Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam
Chương 153: Phiên Ngoại: Bàn luận về việc tiểu đáng thương như thế nào tiến hóa thành hắc liên tâm
Tô Cẩn Ngôn chưa từng quên cậu đã từng có được phần ấm áp ấy.
Không thể quên bên cạnh còn có rất nhiều người. Trên mặt anh có ý cười ôn nhu mê say, ngón tay mảnh khảnh mang theo mùi hương ánh nắng mặt trời, tiếng nói ôn thuận dễ nghe cho dù có nghe hoài cũng không chán, nhất cử nhất động của người nọ tựa hồ có thể tác động đến thần kinh cậu.
Người kia, người kia, là người cậu yêu tha thiết, là người cậu muốn được khát vọng ôm vào lòng nhất.
Chỉ là rốt cuộc không thể gặp được ——
Từ đầu đến cuối đều lấy tư thái anh trưởng bảo hộ cậu, đem tất cả thống khổ đều gánh vác trên người, ở thời điểm nguy hiểm nhất đều không nghĩ đến chính mình, mà là ở phía sau cậu, rốt cuộc không còn gặp nhau được nữa.
Tưởng tượng đến điều này, hô hấp Tô Cẩn Ngôn liền gấp gáp lên, trên ngực cậu đau đớn kịch liệt, khiến sắc mặt cậu tái nhợt, toàn thân đều run rẩy, thần kinh hỗn loạn đau đớn.
Tô Cẩn Ngôn ý thức được, kia không phải Lục Thận Hành, mà là Lục Lê.
Ở trên đường cái, cậu ôm nam nhân vào trong lòng ngực thân thể dần dần lạnh lẽo, Tô Cẩn Ngôn hối tiếc không kịp, cậu như muốn điên lên gào khóc muốn Lục Lê của cậu quay trở về.
Lục Lê, Lục Lê, Lục Lê.
Cho dù có mặc niệm trăm ngàn chữ cũng không đủ, chỉ vì muốn nhớ kỹ anh, vĩnh viễn cùng cậu ở bên nhau.
Tên của anh là Lục Lê.
Cả đời Tô Cẩn Ngôn đều sẽ nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh Lục Lê.
Ngày đó hoàng hôn mờ nhạt cùng ánh nắng chiều ở không trung tản mạn ra thành một mảnh huyết hồng tươi đẹp, dọc theo đường đi cậu bị nữ nhân kia thô bạo kéo trở về nhà, sau vài lần va chạm, nữ nhân đi ở phía trước lại không toát ra một chút thiện ý, chỉ toàn quát lớn cùng mắng chửi.
Bé trai nhỏ bé khiếp nhược giả vờ ngoan ngoãn, chỉ là đôi mắt được mái tóc đen che đi cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên không dễ dàng phát hiện, tràn đầy ý cười châm chọc.
Khiến người khác sợ hãi chính là, thời điểm cậu nhìn về phía nữ nhân kia, giống như đang thấy một xác sống.
Bấm tay tính toán, đây là lần thứ chín một lần nữa cậu bị nữ nhân này mang về nhà.
Nữ nhân sở hữu động tác, sở hữu ngôn ngữ, sở hữu thần thái thoạt nhìn cùng với những lần trước giống nhau như đúc, ngay cả khóe mắt lông mày không thèm che dấu vẻ chán ghét chút nào, nhưng Tô Cẩn Ngôn phát hiện ra động tác nhỏ của bà có chút bất đồng. Bé trai âm thầm quan sát, mắt đen hơi lóe, đem nữ nhân có chút động tác nhỏ ấy in vào trong mắt.
Thời điểm biết được mục đích, nữ nhân liền thả bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu, bé trai nhìn trên cổ tay trắng nõn xuất hiện mảnh bầm tím do bị cấu véo, đứng ở cửa do dự không dám vào nhà.
Dù sao có đi vào hay không, cậu khẳng định mình sẽ nhìn thấy cái gương mặt chán ghét kia.
Dự kiến sắp trở thành sự thật khiến trong lòng cậu mâu thuẫn.
Người kia sẽ làm ra bộ dạng đối với cậu chảy nước miếng, rõ ràng cũng không phải đối với cậu có hứng thú gì cho cam, lại như trêu đùa, kích khởi tính thô bạo của Tô Cẩn Ngôn, cuối cùng hai người không thể không chém giết lẫn nhau làm thành kết cục.
Nhưng lần này cũng không thuyết minh Tô Cẩn Ngôn sợ Lục Thận Hành.
Ngược lại, hiện tại Lục Thận Hành cố tình chọc giận cậu, cậu liền trở nên bình tĩnh lý trí.
Nữ nhân chân trước mới vừa bước vào, không bao lâu, Tô Cẩn Ngôn đứng ở ngoài cửa liền nghe được âm thah tiếng đánh lên da thịt, cùng với giọng thiếu niên hơi khàn, lại khó nén tiếng rên rỉ vì đau đớn.
Tô Cẩn Ngôn đang muốn đẩy cửa liền do dự.
Tô Cẩn Ngôn phi thường hiểu biết cái người tên Lục Thận Hành này, dựa theo vài lần phát sinh trước, anh kiêu ngạo khó thuần, giống như con nhím tùy thời tùy chỗ xù gai, ích kỷ lại hay ra lệnh khiến người khác giận sôi gan. Anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận là ai động vào một đầu ngón tay của anh, càng không cần nói sẽ yên lặng chịu đựng để nữ nhân này vô cớ đánh chửi.
Trong nháy mắt đó, Tô Cẩn Ngôn còn tưởng rằng toàn bộ thế giới này sẽ vỡ nát.
Cậu do dự chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuối cùng vẫn đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng nhiễm một màu huyết hồng rực rỡ, lúc ấy dáng vẻ của người ấy đối với chính mình mà nói —— khiến Tô Cẩn Ngôn nhớ mãi không quên.
Dưới vầng sáng ngũ quan của anh nhìn không rõ ràng cho lắm, nhưng từ trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lại như hạt trân châu lóa mắt đến như vậy.
Còn có đôi mắt kia.
Khi đôi mắt đen trùng hợp nhìn về phía cậu, trong lòng Tô Cẩn Ngôn chấn động, cảm giác giống như vượt qua thời gian ngàn năm, đột nhiên trong nháy mắt xúc động đến lệ nóng doanh tròng. Cậu ngơ ngẩn đứng ở cửa, nhìn cái người kia rõ ràng bị bạo hành vô cớ, thiếu niên cười so với ai khác chói sáng như ánh mặt trời.
Chỉ liếc mắt một cái thôi, Tô Cẩn Ngôn liền nhận định người này.
Nhưng cậu ở trong từng vòng luân hồi dần trở nên thông minh nội tâm có muôn vàn tính kế, đầu óc một lần nữa trở nên khôn khéo lên, nghi hoặc cùng suy đoán như mọc rễ nảy mầm.
Cậu chỉ cảm nhận được trong lòng rung động, nhưng cậu không có kinh nghiệm cũng không biết cái phần rung động này đại biểu cho điều gì. Bởi vậy cũng không biết “Thích” cùng “Yêu” đột ngột tới nhanh như vậy, khiến cậu một chút chuẩn bị cùng phòng bị cũng không có.
Nhưng không thể phủ nhận. Trong lòng Tô Cẩn Ngôn vẫn tồn tại ngờ vực.
Cậu cùng Lục Thận Hành đối chọi nhau gay gắt đến như vậy, khó tránh khỏi Lục Thận Hành sẽ không dùng phương thức dụ dỗ cùng mê hoặc, đạt tới mục đích nào đó. Mà cái mục đích kia, kết quả hẳn chính là rời đi dòng luân hồi vô tận này.
Tô Cẩn Ngôn khi đó không biết Lục Thận Hành đã không phải là Lục Thận Hành, mà là Lục Lê từ thế giới song song đưa đến đây. Cho nên cậu làm bộ thuận theo để thử nam nhân, nhưng nhận lại được không phải là những lời dâm loạn hạ lưu tục tĩu, mà là cẩn thận che chở cùng tiếng nói âu yếm nhẹ nhàng.
Cơ hồ Tô Cẩn Ngôn muốn chìm đắm vào phần nhu tình này.
Đến khi cậu ý thức được, người trước mắt này bất tri bất giác làm cậu khuynh tâm sẽ không yêu cậu.
Tô Cẩn Ngôn từ khi nào lại biết đến.
Đại khái là khi Lục Lê lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt lời tỏ tình của cậu, khi Lục Lê quyết tuyệt nói cho anh biết mình không có khả năng từ tình thân biến chất thành tình yêu, ruột gan Tô Cẩn Ngôn liền bắt đầu cồn cào sốt sắng lên.
Cậu không muốn ngụy trang cùng Lục Lê huynh hữu đệ cung biểu hiện giả dối, mà là xé rách cảnh tượng thoạt nhìn tốt đẹp này, đem người mà cậu muốn gắt gao ôm vào trong lòng ngực nhất, hôn lên đôi môi nóng bỏng, hung hăng lại chiếm hữu.
Trước nay Tô Cẩn Ngôn chưa từng cho rằng chính mình là người tốt, thời điểm đối mặt với Lục Thận Hành, cậu luôn luôn khinh thường ngụy trang, nhưng thời điểm đối mặt với Lục Lê, nội tâm thú tính của cậu bị toàn lực áp chế xuống, không muốn dọa hỏng người mà cậu quý trọng nhất.
Tô Cẩn Ngôn liên tiếp thử qua rất nhiều lần, cậu càng ngày càng phát giác Lục Thận Hành trước mắt đều không phải là Lục Thận Hành chân chính.
Người nọ cũng từng nghiêm túc cùng cậu nói: “Anh còn có một cái tên khác, đó chính là Lục Lê.”
Nhưng Tô Cẩn Ngôn rất cẩn thận, cậu không muốn đem tình cảm chính mình giao ra, cậu sợ kết quả chính mình sẽ bị thiệt thòi một mảnh chân tình, đổi lại chính là vô tình trào phúng cùng lạnh lùng cười nhạo.
Cậu dám chắc, khẳng định đến lúc đó mình sẽ điên lên, kết quả liền mở ra luân hồi mới, hủy diệt hết tất cả các thế giới trước.
Vài lần luân hồi trước, Tô Cẩn Ngôn cũng không dễ dàng cho vận mệnh dắt mũi mình đi, mà là tìm mọi cách chạy thoát cái “Vận mệnh” vô căn cứ này.
Cho nên, khi cậu quan sát thế giới này liền phát hiện cơ chế vận tác của nó, cuối cùng cũng tìm được lỗ hỏng, tính toán làm hành động thật lớn.
Ngay cả chính cậu trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Tô Cẩn Ngôn sẽ yêu Lục Lê. Hơn nữa cái loại tâm tình này theo thời gian càng ngày lên men, đến cuối cùng không thể vãn hồi nữa.
Tưởng tượng đến điều đó, cậu muốn anh chỉ có thể ở bên cạnh chính mình.
Thậm chí, Tô Cẩn Ngôn có thể vì Lục Lê từ bỏ kế hoạch của chính mình, chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau, chỉ cần Lục Lê tiếp thu tình cảm của cậu, chỉ cần Lục Lê trước sau như một đối với cậu nở nụ cười ôn nhu.
Hết thảy đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Nhưng Tô Cẩn Ngôn không ý thức được cái loại tình cảm mãnh liệt muốn có này, được gọi là tình yêu.
Trong cuộc đời mỗi con người có vô số chuyện ngoài ý muốn, có ngoài ý muốn khiến người ta sinh ra kinh hỉ, mà sẽ có loại người còn đưa ra đòn cảnh cáo, lệnh đương sự mau chóng thức tỉnh.
Đối với Tô Cẩn Ngôn mà nói, cái ngoài ý muốn lớn nhất chính là thời khắc sống còn kia, Lục Lê một tay đem cậu chắn hộ ở trước ngực, mà chính anh lại bị xe đâm lục phủ ngũ tạng hỗn loạn thành một đống bùn nhão, máu tươi không ngừng từ vết thương chảy ra, sinh mệnh của anh từ từ chậm rãi trôi đi.
Cái ngoài ý muốn này cũng nói cho Tô Cẩn Ngôn biết, cậu từ bỏ hết thảy kế hoạch ý tưởng chính là một trò hề, cậu không có năng lực xoay chuyển đến kết cục cuối cùng, vậy có nghĩa rằng Lục Lê đều sẽ vì cậu mà bỏ đi.
