Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Quyển 4 - Chương 25: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Dung Diệc muốn con cháu của cậu
Dương Xác ở bệnh viện dưỡng mấy ngày mới ra viện. Vết thương trên cổ y lúc đó đều làm các bác sĩ kinh sợ, nghi ngờ y bị dã thú gì đó tấn công. Trong thời gian nằm viện, Dương Xác không cho ai đến thăm mình. Bởi vì y không biết giải thích tại sao mình bị thương. Người thường xuyên cần mẫn tới thăm y ngoại trừ Nghiêm Hâm, chính là bạn cùng phòng của y, Tô Vân Vĩ.
Nghiêm Hâm vẫn luôn an ủi Dương Xác, “Cậu không cần cảm thấy có lỗi, cậu xem khoảng thời gian này có rất nhiều người mất tích, các chuyên gia nghiên cứu khoa học kia cũng nói là do con quái vật đó đang trả thù. Giờ nó đã bị bọn họ bắt đi rồi. Chúng ta làm như vậy là vì tốt cho mọi người. Ban đầu nó được tạo ra bởi phòng thí nghiệm, cũng trốn thoát từ phòng thí nghiệm. Giờ chúng ta chỉ là đem nó trở lại phòng thí nghiệm thôi.”
Dương Xác nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, trong đầu y tất cả đều là khuôn mặt thay đổi khác thường của đối phương đêm đó. Đôi mắt đỏ của Tịch Đăng dường như luôn ở trước mặt y, không tài nào rũ bỏ đi được.
“Nghiêm Hâm, nó nói nó không giết người.”
“Cậu tin những gì nó nói? Dương Xác, nhìn vào vết thương trên cổ cậu đi. Nếu không phải nhờ những chuyên gia đó, cậu đã chết ở trong tay nó rồi. Quên đi. Tớ đi mua một ít cháo cho cậu. Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nghiêm Hâm đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, Tô Vân Vĩ tới.
Tô Vân Vĩ mang theo một ít trái cây và hoa, anh ta ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của Dương Xác một hồi rồi nói, “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Dương Xác liếc nhìn Tô Vân Vĩ, “Tôi không biết sự giúp đỡ của tôi là tốt hay xấu.”
“Đương nhiên là tốt rồi.” Tô Vân Vĩ nói, “Chúng tôi vì muốn bắt nó một lần nữa phải tốn biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, rất nhiều người bị thương. Lần này đem nó quay trở lại phòng thí nghiệm là để ngăn nó lại làm tổn thương người vô tội.”
Dương Xác cho biết vị trí của Tịch Đăng và giúp đỡ những chuyên gia nghiên cứu khoa học này là bởi vì những tin tức liên tiếp xảy ra sau khi Tịch Đăng biến mất mấy ngày nay. Rất nhiều người biến mất một cách khó hiểu. Cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Họ chỉ có thể đăng một thông báo tìm người.
Ban đầu Dương Xác không liên tưởng sự mất tích của những người này với Tịch Đăng. Là do Tô Vân Vĩ, người đồng thời mất tích mấy ngày đã thú nhận với y về tất cả mọi chuyện.
Tô Vân Vĩ thẳng thắn thừa nhận thí nghiệm của bọn họ và nói với Dương Xác, Tịch Đăng là thành quả thí nghiệm của bọn họ để khám phá tài nguyên biển sâu. Đây là một bí mật quốc gia. Vì vậy ngoại giới không biết điều này, nhưng Tịch Đăng đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm. Hơn nữa trong quá trình lẩn trốn đã làm rất nhiều người bị thương.
“Mặc dù nó có ngoại hình giống con người, nhưng nó khác với con người. Bản năng động vật của nó mạnh mẽ hơn. Những người, những thứ mà nó cho là nguy hiểm, nó sẽ muốn tiêu diệt. Nếu chúng ta để cho nó ở bên ngoài càng lâu, quần chúng sẽ càng nguy hiểm. Lão sư của tôi đã từng bị nó tấn công ở trong nhà của chính mình. Camera theo dõi cũng không quay lại nó vào bằng cách nào. Dương Xác, nó rất nguy hiểm. Xin cậu hãy giúp chúng tôi.”
Dương Xác rối rắm rất lâu. Y nhớ lại lần đầu tiên gặp Tịch Đăng. Đó là một tai nạn xe ngoài ý muốn, đối phương trườn ra khỏi xe. Kỳ thật, cảnh tượng đó đã chứng minh rằng nó rất nguy hiểm. Toàn thân của Tịch Đăng đều là bí mật. Dương Xác cũng không biết đối phương đang nghĩ gì. Đôi khi đột nhiên biến mất, đôi khi đột ngột xuất hiện. Mà khoảng thời gian Tịch Đăng biến mất kia, nó đã làm cái gì? Tại sao nó luôn mang theo máu mỗi khi xuất hiện?
