Khoảng Cách Của Người

Chương 42: Mì vằn thắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đình Sương im lặng một lúc rất lâu, cậu chẳng biết nên nói gì cả.

Da gà trên cánh tay đã biến mất, chỉ còn sót lại trái tim đang đập hơi nhanh.

Gió vẫn đang thổi.

Mặt trời nghiêng nghiêng, phía đằng xa là dãy phòng học bám đầy dây thường xuân, bị ánh mặt trời chiếu xuống sáng trưng một góc, biến thành một vùng xanh lục ánh vàng.

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải đi rồi.”

Thời gian trôi nhanh quá, Đình Sương có chút không nỡ: “… Không thể ở lại thêm năm phút nữa sao?”

“Tôi rất muốn, nhưng đáng tiếc là không thể.” Bách Xương Ý cười, dưới đáy mắt cũng có một tia tiếc nuối: “Sắp tới sẽ tuyển dụng thêm giáo sư mới, chiều nay các ủy viên trong hội đồng tìm kiếm và đánh giá phải họp.”

“… Được rồi.” Đình Sương móc thẻ nhân viên từ trong túi áo sơ mi ra, trả về chủ cũ: “Thế… khụ, hôn một cái rồi hẵng đi?”

Ánh mắt sáng quắc.

Bách Xương Ý cúi đầu hôn lên môi Đình Sương một cái, bảo: “Đi nhé.”

“Ôi sao anh hôn qua loa quá vậy.” Đình Sương đứng ở sau lưng Bách Xương Ý, bất mãn hô.

“Không qua loa không được.” Bách Xương Ý cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nghe thấy trong giọng nói của anh có ý cười: “Không qua loa thì không đi được.”

Đình Sương nhìn bóng lưng của Bách Xương Ý mà cười khúc khích một lúc, sau đó đứng yên lặng một mình bên bức tường chắn.

Lúc này đây nhìn cảnh vật xung quanh, dường như cảm giác đã không còn như trước.

Kiến trúc nguy nga nhưng bất động, đoàn người đi tới lại đi lui.

Thủy triều đong đưa, núi xanh sừng sững.

Mấy năm qua cậu luôn nghĩ rằng, phải sống thực tế một chút, thế nhưng trên thực tế… dường như không hề thực tế như những gì cậu vẫn hằng tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được mà lấy điện thoại di động ra, nhắn một câu vào trong group chat “Tất Qua Robotik”.

Đình Sương: Thật ra tôi thấy giáo sư của bọn mình cũng tốt lắm.

Tống Hâm: ???

Quách Bằng: ???

Hà Nhạc: ???

Đình Sương: Tôi muốn hỏi một chút, giáo sư của bọn mình ngoại trừ không dễ qua môn, còn có khuyết điểm nào khác sao?

Tống Hâm: Có.

Quách Bằng: Có.

Hà Nhạc: Có.

Đình Sương: ???

Khiếp, đội hình chỉnh tề thế.

Đình Sương: Có khuyết điểm gì…

Tống Hâm: Các bro đăng ký hỏi-đáp bao giờ chưa? Phàm là người đã hẹn trước một lần, phàm là người đã từng trao đổi riêng với lão… ai nấy đều bắt đầu hoài nghi IQ của bản thân có vấn đề…

Hà Nhạc: Chính xác, tui hẹn một lần xong, lần sau méo dám bén mảng tới nữa, bởi vì lão nói lão không hiểu tui đang hỏi cái gì, kêu tui hãy sắp xếp lại ngôn ngữ đi đã, lúc đó tui cảm giác lão sắp nhét vào mồm tui quyển từ điển tiếng Đức tới nơi…

Quách Bằng: Còn nữa, bất luận ông có hỏi lão vấn đề khó nhằn cỡ nào, trước khi bắt đầu giải đáp cho ông, lão đều thở ra câu “đây là một vấn đề vô cùng đơn giản”…

Đình Sương: Vậy các ông có từng nghĩ rằng… có khi nào… ổng chẳng qua là không muốn đánh giá thấp bọn mình…

Group chat yên tĩnh ba giây.

Hà Nhạc: Cầu lão đánh giá thấp tui.

Tống Hâm: Cầu lão đánh giá thấp tao.

Quách Bằng: Cầu lão đánh giá thấp tôi.

Đình Sương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ chữ: Thật ra nếu ngẫm lại… vào tiết học xyz, hết tiết luyện xyz, sau này thi cũng thi xyz, vậy có khác nào lúc học cấp 3 đâu? Đời còn gì là thú vị?

Quách Bằng: Ông cảm thấy nó không thú vị ư?

Quách Bằng: Để tôi nói cho ông biết cái gì mới là không thú vị.

Quách Bằng: Không tốt nghiệp được mới là không thú vị.

Câu này vừa nói ra, không có ai spam lại, cũng không có ai trả lời.

Group chat rơi vào trạng thái hoàn toàn im lặng.

Đình Sương nhìn chằm chằm câu “Không tốt nghiệp được mới là không thú vị” kia, trong nháy mắt từ không-gian-đa-chiều của giáo sư Bách trượt về không-gian-ba-chiều của thế giới hiện thực.

(theo lý thuyết M thì vũ trụ của chúng ta được hình thành từ 11 chiều, nhưng chỉ có 3 chiều không gian + 1 chiều thời gian đã mở, 7 chiều kia bị cuộn lại. Không gian cao chiều = 4D trở lên; không gian thấp chiều = 3D trở xuống)

Một khắc đó, Đình Sương nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị bắt học lại.

Cậu một lần nữa ý thức được rằng, anh chị em trong group chat mới là đồng bào của mình, còn giáo sư Bách là con Titan đứng bên ngoài bờ tường.

Sếp Bách nói, bọn họ có cái nhìn và thái độ khác nhau về cùng một sự việc, đây không phải vấn đề đúng hay sai, đây là vấn đề về góc độ. Đứng ở góc độ của sếp Bách, đại học là tiên phong của nhân loại, điều này không sai… thế nhưng nếu đổi một góc độ khác, phải chăng sếp Bách cũng nên quan tâm chút xíu tới đám níu-chân-nhân-loại như bọn họ?

Tỷ như… đi đầu trong việc kéo theo đám níu chân này, cùng nhau thực hiện tiến bộ hóa toàn diện?

Đình Sương quyết định chờ tối nay về nhà, sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này với Bách Xương Ý.

Chờ chút.

Về nhà…

Vừa nghĩ đến cái từ “nhà” này, Đình Sương cảm thấy mình nên xử lý căn phòng trọ kia một chút.

Lúc làm hợp đồng thuê căn phòng kia, trên đó có viết là thuê không kỳ hạn, mà dựa theo quy định của việc cho thuê nhà, cậu có quyền thích ở đến lúc nào cũng được, nhưng nếu như cậu không muốn thuê nhà nữa thì phải báo trước ba tháng cho chủ nhà, để họ có đủ thời gian tìm kiếm khách thuê kế tiếp.

Đối với một người có sinh hoạt chẳng mấy sóng gió, ba tháng không hẳn là một khoảng thời gian quá dài.

Ba tháng trước đây, Đình Sương cảm thấy dù rằng cuộc sống của mình không bằng phẳng êm xuôi gì cho lắm, thế nhưng ít nhiều cũng dễ dàng phán đoán được ba tháng tiếp theo. Ở nước Đức này, muốn hẹn người khác đi ăn tối trước nửa năm, đối phương cũng phải tra lịch xem hôm đó có vướng hành trình gì không.

Ba tháng trước đây, cậu chẳng hề hay biết rằng, cuộc sống thật ra luôn đem tới những điều bất ngờ, trước khi nó ập đến thì bình yên không gợn sóng, càng khiến cho thời điểm xảy ra bất ngờ lại càng bất ngờ hơn.

Không cẩn thận một cái, đã ghép đôi với giáo sư mất rồi.

Không cẩn thận một cái, đã yêu đương với giáo sư mất rồi.

Không cẩn thận một cái, đã sống chung với giáo sư mất rồi.

Cuộc sống chính là kích thích như vậy đấy, kế hoạch đặt ra vĩnh viễn không đuổi kịp chuyện ‘củi khô bốc lửa’.

Bây giờ thì không kịp báo trước ba tháng cho chủ nhà, chỉ có thể tự mình tìm kiếm khách thuê phòng tiếp theo.

Đình Sương trước hết gọi một cuộc điện thoại cho bà chủ nhà, thông báo về việc ngừng thuê.

Bà chủ nhà hỏi: “Cháu phải tốt nghiệp rồi về Trung Quốc à?”

Tốt nghiệp…

Xa xôi không với tới.

“Không ạ, cháu định chuyển sang ở cùng với…” Đình Sương đang định nói là ‘Partner’, nhưng cảm thấy không nên nói vậy với bà chủ nhà, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư: “… Ở với đứa bạn thân ạ.”

Thế nhưng bà chủ nhà vẫn hiểu sai ý: “Ừ, là Liang hả? Lâu rồi bác không nhìn thấy thằng bé ấy, hỏi thăm thằng bé giúp bác nhé.”

“Không, không phải Liang đâu ạ.” Kỳ thực không cần phải giải thích, nhưng Đình Sương nghe thấy câu này xong, không nhịn được mà phản bác: “Là… người bạn mới của cháu.”

Bà chủ nhà nghe xong, nói: “Ồ, ý của cháu là Partner hả?”

“Ầu… cũng có thể hiểu là thế ạ.” Không biết sao bà chủ nhà lại nghĩ đến được từ này, Đình Sương có chút ngượng ngùng, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc gọi: “Vậy cháu sẽ bắt đầu tìm người thuê trọ tiếp theo, trước khi mang người đến xem phòng cháu sẽ lại gọi cho bác ạ.”

Buổi chiều Đình Sương ngồi tự học ở thư viện, thuận tiện đăng một thông báo cho thuê nhà lên trang web tìm nhà thuê, còn để lại cả địa chỉ email và số điện thoại để khách thuê thuận tiện liên lạc với cậu.

Học đến 5:30, cậu gửi tin nhắn cho Bách Xương Ý: Anh yêu, chuẩn bị về chưa?

Bách Xương Ý: Chờ một chút, còn việc chưa xử lý xong.

Đình Sương tưởng phải đợi một lúc lâu, thế là tiếp tục tự học.

Không ngờ mới được năm phút đồng hồ, màn hình điện thoại sáng ngời, Bách Xương Ý nhắn: Về thôi.

Đình Sương mau chóng thu dọn đồ đạc, vừa ra khỏi thư viện vừa nhắn tin: Không phải có việc chưa làm xong à?

Bách Xương Ý: Xong rồi.

Đình Sương: Nhanh dữ vậy?

Bách Xương Ý: Bàn giao lại hạng mục đấy cho Elias rồi.

Đình Sương: Elias?

Bách Xương Ý: Một tiến sĩ sinh dưới trướng của tôi.

Đình Sương: ???

Đình Sương: Sao bảo đấy là tiên phong của nhân loại cơ mà?

Đình Sương: Anh bắt một ‘người đi tiên phong’ tăng ca thay anh?

Đình Sương: Còn anh thì chuồn về hả?

Bách Xương Ý: Hiện tại đang là lúc tan tầm, tôi chỉ bàn giao cho cậu ta một hạng mục có thời hạn một năm, không hề bảo cậu ta phải tăng ca.

Bách Xương Ý: Tôi không có quyền ép bất kỳ ai phải tăng ca, ngoại trừ chính bản thân mình. Ép người khác tăng ca là trái pháp luật.

Đình Sương: Ồ ồ hóa ra là như vậy…

Đình Sương: Xem ra sếp Bách vẫn rất tiên phong đấy nhỉ.

Đình Sương: Làm gương cho binh lính.

Đình Sương: Chiến sĩ thi đua.

Đình Sương: Đại biểu của toàn dân.

Đình Sương đang nhập văn bản…

Bách Xương Ý: Sao em cứ buôn với tôi mãi thế?

Bách Xương Ý: Đến đây nhanh nào.

Bách Xương Ý: 

Đây là lần đầu tiên Bách Xương Ý dùng meme, hơn nữa còn dùng tấm “Trời lạnh rồi, là thời điểm gạch tên sinh viên này khỏi danh sách” mà hồi trưa Đình Sương vừa gửi cho anh.

**.

Đình Sương không khống chế được khóe miệng đang nhếch lên cao của mình.

Lại dùng meme của bản thân, sếp Bách mọe nó đáng yêu quá thể đáng.

Đình Sương chạy thẳng một mạch ra khỏi trường, đi tới chỗ sáng nay Bách Xương Ý thả cậu xuống, mở cửa xe một cách tự nhiên và quen thuộc, rồi ngồi vào bên trên ghế phụ.

“E hèm.” Đình Sương điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, đặc biệt rụt rè mà liếc nhìn Bách Xương Ý: “Đi siêu thị trước hay về nhà trước ạ?”

Vấn đề này ngang với đang hỏi “Muốn ăn cơm trước hay ăn em trước?”.

Đi siêu thị trước = ăn xong mới chịch.

Về nhà trước = chịch xong mới ăn.

Bách Xương Ý nói: “Siêu thị 8h đã đóng cửa rồi, đi siêu thị trước.”

Đình Sương thầm mắng, lão cầm thú.

Còn tận hơn 2 tiếng đồng hồ mà không đủ cho anh chịch em à?

“Em muốn ăn sò điệp hấp miến.” Vừa nghĩ đến chuyện tốn-thể-lực tối nay phải làm, Đình Sương bắt đầu chiêu đãi chính bản thân: “Còn muốn ăn thịt kho tàu nữa.”

Bách Xương Ý đánh xe đi đến một siêu thị phổ thông để mua nguyên liệu nấu ăn, Đình Sương cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ anh còn lái tới trước cửa một siêu thị Châu Á do người Trung Quốc mở.

“Hả?” Đình Sương xuống xe theo Bách Xương Ý: “Còn thiếu nguyên liệu gì à? Ở nhà hết nước tương hay là dấm?”

Bách Xương Ý quay đầu nhìn Đình Sương một cái, có hơi buồn cười.

Đình Sương thoáng cái ngượng ngùng nói: “Em thực sự không biết trong bếp thừa thiếu gia vị nào… thế nhưng không có nghĩa là em không biết làm cái gì đâu nhé… chủ yếu là do tay nghề của sếp Bách cao siêu quá… trình độ như em chỉ đáng làm phụ bếp thôi, hoàn toàn không xứng được làm bếp trưởng…”

“Ah, quý khách đến rồi.” Nhân viên siêu thị Châu Á nhìn thấy Bách Xương Ý liền chào hỏi, lấy trong tủ lạnh ra một túi đồ: “Vừa khéo, đúng giờ quá.”

Đình Sương tò mò nhìn cái túi kia: “Đây là cái gì thế?”

“Bách tiên sinh có đặt trước một ít vỏ vằn thắn kiểu thủ công, còn là loại vỏ mỏng đấy.” Nhân viên siêu thị cười nói với Đình Sương: “Thời buổi này chẳng mấy người tự gói vằn thắn nữa đâu, toàn mua loại đóng gói sẵn. Vỏ vằn thắn này phải có người đặt trước thì siêu thị mới nhập hàng về.”

“Anh ——” Đình Sương phút chốc quay đầu lại, ngẩng mặt lên nhìn Bách Xương Ý, dưới ánh đèn vàng ấm áp của siêu thị, đôi mắt sẫm màu kia trông như một ngôi sao nhỏ trong đêm, sáng lấp lánh.

Vừa mừng vừa sợ.

“… Anh vẫn nhớ à.” Đình Sương vui hết biết luôn: “Hôm nay… hôm nay là ngày gì vậy.”

Không phải sinh nhật, cũng không phải lễ tình nhân.

Chỉ là một ngày thứ hai bình thường.

“Không phải ngày gì cả.” Bách Xương Ý nhấc túi vỏ vằn thắn kia lên: “Đi ngang qua đây vừa vặn nhớ tới chuyện em bảo muốn ăn thôi.”

CHÚ THÍCH

[1] Sò điệp hấp miến [2] Thịt kho tàu [3] Mì vằn thắn



[*] Giáo sư BAI và cậu sinh viên TING – ảnh phục chế có màu =))))))))))))))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện