Lý Tư Hà, không đơn giản chỉ dựa vào nắm đấm là có thể giải quyết được.
Thực ra, trước khi Lâm Khinh Ngữ xin tạm nghỉ học hồi năm ba, mối quan hệ giữa cô và Lý Tư Hà vẫn thuộc kiểu bạn học bình thường nước sông không phạm nước giếng, mọi người gặp mặt còn có thể nở nụ cười chào hỏi xã giao.
Nhưng sau khi Lâm Khinh Ngữ thôi học, dưới áp lực về vấn đề kinh tế, mỗi ngày từ sáng đến tối làm đến ba công việc khác nhau, trong đó bao gồm cả việc buổi tối đến quán bar làm nhân viên phục vụ, vào một hôm đi làm phục vụ, trong lúc cô không chú ý, đã bắt gặp Lý Tư Hà đi với…… rất nhiều người đàn ông.
Những người đàn ông đó cũng không thể coi là còn trẻ nữa, tuổi trạc tầm trên dưới ba mươi bốn mươi tuổi, bọn họ gọi rất nhiều rượu, còn Lý Tư Hà thì ngồi bên cạnh uống cùng, cười nói lả lơi, ồn ào nhốn nháo, để mặc cho tay chân những đàn ông đó vuốt ve cơ thể mình, cô ta mang đến bầu không khí ám muội náo nhiệt mà lại có phần điên loạn.
Lâm Khinh Ngữ biết Lý Tư Hà đã có bạn trai trong trường, cô ta ngoại hình xinh xắn, bạn trai cũng cao ráo đẹp trai, là một cặp khiến mọi người trong trường vô cùng ngưỡng mộ.
Vì thế khoảnh khắc nhận ra Lý Tư Hà, Lâm Khinh Ngữ biết ngay, mình đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Cô cúi đầu quay người đi, không định đi tới bàn đó nữa. Đó là chuyện của người khác, là cuộc đời của người khác, bản thân cô sống vui vẻ là được, người khác không có tư cách gì đứng trên đỉnh cao của ngọn núi đạo đức để bàn luận lung tung……
Suy cho cùng, sống trong cái xã hội như một vũng bùn này, bản thân cô cũng chẳng thể nào làm một người sống mà không hôi tanh mùi bùn được. Việc cô có thể làm, chính là quản lý bản thân cho tốt, bảo vệ chính mình, sau đó đấu tranh để sống tiếp.
Nhưng quán bar là một nơi rất rộng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Lâm Khinh Ngữ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì chạm mặt Lý Tư Hà đang nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa tay.
Lâm Khinh Ngữ do dự một thoáng, nhưng chỉ trong một thoáng này thôi, đã đủ để khiến Lý Tư Hà ngẩng đầu lên nhìn thấy cô trong gương.
Sau đó hai người cùng ngẩn ra.
Bầu không khí vừa cứng nhắc vừa lúng túng.
Lâm Khinh Ngữ đành vỗ vỗ ngực mình: “À…… tớ làm thêm ở đây.”
Lý Tư Hà cũng không nói gì, gật gật đầu, lảo đà lảo đảo đi ra.
Sau khi quay về ngồi lại bên cạnh đám đàn ông kia, cô ta đặc biệt gọi Lâm Khinh Ngữ đến, kêu rất nhiều rượu, vì như vậy, hoa hồng của việc mua rượu sẽ được tính cho Lâm Khinh Ngữ. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ biết rõ điều đó, Lý Tư Hà mua chuộc cô, để cô không tiết lộ điều gì hết.
Lâm Khinh Nghĩ vốn cũng nghĩ thế, cô cũng chẳng thích thú gì mà đi kể lể chuyện đó. Cô thành thực biết điều nhận khoản “tiền hối lộ” ấy, để Lý Tư Hà yên tâm, sau đó quay người đi làm việc của mình.
Lúc đó cô đã tưởng rằng, mọi việc như vậy là xong.
Nhưng không ngờ là tất cả còn lâu mới dừng lại ở đó.
Việc Lý Tư Hà làm “gái hầu rượu” không biết tại sao lại truyền đến tai bạn trai của cô ta.
Lúc Lâm Khinh Ngữ quay lại trường để giao những giấy tờ xin nghỉ học đã biết được chuyện này từ miệng một người bạn cùng phòng, hai người cãi nhau ầm ĩ, thậm chí náo loạn đến tận chỗ thầy cô giáo, giáo viên dạy bọn họ đều là những người nghiêm khắc bảo thủ, lập tức mời bố mẹ Lý Tư Hà lên trường nói chuyện. Cô ta liền bị bố mình tát đến hơn chục cái bạt tai rất mạnh ngay tại chỗ.
Đúng là vô cùng xấu hổ……
Lúc Lâm Khinh Ngữ nghe được chuyện này, trong lòng luôn loáng thoáng thấy bồn chồn bất an.
Đến chiều, đám bạn cùng phòng nói với cô rằng Tạ Thành Hiên có một trận đấu bóng rổ ở nhà thi đấu, Lâm Khinh Ngữ liền hí hửng chạy tới xem, vừa hay gặp Tạ Thành Hiên ở ngay cửa nhà thi đấu, Tạ Thành Hiên còn hỏi cô tại sao lại đột nhiên xin nghỉ học, thì “vù vù” một cái tát ở bên cạnh bay tới.
Cái tát này khiến đầu óc cô choáng váng thiếu chút nữa là ngã ra đất.
Tạ Thành Hiên đứng chắn trước mặt cô ngăn Lý Tư Hà lại, nhưng Lý Tư Hà lại bắt đầu mắng mỏ cô không tiếc lời, nào thì cô không quản nổi cái miệng tiểu nhân của mình, nói cô lòng dạ hẹp hòi sợ bị người khác giành mất miếng cơm, Lâm Khinh Ngữ ra sức phản bác: “Tớ không hề nói với ai về chuyện hôm đó, tớ chỉ tạm thời làm thêm ở quán bar thôi.”
“Nực cười! Tạm thời làm thêm ở quán bar mà còn dám nói tôi sao! Cô kể hết thân phận của tôi ra, vậy cô nghĩ bản thân cô thì trong sạch được bao nhiêu!”.
“Tớ chỉ đi làm thêm thôi.”
“Làm thêm? Khách cho cô tiền cô có nhận không? Phần trăm tiền rót rượu cô có cầm không?”.
Lâm Khinh Ngữ không trả lời.
Đúng vậy, tiền khách đưa, cô nhận, phần trăm rót rượu, cô cầm.
Cô cần tiền, tiền là điểm yếu duy nhất của cô. Nơi tăm tối không muốn để ai nhìn thấy cất giấu sự túng quẫn và dè dặt cẩn trọng trong cuộc sống của cô, đã hoàn toàn bị phơi bày ra ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy đấy.
Lâm Khinh Ngữ vĩnh viên không thể nào quên được trong lúc cô chìm vào trong im lặng, Tạ Thành Hiên đã quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy kinh hãi sửng sốt. Cô vĩnh viễn không thể nào quên được âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ của đám bạn cùng học đang đi đi lại lại xung quanh. Càng không thể quên được những lời chế giễu khích bác của Lý Tư Hà.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, bối rối bỏ đi.
Sau khi bố Lâm Khinh Ngữ qua đời, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân không phải là một người may mắn. Trong cuộc sống của cô thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện những khoảng khắc khiến con người ta thấy lúng túng khó xử, nhưng trước giờ không có khoảng khắc nào giống khoảng khắc đó, nó khiến cô giống như phải chịu một nỗi nhục nhã không gì bì được, toàn thân run rẩy không thốt nổi lên lời, thậm chí đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, vẫn khó lòng quên được.
“Tại sao bạn gái tôi tìm lại cứ nhất định phải là Lý Tư Hà chứ.” Lâm Khinh Ngữ nhớ tới chuyện năm đó, thật sự càng nghĩ lại càng thấy điên tiết, tức đến nỗi tay trái bẻ bẻ khớp tay phải, “Mắt mũi kiểu gì kỳ vậy, sao lại nát bét đến mức độ này chứ.”
Cô ghét Lý Tư Hà, không phải vì cô ta đã sống một cuộc đời của bản thân quá tùy tiện, mà ghét cô ta vì đã giẫm đạp lên cuộc đời của người khác quá tùy tiện.
Trong mắt của Lâm Khinh Ngữ, Lý Tư Hà là người không có quy tắc chuẩn mực.
Lâm Khinh Ngữ bẻ tay mình, bẻ mãi bẻ mãi thì đột nhiên ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại thì, năm đó bị Lý Tư Hà tát, hình như cũng tầm tầm này thì phải.
Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiêm túc tính toán lại thời gian. Năm đó cô học năm ba được hai tháng thì bị buộc thôi học, sau đó nghỉ mất một năm, đợi đến khi cô quay lại học tiếp năm ba, thì đám người Lý Tư Hà, Tạ Thành Hiên đã lên năm thứ tư, lúc cô học đến năm thứ tư, thì bọn họ đã tốt nghiệp rời trường, vì thế có lẽ hiện giờ thời gian ở thế giới này có lẽ muộn hơn so với trước đây của cô tầm hai năm.
Cuối tuần trong trận thi đấu bóng rổ của Tạ Thành Hiên, cô bị Lý Tư Hà giáng cho hai cái tát…… thời gian sai lệch cũng tầm vài ngày là cùng.
Lẽ nào, số mệnh thật sự tồn tại ư? Những chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra, chỉ là vì lựa chọn điểm mù trong một không gian và thời gian nào đó xảy ra không giống nhau, và sử dụng những hình thức biểu hiện ra ngoài không giống nhau. Cũng chính là……
Dãy số xổ số tuần sau mở thưởng vẫn giống hệt với lúc trước, dao động trên thị trường chứng khoán trong tuần về cơ bản là y như nhau.
Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nổi cáu nện một cú lên rễ cây: “Mẹ nó chứ!”.
Tô Dật An nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngây ngẩn một lúc xong, lại bò lên hét toáng vào trong khoang bụng hắn: “Tại sao tôi không lại không đi mua vé số, tại sao tôi không chơi chứng khoán! Tại sao tôi không phải là sinh viên khoa tài chính? Tại sao không phải? Tại sao không phải? Tại sao cái hốc cây nhà cậu không thể trả lời được câu hỏi của tôi!”.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Dật An lúc này là……
Tại sao hắn không phải là một lưỡi đao có thể dự do hành tẩu chứ? Như vậy hắn có thể trực tiếp tiễn cô nàng tai họa này đi gặp Thượng đế, để Thượng đế trả lời tất cả mọi thắc mắc của cô.
Bình luận truyện