Lão sư cố vấn của Tô Vân Vĩ – Dung Diệc cũng đích thân đến tìm Dương Xác.
“Dương tiên sinh, cậu yên tâm, nó là do chúng tôi một tay tạo ra, ở một mức độ nhất định, nó giống như con cái của chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm chuyện gì tổn thương nó.”
Vì vậy, Dương Xác lựa chọn đưa Tịch Đăng trở lại phòng thí nghiệm.
***
Sau khi bác sĩ dặn dò về thời gian kiểm tra lại, cách băng vết thương và các biện pháp phòng ngừa thông thường, Dương Xác được xuất viện. Tô Vân Vĩ đưa y trở về nhà xong liền đi đến phòng thí nghiệm. Tô Vân Vĩ gần đây hiếm khi trở về nhà, gần như ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Thỉnh thoảng Dương Xác hỏi anh ta về tình hình của Tịch Đăng. Tô Vân Vĩ trả lời, “Nó gần như không chịu hợp tác, nhưng lão sư của tôi vẫn một mực muốn trò chuyện với nó. Nó đã làm một vài chuyên gia bị thương. Lần trước, một sư huynh của tôi suýt chút nữa mất đi cánh tay.”
“Các chuyên gia mất tích lúc trước đã tìm thấy chưa?”
Tô Vân Vĩ nói chưa.
Sau một thời gian Dương Xác đến bệnh viện để kiểm tra, chính là nửa tháng sau khi Tịch Đăng bị bắt mang về phòng thí nghiệm.
***
Dưới ánh sáng lành lạnh của bóng đèn, tiếng tích tích của các dụng cụ vang vọng trong phòng thí nghiệm.
Ở trung tâm của phòng thí nghiệm là một bể nước thủy tinh khổng lồ chứa đầy nước biển. Để mô phỏng, đáy bể nước được phủ cát mịn. Từ bên ngoài lớp kính, có thể nhìn thấy một người đang nằm trong bể nước.
Nói đúng hơn, nó không thể được gọi là con người, bởi vì nửa người dưới của nó là một đuôi rắn màu lục. Nó nằm dưới đáy bể nước. Mái tóc dài của nó như tảo biển bung xõa trên tấm lưng trần. Đuôi rắn và chỗ tiếp xúc ở thắt lưng bị đuôi tóc che phủ.
Hai tay của nó bị khóa bởi hai chiếc còng bằng xích sắt. Đó không phải là một chiếc còng đơn giản. Còng tay rộng chưa tới 5cm, ở phía trên có màn hình hiển thị. Những con số liên tục nhảy ở phía trên chính là nhịp tim được cảm ứng. Đầu kia của xích sắt nằm sâu dưới đáy bể nước thủy tinh. Người bị khóa có thể di chuyển tự do trong bể nước, nhưng phạm vi hoạt động không quá ba mét.
Nó an tĩnh nằm đó, đuôi cũng bất động, những con số liên tục nhấp nháy trên còng tay cho thấy chủ nhân của nó đang không ngủ.
“Tháo nước đi.” Dung Diệc quan sát bên ngoài bể nước thủy tinh một lúc, rồi ra lệnh.
Sau đó, nước trong bể nước thủy tinh bị rút hết. Một bên của bể nước bị bịt kín ban đầu như cánh cửa mở ra, nó được mở từ ở giữa sang hai bên.
Dung Diệc đã thay áo khoác và giày màu xanh trong phòng thí nghiệm trước khi vào bể nước. Hắn còn chưa đến gần đối phương một mét, đối phương đã ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt yêu dị khiến mọi người không thể quên.
Ý định giết chóc trong con ngươi thẳng đứng thực rõ ràng, Dung Diệc cũng biết đối phương căn bản không bao giờ trốn tránh.
“Vẫn không chịu nói cho ta biết nguồn gốc của ngươi sao? Tịch Đăng?” Dung Diệc không hề sợ hãi. Hắn nhìn đối phương lười biếng trở mình, rồi ngồi dậy. “Tên của ngươi, trí nhớ của ngươi, tri thức trong não của ngươi từ đâu tới?”
Mà đối phương chỉ khẽ di chuyển cái đuôi của mình, cậu từ chối nói chuyện với tất cả mọi người ở đây. Đã nửa tháng kể từ khi Dung Diệc bắt Tịch Đăng trở lại đây. Trong nửa tháng này, bọn họ theo dõi cậu cả ngày lẫn đêm, nhưng thí nghiệm vẫn không có tiến triển gì.
Đối phương không phải do mình tạo ra, nhưng một số công năng đặc biệt của đối phương đã khiến hắn tâm động.
Ví dụ như nó có thể tàng hình trong nước, ví dụ như nó có thể tạm thời lợi dụng đôi mắt kẻ thù thời mê hoặc địch nhân.
Ngày thứ ba hắn ta bước vào, một sinh viên chịu trách nhiệm cho nó ăn đã bị nó mê hoặc, thiếu chút nữa bị cắn đứt cả cánh tay. Khi sinh viên đó được cứu ra, nó chỉ cười, nhổ máu trong miệng ra và nói một cách khiêu khích.
“Thực chát.”
Một dã thú chưa thuần hóa.
Dung Diệc sống nhiều năm như vậy, hắn không còn là một cậu bé ngây thơ nữa. Hắn sẽ không ảo tưởng rằng mình có thể nuôi dưỡng con dã thú kia thành người. Điều hắn muốn chính là gen trên người con dã thú này.
Nếu hắn có được gen của nó, hắn có thể cải thiện, nói không chừng có thể tạo ra được một đám tính cách ôn hòa hơn nó.
“Vẫn không muốn nói à?” Dung Diệc cúi xuống, đầu tiên nhìn vào cái đuôi của đối phương, sau đó nhìn vào mặt của nó, “Không nói cũng không sao, đừng hối hận. Vân Vĩ, lại đây lấy máu cho nó.”
Khi Tịch Đăng nghe thấy điều này, không có phản ứng gì quá lớn. Cậu thậm chí còn cảm thấy nhàm chán nhắm mắt lại. Nửa tháng qua, ngày nào cậu cũng bị lấy máu.
Dung Diệc thấy Tịch Đăng nhắm mắt lại, duỗi tay chạm vào cái đuôi rắn của đối phương. Hắn sờ đến thắt lưng nơi eo bụng được nối với đuôi rắn. Sự đụng chạm này quả nhiên bị phản ứng lại.
Hắn nhìn vào đôi mắt trừng trừng của đối phương, không có độ ấm mỉm cười, “Cảm thấy bị xúc phạm? Tiếp theo sẽ có càng nhiều hành vi xúc phạm hơn.”
Tịch Đăng không ngờ rằng những gì Dung Diệc muốn làm là sinh sản.
Dung Diệc muốn con cháu của cậu.
Nghiêm Hâm vẫn luôn an ủi Dương Xác, “Cậu không cần cảm thấy có lỗi, cậu xem khoảng thời gian này có rất nhiều người mất tích, các chuyên gia nghiên cứu khoa học kia cũng nói là do con quái vật đó đang trả thù. Giờ nó đã bị bọn họ bắt đi rồi. Chúng ta làm như vậy là vì tốt cho mọi người. Ban đầu nó được tạo ra bởi phòng thí nghiệm, cũng trốn thoát từ phòng thí nghiệm. Giờ chúng ta chỉ là đem nó trở lại phòng thí nghiệm thôi.”
Dương Xác nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, trong đầu y tất cả đều là khuôn mặt thay đổi khác thường của đối phương đêm đó. Đôi mắt đỏ của Tịch Đăng dường như luôn ở trước mặt y, không tài nào rũ bỏ đi được.
“Nghiêm Hâm, nó nói nó không giết người.”
“Cậu tin những gì nó nói? Dương Xác, nhìn vào vết thương trên cổ cậu đi. Nếu không phải nhờ những chuyên gia đó, cậu đã chết ở trong tay nó rồi. Quên đi. Tớ đi mua một ít cháo cho cậu. Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nghiêm Hâm đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, Tô Vân Vĩ tới.
Tô Vân Vĩ mang theo một ít trái cây và hoa, anh ta ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của Dương Xác một hồi rồi nói, “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Dương Xác liếc nhìn Tô Vân Vĩ, “Tôi không biết sự giúp đỡ của tôi là tốt hay xấu.”
“Đương nhiên là tốt rồi.” Tô Vân Vĩ nói, “Chúng tôi vì muốn bắt nó một lần nữa phải tốn biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, rất nhiều người bị thương. Lần này đem nó quay trở lại phòng thí nghiệm là để ngăn nó lại làm tổn thương người vô tội.”
Dương Xác cho biết vị trí của Tịch Đăng và giúp đỡ những chuyên gia nghiên cứu khoa học này là bởi vì những tin tức liên tiếp xảy ra sau khi Tịch Đăng biến mất mấy ngày nay. Rất nhiều người biến mất một cách khó hiểu. Cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Họ chỉ có thể đăng một thông báo tìm người.
Ban đầu Dương Xác không liên tưởng sự mất tích của những người này với Tịch Đăng. Là do Tô Vân Vĩ, người đồng thời mất tích mấy ngày đã thú nhận với y về tất cả mọi chuyện.
Tô Vân Vĩ thẳng thắn thừa nhận thí nghiệm của bọn họ và nói với Dương Xác, Tịch Đăng là thành quả thí nghiệm của bọn họ để khám phá tài nguyên biển sâu. Đây là một bí mật quốc gia. Vì vậy ngoại giới không biết điều này, nhưng Tịch Đăng đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm. Hơn nữa trong quá trình lẩn trốn đã làm rất nhiều người bị thương.
“Mặc dù nó có ngoại hình giống con người, nhưng nó khác với con người. Bản năng động vật của nó mạnh mẽ hơn. Những người, những thứ mà nó cho là nguy hiểm, nó sẽ muốn tiêu diệt. Nếu chúng ta để cho nó ở bên ngoài càng lâu, quần chúng sẽ càng nguy hiểm. Lão sư của tôi đã từng bị nó tấn công ở trong nhà của chính mình. Camera theo dõi cũng không quay lại nó vào bằng cách nào. Dương Xác, nó rất nguy hiểm. Xin cậu hãy giúp chúng tôi.”
Dương Xác rối rắm rất lâu. Y nhớ lại lần đầu tiên gặp Tịch Đăng. Đó là một tai nạn xe ngoài ý muốn, đối phương trườn ra khỏi xe. Kỳ thật, cảnh tượng đó đã chứng minh rằng nó rất nguy hiểm. Toàn thân của Tịch Đăng đều là bí mật. Dương Xác cũng không biết đối phương đang nghĩ gì. Đôi khi đột nhiên biến mất, đôi khi đột ngột xuất hiện. Mà khoảng thời gian Tịch Đăng biến mất kia, nó đã làm cái gì? Tại sao nó luôn mang theo máu mỗi khi xuất hiện?
Lão sư cố vấn của Tô Vân Vĩ – Dung Diệc cũng đích thân đến tìm Dương Xác.
“Dương tiên sinh, cậu yên tâm, nó là do chúng tôi một tay tạo ra, ở một mức độ nhất định, nó giống như con cái của chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm chuyện gì tổn thương nó.”
Vì vậy, Dương Xác lựa chọn đưa Tịch Đăng trở lại phòng thí nghiệm.
***
Sau khi bác sĩ dặn dò về thời gian kiểm tra lại, cách băng vết thương và các biện pháp phòng ngừa thông thường, Dương Xác được xuất viện. Tô Vân Vĩ đưa y trở về nhà xong liền đi đến phòng thí nghiệm. Tô Vân Vĩ gần đây hiếm khi trở về nhà, gần như ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Thỉnh thoảng Dương Xác hỏi anh ta về tình hình của Tịch Đăng. Tô Vân Vĩ trả lời, “Nó gần như không chịu hợp tác, nhưng lão sư của tôi vẫn một mực muốn trò chuyện với nó. Nó đã làm một vài chuyên gia bị thương. Lần trước, một sư huynh của tôi suýt chút nữa mất đi cánh tay.”
“Các chuyên gia mất tích lúc trước đã tìm thấy chưa?”
Tô Vân Vĩ nói chưa.
Sau một thời gian Dương Xác đến bệnh viện để kiểm tra, chính là nửa tháng sau khi Tịch Đăng bị bắt mang về phòng thí nghiệm.
***
Dưới ánh sáng lành lạnh của bóng đèn, tiếng tích tích của các dụng cụ vang vọng trong phòng thí nghiệm.
Ở trung tâm của phòng thí nghiệm là một bể nước thủy tinh khổng lồ chứa đầy nước biển. Để mô phỏng, đáy bể nước được phủ cát mịn. Từ bên ngoài lớp kính, có thể nhìn thấy một người đang nằm trong bể nước.
Nói đúng hơn, nó không thể được gọi là con người, bởi vì nửa người dưới của nó là một đuôi rắn màu lục. Nó nằm dưới đáy bể nước. Mái tóc dài của nó như tảo biển bung xõa trên tấm lưng trần. Đuôi rắn và chỗ tiếp xúc ở thắt lưng bị đuôi tóc che phủ.
Hai tay của nó bị khóa bởi hai chiếc còng bằng xích sắt. Đó không phải là một chiếc còng đơn giản. Còng tay rộng chưa tới 5cm, ở phía trên có màn hình hiển thị. Những con số liên tục nhảy ở phía trên chính là nhịp tim được cảm ứng. Đầu kia của xích sắt nằm sâu dưới đáy bể nước thủy tinh. Người bị khóa có thể di chuyển tự do trong bể nước, nhưng phạm vi hoạt động không quá ba mét.
Nó an tĩnh nằm đó, đuôi cũng bất động, những con số liên tục nhấp nháy trên còng tay cho thấy chủ nhân của nó đang không ngủ.
“Tháo nước đi.” Dung Diệc quan sát bên ngoài bể nước thủy tinh một lúc, rồi ra lệnh.
Sau đó, nước trong bể nước thủy tinh bị rút hết. Một bên của bể nước bị bịt kín ban đầu như cánh cửa mở ra, nó được mở từ ở giữa sang hai bên.
Dung Diệc đã thay áo khoác và giày màu xanh trong phòng thí nghiệm trước khi vào bể nước. Hắn còn chưa đến gần đối phương một mét, đối phương đã ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt yêu dị khiến mọi người không thể quên.
Ý định giết chóc trong con ngươi thẳng đứng thực rõ ràng, Dung Diệc cũng biết đối phương căn bản không bao giờ trốn tránh.
“Vẫn không chịu nói cho ta biết nguồn gốc của ngươi sao? Tịch Đăng?” Dung Diệc không hề sợ hãi. Hắn nhìn đối phương lười biếng trở mình, rồi ngồi dậy. “Tên của ngươi, trí nhớ của ngươi, tri thức trong não của ngươi từ đâu tới?”
Mà đối phương chỉ khẽ di chuyển cái đuôi của mình, cậu từ chối nói chuyện với tất cả mọi người ở đây. Đã nửa tháng kể từ khi Dung Diệc bắt Tịch Đăng trở lại đây. Trong nửa tháng này, bọn họ theo dõi cậu cả ngày lẫn đêm, nhưng thí nghiệm vẫn không có tiến triển gì.
Đối phương không phải do mình tạo ra, nhưng một số công năng đặc biệt của đối phương đã khiến hắn tâm động.
Ví dụ như nó có thể tàng hình trong nước, ví dụ như nó có thể tạm thời lợi dụng đôi mắt kẻ thù thời mê hoặc địch nhân.
Ngày thứ ba hắn ta bước vào, một sinh viên chịu trách nhiệm cho nó ăn đã bị nó mê hoặc, thiếu chút nữa bị cắn đứt cả cánh tay. Khi sinh viên đó được cứu ra, nó chỉ cười, nhổ máu trong miệng ra và nói một cách khiêu khích.
“Thực chát.”
Một dã thú chưa thuần hóa.
Dung Diệc sống nhiều năm như vậy, hắn không còn là một cậu bé ngây thơ nữa. Hắn sẽ không ảo tưởng rằng mình có thể nuôi dưỡng con dã thú kia thành người. Điều hắn muốn chính là gen trên người con dã thú này.
Nếu hắn có được gen của nó, hắn có thể cải thiện, nói không chừng có thể tạo ra được một đám tính cách ôn hòa hơn nó.
“Vẫn không muốn nói à?” Dung Diệc cúi xuống, đầu tiên nhìn vào cái đuôi của đối phương, sau đó nhìn vào mặt của nó, “Không nói cũng không sao, đừng hối hận. Vân Vĩ, lại đây lấy máu cho nó.”
Khi Tịch Đăng nghe thấy điều này, không có phản ứng gì quá lớn. Cậu thậm chí còn cảm thấy nhàm chán nhắm mắt lại. Nửa tháng qua, ngày nào cậu cũng bị lấy máu.
Dung Diệc thấy Tịch Đăng nhắm mắt lại, duỗi tay chạm vào cái đuôi rắn của đối phương. Hắn sờ đến thắt lưng nơi eo bụng được nối với đuôi rắn. Sự đụng chạm này quả nhiên bị phản ứng lại.
Hắn nhìn vào đôi mắt trừng trừng của đối phương, không có độ ấm mỉm cười, “Cảm thấy bị xúc phạm? Tiếp theo sẽ có càng nhiều hành vi xúc phạm hơn.”
Tịch Đăng không ngờ rằng những gì Dung Diệc muốn làm là sinh sản.
Dung Diệc muốn con cháu của cậu.
Bình luận truyện