Khốn Tại Võng Trung Ương
Chương 4
Mắt sưng phù chua xót kinh khủng, nhân cơ hội con khám bệnh liền đến bác sĩ xem một chút.
Dù sao thói đời này có ăn cơm chùa, uống rượu chùa liền có khám bệnh chùa.
Bác sĩ không so đo loại hành vi khám bệnh không trả tiền này của y, chỉ tận tụy nói với y: “Tôi là khoa nội, anh tốt hơn là đi khoa mắt khám xem đi!”
Trùng Tử có thể tiêu tiền kia sao! Tự mình tùy tiện mua chút thuốc mỡ mắt cùng thuốc kháng sinh. Thật vất vả chờ mắt tiêu sưng, nhìn đồ vật lại trở nên có chút mơ hồ. Đến hiệu kính mắt kiểm tra thị lực, một con mắt biến thành 400 độ (?), không có cách nào, lại thêm một bộ kính cận.
Lý Tư Phàm nhìn Trùng Tử đeo kính, khóe miệng nhếch lên, hừ một tiếng.
Trùng Tử càng thêm cẩn thận nói: “Cái kia…… Cả tiền thuốc men cùng kính mắt tổng cộng 3000 tệ.”
Tiểu Lý vừa chớp lông mi, Trùng Tử lập tức đổi giọng : “2000 tệ kỳ thật cũng đủ.”
“Thầy người này…… Là sắc bén hay là ngốc a!”
Trùng Tử cười gượng, này còn phải hỏi sao? Thiếu chút nữa bị người ta đánh thành người mù, cuối cùng muốn đòi chút tiền còn không được đòi một cách minh bạch. Làm người thực mẹ nó thất bại!
“Tôi đưa thầy 5000 tệ, thầy thay kính đi, vừa nhìn đã thấy ngán ngẩm.”
Nâng gọng kính màu đen, Trùng Tử nói: “Không cần, trong nhà thầy có chút việc, tháng sau không thể tới cùng trò học tập, hôm nay đến nói với trò một tiếng, nhanh chóng tìm người khác đi! Đỡ phải chậm trễ trò.”
Lý Tư Phàm cũng không nói, mí mắt hơi rũ xuống, lấy đầu ngón tay vuốt cổ mình. Làn da thằng nhỏ rất mềm, đến cả dấu đỏ kia, vài ngày cũng không tan.
Trùng Tử nhìn nửa bên cổ kia, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Đồ không thể ăn bậy, lời không được nói bậy, rõ ràng cái cổ càng không thể hôn bậy. Chính mình lúc ấy thật sự là bị quỷ ám!
Tiểu tử này ngay cả anh trai mình cũng nghĩ ra biện pháp để hãm hại, lúc này nói không chừng đang nghẹn ý nghĩ xấu nào đó!
“Thầy đã muốn vậy được lắm, ngàn vạn lần đừng hối hận.” Tiểu Lý vừa lạnh lùng cười liền không thèm phản ứng y nữa.
Hối hận cái gì? Trùng Tử ôm tiền lương cùng tiền thuốc men 7000 tệ vô cùng cao hứng trở về nhà.
Lúc về nhà vừa đúng 8 giờ, lão bà tham gia tụ hội bạn học trở về, con để ở nhà mẹ vợ. Trong phòng hiếm thấy được an tĩnh.
Đình Đình nằm ở trên giường dường như đang ngủ. Mà khi Trùng Tử rửa mặt xong cũng nằm xuống, phát hiện bả vai của cô đang run rẩy.
“Làm sao vậy?” Trùng Tử khẩn trương hỏi.
Đình Đình cũng không nói gì, thanh âm thút tha thút thít lớn hơn nữa. Phụ nữ có đôi khi cứ như vậy, ngươi càng đuổi theo hỏi nàng, nàng lại càng không phản ứng lại ngươi.
Trùng Tử đành phải lấy khăn tay đến gấp đôi cẩn thận phục vụ.
Nhìn người đàn ông trước mắt bộ dạng khúm núm nhu nhược, nước mắt Đình Đình càng thêm mãnh liệt dâng trào.
Mọi người đều nói tụ hội bạn học chính là cơ hội tốt để nảy sinh nam nữ gian tình cùng gây ra tâm lý căm phẫn vì sự bất công, lời này quả nhiên không sai.
Hiện tại tâm lý Đình Đình là căm phẫn nghiêm trọng.
Hôm nay tụ hội bạn học, phái nữ có một nửa là lái xe đi. Chỉ một mình mình đạp xe đạp, đầu tóc vốn tỉ mỉ chải chuốt bị gió thổi tạt giống như cái giỏ. Đến tiệc rượu, sau khi hàn huyên bày tỏ một chút nỗi ưu sầu xa cách bạn học, thì chính là một hồi rung động lòng người về chồng, phòng ở, xe, con cái.. tổng tấn công.
Một vòng xuống dưới, Đình Đình thua đến mặt xám mày tro, thương tích đầy mình, ngọc nữ tinh khiết thời đi học hoàn toàn bị giảm giá trị.
Ăn bữa cơm này, uất ức nghẹn cổ.
Về đến nhà liền nằm trên giường không dậy nổi, suy xét nhiều lần mình sao lại một bước lưu lạc đến tình cảnh này. Nghĩ đến nước mắt đầy mặt.
Trùng Tử lúc này coi như đụng vào nòng súng.
Lão bà khóc đủ, liền bắt đầu chỉ vào mũi quở trách y là làm sao lại không chịu hăng hái tranh giành. Trùng Tử ngoan ngoãn nghe, muốn gia đình hòa thuận, cũng cần chút tinh thần bạo dạn làm ra vẻ đáng thương.
Sau khi sóng gió gia đình kết thúc, Trùng Tử đi làm.
Trong khoảng thời gian này ở nhà Lý Tư Phàm, mỗi ngày giấc ngủ không đủ, ngày hôm qua vợ lại làm ầm ĩ một đêm, lo nghĩ đến xuất hiện vành mắt đen cùng quầng thâm. Vừa tới trường học đã bị lãnh đạo nhà trường kêu vào văn phòng.
“Thầy Tùng, hợp đồng lúc trước thầy tới trường chúng ta, thầy còn nhớ rõ chứ?”
“Thời gian quá dài, có chút đã quên.”
Trong lòng Trùng Tử bắt đầu gõ trống, bình thường mà lãnh đạo lấy câu nghi vấn để mở đầu vậy tuyệt đối là có hàm ý khác, lành ít dữ nhiều.
Lãnh đạo tính tình rất tốt, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ : “Vậy tôi lập lại một lần, nhân viên của trường học chúng ta tuyệt đối không được phép kiêm chức, bên ngoài tự mình giảng dạy, nhất là nhân viên quản lý.”
Thân mình Trùng Tử trở nên cứng ngắc, bỗng nhiên nhớ tới câu “Thầy đã muốn vậy được lắm, ngàn vạn lần đừng hối hận”. Kế tiếp chính là lãnh đạo tuyên bố tội trạng, đè ép không cho Trùng Tử cơ hội phản bác lại.
“Xét thấy tình huống đặc thù trong nhà thầy, lãnh đạo nhà trường chúng ta quyết định không bắt bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng thầy phải lập tức tạm rời cương vị công tác……”
Những lời kế tiếp của lãnh đạo, thầy Tùng áp chế không nghe vào. Thằng nhãi con xấu xa chèn ép người thế này nha!
Từ văn phòng đi ra, Trùng Tử nổi giận đùng đùng ngồi xe bus đi tìm Lý Tư Phàm.
Vừa đúng giữa trưa, trường học nghỉ trưa, Tiểu Lý thiếu gia không dùng cơm ở căn tin trường học. Trùng Tử chờ ở bên cạnh xe con của Lý gia, chỉ chốc lát liền ngăn chặn bạn học Lý.
Trùng Tử trợn hai hàng lông mày, vén tay áo, giống con gà chọi nhìn chằm chằm hắn.
Tượng đất còn có ba phần nóng tính nha! Nếu đã không ở dưới mái hiên của người ta (*) , hiển nhiên không cần chịu đựng cái thằng khốn kia .
(*) ở dưới mái hiên của người ta : buộc phải nhẫn nại chịu đựng một người nào đó, xuất phát từ câu “người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”.
“Trò lại đây cho tôi!”
Tiểu Lý kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới Trùng Tử dám dùng câu mệnh lệnh nói với hắn.
“Thằng nhỏ hư hỏng giống như trò thật sự là chưa từng gặp qua! Tôi chân trước mới vừa đi, trò sau lưng liền đâm thọc, cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi sao.”
Trùng Tử càng nói càng dũng cảm: “Đầu tiên là vu oan anh trai d*m loạn trò, kế tiếp liền hạ độc thủ với thầy giáo mình! Nói cho trò biết, trò còn muốn hư hỏng như vậy nữa, sớm hay muộn ngay cả mẹ trò cũng không muốn nhìn thấy trò!”
Tiểu Lý lẳng lặng nghe, trong đôi mắt to ngập nước có cảm xúc gì đó quay cuồng.
Bên cạnh có mấy người là bạn học của Tiểu Lý, thấy Trùng Tử giống như người đàn bà chanh chua mắng đứa nhỏ, đều ở kia chỉ trỏ về phía Lý Tư Phàm nhỏ giọng bàn luận.
Lúc này, lái xe của Lý gia đi tới , vốn Trùng Tử muốn giơ nắm tay hù dọa thằng nhỏ, nhưng nhìn một cái thấy thể trạng của lái xe quá mức cường tráng, vì thế quyết định tốt hơn là thu lại.
Thầy Tùng hãnh diện trở lại trường học, chuẩn bị một thùng giấy thu thập đồ đạc của mình. Tiểu Mỹ vụng trộm sáp lại đây, nhỏ giọng cùng y nói lời từ biệt.
Nói thật lòng, Tiểu Mỹ rất luyến tiếc y. Thật là người tốt a, thường xuyên giúp cô trực ca đêm này nọ.
“Tùng ca, anh cũng đừng buồn, đến nơi nào tìm công tác không thấy so với nơi này tốt hơn. Vương hiệu trưởng cái thứ gì vậy a! Vì cái cương vị như vậy còn đối với anh ngáng chân……”
“Cái gì?” Trùng Tử mạnh ngẩng đầu.
“Anh không biết sao? Cô cháu ngoại của Vương hiệu trưởng đến ứng tuyển, nhưng trường học không còn chỗ trống, bà ta liền suy xét đến trên người anh .”
“Nhưng…… Bà ta như thế nào biết chuyện tôi kiêm chức a?”
“Còn nói nữa! Anh đã quên, có một lần anh ở trong phòng học gọi điện thoại cho vợ, phòng học kia không cách âm, cách vách đang mở hội nghị phân hiệu trưởng. Bí mật ấy của anh còn kém lấy cái loa đi tuyên truyền. Hiệu trưởng người ta lại không có việc gì lôi kéo làm quen lái xe của Lý gia, sớm mò ra sạch ngọn nguồn của anh!”
Đầu thầy Tùng Thông ong ong , trong đầu một lần một lần quay về tình cảnh mắng bạn học Tiểu Lý. Cuối cùng hình ảnh dừng lại trên hai con mắt tối đen như mực, lông mi mềm mại mắt to rõ ràng tràn đầy ủy khuất.
Trùng Tử dằn lại không tự vả hai cái vào miệng mình.
Xong rồi! Cứ như vậy bỗng khiến tâm lý đứa nhỏ tạo thành thật nhiều bóng ma a!
Tiểu Mỹ nhìn Trùng Tử mặt giống như Transformers nhích tới nhích lui, càng thêm cẩn thận nói: “Tùng ca, anh ngàn vạn lần đừng kích động, nếu thật muốn tìm hiệu trưởng tính sổ, cũng đừng nói là em nói !”
Trùng Tử cười khổ một tiếng, còn tính sổ sao? Món nợ thối nát này tính như thế nào a?
Dù sao thói đời này có ăn cơm chùa, uống rượu chùa liền có khám bệnh chùa.
Bác sĩ không so đo loại hành vi khám bệnh không trả tiền này của y, chỉ tận tụy nói với y: “Tôi là khoa nội, anh tốt hơn là đi khoa mắt khám xem đi!”
Trùng Tử có thể tiêu tiền kia sao! Tự mình tùy tiện mua chút thuốc mỡ mắt cùng thuốc kháng sinh. Thật vất vả chờ mắt tiêu sưng, nhìn đồ vật lại trở nên có chút mơ hồ. Đến hiệu kính mắt kiểm tra thị lực, một con mắt biến thành 400 độ (?), không có cách nào, lại thêm một bộ kính cận.
Lý Tư Phàm nhìn Trùng Tử đeo kính, khóe miệng nhếch lên, hừ một tiếng.
Trùng Tử càng thêm cẩn thận nói: “Cái kia…… Cả tiền thuốc men cùng kính mắt tổng cộng 3000 tệ.”
Tiểu Lý vừa chớp lông mi, Trùng Tử lập tức đổi giọng : “2000 tệ kỳ thật cũng đủ.”
“Thầy người này…… Là sắc bén hay là ngốc a!”
Trùng Tử cười gượng, này còn phải hỏi sao? Thiếu chút nữa bị người ta đánh thành người mù, cuối cùng muốn đòi chút tiền còn không được đòi một cách minh bạch. Làm người thực mẹ nó thất bại!
“Tôi đưa thầy 5000 tệ, thầy thay kính đi, vừa nhìn đã thấy ngán ngẩm.”
Nâng gọng kính màu đen, Trùng Tử nói: “Không cần, trong nhà thầy có chút việc, tháng sau không thể tới cùng trò học tập, hôm nay đến nói với trò một tiếng, nhanh chóng tìm người khác đi! Đỡ phải chậm trễ trò.”
Lý Tư Phàm cũng không nói, mí mắt hơi rũ xuống, lấy đầu ngón tay vuốt cổ mình. Làn da thằng nhỏ rất mềm, đến cả dấu đỏ kia, vài ngày cũng không tan.
Trùng Tử nhìn nửa bên cổ kia, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Đồ không thể ăn bậy, lời không được nói bậy, rõ ràng cái cổ càng không thể hôn bậy. Chính mình lúc ấy thật sự là bị quỷ ám!
Tiểu tử này ngay cả anh trai mình cũng nghĩ ra biện pháp để hãm hại, lúc này nói không chừng đang nghẹn ý nghĩ xấu nào đó!
“Thầy đã muốn vậy được lắm, ngàn vạn lần đừng hối hận.” Tiểu Lý vừa lạnh lùng cười liền không thèm phản ứng y nữa.
Hối hận cái gì? Trùng Tử ôm tiền lương cùng tiền thuốc men 7000 tệ vô cùng cao hứng trở về nhà.
Lúc về nhà vừa đúng 8 giờ, lão bà tham gia tụ hội bạn học trở về, con để ở nhà mẹ vợ. Trong phòng hiếm thấy được an tĩnh.
Đình Đình nằm ở trên giường dường như đang ngủ. Mà khi Trùng Tử rửa mặt xong cũng nằm xuống, phát hiện bả vai của cô đang run rẩy.
“Làm sao vậy?” Trùng Tử khẩn trương hỏi.
Đình Đình cũng không nói gì, thanh âm thút tha thút thít lớn hơn nữa. Phụ nữ có đôi khi cứ như vậy, ngươi càng đuổi theo hỏi nàng, nàng lại càng không phản ứng lại ngươi.
Trùng Tử đành phải lấy khăn tay đến gấp đôi cẩn thận phục vụ.
Nhìn người đàn ông trước mắt bộ dạng khúm núm nhu nhược, nước mắt Đình Đình càng thêm mãnh liệt dâng trào.
Mọi người đều nói tụ hội bạn học chính là cơ hội tốt để nảy sinh nam nữ gian tình cùng gây ra tâm lý căm phẫn vì sự bất công, lời này quả nhiên không sai.
Hiện tại tâm lý Đình Đình là căm phẫn nghiêm trọng.
Hôm nay tụ hội bạn học, phái nữ có một nửa là lái xe đi. Chỉ một mình mình đạp xe đạp, đầu tóc vốn tỉ mỉ chải chuốt bị gió thổi tạt giống như cái giỏ. Đến tiệc rượu, sau khi hàn huyên bày tỏ một chút nỗi ưu sầu xa cách bạn học, thì chính là một hồi rung động lòng người về chồng, phòng ở, xe, con cái.. tổng tấn công.
Một vòng xuống dưới, Đình Đình thua đến mặt xám mày tro, thương tích đầy mình, ngọc nữ tinh khiết thời đi học hoàn toàn bị giảm giá trị.
Ăn bữa cơm này, uất ức nghẹn cổ.
Về đến nhà liền nằm trên giường không dậy nổi, suy xét nhiều lần mình sao lại một bước lưu lạc đến tình cảnh này. Nghĩ đến nước mắt đầy mặt.
Trùng Tử lúc này coi như đụng vào nòng súng.
Lão bà khóc đủ, liền bắt đầu chỉ vào mũi quở trách y là làm sao lại không chịu hăng hái tranh giành. Trùng Tử ngoan ngoãn nghe, muốn gia đình hòa thuận, cũng cần chút tinh thần bạo dạn làm ra vẻ đáng thương.
Sau khi sóng gió gia đình kết thúc, Trùng Tử đi làm.
Trong khoảng thời gian này ở nhà Lý Tư Phàm, mỗi ngày giấc ngủ không đủ, ngày hôm qua vợ lại làm ầm ĩ một đêm, lo nghĩ đến xuất hiện vành mắt đen cùng quầng thâm. Vừa tới trường học đã bị lãnh đạo nhà trường kêu vào văn phòng.
“Thầy Tùng, hợp đồng lúc trước thầy tới trường chúng ta, thầy còn nhớ rõ chứ?”
“Thời gian quá dài, có chút đã quên.”
Trong lòng Trùng Tử bắt đầu gõ trống, bình thường mà lãnh đạo lấy câu nghi vấn để mở đầu vậy tuyệt đối là có hàm ý khác, lành ít dữ nhiều.
Lãnh đạo tính tình rất tốt, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ : “Vậy tôi lập lại một lần, nhân viên của trường học chúng ta tuyệt đối không được phép kiêm chức, bên ngoài tự mình giảng dạy, nhất là nhân viên quản lý.”
Thân mình Trùng Tử trở nên cứng ngắc, bỗng nhiên nhớ tới câu “Thầy đã muốn vậy được lắm, ngàn vạn lần đừng hối hận”. Kế tiếp chính là lãnh đạo tuyên bố tội trạng, đè ép không cho Trùng Tử cơ hội phản bác lại.
“Xét thấy tình huống đặc thù trong nhà thầy, lãnh đạo nhà trường chúng ta quyết định không bắt bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng thầy phải lập tức tạm rời cương vị công tác……”
Những lời kế tiếp của lãnh đạo, thầy Tùng áp chế không nghe vào. Thằng nhãi con xấu xa chèn ép người thế này nha!
Từ văn phòng đi ra, Trùng Tử nổi giận đùng đùng ngồi xe bus đi tìm Lý Tư Phàm.
Vừa đúng giữa trưa, trường học nghỉ trưa, Tiểu Lý thiếu gia không dùng cơm ở căn tin trường học. Trùng Tử chờ ở bên cạnh xe con của Lý gia, chỉ chốc lát liền ngăn chặn bạn học Lý.
Trùng Tử trợn hai hàng lông mày, vén tay áo, giống con gà chọi nhìn chằm chằm hắn.
Tượng đất còn có ba phần nóng tính nha! Nếu đã không ở dưới mái hiên của người ta (*) , hiển nhiên không cần chịu đựng cái thằng khốn kia .
(*) ở dưới mái hiên của người ta : buộc phải nhẫn nại chịu đựng một người nào đó, xuất phát từ câu “người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”.
“Trò lại đây cho tôi!”
Tiểu Lý kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới Trùng Tử dám dùng câu mệnh lệnh nói với hắn.
“Thằng nhỏ hư hỏng giống như trò thật sự là chưa từng gặp qua! Tôi chân trước mới vừa đi, trò sau lưng liền đâm thọc, cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi sao.”
Trùng Tử càng nói càng dũng cảm: “Đầu tiên là vu oan anh trai d*m loạn trò, kế tiếp liền hạ độc thủ với thầy giáo mình! Nói cho trò biết, trò còn muốn hư hỏng như vậy nữa, sớm hay muộn ngay cả mẹ trò cũng không muốn nhìn thấy trò!”
Tiểu Lý lẳng lặng nghe, trong đôi mắt to ngập nước có cảm xúc gì đó quay cuồng.
Bên cạnh có mấy người là bạn học của Tiểu Lý, thấy Trùng Tử giống như người đàn bà chanh chua mắng đứa nhỏ, đều ở kia chỉ trỏ về phía Lý Tư Phàm nhỏ giọng bàn luận.
Lúc này, lái xe của Lý gia đi tới , vốn Trùng Tử muốn giơ nắm tay hù dọa thằng nhỏ, nhưng nhìn một cái thấy thể trạng của lái xe quá mức cường tráng, vì thế quyết định tốt hơn là thu lại.
Thầy Tùng hãnh diện trở lại trường học, chuẩn bị một thùng giấy thu thập đồ đạc của mình. Tiểu Mỹ vụng trộm sáp lại đây, nhỏ giọng cùng y nói lời từ biệt.
Nói thật lòng, Tiểu Mỹ rất luyến tiếc y. Thật là người tốt a, thường xuyên giúp cô trực ca đêm này nọ.
“Tùng ca, anh cũng đừng buồn, đến nơi nào tìm công tác không thấy so với nơi này tốt hơn. Vương hiệu trưởng cái thứ gì vậy a! Vì cái cương vị như vậy còn đối với anh ngáng chân……”
“Cái gì?” Trùng Tử mạnh ngẩng đầu.
“Anh không biết sao? Cô cháu ngoại của Vương hiệu trưởng đến ứng tuyển, nhưng trường học không còn chỗ trống, bà ta liền suy xét đến trên người anh .”
“Nhưng…… Bà ta như thế nào biết chuyện tôi kiêm chức a?”
“Còn nói nữa! Anh đã quên, có một lần anh ở trong phòng học gọi điện thoại cho vợ, phòng học kia không cách âm, cách vách đang mở hội nghị phân hiệu trưởng. Bí mật ấy của anh còn kém lấy cái loa đi tuyên truyền. Hiệu trưởng người ta lại không có việc gì lôi kéo làm quen lái xe của Lý gia, sớm mò ra sạch ngọn nguồn của anh!”
Đầu thầy Tùng Thông ong ong , trong đầu một lần một lần quay về tình cảnh mắng bạn học Tiểu Lý. Cuối cùng hình ảnh dừng lại trên hai con mắt tối đen như mực, lông mi mềm mại mắt to rõ ràng tràn đầy ủy khuất.
Trùng Tử dằn lại không tự vả hai cái vào miệng mình.
Xong rồi! Cứ như vậy bỗng khiến tâm lý đứa nhỏ tạo thành thật nhiều bóng ma a!
Tiểu Mỹ nhìn Trùng Tử mặt giống như Transformers nhích tới nhích lui, càng thêm cẩn thận nói: “Tùng ca, anh ngàn vạn lần đừng kích động, nếu thật muốn tìm hiệu trưởng tính sổ, cũng đừng nói là em nói !”
Trùng Tử cười khổ một tiếng, còn tính sổ sao? Món nợ thối nát này tính như thế nào a?
Bình luận truyện