Khoảng Cách Của Người

Chương 33: Triển lãm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kính lão?

Sếp Bách hào hoa phong nhã, sao có thể đeo kính lão được?

Chẳng qua có hơi viễn thị mà thôi.

Có hơi thôi.

“Ting.” Bách Xương Ý dùng giọng điệu như đang giảng dạy đến phần trọng tâm của bài học: “Cái này gọi là —— kính, viễn, thị.”

Đình Sương nhìn sắc mặt của anh, cảm giác lúc về kiểu gì mình cũng no đòn, vội vàng biết sai mà sửa: “Vâng vâng vâng, là kính viễn thị ạ. Nè… sếp Bách ơi, làm phiền anh cúi thấp đầu xuống, để em đeo lại kính lão —— à nhầm, đeo lại kính viễn thị cho anh nhé?”

Không nhịn được mà thăm dò ranh giới của việc ăn đòn.

Kích thích.

“Có điều sếp Bách ơi, hiện tại em đứng ở gần như thế này, anh có thấy rõ mặt em không?” Đình Sương căn bản không ngừng được cái-mồm-hại-cái-thân của mình: “Hay là em lùi bước về sau để anh thấy em rõ hơn? Khoảng độ… cách xa ngàn dặm nhé?”

Đứng ở ranh giới của việc ăn đòn mà múa may xoay tròn.

Kích thích.

Bách Xương Ý đeo kính lên, liếc nhìn Đình Sương một cái, ánh mắt kia hời hợt nhẹ nhàng, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng: em cứ nghịch đi, chờ tới khi về khách sạn tôi sẽ cho em biết, cái gì gọi là người trưởng thành cần phải chịu trách nhiệm với lời ăn tiếng nói của bản thân.

Thế nhưng Đình Sương điếc không sợ súng, vẫn đang hớn hở mà chọn kính râm. Cậu vừa trông thấy một cái mắt kính râm kẹp, cũng có viền kính màu vàng và tròng kính màu xanh nhạt giống cái kính râm ban nãy, loại này có thể kẹp trực tiếp lên kính viễn thị của Bách Xương Ý.

Cái này cũng tính là kính đôi… nhỉ?

“Thử cái này một chút đi.” Đình Sương đưa mắt kính râm kẹp cho Bách Xương Ý, còn mình thì đeo chiếc kính râm ban nãy.

Hai người đứng sóng vai trước gương —— một bên là cậu trai trẻ mặc quần ngố áo hoodie, một bên là người đàn ông trưởng thành mặc đồ tây thắt cà vạt, cùng đeo một bộ kính râm giống nhau.

Nhìn cứ sai sai chỗ nào ấy.

Hình ảnh không giống trong tưởng tượng cho lắm…

“Sếp Bách à…” Đình Sương lâm vào trầm tư, sau một lúc lặng im suy nghĩ, cậu hỏi: “Sao cặp kính đôi này trông như đồ bố con thế?”

Ừm, chắc không phải tại kính râm có vấn đề đâu.

Nhưng đến cùng là ai có vấn đề, sếp Bách cũng không định nghiên cứu kỹ càng.

Cứ mua là được.

7h sáng thứ hai, Bách Xương Ý gọi Đình Sương rời giường, bọn họ cần đi ăn sáng cùng với nhân viên tham dự triển lãm, sau đó sẽ đi tới hội trường.

Đêm qua bạn học Đình Sương vì ‘kính lão’ và ‘cặp kính bố con’ mà phải nhận một bài học đắt giá, lúc này hai mắt nhắm chặt, mày nhăn nhó, khó nhọc mà nặn ra một câu yếu ớt: “Ừm… em buồn ngủ quá… không dậy nổi…”

Thực ra không đi thì cũng chẳng sao.

Đứa nhỏ muốn ngủ thì cứ để cậu ngủ thêm một lúc vậy.

Bách Xương Ý hôn lên trán Đình Sương một cái, nhỏ giọng bảo: “Ừ vậy tôi đi đây.”

Đi đi, đi luôn đi, Đình Sương buồn ngủ mơ màng nghĩ, lão cầm thú nhanh đi đi, từ sáng đến tối chỉ biết…

Có điều…

Lão giáo sư đi đâu đó?

Ừm… hình như sáng nay có buổi phát biểu trực tiếp tại hiện trường…

Phát biểu trực tiếp cũng chẳng có gì hay ho sất, cũng chỉ là một lão giáo sư ăn mặc chỉnh tề đứng dưới ánh đèn triển lãm mà thôi, quay mặt về phía micro để khoe khoang trình độ học thuật hàng đầu của mình, giọng nói trầm thấp tao nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ, hơi hơi khiến chúng sinh điên đảo, gieo một hồi tai họa cho nhân gian, có cái gì đáng xem đâu cơ chứ…

Xì, ai thích xem thì xem.

Dù sao Đình Sương tui đây cũng…

“Sếp Bách ơi đưa em theo với ——” Đình Sương từ trên giường bật dậy.

Lão giáo sư đừng chỉ lo mỗi chúng sinh với nhân gian, tiện thể điên đảo em, gieo tai họa cho em nữa!

“Áu ——” Động tác xuống giường của Đình Sương cứng đờ.

Đụ… mông đau quá.

Động tác xuống giường không được quá gấp gáp…

Bách Xương Ý đang định ra ngoài, nghe thấy thế thì cong môi, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi bảo: “Cho em mười phút.” Dứt lời bèn đi tới ghế sa lông ngồi đọc báo.

“Em xong ngay đây.” Đình Sương chạy như bay vào nhà vệ sinh, lúc tắm rửa cậu mới chú ý đến cơ thể của mình: hai bên vếu sưng tấy, eo với bắp đùi đầy dấu hôn hồng hồng, cổ chân thì có vết trói khả nghi…

Quân tử báo thù, mười năm không muộn; giáo sư báo thù, hành ngay đêm đó.

Ok fine.

Dù sao lúc nữa mặc vest vào, người ngoài cũng chẳng thấy được.

Thời gian không có nhiều, Đình Sương tắm rửa xong thì quấn khăn tắm quanh eo, nhận ra mình sắp không đuổi kịp giờ, một bên đánh răng một bên sai bảo: “Sếp Bách vào đây sấy tóc cho em với, mười phút em không chuẩn bị kịp ——”

Thế rồi hai tay Đình Sương hết đánh răng rồi đến cạo râu, còn Bách Xương Ý thì đứng phía sau sấy tóc cho cậu.

Đứa nhỏ sợ tóc sấy không được đẹp, trên mặt toàn bọt cạo râu, nhưng vẫn quay về phía gương mà hoạnh họe: “Phía trước không được sấy xẹp xuống, phải sấy vào đúng nếp, phía hai bên sấy sao cho tự nhiên một chút, còn đằng sau anh phải chải bằng lược, với lại…”

Chỉ giỏi dằn vặt người khác.

Bách Xương Ý nói: “Ừ biết rồi.”

Vất vả lắm mới sấy xong đầu tóc, Đình Sương nhanh chóng chạy ra ngoài mặc quần áo.

Lúc đang xỏ quần, cậu đột nhiên nhận ra phần mông có hơi chần chật. Quần tây được cắt may khá vừa người, chất vải cũng không co giãn, hơi chật một chút là căng lên thấy rõ.

Ngày hôm qua còn mặc vừa, sao hôm nay đã hơi chật rồi…

Đình Sương quay lưng về phía mặt gương, ngoảnh đầu lại, soi toàn bộ phía sau của mình —— không phải quần nhỏ đi, mà là mông cậu sưng lên.

“Anh coi ——!” Đình Sương trừng mắt nhìn Bách Xương Ý, oán giận nói: “Anh coi chuyện tốt mà anh làm này! Ngày hôm qua em bảo anh đừng có đánh nữa rồi, bây giờ làm sao đây!”

Quần thì vẫn mặc vào được, chỉ có điều trông hàng họ căng đét, bờ lưng trần trụi cùng đường hõm càng tôn thêm độ cong vểnh của hai cánh mông, nhìn như đang dụ dỗ người khác.

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn sang, cúi đầu tiếp tục đọc báo: “Mặc quần áo vào đi. Sáng nay không có thời gian, để lần sau.”

Lần sau?

Lần sau làm gì hả!

Đình Sương ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn ý thức được nguy hiểm, cầm áo sơ mi mặc ngay vào, chỉ sợ chậm một bước thì lão giáo sư lại thay đổi chủ ý chạy tới tụt quần mình.

“Á ——” Vải áo sơ mi cọ vào đầu vếu đau quá.

Hơn nữa lúc soi gương, cậu mới nhận ra áo sơ mi trắng bị phồng lên hai điểm nhòn nhọn, trông rất rõ ràng.

Sáng sớm trời vẫn khá mát mẻ, thế nhưng đến buổi trưa, chắc chắn sẽ phải cởi áo vest ngoài ra, đến khi ấy hai điểm bắt mắt này phải tính sao đây…

Đình Sương nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Bách Xương Ý: “Anh xem này ——”

Bách Xương Ý giương mắt: “Làm sao?”

Đình Sương oán giận chỉ vào ngực mình: “Làm sao bây giờ? Trông lộ rõ thế này… Áu —— anh còn véo à! Đau!”

Bách Xương Ý hỏi: “Vẫn đau sao?”

Đình Sương nói: “Đương nhiên, bị anh véo sưng lên có thể không đau được à?”

Bách Xương Ý đứng dậy, đi tới chỗ hòm thuốc, bảo: “Lại đây.”

Đình Sương đi qua: “Sao đấy?”

Bách Xương Ý: “Cởi cúc ra.”

Đình Sương thấy trong tay Bách Xương Ý cầm hai miếng Urgo màu trắng, ngay lập tức bảo vệ cổ áo sơ mi của mình, nổi giận: “Em không dán!”

Bách Xương Ý gật đầu, nói: “Vậy thì cứ để thế mà ra ngoài vậy.”

Cứ để thế mà ra ngoài…

Hai điểm trước ngực còn đau âm ỉ…

Lại nhô cao rõ ràng như vậy…

Hay là vẫn nên dán thì hơn…

“Thế… thế anh đưa cho em đi.” Đình Sương quay đầu qua chỗ khác, không nhìn Bách Xương Ý, chỉ chìa tay ra nhận lấy miếng Urgo rồi chạy vào buồng tắm, khóa cửa, cởi cúc áo sơ mi…

Chỗ đấy sưng to hơn bình thường khá nhiều…

Miếng Urgo thì lại nhỏ quá, không che hết được…

Làm sao bây giờ…

“Em bảo này…” Đình Sương mở cửa nhà tắm ra một chút, nhỏ giọng nói: “Có miếng Urgo nào to hơn không?”

Bách Xương Ý đưa hai miếng Urgo khác đến, trên mặt bao bì viết ‘cỡ lớn’.

Đình Sương khó chịu nhận lấy.

Cái chỗ đáng ra chỉ cần dùng kích thước tiêu chuẩn, cố tình lại phải dán miếng cỡ lớn.

Cũng may dán lên xong, quả thực mặc áo vào nhìn không bị lộ nữa.

Đoàn người ăn xong bữa sáng, tiếp đó ngồi ô tô đi tới trung tâm triển lãm.

Sau khi đến gian triển lãm của bọn họ, đại diện phía bên Đức mời Bách Xương Ý đi nói chuyện riêng, Đình Sương một mình đi tham quan khu triển lãm, đợi đến 10h thì lại đi nghe phát biểu.

Buổi triển lãm lần này xoay quanh ngành robot, chủ đề gian hàng của bọn họ là robot công nghiệp, tham dự buổi triển lãm hầu hết là các công ty chế tác, ngoài ra còn có một số trường cao đẳng kỹ thuật và viện nghiên cứu. Khu vực trung tâm của buổi triển lãm là một không gian trưng bày kỹ thuật cảm ứng, đây chính là gian hàng chung do ba bên LRM, RoboRun của Trung Quốc và HAAS của Đức cùng hợp tác thực hiện.

Triển lãm chia làm ba khu vực, nguyên khu A là nơi trưng bày nhà máy thông minh, sản xuất hàng hóa theo công nghệ IOT, từ khâu nhận đơn đặt hàng, kiểm tra hàng tồn kho, cho đến chọn mua nguyên vật liệu và tự động vận hành các thiết bị máy móc, cuối cùng là sản xuất ra sản phẩm, toàn bộ các công đoạn đều được thực hiện không người hóa. Trong đó, robot công nghiệp đóng vai trò quan trọng không thể thay thế được, chẳng hạn như việc vận chuyển nguyên vật liệu được tự động hóa hoàn toàn bởi “Robot vận chuyển T-Series” của RoboRun, còn khâu lắp ráp hoàn thiện sản phẩm cũng được tự động hóa hoàn toàn bởi “Robot lắp ráp A-Series” của RoboRun.

(IOT/internet of things/internet vạn vật: là một hệ thống các thiết bị đồ dùng được kết nối với nhau qua mạng internet, chúng có khả năng trao đổi và truyền tải thông tin, dữ liệu một cách hiệu quả, tiện lợi thông qua mạng internet mà không cần sự tương tác trực tiếp giữa người với thiết bị hay giữa người với người)

Khu vực B là nơi biểu diễn của các robot công nghiệp, ở đây người ta có thể quan sát được tốc độ làm việc chính xác và nhanh chóng của mỗi loại robot.

Khu vực C là nơi giao lưu, dùng để phát biểu báo cáo, thảo luận và liên hoan hội nghị.

Đình Sương đứng ở khu vực B quan sát một con robot, xem nó làm cách nào để lấy tốc độ nhanh nhất phân loại chính xác ba viên thuốc có màu sắc khác nhau để vào ba cái lọ.

“Nhìn ra được gì không?” Giọng nói của Chúc Ngao vang lên từ phía sau.

“Tốc độ nhanh hơn hẳn các robot cùng loại.” Tuy rằng hôm qua mới cãi nhau xong, nhưng Đình Sương vẫn việc nào ra việc nấy: “Tốc độ của cảm biến thị giác cũng rất cao, con nhớ hồi năm nhất con có đến công ty xem qua thứ này, kém xa bây giờ nhiều.”

Chúc Ngao nói: “Năm năm rồi, cũng đã có chút tiến bộ.”

Lời này dường như không chỉ nói máy móc.

Nhưng có một số việc lại không sao cải thiện được.

“Ba…” Đình Sương không thích quanh co lòng vòng, thẳng thắn mà hỏi Chúc Ngao: “Con muốn hỏi tại sao ba không chấp nhận việc con yêu đàn ông? Tại sao vậy? Chung quy cũng phải có lý do chứ ạ?”

Chúc Ngao đang muốn nói gì đó, âm thanh của Bách Xương Ý vang lên từ phía sau hai người: “Chúc tiên sinh.”

Chúc Ngao xoay người, sắc mặt có chút lúng túng.

Mấy câu vừa rồi, không biết giáo sư Bách đã nghe được bao nhiêu.

Nếu như anh ta biết Đình Sương là đồng tính, chẳng biết thằng bé ngốc này có theo học ở trường tiếp được hay không.

“Bên phía HAAS có chút chuyện muốn bàn luận với RoboRun.” Vẻ mặt của Bách Xương Ý không có biểu hiện gì khác thường: “Tôi vừa vặn đi ngang qua, nên tới nói với ông một tiếng.”

“Được, tôi sẽ qua đó ngay.” Chúc Ngao gật đầu với Bách Xương Ý, lại dặn dò Đình Sương: “Con ngoan ngoãn xem triển lãm đi, đừng có chạy lung tung ra bên ngoài đấy.”

Nói xong, ông đi cùng Bách Xương Ý về phía HAAS bên kia.

Bách Xương Ý nói: “Vừa nãy ——”

“Vừa nãy thằng nhãi nhà tôi nói lung tung ấy mà, giáo sư Bách đừng để ý tới nó làm gì.” Chúc Ngao cười xua xua tay.

Bách Xương Ý nghe vậy thì cười một tiếng: “Tôi đang muốn nói, bên phía HAAS bảo rằng tiến độ của hạng mục SF&M đang tiến triển rất tốt.”

Ý tứ trong nụ cười kia là đã nghe thấy rõ những gì Đình Sương nói, chỉ là không muốn đề cập tới.

Thật giống như không quan tâm cho lắm.

Chúc Ngao trầm mặc một lúc, thở dài: “Giáo sư Bách, làm cha làm mẹ khó lắm. Tôi coi cậu là huynh đệ của mình, sẽ không kiêng kị những chuyện này. Cậu nói coi nếu đó là con trai cậu, cậu sẽ làm thế nào bây giờ?”

CHÚ THÍCH

[1] Friedrich Wilhelm Nietzsche: một nhà triết học người Phổ [2] Mắt kính râm kẹp [3] Mô hình Smart Factory – nhà máy thông minh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện