Khó Bề Hòa Hợp

Chương 3: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (1)



Thời gian sau đó, tình hình sáp nhập của Côn Bằng và Hoa Vi lâm vào bế tắc. Bên đầu tư Oceanwide của Côn Bằng cùng với nhà đầu tư Thanh Huy của Hoa Vi đều không bằng lòng nhượng bộ trong vấn đề then chốt “bên nào sẽ đảm đương chức CEO”.

Triệu Hãn Thanh chạy tới Thượng Hải mấy lần. Côn Bằng ở Bắc Kinh, Hoa Vi ở Thâm Quyến, để thể hiện thành ý của mình, hai bên đã đồng ý đặt địa điểm đàm phán ở một nơi độc lập. Hơn nữa vì để đảm bảo bí mật, bọn họ cũng không sử dụng phòng họp của bất kỳ tổ chức nào hay dùng khách sạn nào, thay vào đó hai bên cùng thuê một căn nhà riêng nhỏ.

Trong cuộc họp định kỳ vào một ngày nào đó, Kinh Hồng lại hỏi Triệu Hãn Thanh tiến độ “hợp nhất”.

“Rất khó thảo luận.” Triệu Hãn Thanh nói thẳng, “Việc đàm phán đã rơi vào cục diện bế tắc.”

Triệu Hãn Thanh ngẫm nghĩ xong thì đưa ra sáng kiến, “Hay là đồng tổng giám đốc điều hành? Sau khi hợp nhất, nguyên CEO của Côn Bằng và nguyên CEO của Hoa Vi sẽ giữ vị trí đồng cấp, cùng là CEO, mỗi người phụ trách vài nghiệp vụ, nước sông không phạm nước giếng.”

Kinh Hồng lập tức bác bỏ, “Không. Tôi không thích hình thức như thế.”

“Hay là…” Triệu Hãn Thanh trầm ngâm, “Chúng ta có thể đề xuất kế hoạch co-CEO này ra trước và đợi Thanh Huy chấp nhận. Hơn nữa mặc dù là đồng tổng giám đốc nhưng CFO* và các quản lý cấp cao cốt lõi khác sẽ báo cáo với CEO của Côn Bằng. Theo cách này thì dù chức danh là co-CEO, nhưng CEO của Côn Bằng nắm giữ quyền lực thực tế hơn, có thể dễ dàng chuyển giao trong tương lai.”

*CFO hay giám đốc tài chính là một vị trí trong doanh nghiệp. Công việc của giám đốc tài chính là quản lý tài chính như nghiên cứu, phân tích và xử lý các mối quan hệ tài chính trong doanh nghiệp; xây dựng các kế hoạch tài chính; khai thác và sử dụng có hiệu quả các nguồn vốn, cảnh báo các nguy cơ đối với doanh nghiệp thông qua phân tích tài chính và đưa ra những dự báo đáng tin cậy trong tương lai.

“Đừng nói nữa.” Kinh Hồng dựa lưng vào ghế, “Chu Sưởng sẽ không đồng ý đâu.”

Có hai loại chiến lược đàm phán, một loại gọi là “ngâm nước”, tức là lặp đi lặp lại cùng một quan điểm, cuối cùng bên kia sẽ bị nhấn chìm và chìm xuống đáy nước, loại kia là để cho bên kia thỏa hiệp từng chút một, mỗi khi đến lúc giao dịch sắp hoàn thành thì sẽ đề xuất thêm yêu cầu mới, mỗi lần bên kia nhượng bộ sẽ không nhiều nhưng tích tiểu thành đại.

“Ý tưởng của cậu cần bên kia thỏa hiệp vài lần.” Kinh Hồng nhớ đến ánh mắt như kền kền kia của Chu Sưởng thì thậm chí còn chẳng muốn thử, “Chu Sưởng ấy hả? Không có cửa đâu.”

Triệu Hãn Thanh ậm ừ, “Vậy…”

“Không sáp nhập được thì thôi.” Kinh Hồng nói, “Công ty cũng không thiếu tiền.”

Triệu Hãn Thanh gật đầu, “Vâng. Giai đoạn này cũng chỉ làm vậy được thôi.”

“Chờ chút.” Đến phút cuối, Kinh Hồng bỗng hỏi Triệu Hãn Thanh, “Trước đây cậu từng nói có vẻ như CEO hiện tại của Hoa Vi cũng không tin tưởng Thanh Huy hoàn toàn?”

“Phải. Tôi láng máng cảm thấy vậy.” Triệu Hãn Thanh nói, “Có điều cũng không quá gay gắt, chắc là do vấn đề tính cách thôi. CEO bên đó là phụ nữ, nhưng nhìn ra được tính cách của người này rất mạnh mẽ.”

Kinh Hồng cụp mắt, ngón tay phải gõ gõ lên bàn, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trước mặt và nói, “Vậy chúng ta thử thêm lần nữa. Cậu báo cho giám đốc Thẩm của Goldman Sachs trước, nói rằng Oceanwide và Thanh Huy không đạt được đồng thuận về vấn đề mấu chốt liên quan đến CEO của công ty mới, vì vậy Oceanwide không muốn lãng phí thời gian nữa. Nếu không giải quyết được vấn đề về CEO thì Oceanwide sẽ không tiếp tục tham gia các cuộc đàm phán sáp nhập tiếp theo.”

Triệu Hãn Thanh biết Kinh Hồng còn chưa nói xong nên chỉ lẳng lặng nghe.

Kinh Hồng lại nói, “Sau đó bảo Côn Bằng lập tức chuẩn bị business plan* cho vòng huy động vốn tiếp theo, hơn nữa còn phải thông báo cho tất cả các bên đầu tư mạo hiểm rằng Oceanwide vẫn sẽ đóng vai trò là nhà đầu tư chính cho vòng sau, những công ty khác chỉ có thể đồng đầu tư. Cùng lúc đó…” Kinh Hồng ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Tìm một vài VC/PE*, hỏi một chút về kế hoạch huy động vốn của Hoa Vi, đồng thời nhắc nhở CEO của Hoa Vi rằng nếu Thanh Huy vẫn đầu tư trong vòng gọi vốn tiếp theo của Hoa Vi thì cô ta sẽ mất đi quyền kiểm soát đối với công ty. Đương nhiên tôi tin rằng cô ta cũng hiểu chuyện này, chẳng qua vẫn nhắc nhở một chút thôi.” 

*Business plan: Kế hoạch kinh doanh là một kế hoạch mô tả quá trình kinh doanh của doanh nghiệp trong một khoảng thời gian. Nó đánh giá việc kinh doanh đã có kết quả như thế nào và tìm kiếm những triển vọng để phát triển và thành công trong tương lai. 

*Nhà đầu tư chính* là một cá nhân đóng vai trò liên kết giữa một nhóm các nhà đầu tư và công ty huy động vốn.Về cơ bản, nhà đầu tư chính cũng phải là một nhà đầu tư.

*VC (venture capital) là quỹ đầu tư mạo hiểm, PE (Private Equity) là quỹ đầu tư tư nhân, là một loại hình quỹ chuyên đầu tư vốn vào các doanh nghiệp tư nhân; hoặc các công ty đại chúng và biến chúng trở thành công ty tư nhân.

Triệu Hãn Thanh nhớ lại một chút, “Đúng là vậy thật. Sau hai vòng gọi vốn thì Thanh Huy đã nắm 40% cổ phần của Hoa Vi. Hiện tại cơ cấu cổ phần của Hoa Vi là người sáng lập cũng chính là CEO nắm 55%, Thanh Huy chiếm 40%, một bên VC khác chiếm 5%…”

“Phải,” Kinh Hồng nói nốt thay cho Triệu Hãn Thanh, “như vậy thì nếu vòng gọi vốn tiếp theo vẫn là Thanh Huy đầu tư chính thì số cổ phần mà Tập đoàn Thanh Huy nắm giữ sẽ vượt qua người sáng lập, từ đó trở thành cổ đông lớn nhất của Hoa Vi, người sáng lập ban đầu sẽ mất đi quyền kiểm soát công ty.”

Kinh Hồng tính rất nhanh, mỗi vòng đầu tư Tập đoàn Thanh Huy sẽ lấy đi một ít cổ phần của công ty, hiện tại sau hai đợt đã nắm tổng cộng 40% rồi. Giả dụ như trong vòng sau, Hoa Vi vẫn lấy 25% cổ phần công ty ra để huy động vốn, đồng thời nhà đầu tư chính Thanh Huy lấy 20% trong số đó, vậy thì trong vòng sau cổ phần Tập đoàn Thanh Huy nắm giữ sẽ lên đến 50%, còn cổ phần của người sáng lập công ty sẽ bị pha loãng xuống khoảng 41,25%. Thanh Huy sẽ vượt qua người sáng lập.

Con số cụ thể không chắc chắn nhưng tóm lại cũng sẽ rơi vào tầm đó.

Triệu Hãn Thanh đã hiểu, chẳng qua vẫn cần xác nhận lại ý của Kinh Hồng, anh ta gật đầu, “Phải. Tính thử thì sau khi sáp nhập thất bại, hẳn là tài khoản của Côn Bằng và Hoa Vi sẽ không còn lại bao nhiêu tiền và cần đến vòng huy động vốn tiếp theo. Vậy chúng ta… có thể lợi dụng việc “CEO hiện tại của Hoa Vi không hoàn toàn tin tưởng Thanh Huy” để bảo Hoa Vi từ chối khoản đầu tư của Thanh Huy.”

Đối với người sáng lập Hoa Vi thì cổ phần của Thanh Huy nhiều hơn số cổ phần của mình là việc rất nguy hiểm.

“Phải.” Kinh Hồng biết Triệu Hãn Thanh đã hiểu nhưng vẫn muốn nói cụ thể hơn, anh không muốn xảy ra sơ suất, “Trong trường hợp này, Chu Sưởng sẽ phát hiện ra, ở một bên thì Oceanwide chúng ta vẫn tiếp tục đầu tư vào Côn Bằng, hơn nữa còn gia tăng số cổ phần nắm giữ của công ty, mà ở bên còn lại thì vì CEO không đủ tin tưởng nên Thanh Huy bọn họ không thể tiếp tục đầu tư vào Hoa Vi nữa. Như vậy sau từng vòng từng vòng một, cổ phần của Thanh Huy chỉ có thể bị pha loãng liên tục. Sau này Hoa Vi vẫn phải chi nhiều tiền hơn, nhưng với tình hình hiện tại, ngoài Oceanwide và Thanh Huy có được sự hỗ trợ từ công ty mẹ thì không có nhiều VC/PE sẵn sàng đầu tư tiền vào những thứ mà thời gian thu lợi nhuận còn chưa rõ ràng mà chi phí bỏ ra lại quá khủng khiếp thế này. Rồi sẽ đến một ngày Hoa Vi không thể huy động vốn được nữa, khi ấy nếu Thanh Huy còn muốn sáp nhập thì sẽ không có những điều kiện như hiện tại. Bây giờ ngoài ứng cử viên cho vị trí CEO thì những thứ khác đều dễ đàm phán, nhưng tương lai thì sao?”

Oceanwide và Thanh Huy là các nhà đầu tư chiến lược đi đường dài, còn VC/PE là nhóm đầu tư tài chính nhằm thu lợi ngắn hạn, khác nhau hoàn toàn.

Bây giờ Oceanwide có 40% cổ phần của Côn Bằng, Thanh Huy thì nắm 40% cổ phần của Hoa Vi, định giá của Côn Bằng và Hoa Vi lại tương đương nhau, vì vậy trong thương vụ sáp nhập Côn Bằng và Hoa Vi, quyền phát ngôn của Oceanwide và Thanh Huy trên thực tế là như nhau. Nhưng sau vòng gọi vốn tiếp theo, cổ phần của Côn Bằng mà Oceanwide nắm giữ sẽ lại tăng lên còn cổ phần của Hoa Vi trong tay Thanh Huy sẽ giảm xuống, vị thế của hai bên trên bàn đàm phán sẽ không còn ngang ngửa nữa.

Thực ra mọi người đều không mấy lo ngại, lần sáp nhập này chủ yếu là cuộc chiến giữa Oceanwide và Thanh Huy, cũng giống như bao lần khác mà thôi.

Triệu Hãn Thanh bổ sung, “Vậy nên hẳn là Chu Sưởng sẽ muốn thúc đẩy việc hợp nhất, tranh thủ khi Côn Bằng và Hoa Vi vẫn chưa hoàn thành vòng gọi vốn tiếp theo.”

Kinh Hồng gật đầu.

“Nhưng mà” Triệu Hãn Thanh lại hỏi, “trong vòng gọi vốn tiếp theo, Côn Bằng… thật sự sẽ để chúng ta tiếp tục đầu về khoản đầu tư sao? Thật sự sẽ để cho Oceanwide chúng ta trở thành cổ đông lớn nhất?”

Kinh Hồng nhướng mi, “Cái đó nói sau.”

Triệu Hãn Thanh đã hiểu.

Nói cách khác, phía Côn Bằng cũng chưa chắc sẽ để Oceanwide tiếp quản…

“Cứ lừa Chu Sưởng thử xem sao đã.” Kinh Hồng nói, “Nhờ CEO của Côn Bằng phối hợp, tung ra tin giả về việc “vòng sau Oceanwide vẫn đầu tư chính” trước, đây không phải vấn đề gì lớn. Bên đó có thể nói việc phân tán cổ phần là vấn đề nghiêm trọng, mà Oceanwide thì vẫn luôn là một đối tác tốt, nào là thu hút bảo hiểm rồi làm giấy phép, sau khi cân nhắc mặt lợi và mặt hại thì bọn họ quyết định sẽ tin tưởng Tập đoàn Oceanwide. Giả bộ ngây thơ một tí, dù sao thì anh ta cũng chỉ là tên mọt công nghệ. Kể cả Chu Sưởng có nghi ngờ thì cũng không thể xác định chắc chắn, tôi cho rằng cậu ta sẽ không dám đánh cược đâu.”

Triệu Hãn Thanh gật đầu, “Tôi hiểu rồi. Chúng ta cùng chờ xem liệu Chu Sưởng có thể vì bị Hoa Vi từ chối vòng đầu tư tiếp theo mà chấp nhận đàm phán một lần nữa, tặng vị trí CEO cho chúng ta cũng như thúc đẩy việc sáp nhập trước vòng gọi vốn, từ đó tranh thủ đề xuất các điều kiện khác hay không.”

Kinh Hồng khẽ cười trong cổ họng, “Phải.”

***

Thế là giao dịch hợp nhất bị gác lại.

Việc đàm phán hợp nhất được tuyên bố đã thất bại, Côn Bằng và Hoa Vi tiếp tục cạnh tranh, không ngừng đập tiền.

Một thời gian sau, Côn Bằng bắt đầu tung tin phong thanh về việc gọi vốn, mấy bên VC/PE lớn lần lượt tham khảo ý kiến, chẳng mấy chốc cả ngành đều biết vòng sau Oceanwide vẫn sẽ đầu tư chính.

CEO của Côn Bằng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng mình tin tưởng Oceanwide, tin tưởng tổng giám đốc Kinh cùng với giám đốc Triệu, còn nói tổng giám đốc Kinh và giám đốc Triệu tôn trọng Côn Bằng, chưa bao giờ can thiệp vào hoạt động của công ty, vẫn coi đoàn thể sáng lập ra Côn Bằng là tài sản lớn nhất của công ty. Trong suốt bốn năm kể từ khi Côn Bằng thành lập đến giờ, hai bên luôn cùng tiến cùng lùi, có quan hệ hợp tác rất tốt, vì vậy so với việc phân tán cổ phần cho các tổ chức khác mà mình không biết rõ thì anh ta muốn để Oceanwide cầm lái hơn. Mọi người đều biết rằng “tổ chức” tập trung vào hiệu quả và lợi ích ngắn hạn, nếu tổ chức liên kết với nhau thì sẽ càng khó kiểm soát, trong khi đó Oceanwide lại tập trung vào sự phát triển dài hạn. Ngoài ra, rất rõ ràng là nếu có quá nhiều bên nhận lợi ích thì việc ra quyết định của công ty sẽ bị ảnh hưởng, có một cổ đông duy nhất cũng tiện cho một công ty tiến hành ra quyết sách.

Gần như cùng thời điểm, bên Hoa Vi cũng đưa ra thông tin Hoa Vi cũng sẽ huy động vốn, hơn nữa còn từ chối mong muốn tiếp tục đầu tư dẫn đầu của Tập đoàn Thanh Huy và đang tìm đến những VC/PE mới, hiện tại đã đang có những cuộc trò chuyện tích cực với hai ba bên PE có chữ “Trung Quốc” trong tên.

Rõ ràng là CEO của Hoa Vi cũng không mong muốn để Thanh Huy tiếp quản công ty của mình.

“Luật Công ty” quy định các công ty niêm yết phải có cổ quyền như nhau, nếu Hoa Vi muốn niêm yết cổ phiếu trong tương lai thì vấn đề kiểm soát sẽ nổ ra.

Tất cả đều đang đi theo đúng kịch bản.

Kinh Hồng chờ Chu Sưởng tới cửa.

Kinh Hồng đặt mình vào tình thế này và vẫn cảm thấy dù Chu Sưởng có nghi ngờ thì suy cho cùng đây vẫn chỉ là một ván cờ, hẳn là hắn cũng sẽ không đánh cược. Anh và Chu Sưởng thích đánh cược nhưng vẫn thích kiểm soát tất thảy trong tay hơn, nếu không phải cùng đường thì bọn họ sẽ không chọn “cược”.

Chỉ là một vị trí CEO mà thôi. Theo Kinh Hồng nghĩ thì Thanh Huy hiện tại đã bị từ chối đầu tư, ngoài việc nhường chức CEO và thúc đẩy việc sáp nhập ra thì không còn phương pháp nào khả dĩ. Nếu không điều chờ đợi Thanh Huy chỉ có thể là lượng cổ phần của công ty bị pha loãng thêm lần nữa.

Ấy vậy nhưng Chu Sưởng lại vẫn rất bình thản.

Vòng gọi vốn series C* của Côn Bằng và Hoa Vi đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong ngành, Chu Sưởng lại vẫn không có động thái gì.

*Series C đánh dấu một bước phát triển vượt bậc trong các vòng gọi vốn của startup. Đây cũng là giai đoạn mà startup đã gặt hái được những thành công nhất định với sản phẩm và thị trường ban đầu. Việc kêu gọi vốn cho Series C nhằm đáp ứng nhu cầu mở rộng ở phạm vi lớn hơn. Là một trong những giai đoạn cuối cùng, vòng Series C không chỉ bao gồm việc mở rộng các khả năng hiện tại của dự án mà còn tạo ra các sản phẩm mới. Thêm vào đó là sự đẩy mạnh đầu tư với các thị trường mới như thuê thêm các nhân viên cho thị trường đó, tiếp cận thị trường lớn hơn và gia tăng độ nhận diện thương hiệu.

Kinh Hồng cảm thấy hơi kỳ lạ.

***

Khi vụ sáp nhập đang đi vào bế tắc, một sự kiện khác của Tập đoàn Thanh Huy đã thu hút sự chú ý của công chúng.

Chu Sưởng đã gửi thư cho SEC* và công ty Việt Quan, thông báo chấm dứt thỏa thuận mua lại.

*SEC (Ủy ban Giao dịch và Chứng khoán Hoa Kỳ) là một cơ quan độc lập của chính phủ liên bang Hoa Kỳ. SEC chịu trách nhiệm chính trong việc thực thi luật chứng khoán liên bang, đề xuất các quy tắc chứng khoán và điều chỉnh ngành chứng khoán, chứng khoán và trao đổi quyền chọn của quốc gia và các hoạt động và tổ chức khác, bao gồm thị trường chứng khoán điện tử ở Hoa Kỳ.

Dư luận bàn tán xôn xao, nhưng Kinh Hồng lại không hề bất ngờ.

Mấy tháng trước, ông chủ của Việt Quan lại một lần nữa chửi Chu Sưởng là thằng nhóc thiểu năng, nhưng Chu Sưởng thì sao, rõ ràng bị chửi là thiểu năng nhưng thái độ lại đi ngược với thông thường, lại còn đề xuất mua lại toàn bộ công ty Việt Quan, báo giá thì rất hấp dẫn, ngang với việc tặng cho ông chủ Việt Quan một ngọn núi vàng bạc. Khi ấy Kinh Hồng đã cảm thấy Chu Sưởng muốn chơi xấu rồi.

Chu Sưởng chấm dứt thỏa thuận mua lại, chơi công ty Việt Quan một vố, ông chủ Việt Quan tức đến mức đêm đó đăng liền tù tì mười hai bài dài dằng dặc trên mạng xã hội để chửi Chu Sưởng.

Về phần Chu Sưởng, hắn chỉ thờ ơ trả lời một câu: [Thanh Huy đã phát hiện vấn đề nghiêm trọng liên quan đến vận hành trong quá trình thẩm định doanh nghiệp*, vì vậy việc chấm dứt mua lại là chuyện hợp tình hợp lý.]

*Due Diligence hay hoạt động thẩm tra là cuộc điều tra về một doanh nghiệp hay một cá nhân nào đó trước khi bắt đầu ký một hợp đồng hay nói cách khác thì Due Diligence là cuộc thẩm định chuyên sâu giúp doanh nghiệp có thể đánh giá cụ thể nhất những rủi ro tiềm ẩn và các cơ hội phát triển của doanh nghiệp trong tương lai. Sau đó bên mua có thể dựa vào số liệu để xác định giá trị của doanh nghiệp.

Lời chào mua công khai của Thanh Huy vào thời điểm đó là một lời chào mua có điều kiện, đó là việc mua lại tùy thuộc vào kết quả thẩm định điều tra.

Chỉ một câu “Thanh Huy đã phát hiện vấn đề nghiêm trọng liên quan đến vận hành trong quá trình thẩm định doanh nghiệp” đã khiến cổ phiếu của công ty Việt Quan giảm 19% trên sàn NYSE* trong hai ngày liên tiếp.

*Sàn Giao dịch Chứng khoán New York (NYSE) là một sàn giao dịch chứng khoán của Mỹ đóng tại số 11 phố Wall, Hạ Manhattan, Thành phố New York. Đây là sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất thế giới nếu tính về giá trị vốn hóa thị trường bằng đô la Mỹ và là sàn giao dịch chứng khoán lớn thứ nhì thế giới nếu tính theo số lượng công ty niêm yết. 

Sang đến ngày thứ ba, vì công tác thẩm định Việt Quan của Thanh Huy đã phát hiện ra vấn đề, vậy nên SEC đã tuyên bố sẽ điều tra công ty Việt Quan sau khi phát giác, cổ phiếu của Việt Quan lại một lần nữa tuột dốc thảm hại, chỉ trong năm ngày đã giảm tận 38,44%.

Kinh Hồng hiểu rồi.

Chu Sưởng muốn chỉnh Việt Quan.

Nói là muốn mua lại nhưng thực tế là gì, hắn tìm hiểu tình hình của Việt Quan một lượt từ đầu đến cuối thông qua việc thẩm định, lại còn công bố vấn đề cho tất cả mọi người, Kinh Hồng nghi ngờ rằng Chu Sưởng hẳn là đã ngửi được gì đó từ trước, thủ tục “thẩm định doanh nghiệp” chỉ là cái cớ mà thôi.

Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, vì miệng người của Việt Quan cũng chẳng kín mấy.

Kinh Hồng có nghe được vài thông tin, nguyên nhân thẩm định thất bại nằm ở “tuân thủ dữ liệu*”. Kinh Hồng phỏng đoán một chút, anh cảm thấy rằng có lẽ phương pháp thu thập dữ liệu người dùng của Việt Quan không tuân thủ các quy định của Trung Quốc, mà những dữ liệu này lại được liên kết trực tiếp với thu nhập v.v., có khi Việt Quan còn không hoàn thành nghĩa vụ tuân thủ CIIO*.

*Data Compliance được áp dụng để đảm bảo một tổ chức tuân thủ luật pháp, quy định và các tiêu chuẩn xung quanh dữ liệu của mình. Quy trình này chi phối việc sở hữu, tổ chức, lưu trữ và quản lý tài sản kỹ thuật số hoặc dữ liệu để ngăn chặn việc mất mát, trộm cắp, lạm dụng hoặc thỏa hiệp. Các quy định này xác định dữ liệu nào cần được bảo vệ cũng như các quy trình phù hợp nhất để thực hiện điều đó.

*CIIO đề cập đến các nhà khai thác cơ sở hạ tầng thông tin quan trọng, trong đó CIIO có một loạt các nghĩa vụ cần tuân thủ.

Kinh Hồng nghĩ thật ra vẫn còn may, nếu bị phát hiện có hợp đồng quảng cáo gian dối gì đó thì có khi Việt Quan còn bị hủy niêm yết. Có rất nhiều nền tảng thích cái trò tưởng như rất nhiều công ty tự đặt quảng cáo, thực chất đều sai sự thật.

Trên bàn cơm nhà Kinh Hồng, đương nhiên Kinh Hải Bình lại nhắc đến Chu Sưởng.

“Chơi đùa người ta còn gì!” Kinh Hải Bình phản đối gay gắt hành vi của Chu Sưởng, “Chơi đùa người ta bao nhiêu tháng trời, cuối cùng người ta không bán được công ty mà giá cổ phiếu còn giảm gần 40%!”

Em gái họ của Kinh Hồng, cũng chính là con gái của chú Kinh Hồng tình cờ đến nhà chơi, cô bé mở to đôi mắt và hỏi, “Đây có phải là “trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản đi” không ạ?”

Tưởng Mai hỏi, “Trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản đi là gì vậy?”

Em họ lập tức giải thích, “Miêu tả về mấy tổng giám đốc độc đoán trong truyện đó ạ. Trên Tấn Giang có một bộ truyện rất nổi tiếng, câu đầu tiên chính là “Trời lạnh rồi, cho Tập đoàn Vương Thị phá sản đi”, về sau mọi người hay dùng câu này để miêu tả giám đốc độc đoán trong truyện!” Cô bé ngừng lại vài giây như vừa phát hiện ra chân trời mới, sau đó lại nói tiếp, “Ôi trời, CEO của Việt Quan cũng họ Vương!”

Kinh Hồng bật cười, “Việt Quan phá sản ấy à? Không đến mức đó đâu.”

Nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ thảm hại.

Có điều Kinh Hồng thật sự rất muốn nói một câu với CEO của Việt Quan: Chỉ với tí bản lĩnh của ông mà cứ gây hấn với Chu Sưởng làm gì? Ngày nào cũng chửi Chu Sưởng, bám riết cứ như mạch nha dính đế giày, tên đó không cho ông một trận mới là lạ.

Ai làm Chu Sưởng khó ở thì chắc chắn Chu Sưởng sẽ khiến người đó khó ở gấp mười lần.

Cô em họ ngồi đối diện lại nói, “Giờ chính mạng xã hội của Việt Quan cũng đang thảo luận về chuyện này, ông chủ Việt Quan tức chết mất. Bài phỏng vấn của Chu Sưởng còn vừa lên top 1 tiêu điểm tìm kiếm kìa.”

“Ồ?” Kinh Hồng không xem mấy cái này, anh bâng quơ đáp lại, “Phỏng vấn gì vậy?”

Cô em họ lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi đọc lại, sau đó cô bé khúc khích cười, “Đây, em nhớ ra rồi. Phóng viên hỏi anh ta thấy thế nào về việc gần 40% giá trị vốn hóa thị trường của công ty Việt Quan bốc hơi? Chu Sưởng đáp, “Hơn bảy mươi triệu trẻ em thiểu năng trí tuệ bị phân biệt đối xử trên thế giới cùng với hơn năm triệu trẻ em thiểu năng trí tuệ bị phân biệt đối xử ở Trung Quốc đều cảm thấy rất vui vẻ”.”

Kinh Hồng, “…”

Anh nghĩ: Người gì vậy không biết.

Hết chương 3.

Lời tác giả: Bối cảnh của phần đầu bộ truyện này là vào năm 2017. Sau năm 2019, Ủy ban Sáng tạo Khoa học-Công nghệ Thượng Hải và Thâm Quyến đã thí điểm cho phép các công ty khoa học và công nghệ có các quyền khác nhau đối với cùng một cổ phần, nhưng hội đồng chính vẫn yêu cầu các công ty có quyền như nhau trên cổ phần (mỗi cổ phần có một và chỉ một quyền biểu quyết).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện