Kho Dữ Liệu
Quyển 3 - Chương 39: Đêm nay trăng vẫn sáng
Tối.
Cái nắng chói chang của mặt trời rời xa, nhường lại cả thành phố hoang tàn cho từng cơn gió lạnh. Những ngọn gió xéo qua từng nóc nhà hoang, từng cồn cát nóng để cuốn theo những hạt nhỏ li ti và nóng cháy rắc tung vào trong không khí. Nơi đây vẫn khắc nghiệt vậy nhưng cũng đỡ hơn nhiều cái nóng của ban ngày.
Mặt trời xuống cũng là lúc các sinh vật cố bám lại nơi này chui ra khỏi hang hoạt động. Những sinh linh sống trong cái thành phố hoang này cứ như bị đày ải vậy. Vầng thái dương ban ngày quá nghiêm khắc với chúng, chỉ có bóng tối và đêm đen mới là nơi mà chúng thuộc về. May mắn thay, bầu trời đêm không phải lúc nào cũng tối, đôi lúc, nó cũng tràn ngập ánh trăng dịu hiền.
Đêm nay, trăng vẫn sáng.
...
Màn đêm hôm nay không chỉ mang về những cơn gió lạnh, mà nó còn mang về cả những vị khách không mời.
Trời vừa tắt nắng, những con Akuma liền lập tức đồng loạt biến hình. Trút bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, chúng khoe ra những họng súng sáng bóng, to tổ chảng và vô cùng dữ tợn.
Thành phố hoang bỗng nhộn nhịp hẳn lên vì vài chục con Akuma cấp 1 kết thành từng nhóm nhỏ du dãng trên bầu trời.
Lũ Akuma...
Chúng tới đây vì mệnh lệnh tối cao của ngài Bá Tước: “Tìm kiếm và hủy diệt Innocence”. Bao giờ chưa hoàn thành nhiệm vụ đó, thì chúng cũng chưa trở về. Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là lang thang ngơ ngẩn ở đây đến hết đời.
Những con Akuma tỏa ra khắp thành phố, cứ 3 đến 5 con lại kết thành một nhóm nhỏ, chậm rãi di chuyển. Những họng pháo phản chiếu ánh trăng bạc trắng, thỉnh thoảng lại nổ vu vơ xuống mặt đất khô cằn.
...
Khuất bên dưới những công trình hoang phế, một nhóm người đang lén lút chạy đi. Họ có phụ nữ, họ có trẻ con, thậm chí, họ còn có cả người bị thương phải nằm trên cáng, ngồi trên xe lăn. Họ khoác trên người những chiếc áo choàng đen, núp mình dưới bóng của các tòa nhà mà di chuyển. Họ là tiểu đội Luân hồi 013, trực thuộc Kho Dữ Liệu.
Trong màn đêm tĩnh lặng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng gót giày nện xuống nền đường vội vã. Thi thoảng, lại có một tiếng pháo rền vang và ánh lửa ở đâu đó bùng lên, chói mắt. Ban đầu, cứ mỗi lần có tiếng pháo là lại có người giật mình lên sợ hãi. Thế nhưng bây giờ thì chai sạn hết cả rồi, thậm chí khi có một quả pháo nổ cách chỗ họ có hơn hai chục mét thì đoàn người vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Đúng là “Con người là loài động vật thích nghi nhanh nhất”.
- 5 mét phía trước, rẽ trái...
Một cô gái trong nhóm người bất chợt nói. Cô gái có mái tóc đen rất dài, xõa lung tung ra tứ phía, khoác trên mình tấm áo choàng đen bên ngoài bộ váy trắng và trên đầu còn cài một chiếc vương miện trong lóng lánh.
Cỏ May, nữ hoàng Kaidaten, Tinh thần lực cảm ứng giả, Hoa tiêu số 1 của tiểu đội Luân hồi 013.
Tuyệt đối tin tưởng và tuân theo sự chỉ dẫn của Cỏ May, đối với tiểu đội Luân hồi bây giờ thì đây đã là chân lý. Thằng Minh dẫn đầu đoàn người nhanh chóng rẽ trái theo chỉ dẫn. Ngay phía đằng sau là bé Lan, Cỏ May, đẩy chiếc xe lăn chở thằng Thi đi ngang hàng với em búp bê biết hát Lala và ông lão Guzol. Sau nữa là Linh và cô Hoàn cùng nhau đẩy cái giường tầng mang theo Nam điên và Du còn bất tỉnh. Cuối cùng là cậu bé Văn và Thủy vác {Băng Sương} đi đoạn hậu cuối đoàn.
Rẽ trái là đến ngõ cụt, nhưng rất nhanh, Cỏ May đã tìm ra một nắp cống ngầm được ẩn giấu tài tình dưới nền đường đá. Thằng Minh vận sức cạy nắp cống lên để cả bọn chui vào. Chỉ có chiếc xe lăn của thằng Thi mang xuống được, cái giường đẩy đành phải để lại bên ngoài.
Bên dưới mặt đường, bọn nó chui xuống một nơi có vẻ như là điểm giao nhau của rất nhiều đường thoát nước. Cả một khoảng không gian hình trụ, rộng hơn 20 mét vuông và có vô số thông đạo to nhỏ khác nhau dẫn đi mọi hướng, di tích của một hệ thống thoát nước phức tạp và tinh vi từ rất nhiều năm tháng trước. Cống thoát nước nay đã cạn khô từ lâu và trở thành nơi trú ẩn tạm thời cho bọn nó.
Đóng lại nắp cống, Minh thở phào ra một hơi, trực tiếp ngồi bệt xuống đất rồi dễ dàng lùi lại, tựa chuẩn xác vào một mảnh tường. Khoảng không gian tối đen như mực dường như chẳng ảnh hưởng gì được tới nó. Nhưng để thế này cũng không hay, bản thân nó thì chẳng có việc gì nhưng những đứa khác thì lại không được như thế. Bóng tối luôn làm cho con người ta cảm thấy cô độc và sợ hãi lạ. Móc ra cây đèn ma pháp {Thanh Tỉnh}, Minh vặn núm kích hoạt cho cây đèn phát sáng rồi vất ra giữa cống ngầm. Những khuôn mặt dần hiện lên theo ánh đèn chiếu rọi.
Đã hơn 3 tiếng kể từ lúc bọn nó bắt đầu chạy khỏi căn hầm thoát hiểm đổ sập cũ. Chạy trên mặt đất và ngay bên dưới họng súng của lũ Akuma, lúc nào cũng có xác suất bị đạn lạc bắn trúng. Thế nhưng, tình hình thực tế lúc bấy giờ buộc bọn nó phải làm thế và những gì đang diễn ra ở hiện tại cũng đã chứng minh, quyết định đó của bọn nó là hoàn toàn chính xác.
Không biết, trong thành phố này còn tồn tại kẻ nào đang điều khiển lũ Akuma ngoài kia hay không mà những bước chuyển động của mỗi một nhóm Akuma đều nhìn có vẻ vật vờ ngẫu hứng. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, vài chục con Akuma đều như vô tình hình thành một vòng vây, phong tỏa lấy một phần thành phố, nhóm trên trời, nhóm dưới đất, đan xen vào nhau mà dần xiết lại. Và pháo, thì nã vào từng góc khuất, từng vị trí phát ra âm thanh khác lạ.
May mà tiểu đội đã lường trước được điều này, chủ động phá vây vài lần trước khi nó kịp xiết lại. Có kỹ năng của Cỏ May và khả năng tính toán của Văn, việc này dù hơi khó nhưng cũng không đến mức bất khả thi.
Tựa lưng vào tường, Minh lặng lẽ quan sát những khuôn mặt mệt mỏi xung quanh. Bọn nó cũng chạy hơn 3 tiếng rồi còn gì, chạy với thần kinh lúc nào cũng căng ra sợ bị phát hiện hoặc không may có quả đạn lạc nào rơi trúng. Thình thoảng, bọn nó cũng phải chủ động chọn phải đối mặt với một, hai con Akuma nhỏ lẻ nào đó để đột phá vòng vây và thường do bé Lan cùng với thằng Minh phối hợp để nhanh chóng kết thúc trận chiến mà không gây ra quá nhiều động tĩnh. Thỉnh thoảng, bọn nó cũng chọn một chỗ trốn tạm thời, như chỗ này vậy.
Mỗi lần dừng lại như vậy, cả bọn thường tranh thủ cắn lấy một viên thuốc khôi phục thể lực, Minh cũng vậy. Vừa vào trong miệng, viên thuốc đã lập tức tan ngay vào nước bọt, ngấm trực tiếp vào máu. Không chỉ có thuốc khôi phục thể lực mà cả thức ăn nén dạng viên, nước trạng thái cố định dạng con nhộng cũng đều gần như thế.
“Mẹ kiếp...” chửi thầm trong lòng, ăn những thứ mà không qua dạ dày làm Minh cứ cảm thấy hụt hẫng thế éo nào đấy. Đối với một thằng như nó, thì sướng nhất là cứ phải cắn miếng to, uống ngụm lớn, cái cảm giác thức ăn ngập mồm, như thế mới thật là sướng. Nó bắt đầu tự chửi mình ngu khi dùng hết đống thức ăn dự trữ lúc đánh nhau với con Akuma sao chép.
Những đứa khác cũng tản ra, tự chọn một chỗ cho riêng mình mà im lặng nghỉ ngơi, chỉ có độc thằng Thi là còn hì hục. Nó ngồi trên xe lăn mà, đánh nhau thì không phải đánh, di chuyển thì có người đẩy đi, có phải làm gì đâu mà mệt. Vẫn an vị trên cái xe lăn của mình, tay nó liên tục vuốt qua chiếc hộp không gian bên cạnh. Đủ thứ đồ vật có hình dạng kì lạ liên tục được móc ra, xem xét một lúc rồi Thi lại lắc đầu cất đi làm Minh hết sức tò mò, nó không hiểu thằng bạn mình lại nảy ra cái ý tưởng bệnh hoạn nào nữa.
- Ê! Mày làm cái gì vậy con đĩ? – Minh hất hàm hỏi.
- À, bố đang kiểm tra lại kho vũ khí của mình xem có thứ gì hợp với cái dáng ngồi đường bệ của tau bây giờ không – Thi trả lời, tay vẫn không ngừng lại.
- Cỡ mày cứ dùng cái thìa là hợp nhất – Nghe thấy thằng bạn đã tàn phế quá nửa của mình đang có ý định tìm vũ khí thích hợp, thằng Minh quay mặt sang một bên, hai mắt híp lại và môi dưới trề ra, mỉa mai nói.
- Mọe... thằng tờ ró. Mầy khinh bố đấy à? Để đến lúc bố nhét cái thìa vào mông mầy xem có còn cười được như thế nữa không nhé?
- Ờ đấy. Bố khinh mày đấy – Vừa nói, thằng Minh vừa móc trong hộp không gian của nó ra một đoạn ống thép. Nó cầm vào một đầu của ống thép đó rồi trực tiếp rút dài ra như một chiếc cần câu cá vậy. Cầm đầu lớn trong tay, nó dùng đầu nhỏ còn lại thọc lia lịa vào người thằng bạn đang nằm bết xác trên cái xe lăn tự chế. – Có giỏi thì lại mà bắt bố đây này. Hờ... hờ... hờ...! Bắt được bố cho mày nhét.
