Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 136: Thang gãy



Mai Cừu Nhân trúng một kiếm bên hông, máu chảy đầy đất, vừa rồi hắn ngất xỉu quá nhanh, thậm chí không kịp cầm máu.

Sau khi được Liên Liên đút đan dược hắn mới thanh tỉnh lại, nhanh chóng phóng xuất linh lực phủ lên vết thương, miệng vết thương chậm rãi lành lại.

Chu Vân đỡ hắn lên hỏi: “Là Lục Trầm Hàn đả thương ngươi sao?”

Sắc mặt Mai Cừu Nhân trong nháy mắt liền đen lại: “Hắn ta và Ninh Thiển Dao sau khi đi lên muốn chém đứt cầu thang, ta ngăn không được.”

Tốc độ lên lầu của ba người không chênh lệch nhiều lắm, vốn dĩ Mai Cừu Nhân cũng đã bước lên lầu ba, không ngờ đến Lục Trầm Hàn sau khi lên lầu thì bỗng nhiên xoay người, vung kiếm muốn chém gãy cầu thang.

Tay hắn cầm Thất Tuyệt kiếm, là một trong thần binh đương thời, một kiếm này không nghi ngờ gì nhất định sẽ chém gãy cầu thang.

Mai Cừu Nhân xông lên ngăn cản, kết quả bị chém trọng thương, cuối cùng ngã xuống lại lầu hai.

“Đúng là đồ tiểu nhân.” Chu Vân cảm thấy hổ thẹn vì lúc trẻ người non dạ đã từng ngưỡng mộ tên khốn Lục Trầm Hàn đó.

Diệp Tố đảo mắt nhìn lầu hai, ở đây tất cả đều là sách, diện tích so với lầu một cũng không nhỏ hơn chút nào, nàng hỏi Mai Cừu Nhân: “Trên lầu ba có cái gì?”

Mai Cừu Nhân buông tay bên hông ra, vết thương đã lành lại: “Đều là pháp khí thượng phẩm.”

Mỗi người bọn họ chỉ có thể mang ra một thứ từ Luân Chuyển Tháp, ai cũng đều muốn đi lên tầng cao hơn nữa bởi vì dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối đi trước thì càng lên cao đồ vật càng tốt.

Đặc biệt là một tầng nào đó còn có đan dược, không thể mang đi nhưng có thể dùng tại chỗ.

Cốc Lương Thiên muốn nhảy lên trên, nhưng kết quả mọi người chỉ thấy hình ảnh như một con gấu cồng kềnh đang nhảy lên nhảy xuống: “……”

Diệp Tố nhìn Du Phục Thời vẫn còn đang cúi đầu cẩn thận xoa xoa mõ, hắn miết ngón tay quá mạnh khiến cho đầu ngón tay đều phiếm hồng, nàng cầm tay tiểu sư đệ lại hỏi: “Khấp Huyết kiếm có thể bay lên tầng trên không?”

Du Phục Thời dừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khấp Huyết kiếm đang đứng bên cạnh, Khấp Huyết kiếm liền lập tức bay lên, nhưng chỉ bay được lên tầm khoảng chiều cao của một người, sau đó không thể động đậy được nữa.

Cảnh giới Hóa Thần kỳ bình thường không thể lên được, Diệp Tố lại không muốn Du Phục Thời tiến vào trạng thái mắt tím nên nàng bảo hắn thu hồi lại Khấp Huyết kiếm.

Liên Liên cũng thử dùng phù chú nhưng cũng không thể đi lên.

……

Bên ngoài Luân Chuyển Tháp.

Sau khi mười người đi vào, Phong Trần đạo nhân vung tay triệu hồi ra một hư ảnh của Luân Chuyển Tháp, hư ảnh nổi giữa không trung trước mặt mọi người, trong hư ảnh có thể thấy được có mười điểm sáng đang di chuyển và cũng có thể thấy rõ cầu thang nối các tầng.

Mọi người đứng bên ngoài có thể nhìn thấy các điểm sáng chuyển động nhưng không phân rõ được ai là ai, ban đầu có hai điểm sáng đi nhanh nhất, sau đó có một điểm sáng khác cũng theo sát, lên lầu hai.

“Nhanh như vậy mà đã có thể đi lên, nhóm đệ tử năm nay đúng là mạnh hơn những năm trước rất nhiều.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nói, “Chỉ là không biết ba người đó là ai.”

“Ai có thể lên đến lầu bốn trước thì coi như đã thắng một nửa.” Tông chủ Đan Tông nói, “Tầng đó cất chứa vô số đan dược, nếu có thể tìm được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, ăn vào thì xem như nhiều thêm một cái mạng.”

“Tủ kệ đựng đan dược chất đầy ở tầng bốn, trên các bình cũng không hề có tên nhãn, muốn trong thời gian một tháng tìm ra được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì gần như là chuyện không thể.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ lắc đầu, “Phải lên đến được tầng thứ bảy, rèn luyện thức hải, đó mới gọi là thu hoạch chân chính.”

Phong Trần đạo nhân nhìn những điểm sáng trên hư ảnh: “Mỗi người tự có duyên pháp của mình, chúng ta không cách nào có thể can thiệp được.”

Mọi người nhìn mười điểm sáng không ngừng di dộng, lầu một có một điểm sáng đã đi lên cầu thang, không bao lâu sau đột nhiên có một điểm sáng không hề có chút trở ngại nào xông tới, kéo điểm sáng kia xuống.

“Làm sao có thể nhanh như vậy?” Mã Tòng Thu kinh sợ, điểm sáng đó chuyển động nhanh như vậy, sao trước đó không thấy có động tĩnh gì.

“Du Phục Thời.” Tân Thẩm Chi ôm kiếm khẳng định nói.

Từ Trình Ngọc quay đầu lại hỏi: “Tân trưởng lão vì sao lại khẳng định đó là Du công tử?”

“Tầng một ngoại trừ ma ảnh không có bất cứ cái gì khác.” Tân Thẩm Chi chắc chắn nói, “Áo choàng Thanh Bồng mà Du Phục Thời mặc có thể đuổi ma, điểm sáng đó ban đầu cứ dính với một điểm sáng khác, trừ hắn thì còn có thể là ai.”

Mã Tòng Thu đầu tiên là trầm tư suy nghĩ, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ mà nhìn Tân Thẩm Chi sùng bái không thôi: “Lời Tân Trưởng Lão nói nhất định là không sai!”

Từ Trình Ngọc nhìn mấy điểm sáng ở phía sau có chút lo lắng, không biết vì sao Du Phục Thời lại đột nhiên xông đến như vậy, rõ ràng là đã xảy ra tranh chấp với người trên cầu thang.

Lúc này mọi người bên ngoài Luân Chuyển Tháp đều thấy đống điểm sáng ở lầu một không ngừng tụ tập lại ở lối lên cầu thang.

“Đang kéo bè kết phái đánh nhau sao?” Nhan Hảo ngửa đầu nhìn tình hình trên hư ảnh, suy đoán nói.

“Trong số người đã đi lên lầu hai có Lục Trầm Hàn và Ninh Thiển Dao.” Trình Hoài An đứng bên cạnh nàng lên tiếng, “Chỉ là không biết một người khác là ai, hẳn là không phải Cốc Lương Thiên.”

Thật ra cũng không quá khó để suy đoán, trong số mười người thì bảy người có quan hệ với nhau không tệ, vừa rồi ở cầu thang tầng một, điểm sáng bị lôi xuống đó vốn dĩ tốc độ leo thang không chậm, lại chỉ đơn độc một mình, rất dễ đoán đó là Cốc Lương Thiên.

“Có khả năng điểm sáng còn lại trong ba người lên lầu ba là Dịch Huyền.” Nhan Hảo chống quạt lên cằm nói, hắn cũng đã là Hóa Thần sơ kỳ, sức lực không kém.

“Bọn họ đang làm gì vậy?!” Mã Tòng Thu bỗng nhiên chỉ vào nhóm điểm sáng trên lầu ba hô lên, “Cầu thang gãy rồi!”

Mọi người đồng loạt dời mắt sang nhìn thì thấy cầu thang nối lầu hai và lầu ba đột nhiên bị gãy, ba điểm sáng trên lầu ba đột nhiên có một điểm rơi xuống lầu hai, rồi không nhúc nhích nữa.

Trình Hoài An: “……Người này hẳn không phải là Dịch Huyền rồi.”

Đều là Hóa Thần kỳ, trong tay Dịch Huyền cũng có một thanh đao cấp bậc thần binh, đánh với Lục Trầm Hàn thì ít nhất cũng sẽ thua trong một chiêu như vậy.

Nhan Hảo bỗng nhiên sinh ra dự cảm không tốt, nàng càm thấy điểm sáng ngã xuống đó có khả năng chính là sư huynh của mình.

Lúc này toàn bộ điểm sáng ở lầu một đều bắt đầu di động lên trên, cũng may không bao lâu sau đó điểm sáng bất động ở lầu hai lại bắt đầu cử động.

“Đồ sống không có đức!” Mã Tòng Thu một lần nữa hô to, sự oán giận trong giọng nói thành công khiến cho các đại tông chủ đều quay đầu nhìn hắn.

Mã Tòng Thu yên lặng cúi đầu, miệng vẫn nhỏ giọng lầm bầm mắng vài câu, hai điểm sáng chặt đứt cầu thang lầu ba lại một lần nữa chặt đứt cầu thang ở lầu bốn, đây rõ ràng là muốn chặt đứt đường đi của những người khác.

……

Liên Liên cầm lên một mảnh thang vỡ hỏi Diệp Tố: “Cái này có thể sửa được không?”

Diệp Tố nhìn lướt qua: “Có sửa lại cũng vô dụng mà thôi.”

“Vì sao?” Liên Liên kinh ngạc hỏi.

“Chiều cao của thang lầu này vốn không với tới lầu ba, hẳn là có dùng thêm trận pháp gì đó.” Diệp Tố lấy ra một cây thang cực cao từ trong túi Càn Khôn, dựng đứng hướng lên lầu ba “Mọi người thử lên xem có lên được không.”

Cây thang này thoạt nhìn không hề thấp hơn so với cầu thang nối từng lầu, Chu Vân xung phong bò lên trên, nhưng khi nàng đã bò đến đỉnh thang thì phát hiện bản thân vẫn còn ở giữa không trung.

“Cô có phát hiện thiếu cái gì không?” Liên Liên ở bên dưới hỏi nàng.

Chu Vân vừa bò xuống vừa hỏi: “Thiếu cái gì?”

“Thiếu uy áp, vừa rồi cô không chịu phải bất kì lực cản nào, cứ thế mà bò lên vun vút.” Liên Liên nói.

Chu Vân nhảy xuống khỏi thang: “Vậy chúng ta không còn cách nào khác để đi lên không?”

“Ta đi xuống dưới xem thử.” Diệp Tố nói đoạn đi đến cầu thang, chuẩn bị bước xuống lầu.

Du Phục Thời yên lặng đi theo phía sau nàng như cái đuôi nhỏ, Diệp Tố dừng lại, xoay người thu mõ trong tay hắn vào túi Càn Khôn của nàng: “Đệ ở lại đây đọc sách đi.”

“Không muốn đọc sách, đau đầu.” Du Phục Thời dõng dạc đáp.

Đại sư tỷ: “……”

Diệp Tố nghiêng đầu nói với Dịch Huyền: “Mọi người ở lại đây không có việc gì thì xem nhiều sách vào, có lẽ sẽ có thể thu được điều gì có ích cho bản thân.”

Dịch Huyền vâng lời, xoay người tìm sách đọc.

Du Phục Thời nhíu mày quay đầu nhìn Dịch Huyền, cuối cùng nói với Diệp Tố: “Ta cũng đọc sách.”

Đại sư tỷ một lần nữa quay lại lầu một, những người còn lại lưu lại lầu hai, Cốc Lương Thiên nhìn nhìn cầu thang, cuối cùng cũng xoay người đi tìm kiếm thư tịch.

Chỉ còn lại những người bên ngoài Luân Chuyển Tháp khiếp sợ không thôi: “Có người chủ động đi xuống!”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái dựng thẳng mày kiếm: “Thật là quá hồ nháo, người xuống tầng khi đi lên sẽ nhận uy áp tăng gấp đôi.”

Vừa rồi một điểm sáng rớt từ lầu ba xuống lầu hai là do xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy mà hiện tại lại có một người tự nguyện đi xuống.

Chu Kỳ có thể khẳng định người đó chính là Diệp Tố, lúc trước các điểm sáng tụm lại nháo sự ở lầu một khiến mọi người bên ngoài này trên cơ bản đã có thể phán đoán ai là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện