Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 52
Nghiêm Duyệt Thi hoảng sợ mà nhìn hắn, nói: "Không ăn, tôi đang giảm béo."
Biểu tình Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn rất âm trầm, nhưng trong ánh mắt lại có ý cười chợt lóe qua.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì, ngược lại Nghiêm Nghĩa Lễ rất có hứng thú mà nhìn Kỷ Linh, ánh mắt xoay một vòng tròn trên người hắn, nói: "Không biết Kỷ tiên sinh có cao kiến gì?"
Kỷ Linh có chút hối hận vì đã lên tiếng ngắt lời, bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được.
Hắn chậm rì rì dùng khăn ăn trên bàn xoa xoa miệng, sau đó không vội vàng không bức bách mà nói: "Tôi đã sớm muốn nói, đầu bếp nhà các anh quả thật không tồi."
Ba người họ Nghiêm lại đồng thời trừng mắt nhìn hắn.
Nghiêm Duyệt Thi đầy mặt biểu tình "Ngài thật trâu bò", Kỷ Linh cười cười, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Lễ, thu hồi biểu tình khinh thường, bắt đầu nói: "Tôi cảm thấy bây giờ mà vội vã tham gia vào tiêu thụ bất động sản thì xác thật là nên cẩn thận ngẫm lại. Trước mắt chính sách điền sản trong nước đều đang thắt chặt, doanh nghiệp địa ốc tương quan, đều là người trên cùng một chiếc thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu(*), thời điểm bất động sản tốt tất cả mọi người đều kiếm tốt, thời điểm không tốt lợi nhuận môi giới cũng bị trượt xuống theo."
((*) nguyên văn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn)
Hắn lại nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên rũ mắt nghe hắn nói, khóe miệng bắt đầu chậm rãi kéo lên.
Kỷ Linh nhẹ nhàng cười, ánh mắt rơi xuống trên chén đĩa tinh xảo của Nghiêm gia, lơ đãng nói: "Hiện giờ trên tay Nghiêm thị hẳn cũng còn tồn rất nhiều bất động sản, nên lưu lượng tiền mặt cũng không có nhiều như vậy đi."
Lời này vừa ra, Nghiêm Nghĩa Lễ lập tức quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, có chút tức giận.
Kỷ Linh thấy thế, tiếp tục giải thích: "Nghiêm chủ tịch không nói với tôi những chuyện này, đều là tôi suy đoán."
Nghiêm Nghĩa Lễ nửa tin nửa ngờ: "Kỷ tiên sinh suy đoán mà không có căn cứ."
Kỷ Linh đối với nghi ngờ của hắn không để bụng, vẫn một bộ khí định thần nhàn: "Đây là tình huống phổ biến mà các doanh nghiệp trong một năm gần đây sẽ gặp phải, chỉ là các doanh nghiệp khác đa ngành đa nghề, còn Nghiêm thị ngoại trừ mậu dịch hải ngoại, thì ở trong nước chỉ tập trung vào địa ốc, cho nên tình huống sẽ nghiêm trọng hơn một chút thôi."
Hắn nói đều là đúng.
Lợi nhuận mậu dịch hải ngoại của Nghiêm thị năm gần đây không ngừng trượt xuống, Nghiêm thị hoàn toàn dựa vào kinh doanh điền sản trong nước mà tăng trưởng.
Hai vị đổng sự đều bảo trì trầm mặc, chỉ có Nghiêm Duyệt Thi bất an mà nhìn các anh trai.
"Cho nên, dưới tình huống như vậy mà đầu tư vào công ty môi giới, thật sự là tốt sao, thật sự muốn đem tất cả trứng đều đặt trong cùng một rổ sao." Kỷ Linh thu hồi tươi cười, nghiêm túc hỏi Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Lễ thay đổi tư thế, thẳng lăng lăng nhìn Kỷ Linh, nói: "Chính là vì chính sách buộc chặt, cho nên mới phải cùng công ty môi giới liên kết, về sau khi nhà cho thuê cùng nhà dưỡng lão trở thành phương hướng phát triển đứng đầu, đều phải dựa vào công ty môi giới."
Kỷ Linh buông tay, làm ra bộ dáng không thể nề hà nói: "Làm như vậy không phải sẽ rất rủi ro sao, vì cái gì hiện tại các doanh nghiệp bất động sản đều đang sôi nổi tìm kiếm đường ra ở lĩnh vực khác, Nghiêm thị lại muốn làm ngược lại, chuyện này chỉ thảo luận trong mười mấy giờ hội nghị ngắn ngủi làm sao ra được?" Hắn lại nhìn nhìn đồ ăn trên bàn lần nữa, tiếc hận nói: "Bữa cơm này cũng chờ không kém, đồ ăn đều nguội cả rồi, các anh cũng chưa ăn cái gì, thật đáng tiếc."
Đây là âm thầm châm chọc Nghiêm Nghĩa Lễ nóng vội.
Nghiêm Nghĩa Lễ còn muốn nói chuyện, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc mở miệng.
"Hôm nay ở trên công ty tôi đã nói rồi, còn rất nhiều chỗ cần phải suy tính." Anh ta đối với Nghiêm Nghĩa Lễ nói, "Như anh nói, công ty không phải của một mình tôi, quyết định dừng lại làm điều tra này là sau khi hội nghị thương nghị mà ra, kế tiếp có vấn đề gì thì lại tiến hành bỏ phiếu."
Kỷ Linh thấy anh ta nói chuyện, nghĩ thầm, Nghiêm lão gia ở một bên nghỉ ngơi nửa ngày, đem kẻ thiếu kiên nhẫn là hắn làm pháo bắn, rồi bây giờ mới chịu ra mặt làm tổng kết sau cùng.
"Chuyện mà trên hội nghị còn thương thảo không ra, tôi không cho rằng thảo luận ngầm lại có thể rõ ràng." Nghiêm Nghĩa Tuyên mặt vô biểu tình mà nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ, "Hơn nữa anh chỉ trích tôi có tư tâm, anh đối với tôi làm sao lại không có thành kiến."
Nghiêm Nghĩa Lễ ở trước mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn biểu hiện rất nghiêm khắc, lúc này Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng học khẩu khí của hắn, nghiêm túc mà không cho phép cự tuyệt đối với hắn nói: "Anh nói tôi nhất ý cô hành, nhưng nếu anh muốn cho hội đồng quản trị thông qua đề án của anh, người anh cần thuyết phục cũng không chỉ một mình tôi, mà là tất cả mọi người trong công ty."
Nghiêm Nghĩa Lễ nghe hai người nói xong, trầm mặc một lát, hắn thở dài, nhấc tay, tỏ vẻ ngưng chiến: "Các cậu đồng tâm hiệp lực, tôi bội phục rồi." Hắn cười nhìn Kỷ Linh, "Tôi hôm nay thật không nghĩ tới cậu lại ở chỗ này."
Kỷ linh cũng cười, nói: "Tôi cũng không nghĩ tới, tôi chỉ là muốn vui vẻ lấp đầy bụng."
Nghiêm Nghĩa Lễ nghe xong những lời này đứng lên, nói: "Đã quấy rầy các cậu ăn cơm." Hắn nhìn nhà ăn một vòng, nơi này trống rỗng, bốn người không cách nào có thể lấp đầy được nó, hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Cậu nói rất đúng, việc công xử theo phép công, tôi sẽ lại thuyết phục mọi người trong hội nghị kế tiếp, quả thật tôi không nên đi theo cậu đến nơi này."
Nghiêm Nghĩa Lễ vốn dĩ cao, lúc này lại đứng lên, rất có tính áp bách, hắn cúi đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Dù sao nơi này là nhà của cậu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngẩng đầu, thần sắc khó hiểu nhìn lại hắn, nói: "Phòng của anh cùng hoa viên của anh đều còn giữ."
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, sau đó vẫn duy trì thái độ không thỏa hiệp như cũ, cuối cùng hướng Kỷ Linh chào hỏi: "Tiếp tục ăn cơm đi, tôi cũng cảm thấy đầu bếp ở đây không tồi." Nói xong, hắn thẳng đầu rời đi.
Dư lại không ai nói gì, người đầu tiên lên tiếng lại là Nghiêm Duyệt Thi.
"Lần sau không cần lại về nhà cãi nhau." Cô nói, có chút chán nản, "Còn có không cần khuya muộn làm một bàn ăn lớn như vậy, em thật sự đang giảm béo."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng cô: "Anh về muộn đến ăn cơm còn không được."
Nghiêm Duyệt Thi thật sự muốn hỏng mất, cô nói: "Dùng cơm hộp a, ăn ở chính phòng anh a, anh là ông chủ lớn mà, mua một hộp cơm tới công ty a."
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy cô bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ(*), tống cổ cô nói: "Còn không đi ngủ?"
((*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói nhảm, lời nói bậy bạ)
Nghiêm Duyệt Thi rốt cuộc kéo thân thể cùng tinh thần mỏi mệt đi về phòng của mình.
Kỷ Linh ở bên cạnh cười không ngừng, nói: "Cô em gái này của anh trêu đùa cũng thật thẳng thắn."
Cô tuy rằng không hiểu gì về chuyện công ty, nhưng vì lo lắng hai ông anh khắc khẩu, cho nên vẫn luôn ở chỗ này thủ.
Kỷ Linh nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, phát hiện anh ta đang ngồi ở đối diện, nhàn nhàn mà nhìn chằm chằm mình, sau đó lạnh như băng phun ra một câu: "Cậu không phải đói bụng sao? Tiếp tục ăn a."
"..." Kỷ Linh bật cười, "Nơi nào thật sự nuốt trôi nhiều như vậy, đều là giả vờ."
Hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói một chút đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên gọi người đem đồ ăn xuống, sau đó lại cho bưng rượu lên, rót cho mỗi người một ly.
Xong xuôi anh ta mới nói: "Như cậu biết rồi đấy, Nghiêm Nghĩa Lễ dẫn dắt, bước đầu cùng công ty môi giới đạt thành ý đồ, hôm nay ở trên hội nghị mới nói ra chuyện này, tôi đã ngăn lại."
Kỷ Linh nhíu mày, nói: "Xem ra hắn tiền trảm hậu tấu a."
Nghiêm Nghĩa Tuyên gật gật đầu: "Xem như vậy, chính là quá nóng nảy, rất nhiều người bị hắn làm cho hoa mắt, tôi thiếu chút nữa không áp xuống được, cho nên hôm nay mới phải họp lâu như vậy."
"Bên công ty môi giới cho hắn điều kiện ưu đãi gì sao." Kỷ Linh lại hỏi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, lại lần nữa ý thức được người này thật đáng sợ, mỗi lần đều có thể bắt lấy điểm mấu chốt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Bọn họ yêu cầu toàn bộ khối lượng công việc về sau sẽ do Nghiêm Nghĩa Lễ liên lạc, còn hứa hẹn khi nào vẫn còn Nghiêm Nghĩa Lễ, bọn họ có thể vì Nghiêm thị cung cấp chiết khấu nhà bán cùng nhà cho thuê, giảm bớt chi phí công ty."
Kỷ Linh sờ sờ cằm, nói: "Có chút ý tứ."
Nếu lần này thật sự hợp tác thành công, địa vị Nghiêm Nghĩa Lễ sẽ được kéo lên rất nhiều.
Nghiêm Nghĩa Tuyên bưng ly rượu lên, uống một ngụm, biểu tình phức tạp, anh ta nói: "Vừa rồi kỳ thật Nghiêm Nghĩa Lễ nói chính là đúng. Tôi xác thật có tư tâm, lúc ấy khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là nhất định phải ngăn cản lại."
Kỷ Linh nhàn nhạt cười cười, nói: "Tôi dám đảm bảo nếu đổi vị trí, khẳng định hắn cũng sẽ có phản ứng này. Tất cả mọi người đều là thương nhân, ai cũng muốn ưu việt hơn, đều là người phản xạ có điều kiện luôn tự hỏi lợi ích của mình đầu tiên. Nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ vẫn cứ năm lần bảy lượt dùng đại nghĩa công ty bức bách anh, làm tôi cảm thấy thật thần kỳ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc cũng cười.
Anh ta cười rộ lên, lập tức có vẻ nhu hòa đi rất nhiều, lẳng lặng mà nói: "Cậu nói rất đúng, tất cả mọi người đều là thương nhân, bản chất đều giống nhau."
Anh ta hướng Kỷ Linh nâng nâng cái ly trong tay, nói: "Vì thương nhân cụng ly."
Kỷ Linh nghe lời, cũng giơ ly rượu lên.
"Thật ra tôi hiểu rõ Nghiêm Nghĩa Lễ phần nhiều là hư trương thanh thế, tôi tốt xấu gì cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hắn theo lý không chiếm được ưu thế. Hắn cần có một cái cớ, danh chính ngôn thuận mà xuất binh, cho nên mới nói tôi không suy nghĩ vì công ty."
Kỷ Linh nhịn không được nhắc nhở: "Anh đừng bị hắn kéo ngã, anh trai này của anh đã bắt đầu thế công dư luận rồi, một bước lại một bước."
Nghiêm Nghĩa Lễ còn từng ở trên truyền thông tạo danh thế cho mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục cười: "Tôi đều có chừng mực."
Anh ta tuy cười, nhưng mặt mày sớm có nét mệt mỏi, dù sao đã làm việc nguyên một ngày, trở về lại gặp loại chuyện này, cơm cũng không được ăn yên ổn.
Kỷ Linh có chút đau lòng, nhưng hắn còn có chuyện lo lắng hơn, hắn muốn Nghiêm Nghĩa Tuyên nói cho hắn rõ ngọn ngành, có thể cho lòng hắn có cái đáp án.
Kỷ Linh nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi: "Tôi vẫn luôn muốn biết một việc."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bày ra vẻ mặt hiếm lạ, nói: "Hỏi a, ông chủ Kỷ thế nào đột nhiên lại khách khí như vậy, làm tôi có chút không quen."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trêu chọc, Kỷ Linh lại không cười, chỉ hỏi: "Nghiêm Nghĩa Lễ rốt cuộc có bao nhiêu cổ phần, còn anh có bao nhiêu cổ phần."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trầm mặc.
Kỷ Linh biết trước mắt giá cổ phiếu của Nghiêm thị không quá ổn định, vấn đề này thuộc vào dạng nhạy cảm, nếu không phải đủ tín nhiệm sẽ không có tư cách biết đáp án.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh, sau khi tự hỏi thật lâu, cuối cùng rốt cuộc nói: "Tôi có 29%, Nghiêm Nghĩa Lễ 19%."
Kỷ Linh kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, Kỷ Linh giải thích nói: "Tôi là muốn nói, Nghiêm Nghĩa Lễ cư nhiên có riêng nhiều cổ phần như vậy, trách sao có thể được lên làm phó đổng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe hắn nói, không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Bởi vì lúc ông nội qua đời, đã đem cổ phần của mình để lại cho em gái tôi 5%, còn lại chia đều cho tôi cùng Nghiêm Nghĩa Lễ."
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêm Nghĩa Lễ là Boss giai đoạn này, cho nên đất diễn nhiều chút, cứ coi hắn như tiểu quái thú là được o(╯□╰)o
Lại lần nữa thanh minh ha, văn thương nghiệp tương quan khẳng định không giống với hiện thực, xin đừng tích cực.
Biểu tình Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn rất âm trầm, nhưng trong ánh mắt lại có ý cười chợt lóe qua.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì, ngược lại Nghiêm Nghĩa Lễ rất có hứng thú mà nhìn Kỷ Linh, ánh mắt xoay một vòng tròn trên người hắn, nói: "Không biết Kỷ tiên sinh có cao kiến gì?"
Kỷ Linh có chút hối hận vì đã lên tiếng ngắt lời, bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được.
Hắn chậm rì rì dùng khăn ăn trên bàn xoa xoa miệng, sau đó không vội vàng không bức bách mà nói: "Tôi đã sớm muốn nói, đầu bếp nhà các anh quả thật không tồi."
Ba người họ Nghiêm lại đồng thời trừng mắt nhìn hắn.
Nghiêm Duyệt Thi đầy mặt biểu tình "Ngài thật trâu bò", Kỷ Linh cười cười, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Lễ, thu hồi biểu tình khinh thường, bắt đầu nói: "Tôi cảm thấy bây giờ mà vội vã tham gia vào tiêu thụ bất động sản thì xác thật là nên cẩn thận ngẫm lại. Trước mắt chính sách điền sản trong nước đều đang thắt chặt, doanh nghiệp địa ốc tương quan, đều là người trên cùng một chiếc thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu(*), thời điểm bất động sản tốt tất cả mọi người đều kiếm tốt, thời điểm không tốt lợi nhuận môi giới cũng bị trượt xuống theo."
((*) nguyên văn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn)
Hắn lại nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên rũ mắt nghe hắn nói, khóe miệng bắt đầu chậm rãi kéo lên.
Kỷ Linh nhẹ nhàng cười, ánh mắt rơi xuống trên chén đĩa tinh xảo của Nghiêm gia, lơ đãng nói: "Hiện giờ trên tay Nghiêm thị hẳn cũng còn tồn rất nhiều bất động sản, nên lưu lượng tiền mặt cũng không có nhiều như vậy đi."
Lời này vừa ra, Nghiêm Nghĩa Lễ lập tức quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, có chút tức giận.
Kỷ Linh thấy thế, tiếp tục giải thích: "Nghiêm chủ tịch không nói với tôi những chuyện này, đều là tôi suy đoán."
Nghiêm Nghĩa Lễ nửa tin nửa ngờ: "Kỷ tiên sinh suy đoán mà không có căn cứ."
Kỷ Linh đối với nghi ngờ của hắn không để bụng, vẫn một bộ khí định thần nhàn: "Đây là tình huống phổ biến mà các doanh nghiệp trong một năm gần đây sẽ gặp phải, chỉ là các doanh nghiệp khác đa ngành đa nghề, còn Nghiêm thị ngoại trừ mậu dịch hải ngoại, thì ở trong nước chỉ tập trung vào địa ốc, cho nên tình huống sẽ nghiêm trọng hơn một chút thôi."
Hắn nói đều là đúng.
Lợi nhuận mậu dịch hải ngoại của Nghiêm thị năm gần đây không ngừng trượt xuống, Nghiêm thị hoàn toàn dựa vào kinh doanh điền sản trong nước mà tăng trưởng.
Hai vị đổng sự đều bảo trì trầm mặc, chỉ có Nghiêm Duyệt Thi bất an mà nhìn các anh trai.
"Cho nên, dưới tình huống như vậy mà đầu tư vào công ty môi giới, thật sự là tốt sao, thật sự muốn đem tất cả trứng đều đặt trong cùng một rổ sao." Kỷ Linh thu hồi tươi cười, nghiêm túc hỏi Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Lễ thay đổi tư thế, thẳng lăng lăng nhìn Kỷ Linh, nói: "Chính là vì chính sách buộc chặt, cho nên mới phải cùng công ty môi giới liên kết, về sau khi nhà cho thuê cùng nhà dưỡng lão trở thành phương hướng phát triển đứng đầu, đều phải dựa vào công ty môi giới."
Kỷ Linh buông tay, làm ra bộ dáng không thể nề hà nói: "Làm như vậy không phải sẽ rất rủi ro sao, vì cái gì hiện tại các doanh nghiệp bất động sản đều đang sôi nổi tìm kiếm đường ra ở lĩnh vực khác, Nghiêm thị lại muốn làm ngược lại, chuyện này chỉ thảo luận trong mười mấy giờ hội nghị ngắn ngủi làm sao ra được?" Hắn lại nhìn nhìn đồ ăn trên bàn lần nữa, tiếc hận nói: "Bữa cơm này cũng chờ không kém, đồ ăn đều nguội cả rồi, các anh cũng chưa ăn cái gì, thật đáng tiếc."
Đây là âm thầm châm chọc Nghiêm Nghĩa Lễ nóng vội.
Nghiêm Nghĩa Lễ còn muốn nói chuyện, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc mở miệng.
"Hôm nay ở trên công ty tôi đã nói rồi, còn rất nhiều chỗ cần phải suy tính." Anh ta đối với Nghiêm Nghĩa Lễ nói, "Như anh nói, công ty không phải của một mình tôi, quyết định dừng lại làm điều tra này là sau khi hội nghị thương nghị mà ra, kế tiếp có vấn đề gì thì lại tiến hành bỏ phiếu."
Kỷ Linh thấy anh ta nói chuyện, nghĩ thầm, Nghiêm lão gia ở một bên nghỉ ngơi nửa ngày, đem kẻ thiếu kiên nhẫn là hắn làm pháo bắn, rồi bây giờ mới chịu ra mặt làm tổng kết sau cùng.
"Chuyện mà trên hội nghị còn thương thảo không ra, tôi không cho rằng thảo luận ngầm lại có thể rõ ràng." Nghiêm Nghĩa Tuyên mặt vô biểu tình mà nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ, "Hơn nữa anh chỉ trích tôi có tư tâm, anh đối với tôi làm sao lại không có thành kiến."
Nghiêm Nghĩa Lễ ở trước mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn biểu hiện rất nghiêm khắc, lúc này Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng học khẩu khí của hắn, nghiêm túc mà không cho phép cự tuyệt đối với hắn nói: "Anh nói tôi nhất ý cô hành, nhưng nếu anh muốn cho hội đồng quản trị thông qua đề án của anh, người anh cần thuyết phục cũng không chỉ một mình tôi, mà là tất cả mọi người trong công ty."
Nghiêm Nghĩa Lễ nghe hai người nói xong, trầm mặc một lát, hắn thở dài, nhấc tay, tỏ vẻ ngưng chiến: "Các cậu đồng tâm hiệp lực, tôi bội phục rồi." Hắn cười nhìn Kỷ Linh, "Tôi hôm nay thật không nghĩ tới cậu lại ở chỗ này."
Kỷ linh cũng cười, nói: "Tôi cũng không nghĩ tới, tôi chỉ là muốn vui vẻ lấp đầy bụng."
Nghiêm Nghĩa Lễ nghe xong những lời này đứng lên, nói: "Đã quấy rầy các cậu ăn cơm." Hắn nhìn nhà ăn một vòng, nơi này trống rỗng, bốn người không cách nào có thể lấp đầy được nó, hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Cậu nói rất đúng, việc công xử theo phép công, tôi sẽ lại thuyết phục mọi người trong hội nghị kế tiếp, quả thật tôi không nên đi theo cậu đến nơi này."
Nghiêm Nghĩa Lễ vốn dĩ cao, lúc này lại đứng lên, rất có tính áp bách, hắn cúi đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Dù sao nơi này là nhà của cậu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngẩng đầu, thần sắc khó hiểu nhìn lại hắn, nói: "Phòng của anh cùng hoa viên của anh đều còn giữ."