- A! Mầy nhớ đấy, con chó! Vụ này để bao giờ đứng dậy được thì bố xử mầy – Vừa cay cú nói, Thi vừa gạt tay, cố gắng đẩy cái đầu cần câu ra, không cho nó chọc vào người mình. Nhưng có vẻ như vô ích, thằng bạn khốn nạn cố tình không để cho nó yên đây mà. Đành phải tạm thời mặc kệ cho cái đầu cần câu liên tục chọc vào người, Thi lại tiếp tục công việc của mình, nó chỉ mong sao bây giờ kiếm được vài quả bom mini còn sót lại để ném thẳng vào mặt thằng Minh cho đỡ tức.
Hộp {Không gian của Dũng}, với 1,5 mét khối không gian nén, Thi nhét vào bên trong đó đủ thứ. Nào là linh kiện, chi tiết máy móc, một đống phôi kim loại chưa hoặc đang gia công dở, lại còn có cả quần áo, vũ khí đạn dược, thập chí là cả thức ăn. Bây giờ, nó đang ngồi trên xe lăn rồi, mấy món vũ khí lạnh coi như không còn đất dụng võ. Vũ khí nóng thì nó lại không có loại hạng nặng kiểu như pháo vác vai, mấy khẩu súng trường súng ngắn thì hoàn toàn không có sát thương hữu hiệu với cả Akuma lẫn đám Thầy trừ tà. Chỉ còn lại mấy món vũ khí công nghệ cao mà bọn nó mới chế là may ra còn có chút tác dụng. Bỏ qua mấy món cận chiến, cuối cùng, Thi cũng lôi ra một thứ tương đối hài lòng.
Trên tay thằng Thi là một vật nhìn gần giống như một con chuồn chuồn kim loại. Phần thân giữa hình bầu dục, nhỏ hơn cả đầu ngón tay út, một cái đuôi dài cỡ năm phân với hai đôi cánh mỏng dính bắt thẳng ra từ thân giữa, chỉ có một điểm khác biệt đó là, phần đầu tròn của loài chuồn chuồn đã bị chế thành một mũi nhọn sắc bén và có ngạnh đâm ngược về sau.
Như hầu hết mọi sản phẩm thử nghiệm khác của nó, con chuồn chuồn kim loại này không có tên mà chỉ có một mã số: “Mẫu chế tạo số hiệu V138” - Ám khí công nghệ cao dạng chuồn chuồn.
Toàn thân ánh bạc, chế tạo 100% bằng hợp kim Titan vô cùng nhẹ, với công nghệ vi cơ khí và gia công tự động siêu chính xác, hình dáng được tính toán cẩn thận theo khí động lực học, một khi phi ra, con chuồn chuồn kim loại này sẽ lướt đi theo gió, bay mãi cho đến khi mũi nhọn trên đầu đâm được vào một vật nào đó mới thôi. Để gia tăng khả năng sát thương, phần thân giữa cũng được làm rỗng và chứa trong đó là một tụ điện siêu hiệu suất mini cùng với cả một cơ cấu đánh thủng bản tụ để giải phóng nguồn điện ra không gian bên ngoài.
Sau trận chiến với con Akuma chép hình của thằng Minh và từ những gì cậu bé Văn kể lại thì có vẻ như, sấm sét điện giật cũng có khả năng ảnh hưởng đến linh hồn. Vậy là, với mấy con chuồn chuồn ám khí này, Thi hi vọng sẽ gây được phần nào rắc rối cho lũ Akuma đang vô cùng đông và hung hãn ngoài kia. Mỗi tội, cái này hơi khó dùng. Dù có dùng lực phi đi mạnh bao nhiêu thì chẳng mấy chốc, mấy con chuồn chuồn này đều tự động bắt lấy một luồng khí khác nhau mà đổi hướng lung tung cả. Thi cũng hết cách, nó không thể nào khống chế được quỹ đạo bay của bọn này nên đành phải để nó bay loạn trong không trung. Dù sao thì lũ Akuma người cũng to, lại hay bay lơ lửng cách mặt đất một đoạn nên xác suất trúng chiêu là vô cùng lớn, nó tin là như thế.
Mà khoan, trước khi xử lí lũ Akuma, Thi phải xử lí thằng bạn đểu này cái đã, nó thực sự không thể nào chịu được cái trò đùa vớ vẩn của thằng này rồi. Tay trái vung lên, bắt chết lấy đầu đang chọc vào người mình của cái cần câu kim loại. Tay còn lại thì cầm vào giữa thân của mũi phi tiêu chuồn chuồn “V138”, ưỡn người hết cỡ về đằng sau, nhắm thẳng mặt của thằng bạn thân mình và phi mạnh.
Đang hưng phấn bừng bừng vì chẳng mấy khi trêu mà thằng bạn mình lại không thể phản kháng, bỗng nhiên, Minh thấy thằng Thi nó bật lại. Do không kịp đề phòng, đầu cái cần câu lập tức bị túm chặt. Chưa kịp làm gì khác thì nó lại thấy, thằng Thi ưỡn người, đáp tiếp cái gì đó về phía nó. Chẳng kịp nhận ra là cái gì, nhưng thấy cũng có vẻ nguy hiểm ra phết. Thôi, cẩn tắc vô áy náy, nó đưa tay lên đỡ.
Dưới ánh đèn ma pháp, đôi cánh chuồn chuồn lóe lên ánh bạc phóng vút về phía thằng Minh. Khi đầu mũi chích sắp cắm phập vào cánh tay đã kịp giơ lên đỡ của nó thì.
- Vút...!
Cánh chuồn chuồn bỗng nhiên khẽ lật, cả mũi phi tiêu đổi hướng bất ngờ. “V138” phóng vút lên cao, lượn vòng như một chiếc máy bay giấy rồi nhẹ nhàng đâm mũi chích vào bả vai thằng Thi.
- Ơ...!
Quả là “Biết đâu bất ngờ”, đồ của ai lại trả về cho người ấy. Không chỉ có thằng Thi, mà mấy đứa khác kịp chú ý đến chỗ này đều ớ hết cả người ra. Và không để cho ai kịp phản ứng, cơ chế đánh thủng bản tụ tinh vi bên trong thân của “V138” lập tức kích hoạt.
- Xoẹt... Roẹt...! Roẹt...! Roẹt...! Roẹt...!
Nguồn điện lớn đến hàng trăm vôn bị giải phóng ra khi bản tụ siêu hiệu suất bị đánh thủng sốc thẳng vào người thằng Thi, rồi truyền dọc theo cái cần câu kim loại mà tiếp tục lan sang cả người thằng Minh. Dòng điện chạy qua cơ thể, sốc tỉnh vô số cơ bắp đang ngủ say, cũng tiện tay sốc liệt hàng ngàn tế bào cảm nhận, nói chung là “Phê lòi”.
Minh há miệng nhả ra một cụm khói, hai mắt nó vẫn còn trợn lên toàn lòng trắng:
- Con đĩ, mày làm cái lọ gì vậy??? Thấy tự thẹn không bằng nên muốn tự sát rồi kéo theo bố đi cùng hử!!
Mái tóc vốn đã xơ rối lung tung của nó thì nay lại thêm một phần dựng đứng, trông có đôi phần giống với siêu saiyan mà nó từng mơ ước rồi.
Là thằng đứng mũi chịu sào, Thi cũng chẳng khá hơn tí nào. Lóp ngóp ngóc đầu dậy, nó nói:
- Mầy lại xàm ngôn cái gì đấy? Bố mà lại phải giết mầy cho bẩn tay ra à? Cái vừa rồi là “Liệu pháp điều trị bất hoạt bằng tĩnh điện” bố vừa nghiên cứu ra. Đang lấy thân mình thử pháp để phát triển nền y học của nước nhà. Mầy may mắn được hưởng cùng còn không biết mà sướng, còn ở đấy mà kêu cái gì? Hay là cơ thể mầy yếu đuối đến cái mức độ mà mới có một dòng điện cỏn con đã đủ tiễn mầy về với đất mẹ rồi?
- Nín! Một thằng tàn phế dở như mày éo có quyền gì mà nói tao yếu!...
- Bố cứ nói đấy! Thích thì đấm nhau!...
- Á à! Mày thách bố đấy à? Có giỏi thì ngồi yên đấy...! Thủy, cậu đừng cản tớ!...
- ...
Một bàn tay túm lấy lỗ tai của thằng Minh kéo lại, một tay đưa lên xoa trán, Thủy nhăn mày, lắc đầu một cách vô cùng bất đắc dĩ. Hai cái thằng này, cứ y như rằng, hễ rảnh ra một tí là lại kiếm trò nghịch ngợm rồi quay ra gây sự, đánh nhau ngay. Cô không tài nào hiểu được, làm sao mà bọn nó lại có thể ở được với nhau suốt ngày, đã thế, lại còn trở thành bạn thân nữa chứ. Lúc bình thường thì mọi người còn có thể an tĩnh nghỉ ngơi, chứ mỗi khi có cả hai thằng này chung nhóm thì bầu không khí cứ nhốn nháo hết cả lên vậy.
Những người khác vẫn yên lặng nghỉ ngơi, nhưng nhìn hai thằng gây sự với nhau, nhìn Thủy bất lực can ngăn, ai cũng khẽ thở ra một hơi, lặng lẽ mỉm cười. Đối với bọn họ, chỉ cần hai đứa bọn nó – những người thủ lĩnh, còn có thể thoải mái cưới đùa như vậy là mọi chuyện đều vẫn ổn, bọn họ còn một chỗ dựa cho niềm tin.
Cố tình không để ý đến sự ngăn cản của Thủy, thằng Minh ngày càng tỏ ra hổ báo, vì đơn giản chẳng mấy khi thằng Thi bế xác như thế này. Bây giờ mà không tranh thủ bắt nạt thì bảo nó còn phải đợi đến bao giờ?
Bên kia, thằng Thi cũng không yếu thế, dù hai chân nó phế rồi, nhưng không phải là cứ nhất thiết phải đánh nhau. Nó làm gì, Cỏ May không bao giờ ngăn cản, bé Lan lại còn dứt khoát hùa theo. Tình hình có vẻ như sắp sửa vượt khỏi mức giới hạn không phát hỏa của Thủy thì, một giọng nói vang lên cắt đứt vụ nhốn nháo này:
- Xin lỗi...! – Bà cô Hoàn rụt rè đứng lên, vết thương trên lưng khiến cho cử động còn khó khăn nên cô bé Linh ngồi bên cạnh lập tức giúp. Hơi tiến về phía thằng Thi, cô Hoàn khẽ hỏi – Thứ... các cậu vừa dùng là gì vậy...? Cái thứ bay bay ấy...
- Ồ...! – Hơi giật mình bất ngờ, Thi lập tức trả lời – Cái này hử? – Vừa nói, nó vừa móc ra một mũi phi tiêu y như cái lúc trước – Cái này là “Thiên hạ tuyệt sát, đệ nhất ám khí Con Chuồn Chuồn” do chính tay Nguyễn Hữu Thi đại sư, tức chính là cháu chế tạo. Uy lực vô cùng, mỗi tội hơi khó dùng. Cô có muốn hỏi gì nữa không ạ...?
Hoàn chăm chú lắng nghe, hơi hốt hoảng khi nhận ra thằng Thi dùng kính ngữ với mình, cô vội lắc đầu, rồi khẽ nói:
- Có thể... Có thể cho tôi thử được không? Tôi nghĩ, mình dùng được nó...
Cái nắng chói chang của mặt trời rời xa, nhường lại cả thành phố hoang tàn cho từng cơn gió lạnh. Những ngọn gió xéo qua từng nóc nhà hoang, từng cồn cát nóng để cuốn theo những hạt nhỏ li ti và nóng cháy rắc tung vào trong không khí. Nơi đây vẫn khắc nghiệt vậy nhưng cũng đỡ hơn nhiều cái nóng của ban ngày.
Mặt trời xuống cũng là lúc các sinh vật cố bám lại nơi này chui ra khỏi hang hoạt động. Những sinh linh sống trong cái thành phố hoang này cứ như bị đày ải vậy. Vầng thái dương ban ngày quá nghiêm khắc với chúng, chỉ có bóng tối và đêm đen mới là nơi mà chúng thuộc về. May mắn thay, bầu trời đêm không phải lúc nào cũng tối, đôi lúc, nó cũng tràn ngập ánh trăng dịu hiền.
Đêm nay, trăng vẫn sáng.
...
Màn đêm hôm nay không chỉ mang về những cơn gió lạnh, mà nó còn mang về cả những vị khách không mời.
Trời vừa tắt nắng, những con Akuma liền lập tức đồng loạt biến hình. Trút bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, chúng khoe ra những họng súng sáng bóng, to tổ chảng và vô cùng dữ tợn.
Thành phố hoang bỗng nhộn nhịp hẳn lên vì vài chục con Akuma cấp 1 kết thành từng nhóm nhỏ du dãng trên bầu trời.
Lũ Akuma...
Chúng tới đây vì mệnh lệnh tối cao của ngài Bá Tước: “Tìm kiếm và hủy diệt Innocence”. Bao giờ chưa hoàn thành nhiệm vụ đó, thì chúng cũng chưa trở về. Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là lang thang ngơ ngẩn ở đây đến hết đời.
Những con Akuma tỏa ra khắp thành phố, cứ 3 đến 5 con lại kết thành một nhóm nhỏ, chậm rãi di chuyển. Những họng pháo phản chiếu ánh trăng bạc trắng, thỉnh thoảng lại nổ vu vơ xuống mặt đất khô cằn.
...
Khuất bên dưới những công trình hoang phế, một nhóm người đang lén lút chạy đi. Họ có phụ nữ, họ có trẻ con, thậm chí, họ còn có cả người bị thương phải nằm trên cáng, ngồi trên xe lăn. Họ khoác trên người những chiếc áo choàng đen, núp mình dưới bóng của các tòa nhà mà di chuyển. Họ là tiểu đội Luân hồi 013, trực thuộc Kho Dữ Liệu.
Trong màn đêm tĩnh lặng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng gót giày nện xuống nền đường vội vã. Thi thoảng, lại có một tiếng pháo rền vang và ánh lửa ở đâu đó bùng lên, chói mắt. Ban đầu, cứ mỗi lần có tiếng pháo là lại có người giật mình lên sợ hãi. Thế nhưng bây giờ thì chai sạn hết cả rồi, thậm chí khi có một quả pháo nổ cách chỗ họ có hơn hai chục mét thì đoàn người vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Đúng là “Con người là loài động vật thích nghi nhanh nhất”.
- 5 mét phía trước, rẽ trái...
Một cô gái trong nhóm người bất chợt nói. Cô gái có mái tóc đen rất dài, xõa lung tung ra tứ phía, khoác trên mình tấm áo choàng đen bên ngoài bộ váy trắng và trên đầu còn cài một chiếc vương miện trong lóng lánh.
Cỏ May, nữ hoàng Kaidaten, Tinh thần lực cảm ứng giả, Hoa tiêu số 1 của tiểu đội Luân hồi 013.
Tuyệt đối tin tưởng và tuân theo sự chỉ dẫn của Cỏ May, đối với tiểu đội Luân hồi bây giờ thì đây đã là chân lý. Thằng Minh dẫn đầu đoàn người nhanh chóng rẽ trái theo chỉ dẫn. Ngay phía đằng sau là bé Lan, Cỏ May, đẩy chiếc xe lăn chở thằng Thi đi ngang hàng với em búp bê biết hát Lala và ông lão Guzol. Sau nữa là Linh và cô Hoàn cùng nhau đẩy cái giường tầng mang theo Nam điên và Du còn bất tỉnh. Cuối cùng là cậu bé Văn và Thủy vác {Băng Sương} đi đoạn hậu cuối đoàn.
Rẽ trái là đến ngõ cụt, nhưng rất nhanh, Cỏ May đã tìm ra một nắp cống ngầm được ẩn giấu tài tình dưới nền đường đá. Thằng Minh vận sức cạy nắp cống lên để cả bọn chui vào. Chỉ có chiếc xe lăn của thằng Thi mang xuống được, cái giường đẩy đành phải để lại bên ngoài.
Bên dưới mặt đường, bọn nó chui xuống một nơi có vẻ như là điểm giao nhau của rất nhiều đường thoát nước. Cả một khoảng không gian hình trụ, rộng hơn 20 mét vuông và có vô số thông đạo to nhỏ khác nhau dẫn đi mọi hướng, di tích của một hệ thống thoát nước phức tạp và tinh vi từ rất nhiều năm tháng trước. Cống thoát nước nay đã cạn khô từ lâu và trở thành nơi trú ẩn tạm thời cho bọn nó.
