Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 12: C12: Gặp Lại Mấy Ai Vui (3)



Bầu trời đầy mây mù ảm đạm đè nằng nặng lên lòng người, dưới mặt đất lại đỏ rực, hoa đơn độc không lá bầu bạn tư thế lạnh lùng, sắc đỏ thê lương như máu lót đường hoàng tuyền đã mấy ngàn năm qua.

Vẻ đẹp quỷ dị này khiến người ta vừa mê mẩn vừa sợ hãi, trước mặt hoa không được gặp người khác nếu không sẽ bị kẻ khác thu giữ linh hồn. Thẩm Huyền Quân chỉ gặp nó qua tranh vẽ không nghĩ nó lại có mùi thơm ngọt ngào kỳ lạ.

Thẩm Huyền Quân mất hồn theo hương thơm mà đi.

Mỗi bước đi đôi chân càng rướm máu, chằng chịt vết thương.

Trong biển hoa y chạm phải ánh mắt một người, trong khoảnh khắc như nhìn thấu tâm can đang lạnh lẽo của y. Khiến y quyến luyến muốn chạy tới nhưng khi hoàn hồn người đã tan biến chỉ để lại một lớp bụi hoa mỏng manh như khói. Tuy chỉ gặp trong giây phút ngắn ngủi nhưng khiến lòng y vô cùng ấm áp, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

U linh hiện lên giữa màn sương đỏ, biển hoa bỉ ngạn đẫm sương đêm, chỉ thuần sắc đỏ lại như hút hồn người khác không sao rời mắt. Thẩm Huyền Quân mắc kẹt trong không gian đó, không muốn rời khỏi, dù phải sống năm tháng điêu linh thảm hại, ít nhất vẫn có người y mong ngóng ở bên.

Hắn chạm phải dòng nước mắt trên mặt y, hoảng hốt, muốn lau nhưng mãi không lau sạch, hơi ôm bả vai y vỗ về: "Ca ca, ca ca tỉnh lại đi, tỉnh lại..."

Trong không gian vẫn còn phảng phất hương thơm hoa lê dìu dịu, Thẩm Huyền Quân bị cưỡng chế tỉnh lại. Lờ mờ thấy ánh mắt lo lắng, kiểm tra một lượt trên người y rồi mới thở phào, nhìn những giọt nước mắt thấm ướt trung y lụa gấm: "Mơ thấy ác mộng sao?"

Y thấy mệt mỏi rã rời.

Có chất lỏng ấm áp được đút tới, hơi thở của y mang theo hơi lạnh sắc bén: "Ta không sao."

Nói rồi trượt ra khỏi người hắn, làm hắn như bị dao cắt trúng hơi luống cuống ôm người, ánh mắt hết sức đau lòng: "Ca ca thấy khó chịu chỗ nào nói cho ta biết đi."

Ánh mắt y sợ hãi chuyển mắt muốn trốn chạy cứ bị hắn ôm lấy, thương tâm khuyên nhủ: "Uống thuốc rồi sẽ không đau nữa đâu, đừng sợ, đừng sợ."

Mấy ngày nay hắn không ngủ trong mắt toàn tơ máu, tựa như mất đi một phần máu thịt sắc mặt hắn vô cùng khó coi, bi ai sâu nặng: "Thuốc sắp xong rồi."

Đầu óc Thẩm Huyền Quân mơ hồ cũng không muốn sáng tỏ, người bết dính mồ hôi cứ run lên dữ dội. Hận đến nghiến răng muốn nắm chặt góc áo cũng không còn sức, cuối cùng chỉ hít một ngụm khí lạnh nói: "Ta muốn ở một mình."

Hắn sững sờ một lát chậm rãi buông tay, tựa như xụi lơ.

Tiểu Tây sợ đến tái mặt nghe thế như bị sét đánh, lại sợ hoàng thượng nổi giận liền nói: "Hoàng thượng, Thẩm công tử chẳng qua là mệt mỏi quá độ mới phản ứng như thế!"


Hắn hơi thở ra lòng chợt lạnh: "Mang canh cá nấu xuyên khung đến đây."

Thẩm Huyền Quân chỉ im lặng sầu thương, đôi mắt đen như hồ sâu không đáy không nhìn hắn, hướng mắt nhìn mấy tấm rèm nguyệt ảnh.

Do dự một lát hắn tiếng tới xoa lưng y, hơi bi thống: "Ta biết tạm thời ca ca vẫn chưa thể chấp nhận được, không sao, ta sẽ chờ..."

Ánh mắt hắn dấy lên cơn thâm tình không bao giờ chán nản, che giấu những khổ lụy, tiếc hận vô tận.

Không khí trong phòng trầm lặng tĩnh mịch, Thẩm Huyền Quân không còn chút sinh khí như xưa hồi lâu mới nói: "Xin lỗi, ta muốn yên tĩnh mấy ngày."

Mấy ngày sau người không đến nữa, Tiểu Tây thấy thân thể y yếu ớt càng cẩn thận hầu hạ. Gương mặt trắng nõn như tuyết ngày càng phụng phịu. Nha đầu không hiểu vì sao hoàng thượng tốt với người như thế, người lại không chịu để tâm tới.

Hắn không đến nhưng vẫn sai thái y đến thăm, dược liệu thay đổi liên tục, đặc biệt là hương dược giúp an thần ngủ ngon.

Thẩm Quyền Quân nằm trên giường không ngủ được, hôm nay hắn vẫn không về, y tạm thời có thể thả lỏng. Đến nửa đêm không nhịn được ngồi dậy khoác áo ra ngoài dạo.

Tẩm điện của hắn nằm giữa rừng lê, bóng cây đổ dài.

Có lẽ vì dạo này không nghỉ ngơi tốt nên thần hồn nát thần tính luôn có cảm giác người khác đi theo mình. Lúc y thức thị vệ đã nhìn thấy, không dám lại gần, hồi lâu lại mang than sưởi ra cho y, không dám nhiều lời liền lui ra.

Một mình ở khoảng sân rộng này, y thấy lòng chơi vơi nảy sinh nhiều tư niệm. Nhưng tâm sự này không biết tỏ cùng ai, không người hiểu thấu.

Lẽ nào cô đơn ở chốn này mãi sao?
3

Sự việc đã qua rất lâu y cũng không còn tin tức của Vô Diện nữa, hoặc là cũng không dám nghe ngóng tin tức của hắn. Lúc cô đơn vẫn nghĩ đến người kia, diện mạo lại xuất hiện trước mắt vô cùng quen thuộc, hương thơm hoa lê nhàn nhạt quấn lấy trái tim mềm mại khiến y đau đớn, không thở nổi nữa.

"Thẩm công tử, nếu người nhớ hoàng thượng hay là chủ động tìm hoàng thượng đi." Tiểu Tây khuyên nhủ: "Hoàng thượng nghĩ người vẫn còn u bệnh, mệt mỏi muốn yên tĩnh nên mới không tới, hay để nô tỳ đi..."

"Gặp nhau chỉ thêm đau lòng thôi, hắn có nhiều hồng nhan ở cạnh tươi cười hầu hạ, cần gì đến đây nhìn mặt ta?"


Thấy sắc mặt y biến đổi Tiểu Tây luống cuống: "Có thể người đang bận quốc sự thôi, hoàng thượng ở thư phòng bấy lâu không ra ngoài."

Tiểu Tây nói thế y mới nhớ mình đang ở tẩm điện của hắn, hắn không ở cung điện phi tần khác nên ở trong thư phòng.

***

Trời vào xuân, yến tiệc bắt đầu nhiều hơn tiếng nhạc trúc xa xăm không ngừng vọng đến.

Thần sắc Thẩm Huyền Quân cũng đỡ hơn, vì y nhớ hắn nói khi khỏe lại sẽ dẫn y cùng Nguyên Dương đi thả diều.

Ở hồ Thiên Lý có bờ hành lang chín khúc thông xuống hồ, bờ được làm bằng gạch trắng điêu khắc hoa sen nở đầy. Trên đình có vài phi tần được sủng ái ngồi với nhau, hoàng hậu ngồi đoan trang không chút sầu não nào, u nhã mỉm cười.

Thục phi xinh đẹp mềm mỏng, Dung phi mỉm cười bẽn lẽn mà lại hút hồn người khác, Nghi Tần áo trắng như tuyết ưu tư nhíu mày khiến người khác nhìn thấy liền cảm mến đau lòng.

Oanh Oanh yến yến cả điện toàn mùi phấn thơm.

Tiểu Tây nghe ngóng được hôm nay hoàng hậu mở tiệc có mời hoàng thượng, nhưng người vẫn ở thư phòng vẫn chưa hồi đáp. Thẩm Huyền Quân gật đầu mang theo bánh Tiểu Tây làm đi đến thư phòng của hắn, do tẩm điện hắn ở trong rừng lê, thêm việc cho y dưỡng bệnh nên ít ai lui tới. Ra đây mới thấy náo nhiệt khó lòng hòa nhập.

Cẩm y vệ nhìn thấy y không biết là ai, vương gia hay là thế tử nhà công thần? còn chưa biết hành lễ ra sao thì y đã đi mất, không để tâm đ ến họ.

Trong điện im ắng không tiếng động gió lạnh thổi hương hoa lê bay khắp nơi. Chiến sự đã kết thúc nhưng vẫn gây ra nhiều hậu quả nặng nề, ngoài việc dẹp tàn cuộc còn phải suy nghĩ đến ban công luận thưởng.

Trương công công thấy Phương Dao tướng quân đúng là ngày càng được trọng dụng, ban thưởng song bổng, quản thêm một đội kỵ mã. Còn mẫu tộc Nhu phi cả nhà đều có thưởng, phụ thân đã là nhất đẳng công, trong nhà huynh muội phong công chúa, thế tử. Nhu phi được nở mày nở mặt trong cung địa vị ổn định, vậy mà chưa có con.

Không ít lời đồn rằng vì hoàng thượng muốn người kế thừa ngôi vị phải là nhi tử của hoàng hậu, cho nên không đặc biệt sủng ái, mong ngóng phi tần nào mang thai.

Tuy nhiên, lời đồn cũng chỉ là lời đồn.

Trương công công đang canh ngoài phòng chợt thấy một người sắc mặt trắng bệch đi tới, không rõ là ai. Chỉ đành khéo léo hỏi tên.


"Ta họ Thẩm."

Trương công công nhớ ra hoàng thượng đã dẫn một người về giấu trong tẩm điện, hóa ra là nam nhân, sắc mặt càng kính trọng: "Hoàng thượng đang cùng các vị trọng thần bàn quốc sự, hay là Thẩm công tử về trước, xong việc nô tài sẽ lập tức báo ngay."

Thẩm Huyền Quân cười hờ hững, y cũng đâu muốn đến đây nũng nịu trang sủng. Định quay bước về nhưng nghĩ một lát vẫn ở lại, nói: "Ta có thể chờ."

Trương công công hơi khó xử lại không dám đắc tội y đành bảo đệ tử mang ghế cho y ngồi.

Trời mới vào xuân nên gió còn hơi lạnh, bức tường đỏ dài lê thê, Thẩm Huyền Quân kéo áo bông ngồi một bên chờ đợi, hơi xuất thần. Trương công công nhìn bóng dáng y nhợt nhạt tiều tụy, chợt nhớ những lời đồn hồi trước mình đã nghe sư phụ kể.

Chuyện đã rất lâu rồi, chỉ nhớ chút chuyện vặt vãnh.

Hoàng thượng đưa người về không ở gần chăm sóc cũng nhốt mình trong thư phòng. Các phi tần trong cung không biết rõ người đang ở tẩm điện là ai, lại được hoàng thượng ưu ái, lòng ghen ghét đố kỵ không ngớt.

Thẩm Huyền Quân ngồi đến tận trưa, ở trong hành lang nên không nắng lắm, hơi cúi đầu nhìn bánh ngọt trong tay.

Đói không chịu được.

Khi các trọng thần đi ra thấy một người ngồi ăn bánh, thấy họ cũng không đứng dậy hành lễ. Phương Dao liếc mắt nhìn hơi khựng lại, sau đó liền nói với Trương công công: "Dẫn người vào trong đi."

Trương công công đang định thông truyền, nghe thế sửng sốt. Hoàng thượng sao có thể để người khác vào thư phòng, thậm chí từng có thái giám mới tới không hiểu chuyện tự ý mang trà vào, bị hoàng thượng nổi giận ném vào bạo thất. Phương tướng quân nói như thế, làm ông hơi ngạc nhiên.

Thẩm Huyền Quân không muốn làm ông khó xử, nói: "Đi thông báo một tiếng đi."

Ông ta đi chưa lâu y đã nghe tiếng quát: "Sao lại để ca ca đợi bên ngoài hả?" Sau đó là loạt bước chân vội vã, hắn chạy ôm vai gầy của y, bế thốc người lên: "Còn chưa khỏe lại tới đây? May là không đứng ngoài nắng."

Trương công công loáng thoáng bên trong: Chờ có lâu không, xin lỗi...

Thẩm Huyền Quân nhẹ nhàng đáp: "Mới đến thôi..." Rồi bảo: "Đói quá ăn hết bánh rồi."

Hai người đi dần xa cửa nên ông không nghe gì nữa, cũng không dám chủ động nghe.

Hắn đặt y lên ghế cẩn thận bắt mạch: "Khí sắc và mạch tượng đã tốt hơn trước rồi."

Trong phòng hắn đốt hương hoa lê thoang thoảng, trang trí hệt như thư phòng ở trong phủ y ngày trước. Bên thư án tấu chương xếp chồng, có cái còn đang mở.


Mắt y dời nơi khác: "Nguyên Dương đâu?"

Hắn đút y miếng điểm tâm trên bàn: "Mới được báo là đang học, ta dẫn ca ca đi."

Thẩm Huyền Quân há miệng cắn một miếng: "Thế thì đợi một lát cũng được."

Y đến tìm khiến hắn rất vui mừng, lại cúi đầu nhìn giỏ bánh trong tay y: "Ca ca xuống bếp?"

"Là Tiểu Tây làm."

"Một người hầu hạ có ít quá không, ta bảo thêm người..."

Y ngắt lời: "Một mình Tiểu Tây cũng tốt lắm."

Thẩm Huyền Quân lại nói: "Ta muốn dọn ra chỗ khác ở."

"Nơi đó ta bày trí giống hệt phòng của ca ca trước kia mà..." Hắn hơi bối rối: "Trong tẩm điện có chỗ không tốt ta sẽ sửa lại."

Hắn ôm y tựa sát người hắn, dựa cằm trên vai: "Vườn lê đó ta trồng chờ ca ca trở về." Dường như sợ y không tin hắn nắm chặt tay y hơn, ngón cái xoa xoa: "Là ta trồng... ta đã hứa với ca ca sẽ trồng một vườn hoa lớn, có đẹp không?"

Thẩm Huyền Quân không phản ứng.

Trong mắt hắn có ánh lệ: "Ca ca không tin sao? Thật sự là do ta trồng..."

Thẩm Huyền Quân rút tay ra, qua loa nói: "Đẹp lắm." Ngưng một lát y nói: "Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh thoải mái, đó là tẩm điện của ngươi không tiện lắm."

Hắn mím môi: "Có gì không tiện chứ?"

Y không trả lời câu hỏi của hắn, nói: "Nơi nào cũng được, nếu không có chỗ trống, ta không ngại ở phòng hạ nhân."

Hắn ảm đạm: "Ta biết rồi."

Đúng lúc, Trương công công báo thái tử chạy đến vườn lê, hình như đang tức giận đùng đùng, đòi châm lửa đốt sạch nơi đó!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện