Khó Kìm Lòng Nổi
Chương 17
Mộc Cận Tinh bị những lời này của Hạ Dã làm nghẹn lại, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.
Hạ Dã nói trắng ra khiến gã rất xấu hổ, quay đầu nhìn hai người còn ngồi kia: "Này không phải đều là bằng hữu của anh sao? Không ngại những lời tôi vừa nói chứ?"
Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy thú vị, người này rất có cá tính. Tần Nhạc một bên lại rất nghiêm túc: "Cậu nói cậu mang thai?"
"Không tin? Tôi có thể đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện cho anh." Lúc nói lời này còn hoạt bát hướng Tần Nhạc chớp mắt một cái. Tư Đồ Lân Thiên ý thức được gì đó, quay đầu nhìn Tần Nhạc.
"Ngày mai có thể nói chuyện với tôi không?" Tần Nhạc đứng dậy đưa cho cậu ta một tấm danh thiếp, lại nói: "Không liên quan tới anh ấy, là tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Đương nhiên không ngại, tôi tên là Hạ Dã."
"Tần Nhạc, Hạ Vưu là gì với cậu?"
"Anh biết hắn sao? Hắn là anh tôi, cùng cha khác mẹ." Thời điểm Hạ Dã nói những lời này, ánh mắt rơi xuống người Mộc Cận Tinh: "Xem ra đã có đáp án. Mặc kệ thế nào, anh cũng phải cấp tiền. Tôi không muốn nhiều, tiền giải phẫu và phí điều dưỡng sau đó là đủ rồi. Anh trả tiền, chúng ta liền thanh toán xong. Về phần anh cùng Hạ Vưu như thế nào, tôi cũng lười quản các người."
Mộc Cận Tinh nhìn tiểu hỗn đản trước mặt, quả thực tức muốn nổ phổi.
Ánh mắt rơi xuống người Tư Đồ Lân Thiên và Tần Nhạc, cảm giác như muốn phun lửa: "Hai người còn việc gì không, không có việc gì thì lăn ra đi!"
Tư Đồ Lân Thiên thấy Mộc Cận Tinh thật sự nổi giận, hắn cũng không phải không cảm nhận được, đứng dậy liếc mắt nhìn Tần Nhạc, sau đó nói: "Lão Mộc, cho dù cậu thật sự là tra, lần này cũng ra một chút tâm đi!"
Nói xong ôm Tần Nhạc nghênh ngang rời đi.
Hai người ra ngoài, Tần Nhạc cười nói: "Em có cảm giác lần này anh ấy xong rồi."
"Sao lại nói vậy?" Tư Đồ Lân Thiên khó hiểu.
"Chờ mà xem, Hạ Dã không đơn giản."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên lại gần đem người ôm lấy: "Em vừa rồi bảo cậu ta ngày mai đến bệnh viện tìm em, em đang nghĩ gì vậy?"
"Cậu ta nếu có thể mang thai khẳng định là có nguyên nhân. Em muốn hỏi một chút, như vậy tỷ lệ thụ thai sẽ tăng lên."
"Tần Nhạc, có con càng tốt, nhưng không có cũng không sao. Anh không muốn em tự làm khó mình."
"Sao lại là làm khó? Nếu sau này có thể sinh con cho anh, em sẽ thực may mắn."
Nhìn Tần Nhạc trong mắt không chút nào che giấu tình yêu, Tư Đồ Lân Thiên nhịn không được hôn lên, mà Tần Nhạc cũng nhiệt tình đáp lại. Nhiệt độ trong không gian xe nhỏ hẹp nhanh chóng tăng lên, Tần Nhạc một phen đem Tư Đồ Lân Thiên đẩy ra, nghiêng người cưỡi lên, xé áo rồi hôn cổ nam nhân. Tư Đồ Lân Thiên thân thủ xả dây lưng của y, vội vàng muốn ôm y.
Tần Nhạc phối hợp nâng mông lên, mặc cho nam nhân cởi quần y ra. Ngón tay cắm vào huyệt y khai thác, nhưng Tần Nhạc lại kêu hắn mau chút: "Đừng lộng. Trực tiếp tiến vào. Em muốn anh Lân Thiên!"
Tư Đồ Lân Thiên cũng sắp không nhịn được nữa, người này không lúc nào là không khơi mào dục vọng của hắn.
Trong nháy mắt bị vật cứng nóng bỏng nhồi đầy, Tần Nhạc ôm lấy cổ Tư Đồ Lân Thiên, dùng con ngươi ướt át nhìn ánh mắt xâm lược của hắn, khóe môi câu lên: "Lân Thiên, của anh thật lớn. Tao huyệt bị anh chống đỡ thật căng. Ân....Cảm giác được sao? Em lại đến...Cáp...Thật sâu....Thoải mái!"
Lên lên xuống xuống chủ động phập phồng trên người nam nhân, tư thái tao lãng khiến Tư Đồ Lân Thiên đỏ mắt, hung tợn hôn bờ môi không lúc nào quên câu dẫn hắn kia, cắn cắn liếm láp.
Không biết qua bao lâu, Tần Nhạc rốt cuộc không còn khí lực ngã vào lòng nam nhân: "Lân Thiên, mệt quá.....Ân...."
Tư Đồ Lân Thiên đem người dựa vào tay lái, nâng cái mông trắng nõn lên bắt đầu phát lực thao làm.
"A....Quá sâu....Thật thích....Lân Thiên...Lân Thiên....Chơi hỏng em....Không sao hết....Ngô....Sờ sờ phía trước...."
Theo động tác của nam nhân, Tần Nhạc dùng tính khí cứng rắn của mình trượt trên bụng Tư Đồ Lân Thiên. Nhìn Tần Nhạc bị mình thao còn không quên phát tao, một chút lý trí cuối cùng của hắn rốt cuộc đứt đoạn.
Hạ Dã nói trắng ra khiến gã rất xấu hổ, quay đầu nhìn hai người còn ngồi kia: "Này không phải đều là bằng hữu của anh sao? Không ngại những lời tôi vừa nói chứ?"
Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy thú vị, người này rất có cá tính. Tần Nhạc một bên lại rất nghiêm túc: "Cậu nói cậu mang thai?"
"Không tin? Tôi có thể đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện cho anh." Lúc nói lời này còn hoạt bát hướng Tần Nhạc chớp mắt một cái. Tư Đồ Lân Thiên ý thức được gì đó, quay đầu nhìn Tần Nhạc.
"Ngày mai có thể nói chuyện với tôi không?" Tần Nhạc đứng dậy đưa cho cậu ta một tấm danh thiếp, lại nói: "Không liên quan tới anh ấy, là tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Đương nhiên không ngại, tôi tên là Hạ Dã."
"Tần Nhạc, Hạ Vưu là gì với cậu?"
"Anh biết hắn sao? Hắn là anh tôi, cùng cha khác mẹ." Thời điểm Hạ Dã nói những lời này, ánh mắt rơi xuống người Mộc Cận Tinh: "Xem ra đã có đáp án. Mặc kệ thế nào, anh cũng phải cấp tiền. Tôi không muốn nhiều, tiền giải phẫu và phí điều dưỡng sau đó là đủ rồi. Anh trả tiền, chúng ta liền thanh toán xong. Về phần anh cùng Hạ Vưu như thế nào, tôi cũng lười quản các người."
Mộc Cận Tinh nhìn tiểu hỗn đản trước mặt, quả thực tức muốn nổ phổi.
Ánh mắt rơi xuống người Tư Đồ Lân Thiên và Tần Nhạc, cảm giác như muốn phun lửa: "Hai người còn việc gì không, không có việc gì thì lăn ra đi!"
Tư Đồ Lân Thiên thấy Mộc Cận Tinh thật sự nổi giận, hắn cũng không phải không cảm nhận được, đứng dậy liếc mắt nhìn Tần Nhạc, sau đó nói: "Lão Mộc, cho dù cậu thật sự là tra, lần này cũng ra một chút tâm đi!"
Nói xong ôm Tần Nhạc nghênh ngang rời đi.
Hai người ra ngoài, Tần Nhạc cười nói: "Em có cảm giác lần này anh ấy xong rồi."
"Sao lại nói vậy?" Tư Đồ Lân Thiên khó hiểu.
"Chờ mà xem, Hạ Dã không đơn giản."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên lại gần đem người ôm lấy: "Em vừa rồi bảo cậu ta ngày mai đến bệnh viện tìm em, em đang nghĩ gì vậy?"
"Cậu ta nếu có thể mang thai khẳng định là có nguyên nhân. Em muốn hỏi một chút, như vậy tỷ lệ thụ thai sẽ tăng lên."
"Tần Nhạc, có con càng tốt, nhưng không có cũng không sao. Anh không muốn em tự làm khó mình."
"Sao lại là làm khó? Nếu sau này có thể sinh con cho anh, em sẽ thực may mắn."
Nhìn Tần Nhạc trong mắt không chút nào che giấu tình yêu, Tư Đồ Lân Thiên nhịn không được hôn lên, mà Tần Nhạc cũng nhiệt tình đáp lại. Nhiệt độ trong không gian xe nhỏ hẹp nhanh chóng tăng lên, Tần Nhạc một phen đem Tư Đồ Lân Thiên đẩy ra, nghiêng người cưỡi lên, xé áo rồi hôn cổ nam nhân. Tư Đồ Lân Thiên thân thủ xả dây lưng của y, vội vàng muốn ôm y.
Tần Nhạc phối hợp nâng mông lên, mặc cho nam nhân cởi quần y ra. Ngón tay cắm vào huyệt y khai thác, nhưng Tần Nhạc lại kêu hắn mau chút: "Đừng lộng. Trực tiếp tiến vào. Em muốn anh Lân Thiên!"
Tư Đồ Lân Thiên cũng sắp không nhịn được nữa, người này không lúc nào là không khơi mào dục vọng của hắn.
Trong nháy mắt bị vật cứng nóng bỏng nhồi đầy, Tần Nhạc ôm lấy cổ Tư Đồ Lân Thiên, dùng con ngươi ướt át nhìn ánh mắt xâm lược của hắn, khóe môi câu lên: "Lân Thiên, của anh thật lớn. Tao huyệt bị anh chống đỡ thật căng. Ân....Cảm giác được sao? Em lại đến...Cáp...Thật sâu....Thoải mái!"
Lên lên xuống xuống chủ động phập phồng trên người nam nhân, tư thái tao lãng khiến Tư Đồ Lân Thiên đỏ mắt, hung tợn hôn bờ môi không lúc nào quên câu dẫn hắn kia, cắn cắn liếm láp.
Không biết qua bao lâu, Tần Nhạc rốt cuộc không còn khí lực ngã vào lòng nam nhân: "Lân Thiên, mệt quá.....Ân...."
Tư Đồ Lân Thiên đem người dựa vào tay lái, nâng cái mông trắng nõn lên bắt đầu phát lực thao làm.
"A....Quá sâu....Thật thích....Lân Thiên...Lân Thiên....Chơi hỏng em....Không sao hết....Ngô....Sờ sờ phía trước...."
Theo động tác của nam nhân, Tần Nhạc dùng tính khí cứng rắn của mình trượt trên bụng Tư Đồ Lân Thiên. Nhìn Tần Nhạc bị mình thao còn không quên phát tao, một chút lý trí cuối cùng của hắn rốt cuộc đứt đoạn.
Bình luận truyện