Đóng lại nắp cống, Minh thở phào ra một hơi, trực tiếp ngồi bệt xuống đất rồi dễ dàng lùi lại, tựa chuẩn xác vào một mảnh tường. Khoảng không gian tối đen như mực dường như chẳng ảnh hưởng gì được tới nó. Nhưng để thế này cũng không hay, bản thân nó thì chẳng có việc gì nhưng những đứa khác thì lại không được như thế. Bóng tối luôn làm cho con người ta cảm thấy cô độc và sợ hãi lạ. Móc ra cây đèn ma pháp {Thanh Tỉnh}, Minh vặn núm kích hoạt cho cây đèn phát sáng rồi vất ra giữa cống ngầm. Những khuôn mặt dần hiện lên theo ánh đèn chiếu rọi.
Đã hơn 3 tiếng kể từ lúc bọn nó bắt đầu chạy khỏi căn hầm thoát hiểm đổ sập cũ. Chạy trên mặt đất và ngay bên dưới họng súng của lũ Akuma, lúc nào cũng có xác suất bị đạn lạc bắn trúng. Thế nhưng, tình hình thực tế lúc bấy giờ buộc bọn nó phải làm thế và những gì đang diễn ra ở hiện tại cũng đã chứng minh, quyết định đó của bọn nó là hoàn toàn chính xác.
Không biết, trong thành phố này còn tồn tại kẻ nào đang điều khiển lũ Akuma ngoài kia hay không mà những bước chuyển động của mỗi một nhóm Akuma đều nhìn có vẻ vật vờ ngẫu hứng. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, vài chục con Akuma đều như vô tình hình thành một vòng vây, phong tỏa lấy một phần thành phố, nhóm trên trời, nhóm dưới đất, đan xen vào nhau mà dần xiết lại. Và pháo, thì nã vào từng góc khuất, từng vị trí phát ra âm thanh khác lạ.
May mà tiểu đội đã lường trước được điều này, chủ động phá vây vài lần trước khi nó kịp xiết lại. Có kỹ năng của Cỏ May và khả năng tính toán của Văn, việc này dù hơi khó nhưng cũng không đến mức bất khả thi.
Tựa lưng vào tường, Minh lặng lẽ quan sát những khuôn mặt mệt mỏi xung quanh. Bọn nó cũng chạy hơn 3 tiếng rồi còn gì, chạy với thần kinh lúc nào cũng căng ra sợ bị phát hiện hoặc không may có quả đạn lạc nào rơi trúng. Thình thoảng, bọn nó cũng phải chủ động chọn phải đối mặt với một, hai con Akuma nhỏ lẻ nào đó để đột phá vòng vây và thường do bé Lan cùng với thằng Minh phối hợp để nhanh chóng kết thúc trận chiến mà không gây ra quá nhiều động tĩnh. Thỉnh thoảng, bọn nó cũng chọn một chỗ trốn tạm thời, như chỗ này vậy.
Mỗi lần dừng lại như vậy, cả bọn thường tranh thủ cắn lấy một viên thuốc khôi phục thể lực, Minh cũng vậy. Vừa vào trong miệng, viên thuốc đã lập tức tan ngay vào nước bọt, ngấm trực tiếp vào máu. Không chỉ có thuốc khôi phục thể lực mà cả thức ăn nén dạng viên, nước trạng thái cố định dạng con nhộng cũng đều gần như thế.
“Mẹ kiếp...” chửi thầm trong lòng, ăn những thứ mà không qua dạ dày làm Minh cứ cảm thấy hụt hẫng thế éo nào đấy. Đối với một thằng như nó, thì sướng nhất là cứ phải cắn miếng to, uống ngụm lớn, cái cảm giác thức ăn ngập mồm, như thế mới thật là sướng. Nó bắt đầu tự chửi mình ngu khi dùng hết đống thức ăn dự trữ lúc đánh nhau với con Akuma sao chép.
Những đứa khác cũng tản ra, tự chọn một chỗ cho riêng mình mà im lặng nghỉ ngơi, chỉ có độc thằng Thi là còn hì hục. Nó ngồi trên xe lăn mà, đánh nhau thì không phải đánh, di chuyển thì có người đẩy đi, có phải làm gì đâu mà mệt. Vẫn an vị trên cái xe lăn của mình, tay nó liên tục vuốt qua chiếc hộp không gian bên cạnh. Đủ thứ đồ vật có hình dạng kì lạ liên tục được móc ra, xem xét một lúc rồi Thi lại lắc đầu cất đi làm Minh hết sức tò mò, nó không hiểu thằng bạn mình lại nảy ra cái ý tưởng bệnh hoạn nào nữa.
- Ê! Mày làm cái gì vậy con đĩ? – Minh hất hàm hỏi.
- À, bố đang kiểm tra lại kho vũ khí của mình xem có thứ gì hợp với cái dáng ngồi đường bệ của tau bây giờ không – Thi trả lời, tay vẫn không ngừng lại.
- Cỡ mày cứ dùng cái thìa là hợp nhất – Nghe thấy thằng bạn đã tàn phế quá nửa của mình đang có ý định tìm vũ khí thích hợp, thằng Minh quay mặt sang một bên, hai mắt híp lại và môi dưới trề ra, mỉa mai nói.
- Mọe... thằng tờ ró. Mầy khinh bố đấy à? Để đến lúc bố nhét cái thìa vào mông mầy xem có còn cười được như thế nữa không nhé?
- Ờ đấy. Bố khinh mày đấy – Vừa nói, thằng Minh vừa móc trong hộp không gian của nó ra một đoạn ống thép. Nó cầm vào một đầu của ống thép đó rồi trực tiếp rút dài ra như một chiếc cần câu cá vậy. Cầm đầu lớn trong tay, nó dùng đầu nhỏ còn lại thọc lia lịa vào người thằng bạn đang nằm bết xác trên cái xe lăn tự chế. – Có giỏi thì lại mà bắt bố đây này. Hờ... hờ... hờ...! Bắt được bố cho mày nhét.
- A! Mầy nhớ đấy, con chó! Vụ này để bao giờ đứng dậy được thì bố xử mầy – Vừa cay cú nói, Thi vừa gạt tay, cố gắng đẩy cái đầu cần câu ra, không cho nó chọc vào người mình. Nhưng có vẻ như vô ích, thằng bạn khốn nạn cố tình không để cho nó yên đây mà. Đành phải tạm thời mặc kệ cho cái đầu cần câu liên tục chọc vào người, Thi lại tiếp tục công việc của mình, nó chỉ mong sao bây giờ kiếm được vài quả bom mini còn sót lại để ném thẳng vào mặt thằng Minh cho đỡ tức.
Hộp {Không gian của Dũng}, với 1,5 mét khối không gian nén, Thi nhét vào bên trong đó đủ thứ. Nào là linh kiện, chi tiết máy móc, một đống phôi kim loại chưa hoặc đang gia công dở, lại còn có cả quần áo, vũ khí đạn dược, thập chí là cả thức ăn. Bây giờ, nó đang ngồi trên xe lăn rồi, mấy món vũ khí lạnh coi như không còn đất dụng võ. Vũ khí nóng thì nó lại không có loại hạng nặng kiểu như pháo vác vai, mấy khẩu súng trường súng ngắn thì hoàn toàn không có sát thương hữu hiệu với cả Akuma lẫn đám Thầy trừ tà. Chỉ còn lại mấy món vũ khí công nghệ cao mà bọn nó mới chế là may ra còn có chút tác dụng. Bỏ qua mấy món cận chiến, cuối cùng, Thi cũng lôi ra một thứ tương đối hài lòng.
Trên tay thằng Thi là một vật nhìn gần giống như một con chuồn chuồn kim loại. Phần thân giữa hình bầu dục, nhỏ hơn cả đầu ngón tay út, một cái đuôi dài cỡ năm phân với hai đôi cánh mỏng dính bắt thẳng ra từ thân giữa, chỉ có một điểm khác biệt đó là, phần đầu tròn của loài chuồn chuồn đã bị chế thành một mũi nhọn sắc bén và có ngạnh đâm ngược về sau.
Như hầu hết mọi sản phẩm thử nghiệm khác của nó, con chuồn chuồn kim loại này không có tên mà chỉ có một mã số: “Mẫu chế tạo số hiệu V138” - Ám khí công nghệ cao dạng chuồn chuồn.
Toàn thân ánh bạc, chế tạo 100% bằng hợp kim Titan vô cùng nhẹ, với công nghệ vi cơ khí và gia công tự động siêu chính xác, hình dáng được tính toán cẩn thận theo khí động lực học, một khi phi ra, con chuồn chuồn kim loại này sẽ lướt đi theo gió, bay mãi cho đến khi mũi nhọn trên đầu đâm được vào một vật nào đó mới thôi. Để gia tăng khả năng sát thương, phần thân giữa cũng được làm rỗng và chứa trong đó là một tụ điện siêu hiệu suất mini cùng với cả một cơ cấu đánh thủng bản tụ để giải phóng nguồn điện ra không gian bên ngoài.
Sau trận chiến với con Akuma chép hình của thằng Minh và từ những gì cậu bé Văn kể lại thì có vẻ như, sấm sét điện giật cũng có khả năng ảnh hưởng đến linh hồn. Vậy là, với mấy con chuồn chuồn ám khí này, Thi hi vọng sẽ gây được phần nào rắc rối cho lũ Akuma đang vô cùng đông và hung hãn ngoài kia. Mỗi tội, cái này hơi khó dùng. Dù có dùng lực phi đi mạnh bao nhiêu thì chẳng mấy chốc, mấy con chuồn chuồn này đều tự động bắt lấy một luồng khí khác nhau mà đổi hướng lung tung cả. Thi cũng hết cách, nó không thể nào khống chế được quỹ đạo bay của bọn này nên đành phải để nó bay loạn trong không trung. Dù sao thì lũ Akuma người cũng to, lại hay bay lơ lửng cách mặt đất một đoạn nên xác suất trúng chiêu là vô cùng lớn, nó tin là như thế.
Mà khoan, trước khi xử lí lũ Akuma, Thi phải xử lí thằng bạn đểu này cái đã, nó thực sự không thể nào chịu được cái trò đùa vớ vẩn của thằng này rồi. Tay trái vung lên, bắt chết lấy đầu đang chọc vào người mình của cái cần câu kim loại. Tay còn lại thì cầm vào giữa thân của mũi phi tiêu chuồn chuồn “V138”, ưỡn người hết cỡ về đằng sau, nhắm thẳng mặt của thằng bạn thân mình và phi mạnh.
Đang hưng phấn bừng bừng vì chẳng mấy khi trêu mà thằng bạn mình lại không thể phản kháng, bỗng nhiên, Minh thấy thằng Thi nó bật lại. Do không kịp đề phòng, đầu cái cần câu lập tức bị túm chặt. Chưa kịp làm gì khác thì nó lại thấy, thằng Thi ưỡn người, đáp tiếp cái gì đó về phía nó. Chẳng kịp nhận ra là cái gì, nhưng thấy cũng có vẻ nguy hiểm ra phết. Thôi, cẩn tắc vô áy náy, nó đưa tay lên đỡ.
Dưới ánh đèn ma pháp, đôi cánh chuồn chuồn lóe lên ánh bạc phóng vút về phía thằng Minh. Khi đầu mũi chích sắp cắm phập vào cánh tay đã kịp giơ lên đỡ của nó thì.
- Vút...!
Cánh chuồn chuồn bỗng nhiên khẽ lật, cả mũi phi tiêu đổi hướng bất ngờ. “V138” phóng vút lên cao, lượn vòng như một chiếc máy bay giấy rồi nhẹ nhàng đâm mũi chích vào bả vai thằng Thi.
- Ơ...!
Quả là “Biết đâu bất ngờ”, đồ của ai lại trả về cho người ấy. Không chỉ có thằng Thi, mà mấy đứa khác kịp chú ý đến chỗ này đều ớ hết cả người ra. Và không để cho ai kịp phản ứng, cơ chế đánh thủng bản tụ tinh vi bên trong thân của “V138” lập tức kích hoạt.
- Xoẹt... Roẹt...! Roẹt...! Roẹt...! Roẹt...!
Nguồn điện lớn đến hàng trăm vôn bị giải phóng ra khi bản tụ siêu hiệu suất bị đánh thủng sốc thẳng vào người thằng Thi, rồi truyền dọc theo cái cần câu kim loại mà tiếp tục lan sang cả người thằng Minh. Dòng điện chạy qua cơ thể, sốc tỉnh vô số cơ bắp đang ngủ say, cũng tiện tay sốc liệt hàng ngàn tế bào cảm nhận, nói chung là “Phê lòi”.
Minh há miệng nhả ra một cụm khói, hai mắt nó vẫn còn trợn lên toàn lòng trắng:
- Con đĩ, mày làm cái lọ gì vậy??? Thấy tự thẹn không bằng nên muốn tự sát rồi kéo theo bố đi cùng hử!!
Mái tóc vốn đã xơ rối lung tung của nó thì nay lại thêm một phần dựng đứng, trông có đôi phần giống với siêu saiyan mà nó từng mơ ước rồi.
Là thằng đứng mũi chịu sào, Thi cũng chẳng khá hơn tí nào. Lóp ngóp ngóc đầu dậy, nó nói:
- Mầy lại xàm ngôn cái gì đấy? Bố mà lại phải giết mầy cho bẩn tay ra à? Cái vừa rồi là “Liệu pháp điều trị bất hoạt bằng tĩnh điện” bố vừa nghiên cứu ra. Đang lấy thân mình thử pháp để phát triển nền y học của nước nhà. Mầy may mắn được hưởng cùng còn không biết mà sướng, còn ở đấy mà kêu cái gì? Hay là cơ thể mầy yếu đuối đến cái mức độ mà mới có một dòng điện cỏn con đã đủ tiễn mầy về với đất mẹ rồi?
- Nín! Một thằng tàn phế dở như mày éo có quyền gì mà nói tao yếu!...
- Bố cứ nói đấy! Thích thì đấm nhau!...
- Á à! Mày thách bố đấy à? Có giỏi thì ngồi yên đấy...! Thủy, cậu đừng cản tớ!...
- ...
Một bàn tay túm lấy lỗ tai của thằng Minh kéo lại, một tay đưa lên xoa trán, Thủy nhăn mày, lắc đầu một cách vô cùng bất đắc dĩ. Hai cái thằng này, cứ y như rằng, hễ rảnh ra một tí là lại kiếm trò nghịch ngợm rồi quay ra gây sự, đánh nhau ngay. Cô không tài nào hiểu được, làm sao mà bọn nó lại có thể ở được với nhau suốt ngày, đã thế, lại còn trở thành bạn thân nữa chứ. Lúc bình thường thì mọi người còn có thể an tĩnh nghỉ ngơi, chứ mỗi khi có cả hai thằng này chung nhóm thì bầu không khí cứ nhốn nháo hết cả lên vậy.
Những người khác vẫn yên lặng nghỉ ngơi, nhưng nhìn hai thằng gây sự với nhau, nhìn Thủy bất lực can ngăn, ai cũng khẽ thở ra một hơi, lặng lẽ mỉm cười. Đối với bọn họ, chỉ cần hai đứa bọn nó – những người thủ lĩnh, còn có thể thoải mái cưới đùa như vậy là mọi chuyện đều vẫn ổn, bọn họ còn một chỗ dựa cho niềm tin.
Cố tình không để ý đến sự ngăn cản của Thủy, thằng Minh ngày càng tỏ ra hổ báo, vì đơn giản chẳng mấy khi thằng Thi bế xác như thế này. Bây giờ mà không tranh thủ bắt nạt thì bảo nó còn phải đợi đến bao giờ?
Bên kia, thằng Thi cũng không yếu thế, dù hai chân nó phế rồi, nhưng không phải là cứ nhất thiết phải đánh nhau. Nó làm gì, Cỏ May không bao giờ ngăn cản, bé Lan lại còn dứt khoát hùa theo. Tình hình có vẻ như sắp sửa vượt khỏi mức giới hạn không phát hỏa của Thủy thì, một giọng nói vang lên cắt đứt vụ nhốn nháo này:
- Xin lỗi...! – Bà cô Hoàn rụt rè đứng lên, vết thương trên lưng khiến cho cử động còn khó khăn nên cô bé Linh ngồi bên cạnh lập tức giúp. Hơi tiến về phía thằng Thi, cô Hoàn khẽ hỏi – Thứ... các cậu vừa dùng là gì vậy...? Cái thứ bay bay ấy...
- Ồ...! – Hơi giật mình bất ngờ, Thi lập tức trả lời – Cái này hử? – Vừa nói, nó vừa móc ra một mũi phi tiêu y như cái lúc trước – Cái này là “Thiên hạ tuyệt sát, đệ nhất ám khí Con Chuồn Chuồn” do chính tay Nguyễn Hữu Thi đại sư, tức chính là cháu chế tạo. Uy lực vô cùng, mỗi tội hơi khó dùng. Cô có muốn hỏi gì nữa không ạ...?
Hoàn chăm chú lắng nghe, hơi hốt hoảng khi nhận ra thằng Thi dùng kính ngữ với mình, cô vội lắc đầu, rồi khẽ nói:
- Có thể... Có thể cho tôi thử được không? Tôi nghĩ, mình dùng được nó...
Bình luận truyện