Kho Dữ Liệu
Quyển 4 - Chương 31: Trước giờ giông bão
Đã hơn sáu giờ chiều một chút, ánh nắng cuối cùng theo nhau rút hết để bầu trời ám đặc một màu sắc đen. Những áng mây trắng ban ngày nay cũng bị nhuộm màu, nặng trịch. Trong cái sắc thái hôn ám cuối ngày, không gian đổ nát càng trở nên ma mị.
- Cạch… Cạch… - Trên sân thượng của một ngôi nhà hai tầng cũ kĩ, bé Lan đang dựng lên một cây cột phát tín hiệu vô tuyến. Cây cột không quá cao, ở trạng thái nghỉ, nó chỉ là một ống kim loại dài hơn nửa mét một chút xíu. Chân cột là một cái hộp linh kiện nhỏ và cả tổng thể đều được gắn lên một cái giá ba chân kiên cố. Lắp tốt giá ba chân xuống nền sân thượng, nhấn một cái nút kích hoạt trên hộp linh kiện, phần ống cột sẽ tự động nhô lên, nó là cơ chế ba lần ống lồng vào với nhau như một cái ăng ten rút. Sau khi hoạt động, cây cột này sẽ hỗ trợ thu phát tín hiệu cho toàn bộ trang thiết bị của tiểu đội trong vòng bán kính 10 km quanh nó, tăng cường khả năng thông tin liên lạc và các thao tác điều khiển từ xa của tiểu đội lên rất nhiều. Dựng xong cái cột này, có khả năng bọn nó sẽ bắt liên lạc lại được với hai thằng Minh, Thi.
Thêm một thiết bị giống như chiếc hộp dài dựng đứng được kích hoạt. Tạo hình của nó mang đậm phong cách khoa học viễn tưởng với vỏ ngoài màu xám bạc, vô số ô cửa nhỏ được mở ra dọc theo thân hộp và những dãy đèn tín hiệu lấp lánh liên hồi. Thiết bị này sẽ tạo ra một lồng chắn năng lực hình bán cầu có đường kính dài 9m, sau đó sẽ tiến hành ngăn cản sự trao đổi không khí trực tiếp từ không gian bên ngoài với bên trong. Tất cả chỉ được lưu thông qua một bộ lọc mà trong đó, mọi mùi vị cũng như khí thể lạ đều đã bị hấp thu sạch sẽ rồi. Cần thiết thì còn có thể đóng lại hoàn toàn hệ thống thông khí, chỉ sử dụng dưỡng khí lưu trữ từ bản thân. Một thiết bị dùng để che dấu mùi vị và đối phó lại với chiến tranh hóa học tuyệt vời.
Chưa hết, Lan còn tiếp tục móc từ trong chiếc ba lô không gian của mình ra hơn chục con nhện con kim loại. Những con nhện có hình dáng như nhau nhưng kích cỡ lại không tương đồng, con nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay cái mà con lớp phải hơn cả nắm đấm của trẻ con. Sau khi được kích hoạt và để xuống đất, chúng liên tục ngọ nguậy mấy cái chân, cử động y như một con nhện thật rồi chia nhau bò đi toán loạn. Những con nhện này cũng cùng một dạng như đám bọ dừa máy của thằng nhóc Văn vậy, tác dụng chủ yếu là cảm ứng trinh sát trong một khu vực nhất định. Mấy con nhện không có chức năng bay nên thời lượng pin dài hơn rất nhiều, cũng dễ chế tạo hơn. Tải trọng thừa nhận lớn nên một số con còn được gắn cả thuốc nổ trên mình. Khi đó, chúng chẳng khác gì một trái bom tự hành cả.
Mấy thứ này hầu hết đều không cần hoán đổi trực tiếp từ Kho Dữ Liệu. Ở đây, mấy thứ như bản vẽ kĩ thuật, tài liệu nghiên cứu gì đó đều có thể đổi ra theo cân một, thực sự là còn rẻ hơn cả rau mua ngoài chợ. Dưới sự ủng hộ to lớn từ mặt kĩ thuật, lại thêm năng lực chế tạo của hai thằng xuất thân thợ máy Minh, Thi cũng tương đối khá nên vô số sản phẩm máy móc đã ra đời. Kĩ thuật có, nguyên vật liệu có, năng lực gia công tương ứng cũng có, vậy thì chẳng có lí do gì mà không chế được cả. Cùng lắm, những linh kiện nào có độ khó quá cao, bọn nó chỉ cần đổi trực tiếp từ Kho Dữ Liệu ra là được. Hơi rắc rối tí nhưng đảm bảo tổng chi phí thấp hơn giá bán trực tiếp của hệ thống mấy lần. Chưa kể đến việc tự chế như thế, bọn nó còn có thể thêm vào một vài tùy biến theo ý của bản thân.
Trước kia, dù có khả năng chế tạo nhưng hai thằng lại chỉ chuyên về phần cứng thôi, chứ còn phần mềm thì mù tịt. Thế nên, sản phẩm của bọn nó bị giới hạn lại chỉ toàn đồ thuần cơ học với chút thao tác mạch điện cơ bản thôi, chứ động tới mấy vấn đề cao cấp hơn như lập trình với phần mềm thì tịt. Cho đến khi, thằng Nhóc Văn xuất hiện. Nó giống như một mảnh ghép hoàn mĩ bù đắp vào phần khuyết thiếu của hai thằng Minh, Thi vậy. Thế là, mấy thứ đồ tự chế của bọn nó cứ ngày một hoàn thiện hơn, ngày một cao cấp hơn và dần mang lại những trợ giúp to lớn cho tiểu đội.
Chiếc ba lô không gian của bé Lan chỉ có thể tích một mét khối, nhưng hầu hết các trang bị của nhóm lúc không sử dụng đều có thể thu gấp lại một cách gọn gàng, cực kì ít để lại các khoảng trống trong kết cấu vật thể. Nếu so với chiếc hộp [Không gian của Dũng] thì sẽ thấy sức chứa nhỏ hơn nhưng lại cao cấp hơn rõ ràng vì chiếc ba lô này còn được phụ thêm vào cả hiệu ứng “Phản trọng lực” nữa. Không bị ảnh hưởng bời trọng lượng của trang bị, Lan có thể mang nhiều đồ hơn những người khác một chút. Một số đạo cụ chiến lược của team cũng sẽ do em cầm.
Khởi động nốt một ngọn đèn ma pháp, cho ánh sáng nhàn nhạt dần tỏa ra, Lan coi như hoàn thành công tác xây dựng cứ điểm dã chiến tạm thời của mình. Khu vực quanh đây em cũng đã đi tra xét qua một vòng nhỏ, có lẽ là do có 1 con Smoker ở đây nên tạm thời chung quanh không có một con zombie tiến hóa nào khác. Thi thoảng có vài đám nhỏ zombie thường vật vờ đi lại, nếu tiện tay thì Lan sẽ tiêu diệt, còn không thì thôi. Hai tầng bên dưới của ngôi nhà này Lan cũng đã tra xét hết, quả đúng là ổ của một con zombie cao cấp, không hề có một sinh vật sống nào khác bên trong. Có mấy cái cửa sổ đã vỡ, tầng một còn có lỗ thủng như lỗ chó chui cạnh góc tường, tất cả những chỗ đó Lan đều cẩn thận căng dây thép qua và có gắn với một còi cảnh báo. Nếu có thứ gì đi qua, chạm mạnh vào dây thép sẽ kích hoạt còi cảnh báo, tín hiệu sẽ được truyền trực tiếp tới Vol’s Golem và thông báo qua bông tai của Lan.
Kiểm tra lại mọi thứ một lần, cuối cùng Lan mới yên tâm ngồi xuống. Nghịch nghịch bảng điều khiển của cái tháp ăng ten, Lan hi vọng có thể bắt được tín hiệu của hai anh. Trong khi đó, em cũng đưa mắt, quan sát kĩ càng lại cô bé mà mình đã cứu được ban chiều.
Cô bé kia bây giờ vẫn ngồi nép sát vào một góc sân thượng, cơ thể co ro lại thành một đoàn. Mặc dù không còn quá mức hoảng loạn nữa nhưng thi thoảng vẫn không tự chủ được run rẩy lên một hồi. Mấy vết trầy xát rách da của cô bé đã được Lan xử lí qua và quấn băng cẩn thận, loại băng y tế đặc biệt của Kho Dữ Liệu sẽ cấp tốc cầm máu và phủ một lớp mô sinh học lên bề mặt vết thương, thứ sẽ tự tan đi khi vết thương khỏi dần. Cái áo choàng cũ rách nát giống như một tấm khăn lớn bị đục một lỗ ở chính giữa để chui đầu vào hơn là áo, cô bé tự quấn chặt quanh người. Bên dưới lớp vải đó hình như chỉ có một chiếc áo cộc đơn bạc và cái quần vải dài đầy vết xé. Tất cả đều vô cùng cũ nát và ố màu bẩn thỉu.
Nhìn cô bé co ro ở góc tường trông rất đáng thương, bé Lan lấy ra một chiếc áo choàng chuyên dụng cho tân thủ nữa đưa qua. Cô bé giương đôi mắt đen, khiếp sợ nhìn một hồi rồi cẩn thận nhận lấy, sau đó trực tiếp quấn cả lên người. Khuôn mặt nhem nhuốc giấu sau mái tóc chỉ dài quá vai một chút nhưng xơ rối và xõa tung toán loạn, cô bé lén lút nhìn Lan, ánh mắt vẫn chưa hết phần sợ hãi. Một bàn tay gầy tong teo hơi vươn ra khỏi lớp áo choàng, nắm chặt lấy một phần lương khô mà ra sức gặm cứ như thể là sợ chỉ chậm một chút thôi sẽ bị người ta cướp mất vậy. Tất nhiên là nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, nhưng cô bé vẫn không quên rụt bàn tay vào trong lớp áo choàng, giấu mảnh lương khô đi rồi mới vội vã vồ lấy chai nước khoáng nhỏ được Lan để sẵn trước mặt uống lấy uống để. Mảnh lương khô cũng là của Lan cho, cũng là sản phẩm của Kho Dữ Liệu. Giàu chất dinh dưỡng và cao năng lượng. Kém hơn thức ăn nén dạng viên một chút nhưng được cái khá là ngon miệng khi có nhiều loại mùi vị cho tùy chọn. Thức ăn nén dạng viên không có vị và cũng không thể mang lại cảm giác no.
Chẳng dám nhích ra khỏi góc tường, và từ đầu đến cuối cô bé cũng chỉ dùng một tay. Cánh tay còn lại bận ôm chặt một bọc đồ vật giấu sâu trong ngực, thứ mà dù có bị con Smoker bắt được, cái chết cận kề cô bé cũng không buông.
--------------KDL------------------
- Phựt… - Du đứng cạnh con búp bê ác mộng xương khủng long của mình, kiên trì nhổ từng cây tiêu thương ra khỏi cái xác một con Charger đang nằm nhoài dưới đất. Trong ngày hôm nay, đây không phải là con Charger đầu tiên mà hắn diệt nhưng con này hơi khác nên mất nhiều thời gian hơn. Cánh tay biến dị của con quái này mọc ra một tầng vảy giáp xếp lớp như vảy thằn lằn. Thương đâm không vô. Thậm chí cả bên cánh tay còn lại, cả hai cẳng chân và toàn bộ khuôn mặt con quái cũng phủ kín một lớp vảy tương tự. Điều này khiến Du phải tìm cơ hội vòng ra sau lưng con quái mà tấn công. Hơi rắc rối một chút và không thuận với kiểu trùng kích va chạm chính diện của kỵ binh. Nhưng không sao, thứ quái vật chỉ biết cắm đầu lao thẳng đâu thể là đối thủ, tốn chút thời gian để Du thực hiện một cú đâm trí mạng vào eo con quái. Sau đó là nguyền rủa bằng [Thần Tứ] và vô số mũi tiêu thương.
Con Charger này hơi đặc biệt nên Du sẽ thu nó vào trong [Thẻ Trắng] để đem về.
Có tín hiệu cầu cứu phát ra từ kênh liên lạc. Một người đồng đội nào đó của hắn đang gặp rắc rối không thể tự mình giải quyết được rồi. Không chút do dự, Du lại nhảy lên lưng bộ xương thú cưỡi. Tinh thần lực vận chuyển cấp tốc, điều khiển cho con búp bê ác mộng chạy về phía chiến trường.
……….
- Lên… - Theo một tiếng hiệu lệnh của thằng nhóc Văn, hai cô gái liền bắt đầu lao vào ngôi nhà cao cạnh đó. Cái cửa sắt han rỉ nhanh chóng bị phá bằng một mồi thuốc nổ đặc dụng. Ngôi nhà phủ đầy bụi bặm nhưng cấu trúc vẫn hoàn hảo. Cái xe lăn đã được thằng Văn thu vào trong một tấm thẻ phong ấn vật phẩm dành riêng cho nó. Thằng nhóc giờ bị Si Na bá đạo xốc lên lưng cõng chạy đi.
Khuôn mặt hai cô gái lộ rõ vẻ gấp gáp, dù thằng Văn chưa nói gì nhưng những tiếng ầm ầm truyền đến ngày một gần đã nói ra tất cả.
Nằm trên lưng Si Na, cảm nhận sự xóc nẩy mãnh liệt khi cô gái leo cầu thang, hơi chút nhướn mày, khuôn mặt Văn tỏ ra một nét khó chịu. Cơ thể nó không thích hợp cho vận động cường độ cao hay là chấn động mãnh liệt như thế này.
Thể năng của hai cô gái đều khá tốt nên chẳng mấy chốc đã chạy tới tầng hai. Không gian có chút hôn ám nhưng vẫn có thể nhìn đại khái. Tròng mắt lóe lên vài cụm kí tự rời rạc, Văn liếc nhìn nhanh một lượt qua gian phòng. Nhẹ vỗ vào vai Si Na, Nó vội vàng nói:
- Từ từ. Dừng lại một chút.
- Ừ… - Si Na lập tức thuận theo. Linh thì chạy thêm vài bước nữa theo quán tính rồi mới kịp dừng lại, khuôn mặt ngạc nhiên quay về, nét lo lắng đã hiện lên rõ ràng.
- Đừng khẩn trương, chúng ta chuẩn bị một chút đã.
…
- Rầm!!! - Chỉ một chút thời gian sau khi ba người chạy vào trong ngôi nhà cao, cái "xe tăng" phía sau đã phá tung một bức tường cuối cùng cản lối. Bức tường xây gạch 10 ở trước mặt nó thật là mong manh, cả một khoảng mái nhà đang sụp xuống đầu nó cũng không đáng nói. Từ trong làn khói bụi, một bóng dáng cao lớn đang dần dần rõ nét.
- Khịt… Khịt… - Hơi ngửa mặt, hếch cái mũi lớn của mình lên đánh hơi. Rồi như nhận ra được một điều gì đó, con quái vật cao hơn hai mét rưỡi dộng dộng đôi cánh tay to lớn xuống đất, gồng người:
-HỐNGGG…!!! - Âm thanh to lớn mang uy thế chấn nhiếp mọi loài, trong lúc trời mờ tối, sự xuất hiện của nó càng làm cho bầu không khí trở nên kinh dị, khủng bố vô cùng.
Khác với những con Tank binh thường có phần thân trên phát triển to quá cỡ bị gắn vào phần thân dưới tong teo không phù hợp. Con quái vật này như một thể hoàn mĩ tự nhiên. Ngoài phần thân trên cường tráng với hai cánh tay cực lớn theo đặc điểm của giống loài, con Tank này còn có phần thân dưới cũng phát triển không hề kém. Cái eo hằn lên những múi cơ hoàn mĩ, phần hông chuyển tiếp thích hợp và một đôi chân hữu lực với hàng bó cơ gân xếp sát vào nhau, cuồn cuộn. Cơ thể con quái bây giờ đã không còn là một thể dị dạng nữa mà vô cùng cân xứng, cứ như một tạo tác đã qua hàng trăm triệu năm tiến hóa của tự nhiên.
- Gầm! - Thêm một tiếng gừ nhẹ để lấy hơi, sau đó thì:
- RẦM! - Cơ thể không lồ của con quái vật bắt đầu di chuyển, tốc độ vô cùng nhanh và nó lao thẳng vào trong khung cửa không vừa. Bờ tường như làm bằng xốp lập tức vỡ tung, cho con quái vật thành công chui vào trong khoảng không gian chật hẹp.
- Gừ! - Tầng một trống không. Lần theo mùi của đám người để lại, nó lập tức phóng đến cái cầu thang dẫn lên tầng hai. Vừa chạy được vài bước chân, không qua được quá một nửa cái cầu thang thì:
- Ầm… - Dưới chân con Tank đột nhiên phát nổ, cả cái cầu thang sụp xuống, mang theo con quái vật.
- Hừ… - Ở cách đó bốn tầng lầu, khi đang đợi Si Na và Linh tìm được đường lên sân thượng, tròng mắt của Văn hơi lóe lên một cụm kí tự rồi lại biến mất, hình ảnh chiếc cầu thang phát nổ đã thông qua một con bọ dừa máy móc truyền về, xuất hiện luôn trong não. [Cánh tay của thần Sáng Chế] giúp kết nối ý thức của nó với [Sao Đại Hùng 4+], rồi thông qua chiếc máy tính đó, nó trực tiếp dùng suy nghĩ để khống chế các thiết bị tương quan, và kích nổ từ xa cũng không ngoại lệ. Nhìn con Tank ngã xuống với cái cầu thang, cơ thể to lớn chổng kềnh dưới đất, không hiểu sao có một nét thất vọng nhạt nhòa xuất hiện trong con ngươi của nó.
Tưởng là đánh sập cầu thang, thành công cắt đuôi con quái vật, thế nhưng:
- Phục… - Ngay lập tức bò dậy sau cú ngã, con Tank vung tay, năm ngón cứng như thép trực tiếp đâm vào bờ tường. Dùng đó làm điểm bám, con quái đột ngột bật người, nhảy lên. Cánh tay còn lại thuận thế vươn cao, chộp thẳng vào sàn nhà của tầng trên. Rồi một cái chuyển thân, nó nhẹ nhàng leo qua cái lỗ thủng để lại khi cầu thang bị đánh sập, leo lên tầng hai, tiếp tục truy đuổi đám người.
Toàn bộ quá trình leo lên của con Tank đều được truyền trực tiếp về cho Văn. Cất bước đi lên sân thượng, thằng nhóc vô thức hơi nhếch mép, tạo thành một tia cười.
…
****************************
Có những ngày trời chiều mưa nặng hạt
Em chợt buồn, lòng nặng gánh phôi pha.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Th.a Woa (Thăng Thiên Họa)
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Phạm Văn Linh
Lê Hoàng Trần
................
...
#46
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............
- Cạch… Cạch… - Trên sân thượng của một ngôi nhà hai tầng cũ kĩ, bé Lan đang dựng lên một cây cột phát tín hiệu vô tuyến. Cây cột không quá cao, ở trạng thái nghỉ, nó chỉ là một ống kim loại dài hơn nửa mét một chút xíu. Chân cột là một cái hộp linh kiện nhỏ và cả tổng thể đều được gắn lên một cái giá ba chân kiên cố. Lắp tốt giá ba chân xuống nền sân thượng, nhấn một cái nút kích hoạt trên hộp linh kiện, phần ống cột sẽ tự động nhô lên, nó là cơ chế ba lần ống lồng vào với nhau như một cái ăng ten rút. Sau khi hoạt động, cây cột này sẽ hỗ trợ thu phát tín hiệu cho toàn bộ trang thiết bị của tiểu đội trong vòng bán kính 10 km quanh nó, tăng cường khả năng thông tin liên lạc và các thao tác điều khiển từ xa của tiểu đội lên rất nhiều. Dựng xong cái cột này, có khả năng bọn nó sẽ bắt liên lạc lại được với hai thằng Minh, Thi.
Thêm một thiết bị giống như chiếc hộp dài dựng đứng được kích hoạt. Tạo hình của nó mang đậm phong cách khoa học viễn tưởng với vỏ ngoài màu xám bạc, vô số ô cửa nhỏ được mở ra dọc theo thân hộp và những dãy đèn tín hiệu lấp lánh liên hồi. Thiết bị này sẽ tạo ra một lồng chắn năng lực hình bán cầu có đường kính dài 9m, sau đó sẽ tiến hành ngăn cản sự trao đổi không khí trực tiếp từ không gian bên ngoài với bên trong. Tất cả chỉ được lưu thông qua một bộ lọc mà trong đó, mọi mùi vị cũng như khí thể lạ đều đã bị hấp thu sạch sẽ rồi. Cần thiết thì còn có thể đóng lại hoàn toàn hệ thống thông khí, chỉ sử dụng dưỡng khí lưu trữ từ bản thân. Một thiết bị dùng để che dấu mùi vị và đối phó lại với chiến tranh hóa học tuyệt vời.
Chưa hết, Lan còn tiếp tục móc từ trong chiếc ba lô không gian của mình ra hơn chục con nhện con kim loại. Những con nhện có hình dáng như nhau nhưng kích cỡ lại không tương đồng, con nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay cái mà con lớp phải hơn cả nắm đấm của trẻ con. Sau khi được kích hoạt và để xuống đất, chúng liên tục ngọ nguậy mấy cái chân, cử động y như một con nhện thật rồi chia nhau bò đi toán loạn. Những con nhện này cũng cùng một dạng như đám bọ dừa máy của thằng nhóc Văn vậy, tác dụng chủ yếu là cảm ứng trinh sát trong một khu vực nhất định. Mấy con nhện không có chức năng bay nên thời lượng pin dài hơn rất nhiều, cũng dễ chế tạo hơn. Tải trọng thừa nhận lớn nên một số con còn được gắn cả thuốc nổ trên mình. Khi đó, chúng chẳng khác gì một trái bom tự hành cả.
Mấy thứ này hầu hết đều không cần hoán đổi trực tiếp từ Kho Dữ Liệu. Ở đây, mấy thứ như bản vẽ kĩ thuật, tài liệu nghiên cứu gì đó đều có thể đổi ra theo cân một, thực sự là còn rẻ hơn cả rau mua ngoài chợ. Dưới sự ủng hộ to lớn từ mặt kĩ thuật, lại thêm năng lực chế tạo của hai thằng xuất thân thợ máy Minh, Thi cũng tương đối khá nên vô số sản phẩm máy móc đã ra đời. Kĩ thuật có, nguyên vật liệu có, năng lực gia công tương ứng cũng có, vậy thì chẳng có lí do gì mà không chế được cả. Cùng lắm, những linh kiện nào có độ khó quá cao, bọn nó chỉ cần đổi trực tiếp từ Kho Dữ Liệu ra là được. Hơi rắc rối tí nhưng đảm bảo tổng chi phí thấp hơn giá bán trực tiếp của hệ thống mấy lần. Chưa kể đến việc tự chế như thế, bọn nó còn có thể thêm vào một vài tùy biến theo ý của bản thân.
Trước kia, dù có khả năng chế tạo nhưng hai thằng lại chỉ chuyên về phần cứng thôi, chứ còn phần mềm thì mù tịt. Thế nên, sản phẩm của bọn nó bị giới hạn lại chỉ toàn đồ thuần cơ học với chút thao tác mạch điện cơ bản thôi, chứ động tới mấy vấn đề cao cấp hơn như lập trình với phần mềm thì tịt. Cho đến khi, thằng Nhóc Văn xuất hiện. Nó giống như một mảnh ghép hoàn mĩ bù đắp vào phần khuyết thiếu của hai thằng Minh, Thi vậy. Thế là, mấy thứ đồ tự chế của bọn nó cứ ngày một hoàn thiện hơn, ngày một cao cấp hơn và dần mang lại những trợ giúp to lớn cho tiểu đội.
Chiếc ba lô không gian của bé Lan chỉ có thể tích một mét khối, nhưng hầu hết các trang bị của nhóm lúc không sử dụng đều có thể thu gấp lại một cách gọn gàng, cực kì ít để lại các khoảng trống trong kết cấu vật thể. Nếu so với chiếc hộp [Không gian của Dũng] thì sẽ thấy sức chứa nhỏ hơn nhưng lại cao cấp hơn rõ ràng vì chiếc ba lô này còn được phụ thêm vào cả hiệu ứng “Phản trọng lực” nữa. Không bị ảnh hưởng bời trọng lượng của trang bị, Lan có thể mang nhiều đồ hơn những người khác một chút. Một số đạo cụ chiến lược của team cũng sẽ do em cầm.
Khởi động nốt một ngọn đèn ma pháp, cho ánh sáng nhàn nhạt dần tỏa ra, Lan coi như hoàn thành công tác xây dựng cứ điểm dã chiến tạm thời của mình. Khu vực quanh đây em cũng đã đi tra xét qua một vòng nhỏ, có lẽ là do có 1 con Smoker ở đây nên tạm thời chung quanh không có một con zombie tiến hóa nào khác. Thi thoảng có vài đám nhỏ zombie thường vật vờ đi lại, nếu tiện tay thì Lan sẽ tiêu diệt, còn không thì thôi. Hai tầng bên dưới của ngôi nhà này Lan cũng đã tra xét hết, quả đúng là ổ của một con zombie cao cấp, không hề có một sinh vật sống nào khác bên trong. Có mấy cái cửa sổ đã vỡ, tầng một còn có lỗ thủng như lỗ chó chui cạnh góc tường, tất cả những chỗ đó Lan đều cẩn thận căng dây thép qua và có gắn với một còi cảnh báo. Nếu có thứ gì đi qua, chạm mạnh vào dây thép sẽ kích hoạt còi cảnh báo, tín hiệu sẽ được truyền trực tiếp tới Vol’s Golem và thông báo qua bông tai của Lan.
Kiểm tra lại mọi thứ một lần, cuối cùng Lan mới yên tâm ngồi xuống. Nghịch nghịch bảng điều khiển của cái tháp ăng ten, Lan hi vọng có thể bắt được tín hiệu của hai anh. Trong khi đó, em cũng đưa mắt, quan sát kĩ càng lại cô bé mà mình đã cứu được ban chiều.
Cô bé kia bây giờ vẫn ngồi nép sát vào một góc sân thượng, cơ thể co ro lại thành một đoàn. Mặc dù không còn quá mức hoảng loạn nữa nhưng thi thoảng vẫn không tự chủ được run rẩy lên một hồi. Mấy vết trầy xát rách da của cô bé đã được Lan xử lí qua và quấn băng cẩn thận, loại băng y tế đặc biệt của Kho Dữ Liệu sẽ cấp tốc cầm máu và phủ một lớp mô sinh học lên bề mặt vết thương, thứ sẽ tự tan đi khi vết thương khỏi dần. Cái áo choàng cũ rách nát giống như một tấm khăn lớn bị đục một lỗ ở chính giữa để chui đầu vào hơn là áo, cô bé tự quấn chặt quanh người. Bên dưới lớp vải đó hình như chỉ có một chiếc áo cộc đơn bạc và cái quần vải dài đầy vết xé. Tất cả đều vô cùng cũ nát và ố màu bẩn thỉu.
Nhìn cô bé co ro ở góc tường trông rất đáng thương, bé Lan lấy ra một chiếc áo choàng chuyên dụng cho tân thủ nữa đưa qua. Cô bé giương đôi mắt đen, khiếp sợ nhìn một hồi rồi cẩn thận nhận lấy, sau đó trực tiếp quấn cả lên người. Khuôn mặt nhem nhuốc giấu sau mái tóc chỉ dài quá vai một chút nhưng xơ rối và xõa tung toán loạn, cô bé lén lút nhìn Lan, ánh mắt vẫn chưa hết phần sợ hãi. Một bàn tay gầy tong teo hơi vươn ra khỏi lớp áo choàng, nắm chặt lấy một phần lương khô mà ra sức gặm cứ như thể là sợ chỉ chậm một chút thôi sẽ bị người ta cướp mất vậy. Tất nhiên là nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, nhưng cô bé vẫn không quên rụt bàn tay vào trong lớp áo choàng, giấu mảnh lương khô đi rồi mới vội vã vồ lấy chai nước khoáng nhỏ được Lan để sẵn trước mặt uống lấy uống để. Mảnh lương khô cũng là của Lan cho, cũng là sản phẩm của Kho Dữ Liệu. Giàu chất dinh dưỡng và cao năng lượng. Kém hơn thức ăn nén dạng viên một chút nhưng được cái khá là ngon miệng khi có nhiều loại mùi vị cho tùy chọn. Thức ăn nén dạng viên không có vị và cũng không thể mang lại cảm giác no.
Chẳng dám nhích ra khỏi góc tường, và từ đầu đến cuối cô bé cũng chỉ dùng một tay. Cánh tay còn lại bận ôm chặt một bọc đồ vật giấu sâu trong ngực, thứ mà dù có bị con Smoker bắt được, cái chết cận kề cô bé cũng không buông.
--------------KDL------------------
- Phựt… - Du đứng cạnh con búp bê ác mộng xương khủng long của mình, kiên trì nhổ từng cây tiêu thương ra khỏi cái xác một con Charger đang nằm nhoài dưới đất. Trong ngày hôm nay, đây không phải là con Charger đầu tiên mà hắn diệt nhưng con này hơi khác nên mất nhiều thời gian hơn. Cánh tay biến dị của con quái này mọc ra một tầng vảy giáp xếp lớp như vảy thằn lằn. Thương đâm không vô. Thậm chí cả bên cánh tay còn lại, cả hai cẳng chân và toàn bộ khuôn mặt con quái cũng phủ kín một lớp vảy tương tự. Điều này khiến Du phải tìm cơ hội vòng ra sau lưng con quái mà tấn công. Hơi rắc rối một chút và không thuận với kiểu trùng kích va chạm chính diện của kỵ binh. Nhưng không sao, thứ quái vật chỉ biết cắm đầu lao thẳng đâu thể là đối thủ, tốn chút thời gian để Du thực hiện một cú đâm trí mạng vào eo con quái. Sau đó là nguyền rủa bằng [Thần Tứ] và vô số mũi tiêu thương.
Con Charger này hơi đặc biệt nên Du sẽ thu nó vào trong [Thẻ Trắng] để đem về.
Có tín hiệu cầu cứu phát ra từ kênh liên lạc. Một người đồng đội nào đó của hắn đang gặp rắc rối không thể tự mình giải quyết được rồi. Không chút do dự, Du lại nhảy lên lưng bộ xương thú cưỡi. Tinh thần lực vận chuyển cấp tốc, điều khiển cho con búp bê ác mộng chạy về phía chiến trường.
……….
- Lên… - Theo một tiếng hiệu lệnh của thằng nhóc Văn, hai cô gái liền bắt đầu lao vào ngôi nhà cao cạnh đó. Cái cửa sắt han rỉ nhanh chóng bị phá bằng một mồi thuốc nổ đặc dụng. Ngôi nhà phủ đầy bụi bặm nhưng cấu trúc vẫn hoàn hảo. Cái xe lăn đã được thằng Văn thu vào trong một tấm thẻ phong ấn vật phẩm dành riêng cho nó. Thằng nhóc giờ bị Si Na bá đạo xốc lên lưng cõng chạy đi.
Khuôn mặt hai cô gái lộ rõ vẻ gấp gáp, dù thằng Văn chưa nói gì nhưng những tiếng ầm ầm truyền đến ngày một gần đã nói ra tất cả.
Nằm trên lưng Si Na, cảm nhận sự xóc nẩy mãnh liệt khi cô gái leo cầu thang, hơi chút nhướn mày, khuôn mặt Văn tỏ ra một nét khó chịu. Cơ thể nó không thích hợp cho vận động cường độ cao hay là chấn động mãnh liệt như thế này.
Thể năng của hai cô gái đều khá tốt nên chẳng mấy chốc đã chạy tới tầng hai. Không gian có chút hôn ám nhưng vẫn có thể nhìn đại khái. Tròng mắt lóe lên vài cụm kí tự rời rạc, Văn liếc nhìn nhanh một lượt qua gian phòng. Nhẹ vỗ vào vai Si Na, Nó vội vàng nói:
- Từ từ. Dừng lại một chút.
- Ừ… - Si Na lập tức thuận theo. Linh thì chạy thêm vài bước nữa theo quán tính rồi mới kịp dừng lại, khuôn mặt ngạc nhiên quay về, nét lo lắng đã hiện lên rõ ràng.
- Đừng khẩn trương, chúng ta chuẩn bị một chút đã.
…
- Rầm!!! - Chỉ một chút thời gian sau khi ba người chạy vào trong ngôi nhà cao, cái "xe tăng" phía sau đã phá tung một bức tường cuối cùng cản lối. Bức tường xây gạch 10 ở trước mặt nó thật là mong manh, cả một khoảng mái nhà đang sụp xuống đầu nó cũng không đáng nói. Từ trong làn khói bụi, một bóng dáng cao lớn đang dần dần rõ nét.
- Khịt… Khịt… - Hơi ngửa mặt, hếch cái mũi lớn của mình lên đánh hơi. Rồi như nhận ra được một điều gì đó, con quái vật cao hơn hai mét rưỡi dộng dộng đôi cánh tay to lớn xuống đất, gồng người:
-HỐNGGG…!!! - Âm thanh to lớn mang uy thế chấn nhiếp mọi loài, trong lúc trời mờ tối, sự xuất hiện của nó càng làm cho bầu không khí trở nên kinh dị, khủng bố vô cùng.
Khác với những con Tank binh thường có phần thân trên phát triển to quá cỡ bị gắn vào phần thân dưới tong teo không phù hợp. Con quái vật này như một thể hoàn mĩ tự nhiên. Ngoài phần thân trên cường tráng với hai cánh tay cực lớn theo đặc điểm của giống loài, con Tank này còn có phần thân dưới cũng phát triển không hề kém. Cái eo hằn lên những múi cơ hoàn mĩ, phần hông chuyển tiếp thích hợp và một đôi chân hữu lực với hàng bó cơ gân xếp sát vào nhau, cuồn cuộn. Cơ thể con quái bây giờ đã không còn là một thể dị dạng nữa mà vô cùng cân xứng, cứ như một tạo tác đã qua hàng trăm triệu năm tiến hóa của tự nhiên.
- Gầm! - Thêm một tiếng gừ nhẹ để lấy hơi, sau đó thì:
- RẦM! - Cơ thể không lồ của con quái vật bắt đầu di chuyển, tốc độ vô cùng nhanh và nó lao thẳng vào trong khung cửa không vừa. Bờ tường như làm bằng xốp lập tức vỡ tung, cho con quái vật thành công chui vào trong khoảng không gian chật hẹp.
- Gừ! - Tầng một trống không. Lần theo mùi của đám người để lại, nó lập tức phóng đến cái cầu thang dẫn lên tầng hai. Vừa chạy được vài bước chân, không qua được quá một nửa cái cầu thang thì:
- Ầm… - Dưới chân con Tank đột nhiên phát nổ, cả cái cầu thang sụp xuống, mang theo con quái vật.
- Hừ… - Ở cách đó bốn tầng lầu, khi đang đợi Si Na và Linh tìm được đường lên sân thượng, tròng mắt của Văn hơi lóe lên một cụm kí tự rồi lại biến mất, hình ảnh chiếc cầu thang phát nổ đã thông qua một con bọ dừa máy móc truyền về, xuất hiện luôn trong não. [Cánh tay của thần Sáng Chế] giúp kết nối ý thức của nó với [Sao Đại Hùng 4+], rồi thông qua chiếc máy tính đó, nó trực tiếp dùng suy nghĩ để khống chế các thiết bị tương quan, và kích nổ từ xa cũng không ngoại lệ. Nhìn con Tank ngã xuống với cái cầu thang, cơ thể to lớn chổng kềnh dưới đất, không hiểu sao có một nét thất vọng nhạt nhòa xuất hiện trong con ngươi của nó.
Tưởng là đánh sập cầu thang, thành công cắt đuôi con quái vật, thế nhưng:
- Phục… - Ngay lập tức bò dậy sau cú ngã, con Tank vung tay, năm ngón cứng như thép trực tiếp đâm vào bờ tường. Dùng đó làm điểm bám, con quái đột ngột bật người, nhảy lên. Cánh tay còn lại thuận thế vươn cao, chộp thẳng vào sàn nhà của tầng trên. Rồi một cái chuyển thân, nó nhẹ nhàng leo qua cái lỗ thủng để lại khi cầu thang bị đánh sập, leo lên tầng hai, tiếp tục truy đuổi đám người.
Toàn bộ quá trình leo lên của con Tank đều được truyền trực tiếp về cho Văn. Cất bước đi lên sân thượng, thằng nhóc vô thức hơi nhếch mép, tạo thành một tia cười.
…
****************************
Có những ngày trời chiều mưa nặng hạt
Em chợt buồn, lòng nặng gánh phôi pha.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Th.a Woa (Thăng Thiên Họa)
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Phạm Văn Linh
Lê Hoàng Trần
................
...
#46
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............
Bình luận truyện