Khó Để Buông Tay

Chương 37: Cô bé buồn bã nói: “Bố đã từng nói với cháu như vậy .”



Cao Tử Quần nhìn tờ giấy của tòa án trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt tựa như đang suy tư.

“Bố, giúp con đọc chính tả đi?” Cao Hi Hi đặt quyển sách một bên, nhẹ nhàng lật vở bài tập ra. Kết quả đợi hơn mười giây vẫn không thấy Cao Tử Quần lên tiếng. Cô bé thở ra một hơi, quay đầu lại thì thấy bố đang chau mày.

Cao Hi Hi kéo tay anh khẽ gọi: “Bố.”

Cao Tử Quần chớp mắt, rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên: “Làm xong bài tập cả rồi à?”

Cao Hi Hi trả lời: “Bố, có phải vì chuyện của con mà bố mẹ lại cãi nhau không?”

Cao Tử Quần cầm quyển sách lên, ngón tay vuốt ve trang giấy: “Hi Hi, con có muốn sống cùng mẹ không?”

Cao Hi Hi là một đứa bé thông minh, đôi mắt long lanh trợn tròn kinh ngạc nhìn bố: “Bố muốn đưa con về bên mẹ ư?”

Cao Tử Quần nâng tay vuốt trán con gái: “Hi Hi đã sống cùng bố bảy năm rồi, bây giờ mẹ trở về, mẹ rất muốn sống cùng Hi Hi, Hi Hi có muốn không?”

Cao Hi Hi mím môi, suy nghĩ mâu thuẫn, một lúc sau, cô bé mới chậm rãi lên tiếng: “Con biết, Lạc Lạc lớp con cũng như vậy, bạn ấy sống cùng mẹ, thứ bảy chủ nhật mới đến nhà bố bạn ấy. Bạn ấy bảo bố mẹ bạn ấy đã ly hôn.”

Ánh mắt Cao Tử Quần trở nên tĩnh mịch.

“Bố, có phải bố và mẹ sẽ không bao giờ quay lại bên nhau nữa?” Theo lẽ thường tình thì  cô bé này còn quá nhỏ, căn bản là sẽ không thể hiểu được gì, thế nhưng Cao Hi Hi hiểu hết tất cả. Bố mẹ nó không giống với những cặp bố mẹ khác.

“Ờ, lần này mẹ thật sự rất giận.” Cao Tử Quần hơi nhếch môi: “Trước kia bố đã làm tổn thương mẹ, Hi Hi thay bố dỗ dành mẹ được không?”

Cao Hi Hi trầm mặc không nói gì nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô bé vẫn lặng im. Cao Tử Quần biết, con gái anh sẽ hiểu.

Hai ngày sau, Cao Tử Quần liên lạc với Lãnh Tây ra gặp mặt. Đúng hẹn Lãnh Tây đến, chỉ là bên cạnh cô còn có thêm một người…Sở Hàng. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, Cao Tử Quần khẽ nheo mắt, nhợt nhạt cười.

Ba người đứng đối diện nhau.

Lãnh Tây và Sở Hàng ngồi trước mặt anh, Cao Tử Quần dựa lưng lên ghế sô pha, tay phải đặt trên chân, vẻ mặt hờ hững: “Lãnh Tây, có thể nói cho anh biết vì sao em phải dành quyền nuôi Hi Hi?”

Lãnh Tây cho rằng anh sẽ làm khó dễ cô đủ thứ, thậm chí là uy hiếp cô, nhưng thật không ngờ anh sẽ hỏi cô vấn đề này. Cô hơi cao giọng: “Vì Hi Hi là con gái tôi.”

Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.

Cao Tử Quần trầm tĩnh lạ thường, ánh mắt anh nhìn xuống mặt bàn, không ai biết được giây phút đấy anh nghĩ gì. Lãnh Tây thấy anh như vậy lại càng sốt ruột. Sở Hàng thản nhiên vỗ nhẹ lên tay cô. Lãnh Tây nghiêng mặt nhìn qua, Sở Hàng gật đầu như muốn trấn an cô.

Cao Tử Quần đương nhiên thấy cảnh này, anh chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người họ: “Như những gì em muốn.” Anh bình tĩnh buông ra năm chữ. Hoàn toàn không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng sửng sốt của Lãnh Tây.

“Những chuyện trước đây anh đã làm với em, bất luận có giải thích thế nào, anh biết trong lòng em vẫn luôn khúc mắc, có lẽ em sẽ không bao giờ quên.” Anh chậm rãi nói, đôi mắt mịt mờ như biển sâu yên lặng: “Ngày mai anh sẽ cho người chuyển đồ đạc của con bé đến nhà em. Em muốn giành quyền nuôi dưỡng, anh sẽ đồng ý. Nhưng là…” Anh hơi dừng lại: “Đây không phải bởi vì năm đó anh thiếu nợ em nên dùng Hi Hi để trả lại, anh chỉ không muốn nhìn thấy Hi Hi phải đau buồn…và cả em nữa”.

Lúc trước anh muốn Hi Hi cũng chỉ hy vọng có thể giữ cô lại. Nếu như lòng cô đã quyết, vậy sao anh lại khổ sở bắt ép cô đây?

Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt anh, rất lâu sau vẫn không cách nào có thể mở miệng, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích ban đầu… nhưng sao cô lại có một loại cảm giác bóp nghẹt trong tim.

Cao Tử Quần xoay người, cảm giác tiếc nuối quay cuồng trong tim, anh chua chát nhếch môi.

Lãnh Tây đã dọn đến nơi ở mới, buổi tối, Cao Tử Quần cho người chuyển đồ đạc của Hi Hi đến đó. Lãnh Tây nắm tay con gái, đưa con bé đi thăm phòng mình.

“Đây là phòng của con, thích không?” Sau khi quay lại, cô đã vay tiền mua căn nhà này.  Nhờ vậy mà Lãnh Tây cũng giảm bớt được không ít chuyện. Mỗi một đồ vật trong phòng Hi Hi đều do cô tự tay chọn mua.

Cao Hi Hi khẽ cúi mặt nói: “Mẹ, con rất thích.”

“Được rồi, con làm bài tập trước đi, mẹ đi nấu ăn.” Cô đã đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn. Từ hôm nay trở đi cô bắt đầu cuộc sống mới cùng con gái, hy vọng sẽ có một khởi đầu tốt.

Cao Hi Hi đặt ba lô xuống, ngồi trên mặt trên bàn. Nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, cô bé không khỏi chạnh lòng nhớ đến bố.

Cao Tử Quần, bố thật là ngốc, không kéo được mẹ về, ngay cả nó cũng giao đi luôn.

Cao Hi Hi hít một hơi thật sâu.

Buổi tối, Tần Hiểu Vân và Sở Hàng cũng đến. Sắc mặt của Tần Hiểu Vân đã khá hơn nhiều so với hai ngày trước.

Mọi người đến thăm nhưng Cao Hi Hi chẳng cảm thấy vui vẻ.

“Bác vào bếp xem, Tiểu Sở, cháu ngồi đi, cứ coi như là nhà mình nhé.” Tần Hiểu Vân cười cười đi vào bếp.

“Mẹ, mẹ ra ngoài ngồi đi, còn canh nữa thôi là xong rồi.” Lãnh Tây vừa nói vừa nêm thêm muối vào.

Tần Hiểu Vân đứng một bên, cầm chiếc bát sứ đặt cạnh nồi: “Lúc nãy mẹ lên cầu thang, đúng lúc gặp Sở Hàng. Thang máy bị hỏng, cậu ấy giúp mẹ xách đồ lên tận tầng 7, cũng may mà có cậu ấy.”

Máy hút khói nhà bếp chạy vù vù, Lãnh Tây lặng im không nói lời nào.

Tần Hiểu Vân vẫn nhìn chằm vào Lãnh Tây, thấy vẻ mặt hờ hững của con gái, bà thở dài: “Tiểu Tây.”

“Canh sôi rồi, mẹ bảo Hi Hi đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Tần Hiểu Vân thấy con gái như vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Lúc Lãnh Tây bưng canh ra, Hi Hi và Sở Hàng đang chơi cờ nhảy, cô hơi giật mình: “Ăn cơm thôi.”

“Mẹ, đợi một lát, con và chú Sở Hàng chơi hết ván này đã.” Cao Hi Hi nói.

Lãnh Tây đi đến xem.

Ván cờ kết thúc, Cao Hi Hi đắc ý nhìn Sở Hàng  mỉm cười: “Chú Sở, cháu nói không có sai đúng không, cháu là cao thủ vô địch cờ nhảy.”

Sở Hàng cười: “Uhm. Chú bái phục.”

Nụ cười trên môi Hi Hi đột nhiên tắt lịm, cô bé buồn bã nói: “Bố cũng từng nói với cháu như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện