Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 51: Dịch Hình Phù
Sau khi Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng với Hạ Nhĩ rời đi, sáu người còn lại đều ở lại khách đi3m vừa làm việc riêng vừa đợi bí cảnh mở ra.
Bởi vì Quy Tông Thành là thành của phù tu, kiếm tu không có nhiều nên mấy kiếm tu trong đoàn người không có chỗ để luyện kiếm, cuối cùng Lữ Cửu dứt khoát mời ba người Từ Trình Ngọc ra hậu viện của khách đi3m để sửa kiếm thuật cho mình.
Nói là sửa kiếm thuật còn không bằng nói là giao lưu.
Lữ Cửu là một kiếm tu “ba không” xuất thân từ một nơi thâm sơn cùng cốc, không sư phụ, không tông môn, không tài nguyên, có thể đi đến được hiện tại kiếm thuật của nàng không thể nói là tốt nhưng chắc chắn là thực dụng nhất, mỗi chiêu đều rất nhanh, mỗi chiêu đều là sát chiêu lấy mạng.
Nếu không ra được sát chiêu trong tích tắc thì người chết chính là nàng.
Có đôi khi Lữ Cửu ra chiêu mà ngay đến Từ Trình Ngọc đều phải tiếp chiêu cẩn thận.
Bọn họ là thân truyền đệ tử Ngô Kiếm Phái, trên người lúc nào cũng có các loại pháp bảo, không cần lo lắng chuyện sinh tử nên có vài chiêu thức nhìn thì đẹp nhưng không quá thực dụng khi chiến đấu.
“Đang nhìn gì đó?” Diệp Tố vào phòng Du Phục Thời, khó có dịp thấy được hắn đang không ngủ mà ngược lại đang đứng ở bên cửa sổ, nàng cũng bước tới nhìn theo tầm mắt của tiểu sư đệ.
Ở dưới khoảnh sân trong hậu viện, Lữ Cửu liên tục huy kiếm, tay phải bổ kiếm về phía Mã Tòng Thu nhưng ngay sau đó lại lập tức buông tay, kiếm rơi xuống được tay trái của nàng bắt lấy, vung về phía trước, kề sát cổ Mã Tòng Thu.
Mã Tòng Thu cả kinh, theo bản năng lui về sau một bước.
“Sư đệ, đệ thua rồi.” Từ Trình Ngọc đứng bên cạnh nói.
Bọn họ không sử dụng linh lực mà chỉ đơn thuần là so kiếm chiêu nên hiển nhiên Lữ Cửu có ưu thế hơn.
“Ngươi có thể thắng nàng ta hay không?” Du Phục Thời quay đầu hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố cười nói: “Có thể.”
Muốn thắng Lữ Cửu quá đơn giản, những chiêu số mà đại tông môn đệ tử có thể chưa thấy qua nhưng đối với Diệp Tố mà nói căn bản là vô dụng.
Không cần biết là thủ đoạn bỉ ổi hay chiêu thức chính phái, với nàng mà nói mục tiêu cuối cùng chính là chiến thắng nên loại nào nàng cũng sẽ suy xét.
Nhìn kiếm chiêu vừa rồi của Lữ Cửu, Diệp Tố đã nghĩ ra được phương án đối phó, thậm chí tiếp theo Lữ Cửu sẽ ra kiếm chiêu gì nàng cũng có dự đoán ở trong lòng.
Hai người đứng song song bên cửa sổ nhìn bốn vị kiếm tu bên dưới giao lưu kiếm chiêu, Từ Trình Ngọc cảm giác được có ánh mắt đang nhìn nên ngầng đầu nhìn lên, sau đó cũng nở nụ cười với hai người bọn họ.
Diệp Tố gật đầu với Từ Trình Ngọc, sau đó Từ Trình Ngọc xoay người tiếp tục giảng giải chiêu thức cho Lữ Cửu cùng Mã Tòng Thu, trên này Diệp Tố bỗng nói với người bên cạnh: “Ta không quan tâm đệ có thân phận gì nhưng hành sự tốt nhất phải biết khắc chế, cả ngày chỉ biết ngủ không chịu tu luyện, không ai có thể vô duyên vô cớ mà tăng cảnh giới cả.”
Vả lại họ cũng không có tiền cắn đan dược, làm sao chỉ có thể trong mấy ngày đã lên tới Kim Đan kỳ?
“Đừng giả bộ không nghe thấy.” Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời, “Hiện giờ đệ là đệ tử Thiên Cơ Môn, nhất cử nhất động cũng chính là đang đại biểu Thiên Cơ Môn của chúng ta.”
“Nó tự mình muốn tiến giai.” Du Phục Thời chống khuỷu tay dựa vào bệ cửa sổ, thanh âm lười biếng nói, “Quản không được.”
Khóe môi đại sư tỷ giật giật, mười phần cạn lời với vị tiểu sư đệ này.
Diệp Tố tới phòng hắn vốn dĩ là có chính sự muốn nói, nàng lấy ra hai tờ giấy được xé ra từ tàn quyển phù thư nói với Du Phục Thời: “Ta sẽ vào đây một đoạn thời gian, Hoang Thành bí cảnh chậm nhất tháng sau sẽ mở rồi, trong khoảng thời gian này nếu Hoàng Nhị Tiền có cho người đưa linh thạch tới thì đệ cứ nhận trước.”
“Mười ngày.” Du Phục Thời duỗi tay kéo kéo ống tay áo, lộ ra Vụ Sát Hoa trên cổ tay.
“……”
Tên yêu nghiệt thất học này vẫn chưa biết viết hai chữ “ngượng ngùng” như thế nào đúng không?
“Sau khi ta trở ra nếu vẫn còn thời gian thì ta sẽ tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa.” Diệp Tố nói.
Thực ra nàng từ lâu trước kia đã nghĩ đến chuyện này.
Vụ Sát Hoa có thể hù được Tân Thẩm Chi đã Hợp Thể kỳ thì có thể thấy được khí tràng lúc xuất kích có thể dọa được đối phương nhưng lực công kích lại không đủ mạnh.
Rốt cuộc lúc trước luyện chế nó thì Diệp Tố chỉ mới Trúc Cơ, hiện giờ nàng đã lên Kim Đan kỳ, nếu bỏ ra thêm một ít công sức nữa hẳn là sẽ có thể tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa.
……
Lần thứ ba tiến vào hắc ám giới, Diệp Tố liền phóng xuất ra linh lực ở đầu ngón tay, bắt đầu vẽ phù chú dựa theo phù chú đồ xuất hiện ở vị trí thứ ba khi nàng tiến vào hắc ám giới lần đầu tiên.
Vì để hoàn thành phù chú chỉ trong một nét bút, Diệp Tố cần ổn định linh lực phát ra lúc nào cũng phải đều nhau, kết quả của vô số lần thất bại trong hắc ám giới đó chính là Diệp Tố thao tác linh lực mỗi lúc một thuần thục hơn.
Mãi cho đến khi phù chú đồ thứ ba được vẽ hoàn thành thì quả nhiên trong bóng đêm lại một lần nữa sáng lên, chiếu rọi bức tường thứ hai, bức tường này nằm sát bên bức tường đầu tiên nơi các phù chú đều đã ảm đạm xuống.
Diệp Tố đã có kinh nghiệm nên liền lập tức bước đến trước bức tường ánh sáng. Bức tường này cũng giống với bức tường đầu tiên, trên tường có rất nhiều phù chú đồ, nàng thử vòng ra sau bức tường xem thử thì thấy phía sau chẳng có gì cả.
Dịch Hình Phù?
Dịch Tố ngửa đầu nhìn phù chú đồ thứ nhất, trong lòng lập tức nổi lên hứng thú, nàng duỗi tay nhấn mở.
【 Dịch Hình Phù, khả năng che mắt tùy thuộc vào cảnh giới của phù sư, có thể biến được thành bất kì ai, một lá có thể biến đổi thành một người. 】
“khả năng che mắt tùy thuộc vào ảnh giới của phù sư “, ý nghĩa là Diệp Tố Kim Đan kỳ vẽ ra phù chú này thì sẽ chỉ hữu hiệu đối với tu sĩ đối Kim Đan kỳ trở xuống, về sau khi cảnh giới càng tăng cao thì phạm vi sử dụng của phù chú này sẽ càng được mở rộng.
Diệp Tố đứng trước bức tường ánh sáng bắt đầu vẽ phù không ngừng, thẳng cho đến khi phù chú đồ cuối cùng trên bức tường ảm đạm xuống lúc này nàng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong đầu vừa nghĩ ra ngoài thì ngay lập tức liền trở lại trong phòng.
“Ngươi tỉnh.” Du Phục Thời ngồi cạnh bàn đối diện với Diệp Tố, ném túi linh thạch trong tay cho nàng, “Hoàng Nhị Tiền cho người đưa linh thạch tới.”
Diêp Tố duỗi tay chụp lấy, đứng dậy khỏi giường: “Ta nhập định mấy ngày rồi?”
“Không biết.” Du Phục Thời gỡ Vụ Sát Hoa trên tay xuống, đưa tới trước mặt Diệp Tố, nghiêm túc nói, “Sửa nó.”
“……”
Diệp Tố nhận lấy bỏ vào túi Càn Khôn, thuận tiện lấy ra bút mực, đứng ở trước bàn, dẫn khí nhập bút, ngưng thần tĩnh tâm vẽ một đạo phù chú lên giấy vàng.
Sau khi vẽ xong nàng dán lên người mình, trong đầu suy nghĩ một chút sau đó diện mạo của cả người liền xảy ra biến hóa.
Du Phục Thời từ đầu đến cuối không có bất luận phản ứng gì khiến Diệp Tố hoài nghi phù chú mà bản thân vẽ không có hiệu quả, sau đó nàng cố ý đi đến trước gương, rõ ràng trong gương là một gương mặt hoàn toàn khác.
Diệp Tố quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ: “Cảnh giới của đệ lại tăng nữa rồi sao?”
Du Phục Thời lắc đầu, hỏi một câu thì đã ba câu không biết, hỏi nữa thì hắn chỉ trả lời muốn đi ngủ.
Diệp Tố cũng không ôm kỳ vọng gì đối với tiểu sư đệ, nàng mở cửa phòng đi ra ngoài tìm Lữ Cửu ở phòng bên cạnh.
“Mã đạo hữu, vừa hay ta đang định tìm ngươi.” Lữ Cửu không có ở trong phòng mà là từ thang lầu đi lên tới, vừa lúc đụng phải Diệp Tố, “Kiếm chiêu hôm qua của ngươi ta đã nghĩ ra được cách để hóa giải rồi.”
“Ta nhìn rất giống Mã Tòng Thu sao?” Diệp Tố nói.
Nghe thấy thanh âm, Lữ Cửu nghi hoặc khó hiểu: “Diệp Tố?”
Dịch Hình Phù chỉ có thể biến ảo được vẻ ngoài nhưng không thể thay đổi được thanh âm.
Lúc này, Mã Tòng Thu cùng Chu Vân, Từ Trình Ngọc cùng nhau từ trên lầu đi xuống, vừa vặn cũng nhìn thấy bộ dáng sau khi dùng Dịch Hình Phù của Diệp Tố.
Chu Vân theo bản năng quay đầu nhìn Mã Tòng Thu đang đứng sau lưng mình, nàng căn bản không phân biệt được hai người Mã Tòng Thu này có chỗ nào bất đồng.
“Ngươi là ai?!” Mã Tòng Thu trực tiếp sững sờ, nhìn chằm chằm mặt Diệp Tố hỏi, kiếm trong tay đã xuất khỏi vỏ một tấc.
Từ Trình Ngọc ấn tay hắn xuống, nhìn “Mã Tòng Thu” dưới lầu hỏi: “Diệp Tố?”
Ban đầu khi nhìn thoáng qua hắn cũng tưởng trước mắt là Mã Tòng Thu thật, nhưng sau đó dùng thần thức tra xét thì liền nhận ra được người đó là Diệp Tố.
“Là phù chú ta mới học, dùng thử xem thế nào.” Diệp Tố lên tiếng, lúc này Chu Vân cùng Mã Tòng Thu đứng trên cầu thang mới nhận ra tới.
Lữ Cửu đứng bên cạnh liền lộ ra ánh mắt như người thôn quê mới lên thành lớn: “Lần đầu tiên ta thấy phù chú lợi hại thế này đấy, Diệp Tố, đây cũng là phù chú mà cô học được từ mấy quyển phù thư sơ cấp đó sao? Vậy tính ra mấy quyển đó cũng không tồi nhỉ, không tệ như mấy phù tu lúc trước đã nói.”
“Xác thật là không tôi.” Diệp Tố không định nói chuyện tàn quyển phù thư với người khác nên những phù chú mới mà nàng học được nàng đều nói là học từ những quyển phù thư sơ cấp đấu giá lúc trước nên lần này Lữ Cửu cũng tự nhiên mà nghĩ rằng đây là phù chú mới nàng học được từ mấy quyển đó.
Diệp Tố xé lá phù xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản của bản thân, lá phù trong tay nàng nháy mắt hóa thành tro, phiêu tán trong không trung.
“Hoang Thành bí cảnh mấy ngày nay đã ẩn ẩn có động tĩnh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ mở ra.” Từ Trình Ngọc nói, “Diệp Tố, cô cùng Du công tử cũng chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Ta đã biết.” Hiện giờ đã gần ngày Hoang Thành bí cảnh mở ra, Diệp Tố không định lại tiến vào hắc ám giới nữa, tính toán trước tiên sẽ tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa sau đó vẽ thêm chút phù chú.
Học được nhiều phù chú mới như vậy, nàng có thể vẽ được thật nhiều để mọi người phòng thân.
……
Ngũ Hành Tông.
“Hoang Thành bí cảnh tuy rằng vào mười chết chín nhưng bên trong có pháp bảo vô số, Liên Liên, lần này con cùng Hoài An vào đó cũng coi như có thêm phần bảo đảm.” Tông chủ Ngũ Hành Tông Liên Tề giữa mày có một vết sẹo dọc sâu, tận tình khuyên bảo, “Hoài An dã tâm không lớn lại còn rất tốt với con, con coi trọng pháp bảo nào cứ trực tiếp nói với nó là được.”
“Cha muốn con đi cọ cơ duyên của đệ ấy?” Mấy ngón tay sơn màu đỏ chót của Liên Liên không ngừng quấn lấy đuôi tóc trên vai, nàng chán chường buông mấy lọn tóc ra, tự giễu nói, “Con muốn cái gì thì sẽ tự mình giành lấy.”
Liên Tề rất không tán đồng nhìn nữ nhi của mình: “Liên Liên, đừng có nói mấy lời giận lẫy đó, cảnh giới Kim Đan kỳ hiện giờ của con cũng là do ta dùng đan dược mới ép lên được, Hoài An với con đều là thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông, của nó cũng chính là của con mà.”
“Con mệt rồi, về trước đây.” Liên Liên mặt vô biểu tình đứng dậy rời đi.
Liên Tề ở phía sau cả giận nói với theo: “Lần này con nhất định phải đi, nếu không phải thực lực của con không đủ thì ta hà tất muốn Hoài An dẫn con đi?”
Liên Liên bước nhanh ra cửa điện, trước sau không hề quay đầu lại.
“Sư tỷ.”
Trình Hoài An ngồi trên bậc thềm ngoài điện, thấy Liên Liên ra tới thì liền đứng dậy hô một tiếng.
Liên Liên không để ý tới hắn, đi thẳng về viện của mình, Trình Hoài An yên lặng đi theo ở phía sau.
Về đến viện, Liên Liên liền ngồi phịch xuống trước bàn bạch ngọc, nàng vươn bàn tay, nhìn màu sơn đỏ trên móng tay đã có chút phai màu nên chùi đi hết màu sơn trên mười đầu móng, lấy ra hộp sơn mới, bắt đầu tô lại một lần nữa.
Liên Liên cầm cây cọ lông sói nhỏ chấm vào nước sơn đỏ, muốn tô móng lại một lần nữa, nhưng tay nàng lại run rẩy không kiềm được, nước sơn đỏ bắn lên ngón tay trắng nõn của nàng sau đó chảy xuống, cực kỳ giống với máu tươi.
Trong nháy mắt đó Liên Liên nhìn chằm chằm bàn tay của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp cũng rối loạn, thậm chí cả thân thể cũng bắt đầu run lên.
“Sư tỷ, để đệ làm cho.” Trình Hoài An đứng ở sau lưng nàng nói xong thì đi đến phía bàn đối diện ngồi xuống, nắm lấy bàn tay của Liên Liên, hắn lấy khăn ra lau đi vệt đỏ trên ngón tay nàng, sau đó cầm lấy cọ lông sói bắt đầu chậm rãi tô từng ngón.
Tư thái của hắn rất thành thạo, phảng phất như đã từng làm rất nhiều lần.
Trình Hoài An rũ mắt nói: “Sư tỷ, nếu tỷ không muốn cọ cơ duyên của ta thì cũng có thể đi rồi tự mình nâng cao cảnh giới, Hoang Thành bí cảnh thật sự là một cơ hội tốt.”
“Đệ có gặp qua phù sư Độ Kiếp kỳ chưa?” Liên Liên đột nhiên hỏi, trong giọng nói mang theo sự bén nhón không thể xem nhẹ.
“Chưa từng.” Trình Hoài An chậm rãi nói, “Nhưng rồi nhất định sẽ có phù sư có thể trở thành đại năng Độ Kiếp kỳ, có lẽ người này sẽ là tỷ, là ta, hoặc là một phù tu nào đó trong tương lai.”
“Ngây thơ.” Liên Liên châm chọc cười, “Trước kia không có đại năng Độ Kiếp kỳ, tương lai cũng sẽ không có, cho nên mọi người trong tu chân giới đều khinh thường phù tu chúng ta.”
Trình Hoài An ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi: “Nhưng tỷ cũng đã đi học kiếm, kết quả thì sao?”
Liên Liên bỗng chốc giật tay lại: “Lăn!”
“Thực xin lỗi.” Trình Hoài An hít sâu một hơi, đứng dậy rời đi, “Đệ chưa bao giờ cảm thấy phù tu kém cạnh bất kì một tu sĩ nào, trước kia sư tỷ cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Đi đến trước cửa viện, hắn dừng lại một chút: “Liên Liên, Hoang Thành bí cảnh, đệ chờ tỷ.”
Bởi vì Quy Tông Thành là thành của phù tu, kiếm tu không có nhiều nên mấy kiếm tu trong đoàn người không có chỗ để luyện kiếm, cuối cùng Lữ Cửu dứt khoát mời ba người Từ Trình Ngọc ra hậu viện của khách đi3m để sửa kiếm thuật cho mình.
Nói là sửa kiếm thuật còn không bằng nói là giao lưu.
Lữ Cửu là một kiếm tu “ba không” xuất thân từ một nơi thâm sơn cùng cốc, không sư phụ, không tông môn, không tài nguyên, có thể đi đến được hiện tại kiếm thuật của nàng không thể nói là tốt nhưng chắc chắn là thực dụng nhất, mỗi chiêu đều rất nhanh, mỗi chiêu đều là sát chiêu lấy mạng.
Nếu không ra được sát chiêu trong tích tắc thì người chết chính là nàng.
Có đôi khi Lữ Cửu ra chiêu mà ngay đến Từ Trình Ngọc đều phải tiếp chiêu cẩn thận.
Bọn họ là thân truyền đệ tử Ngô Kiếm Phái, trên người lúc nào cũng có các loại pháp bảo, không cần lo lắng chuyện sinh tử nên có vài chiêu thức nhìn thì đẹp nhưng không quá thực dụng khi chiến đấu.
“Đang nhìn gì đó?” Diệp Tố vào phòng Du Phục Thời, khó có dịp thấy được hắn đang không ngủ mà ngược lại đang đứng ở bên cửa sổ, nàng cũng bước tới nhìn theo tầm mắt của tiểu sư đệ.
Ở dưới khoảnh sân trong hậu viện, Lữ Cửu liên tục huy kiếm, tay phải bổ kiếm về phía Mã Tòng Thu nhưng ngay sau đó lại lập tức buông tay, kiếm rơi xuống được tay trái của nàng bắt lấy, vung về phía trước, kề sát cổ Mã Tòng Thu.
Mã Tòng Thu cả kinh, theo bản năng lui về sau một bước.
“Sư đệ, đệ thua rồi.” Từ Trình Ngọc đứng bên cạnh nói.
Bọn họ không sử dụng linh lực mà chỉ đơn thuần là so kiếm chiêu nên hiển nhiên Lữ Cửu có ưu thế hơn.
“Ngươi có thể thắng nàng ta hay không?” Du Phục Thời quay đầu hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố cười nói: “Có thể.”
Muốn thắng Lữ Cửu quá đơn giản, những chiêu số mà đại tông môn đệ tử có thể chưa thấy qua nhưng đối với Diệp Tố mà nói căn bản là vô dụng.
Không cần biết là thủ đoạn bỉ ổi hay chiêu thức chính phái, với nàng mà nói mục tiêu cuối cùng chính là chiến thắng nên loại nào nàng cũng sẽ suy xét.
Nhìn kiếm chiêu vừa rồi của Lữ Cửu, Diệp Tố đã nghĩ ra được phương án đối phó, thậm chí tiếp theo Lữ Cửu sẽ ra kiếm chiêu gì nàng cũng có dự đoán ở trong lòng.
Hai người đứng song song bên cửa sổ nhìn bốn vị kiếm tu bên dưới giao lưu kiếm chiêu, Từ Trình Ngọc cảm giác được có ánh mắt đang nhìn nên ngầng đầu nhìn lên, sau đó cũng nở nụ cười với hai người bọn họ.
Diệp Tố gật đầu với Từ Trình Ngọc, sau đó Từ Trình Ngọc xoay người tiếp tục giảng giải chiêu thức cho Lữ Cửu cùng Mã Tòng Thu, trên này Diệp Tố bỗng nói với người bên cạnh: “Ta không quan tâm đệ có thân phận gì nhưng hành sự tốt nhất phải biết khắc chế, cả ngày chỉ biết ngủ không chịu tu luyện, không ai có thể vô duyên vô cớ mà tăng cảnh giới cả.”
Vả lại họ cũng không có tiền cắn đan dược, làm sao chỉ có thể trong mấy ngày đã lên tới Kim Đan kỳ?
“Đừng giả bộ không nghe thấy.” Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời, “Hiện giờ đệ là đệ tử Thiên Cơ Môn, nhất cử nhất động cũng chính là đang đại biểu Thiên Cơ Môn của chúng ta.”
“Nó tự mình muốn tiến giai.” Du Phục Thời chống khuỷu tay dựa vào bệ cửa sổ, thanh âm lười biếng nói, “Quản không được.”
Khóe môi đại sư tỷ giật giật, mười phần cạn lời với vị tiểu sư đệ này.
Diệp Tố tới phòng hắn vốn dĩ là có chính sự muốn nói, nàng lấy ra hai tờ giấy được xé ra từ tàn quyển phù thư nói với Du Phục Thời: “Ta sẽ vào đây một đoạn thời gian, Hoang Thành bí cảnh chậm nhất tháng sau sẽ mở rồi, trong khoảng thời gian này nếu Hoàng Nhị Tiền có cho người đưa linh thạch tới thì đệ cứ nhận trước.”
“Mười ngày.” Du Phục Thời duỗi tay kéo kéo ống tay áo, lộ ra Vụ Sát Hoa trên cổ tay.
“……”
Tên yêu nghiệt thất học này vẫn chưa biết viết hai chữ “ngượng ngùng” như thế nào đúng không?
“Sau khi ta trở ra nếu vẫn còn thời gian thì ta sẽ tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa.” Diệp Tố nói.
Thực ra nàng từ lâu trước kia đã nghĩ đến chuyện này.
Vụ Sát Hoa có thể hù được Tân Thẩm Chi đã Hợp Thể kỳ thì có thể thấy được khí tràng lúc xuất kích có thể dọa được đối phương nhưng lực công kích lại không đủ mạnh.
Rốt cuộc lúc trước luyện chế nó thì Diệp Tố chỉ mới Trúc Cơ, hiện giờ nàng đã lên Kim Đan kỳ, nếu bỏ ra thêm một ít công sức nữa hẳn là sẽ có thể tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa.
……
Lần thứ ba tiến vào hắc ám giới, Diệp Tố liền phóng xuất ra linh lực ở đầu ngón tay, bắt đầu vẽ phù chú dựa theo phù chú đồ xuất hiện ở vị trí thứ ba khi nàng tiến vào hắc ám giới lần đầu tiên.
Vì để hoàn thành phù chú chỉ trong một nét bút, Diệp Tố cần ổn định linh lực phát ra lúc nào cũng phải đều nhau, kết quả của vô số lần thất bại trong hắc ám giới đó chính là Diệp Tố thao tác linh lực mỗi lúc một thuần thục hơn.
Mãi cho đến khi phù chú đồ thứ ba được vẽ hoàn thành thì quả nhiên trong bóng đêm lại một lần nữa sáng lên, chiếu rọi bức tường thứ hai, bức tường này nằm sát bên bức tường đầu tiên nơi các phù chú đều đã ảm đạm xuống.
Diệp Tố đã có kinh nghiệm nên liền lập tức bước đến trước bức tường ánh sáng. Bức tường này cũng giống với bức tường đầu tiên, trên tường có rất nhiều phù chú đồ, nàng thử vòng ra sau bức tường xem thử thì thấy phía sau chẳng có gì cả.
Dịch Hình Phù?
Dịch Tố ngửa đầu nhìn phù chú đồ thứ nhất, trong lòng lập tức nổi lên hứng thú, nàng duỗi tay nhấn mở.
【 Dịch Hình Phù, khả năng che mắt tùy thuộc vào cảnh giới của phù sư, có thể biến được thành bất kì ai, một lá có thể biến đổi thành một người. 】
“khả năng che mắt tùy thuộc vào ảnh giới của phù sư “, ý nghĩa là Diệp Tố Kim Đan kỳ vẽ ra phù chú này thì sẽ chỉ hữu hiệu đối với tu sĩ đối Kim Đan kỳ trở xuống, về sau khi cảnh giới càng tăng cao thì phạm vi sử dụng của phù chú này sẽ càng được mở rộng.
Diệp Tố đứng trước bức tường ánh sáng bắt đầu vẽ phù không ngừng, thẳng cho đến khi phù chú đồ cuối cùng trên bức tường ảm đạm xuống lúc này nàng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong đầu vừa nghĩ ra ngoài thì ngay lập tức liền trở lại trong phòng.
“Ngươi tỉnh.” Du Phục Thời ngồi cạnh bàn đối diện với Diệp Tố, ném túi linh thạch trong tay cho nàng, “Hoàng Nhị Tiền cho người đưa linh thạch tới.”
Diêp Tố duỗi tay chụp lấy, đứng dậy khỏi giường: “Ta nhập định mấy ngày rồi?”
“Không biết.” Du Phục Thời gỡ Vụ Sát Hoa trên tay xuống, đưa tới trước mặt Diệp Tố, nghiêm túc nói, “Sửa nó.”
“……”
Diệp Tố nhận lấy bỏ vào túi Càn Khôn, thuận tiện lấy ra bút mực, đứng ở trước bàn, dẫn khí nhập bút, ngưng thần tĩnh tâm vẽ một đạo phù chú lên giấy vàng.
Sau khi vẽ xong nàng dán lên người mình, trong đầu suy nghĩ một chút sau đó diện mạo của cả người liền xảy ra biến hóa.
Du Phục Thời từ đầu đến cuối không có bất luận phản ứng gì khiến Diệp Tố hoài nghi phù chú mà bản thân vẽ không có hiệu quả, sau đó nàng cố ý đi đến trước gương, rõ ràng trong gương là một gương mặt hoàn toàn khác.
Diệp Tố quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ: “Cảnh giới của đệ lại tăng nữa rồi sao?”
Du Phục Thời lắc đầu, hỏi một câu thì đã ba câu không biết, hỏi nữa thì hắn chỉ trả lời muốn đi ngủ.
Diệp Tố cũng không ôm kỳ vọng gì đối với tiểu sư đệ, nàng mở cửa phòng đi ra ngoài tìm Lữ Cửu ở phòng bên cạnh.
“Mã đạo hữu, vừa hay ta đang định tìm ngươi.” Lữ Cửu không có ở trong phòng mà là từ thang lầu đi lên tới, vừa lúc đụng phải Diệp Tố, “Kiếm chiêu hôm qua của ngươi ta đã nghĩ ra được cách để hóa giải rồi.”
“Ta nhìn rất giống Mã Tòng Thu sao?” Diệp Tố nói.
Nghe thấy thanh âm, Lữ Cửu nghi hoặc khó hiểu: “Diệp Tố?”
Dịch Hình Phù chỉ có thể biến ảo được vẻ ngoài nhưng không thể thay đổi được thanh âm.
Lúc này, Mã Tòng Thu cùng Chu Vân, Từ Trình Ngọc cùng nhau từ trên lầu đi xuống, vừa vặn cũng nhìn thấy bộ dáng sau khi dùng Dịch Hình Phù của Diệp Tố.
Chu Vân theo bản năng quay đầu nhìn Mã Tòng Thu đang đứng sau lưng mình, nàng căn bản không phân biệt được hai người Mã Tòng Thu này có chỗ nào bất đồng.
“Ngươi là ai?!” Mã Tòng Thu trực tiếp sững sờ, nhìn chằm chằm mặt Diệp Tố hỏi, kiếm trong tay đã xuất khỏi vỏ một tấc.
Từ Trình Ngọc ấn tay hắn xuống, nhìn “Mã Tòng Thu” dưới lầu hỏi: “Diệp Tố?”
Ban đầu khi nhìn thoáng qua hắn cũng tưởng trước mắt là Mã Tòng Thu thật, nhưng sau đó dùng thần thức tra xét thì liền nhận ra được người đó là Diệp Tố.
“Là phù chú ta mới học, dùng thử xem thế nào.” Diệp Tố lên tiếng, lúc này Chu Vân cùng Mã Tòng Thu đứng trên cầu thang mới nhận ra tới.
Lữ Cửu đứng bên cạnh liền lộ ra ánh mắt như người thôn quê mới lên thành lớn: “Lần đầu tiên ta thấy phù chú lợi hại thế này đấy, Diệp Tố, đây cũng là phù chú mà cô học được từ mấy quyển phù thư sơ cấp đó sao? Vậy tính ra mấy quyển đó cũng không tồi nhỉ, không tệ như mấy phù tu lúc trước đã nói.”
“Xác thật là không tôi.” Diệp Tố không định nói chuyện tàn quyển phù thư với người khác nên những phù chú mới mà nàng học được nàng đều nói là học từ những quyển phù thư sơ cấp đấu giá lúc trước nên lần này Lữ Cửu cũng tự nhiên mà nghĩ rằng đây là phù chú mới nàng học được từ mấy quyển đó.
Diệp Tố xé lá phù xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản của bản thân, lá phù trong tay nàng nháy mắt hóa thành tro, phiêu tán trong không trung.
“Hoang Thành bí cảnh mấy ngày nay đã ẩn ẩn có động tĩnh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ mở ra.” Từ Trình Ngọc nói, “Diệp Tố, cô cùng Du công tử cũng chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Ta đã biết.” Hiện giờ đã gần ngày Hoang Thành bí cảnh mở ra, Diệp Tố không định lại tiến vào hắc ám giới nữa, tính toán trước tiên sẽ tăng phẩm giai cho Vụ Sát Hoa sau đó vẽ thêm chút phù chú.
Học được nhiều phù chú mới như vậy, nàng có thể vẽ được thật nhiều để mọi người phòng thân.
……
Ngũ Hành Tông.
“Hoang Thành bí cảnh tuy rằng vào mười chết chín nhưng bên trong có pháp bảo vô số, Liên Liên, lần này con cùng Hoài An vào đó cũng coi như có thêm phần bảo đảm.” Tông chủ Ngũ Hành Tông Liên Tề giữa mày có một vết sẹo dọc sâu, tận tình khuyên bảo, “Hoài An dã tâm không lớn lại còn rất tốt với con, con coi trọng pháp bảo nào cứ trực tiếp nói với nó là được.”
“Cha muốn con đi cọ cơ duyên của đệ ấy?” Mấy ngón tay sơn màu đỏ chót của Liên Liên không ngừng quấn lấy đuôi tóc trên vai, nàng chán chường buông mấy lọn tóc ra, tự giễu nói, “Con muốn cái gì thì sẽ tự mình giành lấy.”
Liên Tề rất không tán đồng nhìn nữ nhi của mình: “Liên Liên, đừng có nói mấy lời giận lẫy đó, cảnh giới Kim Đan kỳ hiện giờ của con cũng là do ta dùng đan dược mới ép lên được, Hoài An với con đều là thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông, của nó cũng chính là của con mà.”
“Con mệt rồi, về trước đây.” Liên Liên mặt vô biểu tình đứng dậy rời đi.
Liên Tề ở phía sau cả giận nói với theo: “Lần này con nhất định phải đi, nếu không phải thực lực của con không đủ thì ta hà tất muốn Hoài An dẫn con đi?”
Liên Liên bước nhanh ra cửa điện, trước sau không hề quay đầu lại.
“Sư tỷ.”
Trình Hoài An ngồi trên bậc thềm ngoài điện, thấy Liên Liên ra tới thì liền đứng dậy hô một tiếng.
Liên Liên không để ý tới hắn, đi thẳng về viện của mình, Trình Hoài An yên lặng đi theo ở phía sau.
Về đến viện, Liên Liên liền ngồi phịch xuống trước bàn bạch ngọc, nàng vươn bàn tay, nhìn màu sơn đỏ trên móng tay đã có chút phai màu nên chùi đi hết màu sơn trên mười đầu móng, lấy ra hộp sơn mới, bắt đầu tô lại một lần nữa.
Liên Liên cầm cây cọ lông sói nhỏ chấm vào nước sơn đỏ, muốn tô móng lại một lần nữa, nhưng tay nàng lại run rẩy không kiềm được, nước sơn đỏ bắn lên ngón tay trắng nõn của nàng sau đó chảy xuống, cực kỳ giống với máu tươi.
Trong nháy mắt đó Liên Liên nhìn chằm chằm bàn tay của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp cũng rối loạn, thậm chí cả thân thể cũng bắt đầu run lên.
“Sư tỷ, để đệ làm cho.” Trình Hoài An đứng ở sau lưng nàng nói xong thì đi đến phía bàn đối diện ngồi xuống, nắm lấy bàn tay của Liên Liên, hắn lấy khăn ra lau đi vệt đỏ trên ngón tay nàng, sau đó cầm lấy cọ lông sói bắt đầu chậm rãi tô từng ngón.
Tư thái của hắn rất thành thạo, phảng phất như đã từng làm rất nhiều lần.
Trình Hoài An rũ mắt nói: “Sư tỷ, nếu tỷ không muốn cọ cơ duyên của ta thì cũng có thể đi rồi tự mình nâng cao cảnh giới, Hoang Thành bí cảnh thật sự là một cơ hội tốt.”
“Đệ có gặp qua phù sư Độ Kiếp kỳ chưa?” Liên Liên đột nhiên hỏi, trong giọng nói mang theo sự bén nhón không thể xem nhẹ.
“Chưa từng.” Trình Hoài An chậm rãi nói, “Nhưng rồi nhất định sẽ có phù sư có thể trở thành đại năng Độ Kiếp kỳ, có lẽ người này sẽ là tỷ, là ta, hoặc là một phù tu nào đó trong tương lai.”
“Ngây thơ.” Liên Liên châm chọc cười, “Trước kia không có đại năng Độ Kiếp kỳ, tương lai cũng sẽ không có, cho nên mọi người trong tu chân giới đều khinh thường phù tu chúng ta.”
Trình Hoài An ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi: “Nhưng tỷ cũng đã đi học kiếm, kết quả thì sao?”
Liên Liên bỗng chốc giật tay lại: “Lăn!”
“Thực xin lỗi.” Trình Hoài An hít sâu một hơi, đứng dậy rời đi, “Đệ chưa bao giờ cảm thấy phù tu kém cạnh bất kì một tu sĩ nào, trước kia sư tỷ cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Đi đến trước cửa viện, hắn dừng lại một chút: “Liên Liên, Hoang Thành bí cảnh, đệ chờ tỷ.”
Bình luận truyện