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, sau đó vẫn duy trì thái độ không thỏa hiệp như cũ, cuối cùng hướng Kỷ Linh chào hỏi: "Tiếp tục ăn cơm đi, tôi cũng cảm thấy đầu bếp ở đây không tồi." Nói xong, hắn thẳng đầu rời đi.
Dư lại không ai nói gì, người đầu tiên lên tiếng lại là Nghiêm Duyệt Thi.
"Lần sau không cần lại về nhà cãi nhau." Cô nói, có chút chán nản, "Còn có không cần khuya muộn làm một bàn ăn lớn như vậy, em thật sự đang giảm béo."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng cô: "Anh về muộn đến ăn cơm còn không được."
Nghiêm Duyệt Thi thật sự muốn hỏng mất, cô nói: "Dùng cơm hộp a, ăn ở chính phòng anh a, anh là ông chủ lớn mà, mua một hộp cơm tới công ty a."
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy cô bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ(*), tống cổ cô nói: "Còn không đi ngủ?"
((*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói nhảm, lời nói bậy bạ)
Nghiêm Duyệt Thi rốt cuộc kéo thân thể cùng tinh thần mỏi mệt đi về phòng của mình.
Kỷ Linh ở bên cạnh cười không ngừng, nói: "Cô em gái này của anh trêu đùa cũng thật thẳng thắn."
Cô tuy rằng không hiểu gì về chuyện công ty, nhưng vì lo lắng hai ông anh khắc khẩu, cho nên vẫn luôn ở chỗ này thủ.
Kỷ Linh nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, phát hiện anh ta đang ngồi ở đối diện, nhàn nhàn mà nhìn chằm chằm mình, sau đó lạnh như băng phun ra một câu: "Cậu không phải đói bụng sao? Tiếp tục ăn a."
"..." Kỷ Linh bật cười, "Nơi nào thật sự nuốt trôi nhiều như vậy, đều là giả vờ."
Hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói một chút đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên gọi người đem đồ ăn xuống, sau đó lại cho bưng rượu lên, rót cho mỗi người một ly.
Xong xuôi anh ta mới nói: "Như cậu biết rồi đấy, Nghiêm Nghĩa Lễ dẫn dắt, bước đầu cùng công ty môi giới đạt thành ý đồ, hôm nay ở trên hội nghị mới nói ra chuyện này, tôi đã ngăn lại."
Kỷ Linh nhíu mày, nói: "Xem ra hắn tiền trảm hậu tấu a."
Nghiêm Nghĩa Tuyên gật gật đầu: "Xem như vậy, chính là quá nóng nảy, rất nhiều người bị hắn làm cho hoa mắt, tôi thiếu chút nữa không áp xuống được, cho nên hôm nay mới phải họp lâu như vậy."
"Bên công ty môi giới cho hắn điều kiện ưu đãi gì sao." Kỷ Linh lại hỏi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, lại lần nữa ý thức được người này thật đáng sợ, mỗi lần đều có thể bắt lấy điểm mấu chốt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Bọn họ yêu cầu toàn bộ khối lượng công việc về sau sẽ do Nghiêm Nghĩa Lễ liên lạc, còn hứa hẹn khi nào vẫn còn Nghiêm Nghĩa Lễ, bọn họ có thể vì Nghiêm thị cung cấp chiết khấu nhà bán cùng nhà cho thuê, giảm bớt chi phí công ty."
Kỷ Linh sờ sờ cằm, nói: "Có chút ý tứ."
Nếu lần này thật sự hợp tác thành công, địa vị Nghiêm Nghĩa Lễ sẽ được kéo lên rất nhiều.
Nghiêm Nghĩa Tuyên bưng ly rượu lên, uống một ngụm, biểu tình phức tạp, anh ta nói: "Vừa rồi kỳ thật Nghiêm Nghĩa Lễ nói chính là đúng. Tôi xác thật có tư tâm, lúc ấy khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là nhất định phải ngăn cản lại."
Kỷ Linh nhàn nhạt cười cười, nói: "Tôi dám đảm bảo nếu đổi vị trí, khẳng định hắn cũng sẽ có phản ứng này. Tất cả mọi người đều là thương nhân, ai cũng muốn ưu việt hơn, đều là người phản xạ có điều kiện luôn tự hỏi lợi ích của mình đầu tiên. Nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ vẫn cứ năm lần bảy lượt dùng đại nghĩa công ty bức bách anh, làm tôi cảm thấy thật thần kỳ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc cũng cười.
Anh ta cười rộ lên, lập tức có vẻ nhu hòa đi rất nhiều, lẳng lặng mà nói: "Cậu nói rất đúng, tất cả mọi người đều là thương nhân, bản chất đều giống nhau."
Anh ta hướng Kỷ Linh nâng nâng cái ly trong tay, nói: "Vì thương nhân cụng ly."
Kỷ Linh nghe lời, cũng giơ ly rượu lên.
"Thật ra tôi hiểu rõ Nghiêm Nghĩa Lễ phần nhiều là hư trương thanh thế, tôi tốt xấu gì cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hắn theo lý không chiếm được ưu thế. Hắn cần có một cái cớ, danh chính ngôn thuận mà xuất binh, cho nên mới nói tôi không suy nghĩ vì công ty."
Kỷ Linh nhịn không được nhắc nhở: "Anh đừng bị hắn kéo ngã, anh trai này của anh đã bắt đầu thế công dư luận rồi, một bước lại một bước."
Nghiêm Nghĩa Lễ còn từng ở trên truyền thông tạo danh thế cho mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục cười: "Tôi đều có chừng mực."
Anh ta tuy cười, nhưng mặt mày sớm có nét mệt mỏi, dù sao đã làm việc nguyên một ngày, trở về lại gặp loại chuyện này, cơm cũng không được ăn yên ổn.
Kỷ Linh có chút đau lòng, nhưng hắn còn có chuyện lo lắng hơn, hắn muốn Nghiêm Nghĩa Tuyên nói cho hắn rõ ngọn ngành, có thể cho lòng hắn có cái đáp án.
Kỷ Linh nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi: "Tôi vẫn luôn muốn biết một việc."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bày ra vẻ mặt hiếm lạ, nói: "Hỏi a, ông chủ Kỷ thế nào đột nhiên lại khách khí như vậy, làm tôi có chút không quen."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trêu chọc, Kỷ Linh lại không cười, chỉ hỏi: "Nghiêm Nghĩa Lễ rốt cuộc có bao nhiêu cổ phần, còn anh có bao nhiêu cổ phần."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trầm mặc.
Kỷ Linh biết trước mắt giá cổ phiếu của Nghiêm thị không quá ổn định, vấn đề này thuộc vào dạng nhạy cảm, nếu không phải đủ tín nhiệm sẽ không có tư cách biết đáp án.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh, sau khi tự hỏi thật lâu, cuối cùng rốt cuộc nói: "Tôi có 29%, Nghiêm Nghĩa Lễ 19%."
Kỷ Linh kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, Kỷ Linh giải thích nói: "Tôi là muốn nói, Nghiêm Nghĩa Lễ cư nhiên có riêng nhiều cổ phần như vậy, trách sao có thể được lên làm phó đổng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe hắn nói, không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Bởi vì lúc ông nội qua đời, đã đem cổ phần của mình để lại cho em gái tôi 5%, còn lại chia đều cho tôi cùng Nghiêm Nghĩa Lễ."
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêm Nghĩa Lễ là Boss giai đoạn này, cho nên đất diễn nhiều chút, cứ coi hắn như tiểu quái thú là được o(╯□╰)o
Lại lần nữa thanh minh ha, văn thương nghiệp tương quan khẳng định không giống với hiện thực, xin đừng tích cực.
Bình luận truyện