Khoảnh Khắc Tinh Quang

Chương 50



Nhã Bửu ngạc nhiên, bất chấp riêng tư hay riêng tư, đưa lỗ tai vào sát cửa nghe lén, bây giờ là mồng, ngày đầu tiên của năm mới đã cãi nhau.

“ phải đã từng thèm quan tâm chuyện em hay sao?” Đây là giọng của Mỹ Bảo.

“Mỹ Bảo, em khờ hay em giả ngu?” Đây là giọng của Arthur: “ em, có thể để ý sao? Đừng tưởng rằng biết em ai, đối phương ràng hứng thú với em, bộ dạng em bây giờ là gì, em thấy mình rất rẻ tiền sao?”

Nhã Bửu sửng sốt, nghĩ tới Arthur dùng tiếng Trung lưu loát như vậy, còn biết mắng chửi người khác, dám mắng chị “Rẻ tiền”, điều này khiến cho mất thiện cảm với.

“Đúng, em rẻ tiền, còn, chắc phải loại người đó?” Vợ chồng trong lúc gây gổ chuyện càng luẩn quẩn hơn.

“Ừ, rẻ tiền. Rẻ đến mức phải để tình địch gọi điện thoại khuyên nhủ.” Giọng Arthur duy trì ở mức độ thấp nhất.

Câu nói này lại càng khiến cho Nhã Bửu ngạc nhiên. Bùi Giai điện thoại cho ta?

“ ấy điện thoại cho làm gì?” Mỹ Bảo chất vấn.

“Còn có thể làm gì, khẳng định là cảm thấy em dây dưa quá mức.” Lời này là vô căn cứ, cũng muốn thốt ra.

Tuy rằng nhìn thấy sắc mặt của Mỹ Bảo nhưng Nhã Bửu biết gương mặt chị chắc chắn trắng bệch.

“Arthur, cút ngay!” Cuối cùng Mỹ Bảo cũng hét lên, bao nhiêu tức giận đều dồn hết từ trong cổ họng.

Nhã Bửu còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Arthur mở cửa vọt ra.

xấu hổ đứng ngoài cửa, biết có nên vào an ủi Mỹ Bảo hay, trách mình quá tệ, là một người em gái tệ nhất.

Nhã Bửu chạy về phòng, vùi đầu trong gối, gương mặt ướt sũng.

tự trách mình, hối hận và cảm giác tội lỗi vì đã lâu quan tâm Mỹ Bảo, ước chừng mỗi lần nhìn thấy Mỹ Bảo đều chột dạ, luôn luôn trốn tránh, thậm chí quan hệ giữa chị và Arthur trở nên thế này cũng biết.

Nhã Bửu rửa mặt thật sạch, đem nhẫn lấy xuống cất kỹ, sau đó chạy tới phòng Mỹ Bảo, cửa khóa, trực tiếp vào, Mỹ Bảo ghé đầu giường, gối cũng ẩm ướt một mảng.

dán mặt mình lên lưng Mỹ Bảo, nhàng: “Chị, em xin lỗi.” Trả lời là tiếng hít thở đều đều của Mỹ Bảo.

Giữa trưa, Nhã Bửu bị Mỹ Bảo gọi dậy, lúc này Mỹ Bảo nhíu nhíu mày: “Tư thế ngủ của em rất xấu? Trước kia có như vậy đâu.”

Nhã Bửu á khẩu trả lời được, trước kia là thục nữ, nhưng từ khi ở cùng Bùi Giai, mỗi khi ngủ đều muốn ôm chặt người bên cạnh, rất ấm.

“Hỏng rồi, hôm nay hẳn là phải dâng hương.” Nhã Bửu từ giường nhảy cẩng lên: “Sao mẹ gọi chúng ta?”

Kỳ thực bà Đường đã lên lầu gọi bọn họ, chỉ là bọn họ ngủ rất say, bà Đường nào nhẫn tâm đánh thức.

Nhã Bửu sau khi ăn xong lại trở về nhà, chân trước vào cửa, sau lưng đã nghe tiếng bà Đường than thở, trực tiếp quẳng túi xách ngã người sofa.

“ quá đáng, cái gì bà ta cũng muốn tranh với mẹ.” Bà Đường mắng.

“Mẹ, ai chọc giận mẹ?” Nhã Bửu tiến lên an ủi.

“Còn ai vào đây, phải người có mắt luôn mọc đỉnh đầu, lỗ mũi chỉ nhìn lên trời, mẹ của Bùi Giai sao.” Bà Đường đặt mông ngồi xuống: “Còn nữa, Đường Húc, sắp xếp thế nào mà để nén nhang đầu tiên bị bà ta đoạt, chắc phải trong lòng vẫn còn nhung nhớ thương người ta chứ, người ta nhìn cũng đắm đuối như xưa.”

Đường Húc bị đuôi bão quét trúng, đứng ngồi cũng yên, ông nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho hai đứa con.

Hai chị em liền chỗ khác, nhường gian to lớn cho cha mình phát huy năng lực.

Cơm chiều, bà Đường và ông Đường mới từ trong phòng ra, mặt hai người vẫn còn đỏ ửng.

Mỹ Bảo nhìn cái gì bây giờ cũng thuận mắt, thấp giọng: “Đều có tuổi cả rồi, chẳng lẽ cha mẹ còn muốn sinh cho chúng con một đứa em trai?”

Nhã Bửu làm bộ nghe thấy, cho dù nghe được cũng giả vờ hiểu.

Tuy rằng bà Đường còn giận nữa nhưng chuyện vẫn rất cay cú: “Mẹ biết, chẳng qua bà ta muốn tranh nén nhang đầu tiên để cầu phúc cho con trai bảo bối của mình. Con trai của bà ta đến nay chưa lập gia đình cũng phải là có nguyên nhân, trừ bỏ nhà họ có nhiều tiền, còn thì lúc nào gương mặt của con trai bà ta cũng đen như than, đầy mình tính kế, hiểm giả dối, cặp bồ chia tay nườm nượp, đứa nào mà gả cho nó thật xui xẻo cả đời.”

Nhã Bửu nghe mẹ bạn trai mình như vậy có chút khổ sở, hơn nữa cũng phán xét rất khách quan, Bùi Giai mặt than chỗ nào, đó là gương mặt trầm ổn có nội hàm, hơn nữa hiểm giả dối chỗ nào, chỉ số thông minh cao như vậy, giàu có là do biết cách nhìn xa trông rộng, thế nào là đầy mình tính kế? Về phần nhiều bạn gái thì sao, Nhã Bửu ngẫm nghĩ, đã là chuyện của quá khứ, cảm thấy đó là một người đàn ông còn quý hơn vàng.

Bà Đường đưa mắt đảo qua Mỹ Bảo, Mỹ Bảo cúi đầu ăn canh, giả vờ nghe thấy.

“Dù cho nó có quỳ gối xuống đầt cầu xin tôi gả con cho nó, tôi tuyệt đối cũng chấp nhận.” Bà Đường tiếp tục.

Mỹ Bảo đặt bát xuống, nói: “Mẹ, mẹ có để yên hay? Con muốn ăn nữa!”

“Con xem chị ấy.” Nhã Bửu cũng để bát xuống theo Mỹ Bảo lên lầu, vừa vừa suy nghĩ, mẹ cực kỳ ghét Bùi Giai, bọn họ hai nhà ngoại trừ chuyện hợp tác làm ăn, cơ hồ đều thành kẻ địch rồi.

Nhã Bửu theo Mỹ Bảo vào phòng, còn chưa kịp mở miệng chuyện nghe Mỹ Bảo lên tiếng: “Chị muốn chuyện.”

Nhã Bửu lập tức dừng động tác, Mỹ Bảo dựa người ngồi giường đọc báo, còn ngồi xuống ghế sofa, cũng chuyện, chỉ nhìn nhìn Mỹ Bảo.

Di động Nhã Bửu vang lên tin nhắn, Mỹ Bảo kiên nhẫn nhíu mày, nhanh chóng tắt thanh, nhìn lướt qua tin nhắn, là của Bùi Giai, người này cũng muốn trêu vào.

“Ra, ở góc đường.” Tin nhắn của Bùi tiên sinh luôn luôn ngắn gọn như mệnh lệnh.

Nhã Bửu nhìn Mỹ Bảo liếc mắt cái, đối phương vẫn như cũ có ý mở miệng, đứng lên: “Em ra ngoài chút.”

Mỹ Bảo đầu cũng nâng, “Ừ” tiếng.

Nhã Bửu ra khỏi nhà, trong lòng nặng trịch, luôn luôn có loại dự cảm tốt, cho dù nhẫn đã đeo lên tay, người đàn ông kia cuối cùng cũng hẳn là của. Hôm nay phải thẳng thắn với người nhà, hay là phải trả nhẫn lại cho Bùi Giai?

Nhã Bửu tay tự giác nắm trước ngực, góc đường xa, nhìn qua liền thấy Bùi Giai mặc áo bành tô đứng đó, đứng đối diện với, nhìn chăm chú vào đèn đường.

đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, đường cong gương mặt vô cùng tinh tế, nhìn bao lâu cũng đủ thỏa mãn.

“Sao mặc ít vậy?” cau mày bước về phía.

Nhã Bửu vốn thấy lạnh, nghe Bùi Giai vừa, liền rùng mình cái, bị ôm vào trong xe.

“Cẩn thận phát sốt.” Bùi Giai chỉ lên trán Nhã Bửu.

“Nhớ thôi.” cảm thấy mình càng ngày càng thích làm nũng với, thích nhìn đau lòng sốt ruột: “Sao lại tới đây?”

“Mồng một thế nào cũng phải gặp mặt.” Bùi Giai cúi thấp đầu hôn lên môi Nhã Bửu: “Muốn được hôn vợ của.”

Chữ vợ từ miệng Bùi Giai ra đột nhiên trở thành từ ngữ dịu dàng mà muốn nghe nhất thế giới.

Nhã Bửu ngẩng đầu nhìn Bùi Giai, nhàng đáp lại câu: “Em cũng vậy.”

Bầu khí lúc này vô cùng ngọt ngào, nếu phải đá cước, phỏng chừng ngày mai lại phải rửa lại xe rồi.

Bùi Giai tức giận nhéo mặt Nhã Bửu cái.

“Đau.” Nhã Bửu nâng tay che mặt.

“Nhẫn em đâu?” Sắc mặt Bùi Giai lập tức nghiêm túc, ánh mắt yên lặng nhìn ngón tay trống trơn của Nhã Bửu.

“Ở đây.” Nhã Bửu nhanh chóng lôi chiếc nhẫn từ trong ̉ áo ra, xỏ nó vào một sợi dây chuyền.

Vẫn là nhẫn như cũ đeo người nhưng hàm nghĩa này cần cũng biết, khung cảnh hạnh phúc trong xe đột nhiên tiêu tan hoàn toàn. Bùi Giai lạnh mặt chuyện.

Nhã Bửu cũng dám mở miệng, ở trong ý thức của, đại khái thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mới nghe lên tiếng: “Chú và dì cũng ở nhà sao?”

Nhã Bửu gật đầu.

Bùi Giai đứng dậy mở cửa xe, theo xuống: “ muốn làm gì?”

Bùi Giai mở ́p xe, bên trong đều là lễ vật. Nhã Bửu cẩn thận nhìn, kia đúng là bình rượu mà cha luôn tìm kiếm.

Đường Húc sở thích nhiều nhưng ông rất say mê sưu tầm rượu đỏ, tình đối với rượu đỏ cũng sánh bằng tình với bà Đường. Bùi Giai chuẩn bị món quà này, đúng là muốn lấy lòng cha.

Xem ra Bùi Giai đã nghiêm cẩn hỏi thăm qua sở thích của Đường Húc, Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, trong lòng cảm động ngọt ngào, lại mang theo nhàn nhạt chua sót.

Quà cho bà Đường được bọc trong hộp gỗ mun, Nhã Bửu mở ra thì nhìn thấy ở bên trong có một vòng đeo tay được làm bằng ngọc Phỉ Thúy, mẹ rất thích ngọc bích cẩm thạch.

Nhã Bửu cũng thích, nhịn được cầm lấy, cảm thấy có điểm quen thuộc, nghĩ nửa ngày mới: “Đây là món trang sức được bán đấu giá hồi mùa xuân?”.

Bùi Giai gật đầu.

Nhã Bửu đem vòng tay cất kỹ, ngẩng đầu nhìn Bùi Giai, muốn lại thôi.

Bùi Giai cũng chần chờ, xách lễ vật liền hướng về phía cửa nhà họ Đường, chạy lại kéo tay: “Đừng.”

Bùi Giai dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhã Bửu, sắc mặt rất khó coi.

bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mỹ Bảo và Arthur vừa mới cãi nhau.”

“Bọn họ cãi nhau thì liên quan gì đến chúng ta?” Bùi Giai lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ ly hôn, chúng ta cả đời cũng kết hôn?”

“ phải.” Nhã Bửu nhanh chóng: “Hai ngày nữa được, cho em thêm hai ngày.”

“Đường Nhã Bửu, lời này em bao nhiêu lần rồi?” Giọng Bùi Giai lạnh băng trào phúng: “Em còn nhớ ba tháng ước hẹn? Lần trước lấy cớ là quan hệ của chúng ta ổn định, lần này lại là Mỹ Bảo, tiếp theo có phải đến phiên mẹ em?”

Cứ cho việc này là lỗi ở nhưng khi nghe thấy lời, lại sốt ruột khổ sở, miệng mở rộng nhưng thốt nên lời, giống như con cá bị ném lên bờ.

“Kỳ thực chuyện này ra mặt là giải quyết được, biết vì sao kiên nhẫn chờ đợi?”

Bùi Giai cúi thấp đầu hỏi nhưng thái độ cao cao tại thượng giống như đứng đỉnh Olympus nhìn, lời tiếp theo càng khiến cho xấu hổ.

“Nhã Bửu, hy vọng vọng vợ của có thể đối mặt giải quyết vấn đề, tình và gia đình giống nhau.” Giọng trầm, có thể nghe được sự thất vọng.

Để người mình cảm thấy thất vọng phải vì chia tay bao nhiêu lần, mà là trình độ dày vò lẫn nhau, cảm giác này khiến cho Nhã Bửu lâm vào hoài nghi.

muốn tổn thương.

Nhã Bửu chỉ cảm thấy công sức của mình đã bị Bùi Giai phủ nhận, buồn bã nhìn, hy vọng có thể tiếp, có lẽ chỉ tức giận nhất thời, người thuyết giáo phải đều như vậy sao?

Nhưng Nhã Bửu đã đợi được Bùi Giai mở miệng, mãi cho đến khi lái xe rời, bên trong mắt tràn đầy thất vọng.

Nhã Bửu thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ, bây giờ còn tâm trạng an ủi Mỹ Bảo, bởi vì một chút cảm xúc cũng có, nhưng biết, thời điểm này thể thẳng thắn, cảm xúc tốt thì thể làm chuyện trọng đại, bởi càng về sau sẽ càng hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện