Không Biết Sao Yêu Em
Chương 18
Editor: Mễ
Triệu Hoa mở cửa văn phòng, nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đứng bên cạnh bàn, cổ áo sơ mi trắng mở ra, tay áo xắn lên cổ tay, xương ngón tay rõ ràng gõ gõ lên mặt bàn, mà bên cạnh, trợ lý vẫn lật văn kiện báo cáo với anh.
Anh nghiêng mặt, chuyên tâm nghe trợ lý báo cáo, thỉnh thoảng nói hai câu, giọng nói trầm thấp.
Triệu Hoa nhìn anh đến thất thần hai giây, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn, cô kết hôn đã hai năm, con trai năm nay một tuổi rồi, bây giờ trước mặt Liêu Thành Xuyên cô không có hy vọng, cũng không nên có hy vọng.
Nhưng thi thoảng vì anh mà mất hồn, cũng rất bình thường.
Trợ lý vẫn đang báo cáo với Liêu Thành Xuyên, Triêu Hoa không làm phiền, lẳng lặng quan sát trợ lý.
Ngừoi trợ lý này mới đến, đi làm chưa được một tháng, mới tốt nghiệp đại học, còn đang trong thời gian thử việc.
Bản thân trợ lý đã căng thẳng, Triệu Hoa vừa vào, anh ấy càng căng thẳng hơn, Liêu Thành Xuyên vẫn không lên tiếng, qua một lát, mới nói: “Cậu ra ngoài đi.“
“Dạ vâng.“ – Trợ lý thu dọn văn kiện, xoay người đi ra, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Triệu Hoa đi lên, nói: “Thật sự để anh ta phụ trách hạng mục Esports này?“
Liêu Thành Xuyên vòng qua bàn, ngồi xuống ghế, trả lời: “Thử xem, Esport rất cần nhiệt huyết.“
“Cũng phải.“ – Triệu Hoa gật đầu, mới nói: “Về chuyện hotsearch kia, đã xác nhận, là phòng làm việc của Kiều Thiến làm, đoán chừng là do năm nay Kiều Thiến không có tác phẩm gì mới, cho nên mới lôi kéo anh đi xào chút nhiệt.“
Liêu Thành Xuyên: “Ừ.“
“Vậy? Có cần cảnh cáo bọn họ một chút không?“ – Triệu Hoa đối với loại quan hệ ngoài mặt này, quả thật xử lý trực tiếp thì không tốt.
“Không cần.“ – Liêu Thành Xuyên nói: “Chuyện đầu tư đã kết thúc, tôi tạm thời sẽ không gặp cô ta.“
“Vậy còn ông Kiều thì sao?“
“Ông Kiều đương nhiên sẽ biết tiến biết lùi.“
Triệu Hoa dừng một chút, gật đầu: “Vậy cũng đúng.“
Liêu Thành Xuyên là con rể hiền trong lòng nhiều ông cụ, lúc hợp tác đều xen lẫn mốt chút tâm tư, việc này Triệu Hoa xử lý không ít, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lại báo cáo một số việc khác rồi Triệu Hoa đi ra ngoài.
Liêu Thành Xuyên sửa sang lại cổ áo, nhận điện thoại của La Tây, La Tây trong điện thoại vô cùng xin lỗi: “Con trai à, mẹ tạm thời không thể đi thăm con được, con nhớ tự mình lo ăn lo uống cho bản thân nha.“
“Con biết rồi, lần này mẹ đi đâu?“
“Paris, ba con ở đây có một buổi giao lưu, mẹ đi theo cọ chút náo nhiệt.“
“Đi bao lâu?“
“Chắc là phải qua Lễ Giáng Sinh.“
“Ừm.“
“Sắp Tết Trung thu rồi, con định làm gì? Đi qua chỗ dì con không?”
“Không cần lo cho con, con tự biết sắp xếp.“
“Được rồi.“
La Tây lại nói thêm một hồi, trước khi cúp máy, bà nói: “Lúc con còn nhỏ ba mẹ không có thời gian ở bên con, bây giờ vẫn không có, mong con đừng trách ba mẹ, công việc của ba con chính là không thể ở nhà được.“
“Con biết, có lúc nào con trách hai người đâu?“
“Vậy cũng không phải ……“ – La Tây ngập ngừng, lại nói: “Cho nên con nên mau chóng tìm một cô gái bầu bạn bên cạnh con đi.“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Mẹ, mẹ nói nhiều như vậy, thật ra chủ yếu vì câu cuối cùng chứ gì.“
La Tây: “Liêu Thành Xuyên, mẹ rất thật lòng.“
Liêu Thành Xuyên nói: “Con có chừng mực.“
La Tây: “ Aiz, không đóng kịch với đứa nhỏ Tử Đồng kia nữa à?“
“Ừm.“
La Tây thở dài một hơi, lại nói thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Liêu Thành Xuyên nghịch điện thoại trong tay, có tin nhắn Wechat của Triệu Hoa gửi tới, anh mở ra xem, xem xong tiện tay mở vòng bạn bè.
Ngón tay đang lướt ngừng lại.
Bài đầu của vòng bạn bè.
Là của Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Vời hai tấm ảnh.
Tấm thứ nhất, là Đồng Kỳ mặc váy bơi voan mỏng, đang cười với Đồng Mạn, vòng eo thon nhỏ hoạt bát, nhất là đôi chân, vừa dài vừa trắng, hơn nữa mấy chỗ khác, bởi vì áo voan mỏng che đi, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng gợi cảm.
Tay dài nhấn mở, tấm ảnh lớn hơn một chút.
Liêu Thành Xuyên dựa vào trong ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại như ghim vào người trong ảnh kia.
Qua một hồi, anh mới thoát khỏi bức hình, mở tấm ảnh kế bên, tấm này là chụp chính diện, đôi mắt phượng của Đồng Kỳ cách anh rất gần, trên mặt đều là ý cười, cũng đều là quyến rũ.
Càng chướng mắt hơn nữa, là cánh tay đặt ở trên eo cô kia, ở đằng sau còn có gương mặt tuấn tú của Trương Hoài Viễn.
Bạn bè quen biết.
Đều bình luận dưới bài đăng của Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn: Yểu điệu thục nữ – Quân tử hảo cầu.
Đi kèm với hai tấm ảnh.
Yến Lí: Đây không phải bạn học của cậu à? Sao giờ thành thục nữ của cậu rồi?
Lưu Tri: Khà khà, xem ra đã xuống tay với Đồng Kỳ rồi.
Tử Nhân: Bỏ tay cậu ra, để tôi.
Duy Kỳ: Cô gái xinh đẹp này, là con nhà ai đây? Đã có chủ chưa thế, tôi có thể lấy không?
Liêu Thành Xuyên lưu tấm ảnh của Đồng Kỳ về làm của riêng, tấm còn lại, anh nhìn thêm hai cái, tầm mắt rơi vào cánh tay của Trương Hoài Viễn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nhìn hồi lâu, mới thoát khỏi vòng bạn bè.
******
Ban đầu trong lòng Trương Hoài Viễn ngập tràn vui sướng nhưng thực ra lại không biết làm sao, sau khi bạn gái cũ xuất hiện, cứ luôn quấn láy anh, làm cho anh không có thời gian tranh thủ nói hai câu với Đồng Kỳ.
Mà người bạn gái cũ này, anh vốn không còn nhớ khi nào thì bên nhau khi nào thì chia tay.
Đúng là hỏng bét.
Trương Hoài Viễn nhất định phải cùng nhau ăn cơm tối, Đồng Kỳ và Đồng Mạn cũng ở lại ăn ké một bữa, đều là bạn bè nhiều năm cả, Đồng Kỳ không khách sáo vs Trương Hoài Viễn làm gì.
Trương Hoài Viễn xếp chỗ mình ngồi bên cạnh Đồng Kỳ, sau khi thức ăn mang lên anh ta ân cần gắp thức ăn cho cô, nói: “Tôm này mới vận chuyển từ đường hàng không qua đây đấy, cậu thử xem.“
Đũa Đồng Kỳ chặn anh ta lại, ngăn cản: “Không cần gắp giùm tớ, cũng đâu phải xa lạ gì, tớ đương nhiên sẽ không ngại đâu.“
Trương Hoài Viễn: “……“
Anh ta nắm đôi đũa trên tay, nhìn một vài sợi tóc vương trên vành tai Đồng Kỳ, lập tức khẽ nói: “Tớ có thể giải thích.“
Đồng Kỳ uống hớp nước trái cây, nhìn anh ta: “Giải thích cái gì?“
“Cô gái buổi chiều ……“
“Khụ, cậu giải thích với tớ làm gì?“
Trương Hoài Viễn cứ nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cũng nhìn lại anh ta, hai người đối mắt nhau một hồi, Đồng Kỳ mới từ từ bỏ đôi đũa xuống nói với Trương Hoài Viễn: “Hoài Viễn, một vừa hai phải thôi.“
Một cảm giác chua xót dâng trào như nổ tung trong ngực Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn mở miệng, sau cùng, cái gì cũng không nói, lại lột một con tôm, trước cho Đồng Mạn, sau đó mới cho Đồng Kỳ.
Vẻ mặt Đồng Kỳ bình thản gắp lên ăn, chia đôi chén cơm với Đồng Mạn, Đồng Mạn nhìn ánh mắt mất mát của Trương Hoài Viễn, suy nghĩ bắt đầu nhảy múa.
Có gì đó không đúng đúng không? Cô cảm giác được, cảm giác được đó.
Ăn cơm xong, bạn của Trương Hoài Viễn bao phòng, muốn đi hát.
Tề Hạo gọi điện đến, giục Đồng Mạn trở về.
Đồng Kỳ không có hứng thú gì với hát hò, vì thế đứng dậy tạm biệt, Trương Hoài Viễn chỉ đành bỏ đũa xuống, đứng lên theo, tiễn hai người họ đi về, vẻ mặt Trương Hoài Viễn đã khôi phục về bình thường, thờ ơ trêu chọc Đồng Mạn: “Mạn Mạn, em bị Tề Hạo quản nghiêm thế, một cuộc điện thoại kêu em về em liền quay về.”
Đồng Mạn hứ một tiếng: “Em tự nguyện.“
Trương Hoài Viễn cười khanh khách: “Nào có ngược đời vậy, em nên quản anh ta mới đúng.“
Đồng Mạn lại hứ: “Cái này chỉ là anh ấy quan tâm em thôi.“
“Phải không?“ – Trương Hoài Viễn nhướng đuôi lông mày, vẻ mặt xấu xa.
Đồng Mạn bị anh nhìn đến đỏ mặt.
Đồng Kỳ vừa cười vừa khoác vai Đồng Mạn đi về phía xe, Trương Hoài Viễn liền đi theo, mở cửa xe cho Đồng Mạn, lúc định mở cửa cho Đồng Kỳ thì cô đã chui vào trong xe rồi, Đồng Kỳ hạ cửa kính xe xuống, Trương Hoài Viễn chống tay lên, cười với cô: “Trung thu này cậu có về nhà không?“
Đồng Kỳ nghĩ ngợi: “Về.“
Trương Hoài Viễn không còn cách nào: “Còn tưởng cậu không về, đang định hẹn cậu đi du lịch tự túc.“
Đồng Kỳ thắt dây an toàn, khẽ cười: “Gần đây tớ nghèo, tụ tập mà tốn tiền thì đừng rủ tớ.“
Trương Hoài Viễn ngạc nhiên, cười xấu xa: “Cậu nghèo? Nói tới nghèo …“
Nói đến đó thì ngừng lại, anh ta nhìn chằm chằm Đồng Kỳ, cô cũng cười nhìn lại anh, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Trong lòng Trương Hoài Viễn nhất thời sợ hãi.
Đồng Kỳ nhàn nhạt nói: “Đi đây.“
Trương Hoài Viễn không cam lòng, buông tay, đứng nguyên tại chỗ nhìn Đồng Kỳ khởi động xe lái đi, xe rời khỏi bãi chạy đến cửa chính, trong mắt Trương Hoài Viễn chỉ còn lại đuôi xe màu đen.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người đạp mạnh lên thân cây bên cạnh.
Ra khỏi khu nghỉ dưỡng, hai bên đường đa số là núi, đèn đường rất ít, Đồng Kỳ bật đèn xe, Đồng Mạn tựa vào ghế phụ, lẳng lặng nhìn màn đen mịt mù bên ngoài, qua một hồi lâu, cô nghiêng mặt nhìn Đồng Kỳ, mới hỏi: “Trương Hoài Viễn đang theo đuổi cậu?“
Tay cầm vô lăng của Đồng Kỳ thoáng dừng lại, cười trả lời cô ấy: “Đã nhìn ra rồi?“
Đồng Mạn đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Anh ấy bị bệnh thần kinh gì vậy? Hai người từ hồi tốt nghiệp đại học tới giờ đều là bạn tốt, anh ấy thích cậu khi nào, đã tỏ tình chưa.“
Đồng Kỳ cười: “Không biết nữa, anh ấy không nói gì cả, nhưng nhìn thái độ của cậu ấy như vậy, sau này kêu tớ tớ sẽ không đi nữa đâu.“
Đồng Mạn: “Cậu chưa bao giờ suy nghĩ đến anh ấy sao?“
Đồng Kỳ mỉm cười: “Bạn bè thì vẫn là bạn bè, nếu có thể phát triển thành người yêu thì sớm đã phát triển rồi. Hơn nữa, cậu ấy quen thói phong lưu rồi, cậu thật sự cho rằng tớ sẽ là người duy nhất của cậu ấy sao?“
Đồng Mạn: “Tớ thấy anh ấy điên rồi, hay là chơi đủ với mấy người con gái khác rồi, đột nhiên có hứng thú với cậu, thuận tiện lại muốn hủy hoại cậu?“
“Cũng không đến mức đó, tớ cũng không phải dễ dàng bị ức hiếp đến vậy, chỉ là không thích phát triển yêu đương như vậy thôi.“
“Cậu đừng có đồng ý anh ấy, mấy năm nay, trên xe anh ấy chở qua biết bao nhiêu phụ nữ, tớ gần như cứ thấy anh ấy một lần là lại đổi một người. Trước đây tớ còn nghiêm túc để nhớ tên chị dâu, chậc, về sau phát hiện không thể nhớ nổi nữa, tớ cũng không thèm nhớ làm gì.“ – Đồng Mạn bĩu môi.
Đồng Kỳ khẽ cười: “Đúng vậy.“
Đưa Đồng Mạn về nhà xong, Đồng Kỳ quay đầu xe trở về tiểu khu, thời gian không còn sớm nữa, cô đi tắm trước, sau đó mới thay một bộ đồ thể thao, cột bừa tóc lên, Đồng Kỳ cầm lấy gậy bida bên cạnh, đi vòng quanh bàn bida, trận đấu bida diễn ra vào giữa tháng sau.
Gần đến Trung thu, Đồng Kỳ cảm thấy rõ ràng Hà Lương Nguyệt thể hiện rõ sự nổi trội của cô ta.
Lần thi đấu này, vì nhà hàng ven biển, cô phải dốc toàn lực.
Huống chi, ở trên bàn bida, cô còn chưa thật sự thua bởi bất kì ai.
Đồng Kỳ đánh một vòng, làm nóng người, sau đó ngồi xếp bằng trên bàn bida, tay cầm điện thoại di động, xem video đánh bida lúc trước của Hà Lương Nguyệt.
Bạch Tổng đi vòng quanh dưới chân bàn, sủa gâu gâu gâu.
Liêu Thành Xuyên trong thang máy bước ra, nghe thấy tiếng sủa của Bạch Tổng, nhìn qua đó, cửa nhà Đồng Kỳ chưa đóng hết, vẫn để mở một nửa.
Liêu Thành Xuyên đi qua, khẽ đẩy cửa ra nhìn, bóng người đưa lưng về phía cửa, cần cổ trắng ngần lộ ra, bộ đồ thể thao xộc xệch trên người cô.
Bạch Tổng phát hiện có người, sủa một tiếng.
- -----oOo------
Triệu Hoa mở cửa văn phòng, nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đứng bên cạnh bàn, cổ áo sơ mi trắng mở ra, tay áo xắn lên cổ tay, xương ngón tay rõ ràng gõ gõ lên mặt bàn, mà bên cạnh, trợ lý vẫn lật văn kiện báo cáo với anh.
Anh nghiêng mặt, chuyên tâm nghe trợ lý báo cáo, thỉnh thoảng nói hai câu, giọng nói trầm thấp.
Triệu Hoa nhìn anh đến thất thần hai giây, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn, cô kết hôn đã hai năm, con trai năm nay một tuổi rồi, bây giờ trước mặt Liêu Thành Xuyên cô không có hy vọng, cũng không nên có hy vọng.
Nhưng thi thoảng vì anh mà mất hồn, cũng rất bình thường.
Trợ lý vẫn đang báo cáo với Liêu Thành Xuyên, Triêu Hoa không làm phiền, lẳng lặng quan sát trợ lý.
Ngừoi trợ lý này mới đến, đi làm chưa được một tháng, mới tốt nghiệp đại học, còn đang trong thời gian thử việc.
Bản thân trợ lý đã căng thẳng, Triệu Hoa vừa vào, anh ấy càng căng thẳng hơn, Liêu Thành Xuyên vẫn không lên tiếng, qua một lát, mới nói: “Cậu ra ngoài đi.“
“Dạ vâng.“ – Trợ lý thu dọn văn kiện, xoay người đi ra, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Triệu Hoa đi lên, nói: “Thật sự để anh ta phụ trách hạng mục Esports này?“
Liêu Thành Xuyên vòng qua bàn, ngồi xuống ghế, trả lời: “Thử xem, Esport rất cần nhiệt huyết.“
“Cũng phải.“ – Triệu Hoa gật đầu, mới nói: “Về chuyện hotsearch kia, đã xác nhận, là phòng làm việc của Kiều Thiến làm, đoán chừng là do năm nay Kiều Thiến không có tác phẩm gì mới, cho nên mới lôi kéo anh đi xào chút nhiệt.“
Liêu Thành Xuyên: “Ừ.“
“Vậy? Có cần cảnh cáo bọn họ một chút không?“ – Triệu Hoa đối với loại quan hệ ngoài mặt này, quả thật xử lý trực tiếp thì không tốt.
“Không cần.“ – Liêu Thành Xuyên nói: “Chuyện đầu tư đã kết thúc, tôi tạm thời sẽ không gặp cô ta.“
“Vậy còn ông Kiều thì sao?“
“Ông Kiều đương nhiên sẽ biết tiến biết lùi.“
Triệu Hoa dừng một chút, gật đầu: “Vậy cũng đúng.“
Liêu Thành Xuyên là con rể hiền trong lòng nhiều ông cụ, lúc hợp tác đều xen lẫn mốt chút tâm tư, việc này Triệu Hoa xử lý không ít, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lại báo cáo một số việc khác rồi Triệu Hoa đi ra ngoài.
Liêu Thành Xuyên sửa sang lại cổ áo, nhận điện thoại của La Tây, La Tây trong điện thoại vô cùng xin lỗi: “Con trai à, mẹ tạm thời không thể đi thăm con được, con nhớ tự mình lo ăn lo uống cho bản thân nha.“
“Con biết rồi, lần này mẹ đi đâu?“
“Paris, ba con ở đây có một buổi giao lưu, mẹ đi theo cọ chút náo nhiệt.“
“Đi bao lâu?“
“Chắc là phải qua Lễ Giáng Sinh.“
“Ừm.“
“Sắp Tết Trung thu rồi, con định làm gì? Đi qua chỗ dì con không?”
“Không cần lo cho con, con tự biết sắp xếp.“
“Được rồi.“
La Tây lại nói thêm một hồi, trước khi cúp máy, bà nói: “Lúc con còn nhỏ ba mẹ không có thời gian ở bên con, bây giờ vẫn không có, mong con đừng trách ba mẹ, công việc của ba con chính là không thể ở nhà được.“
“Con biết, có lúc nào con trách hai người đâu?“
“Vậy cũng không phải ……“ – La Tây ngập ngừng, lại nói: “Cho nên con nên mau chóng tìm một cô gái bầu bạn bên cạnh con đi.“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Mẹ, mẹ nói nhiều như vậy, thật ra chủ yếu vì câu cuối cùng chứ gì.“
La Tây: “Liêu Thành Xuyên, mẹ rất thật lòng.“
Liêu Thành Xuyên nói: “Con có chừng mực.“
La Tây: “ Aiz, không đóng kịch với đứa nhỏ Tử Đồng kia nữa à?“
“Ừm.“
La Tây thở dài một hơi, lại nói thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Liêu Thành Xuyên nghịch điện thoại trong tay, có tin nhắn Wechat của Triệu Hoa gửi tới, anh mở ra xem, xem xong tiện tay mở vòng bạn bè.
Ngón tay đang lướt ngừng lại.
Bài đầu của vòng bạn bè.
Là của Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Vời hai tấm ảnh.
Tấm thứ nhất, là Đồng Kỳ mặc váy bơi voan mỏng, đang cười với Đồng Mạn, vòng eo thon nhỏ hoạt bát, nhất là đôi chân, vừa dài vừa trắng, hơn nữa mấy chỗ khác, bởi vì áo voan mỏng che đi, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng gợi cảm.
Tay dài nhấn mở, tấm ảnh lớn hơn một chút.
Liêu Thành Xuyên dựa vào trong ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại như ghim vào người trong ảnh kia.
Qua một hồi, anh mới thoát khỏi bức hình, mở tấm ảnh kế bên, tấm này là chụp chính diện, đôi mắt phượng của Đồng Kỳ cách anh rất gần, trên mặt đều là ý cười, cũng đều là quyến rũ.
Càng chướng mắt hơn nữa, là cánh tay đặt ở trên eo cô kia, ở đằng sau còn có gương mặt tuấn tú của Trương Hoài Viễn.
Bạn bè quen biết.
Đều bình luận dưới bài đăng của Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn: Yểu điệu thục nữ – Quân tử hảo cầu.
Đi kèm với hai tấm ảnh.
Yến Lí: Đây không phải bạn học của cậu à? Sao giờ thành thục nữ của cậu rồi?
Lưu Tri: Khà khà, xem ra đã xuống tay với Đồng Kỳ rồi.
Tử Nhân: Bỏ tay cậu ra, để tôi.
Duy Kỳ: Cô gái xinh đẹp này, là con nhà ai đây? Đã có chủ chưa thế, tôi có thể lấy không?
Liêu Thành Xuyên lưu tấm ảnh của Đồng Kỳ về làm của riêng, tấm còn lại, anh nhìn thêm hai cái, tầm mắt rơi vào cánh tay của Trương Hoài Viễn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nhìn hồi lâu, mới thoát khỏi vòng bạn bè.
******
Ban đầu trong lòng Trương Hoài Viễn ngập tràn vui sướng nhưng thực ra lại không biết làm sao, sau khi bạn gái cũ xuất hiện, cứ luôn quấn láy anh, làm cho anh không có thời gian tranh thủ nói hai câu với Đồng Kỳ.
Mà người bạn gái cũ này, anh vốn không còn nhớ khi nào thì bên nhau khi nào thì chia tay.
Đúng là hỏng bét.
Trương Hoài Viễn nhất định phải cùng nhau ăn cơm tối, Đồng Kỳ và Đồng Mạn cũng ở lại ăn ké một bữa, đều là bạn bè nhiều năm cả, Đồng Kỳ không khách sáo vs Trương Hoài Viễn làm gì.
Trương Hoài Viễn xếp chỗ mình ngồi bên cạnh Đồng Kỳ, sau khi thức ăn mang lên anh ta ân cần gắp thức ăn cho cô, nói: “Tôm này mới vận chuyển từ đường hàng không qua đây đấy, cậu thử xem.“
Đũa Đồng Kỳ chặn anh ta lại, ngăn cản: “Không cần gắp giùm tớ, cũng đâu phải xa lạ gì, tớ đương nhiên sẽ không ngại đâu.“
Trương Hoài Viễn: “……“
Anh ta nắm đôi đũa trên tay, nhìn một vài sợi tóc vương trên vành tai Đồng Kỳ, lập tức khẽ nói: “Tớ có thể giải thích.“
Đồng Kỳ uống hớp nước trái cây, nhìn anh ta: “Giải thích cái gì?“
“Cô gái buổi chiều ……“
“Khụ, cậu giải thích với tớ làm gì?“
Trương Hoài Viễn cứ nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cũng nhìn lại anh ta, hai người đối mắt nhau một hồi, Đồng Kỳ mới từ từ bỏ đôi đũa xuống nói với Trương Hoài Viễn: “Hoài Viễn, một vừa hai phải thôi.“
Một cảm giác chua xót dâng trào như nổ tung trong ngực Trương Hoài Viễn.
Trương Hoài Viễn mở miệng, sau cùng, cái gì cũng không nói, lại lột một con tôm, trước cho Đồng Mạn, sau đó mới cho Đồng Kỳ.
Vẻ mặt Đồng Kỳ bình thản gắp lên ăn, chia đôi chén cơm với Đồng Mạn, Đồng Mạn nhìn ánh mắt mất mát của Trương Hoài Viễn, suy nghĩ bắt đầu nhảy múa.
Có gì đó không đúng đúng không? Cô cảm giác được, cảm giác được đó.
Ăn cơm xong, bạn của Trương Hoài Viễn bao phòng, muốn đi hát.
Tề Hạo gọi điện đến, giục Đồng Mạn trở về.
Đồng Kỳ không có hứng thú gì với hát hò, vì thế đứng dậy tạm biệt, Trương Hoài Viễn chỉ đành bỏ đũa xuống, đứng lên theo, tiễn hai người họ đi về, vẻ mặt Trương Hoài Viễn đã khôi phục về bình thường, thờ ơ trêu chọc Đồng Mạn: “Mạn Mạn, em bị Tề Hạo quản nghiêm thế, một cuộc điện thoại kêu em về em liền quay về.”
Đồng Mạn hứ một tiếng: “Em tự nguyện.“
Trương Hoài Viễn cười khanh khách: “Nào có ngược đời vậy, em nên quản anh ta mới đúng.“
Đồng Mạn lại hứ: “Cái này chỉ là anh ấy quan tâm em thôi.“
“Phải không?“ – Trương Hoài Viễn nhướng đuôi lông mày, vẻ mặt xấu xa.
Đồng Mạn bị anh nhìn đến đỏ mặt.
Đồng Kỳ vừa cười vừa khoác vai Đồng Mạn đi về phía xe, Trương Hoài Viễn liền đi theo, mở cửa xe cho Đồng Mạn, lúc định mở cửa cho Đồng Kỳ thì cô đã chui vào trong xe rồi, Đồng Kỳ hạ cửa kính xe xuống, Trương Hoài Viễn chống tay lên, cười với cô: “Trung thu này cậu có về nhà không?“
Đồng Kỳ nghĩ ngợi: “Về.“
Trương Hoài Viễn không còn cách nào: “Còn tưởng cậu không về, đang định hẹn cậu đi du lịch tự túc.“
Đồng Kỳ thắt dây an toàn, khẽ cười: “Gần đây tớ nghèo, tụ tập mà tốn tiền thì đừng rủ tớ.“
Trương Hoài Viễn ngạc nhiên, cười xấu xa: “Cậu nghèo? Nói tới nghèo …“
Nói đến đó thì ngừng lại, anh ta nhìn chằm chằm Đồng Kỳ, cô cũng cười nhìn lại anh, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Trong lòng Trương Hoài Viễn nhất thời sợ hãi.
Đồng Kỳ nhàn nhạt nói: “Đi đây.“
Trương Hoài Viễn không cam lòng, buông tay, đứng nguyên tại chỗ nhìn Đồng Kỳ khởi động xe lái đi, xe rời khỏi bãi chạy đến cửa chính, trong mắt Trương Hoài Viễn chỉ còn lại đuôi xe màu đen.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người đạp mạnh lên thân cây bên cạnh.
Ra khỏi khu nghỉ dưỡng, hai bên đường đa số là núi, đèn đường rất ít, Đồng Kỳ bật đèn xe, Đồng Mạn tựa vào ghế phụ, lẳng lặng nhìn màn đen mịt mù bên ngoài, qua một hồi lâu, cô nghiêng mặt nhìn Đồng Kỳ, mới hỏi: “Trương Hoài Viễn đang theo đuổi cậu?“
Tay cầm vô lăng của Đồng Kỳ thoáng dừng lại, cười trả lời cô ấy: “Đã nhìn ra rồi?“
Đồng Mạn đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Anh ấy bị bệnh thần kinh gì vậy? Hai người từ hồi tốt nghiệp đại học tới giờ đều là bạn tốt, anh ấy thích cậu khi nào, đã tỏ tình chưa.“
Đồng Kỳ cười: “Không biết nữa, anh ấy không nói gì cả, nhưng nhìn thái độ của cậu ấy như vậy, sau này kêu tớ tớ sẽ không đi nữa đâu.“
Đồng Mạn: “Cậu chưa bao giờ suy nghĩ đến anh ấy sao?“
Đồng Kỳ mỉm cười: “Bạn bè thì vẫn là bạn bè, nếu có thể phát triển thành người yêu thì sớm đã phát triển rồi. Hơn nữa, cậu ấy quen thói phong lưu rồi, cậu thật sự cho rằng tớ sẽ là người duy nhất của cậu ấy sao?“
Đồng Mạn: “Tớ thấy anh ấy điên rồi, hay là chơi đủ với mấy người con gái khác rồi, đột nhiên có hứng thú với cậu, thuận tiện lại muốn hủy hoại cậu?“
“Cũng không đến mức đó, tớ cũng không phải dễ dàng bị ức hiếp đến vậy, chỉ là không thích phát triển yêu đương như vậy thôi.“
“Cậu đừng có đồng ý anh ấy, mấy năm nay, trên xe anh ấy chở qua biết bao nhiêu phụ nữ, tớ gần như cứ thấy anh ấy một lần là lại đổi một người. Trước đây tớ còn nghiêm túc để nhớ tên chị dâu, chậc, về sau phát hiện không thể nhớ nổi nữa, tớ cũng không thèm nhớ làm gì.“ – Đồng Mạn bĩu môi.
Đồng Kỳ khẽ cười: “Đúng vậy.“
Đưa Đồng Mạn về nhà xong, Đồng Kỳ quay đầu xe trở về tiểu khu, thời gian không còn sớm nữa, cô đi tắm trước, sau đó mới thay một bộ đồ thể thao, cột bừa tóc lên, Đồng Kỳ cầm lấy gậy bida bên cạnh, đi vòng quanh bàn bida, trận đấu bida diễn ra vào giữa tháng sau.
Gần đến Trung thu, Đồng Kỳ cảm thấy rõ ràng Hà Lương Nguyệt thể hiện rõ sự nổi trội của cô ta.
Lần thi đấu này, vì nhà hàng ven biển, cô phải dốc toàn lực.
Huống chi, ở trên bàn bida, cô còn chưa thật sự thua bởi bất kì ai.
Đồng Kỳ đánh một vòng, làm nóng người, sau đó ngồi xếp bằng trên bàn bida, tay cầm điện thoại di động, xem video đánh bida lúc trước của Hà Lương Nguyệt.
Bạch Tổng đi vòng quanh dưới chân bàn, sủa gâu gâu gâu.
Liêu Thành Xuyên trong thang máy bước ra, nghe thấy tiếng sủa của Bạch Tổng, nhìn qua đó, cửa nhà Đồng Kỳ chưa đóng hết, vẫn để mở một nửa.
Liêu Thành Xuyên đi qua, khẽ đẩy cửa ra nhìn, bóng người đưa lưng về phía cửa, cần cổ trắng ngần lộ ra, bộ đồ thể thao xộc xệch trên người cô.
Bạch Tổng phát hiện có người, sủa một tiếng.
- -----oOo------
Bình luận truyện