Tô Cẩn Ngôn gắt gao ôm lấy thân thể lạnh băng trong lòng ngực, cảm nhận được khối thân thể dần dần trở nên hư vô, về sau càng trở nên trong suốt, cậu cũng không chịu buông tay ra.
Sau một giây luân hồi một lần nữa được mở ra, Tô Cẩn Ngôn đem “Quy tắc” đột phá chế tạo ra virus phóng xuất vào bên trong, những virus được cậu phái tới thâm nhập đến từng thế giới, cũng làm cho Tô Cẩn Ngôn rõ ràng ý thức được toàn bộ thế giới trong hệ thống này khổng lồ bao nhiêu.
Nguyên lai không chỉ có một thế giới này.
Tổng cộng có mười thế giới, mà cậu lại ở vị trí cuối cùng.
Vốn dĩ quy tắc vận chuyển hẳn là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng bởi vì virus sinh sản, quy tắc ý thức được có nguy hiểm đang rình mò, từ đó không cam lòng yếu thế tăng mạnh quyền uy lên —— điều này cũng làm cho thế giới đã xảy ra không thể khống chế nghịch chuyển.
Tô Cẩn Ngôn đuổi theo Lục Lê tới thế giới thứ nhất.
Đây là do quy tắc khi bị chọc giận làm ra chuyện tình này.
Nhưng ký ức cậu lại bị xóa sạch sẽ, đây là do hệ thống Lục Thận Hành liều mạng áp chế cậu.
Tô Cẩn Ngôn chỉ có thể ở mỗi thế giới sau khi Lục Lê rời đi, đối mặt với người yêu mất đi nội tâm đau đến triệt để, đồng thời cũng tìm về được ký ức thuộc về cậu.
Đi đến từng thế giới thì tích lũy càng nhiều, những cái ký ức đã từng bị ngăn chặn cuối cùng trở lại trên người cậu, tuyệt vọng sẽ trở nên càng ngày càng nhiều, cái loại tâm tính vô pháp khống chế này bao phủ cậu, khiến Tô Cẩn Ngôn cơ hồ không muốn kiên trì động lực đi làm nữa.
Chính là không được.
Tình cảm chấp nhất, nguyện vọng mạnh nhất, tưởng niệm sâu nhất đều nói cho cậu biết, không thể từ bỏ.
Mỗi lần Tô Cẩn Ngôn sẽ cùng người yêu thi thể lạnh như băng dính sát vào nhau, sau một hồi ôn tồn uống rượu độc giải khát, liền một lần nữa bước lên con đường tìm kiếm Lục Lê.
Thẳng đến thế giới thứ chín, Tô Cẩn Ngôn mới lấy lại được quyền chủ động, cảm giác đau đến tận xương tủy lại làm cậu tỉnh táo dị thường, do đó làm cậu có cơ hội phản kích.
Cậu không hề bị quy tắc đến áp chế cùng trói buộc, mà là vận dụng lực lượng tích lũy phá vỡ quy tắc.
Cho nên ở thời điểm thế giới thứ mười Tô Cẩn Ngôn không làm Tô Cẩn Ngôn, mà cậu đã biến thành Lâm Hữu trống rỗng được đưa đến đây.
Tô Cẩn Ngôn lấy thân phận Lâm Hữu tới bảo hộ Lục Lê, mưa dầm thấm đất từ từ dỡ xuống trái tim Lục Lê, làm anh bất tri bất giác tiếp nhận chính mình.
Cậu cố ý lưu lại dấu vết, khiến Lục Lê phát hiện thân phận thật của cậu, lại chậm chạp không chịu đem cửa sổ giấy đâm thủng.
Cậu đánh cuộc, đánh cuộc Lục Lê sẽ chủ động đi hỏi cậu, hướng cậu xác nhận sự thật. Đánh cuộc chính mình cùng “Tô Cẩn Ngôn” kia rốt cuộc ai là người ở trong lòng anh có phân lượng lớn hơn một chút.
Tô Cẩn Ngôn thề vào thời khắc cậu che trước người Lục Lê, xác thật đó chỉ là thân thể phản ứng tự nhiên, mà không trộn lẫn tạp chất âm mưu tính kế gì. Chỉ là khi nhìn đến Lục Lê ôm cậu khóc thê thảm đến như vậy, Tô Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng như bị xé rách một cái động, đau đớn khôn nguôi.
Nhưng cậu không có biện pháp an ủi Lục Lê, cậu ngay cả một chút sức lực nhúc nhích đều không có, sau khi nói ra được câu “Rốt cuộc có thể bảo vệ được cậu”, từ trong miệng tràn ra hỗn hợp nước miếng cùng máu tươi.
Ý thức Tô Cẩn Ngôn lâm vào hôn mê.
Cậu ở trong bóng tối sâu thẳm chờ đợi thật lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều sự tình.
Cậu nghĩ nếu chính mình về thế giới song song, mà Lục Lê lại lựa chọn luân hồi một lần nữa, vậy cậu phải làm sao bây giờ?
Loại ý tưởng này làm cậu thật nôn nóng, thật vất vả, nhưng còn ẩn hàm một ít nho nhỏ chờ mong.
Sự tình có lẽ sẽ không như tưởng tượng đâu.
Thời điểm Tô Cẩn Ngôn mở to mắt ra, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt chiếu vào, còn tưởng rằng chính mình vẫn như cũ còn ở cảnh trong mơ.
Một lần nữa sắp xếp lại một chút ký ức, mới phát hiện chính mình đã về lại thế giới hiện thực.
Cậu cùng Lục Lê về đến thế giới song song thuộc về bọn họ, mà hiện tại đây lại là chuyện xưa, ngược dòng đến lúc Lục Lê quên mình đem cậu ôm vào trong ngực bảo hộ phía sau.
Tô Cẩn Ngôn nhìn về phía nam nhân vẫn như cũ hôn mê, ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống, nam nhân tốt bụng lại thuần túy làm người khác không đành lòng khinh thường. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp, nhịn không được gắt gao dán về phía anh, rùng mình kiềm chế niềm vui sướng trong lòng mình.
Đó là của cậu, đều là của cậu.
Toàn bộ hết thảy đều là của cậu.
Khi đôi mắt đang nhắm chặt kia nhẹ nhàng run rẩy mở ra, hô hấp Tô Cẩn Ngôn đột nhiên dừng lại, cơ hồ quên mất phải mở miệng nói chuyện.
Cậu mừng như điên hướng về trên đầu anh hôn tới.
Cậu rất muốn hỏi, anh lựa chọn em ư? Là cam tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh em sao? Là thật sự… yêu em sao?
Chỉ là Tô Cẩn Ngôn không dám hỏi.
Cậu sợ Lục Lê mở miệng ra sẽ nói rằng “Anh chỉ vì thương hại em, vì em đã cứu mạng anh” hoặc những câu khác có ý nghĩa như vậy, làm cậu hi vọng dâng lên rồi lại dập tắt ngay tức khắc.
Nếu như vậy, cứ đơn giản không cần phải hỏi.
Chỉ cần người này ở bên người cậu là tốt rồi, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được rời khỏi cậu.
Thẳng đến thật lâu sau, Tô Cẩn Ngôn mới lấy hết can đảm hỏi Lục Lê: “Lúc trước…… Vì điều gì mà anh lại lựa chọn mang theo em cùng nhau rời đi?”
Trên thực tế nếu Lục Lê lựa chọn rời đi, cậu nhất định sẽ đuổi theo không rời. Hiện tại cậu hỏi những lời này thật ra cũng có điểm nghi ngờ, không nghĩ đến Lục Lê lựa chọn mang cậu về thế giới song song.
Lục Lê đang hết sức chuyên chú xem TV, bên trong đang phát sóng bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
Là bộ phim do chính anh chấp bút làm biên kịch, công ty Tô Cẩn Ngôn làm nhà đầu tư cho phim trinh thám này. Rốt cuộc Lục Lê như ước nguyện đem tiểu thuyết của chính mình đưa lên màn ảnh lớn, may mà có Tô Cẩn Ngôn duy trì, nếu chiếu phim mà không có nhà đầu tư, chưa chắc sẽ được nhiều người nghênh đón khen ngợi.
Anh đang xem thì nghe Tô Cẩn Ngôn gần như không xem hỏi chuyện, Lục Lê chỉ ừ một tiếng cho có lệ, sau đó mặt bị kéo sang một bên, cùng sắc mặt cậu không vui mặt đối mặt với nam nhân.
Lục Lê khụ một tiếng, dùng remote TV điều chỉnh âm lượng xuống thấp, hỏi: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?” Hiện tại Tô Cẩn Ngôn thăng chức cho anh thành kim chủ, Lục Lê lấy lòng cậu hẳn là điều đương nhiên.
Chỉ là Lục Lê hỏi một câu, khiến cho sắc mặt Tô Cẩn Ngôn hòa hoãn xuống, dùng hai tay ôm lấy Lục Lê, cố tình tiến vào sát bên tai anh nói: “Vừa rồi em mới vừa hỏi, vì điều gì mà anh lại lựa chọn mang theo em cùng nhau rời đi?”
Lục Lê bị hơi thở của cậu phả vào vành tai mặt già liền đỏ bừng lên, đối với vấn đề của Tô Cẩn Ngôn thật ra không nghe được nhiều cho lắm, chỉ ấp úng hỏi lại: “Cái gì mà mang em rời đi?”
Tô Cẩn Ngôn hơi híp mắt, tính tình cùng sự kiên nhẫn đều được Lục Lê mài giũa cực kỳ tốt, căn bệnh biến thái hồi lâu không có phát tác qua, lại lặp lại lần nữa: “Lúc trước anh lựa chọn rời đi thế giới kia, trở lại thế giới thuộc về chúng ta, là vì cái gì?”
Lục Lê ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, nói: “Nào có vì cái gì nha…”
Đôi mắt Tô Cẩn Ngôn không chớp nhìn anh.
Lục lê quay đầu lại nhìn đôi mắt cậu nghiêm túc, đột nhiên cười một chút, cầm tay cậu, cũng nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là bởi vì có em nha, sao lại ngốc đến như thế.”
Không chỉ bởi vì muốn trở lại thế giới hiện thực, càng nhiều là, bởi vì có Tô Cẩn Ngôn “thuộc về anh” tồn tại ở đây.
Trong mắt Tô Cẩn Ngôn hưng phấn như chùm pháo hoa tỏa sáng, nhìn vào cảm thấy thật đáng sợ.
Lục Lê nghĩ nghĩ, nói: “Nếu lúc ấy không phải hệ thống nói sẽ mang anh cùng em rời đi thế giới đó, anh sẽ không rời đi thế giới kia đâu.”
Tô Cẩn Ngôn nghe được trái tim chính mình nhảy lên kịch liệt, chỉ là thanh âm hỏi ra vẫn như cũ bình tĩnh đến như vậy, cậu hỏi: “…… Vì cái gì?”
Lục Lê nhăn mi lại, nghiêng mắt liếc nhìn cậu, oán trách nói: “Vừa rồi không phải nói qua sao, đương nhiên là bởi vì thế giới kia có em nha, có đúng không……”
Câu “Ngốc” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Tô Cẩn Ngôn liền nắm cravat anh, khiến cho anh ngẩng đầu lên, cái hôn cực nóng ngay trên môi anh, trằn trọc hút. Mút, mở ra khớp hàm đưa đầu lưỡi câu lấy lưỡi anh, trong mũi Lục Lê ngửi được đều là hương vị ngọt ngào trên người Tô Cẩn Ngôn.
Quen thuộc đến như vậy, làm lòng người cảm thấy an tâm.
Cánh tay Lục Lê vòng lấy sau cổ Tô Cẩn Ngôn, thần sắc giảo hoạt ở trong mắt anh chợt lóe qua, tiếp đó chủ động đem chính mình dâng lên.
Như thế nào lại không biết, như thế nào không rõ được vấn đề.
Cái tâm ý của tên biến thái chết tiệt này, anh hẳn từ rất sớm liền minh bạch rồi, chỉ là thời điểm cùng hoàn cảnh không thích hợp, anh lại trì độn không nhận thấy được, cũng không muốn đi đáp lại mà thôi.
Dây dưa hồi lâu, kỳ thật Lục Lê đã sớm bất tri bất giác thỏa hiệp, luân hãm, sớm rơi vào bên trong cái bẫy do ác ma thiết lập ra.
Ầy, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây?
Có điều…
Kệ nó đi, bọn họ hạnh phúc là tốt rồi.
(Hết chương 153)~ HOÀN PHIÊN NGOẠI ~
Lời Editor: cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ này, cám ơn mọi người đã theo dõi, góp ý và đi đến cuối con đường này. Hẹn mọi người trong các tác phẩm khác nhé.
Không thể quên bên cạnh còn có rất nhiều người. Trên mặt anh có ý cười ôn nhu mê say, ngón tay mảnh khảnh mang theo mùi hương ánh nắng mặt trời, tiếng nói ôn thuận dễ nghe cho dù có nghe hoài cũng không chán, nhất cử nhất động của người nọ tựa hồ có thể tác động đến thần kinh cậu.
Người kia, người kia, là người cậu yêu tha thiết, là người cậu muốn được khát vọng ôm vào lòng nhất.
Chỉ là rốt cuộc không thể gặp được ——
Từ đầu đến cuối đều lấy tư thái anh trưởng bảo hộ cậu, đem tất cả thống khổ đều gánh vác trên người, ở thời điểm nguy hiểm nhất đều không nghĩ đến chính mình, mà là ở phía sau cậu, rốt cuộc không còn gặp nhau được nữa.
Tưởng tượng đến điều này, hô hấp Tô Cẩn Ngôn liền gấp gáp lên, trên ngực cậu đau đớn kịch liệt, khiến sắc mặt cậu tái nhợt, toàn thân đều run rẩy, thần kinh hỗn loạn đau đớn.
Tô Cẩn Ngôn ý thức được, kia không phải Lục Thận Hành, mà là Lục Lê.
Ở trên đường cái, cậu ôm nam nhân vào trong lòng ngực thân thể dần dần lạnh lẽo, Tô Cẩn Ngôn hối tiếc không kịp, cậu như muốn điên lên gào khóc muốn Lục Lê của cậu quay trở về.
Lục Lê, Lục Lê, Lục Lê.
Cho dù có mặc niệm trăm ngàn chữ cũng không đủ, chỉ vì muốn nhớ kỹ anh, vĩnh viễn cùng cậu ở bên nhau.
Tên của anh là Lục Lê.
Cả đời Tô Cẩn Ngôn đều sẽ nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh Lục Lê.
Ngày đó hoàng hôn mờ nhạt cùng ánh nắng chiều ở không trung tản mạn ra thành một mảnh huyết hồng tươi đẹp, dọc theo đường đi cậu bị nữ nhân kia thô bạo kéo trở về nhà, sau vài lần va chạm, nữ nhân đi ở phía trước lại không toát ra một chút thiện ý, chỉ toàn quát lớn cùng mắng chửi.
Bé trai nhỏ bé khiếp nhược giả vờ ngoan ngoãn, chỉ là đôi mắt được mái tóc đen che đi cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên không dễ dàng phát hiện, tràn đầy ý cười châm chọc.
Khiến người khác sợ hãi chính là, thời điểm cậu nhìn về phía nữ nhân kia, giống như đang thấy một xác sống.
Bấm tay tính toán, đây là lần thứ chín một lần nữa cậu bị nữ nhân này mang về nhà.
Nữ nhân sở hữu động tác, sở hữu ngôn ngữ, sở hữu thần thái thoạt nhìn cùng với những lần trước giống nhau như đúc, ngay cả khóe mắt lông mày không thèm che dấu vẻ chán ghét chút nào, nhưng Tô Cẩn Ngôn phát hiện ra động tác nhỏ của bà có chút bất đồng. Bé trai âm thầm quan sát, mắt đen hơi lóe, đem nữ nhân có chút động tác nhỏ ấy in vào trong mắt.
Thời điểm biết được mục đích, nữ nhân liền thả bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu, bé trai nhìn trên cổ tay trắng nõn xuất hiện mảnh bầm tím do bị cấu véo, đứng ở cửa do dự không dám vào nhà.
Dù sao có đi vào hay không, cậu khẳng định mình sẽ nhìn thấy cái gương mặt chán ghét kia.
Dự kiến sắp trở thành sự thật khiến trong lòng cậu mâu thuẫn.
Người kia sẽ làm ra bộ dạng đối với cậu chảy nước miếng, rõ ràng cũng không phải đối với cậu có hứng thú gì cho cam, lại như trêu đùa, kích khởi tính thô bạo của Tô Cẩn Ngôn, cuối cùng hai người không thể không chém giết lẫn nhau làm thành kết cục.
Nhưng lần này cũng không thuyết minh Tô Cẩn Ngôn sợ Lục Thận Hành.
Ngược lại, hiện tại Lục Thận Hành cố tình chọc giận cậu, cậu liền trở nên bình tĩnh lý trí.
Nữ nhân chân trước mới vừa bước vào, không bao lâu, Tô Cẩn Ngôn đứng ở ngoài cửa liền nghe được âm thah tiếng đánh lên da thịt, cùng với giọng thiếu niên hơi khàn, lại khó nén tiếng rên rỉ vì đau đớn.
Tô Cẩn Ngôn đang muốn đẩy cửa liền do dự.
Tô Cẩn Ngôn phi thường hiểu biết cái người tên Lục Thận Hành này, dựa theo vài lần phát sinh trước, anh kiêu ngạo khó thuần, giống như con nhím tùy thời tùy chỗ xù gai, ích kỷ lại hay ra lệnh khiến người khác giận sôi gan. Anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận là ai động vào một đầu ngón tay của anh, càng không cần nói sẽ yên lặng chịu đựng để nữ nhân này vô cớ đánh chửi.
Trong nháy mắt đó, Tô Cẩn Ngôn còn tưởng rằng toàn bộ thế giới này sẽ vỡ nát.
Cậu do dự chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuối cùng vẫn đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng nhiễm một màu huyết hồng rực rỡ, lúc ấy dáng vẻ của người ấy đối với chính mình mà nói —— khiến Tô Cẩn Ngôn nhớ mãi không quên.
Dưới vầng sáng ngũ quan của anh nhìn không rõ ràng cho lắm, nhưng từ trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lại như hạt trân châu lóa mắt đến như vậy.
Còn có đôi mắt kia.
Khi đôi mắt đen trùng hợp nhìn về phía cậu, trong lòng Tô Cẩn Ngôn chấn động, cảm giác giống như vượt qua thời gian ngàn năm, đột nhiên trong nháy mắt xúc động đến lệ nóng doanh tròng. Cậu ngơ ngẩn đứng ở cửa, nhìn cái người kia rõ ràng bị bạo hành vô cớ, thiếu niên cười so với ai khác chói sáng như ánh mặt trời.
Chỉ liếc mắt một cái thôi, Tô Cẩn Ngôn liền nhận định người này.
Nhưng cậu ở trong từng vòng luân hồi dần trở nên thông minh nội tâm có muôn vàn tính kế, đầu óc một lần nữa trở nên khôn khéo lên, nghi hoặc cùng suy đoán như mọc rễ nảy mầm.
Cậu chỉ cảm nhận được trong lòng rung động, nhưng cậu không có kinh nghiệm cũng không biết cái phần rung động này đại biểu cho điều gì. Bởi vậy cũng không biết “Thích” cùng “Yêu” đột ngột tới nhanh như vậy, khiến cậu một chút chuẩn bị cùng phòng bị cũng không có.
Nhưng không thể phủ nhận. Trong lòng Tô Cẩn Ngôn vẫn tồn tại ngờ vực.
Cậu cùng Lục Thận Hành đối chọi nhau gay gắt đến như vậy, khó tránh khỏi Lục Thận Hành sẽ không dùng phương thức dụ dỗ cùng mê hoặc, đạt tới mục đích nào đó. Mà cái mục đích kia, kết quả hẳn chính là rời đi dòng luân hồi vô tận này.
Tô Cẩn Ngôn khi đó không biết Lục Thận Hành đã không phải là Lục Thận Hành, mà là Lục Lê từ thế giới song song đưa đến đây. Cho nên cậu làm bộ thuận theo để thử nam nhân, nhưng nhận lại được không phải là những lời dâm loạn hạ lưu tục tĩu, mà là cẩn thận che chở cùng tiếng nói âu yếm nhẹ nhàng.
Cơ hồ Tô Cẩn Ngôn muốn chìm đắm vào phần nhu tình này.
Đến khi cậu ý thức được, người trước mắt này bất tri bất giác làm cậu khuynh tâm sẽ không yêu cậu.
Tô Cẩn Ngôn từ khi nào lại biết đến.
Đại khái là khi Lục Lê lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt lời tỏ tình của cậu, khi Lục Lê quyết tuyệt nói cho anh biết mình không có khả năng từ tình thân biến chất thành tình yêu, ruột gan Tô Cẩn Ngôn liền bắt đầu cồn cào sốt sắng lên.
Cậu không muốn ngụy trang cùng Lục Lê huynh hữu đệ cung biểu hiện giả dối, mà là xé rách cảnh tượng thoạt nhìn tốt đẹp này, đem người mà cậu muốn gắt gao ôm vào trong lòng ngực nhất, hôn lên đôi môi nóng bỏng, hung hăng lại chiếm hữu.
Trước nay Tô Cẩn Ngôn chưa từng cho rằng chính mình là người tốt, thời điểm đối mặt với Lục Thận Hành, cậu luôn luôn khinh thường ngụy trang, nhưng thời điểm đối mặt với Lục Lê, nội tâm thú tính của cậu bị toàn lực áp chế xuống, không muốn dọa hỏng người mà cậu quý trọng nhất.
Tô Cẩn Ngôn liên tiếp thử qua rất nhiều lần, cậu càng ngày càng phát giác Lục Thận Hành trước mắt đều không phải là Lục Thận Hành chân chính.
Người nọ cũng từng nghiêm túc cùng cậu nói: “Anh còn có một cái tên khác, đó chính là Lục Lê.”
Nhưng Tô Cẩn Ngôn rất cẩn thận, cậu không muốn đem tình cảm chính mình giao ra, cậu sợ kết quả chính mình sẽ bị thiệt thòi một mảnh chân tình, đổi lại chính là vô tình trào phúng cùng lạnh lùng cười nhạo.
Cậu dám chắc, khẳng định đến lúc đó mình sẽ điên lên, kết quả liền mở ra luân hồi mới, hủy diệt hết tất cả các thế giới trước.
Vài lần luân hồi trước, Tô Cẩn Ngôn cũng không dễ dàng cho vận mệnh dắt mũi mình đi, mà là tìm mọi cách chạy thoát cái “Vận mệnh” vô căn cứ này.
Cho nên, khi cậu quan sát thế giới này liền phát hiện cơ chế vận tác của nó, cuối cùng cũng tìm được lỗ hỏng, tính toán làm hành động thật lớn.
Ngay cả chính cậu trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Tô Cẩn Ngôn sẽ yêu Lục Lê. Hơn nữa cái loại tâm tình này theo thời gian càng ngày lên men, đến cuối cùng không thể vãn hồi nữa.
Tưởng tượng đến điều đó, cậu muốn anh chỉ có thể ở bên cạnh chính mình.
Thậm chí, Tô Cẩn Ngôn có thể vì Lục Lê từ bỏ kế hoạch của chính mình, chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau, chỉ cần Lục Lê tiếp thu tình cảm của cậu, chỉ cần Lục Lê trước sau như một đối với cậu nở nụ cười ôn nhu.
Hết thảy đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Nhưng Tô Cẩn Ngôn không ý thức được cái loại tình cảm mãnh liệt muốn có này, được gọi là tình yêu.
Trong cuộc đời mỗi con người có vô số chuyện ngoài ý muốn, có ngoài ý muốn khiến người ta sinh ra kinh hỉ, mà sẽ có loại người còn đưa ra đòn cảnh cáo, lệnh đương sự mau chóng thức tỉnh.
Đối với Tô Cẩn Ngôn mà nói, cái ngoài ý muốn lớn nhất chính là thời khắc sống còn kia, Lục Lê một tay đem cậu chắn hộ ở trước ngực, mà chính anh lại bị xe đâm lục phủ ngũ tạng hỗn loạn thành một đống bùn nhão, máu tươi không ngừng từ vết thương chảy ra, sinh mệnh của anh từ từ chậm rãi trôi đi.
Cái ngoài ý muốn này cũng nói cho Tô Cẩn Ngôn biết, cậu từ bỏ hết thảy kế hoạch ý tưởng chính là một trò hề, cậu không có năng lực xoay chuyển đến kết cục cuối cùng, vậy có nghĩa rằng Lục Lê đều sẽ vì cậu mà bỏ đi.
Tô Cẩn Ngôn gắt gao ôm lấy thân thể lạnh băng trong lòng ngực, cảm nhận được khối thân thể dần dần trở nên hư vô, về sau càng trở nên trong suốt, cậu cũng không chịu buông tay ra.
Sau một giây luân hồi một lần nữa được mở ra, Tô Cẩn Ngôn đem “Quy tắc” đột phá chế tạo ra virus phóng xuất vào bên trong, những virus được cậu phái tới thâm nhập đến từng thế giới, cũng làm cho Tô Cẩn Ngôn rõ ràng ý thức được toàn bộ thế giới trong hệ thống này khổng lồ bao nhiêu.
Nguyên lai không chỉ có một thế giới này.
Tổng cộng có mười thế giới, mà cậu lại ở vị trí cuối cùng.
Vốn dĩ quy tắc vận chuyển hẳn là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng bởi vì virus sinh sản, quy tắc ý thức được có nguy hiểm đang rình mò, từ đó không cam lòng yếu thế tăng mạnh quyền uy lên —— điều này cũng làm cho thế giới đã xảy ra không thể khống chế nghịch chuyển.
Tô Cẩn Ngôn đuổi theo Lục Lê tới thế giới thứ nhất.
Đây là do quy tắc khi bị chọc giận làm ra chuyện tình này.
Nhưng ký ức cậu lại bị xóa sạch sẽ, đây là do hệ thống Lục Thận Hành liều mạng áp chế cậu.
Tô Cẩn Ngôn chỉ có thể ở mỗi thế giới sau khi Lục Lê rời đi, đối mặt với người yêu mất đi nội tâm đau đến triệt để, đồng thời cũng tìm về được ký ức thuộc về cậu.
Đi đến từng thế giới thì tích lũy càng nhiều, những cái ký ức đã từng bị ngăn chặn cuối cùng trở lại trên người cậu, tuyệt vọng sẽ trở nên càng ngày càng nhiều, cái loại tâm tính vô pháp khống chế này bao phủ cậu, khiến Tô Cẩn Ngôn cơ hồ không muốn kiên trì động lực đi làm nữa.
Chính là không được.
Tình cảm chấp nhất, nguyện vọng mạnh nhất, tưởng niệm sâu nhất đều nói cho cậu biết, không thể từ bỏ.
Mỗi lần Tô Cẩn Ngôn sẽ cùng người yêu thi thể lạnh như băng dính sát vào nhau, sau một hồi ôn tồn uống rượu độc giải khát, liền một lần nữa bước lên con đường tìm kiếm Lục Lê.
Thẳng đến thế giới thứ chín, Tô Cẩn Ngôn mới lấy lại được quyền chủ động, cảm giác đau đến tận xương tủy lại làm cậu tỉnh táo dị thường, do đó làm cậu có cơ hội phản kích.
Cậu không hề bị quy tắc đến áp chế cùng trói buộc, mà là vận dụng lực lượng tích lũy phá vỡ quy tắc.
Cho nên ở thời điểm thế giới thứ mười Tô Cẩn Ngôn không làm Tô Cẩn Ngôn, mà cậu đã biến thành Lâm Hữu trống rỗng được đưa đến đây.
Tô Cẩn Ngôn lấy thân phận Lâm Hữu tới bảo hộ Lục Lê, mưa dầm thấm đất từ từ dỡ xuống trái tim Lục Lê, làm anh bất tri bất giác tiếp nhận chính mình.
Cậu cố ý lưu lại dấu vết, khiến Lục Lê phát hiện thân phận thật của cậu, lại chậm chạp không chịu đem cửa sổ giấy đâm thủng.
Cậu đánh cuộc, đánh cuộc Lục Lê sẽ chủ động đi hỏi cậu, hướng cậu xác nhận sự thật. Đánh cuộc chính mình cùng “Tô Cẩn Ngôn” kia rốt cuộc ai là người ở trong lòng anh có phân lượng lớn hơn một chút.
Tô Cẩn Ngôn thề vào thời khắc cậu che trước người Lục Lê, xác thật đó chỉ là thân thể phản ứng tự nhiên, mà không trộn lẫn tạp chất âm mưu tính kế gì. Chỉ là khi nhìn đến Lục Lê ôm cậu khóc thê thảm đến như vậy, Tô Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng như bị xé rách một cái động, đau đớn khôn nguôi.
Nhưng cậu không có biện pháp an ủi Lục Lê, cậu ngay cả một chút sức lực nhúc nhích đều không có, sau khi nói ra được câu “Rốt cuộc có thể bảo vệ được cậu”, từ trong miệng tràn ra hỗn hợp nước miếng cùng máu tươi.
Ý thức Tô Cẩn Ngôn lâm vào hôn mê.
Cậu ở trong bóng tối sâu thẳm chờ đợi thật lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều sự tình.
Cậu nghĩ nếu chính mình về thế giới song song, mà Lục Lê lại lựa chọn luân hồi một lần nữa, vậy cậu phải làm sao bây giờ?
Loại ý tưởng này làm cậu thật nôn nóng, thật vất vả, nhưng còn ẩn hàm một ít nho nhỏ chờ mong.
Sự tình có lẽ sẽ không như tưởng tượng đâu.
Thời điểm Tô Cẩn Ngôn mở to mắt ra, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt chiếu vào, còn tưởng rằng chính mình vẫn như cũ còn ở cảnh trong mơ.
Một lần nữa sắp xếp lại một chút ký ức, mới phát hiện chính mình đã về lại thế giới hiện thực.
Cậu cùng Lục Lê về đến thế giới song song thuộc về bọn họ, mà hiện tại đây lại là chuyện xưa, ngược dòng đến lúc Lục Lê quên mình đem cậu ôm vào trong ngực bảo hộ phía sau.
Tô Cẩn Ngôn nhìn về phía nam nhân vẫn như cũ hôn mê, ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống, nam nhân tốt bụng lại thuần túy làm người khác không đành lòng khinh thường. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp, nhịn không được gắt gao dán về phía anh, rùng mình kiềm chế niềm vui sướng trong lòng mình.
Đó là của cậu, đều là của cậu.
Toàn bộ hết thảy đều là của cậu.
Khi đôi mắt đang nhắm chặt kia nhẹ nhàng run rẩy mở ra, hô hấp Tô Cẩn Ngôn đột nhiên dừng lại, cơ hồ quên mất phải mở miệng nói chuyện.
Cậu mừng như điên hướng về trên đầu anh hôn tới.
Cậu rất muốn hỏi, anh lựa chọn em ư? Là cam tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh em sao? Là thật sự… yêu em sao?
Chỉ là Tô Cẩn Ngôn không dám hỏi.
Cậu sợ Lục Lê mở miệng ra sẽ nói rằng “Anh chỉ vì thương hại em, vì em đã cứu mạng anh” hoặc những câu khác có ý nghĩa như vậy, làm cậu hi vọng dâng lên rồi lại dập tắt ngay tức khắc.
Nếu như vậy, cứ đơn giản không cần phải hỏi.
Chỉ cần người này ở bên người cậu là tốt rồi, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được rời khỏi cậu.
Thẳng đến thật lâu sau, Tô Cẩn Ngôn mới lấy hết can đảm hỏi Lục Lê: “Lúc trước…… Vì điều gì mà anh lại lựa chọn mang theo em cùng nhau rời đi?”
Trên thực tế nếu Lục Lê lựa chọn rời đi, cậu nhất định sẽ đuổi theo không rời. Hiện tại cậu hỏi những lời này thật ra cũng có điểm nghi ngờ, không nghĩ đến Lục Lê lựa chọn mang cậu về thế giới song song.
Lục Lê đang hết sức chuyên chú xem TV, bên trong đang phát sóng bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
Là bộ phim do chính anh chấp bút làm biên kịch, công ty Tô Cẩn Ngôn làm nhà đầu tư cho phim trinh thám này. Rốt cuộc Lục Lê như ước nguyện đem tiểu thuyết của chính mình đưa lên màn ảnh lớn, may mà có Tô Cẩn Ngôn duy trì, nếu chiếu phim mà không có nhà đầu tư, chưa chắc sẽ được nhiều người nghênh đón khen ngợi.
Anh đang xem thì nghe Tô Cẩn Ngôn gần như không xem hỏi chuyện, Lục Lê chỉ ừ một tiếng cho có lệ, sau đó mặt bị kéo sang một bên, cùng sắc mặt cậu không vui mặt đối mặt với nam nhân.
Lục Lê khụ một tiếng, dùng remote TV điều chỉnh âm lượng xuống thấp, hỏi: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?” Hiện tại Tô Cẩn Ngôn thăng chức cho anh thành kim chủ, Lục Lê lấy lòng cậu hẳn là điều đương nhiên.
Chỉ là Lục Lê hỏi một câu, khiến cho sắc mặt Tô Cẩn Ngôn hòa hoãn xuống, dùng hai tay ôm lấy Lục Lê, cố tình tiến vào sát bên tai anh nói: “Vừa rồi em mới vừa hỏi, vì điều gì mà anh lại lựa chọn mang theo em cùng nhau rời đi?”
Lục Lê bị hơi thở của cậu phả vào vành tai mặt già liền đỏ bừng lên, đối với vấn đề của Tô Cẩn Ngôn thật ra không nghe được nhiều cho lắm, chỉ ấp úng hỏi lại: “Cái gì mà mang em rời đi?”
Tô Cẩn Ngôn hơi híp mắt, tính tình cùng sự kiên nhẫn đều được Lục Lê mài giũa cực kỳ tốt, căn bệnh biến thái hồi lâu không có phát tác qua, lại lặp lại lần nữa: “Lúc trước anh lựa chọn rời đi thế giới kia, trở lại thế giới thuộc về chúng ta, là vì cái gì?”
Lục Lê ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, nói: “Nào có vì cái gì nha…”
Đôi mắt Tô Cẩn Ngôn không chớp nhìn anh.
Lục lê quay đầu lại nhìn đôi mắt cậu nghiêm túc, đột nhiên cười một chút, cầm tay cậu, cũng nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là bởi vì có em nha, sao lại ngốc đến như thế.”
Không chỉ bởi vì muốn trở lại thế giới hiện thực, càng nhiều là, bởi vì có Tô Cẩn Ngôn “thuộc về anh” tồn tại ở đây.
Trong mắt Tô Cẩn Ngôn hưng phấn như chùm pháo hoa tỏa sáng, nhìn vào cảm thấy thật đáng sợ.
Lục Lê nghĩ nghĩ, nói: “Nếu lúc ấy không phải hệ thống nói sẽ mang anh cùng em rời đi thế giới đó, anh sẽ không rời đi thế giới kia đâu.”
Tô Cẩn Ngôn nghe được trái tim chính mình nhảy lên kịch liệt, chỉ là thanh âm hỏi ra vẫn như cũ bình tĩnh đến như vậy, cậu hỏi: “…… Vì cái gì?”
Lục Lê nhăn mi lại, nghiêng mắt liếc nhìn cậu, oán trách nói: “Vừa rồi không phải nói qua sao, đương nhiên là bởi vì thế giới kia có em nha, có đúng không……”
Câu “Ngốc” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Tô Cẩn Ngôn liền nắm cravat anh, khiến cho anh ngẩng đầu lên, cái hôn cực nóng ngay trên môi anh, trằn trọc hút. Mút, mở ra khớp hàm đưa đầu lưỡi câu lấy lưỡi anh, trong mũi Lục Lê ngửi được đều là hương vị ngọt ngào trên người Tô Cẩn Ngôn.
Quen thuộc đến như vậy, làm lòng người cảm thấy an tâm.
Cánh tay Lục Lê vòng lấy sau cổ Tô Cẩn Ngôn, thần sắc giảo hoạt ở trong mắt anh chợt lóe qua, tiếp đó chủ động đem chính mình dâng lên.
Như thế nào lại không biết, như thế nào không rõ được vấn đề.
Cái tâm ý của tên biến thái chết tiệt này, anh hẳn từ rất sớm liền minh bạch rồi, chỉ là thời điểm cùng hoàn cảnh không thích hợp, anh lại trì độn không nhận thấy được, cũng không muốn đi đáp lại mà thôi.
Dây dưa hồi lâu, kỳ thật Lục Lê đã sớm bất tri bất giác thỏa hiệp, luân hãm, sớm rơi vào bên trong cái bẫy do ác ma thiết lập ra.
Ầy, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây?
Có điều…
Kệ nó đi, bọn họ hạnh phúc là tốt rồi.
(Hết chương 153)~ HOÀN PHIÊN NGOẠI ~
Lời Editor: cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ này, cám ơn mọi người đã theo dõi, góp ý và đi đến cuối con đường này. Hẹn mọi người trong các tác phẩm khác nhé.
Bình luận truyện