Khom Lưng

Chương 12: Lưu lang



Chuyển ngữ: Tieuhuythanh

Biên tập: Tặc gia

Dân chúng đưa tiễn tân nương Quân hầu ra khỏi thành vốn là chuyện rất bình thường, mới đầu Ngụy Lương cũng không bận tâm mấy, nhưng càng ngày người dân tụ tập đến càng nhiều, sau cùng còn chen nhau chạy đuổi theo xe ngựa, nhốn nháo không khác gì họp chợ, nếu không phải hai bên xe ngựa có binh sĩ cầm giáo đi theo ngăn cản họ, thì sợ rằng người dân đã chen chúc sang đây. Ngụy Lương vội vàng tiến lên, quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Thiệu phía sau, thấy vẻ mặt hắn như có chút không vui.

Cũng phải thôi, tình huống này cũng không nằm trong dự đoán của hắn.

Trong lòng Ngụy Lương càng oán trách Kiều Nữ kia nhiều chuyện, hắn nhìn sang hướng xe ngựa lần nữa, may mà nàng đã buông rèm xuống rồi, Ngụy Lương vội vàng thúc ngựa tới gần, vừa tự mình hộ tống bên xe ngựa, vừa lớn tiếng quát mọi người tản ra, rốt cục cũng ra được khỏi thành, lúc này hắn mới gia tăng tốc độ, sau cùng thì dừng lại bên đường cách cửa thành vài dặm.

Sắc mặt Ngụy Thiệu vẫn nặng nề như cũ, nhìn không rõ đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không xuống ngựa. Lúc đám người bên cạnh Ngụy Lương tới bái biệt hắn, người kia chỉ dặn dò hai tiếng, bảo hắn đi đường thì nhớ phải cẩn thận, sau đó hắn khẽ nâng mắt lên, nhìn lướt qua chiếc rèm xe ngựa ìm lìm từ sau khi ra khỏi thành vẫn chưa hề được vén, quay ngựa trở về thành.

Ngụy Lương đứng bên đường, nhìn theo bóng Ngụy Thiệu trên lưng ngựa dần dần biến mất, hắn xoay người lớn tiếng quát tùy tùng: “Xuất phát! Nhanh đưa nữ quân hồi hương, chúng ta cũng có thể về sớm!”



Tết Nguyên Đán năm nay đã trải qua trên đường. Sau bốn năm ngày, họ đến một nơi có tên là Khâu Tập, xuyên qua đường núi mấy dặm về phía trước là địa phận Hà Gian. Trời chuyển âm u, gió thổi qua như dao cứa, phảng phất như trời muốn tuyết rơi. Nghĩ đến chuyện đường trên núi khó đi, vì thế đoàn quân quyết định dừng chân lại, nghỉ tạm ở một dịch đình gần đấy.

Trong xe ngựa của Tiểu Kiều có bếp sưởi và đệm lót, mặc dù là thế nhưng sau một ngày, đầu ngón chân cũng bị đông lạnh đến tê tê, nói gì tới Chung bà bà và các thị nữ ngồi trên xe bình thường không có lò sưởi ấm. Tiểu Kiều biết trong khoang xe có thể chứa thêm mấy người được nữa, lúc nghỉ chân giữa trưa, nàng bảo Xuân Nương đi gọi Chung bà bà và thị nữ đến đây, nói mọi người ngồi chung trên xe ngựa với mình để sưởi ấm. Chung bà bà lại nhất quyết từ chối, bà nói trên dưới khác biệt, chủ tớ không thể ngồi chung được. Nhóm thị nữ thì lại rất sợ bà, thấy bà không đồng ý, họ cũng đành cắn răng tiếp tục ngồi bên kia. Cuối cùng lúc này cũng tìm nơi ngủ trọ, mặc dù gian dịch đình khá cũ, nhưng tốt xấu gì cũng ấm hơn bên ngoài, sau khi vào trong mọi người đều thả lỏng.

Tiểu Kiểu bỏ tiền nhờ dịch thừa mua cho mọi người ít đầu heo và rượu, mời Ngụy Lương và các binh sĩ hộ tống mình uống cho ấm người lên. Dịch thừa biết nàng là gia quyến của Ngụy Thiệu thì nào dám lấy tiền. Dĩ nhiên Tiểu Kiều cũng không cố chấp đưa cho hắn, nàng sai Xuân Nương tới đưa sang. Dịch thừa tự mình ra ngoài mua đồ về, hâm nóng rồi mang lên. Quân sĩ vô cùng cảm kích với sự chăm sóc của nữ quân, ngồi vây quanh bàn vừa ăn vừa uống rượu rôm rả. Ngụy Lương vẫn đứng ở trước cửa dịch đình, nhìn màn đêm đen kịt ở ngoài kia, thần sắc có đôi phần lo lắng.

Tháng Chạp phương Bắc rét căm căm, đúng là không phải giả.

Trời sinh Tiểu Kiều có bàn tay nhỏ dài, đầu ngón tròn tròn, móng tay màu hồng nhạt, phía trên dài hơn như vầng trăng lưỡi liềm nhỏ nhắn cực đáng yêu. Lúc trước ở Duyện Châu, tới mùa đông nàng chưa từng nứt nẻ da tay. Mới đến đây vài ngày đã bắt đầu ngứa ngáy, tối hôm qua lại càng thấy khó chịu, nằm trong chăn cọ qua cọ lại, may mà Xuân Nương suy nghĩ chu toàn, vừa ra khỏi cửa đã mang theo cao bôi nứt da, bà lấy một ít thoa cho nàng, còn xoa xoa bóp bóp, lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tới khuya nàng mới ngủ thiếp đi. Mới rạng sáng hôm sau nàng đã bị Xuân Nương đánh thức, bà nói bên ngoài trời đã đổ tuyết rồi, Ngụy tướng quân đã thức dậy từ sớm, lúc này người đang đứng ngoài sảnh chờ nàng ra, mới vừa rồi còn phái người thúc giục.

Tiểu Kiểu xấu hổ vì bản thân ngủ quá say, nàng ngáp dài, không dám bộc phát bực bội lúc rời giường, đau khổ vạn phận chui từ trong chăn ấm, mắp khép hờ một nửa, mơ mơ màng màng được Xuân Nương hầu hạ mặc xiêm y, chải đầu rửa mặt qua loa rồi ăn bùa vài miếng, thị nữ bên kia cũng thu dọn xong xuôi, lúc này mới đi ra đại sảnh.

Ngụy Lương đã đợi được một lúc gấp như kiến bò miệng chén, rốt cục mới thấy nàng khoan thai bước chậm, mặc dù trong lòng đang bất mãn cực kì, nhưng dù sao nàng cũng là nữ quân, hắn đâu dám làm lỗ mãng quá mức, hành lễ qua loa rồi chỉ nói một câu: “Ở đây đường núi khó đi, chỉ sợ tuyết càng lúc càng dày, đi sớm về sớm, chúng ta nên xuất phát sớm thôi.” Nói xong Ngụy Lương lớn tiếng sai tùy tùng chuẩn bị xuất môn.

Tiểu Kiều cũng biết hắn vội vàng muốn sớm ngày đưa mình tới Ngư Dương. Bước rangoài hiên khách điếm, chỉ mới qua một đêm, trời đất đã được bao trong một lớp áo bạc, tuyết dưới đất đã đọng quá cẳng chân, một vùng trắng xóa, một cơn gió thổi qua là cả người run rẩy.

Xe ngựa đã dừng ở trước cửa, Tiểu Kiều đang định bước lên, bên kia đường đã có bốn năm người vội vã chạy tới đây, hình như là thương nhân sớm tinh mơ tới dịch đình trốn tuyết, vừa dậm chân giũ tuyết trên người, họ nói:” Chắc Tướng quân muốn tới Hà Gian phải không? Đường núi phía trước bị ngăn rồi, không qua được đâu!”

Ngụy Thương hỏi lại rõ ràng, vị thương nhân kia dăm ba lời giải thích. Nói rằng bọn họ xuất phát từ sáng sớm, đến trước núi thì thấy tảng đá trên núi sụt xuống, chặn lối đi. Cơ bản là không có cách nào qua đó được.

“Tảng đá chắn lối đó cao chừng nàỳ.”

Một thương nhân khoa tay múa chân.

“Ài, sợ là bị chặn lại ở đây thôi, không biết khi nào mới có thể qua được.”

Người bạn khác của hắn thở dài.

Ngụy Lương ngẩn ngơ như có vẻ không tin, sau khi suy nghĩ, hắn mời Tiểu Kiều đi vào trong chờ tạm, mình tự dẫn theo hai người leo lên ngựa đón gió tuyết đến xem.

Lúc hắn trở về thì mặt mày nhăn nhó, hắn nói quả thật đường đã bị tảng đá chặn lại rồi, hôm nay chắc là không đi được.

Tiểu Kiều vừa nghe thế, che miệng ngáp một cái, nàng xoay người quay vào. Thị nữ lại trải chăn chiếu ra lần nữa, nàng cứ thế chui vào trong ngủ bù.

Không còn ai thúc giục nàng thêm nữa. Cảm giác ngủ một giấc thế này thật vô cùng sảng khoái. Lúc tỉnh lại hai má nàng đỏ bừng, trên chân thoa cao nứt da, trước khi ngủ nàng còn luồn thêm tất, lúc này đây nàng càng thấy ấm áp khoan khoái nhiều. Thức dậy ăn uống qua loa, chuẩn bị xong thì cũng đã sau giờ Ngọ.

Trong đại sảnh trước dịch đình cũng náo nhiệt hơn nhiều khi sáng sớm.

Thời tiết xấu vẫn hoành hành ngoài kia, ngoài một số ít những người đi đường gặp nạn tới trú như Tiểu Kiều thì đại đa số đều là thương nhân buôn bán ở bên ngoài. Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều là vì tắc đường mà quay lại trú chân nghỉ tạm nơi ấm áp này đây. Dịch thừa cũng không đuổi họ đi, cho phép thương lữ tạm thời ở đại sảnh phía trước, chỉ cần hứa không đi lung tung sau hậu đường là được.

Ngụy Lương một lòng chỉ muốn nhanh chóng đưa Tiểu Kiều tới Ngư Dương để báo cáo kết quả, không ngờ mới xuất phát được vài ngày đã lại bị tắc đường, trong lòng sốt ruột không thôi, chỉ sợ nếu tối nay có mưa, hòn đá kia lại đóng băng đông cứng, đến lúc đó muốn xử lý chỉ sợ không dễ dàng. Đợi tới giữa trưa thấy tuyết có dấu hiệu sắp ngừng, hắn lập tức tập hợp mọi người đi thông đường.

Khách thương cũng hận không thể đi cho sớm, gặp được vị tướng quân này dẫn đầu họ cũng nhao nhao hưởng ứng theo. Nguy Lương đếm người rồi mang theo dụng cụ, để lại hai thân bình, ra lệnh cho họ ở lại để bảo vệ phu nhân quân hầu, còn mình thì dẫn người rời đi.

Hậu đường, lò than hồng cháy rực, vô cùng ấm áp.

Dù thế nào đi nữa thì trong hôm nay chắc cũng không đi được, Xuân Nương mang giỏ ra may vá, cùng mấy thị nữ tới thêu thùa ở xung quanh lò sưởi. Tiểu Kiều ngồi lệch sang một bên giường nhỏ ngẩn người. Bỗng nhiên có tiếng người gõ cửa, thì ra là dịch thừa mang hạt dẻ vừa mới nướng xong tới, mùi thơm nồng nàn xông vào mũi. Xuân Nương cho dịch thừa ít bạc lẻ rồi nhận lấy hạt dẻ. Tiểu Kiểu sai thị nữ lấy khăn gói một ít, mang đi đưa cho Chung bà bà đang ở gian phòng khác.

Qua một lúc sau, thị nữ quay về, bẩm Chung bà bà bảo không cần, nhờ mình gửi lời tạ ơn ý tốt của nữ quân.

Tiểu Kiều thấy bà không cần thì cũng không miễn cường, nàng chia nó cho mấy thị nữ kia, nhóm thị nữ vui mừng, ngồi vây quanh bếp sưởi, vừa cắn hạt dẻ vừa thảnh thơi tán gẫu.

Xuân Nương cũng không thêu thùa nữa, bà rửa sạch tay, ngồi cạnh Tiểu Kiều bóc hạt dẻ cho nàng, bà nói, Chung bà bà này đúng là khó làm thân, một hạ nhân đã như thế, không biết vị Từ phu nhân bên kia sẽ thế nào? Mẹ chồng nữ quân thì sao đây?

Bà đút vào miệng Tiểu Kiều một hạt dẻ vàng óng vừa mới bóc rồi lại tự thở dài.

Tiểu Kiều thấy bà cứ lo lắng thay mình thì cũng lấy một hạt dẻ lột sẵn, nhét vào miệng bà, cười nói: “Chẳng lẽ bên kia còn có người sẽ ăn tươi nuốt sống ta được sao? Xuân Nương sầu cái gì kia chứ? Ăn hạt dẻ đi!”

“Cháy rồi!”

Đúng lúc này bên ngoài thình lình truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, có người cao giọng hô to.

Xuân Nương kinh hãi, vội vàng đứng dậy đẩy cửa chạy ra ngoài xem thử. Bà thấy một căn phòng sáng rực bốc hỏa nằm trong góc cách phòng này mấy căn, ngọn lửa và khói đặc đang bốc từ trong ra cửa sổ, nhìn như cháy lan từ đó. Chung bà bà sát vách cũng nghe tiếng chạy ra.Tên dịch thừa hốt ha hốt hoảng chạy tới, một bên vừa sai người dập lửa, một bên quay sang nhận tội với Tiểu Kiều, nói rằng đó là gian nhà kho, cũng không biết tại sao lại tự nhiên phát hỏa, xem ra thế lửa cháy rất to, chỉ sợ sẽ cháy tới chỗ này, đành phải mời nữ quân tới phòng ở tiền đường tránh tạm.

Xuân Nương chạy vội trở lại phòng, giúp Tiểu Kiều cầm áo choàng bước ra. Chung bà bà dẫn theo thị nữ quay về phòng thu dọn một ít đồ nữ trang, sau đó cũng bước ra, cả đoàn người Tiểu Kiều cùng tiến đến tiền đường.

Mọi người trong dịch đình đã đi theo Ngụy Lương tới thông đường, không đủ người dập lửa, dịch thừa lại vội vàng chạy về, năn nỉ mượn hai tùy tùng đi phụ mình chữa cháy, bị Chung bà bà nhất mực chối từ, bà nói:”Ai có việc nấy. Hai người họ cũng có nhiệm vụ quan trọng của riêng mình, đó là bảo vệ nữ quân…”

Bà vừa dứt lời, thì vang “Ầm” một tiếng, cánh cổng phía sau bỗng có người xô đổ, mấy người nhìn như thương lữ tay cầm đao xông vào, không nói lời nào đánh thẳng hướng về của Tiểu Kiều.

“Bảo vệ nữ quân”.

Chung bà bà phản ứng cực nhanh, bà hét to một tiếng, mình cũng nhanh chóng lao tới trước Tiểu Kiều, che nàng ở phía sau.

Xuân Nương cũng phản ứng lại, chạy tới bên Tiểu Kiều.

Hai tùy tùng nọ ngày thường tập luyện chăm chỉ, mặc dù lấy ít địch nhiều cũng không hề do dự, thấy thế họ lập tức rút đao, song song nhanh chóng đứng chắn ở hai đầu, cùng đối phương giao đấu.

“Là ai? Dám động tới gia quyến của Yên hầu U châu?”

Chung bà bà lớn tiếng thét hỏi.

Đúng lúc này phía ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa đạp gió dồn dập, dường như chỉ ngay trong chớp mắt, một con ngựa trắng xông vào cửa, nam tử ngồi trên lưng cũng lập tức xuất hiện, đầu đội nón, thân khoác áo mưa, vàng nón kéo thấp không thấy rõ mặt người, nhưng dựa theo hình dáng thì đó hẳn là một nam tử. Hắn cưới ngựa trắng tình, sau khi phi ngựa vào, không dừng lại một giây, cuốn theo luồng gió tuyết lạnh căm, xông tới chỗ Tiểu Kiều. Hộ vệ ngăn không được thế ngựa hung hăng đó, chỉ có thể né hẳn sang hai bên, con ngựa trắng đảo mắt đã đến bên Tiểu Kiều, hất Chung bà bà và Xuân Nương phía trước, theo tiếng thét chói tai của thị nữ, Tiều Kiều đã bị nam tử cúi người xốc lên lưng ngựa, sau đó kỵ sĩ giá một tiếng, con ngựa trắng quay đầu mang hai người chạy ra khỏi đại môn. Những người cải trang làm thương nhân ban đầu cũng rít gào một tiếng, nháy mắt đã lui sạch sành sanh.

Toàn bộ sự việc xảy ra quá đột ngột, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cùng lắm chỉ ngắn ngủi chục giây.

Chung bà bà và Xuân Nương bị ngựa húc ai cũng bị bầm tím cả, các bà không để ý đau đớn bò dậy từ dưới đất bò chạy đuổi theo tới cửa, con ngựa trắng đã chạy được nửa dặm, biến thành một điểm màu trắng tinh trong tuyết, cứ thế biết mất giữa màn tuyết mịt mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện