Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 50: Ôm ấp ảnh đế (14)
[Tóm tắt nội dung ba chương trước]
Đại học Y có một đoàn giao lưu bên Nhật đến trao đổi, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều lần trước đó, mỗi lần đều thi đấu học tập và thể thao với nhau. Lần này Nhật đột ngột đề nghị thi đấu võ thuật mà không báo trước, đấu luân phiên, ai thua thì xuống sân, người thắng tiếp tục ở lại, bị ngã mười giây không đứng lên được thì thua. Hai bên đấu có thắng có thua. Tới lượt Kha Cung lên sân, vì được Tịch Chu dạy nên mạnh hơn những người khác trong hiệp hội võ thuật, thắng được đối thủ. Giáo viên dẫn đoàn bên Nhật vì muốn đem về thành tích xuất sắc để thăng chức nên đưa tuyển thủ chuyên nghiệp – Sugita Oshima lên sân, học sinh đại diện bên Nhật – Nishida Hiroyuki đã ngăn cản vì làm thế là trái với quy tắc và không công bằng nhưng không thành. Sugita có tính cách tàn nhẫn, rất xem thường người Trung Quốc và ỷ vào quốc gia của mình nên ra tay độc ác khiến Kha Cung bị thương phải xuống sân. Vương Xương lên thay cũng y như thế. Hai người này bị đánh đến nội thương nhưng ngoại trừ Tịch Chu thì không ai biết. Tịch Chu truyền cho chút nội lực rồi quyết định lên sân trả thù. Để giẫm nát cái tôi của Sugita, Tịch Chu quyết định dùng Thái Cực quyền mềm mại chậm chạp mà Sugita khinh thường nhất để đánh bại gã. Bị Tịch Chu vờn nhiều lần, liên tục ngã xuống trước mắt mọi người, Sugita cảm thấy sỉ nhục nên dự định đánh chết Tịch Chu. Cuối cùng bị Tịch Chu đánh bại. Trong lúc đó, Kiều Sưởng cũng đã tìm đến và theo dõi trận đấu.
...
Trong trận so tài võ thuật này, Tịch Chu trở thành ngôi sao chói mắt nhất.
Khi cậu ôm quyền lễ với tất cả khán giả xung quanh sân, trong sân thể dục đột nhiên phát ra tiếng hoan hô điếc tai.
Quần áo trắng thuần, thân thể cao lớn mạnh mẽ, trong trẻo ngông nghênh.
Tịch Chu đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng về hiệp khách cao nhân trong lòng bọn họ.
Bắt đầu có ngươi hô to “Tịch Chu”, nhưng theo tiếng hiệp hội võ thuật reo hò, những học sinh khác của đại học Y cũng dần dần kêu lên “sư huynh” theo đám bọn họ.
“Sư huynh!”
“Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!”
Tiếng reo hò càng lúc càng lớn hơn, thậm chí khiến một số học sinh tập boxing trên lầu chú ý.
Bầu không khí cả sân cực nóng không gì sánh được, thành một ngọn sóng lớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một nữ sinh mặc đồng phục boxing vỗ vỗ người trong sân, không hiểu ra sao.
“Hiệp hội võ thuật của trường chúng ta so tài võ thuật với đoàn giao lưu Nhật Bản, sư huynh dùng Thái Cực quyền đánh bại người cuối cùng kia!” Người nói chuyện cực kỳ kích động, giống như súng máy tạch tạch nói xong, nhưng hiển nhiên hắn không hài lòng với khả năng biểu đạt nghèo nàn của mình, giao người hỏi cho đồng bọn bên cạnh.
“Cậu giải thích cẩn thận với cô ấy một chút” Sau khi người này dặn xong liền gào lên một tiếng, “Sư huynh –!”
Nữ sinh boxing bị hành động bất ngờ này của hắn dọa giật mình một cái, chấn động bịt tai lại.
Cũng may người được dặn kia còn bình tĩnh một chút, hai ba câu kể đầu đuôi chuyện này vô cùng đầy đủ, có thể nói là tình cảm dạt dào.
Trong đối chiến lần này, nếu nói vài thành viên hiệp hội võ thuật gieo trong lòng học sinh đại học Y vây xem một mầm móng của võ thuật Trung Hoa, thì Tịch Chu lên sân lại khiến cho hạt giống này nảy mầm, phát triển mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Lúc trước bọn họ đối với tuyên truyền võ thuật Trung Hoa thần kỳ khinh thường, nhưng bây giờ bọn họ mới nhận ra, mình ngu xuẩn cỡ nào.
Võ thuật trong tay những người khác, tuy không có lý luận huyền diệu khó giải thích, trong thực chiến lại không chịu nổi một đòn, nhưng chuyện này không chứng tỏ võ thuật Trung Hoa kém cỏi, bọn họ chỉ là không nhìn thấy cao thủ chân chính mà thôi.
Trải qua lần đối chiến này, tất cả học sinh tận mắt chứng kiến Tịch Chu đối chiến, nhiệt tình học tập Thái Cực quyền trở nên tăng vọt chưa từng có.
Trong đó thì hiệp hội võ thuật là nồng nhiệt nhất, khi các sư đệ sư muội cấp thấp chọn báo danh sáo lộ đều chọn Thái Cực, nếu không phải Tịch Chu nói cho bọn họ biết Thái Cực chưa tới mười năm thì không thể thành, sợ rằng đội viên muốn học Thái Cực quyền còn nhiều hơn.
Vài ngày sau hiệp hội võ thuật không chịu nổi áp lực học sinh dò hỏi mà mở thêm một lần chiêu nạp người mới, số người báo danh thậm chí còn vượt qua toàn bộ số thành viên hiệp hội võ thuật của bọn họ cộng lại.
Hiệp hội võ thuật của đại học Y giống như một hạt giống nảy mầm trong mưa xuân, từ từ lớn lên.
Những chuyện này đều nói sau, lại nói tiếp cảnh tượng hiện tại trên sân.
Sugita bị Tịch Chu đánh bay lên tường ngã trên đất thật lâu không nhúc nhích, giống như hoàn toàn mất đi ý thức.
Học sinh của đoàn tiếp đón tuy vì thi đấu thắng mà vô cùng kích động, nhưng dù gì cũng nhớ bổn phận của mình, bây giờ thấy loại tình huống này của Sugita, có chút lo lắng.
“Gã không sao”, khi Tịch Chu xuống sân đi lướt qua Mã Hiên, “Không cần lo lắng.”
Chút lo lắng trong lòng của Mã Hiên cuối cùng cũng buông xuống một tí.
Cuộc tranh tài được xưng tụng là thần kỳ kia khiến tín nhiệm của Mã Hiên với Tịch Chu lên đến một vị trí cực cao, nếu cậu nói không sao, vậy nhất định không có chuyện gì.
Khi Tịch Chu xuất thủ đều có chừng mực.
Tên Sugita kia nhiều nhất chỉ rụng một cái răng mà thôi, cậu thậm chí ngay cả đầu khớp xương của gã cũng không gõ nát cái nào.
Hiện tại Sugita nằm trên đất không đứng dậy, nhất định không phải do cơ thể xảy ra vấn đề, mà là trong lúc so tài gã bị đánh bại mấy chục lần, ý chí duy ngã độc tôn* từ trước tới nay bị phá nát mà thôi. (*chỉ có bản thân mình là cao quý hơn người khác)
Trong lòng Tịch Chu hiểu rõ, cũng không nói ra chút nào, ngược lại đoàn giao lưu Nhật Bản nhiều nhất là làm ầm lên một trận, sau khi phát hiện tình trạng của Sugita nhất định sẽ yên tĩnh lại.
Còn về mối thù của Vương Xương và Kha Cung, đương nhiên Tịch Chu cũng đã báo.
Chẳng qua cậu không để bệnh trạng của Sugita biểu hiện ra, Tịch Chu không muốn gây phiền phức cho trường bọn họ, cho bản thân cậu chút nào.
Tịch Chu chỉ dùng nội lực chấn ra một lỗ nho nhỏ như sợi tóc ở chỗ gan của Sugita, lỗ nhỏ cũng không sâu, chỉ mong mỏng một chút thôi.
Lỗ nhỏ này sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt với Sugita, thậm chí chỉ cần gã không vận động mạnh, qua một khoảng thời gian đương nhiên sẽ tốt lên.
Mà một khi Sugita vận động có chút kịch liệt, biểu bì xung quanh lỗ nhỏ kia sẽ xé rách càng lúc càng lớn, chất chứa đến một thời điểm nhất định sẽ đột nhiên bạo phát, biểu bì vỡ tan, gan xuất huyết.
Tổn thương này sẽ không khiến Sugita nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để dày vò gã một trận rồi.
Đại biểu của đoàn giao lưu Nhật Bản ồn ào một trận, sau khi bác sĩ theo đoàn kiểm tra tình trạng cơ thể của Sugita, phát hiện không có vấn đề gì, quả nhiên bọn họ yên tĩnh lại.
Nishida Hiroyuki đi về phía Tịch Chu.
Sau khi Sugita chiến bại thì giáo viên người Nhật không nói được lời nào, ông cũng không để ý tới hành vi của Nishida Hiroyuki nữa.
“Cậu rất lợi hại, võ thuật lúc nãy cậu dùng cũng rất thần kỳ, vô cùng hoan nghênh cậu tới quốc gia của chúng tôi để giao lưu.”
Nishida Hiroyuki cúi chào Tịch Chu một cái, bày tỏ một chút ngưỡng mộ của mình.
Tịch Chu không khỏi sinh ra hảo cảm với hắn, tuy trong đoàn giao lưu Nhật Bản này có mấy người không ra gì, nhưng trong đó cũng có vài người không tệ lắm.
Tịch Chu ôm quyền lễ với hắn, “Được.”
Từ lúc so đấu xong tới bây giờ đã gần năm phút trôi qua, nhưng trong sân thể dục không có bất kỳ ai rời đi, tất cả đều tụ tập ở đây, thậm chí ngay cả thanh âm bọn họ kêu Tịch Chu vẫn tiếp tục vang lên.
Mắt thấy Tịch Chu đã xuống sân, rất nhiều người cũng bắt đầu kích động đi tới vây quanh Tịch Chu.
Tịch Chu dáng người thẳng tắp bình tĩnh quét mắt nhìn đám người tràn về phía này, lễ độ nói với người trước mặt cậu, “Có thể vui lòng tránh ra một chút không?”
Người nọ vạn phần kích động gật đầu, “Được!”
Sân thể dục bọn họ mượn dùng là ở lầu hai, mà phía đông sân còn có một cái cửa hông, là cầu thang đi thẳng về phía sân. Nơi so tài của bọn Tịch Chu vừa vặn ở bên cạnh cái cửa hông này.
Sau khi đi lách qua mấy người, Tịch Chu không để lại dấu vết lợi dụng đi đến cạnh cửa hông, két một tiếng liền chuồn mất không thấy bóng người.
Sau khi các học sinh từ cửa hông ra ngoài thì đã sớm không thấy bóng dáng Tịch Chu rồi.
Mặc kệ học sinh đang sôi nổi trong sân thể dục, ngay khi ra ngoài được, Tịch Chu không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quá nhiều người, không khí trong sân thể dục thật sự có chút không tốt.
Vẫn là ở bên ngoài thoải mái hơn.
Sau khi ra khỏi sân, Tịch Chu gọi điện cho Kha Cung, không để ý tới giọng nói kích động sùng bái kia, trực tiếp kêu hắn cùng Vương Xương đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Tuy cậu đã giúp Vương Xương khống chế thương thế một chút, nhưng dù sao cậu cũng không phải là bác sĩ, nên bảo đảm thì tốt hơn.
Nhanh chóng dặn dò Kha Cung xong xuôi, lỗ tai Tịch Chu đột nhiên giật giật, thân thể cậu tiếp tục thẳng tắp, nhưng ánh mắt lại nghiêng đi thoáng nhìn qua bên cạnh.
Nét mặt không có gì khác thường, nói rõ chuyện xong, Tịch Chu liền cúp điện thoại, chân sải một bước, đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Sau khi Tịch Chu đi thêm một đoạn, tốc độ đột nhiên nhanh lên.
Rất nhanh, người đi theo sau lưng Tịch Chu bị mất dấu.
Anh nhìn vòng vòng xung quanh, cũng không phát hiện một chút tung tích gì của cậu.
Kiều Sưởng nhíu mày.
Đúng lúc này, bên tai của anh đột nhiên nổi lên một trận gió dữ!
“Oành” một tiếng, lưng Kiều Sưởng đập lên thân cây bên cạnh, cả người bị Tịch Chu khống chế.
“Tại sao lại là anh?”, sau khi Tịch Chu nhìn thấy rõ khuôn mặt Kiều Sưởng, lập tức có chút kinh ngạc, chẳng qua trong nháy mắt liền biến mất, hơi không vui hỏi, “Anh theo dõi tôi làm gì?”
Khóe môi Kiều Sưởng nhẹ cong lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Lần trước lúc ở nhà vệ sinh chịu thiệt một trận, đương nhiên bây giờ phải đòi lại.”
Tịch Chu thật sự đau đầu!
Cậu cảm thấy mình đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo xung quanh hiện trường “gây án”, tuyệt đối sẽ không khiến người ta điều tra ra hình dáng của cậu. Dù Kiều Sưởng có thể nhận ra cậu, nhất định không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà đồng ý tự mình đến đại học Y được, vậy nên Tịch Chu cảm thấy chuyện này cứ như vậy cho qua.
Ai ngờ ảnh đế nổi tiếng này vẫn chạy tới đại học Y tìm cậu, còn tự mình!!
Tịch Chu quả thật phục sát đất sự “cố chấp chuyên nghiệp” của ảnh đế này,
Để sớm thoát khỏi đại phiền toái này, Tịch Chu dứt khoát nhanh chóng quyết định nhận sai.
“Chuyện lúc đó là tôi không đúng, xin lỗi anh.” Tịch Chu thả lỏng cái tay khống chế Kiều Sưởng, tràn ngập áy náy cúi người với anh một cái, “Nếu như anh cảm thấy vẫn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận.”
Kiều Sưởng bước tới một bước về phía Tịch Chu.
Mày kiếm mắt sáng, khí thế nghiêm nghị.
Tịch Chu vô thức lui về sau một bước.
Kiều Sưởng không ngừng áp sát Tịch Chu, mà cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lại đột nhiên có chút e ngại loại khí thế lăng nhiên* của người này, cứ lui về sau suốt, cho đến khi đụng tới một thân cây khô. (*xâm phạm)
“…cuối cùng anh muốn làm gì?” Khóe miệng Tịch Chu khẽ cong.
Khoảng cách giữa Kiều Sưởng và Tịch Chu không hơn một bàn tay, mà Kiều Sưởng lại cao hơn Tịch Chu nửa cái đầu, cậu nhìn anh chỉ có thể ngửa đầu lên, về khí thế vô duyên vô cớ lại thấp hơn một tầng.
Bóng dáng cao lớn của Kiều Sưởng gần như bao phủ cả người Tịch Chu.
Trong hô hấp đều là hơi thở phái nam trưởng thành của Kiều Sưởng, Tịch Chu có chút mất tự nhiên.
Môi mỏng quyến rũ của anh vẽ ra nụ cười khó hiểu bất ngờ.
Cánh tay thon dài có lực ôm eo của Tịch Chu một cái, kéo cậu vào lòng.
Tịch Chu: “!!!”
Đại học Y có một đoàn giao lưu bên Nhật đến trao đổi, chuyện này cũng đã xảy ra nhiều lần trước đó, mỗi lần đều thi đấu học tập và thể thao với nhau. Lần này Nhật đột ngột đề nghị thi đấu võ thuật mà không báo trước, đấu luân phiên, ai thua thì xuống sân, người thắng tiếp tục ở lại, bị ngã mười giây không đứng lên được thì thua. Hai bên đấu có thắng có thua. Tới lượt Kha Cung lên sân, vì được Tịch Chu dạy nên mạnh hơn những người khác trong hiệp hội võ thuật, thắng được đối thủ. Giáo viên dẫn đoàn bên Nhật vì muốn đem về thành tích xuất sắc để thăng chức nên đưa tuyển thủ chuyên nghiệp – Sugita Oshima lên sân, học sinh đại diện bên Nhật – Nishida Hiroyuki đã ngăn cản vì làm thế là trái với quy tắc và không công bằng nhưng không thành. Sugita có tính cách tàn nhẫn, rất xem thường người Trung Quốc và ỷ vào quốc gia của mình nên ra tay độc ác khiến Kha Cung bị thương phải xuống sân. Vương Xương lên thay cũng y như thế. Hai người này bị đánh đến nội thương nhưng ngoại trừ Tịch Chu thì không ai biết. Tịch Chu truyền cho chút nội lực rồi quyết định lên sân trả thù. Để giẫm nát cái tôi của Sugita, Tịch Chu quyết định dùng Thái Cực quyền mềm mại chậm chạp mà Sugita khinh thường nhất để đánh bại gã. Bị Tịch Chu vờn nhiều lần, liên tục ngã xuống trước mắt mọi người, Sugita cảm thấy sỉ nhục nên dự định đánh chết Tịch Chu. Cuối cùng bị Tịch Chu đánh bại. Trong lúc đó, Kiều Sưởng cũng đã tìm đến và theo dõi trận đấu.
...
Trong trận so tài võ thuật này, Tịch Chu trở thành ngôi sao chói mắt nhất.
Khi cậu ôm quyền lễ với tất cả khán giả xung quanh sân, trong sân thể dục đột nhiên phát ra tiếng hoan hô điếc tai.
Quần áo trắng thuần, thân thể cao lớn mạnh mẽ, trong trẻo ngông nghênh.
Tịch Chu đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng về hiệp khách cao nhân trong lòng bọn họ.
Bắt đầu có ngươi hô to “Tịch Chu”, nhưng theo tiếng hiệp hội võ thuật reo hò, những học sinh khác của đại học Y cũng dần dần kêu lên “sư huynh” theo đám bọn họ.
“Sư huynh!”
“Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!”
Tiếng reo hò càng lúc càng lớn hơn, thậm chí khiến một số học sinh tập boxing trên lầu chú ý.
Bầu không khí cả sân cực nóng không gì sánh được, thành một ngọn sóng lớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một nữ sinh mặc đồng phục boxing vỗ vỗ người trong sân, không hiểu ra sao.
“Hiệp hội võ thuật của trường chúng ta so tài võ thuật với đoàn giao lưu Nhật Bản, sư huynh dùng Thái Cực quyền đánh bại người cuối cùng kia!” Người nói chuyện cực kỳ kích động, giống như súng máy tạch tạch nói xong, nhưng hiển nhiên hắn không hài lòng với khả năng biểu đạt nghèo nàn của mình, giao người hỏi cho đồng bọn bên cạnh.
“Cậu giải thích cẩn thận với cô ấy một chút” Sau khi người này dặn xong liền gào lên một tiếng, “Sư huynh –!”
Nữ sinh boxing bị hành động bất ngờ này của hắn dọa giật mình một cái, chấn động bịt tai lại.
Cũng may người được dặn kia còn bình tĩnh một chút, hai ba câu kể đầu đuôi chuyện này vô cùng đầy đủ, có thể nói là tình cảm dạt dào.
Trong đối chiến lần này, nếu nói vài thành viên hiệp hội võ thuật gieo trong lòng học sinh đại học Y vây xem một mầm móng của võ thuật Trung Hoa, thì Tịch Chu lên sân lại khiến cho hạt giống này nảy mầm, phát triển mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Lúc trước bọn họ đối với tuyên truyền võ thuật Trung Hoa thần kỳ khinh thường, nhưng bây giờ bọn họ mới nhận ra, mình ngu xuẩn cỡ nào.
Võ thuật trong tay những người khác, tuy không có lý luận huyền diệu khó giải thích, trong thực chiến lại không chịu nổi một đòn, nhưng chuyện này không chứng tỏ võ thuật Trung Hoa kém cỏi, bọn họ chỉ là không nhìn thấy cao thủ chân chính mà thôi.
Trải qua lần đối chiến này, tất cả học sinh tận mắt chứng kiến Tịch Chu đối chiến, nhiệt tình học tập Thái Cực quyền trở nên tăng vọt chưa từng có.
Trong đó thì hiệp hội võ thuật là nồng nhiệt nhất, khi các sư đệ sư muội cấp thấp chọn báo danh sáo lộ đều chọn Thái Cực, nếu không phải Tịch Chu nói cho bọn họ biết Thái Cực chưa tới mười năm thì không thể thành, sợ rằng đội viên muốn học Thái Cực quyền còn nhiều hơn.
Vài ngày sau hiệp hội võ thuật không chịu nổi áp lực học sinh dò hỏi mà mở thêm một lần chiêu nạp người mới, số người báo danh thậm chí còn vượt qua toàn bộ số thành viên hiệp hội võ thuật của bọn họ cộng lại.
Hiệp hội võ thuật của đại học Y giống như một hạt giống nảy mầm trong mưa xuân, từ từ lớn lên.
Những chuyện này đều nói sau, lại nói tiếp cảnh tượng hiện tại trên sân.
Sugita bị Tịch Chu đánh bay lên tường ngã trên đất thật lâu không nhúc nhích, giống như hoàn toàn mất đi ý thức.
Học sinh của đoàn tiếp đón tuy vì thi đấu thắng mà vô cùng kích động, nhưng dù gì cũng nhớ bổn phận của mình, bây giờ thấy loại tình huống này của Sugita, có chút lo lắng.
“Gã không sao”, khi Tịch Chu xuống sân đi lướt qua Mã Hiên, “Không cần lo lắng.”
Chút lo lắng trong lòng của Mã Hiên cuối cùng cũng buông xuống một tí.
Cuộc tranh tài được xưng tụng là thần kỳ kia khiến tín nhiệm của Mã Hiên với Tịch Chu lên đến một vị trí cực cao, nếu cậu nói không sao, vậy nhất định không có chuyện gì.
Khi Tịch Chu xuất thủ đều có chừng mực.
Tên Sugita kia nhiều nhất chỉ rụng một cái răng mà thôi, cậu thậm chí ngay cả đầu khớp xương của gã cũng không gõ nát cái nào.
Hiện tại Sugita nằm trên đất không đứng dậy, nhất định không phải do cơ thể xảy ra vấn đề, mà là trong lúc so tài gã bị đánh bại mấy chục lần, ý chí duy ngã độc tôn* từ trước tới nay bị phá nát mà thôi. (*chỉ có bản thân mình là cao quý hơn người khác)
Trong lòng Tịch Chu hiểu rõ, cũng không nói ra chút nào, ngược lại đoàn giao lưu Nhật Bản nhiều nhất là làm ầm lên một trận, sau khi phát hiện tình trạng của Sugita nhất định sẽ yên tĩnh lại.
Còn về mối thù của Vương Xương và Kha Cung, đương nhiên Tịch Chu cũng đã báo.
Chẳng qua cậu không để bệnh trạng của Sugita biểu hiện ra, Tịch Chu không muốn gây phiền phức cho trường bọn họ, cho bản thân cậu chút nào.
Tịch Chu chỉ dùng nội lực chấn ra một lỗ nho nhỏ như sợi tóc ở chỗ gan của Sugita, lỗ nhỏ cũng không sâu, chỉ mong mỏng một chút thôi.
Lỗ nhỏ này sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào không tốt với Sugita, thậm chí chỉ cần gã không vận động mạnh, qua một khoảng thời gian đương nhiên sẽ tốt lên.
Mà một khi Sugita vận động có chút kịch liệt, biểu bì xung quanh lỗ nhỏ kia sẽ xé rách càng lúc càng lớn, chất chứa đến một thời điểm nhất định sẽ đột nhiên bạo phát, biểu bì vỡ tan, gan xuất huyết.
Tổn thương này sẽ không khiến Sugita nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để dày vò gã một trận rồi.
Đại biểu của đoàn giao lưu Nhật Bản ồn ào một trận, sau khi bác sĩ theo đoàn kiểm tra tình trạng cơ thể của Sugita, phát hiện không có vấn đề gì, quả nhiên bọn họ yên tĩnh lại.
Nishida Hiroyuki đi về phía Tịch Chu.
Sau khi Sugita chiến bại thì giáo viên người Nhật không nói được lời nào, ông cũng không để ý tới hành vi của Nishida Hiroyuki nữa.
“Cậu rất lợi hại, võ thuật lúc nãy cậu dùng cũng rất thần kỳ, vô cùng hoan nghênh cậu tới quốc gia của chúng tôi để giao lưu.”
Nishida Hiroyuki cúi chào Tịch Chu một cái, bày tỏ một chút ngưỡng mộ của mình.
Tịch Chu không khỏi sinh ra hảo cảm với hắn, tuy trong đoàn giao lưu Nhật Bản này có mấy người không ra gì, nhưng trong đó cũng có vài người không tệ lắm.
Tịch Chu ôm quyền lễ với hắn, “Được.”
Từ lúc so đấu xong tới bây giờ đã gần năm phút trôi qua, nhưng trong sân thể dục không có bất kỳ ai rời đi, tất cả đều tụ tập ở đây, thậm chí ngay cả thanh âm bọn họ kêu Tịch Chu vẫn tiếp tục vang lên.
Mắt thấy Tịch Chu đã xuống sân, rất nhiều người cũng bắt đầu kích động đi tới vây quanh Tịch Chu.
Tịch Chu dáng người thẳng tắp bình tĩnh quét mắt nhìn đám người tràn về phía này, lễ độ nói với người trước mặt cậu, “Có thể vui lòng tránh ra một chút không?”
Người nọ vạn phần kích động gật đầu, “Được!”
Sân thể dục bọn họ mượn dùng là ở lầu hai, mà phía đông sân còn có một cái cửa hông, là cầu thang đi thẳng về phía sân. Nơi so tài của bọn Tịch Chu vừa vặn ở bên cạnh cái cửa hông này.
Sau khi đi lách qua mấy người, Tịch Chu không để lại dấu vết lợi dụng đi đến cạnh cửa hông, két một tiếng liền chuồn mất không thấy bóng người.
Sau khi các học sinh từ cửa hông ra ngoài thì đã sớm không thấy bóng dáng Tịch Chu rồi.
Mặc kệ học sinh đang sôi nổi trong sân thể dục, ngay khi ra ngoài được, Tịch Chu không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quá nhiều người, không khí trong sân thể dục thật sự có chút không tốt.
Vẫn là ở bên ngoài thoải mái hơn.
Sau khi ra khỏi sân, Tịch Chu gọi điện cho Kha Cung, không để ý tới giọng nói kích động sùng bái kia, trực tiếp kêu hắn cùng Vương Xương đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Tuy cậu đã giúp Vương Xương khống chế thương thế một chút, nhưng dù sao cậu cũng không phải là bác sĩ, nên bảo đảm thì tốt hơn.
Nhanh chóng dặn dò Kha Cung xong xuôi, lỗ tai Tịch Chu đột nhiên giật giật, thân thể cậu tiếp tục thẳng tắp, nhưng ánh mắt lại nghiêng đi thoáng nhìn qua bên cạnh.
Nét mặt không có gì khác thường, nói rõ chuyện xong, Tịch Chu liền cúp điện thoại, chân sải một bước, đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Sau khi Tịch Chu đi thêm một đoạn, tốc độ đột nhiên nhanh lên.
Rất nhanh, người đi theo sau lưng Tịch Chu bị mất dấu.
Anh nhìn vòng vòng xung quanh, cũng không phát hiện một chút tung tích gì của cậu.
Kiều Sưởng nhíu mày.
Đúng lúc này, bên tai của anh đột nhiên nổi lên một trận gió dữ!
“Oành” một tiếng, lưng Kiều Sưởng đập lên thân cây bên cạnh, cả người bị Tịch Chu khống chế.
“Tại sao lại là anh?”, sau khi Tịch Chu nhìn thấy rõ khuôn mặt Kiều Sưởng, lập tức có chút kinh ngạc, chẳng qua trong nháy mắt liền biến mất, hơi không vui hỏi, “Anh theo dõi tôi làm gì?”
Khóe môi Kiều Sưởng nhẹ cong lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Lần trước lúc ở nhà vệ sinh chịu thiệt một trận, đương nhiên bây giờ phải đòi lại.”
Tịch Chu thật sự đau đầu!
Cậu cảm thấy mình đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo xung quanh hiện trường “gây án”, tuyệt đối sẽ không khiến người ta điều tra ra hình dáng của cậu. Dù Kiều Sưởng có thể nhận ra cậu, nhất định không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà đồng ý tự mình đến đại học Y được, vậy nên Tịch Chu cảm thấy chuyện này cứ như vậy cho qua.
Ai ngờ ảnh đế nổi tiếng này vẫn chạy tới đại học Y tìm cậu, còn tự mình!!
Tịch Chu quả thật phục sát đất sự “cố chấp chuyên nghiệp” của ảnh đế này,
Để sớm thoát khỏi đại phiền toái này, Tịch Chu dứt khoát nhanh chóng quyết định nhận sai.
“Chuyện lúc đó là tôi không đúng, xin lỗi anh.” Tịch Chu thả lỏng cái tay khống chế Kiều Sưởng, tràn ngập áy náy cúi người với anh một cái, “Nếu như anh cảm thấy vẫn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận.”
Kiều Sưởng bước tới một bước về phía Tịch Chu.
Mày kiếm mắt sáng, khí thế nghiêm nghị.
Tịch Chu vô thức lui về sau một bước.
Kiều Sưởng không ngừng áp sát Tịch Chu, mà cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lại đột nhiên có chút e ngại loại khí thế lăng nhiên* của người này, cứ lui về sau suốt, cho đến khi đụng tới một thân cây khô. (*xâm phạm)
“…cuối cùng anh muốn làm gì?” Khóe miệng Tịch Chu khẽ cong.
Khoảng cách giữa Kiều Sưởng và Tịch Chu không hơn một bàn tay, mà Kiều Sưởng lại cao hơn Tịch Chu nửa cái đầu, cậu nhìn anh chỉ có thể ngửa đầu lên, về khí thế vô duyên vô cớ lại thấp hơn một tầng.
Bóng dáng cao lớn của Kiều Sưởng gần như bao phủ cả người Tịch Chu.
Trong hô hấp đều là hơi thở phái nam trưởng thành của Kiều Sưởng, Tịch Chu có chút mất tự nhiên.
Môi mỏng quyến rũ của anh vẽ ra nụ cười khó hiểu bất ngờ.
Cánh tay thon dài có lực ôm eo của Tịch Chu một cái, kéo cậu vào lòng.
Tịch Chu: “!!!”
Bình luận truyện