Chương 39: Là chị đặt tên cho em
"Kiều My... Tên đẹp ghê hen, để chú về nói vợ chú."
Tâm ôm My nhỏ trong tay đùa giỡn, ánh mắt đôi khi lại nhìn đến My. My hơi trốn ánh mắt của chị ấy, quay đầu sang thì thấy Ngọc cũng đang bị con bé thu hút, cứ giả giọng trẻ con nói chuyện với My nhỏ.
Chỉ có trong lòng của Tâm biết rằng cô mong có một đứa con đến thế nào, khi cô, em bé và My ngồi cạnh nhau, cô thật sự hi vọng ba người chính là một gia đình. Trong thời điểm đó cô còn có ý nghĩ điên rồ rằng nếu My đồng ý chấp nhận cô, cô cũng đồng ý làm thứ, cô bị điên, bị điên thật sự.
"Ê, tui kêu ông đi mua cho chai xà bông, ông bồng con đi uống cà phê là sao?" Bà Loan đi từ ngoài vào bên trong quán cóc, trên mặt là sự giận dữ cố hữu, bình thường khi bà không vui đều có nét mặt này.
Ông Nghĩa nhanh chóng bế lại con gái của mình, cười hề hề: "Uống một xíu thôi, tui hơi thèm cà phê."
"M..." My định gọi mẹ nhưng thắng lại thật nhanh, "Con bé dễ thương ghê, sau này thế nào cũng đẹp nhất xóm."
"Muốn đẹp thì đừng cho ra nắng nhiều, trắng trẻo một xíu là xinh xắn ngay." Tâm dặn dò bà không nên cho My ra nắng nhiều, My cắn cắn môi mình, thì ra là Tâm hết, tại Tâm nên cả tuổi thơ cô không được chơi tạt lon, nhảy dây, chỉ được rủ bạn qua nhà chơi banh đũa. Tâm đúng là độc ác.
Bà Loan dừng ánh mắt trên gương mặt My, bà bàng hoàng sửng sốt thật sự, mặt con bé này trông chẳng khác bà lúc nhỏ một chút.
Ông Nghĩa nhìn gương mặt của My, càng nhìn càng thấy giống nhau như đúc, từ đôi mắt đến cái mũi, đôi môi, hệt như vợ ông ngày ông mới rước về. Hai vợ chồng phải đồng ý rằng My rất giống bà Loan, thật sự rất giống. Bà Loan nhờ chú chụp hình dạo chụp lại một bức hình hai vợ chồng bà, My nhỏ với My lớn lại làm lưu niệm. Đây là lần đầu tiên bà thấy điều kì lạ này.
"Nó giống tui nhưng đẹp hơn tui ông ơi." Bà Loan cười hắc hắc, đúng là My lớn đẹp hơn bà thật, làn da trắng trẻo như ngọc trai, mái tóc óng mượt, bà là dân làm nông cho nên da dẻ không bảo dưỡng, có đẹp cũng biến tàn theo thời gian.
Tâm khều khều tay chú chụp ảnh, bảo rằng: "Chụp cho em nữa."
"Được được. Tầm ba ngày nữa là ảnh tới đó."
Ở thời này người ta muốn chụp ảnh đều dùng cách chụp trước lấy ảnh sau như thế này, ít người có máy ảnh kĩ thuật số, chủ yếu là dùng phim, phải tráng, phải rửa ra. Ba người chỉ muốn đi uống nước, không ngờ lại hội ngộ vui đến như vậy, rốt cuộc phải đến chín giờ mấy mới về đến nhà.
"Công nhận dì ấy giống chị thiệt." Ngọc vẫn không quên được gương mặt của dì Loan ban nãy, cô nghĩ nếu mà My già ắt hẳn cũng giống y hệt kiểu gương mặt ấy.
Tâm ngồi ở dưới đằng sau Ngọc nói thêm vào: "Mẹ My."
Suýt chút nữa là My thắng xe lại, tim cô giật thót một cái, sao chị ấy lại nói như vậy?
"Mẹ My? Là sao chị?" Mặt của Ngọc cũng ngơ ngác cả ra.
"Chị nói vu vơ vậy thôi, nếu nói là mẹ My chị cũng tin."
Cuối cùng câu chuyện về người giống người này cũng chìm xuồng xuống, gần mười giờ cả ba mới thay đồ ngủ xong, chuẩn bị đi ngủ. Ngọc muốn My ngủ chung giường với cô và Tâm nhưng My không chịu, cô thà ngủ dưới đất còn hơn. Dạo này Ngọc đối với chị Tâm hệt như chị em thân thiết, cho nên My rất ngại phải tiếp xúc trong khoảng cách gần với chị ấy, cô sợ Ngọc buồn mình.
Không ai đề cập đến vấn đề dời đi, vậy nên chị Tâm ở lì ở nhà hai người chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi. Chị ấy còn hỏi muốn chia một khoảng phòng khách, chị ấy mua nệm tự trải dưới đất ngủ. My không đồng ý nhưng Ngọc lại đồng ý, vậy nên My dọn về phòng mình ngủ với Ngọc còn chị Tâm tự trải nệm nằm ở phòng khách một mình. Cuộc sống ba người tuy có lạ lẫm nhưng lại không có mâu thuẫn, ba người xen kẽ giữa làm việc và nghỉ ngơi với nhau, tạo thành một bộ ba lạ kì.
Chị Tâm có một đôi mắt sắc sảo đến lạ, mỗi lần My nói chuyện gì đều thấy chị ấy híp đôi mắt mình lại nhìn cô, hệt như đôi mắt ấy có thể hiểu được cả con người My, tỏ tường những gì My muốn ẩn giấu. Khi nói chuyện với chị ấy ít khi nào My dùng một điểm dối trá nào, vì cô đều cảm thấy bị vạch trần trước đôi mắt xinh đẹp kia.
Chủ nhật bà Hường qua nhà của ba người sớm, mang theo cả đống trứng bắc thảo cho My và Ngọc. Bà cất lên bếp rồi dặn: "Ăn với củ kiệu hôm bữa nha, tụi bây cắt nhỏ nhỏ ra ăn."
Tâm đang chơi với Lilac, thấy vậy mới cười: "Hôm bữa dì muối củ kiệu ngon ghê, bữa nào con cắt củ kiệu cho dì muối nữa nha."
Bà Hường nghe có người khen mình, mũi cũng muốn phổng lên: "Ừa con cắt đi rồi dì ngâm cho ăn, gì chứ nhanh lắm."
"Mẹ! Thứ hai với thứ ba trường tổ chức đi chơi." Ngọc cũng cười hì hì xen vào cuộc nói chuyện của họ. Bà Hường tưởng cô xin tiền nên cốc vào đầu cô một cái, mắng: "Muốn xin tiền đi chơi chứ gì."
"Không có, con nói thứ hai thứ ba con làm phụ mẹ cho, con không muốn đi chơi. Cô giáo có hỏi thì mẹ nói giùm cho nghen."
Mấy đứa trẻ bằng tuổi Ngọc lại chẳng cho vào mắt, bắt cô đi chơi với bọn nó cả hai ngày, nghĩ đến mà buồn bực chán nản mệt mỏi. Vậy nên Ngọc thà ở nhà bán kem còn sướng hơn.
"Tự nhiên lại không đi, đi vui mà, mẹ cho tiền đi."
"Không phải mà mẹ, con không muốn đi."
"Ừ, không đi thì không đi." Bà Hường lại cho Ngọc vài tờ tiền lẻ ăn vặt rồi đi bán kem. Bình thường Ngọc ở cùng My có hơi kì lạ, nhưng dạo này có Tâm, không khí kì lạ cũng bớt đi ít nhiều, bà cũng an tâm hơn.
My đi tắm ra thì thấy một giỏ trứng bắc thảo nằm trên bếp, cô hỏi: "Ế, trứng dì mới mang qua á hả em?"
"Mẹ mới mang qua đó, em không thích ăn bắc thảo lắm."
"Ngon mà."
My lột trứng bắc thảo ra rồi sắp lên dĩa, cho một nhúm củ kiệu ngâm vào rồi mang dĩa ra phòng khách ăn. Ngọc eo ôi một tiếng, chị ấy có thể ăn không như vậy cô cũng thật nể.
"Không cho tôm khô vào mất ngon." Tâm nhéo nhéo má con Lilac mập mạp, Lilac cũng meo lên một tiếng đồng ý.
Bình luận truyện