Khốn Tại Võng Trung Ương
Chương 11
Lý Tư Phàm cẩn thận đi xuyên qua gian vật liệu thép của khu nhà xưởng bị bỏ hoang, trong đầu lại không ngừng hiện lên biểu tình kinh ngạc vừa rồi của Trùng Tử. Một loại khoái cảm vô danh giống như bọt khí cuồn cuộn mà bốc lên.
Cái cảm giác mặc sức mà khi dễ kẻ bất lực kia sao lại hay như vậy chứ ! Lý Tư Phàm cân nhắc sau khi chạy đi có cứu y hay không. Cứ như vậy để cho đám lưu manh kia chặt ra thì thật đáng tiếc, nếu cứu ra phỏng chừng còn có thể tạm chơi đùa một chút.
Vừa chạy vừa nghĩ, cửa lớn đã rõ ràng xuất hiện ở trước mắt. Lý Tư Phàm không thể đi cửa chính, đang muốn nhảy qua một bức tường thấp bên cạnh, bỗng nhiên một chiếcLand Rover màu đen đỗ ở ngoài cửa chợt đập vào tầm mắt.
Lý Tư Phàm dừng chân lại, vô số ý niệm trong đầu bị lay động.
Cuối cùng hắn quyết định quay trở về, nhưng cũng không đi được hai bước, dưới chân đột nhiên một trận đau nhức. Giữa bụi cỏ cư nhiên lại có một bẫy thú bằng sắt. Bình thường công nhân của các nhà máy vùng ngoại thành đều thích dùng cách này bẫy chó hoang, cho dù bẫy phải chó nhà cũng đem thịt ăn như vậy chết không đối chứng.
Hôm nay cái bẫy này sập xem như nhận được món hời lớn rồi, đem cái đùi trắng nõn của Tiểu Lý kẹp vừa vặn. May mắn cái bẫy không phải chuyên biệt để bẫy thú, bằng không lúc ấy chân nhất định bị cắt thành hai khúc. Dù là như vậy nhưng máu đỏ tươi đã ồ ồ chảy ra.
Đau kinh khủng, Lý Tư Phàm dứt khoát cứ thế kêu to lên, rất nhanh liền đem bọn bắt cóc thu hút lại đây.
Cái tên mặt thẹo kia vừa nhìn liền hùng hùng hổ hổ đi qua đem bẫy thú mở ra, sau đó vặn cánh tay hắn kéo hắn trở về phòng nhốt.
Mở cửa phòng ra liền thấy Trùng Tử đã khóc đến độ sắp thành Mạnh Giang Nữ (*) rồi, vừa thấy Lý Tư Phàm máu chảy đầm đìa lập tức trợn tròn hai mắt sưng húp.
(*) Mạnh Giang Nữ : bên TQ có truyền thuyết về Nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, nhưng ở đây Cuồng tỷ chơi chữ, chữ “ Giang” này nghĩa là chỉ sông Trường Giang, ý tỷ ấy là Trùng Trùng khóc lóc thảm thiết, lệ nhiều như nước sông Trường Giang =)))))
“Đại ca, anh coi! Thằng nhãi này đem cửa sổ dỡ xuống này.”
“Thao con mẹ nó! Thực không phải là đèn cạn dầu, cho nó vào phòng không có cửa sổ đi!”
Vì thế thầy trò hai người bị chuyển qua một gian phòng nhỏ có một cái giường đơn. Bọn bắt cóc đem dây thừng của Trùng Tử cởi bỏ, sau đó đưa cho y một lọ thuốc trắng cùng một gói băng gạc có chút bẩn.
“Mày đi đem chân nó băng bó đi! Đừng để cho nó chết!“
Mà trên tay Lý Tư Phàm thì lại đeo một cái còng tay chế tạo bằng thép, yếu ớt nằm ở trên giường gỗ.
Chờ sau khi cửa khóa, Trùng Tử giận dữ cười ngược lại: “Tiểu tử thối nhà ngươi cũng có ngày hôm nay? Xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Nói xong dùng chân đá Lý Tư Phàm.
Lí Tiểu Hắc ngay cả khí lực trốn tránh cũng không có, nằm thẳng đờ ở đó để cho người kia đá, lông mi một chút lại nhíu.
Diện mạo của con người thực rất trọng yếu!
Ngươi ngẫm lại xem, một thằng nhỏ mi thanh mục tú như vậy cả người đẫm huyết mà để cho người ta luyện sức chân, hình ảnh này thật sự được gọi là bi thảm trần gian!
Trùng Tử đá hai cái cả người liền không được tự nhiên, y cân nhắc một chút: Đứa nhỏ nhà người ta đâu có lỗi với ngươi, thời khắc mấu chốt, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Chính mình cư nhiên liền vì điều này mà bắt nạt một thằng nhỏ bị thương, thực cảm thấy bản thân có điểm không bằng cầm thú.
Vì thế thở dài, đi ra phía trước. Đem quần thằng nhỏ cởi bỏ, chỉ thấy trên miệng vết thương thịt tươi cũng đều lòi ra rồi. Trùng Tử bị hoảng sợ, vội vàng đem lọ thuốc mở ra bôi lên trên.
Thằng nhỏ bị chạm một cái giật mình, giãy giụa muốn né tránh, Trùng Tử vội vàng đè hắn lại.
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, nếu không cầm máu, cái mạng nhỏ của trò sẽ đi đời.”
Tiểu tử bắt đầu ứa nước mắt, Trùng Tử vừa nghĩ giáo dục tại hiện trường thật khó khăn, vì thế nhỏ nhẹ ôn nhu mà an ủi nói, về sau làm việc tốt nhiều hơn, ít làm chuyện xấu đi. Trò xem trò vừa bỏ lại thầy giáo, liền bị bẫy kẹp què chân. Nếu thương thiên hại lí (*), phỏng chừng ra khỏi nhà liền giẫm phải bom nguyên tử……
(*) thương thiên hại lí : làm việc ác, tàn nhẫn, mất nhân tính
Tiểu Lý kia cũng không biết là vì những lời lầu bầu hay là vì đau, hai mắt luôn trợn tròn nhân từ.
Thật không dễ dàng, khi bài giáo dục của thầy Tùng dừng lại, thuốc cũng đều được bôi lên, miệng vết thương dùng băng gạc tinh tế quấn lại.
Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều khuôn mặt Lý Tư Phàm càng thêm trắng, trên người còn rùng mình. Trùng Tử vội vàng cởi quần áo ra khoác ở trên người hắn, sau đó ôm thằng nhỏ vào trong ngực.
Tiểu Lý yếu mềm giống nhưcuộn bông vải, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán tại áo ba lỗ bám đầy vết bẩn của y.
Trùng Tử nhìn thấy thương xót, vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Lý nghĩ: Mẹ trò nhanh chóng đưa tiền đi! Bằng không chuộc lại cũng là một đứa nhỏ đã chết thôi.
Giằng co một ngày, mí mắt Trùng Tử càng ngày càng nặng trĩu. Liền cứ như vậy ôm thằng nhỏ ngủ thiếp đi.
Cho nên y không phát hiện, Lý Tư Phàm đột nhiên mở mắt ra, tinh quang ánh lên trong mắt.
Khuôn mặt đang ngủ gần trong gang tấc không chút nào phòng vệ, ngũ quan bình thường, khóe miệng hơi hơi rũ lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Người giống như vậy đầy đường lớn vơ đại là có, cầm súng bắn phá “xịch xịch–” cũng không xong, đã định trước tầm thường không có chí tiến thủ, nhân sinh lặp đi lặp lại giống như con sâu cái kiến — cùng nhân sinh của Lý Tư Phàm hắn hoàn toàn bất đồng.
Lý Tư Phàm nhếch miệng nhìn nhìn, nhịn không được mắng câu: “Đồ ngốc!“
Sau đó cẩn thận ở khóe miệng Trùng Tử in xuống nụ hôn nhẹ nhàng……
Cái cảm giác mặc sức mà khi dễ kẻ bất lực kia sao lại hay như vậy chứ ! Lý Tư Phàm cân nhắc sau khi chạy đi có cứu y hay không. Cứ như vậy để cho đám lưu manh kia chặt ra thì thật đáng tiếc, nếu cứu ra phỏng chừng còn có thể tạm chơi đùa một chút.
Vừa chạy vừa nghĩ, cửa lớn đã rõ ràng xuất hiện ở trước mắt. Lý Tư Phàm không thể đi cửa chính, đang muốn nhảy qua một bức tường thấp bên cạnh, bỗng nhiên một chiếcLand Rover màu đen đỗ ở ngoài cửa chợt đập vào tầm mắt.
Lý Tư Phàm dừng chân lại, vô số ý niệm trong đầu bị lay động.
Cuối cùng hắn quyết định quay trở về, nhưng cũng không đi được hai bước, dưới chân đột nhiên một trận đau nhức. Giữa bụi cỏ cư nhiên lại có một bẫy thú bằng sắt. Bình thường công nhân của các nhà máy vùng ngoại thành đều thích dùng cách này bẫy chó hoang, cho dù bẫy phải chó nhà cũng đem thịt ăn như vậy chết không đối chứng.
Hôm nay cái bẫy này sập xem như nhận được món hời lớn rồi, đem cái đùi trắng nõn của Tiểu Lý kẹp vừa vặn. May mắn cái bẫy không phải chuyên biệt để bẫy thú, bằng không lúc ấy chân nhất định bị cắt thành hai khúc. Dù là như vậy nhưng máu đỏ tươi đã ồ ồ chảy ra.
Đau kinh khủng, Lý Tư Phàm dứt khoát cứ thế kêu to lên, rất nhanh liền đem bọn bắt cóc thu hút lại đây.
Cái tên mặt thẹo kia vừa nhìn liền hùng hùng hổ hổ đi qua đem bẫy thú mở ra, sau đó vặn cánh tay hắn kéo hắn trở về phòng nhốt.
Mở cửa phòng ra liền thấy Trùng Tử đã khóc đến độ sắp thành Mạnh Giang Nữ (*) rồi, vừa thấy Lý Tư Phàm máu chảy đầm đìa lập tức trợn tròn hai mắt sưng húp.
(*) Mạnh Giang Nữ : bên TQ có truyền thuyết về Nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, nhưng ở đây Cuồng tỷ chơi chữ, chữ “ Giang” này nghĩa là chỉ sông Trường Giang, ý tỷ ấy là Trùng Trùng khóc lóc thảm thiết, lệ nhiều như nước sông Trường Giang =)))))
“Đại ca, anh coi! Thằng nhãi này đem cửa sổ dỡ xuống này.”
“Thao con mẹ nó! Thực không phải là đèn cạn dầu, cho nó vào phòng không có cửa sổ đi!”
Vì thế thầy trò hai người bị chuyển qua một gian phòng nhỏ có một cái giường đơn. Bọn bắt cóc đem dây thừng của Trùng Tử cởi bỏ, sau đó đưa cho y một lọ thuốc trắng cùng một gói băng gạc có chút bẩn.
“Mày đi đem chân nó băng bó đi! Đừng để cho nó chết!“
Mà trên tay Lý Tư Phàm thì lại đeo một cái còng tay chế tạo bằng thép, yếu ớt nằm ở trên giường gỗ.
Chờ sau khi cửa khóa, Trùng Tử giận dữ cười ngược lại: “Tiểu tử thối nhà ngươi cũng có ngày hôm nay? Xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Nói xong dùng chân đá Lý Tư Phàm.
Lí Tiểu Hắc ngay cả khí lực trốn tránh cũng không có, nằm thẳng đờ ở đó để cho người kia đá, lông mi một chút lại nhíu.
Diện mạo của con người thực rất trọng yếu!
Ngươi ngẫm lại xem, một thằng nhỏ mi thanh mục tú như vậy cả người đẫm huyết mà để cho người ta luyện sức chân, hình ảnh này thật sự được gọi là bi thảm trần gian!
Trùng Tử đá hai cái cả người liền không được tự nhiên, y cân nhắc một chút: Đứa nhỏ nhà người ta đâu có lỗi với ngươi, thời khắc mấu chốt, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Chính mình cư nhiên liền vì điều này mà bắt nạt một thằng nhỏ bị thương, thực cảm thấy bản thân có điểm không bằng cầm thú.
Vì thế thở dài, đi ra phía trước. Đem quần thằng nhỏ cởi bỏ, chỉ thấy trên miệng vết thương thịt tươi cũng đều lòi ra rồi. Trùng Tử bị hoảng sợ, vội vàng đem lọ thuốc mở ra bôi lên trên.
Thằng nhỏ bị chạm một cái giật mình, giãy giụa muốn né tránh, Trùng Tử vội vàng đè hắn lại.
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, nếu không cầm máu, cái mạng nhỏ của trò sẽ đi đời.”
Tiểu tử bắt đầu ứa nước mắt, Trùng Tử vừa nghĩ giáo dục tại hiện trường thật khó khăn, vì thế nhỏ nhẹ ôn nhu mà an ủi nói, về sau làm việc tốt nhiều hơn, ít làm chuyện xấu đi. Trò xem trò vừa bỏ lại thầy giáo, liền bị bẫy kẹp què chân. Nếu thương thiên hại lí (*), phỏng chừng ra khỏi nhà liền giẫm phải bom nguyên tử……
(*) thương thiên hại lí : làm việc ác, tàn nhẫn, mất nhân tính
Tiểu Lý kia cũng không biết là vì những lời lầu bầu hay là vì đau, hai mắt luôn trợn tròn nhân từ.
Thật không dễ dàng, khi bài giáo dục của thầy Tùng dừng lại, thuốc cũng đều được bôi lên, miệng vết thương dùng băng gạc tinh tế quấn lại.
Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều khuôn mặt Lý Tư Phàm càng thêm trắng, trên người còn rùng mình. Trùng Tử vội vàng cởi quần áo ra khoác ở trên người hắn, sau đó ôm thằng nhỏ vào trong ngực.
Tiểu Lý yếu mềm giống nhưcuộn bông vải, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán tại áo ba lỗ bám đầy vết bẩn của y.
Trùng Tử nhìn thấy thương xót, vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Lý nghĩ: Mẹ trò nhanh chóng đưa tiền đi! Bằng không chuộc lại cũng là một đứa nhỏ đã chết thôi.
Giằng co một ngày, mí mắt Trùng Tử càng ngày càng nặng trĩu. Liền cứ như vậy ôm thằng nhỏ ngủ thiếp đi.
Cho nên y không phát hiện, Lý Tư Phàm đột nhiên mở mắt ra, tinh quang ánh lên trong mắt.
Khuôn mặt đang ngủ gần trong gang tấc không chút nào phòng vệ, ngũ quan bình thường, khóe miệng hơi hơi rũ lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Người giống như vậy đầy đường lớn vơ đại là có, cầm súng bắn phá “xịch xịch–” cũng không xong, đã định trước tầm thường không có chí tiến thủ, nhân sinh lặp đi lặp lại giống như con sâu cái kiến — cùng nhân sinh của Lý Tư Phàm hắn hoàn toàn bất đồng.
Lý Tư Phàm nhếch miệng nhìn nhìn, nhịn không được mắng câu: “Đồ ngốc!“
Sau đó cẩn thận ở khóe miệng Trùng Tử in xuống nụ hôn nhẹ nhàng……
Bình luận truyện