Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 68: Lùi bước



Cận Thủy Lan nhíu mày: "Ra ngoài ăn cơm?"

Cô nhìn đến những đồ vật đang dọn được một nửa, thở dài: "Không rảnh."

Bạch Miêu hỏi: "Thật sự?"

Cận Thủy Lan mày nhíu càng chặt: "Có chuyện thì nói thẳng."

Bạch Miêu liếc nhìn Lục Chẩm Thu nói: "Không có, chính là vừa rồi tôi đụng phải Thu Thu......"

Còn chưa nói xong, Cận Thủy Lan đã hỏi: "Ở đâu?"

Bạch Miêu mỉm cười, liền biết cô không thể ngồi yên, cố ý không nói địa điểm, chỉ nói chuyện phiếm: "A, thời tiết thật tốt, chúng tôi vừa mới mua đồ."

Cận Thủy Lan cúi đầu bỏ sách vào trong hộp: "Vậy cậu chậm rãi phơi nắng đi, chuyện phát sóng kịch truyền thanh, phỏng chừng cũng không sốt ruột."

"A a a!" Một câu liền chọc trúng điểm yếu của Bạch Miêu, Bạch Miêu đầu hàng: "Tôi sẽ gửi định vị cho cậu."

Cận Thủy Lan nói: "Các cậu đi dạo trước đi, tôi trễ một chút sẽ tới."

Bạch Miêu cúp điện thoại, Cận Thủy Lan đem đồ vật đóng gói xong bỏ vào trong hộp, cuối cùng mở ngăn kéo lấy quyển sổ ghi chép kia ra, giữa chừng rơi xuống một tấm poster được gấp lại, người trong poster chính là Lục Chẩm Thu.

Cô lấy lại tinh thần và kẹp nó trong sổ tay.

Nửa giờ sau, cô dọn dẹp xong hết mọi thứ, đẩy cửa nhà bên cạnh đi vào, tuy rằng không có người ở, nhưng đúng giờ sẽ có dì giúp việc đến quét dọn, cho nên rất sạch sẽ, Cận Thủy Lan đẩy cửa sổ ra hít thở không khí, thời tiết không tệ, cô vốn định ở nhà ngủ bù, hiện tại nhận được điện thoại của Bạch Miêu, khẳng định không ngủ được, Cận Thủy Lan vào phòng vệ sinh tắm rửa đơn giản, còn trang điểm nhẹ nhàng, che đi quầng thâm mắt, cuối cùng mới vào phòng thay quần áo.

4

Đây là nhà của ba mẹ cô, nhưng không có ai ở, trước kia cách một đoạn thời gian cô sẽ tới nơi này, cho nên đồ đạc rất đầy đủ, cô mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt, quần jeans thon gọn bằng nhung, mặc vào chân phá lệ thon dài, bên ngoài mặc một chiếc áo lông màu lam, dáng dài, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ, cuối cùng xách túi ra cửa, sau khi lên xe điều hướng đến địa chỉ Bạch Miêu nói.

Từ xa đã nhìn thấy bốn người từ đầu kia đi tới, trên tay mỗi người đều mang theo trà sữa, trên tay Lục Chẩm Thu cầm theo hai ly, Tiểu Ngư hỏi: "Cận lão sư sẽ đến sao?"

Cô đã không ăn sáng, một đường đi dạo đến giờ, có điểm đói bụng, Bạch Miêu nói: "Ừm, vừa rồi gọi điện thoại nói đang qua tới."

Hoa Lạc nói: "Nếu không chúng ta tìm khách sạn đi, bên ngoài lạnh quá."

Lục Chẩm Thu theo bản năng nhìn về bốn phía, nàng nói: "Chờ một chút......"

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy xe của Cận Thủy Lan, bất quá cách xa, nàng không nhìn thấy người trong xe, Cận Thủy Lan ngồi ở trong xe thấy Lục Chẩm Thu nhìn qua liền mở cửa, cô xuống xe cùng mọi người chào hỏi.

"Cận lão sư tới rồi." Tiểu Ngư cười: "Cận lão sư, có thể để Mao Mao ở trong xe cô không?"

Vừa rồi bọn họ tìm hai khách sạn, đều không cho dắt thú cưng vào, Cận Thủy Lan đưa chìa khóa cho Lục Chẩm Thu nói: "Em đưa Mao Mao lên xe đi."

Lục Chẩm Thu tiếp nhận, đem trà sữa đưa cho Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan cúi đầu nhìn, là khẩu vị cô thích uống, Bạch Miêu đi tới bên cạnh cô: "Tình huống gì đây? Buổi sáng sao không đi cùng nhau?"

Cận Thủy Lan liếc cô một cái, cười cười, không nói chuyện.

Rất nhanh Lục Chẩm Thu đã trở lại, nàng đem chìa khóa đưa cho Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan nhấp một ngụm trà sữa nói: "Cảm ơn."

Lục Chẩm Thu cúi đầu: "Là Bạch lão sư mời khách."

Cận Thủy Lan nói: "Hương vị là do em chọn."

Lục Chẩm Thu cầm trà sữa, lòng bàn tay cọ xát hai cái, Bạch Miêu hỏi: "Trong điện thoại cậu nói là có ý gì? Khi nào khởi công?"

"Nửa tháng sau." Cận Thủy Lan nói: "Tử Bạc đã liên hệ với đoàn làm phim khác."

Bạch Miêu gật đầu, Hoa Lạc tò mò: "Có chuyện gì vậy? Bạch lão sư sắp làm kịch truyền thanh sao?"

"Ừm." Bạch Miêu nói: "Bộ [Động tì.nh] trước kia, sẽ bắt đầu ghi âm."

Hoa Lạc kích động vỗ tay: "Tôi thích! Ai phối?"

Cận Thủy Lan trả lời: "Thu Thu cùng Bạch Noãn Noãn."

"Bạch Noãn Noãn!" Hoa Lạc ánh mắt sáng lên: "Nữ thần của tôi!"

Bạch Miêu nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Cô có rất nhiều nữ thần."

Hoa Lạc cười hì hì: "Không nhiều lắm, lĩnh vực khác nhau thì nữ thần cũng khác nhau!"

Còn rất có lý, Bạch Miêu buồn bực, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, cô nhìn Hoa Lạc vài lần, Hoa Lạc không nhận được tín hiệu, còn đang nói: "Vậy mọi người ghi hình ở lều hay thế nào?"

Cận Thủy Lan nói: "Xác suất lớn là ở lều, hiệu suất cao, hơn nữa giao tiếp cũng thuận tiện."

Hiện tại đại bộ phận kịch truyền thanh đều sẽ lựa chọn ghi hình ở lều, thời gian nửa tháng là có thể hoàn thành, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu nhìn Cận Thủy Lan trả lời câu hỏi, mắt kính gọng vàng phản quang, thực chói mắt.

Hoa Lạc nói: "Thật tốt, vậy tôi có thể đi thăm đoàn làm phim không?"

Bạch Miêu hỏi: "Thăm ai?"

Hoa Lạc nói: "Thu Thu, còn có hai vị nữ thần."

Bạch Miêu nghe thấy cô đem mình tính ở bên trong, tâm tình buồn bực tốt hơn một chút, chỉ là không trực tiếp đồng ý: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Hoa Lạc hưng phấn giống như lập tức có thể đến lều xem ghi hình, so với người trong cuộc còn cao hứng hơn, Tiểu Ngư trước kia cũng là người trong giới này, bất quá lui vòng hai ba năm, không có chủ đề thảo luận, Hoa Lạc nói: "Cậu xem Thu Thu phát triển thật tốt, có muốn trở lại phối âm không?"

"Không muốn." Tiểu Ngư không do dự liền khéo léo từ chối: "Tôi càng thích hợp với công việc hiện tại hơn."

Ai có chí nấy, Hoa Lạc cũng không nói nữa, mấy người ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm, nói đông nói tây, Tiểu Ngư nói đến chuyện sách mới của Dư Ôn lúc trước, còn có điểm tức giận: "Thủ đoạn thật bẩn."

"Cô ta vốn không phải dựa vào năng lực mà có thành tích." Bạch Miêu rất khó nói những lời như vậy, trong lòng mọi người, cô vẫn luôn ít nói, không bao giờ đánh giá người khác, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt mọi người nói đến Dư Ôn.

Hoa Lạc nói: "Dù sao tôi cũng nghe được một số tin tức, nói cô ta không tốt."

"Tin tức gì?" Tiểu Ngư tò mò: "Nói nhanh."

Hoa Lạc nhìn mọi người, mới nói: "Chính là lúc cô ta mới viết văn không phải là người mới sao, cái gì cũng không hiểu, quy tắc trang web cũng không biết, sau đó cô ta quen biết một tác giả, tác giả kia so với cô ta có danh tiếng hơn, mỗi ngày đều để tác giả kia giới thiệu sách của cô ta, cái gì bạn bè, độc giả, Weibo, chỉ cần là cơ hội có thể hấp thụ ánh sáng, tác giả kia đều sẽ giúp cô ta giới thiệu, còn hỗ trợ nhờ vả đồng nghiệp, trong sáng tối đều biểu thị hai người có tầng quan hệ kia, sau đó mọi người đoán như thế nào?"

Lục Chẩm Thu nhìn qua, Hoa Lạc nói: "Sau đó có người nhắn tin riêng cho Dư Ôn, hỏi hai người có phải là tình nhân hay không, Dư Ôn nói chỉ là bạn bè, không chỉ như thế, lúc ấy cô ta có một quyển sách đang hot, lập tức đạp tác giả kia đi, trèo lên Đường Nghênh Hạ."

Thật là một kịch bản quen thuộc.

Lục Chẩm Thu nhớ tới có một thời gian Đường Nghênh Hạ cũng là nơi nơi đề cử Dư Ôn, nhưng Đường Nghênh Hạ hiển nhiên kết quả tốt hơn so với tác giả kia nhiều, cô bán được vài bộ bản quyền, về phần hiện tại —— nàng đã không còn chú ý nữa.

"Cho nên." Hoa Lạc nói: "Cho nên hai người này không biết được cuối cùng ai chịu thiệt đâu."

Lục Chẩm Thu cúi đầu, Tiểu Ngư kéo kéo quần áo Hoa Lạc, ý bảo cô đừngnói nữa, mắng Dư Ôn liền mắng Dư Ôn, kéo Đường Nghênh Hạ vô làm cái gì, thật là tâm tình tốt đều bị mất hết.

Hoa Lạc nhìn về phía Lục Chẩm Thu, nhỏ giọng nói: "Thu Thu, cậu không sao chứ?"

"Tôi?" Lục Chẩm Thu giương mắt nói: "Tôi không sao."

Nàng hiện tại nghe được tin tức của Đường Nghênh Hạ, giống như nghe được tin tức của một người xa lạ, vừa mới chia tay khó chịu, thống khổ toàn bộ bị Đường Nghênh Hạ dây dưa không còn sót lại chút gì, điểm tốt đẹp lúc ở bên nhau cũng bị Đường Nghênh Hạ lì lợm la liếm từ từ biến mất, nàng hiện tại thậm chí không thể đem Đường Nghênh Hạ lúc trước cùng bây giờ so sánh với nhau.

Đường Nghênh Hạ hiện tại, đối với nàng mà nói, thật sự chỉ là một người xa lạ.

Hoa Lạc thấy nàng không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, Cận Thủy Lan đứng dậy rót nước cho các nàng, đồ ăn đúng lúc mang tới, trời đông giá rét, mọi người ăn chút đồ nóng thân thể tức thời ấm lên, Tiểu Ngư đã dời đi đề tài, lấy Hoa Lạc ra làm thú vui: "Có lần tôi cùng cậu ấy đi tắm biển, gặp được người cậu ấy thích thời còn đi học, cậu ấy liền chuồn nhanh hơn cả thỏ, tôi tìm nửa tiếng đồng hồ mới tìm được bóng dáng của cậu ấy."

Hoa Lạc bị Tiểu Ngư nói đến đỏ mặt: "Vậy cậu gặp được người cậu thích trước kia, sẽ đi chào hỏi sao? Hơn nữa tôi còn đã thổ lộ!"

"Thổ lộ thì thế nào!" Tiểu Ngư nói: "Ai mà chưa thổ lộ bao giờ đâu!"

Hoa Lạc cười hì hì: "Cũng không biết ai, thổ lộ đồng nghiệp xong, không nhận được hồi âm, ngày hôm sau lập tức từ chức bỏ chạy."

Tiểu Ngư cười lạnh: "Vậy không đi chờ xấu hổ sao! Thổ lộ thất bại sẽ lùi bước là chuyện thường tình của con người!"

Hai người cũng không uống rượu nữa, bắt đầu bóc trần vết sẹo của nhau.

Lục Chẩm Thu nghe được câu này theo bản năng nhìn Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngư và Hoa Lạc cãi nhau, sườn mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt, mắt kính bị ánh đèn chiếu xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, thỉnh thoảng cô cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm, tiếp tục ăn cơm.

Lục Chẩm Thu đột nhiên nghĩ đến chuyện cô muốn chuyển nhà.

Là bởi vì sợ xấu hổ, cho nên lùi bước sao?

Lục Chẩm Thu siết chặt cái ly trống rỗng, vừa muốn xách ấm trà lên, liền nhìn thấy một bàn tay vươn tới, Cận Thủy Lan xách ấm trà rót cho nàng một ly, Lục Chẩm Thu nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Cận lão sư."

Cận Thủy Lan ngữ khí nhàn nhạt: "Không có gì."

Tiểu Ngư và Hoa Lạc đã cãi nhau xong, hai người tranh nhau đi trả tiền, cuối cùng là Bạch Miêu tính tiền, mọi người vui vẻ ầm ĩ từ trong khách sạn đi ra, Tiểu Ngư nói: "Tôi phải trở về, buổi tối còn livestream."

"Thu Thu thì sao?"

Lục Chẩm Thu nhìn thời gian: "Tôi cũng phải trở về rồi."

Hoa Lạc gật đầu: "Vậy thì giải tán tại chỗ đi."

Lục Chẩm Thu cùng bọn họ phất tay, nhìn về phía Cận Thủy Lan nói: "Cận lão sư, Mao Mao......"

Mao Mao vẫn còn trên xe cô, Cận Thủy Lan xách theo túi cùng nàng trở về xe, Lục Chẩm Thu muốn dắt Mao Mao xuống xe, Cận Thủy Lan nói: "Tôi đưa em về."

Lục Chẩm Thu nói: "Không sao đâu, tôi gọi xe."

"Có chó không dễ gọi xe." Cận Thủy Lan nói: "Lên xe đi."

Mao Mao rất tự giác cọ cọ lên người Cận Thủy Lan, Lục Chẩm Thu đành phải ngồi trên xe, dọc theo đường đi nàng suy nghĩ vài vấn đề, đến bên miệng lại nuốt trở về, hai người không nói gì, khi đến tiểu khu dưới lầu Lục Chẩm Thu dắt Mao Mao xuống xe, nàng nói: "Cám ơn Cận lão sư."

Cận Thủy Lan: "Vào đi."

Lục Chẩm Thu gật đầu, nàng dắt Mao Mao đi vào trong, vừa đi được hai bước phía sau có người kêu: "Thu Thu."

Nàng quay đầu, nhìn thấy Cận Thủy Lan từ trên xe bước xuống, cô đi tới trước mặt Lục Chẩm Thu, cởi khăn quàng cổ ra, cẩn thận thay Lục Chẩm Thu quấn chặt. Ấm áp, mùi hương thuộc về Cận Thủy Lan ập đến, không có một khe hở thoát ra ngoài, Lục Chẩm Thu ngước mắt lên, tay nắm lấy mép khăn quàng cổ kêu: "Cận lão sư."

"Tôi không có lùi bước." Cận Thủy Lan ánh mắt lẳng lặng, cô nhìn về phía Lục Chẩm Thu nói: "Thu Thu, chuyển nhà không phải đại biểu cho việc tôi lùi bước, tôi chỉ muốn cho em một chút không gian suy nghĩ, thích cùng theo đuổi là chuyện của tôi, tiếp nhận hoặc cự tuyệt là quyền của em, nhưng tôi không hy vọng em vì nguyên nhân của tôi mà không được tự nhiên, ảnh hưởng đến phán đoán."

Ánh mắt cô trong trẻo mà sáng quắc, giống như ánh mặt trời, hấp dẫn Lục Chẩm Thu.

Cận Thủy Lan tiếp tục nói: "Cho nên em có thể yên tâm mạnh dạn đi làm những việc em muốn làm, những việc em cảm thấy không hối hận, tôi vẫn là câu nói kia."

Lục Chẩm Thu hỏi: "Câu nói gì?"

Cận Thủy Lan mỉm cười ôn hòa: "Nếu em có ý định bắt đầu một đoạn tình cảm khác, xin hãy ưu tiên suy xét tôi."

Lục Chẩm Thu cắn môi, Cận Thủy Lan giúp nàng kéo lại khăn quàng cổ nói: "Trời lạnh, đi lên đi."

Mao Mao ô ô hai tiếng, bị gió thổi đến mức giá lạnh, muốn đi về phía đại sảnh, Lục Chẩm Thu suy nghĩ hai giây, gật đầu, nhìn Cận Thủy Lan, nàng đi tới đại sảnh, cửa đại sảnh là pha lê, chiếu ra bóng dáng hai người rõ ràng, Lục Chẩm Thu đứng ở cửa lớn, nhìn phản chiếu trên kính, lấy lại tinh thần.

Cận Thủy Lan vẫn luôn đứng ở phía sau nàng.

Chỉ cần nàng vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy.

Trong một khoảnh khắc, nàng muốn quay đầu lại.

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện