Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
Bản thể của Mê Tâm Phi Trùng là một con phi trùng nửa trong suốt, không có lực công kích, đuôi của nó sẽ tản ra một loại chất lỏng có mùi bùn tanh nhẹ có thể mê hoặc nhân tâm, tu sĩ trúng phải loại chất lỏng này sẽ nhìn thấy một tướng mạo giả của bản thân cùng với tâm cảnh, sau đó sẽ bị mê hoặc tâm thần.
Một khi tu sĩ bị mê hoặc, sa vào ảo cảnh mà nó thiết hạ thì Mê Tâm Phi Trùng sẽ lấy thân thể của tu sĩ làm chất dinh dưỡng, sinh ra vô số ấu trùng.
Loại phi trùng nửa trong suốt này tuy không có lực công kích nhưng chỉ cần có tu sĩ t@m đạo không vững mà gặp phải chúng nó thì sẽ cực kỳ dễ xuất hiện vấn đề.
Tương truyền, vào thời kỳ ở trước Thần Vẫn kỳ, các đại tông môn thích dùng Mê Tâm Phi Trùng để thí luyện đệ tử, cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành thí luyện một lần, nếu có đệ tử nào không thể thông qua thì sẽ bị bỏ mặc để Mê Tâm Phi Trùng rút hết chất dinh dưỡng đến chết.
Con Mê Tâm Phi Trùng đối diện với Diệp Tố cả đời này chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nó chưa bao giờ trong một thời gian ngắn mà phải biến ra nhiều tu sĩ cùng với……những thứ lung tung rối loạn nhiều không đếm xuể như thế……
Đến cuối cùng, chất lỏng mê huyễn ở đuôi của Mê Tâm Phi Trùng cạn kiệt, không có cách nào khác ngoài tự sát để kết thúc quá trình biến hình địa ngục này, trực tiếp vỡ ra trước mặt Diệp Tố.
Trong nháy mắt nó vỡ ra thì Diệp Tố liền tỉnh lại khỏi ảo cảnh, nàng quay đầu nhìn chung quanh thì phát hiện bọn họ vẫn còn đang đứng trong thông đạo đi vào Hoang Thành, trước mặt mỗi người đều có một con Mê Tâm Phi Trùng nửa trong suốt đang bay lơ lửng.
Chỉ có duy nhất Du Phục Thời đang đứng ở bên cạnh thưởng thức Vụ Sát Hoa trên cổ tay.
Du Phục Thời ngước mắt nhìn Diệp Tố, hắn phảng phất chỉ là đến để du xuân, hoàn toàn không có bất luận cảm giác nguy cơ nào: “Phải đi sao?”
“Trước phải đợi thêm một chút.” Diệp Tố vừa mới nói xong thì Trình Hoài An và Từ Trình Ngọc cũng vừa tỉnh táo lại, hai người một người đầu ngón tay câu động linh khí vẽ một lá phù trong khoảng không trước mặt, người còn lại tuốt kiếm ra khỏi vỏ nữa tấc, trong nháy mắt hai con Mê Tâm Phi Trùng trước mặt liền bị gi3t chết.
“Ngại quá, nhờ huynh tránh qua một chút.” Diệp Tố nói với Trình Hoài An xong liền vội vàng tiến lên, lấy ra một cái bình không từ trong túi Càn Khôn, thu thập chất lỏng mê huyễn ở đuôi của Mê Tâm Phi Trùng.
Chờ đến khi nàng lấy xong đứng dậy thì những người khác cũng lần lượt thanh tỉnh lại, Liên Liên là người tỉnh lại sau cùng và cũng là người có sắc mặt khó xem nhất trong mấy người bọn họ.
Mã Tòng Thu giúp đỡ Diệp Tố, hắn dùng kiếm bức ra dung dịch mê huyễn từ mấy con Mê Tâm Phi Trùng nằm la liệt trên mặt đất, ngưng tụ đến trong bình trên tay nàng: “Thứ này cũng có thể dùng để luyện khí sao?”
“Đúng vậy, có thể dùng trên tiểu pháp khí, cũng có thể làm thành mê hương.” Diệp Tố giải thích.
Hai người Ngũ Hành Tông cũng không tiếp tục đi về phía trước mà vẫn đứng ở gần đó, Liên Liền nhìn chằm chằm đạo bào trên người Diệp Tố, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì: “Thiên Cơ Môn? Cô là một luyện khí sư?”
Diệp Tố vừa lúc thu thập xong chất lỏng mê huyễn từ con Mê Tâm Phi Trùng cuối cùng, sau khi đóng lại nắp bình nàng đáp: “Đúng vậy, nếu đạo hữu có nhu cầu luyện chế pháp khí thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới Thiên Cơ Môn chúng ta.”
“Một luyện khí sư, lại không phải kiếm tu, chạy tới Hoang Thành bí cảnh làm cái gì?” Liên Liên trào phúng, “Chê mệnh mình dài quá sao?”
“Kiếm tu có thể vào vì sao luyện khí sư không thể vào?” Diệp Tố nói, “Huống hồ chưa bao giờ nghe nói tu chân giới có quy định là luyện khí sư không thể tiến vào bí ảnh.”
Trên mặt Liên Liên liền hiện lên vẻ châm biếm: “Đúng là không có nhưng bất quả luyện khí sư các ngươi trừ bỏ có thể luyện chế pháp khí thì còn có thể làm cái gì chứ? Gặp phải yêu thú cũng chỉ có một đường chạy trốn.”
“Đạo hữu, lời này sai rồi.” Diệp Tố nghiêm túc nói, “Luyện khí sư có thể luyện chế ra pháp khí với lực sát thương cực đại, cũng có thể luyện chế pháp khí hộ thân, chỉ cần pháp khí đủ nhiều, đủ mạnh, tất nhiên sẽ có thể đối phó yêu thú. Kiếm tu và luyện khí bất quá chỉ là hai con đường tu luyện khác nhau của tu chân giới mà thôi.”
“……” Thần sắc Liên Liên biến hóa mấy lần, cuối cùng cười lạnh, “Lừa mình dối người!”
“Thôi đi.” Chu Vân nhịn không được nói, “Liên Liên cô là ong vàng hả? Cả ngày chỉ biết châm chích người khác.”
Mã Tòng Thu đứng bên cạnh nghe thấy vậy nhất thời khống chế không được, vừa tưởng tượng Liên Liên là con ong liền bật cười.
Liên Liên cả giận: “Ta sẽ chống mắt lên xem cô sẽ đối phó yêu thú như thế nào.”
Hai đội người men theo thông đạo Hoang Thành tiếp tục đi về phía trước, mọi người mặt ngoài vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật trong lòng lại đang cảnh giác đến mức cao nhất, bọn họ chỉ mới vào thông đạo mà đã gặp phải Mê Tâm Phi Trùng thì có thể thấy được phía sau càng không dễ dàng đi vào.
“Cô đừng để ý mấy lời của Liên Liên.” Chu Vân đi đến bên người Diệp Tố, nhỏ giọng nói, “Ta cảm thấy nàng ấy nhiều năm trước đầu óc đã không tốt rồi, cả ngày nói chuyện châm chọc người thì chớ, còn thích Lục Trầm Hàn.”
“Cô trước kia không phải cũng thích Lục Trầm Hàn sao?” Diệp Tố nhớ rõ Mã Tòng Thu có nói qua.
Chu Vân: “…… Chuyện xưa từ thuở nào rồi, vả lại khi đó kiến thức của ta còn quá nông cạn, không thể trách ta được.”
Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Du Phục Thời đang đi bên tay phải Diệp Tố, cảm thấy bản thân trước đó quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Từ những ngày đầu Chu Vân liền phát hiện ra nhóm đệ tử của Thiên Cơ Môn đều có tướng mạo xuất sắc, dáng người trác tuyệt, Minh Lưu Sa khi không mở miệng chính là thanh niên tuấn mỹ điển hình, Tây Ngọc cô nương cũng có một bộ mắt ngọc mày ngài, Hạ Nhĩ cũng mang khí chất của thiếu niên trong sáng.
Còn Du Phục Thời cùng với Dịch Huyền đang ở Ngô Kiếm Phái thì khỏi phải nói, người qua đường nhìn lướt qua thôi cũng có thể nhìn đến đâm tường.
Ngay cả Diệp Tố cũng có một khuôn mặt thanh sơ cao đạm, tướng mạo này vốn dĩ sẽ không có gì quá nổi bật nhưng vô luận là ai gặp nàng lần đầu tiên đều sẽ nhớ kỹ đôi mắt trầm ổn thấu triệt của nàng.
“Thật ra trước kia ta và nàng ấy là bằng hữu.” Chu Vân nhìn Liên Liên đi đằng trước, tiếp tục nói với Diệp Tố, “Nhưng sau lại Liên Liên cứ mãi lười biếng, không chịu tu phù đạo, còn thường xuyên dựa vào cắn đan dược để tăng cảnh giới, thế nên quan hệ của chúng ta càng ngày càng kém.”
Truyền thống chủ lưu của tu chân giới chính là phải dựa vào bản thân tu luyện, nếu tiến giai chỉ dựa hoàn toàn vào đan dược thì khi gặp phải tu sĩ hoặc yêu thú cùng cấp bậc thì chỉ có một con đường chết, cộng với tu sĩ ỷ lại đan dược thì cuối cùng khó có thể lên được Đại Thừa kỳ.
Đang nói chuyện thì mặt đất dưới chân họ đột nhiên sụp xuống, tất cả rơi xuống với tốc độ cực nhanh, phảng phất như bên dưới có một cái vực sâu vô hạn cắn nuốt hết bọn họ.
Mấy vị kiếm tu theo bản năng, không hẹn đều cùng rút kiếm ra, muốn ngự kiếm bay lên trên nhưng kết quả lại phát hiện ra bay cỡ nào cũng không thể đi lên, tựa hồ mặt đất phía trên cũng đang mọc cao lên.
“Vực Sâu Vô Tận?” Mã Tòng Thu nhìn khắp nơi xung quanh, “Trưởng lão rõ ràng nói là phải đi vào sâu bên trong thành mới gặp được cửa ải này, sao chúng ta vừa bước vào liền đụng phải rồi?”
“Các ngươi không biết Hoang Thành là một tòa thành sống sao?” Trình Hoài An giơ ngón tay ra vẽ phù trận nhằm hoãn lại tốc độ rơi của bản thân, “Các cơ quan, trận pháp trong thành cách một đoạn thời gian sẽ có di động.”
“Vực Sâu Vô Tận là cái gì?” Diệp Tố điều chỉnh tư thế rơi xuống của bản thân, thuận tiện kéo lại tiểu sư đệ đang chuẩn bị nằm xuống, sau đó quay đầu hỏi Từ Trình Ngọc ở gần đó.
“Ý chỉ một cái vực sâu vô cùng vô tận, mặc dù là ngự kiếm cũng không có cách nào bay lên được.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Không ai biết được phía dưới vực sâu là cái gì, tu sĩ chạy thoát thì chưa từng xuống đây, tu sĩ từng rơi xuống đây thì chưa một ai tồn tại ra tới.”
Lữ Cửu kinh ngạc: “Một khi đã như vậy, vì sao các ngươi lại biết được tình huống của Vực Sâu Vô Tận?”
“Có đệ tử trước khi chết đưa tin cho đồng môn cũng vào bí cảnh nhưng không ở Hoang Thành.” Từ Trình Ngọc nói, “Loại chuyện này phát sinh khá nhiều nên mọi người cũng có thể biết được một chút tình huống.”
“Trong Vực Sâu Vô Tận sẽ có một loại Thạch Dực (con dơi bằng đá) không ngừng tấn công tu sĩ.” Chu Vân nắm kiếm nói, “Mọi người đều phải cẩn thận.”
“Nếu không ai có thể tồn tại ra ngoài, ngươi cho rằng chúng ta có thể ra ngoài sao?” Liên Liên xùy một tiếng nói.
Ánh mắt Chu Vân nhìn Liên Liên lộ ra thất vọng: “Thử hết sức cho dù có thất bại thì so với buông xuôi vẫn tốt hơn nhiều.”
“Tùy cô.”
Sau khi rơi xuống một lúc lâu, cái gì cũng không có phát sinh, mọi người đều rơi đến chết lặng.
“Cứ như vậy rơi xuống mãi thì chúng ta không phải bị Thạch Dực cắn chết mà là hao hết Tích Cốc Đan mà đói chết.” Mã Tòng Thu hữu khí vô lực nói.
Người vẫn luôn rơi xuống thì ngũ cảm sẽ bắt đầu tê liệt dần, sẽ cảm thấy đặc biệt mỏi mệt.
“Diệp Tố, cô đang làm gì vậy?” Từ Trình Ngọc đột nhiên hỏi.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Tố, không biết từ khi nào nàng đã lấy ra một tấm da.
“Cứ như vậy rơi xuống mãi sẽ rất mệt mỏi nên ta chuẩn bị một chút đồ vật.” Động tác tay của Diệp Tố liên tục không ngừng, nàng lấy ra tấm da của Bát Mục Cẩu gặp phải lúc vừa vào bí cảnh cùng một ít tài liệu khác, nàng định làm một cái dù cỡ lớn để tiện cho việc rơi xuống.
Bất quá nàng là luyện khí sư, tất nhiên không thể chỉ làm đồ vật chay mà nàng còn muốn thêm một ít tính năng khác biến nó thành pháp khí.
Là một luyện khí sư nghèo rớt mồng tơi, tài liệu của Diệp Tố cũng không có nhiều, chỉ có thể tận dụng tất cả mọi thứ có trong túi Càn Khôn của nàng mà thôi.
Phi Kính Giáp là một pháp khí phòng thân không tồi, bất quá thứ này là của Toàn Gia Anh, nàng không thể cải tiến nó nên nàng lắp nó thẳng vào mặt trong của dù, chỉ cần dùng linh lực đánh vào chốt mở thì sẽ liền có thể hình thành kết giới, chống lại công kích từ bên ngoài.
Thế là một đám kiếm tu, một đám phù tu, cộng thêm một tên yêu nghiệt giống như du khách tới đạp thanh vây quanh Diệp Tố xem nàng luyện khí.
“Luyện khí sư của Thiên Cơ Môn cũng thú vị đấy.” Trình Hoài An chân dẫm lên trận pháp phù chú tới gần Liên Liên, thấp giọng nói.
Liên Liên xuy một tiếng nhưng ánh mắt lại dừng trên người Diệp Tố thật lâu, nhìn linh hỏa trong tay nàng mà không cách nào dời đi tầm mắt.
Lại qua không biết bao lâu, đám người Từ Trình Ngọc vô số lần thử ngự kiếm bay lên nhưng vẫn như cũ không thể bay lên được, bên này Diệp Tố rốt cuộc luyện chế pháp khí hoàn tất, nàng ném cây dù cao khoảng nửa người lên cao, cây dù này trong nháy mắt liền căng ra, biến thành một cái dù cực lớn, phía dưới có một cái giỏ ước chừng có thể chứa được mười người.
“Đi vào.” Diệp Tố mở cửa chiếc giỏ, lại móc ra một ghế gấp nhỏ trong túi Càn Khôn đưa cho tiểu sư đệ, “Có thể ngồi.”
Du Phục Thời không nghĩ ngợi gì thêm mà tiếp nhận ngay kiến nghị của phàm nhân này.
“Thứ này……” Mã Tòng Thu điều khiển thân kiếm, trôi lại gần dù lớn, trợn mắt há mồm hỏi, “Ta có thể vào không?”
Ngự kiếm thời gian dài quá mệt mỏi, còn không ngự kiếm cứ vậy mà tùy ý rơi xuống cũng không phải là ý hay.
“Tất cả đều có thể vào.”
Diệp Tố vừa nói xong thì ba người Ngô Kiếm Phái cộng thêm Lữ Cửu liền sôi nổi tiến vào trong giỏ dù.
“Hai vị có muốn vào đây nghỉ ngơi hay không?” Diệp Tố hỏi Trình Hoài An cùng Liên Liên, “Không đắt, một vị một vạn trung phẩm linh thạch mà thôi.”
“Được.” Trình Hoài An lập tức đáp ứng, Liên Liên còn muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn kéo vào trong dù.
Diệp Tố là người cuối cùng bước vào, đóng lại cửa giỏ, ngay sau đó nàng ngửa đầu kích phát vòng phòng hộ của Phi Kính Giáp, toàn bộ dù bay lượn cỡ lớn liền được kết giới bao lấy.
Từ Trình Ngọc rất là chấn động, hắn chưa bao giờ gặp qua pháp khí nào kì quái thế này, theo bản năng hỏi: “Diệp Tố, pháp khí này của cô gọi là gì?”
“Tương Lạc Sơn.” Diệp Tố buột miệng thốt ra.
*Tương Lạc Sơn: mang theo (người) rơi núi
Từ Trình Ngọc lẩm bẩm lặp lại một lần: “Tương Lạc Sơn? Tên hay.”
Diệp Tố không biết khi nào mới có thể rơi tới đáy của Vô Tận Vực Sâu, thế nhưng chuyện này cũng không trở ngại việc nàng tiếp tục kiếm tiền.
Nàng lại lấy ra mấy khối gỗ lớn từ trong túi Càn Khôn, đây vốn là nàng chuẩn bị để Du Phục Thời có thể tùy thời luyện tập, nhưng tiểu sư đệ quá lười, cộng thêm hắn đã đưa ra Tử Lê Anh Mộc nên nàng liền mở một mắt nhắm một mắt cho hắn lười biếng, nhưng mấy khối gỗ này vẫn còn nằm lại trong túi.
“Ghế gấp nhỏ, một vạn trung phẩm linh thạch một cái.” Diệp Tố dành ra nửa canh giờ liền có thể khắc ra một cái ghế gấp, để bản thân ngồi xuống một cái, sau đó bắt đầu ra giá ngay tại chỗ.
“Diệp đạo hữu, ghế gấp của của cô làm ra cũng không phải dễ dàng, ta trả hai vạn.” Từ Trình Ngọc thấy ánh mắt của Diệp Tố liền tức khắc độn giá ào ào cho hai người Ngũ Hành Tông nhìn xem.
“Chúng ta mua.” Trình Hoài An nói, “Thỉnh Diệp đạo hữu trước làm hai cái.”
Diệp Tố thuận cả hai tay, nàng lại là luyện khí sư, thao tác linh lực một chút liền có thể dễ dàng khắc mấy khối gỗ ra hình ra dáng.
Không bao lâu sau dưới mông mỗi người trong giỏ dù đều có một cái ghế gấp nhỏ, chỉ thiếu hai cái bàn nhỏ nữa là có thể mở tiệc trà rồi.
Từ Trình Ngọc ngồi không bao lâu liền chủ động đứng lên: “Tuy có kết giới phòng hộ nhưng chúng ta cũng cần thay phiên tuần tra.”
Trình Hoài An đứng dậy: “Nếu Diệp đạo hữu đồng ý, ta có thể khắc một phù trận bên trong giỏ.”
“Mời.” Diệp Tố tất nhiên đồng ý, nàng cũng muốn nhìn một chút đệ tử chân chính của Ngũ Hành Tông vẽ phù như thế nào.
Một khi tu sĩ bị mê hoặc, sa vào ảo cảnh mà nó thiết hạ thì Mê Tâm Phi Trùng sẽ lấy thân thể của tu sĩ làm chất dinh dưỡng, sinh ra vô số ấu trùng.
Loại phi trùng nửa trong suốt này tuy không có lực công kích nhưng chỉ cần có tu sĩ t@m đạo không vững mà gặp phải chúng nó thì sẽ cực kỳ dễ xuất hiện vấn đề.
Tương truyền, vào thời kỳ ở trước Thần Vẫn kỳ, các đại tông môn thích dùng Mê Tâm Phi Trùng để thí luyện đệ tử, cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành thí luyện một lần, nếu có đệ tử nào không thể thông qua thì sẽ bị bỏ mặc để Mê Tâm Phi Trùng rút hết chất dinh dưỡng đến chết.
Con Mê Tâm Phi Trùng đối diện với Diệp Tố cả đời này chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nó chưa bao giờ trong một thời gian ngắn mà phải biến ra nhiều tu sĩ cùng với……những thứ lung tung rối loạn nhiều không đếm xuể như thế……
Đến cuối cùng, chất lỏng mê huyễn ở đuôi của Mê Tâm Phi Trùng cạn kiệt, không có cách nào khác ngoài tự sát để kết thúc quá trình biến hình địa ngục này, trực tiếp vỡ ra trước mặt Diệp Tố.
Trong nháy mắt nó vỡ ra thì Diệp Tố liền tỉnh lại khỏi ảo cảnh, nàng quay đầu nhìn chung quanh thì phát hiện bọn họ vẫn còn đang đứng trong thông đạo đi vào Hoang Thành, trước mặt mỗi người đều có một con Mê Tâm Phi Trùng nửa trong suốt đang bay lơ lửng.
Chỉ có duy nhất Du Phục Thời đang đứng ở bên cạnh thưởng thức Vụ Sát Hoa trên cổ tay.
Du Phục Thời ngước mắt nhìn Diệp Tố, hắn phảng phất chỉ là đến để du xuân, hoàn toàn không có bất luận cảm giác nguy cơ nào: “Phải đi sao?”
“Trước phải đợi thêm một chút.” Diệp Tố vừa mới nói xong thì Trình Hoài An và Từ Trình Ngọc cũng vừa tỉnh táo lại, hai người một người đầu ngón tay câu động linh khí vẽ một lá phù trong khoảng không trước mặt, người còn lại tuốt kiếm ra khỏi vỏ nữa tấc, trong nháy mắt hai con Mê Tâm Phi Trùng trước mặt liền bị gi3t chết.
“Ngại quá, nhờ huynh tránh qua một chút.” Diệp Tố nói với Trình Hoài An xong liền vội vàng tiến lên, lấy ra một cái bình không từ trong túi Càn Khôn, thu thập chất lỏng mê huyễn ở đuôi của Mê Tâm Phi Trùng.
Chờ đến khi nàng lấy xong đứng dậy thì những người khác cũng lần lượt thanh tỉnh lại, Liên Liên là người tỉnh lại sau cùng và cũng là người có sắc mặt khó xem nhất trong mấy người bọn họ.
Mã Tòng Thu giúp đỡ Diệp Tố, hắn dùng kiếm bức ra dung dịch mê huyễn từ mấy con Mê Tâm Phi Trùng nằm la liệt trên mặt đất, ngưng tụ đến trong bình trên tay nàng: “Thứ này cũng có thể dùng để luyện khí sao?”
“Đúng vậy, có thể dùng trên tiểu pháp khí, cũng có thể làm thành mê hương.” Diệp Tố giải thích.
Hai người Ngũ Hành Tông cũng không tiếp tục đi về phía trước mà vẫn đứng ở gần đó, Liên Liền nhìn chằm chằm đạo bào trên người Diệp Tố, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì: “Thiên Cơ Môn? Cô là một luyện khí sư?”
Diệp Tố vừa lúc thu thập xong chất lỏng mê huyễn từ con Mê Tâm Phi Trùng cuối cùng, sau khi đóng lại nắp bình nàng đáp: “Đúng vậy, nếu đạo hữu có nhu cầu luyện chế pháp khí thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới Thiên Cơ Môn chúng ta.”
“Một luyện khí sư, lại không phải kiếm tu, chạy tới Hoang Thành bí cảnh làm cái gì?” Liên Liên trào phúng, “Chê mệnh mình dài quá sao?”
“Kiếm tu có thể vào vì sao luyện khí sư không thể vào?” Diệp Tố nói, “Huống hồ chưa bao giờ nghe nói tu chân giới có quy định là luyện khí sư không thể tiến vào bí ảnh.”
Trên mặt Liên Liên liền hiện lên vẻ châm biếm: “Đúng là không có nhưng bất quả luyện khí sư các ngươi trừ bỏ có thể luyện chế pháp khí thì còn có thể làm cái gì chứ? Gặp phải yêu thú cũng chỉ có một đường chạy trốn.”
“Đạo hữu, lời này sai rồi.” Diệp Tố nghiêm túc nói, “Luyện khí sư có thể luyện chế ra pháp khí với lực sát thương cực đại, cũng có thể luyện chế pháp khí hộ thân, chỉ cần pháp khí đủ nhiều, đủ mạnh, tất nhiên sẽ có thể đối phó yêu thú. Kiếm tu và luyện khí bất quá chỉ là hai con đường tu luyện khác nhau của tu chân giới mà thôi.”
“……” Thần sắc Liên Liên biến hóa mấy lần, cuối cùng cười lạnh, “Lừa mình dối người!”
“Thôi đi.” Chu Vân nhịn không được nói, “Liên Liên cô là ong vàng hả? Cả ngày chỉ biết châm chích người khác.”
Mã Tòng Thu đứng bên cạnh nghe thấy vậy nhất thời khống chế không được, vừa tưởng tượng Liên Liên là con ong liền bật cười.
Liên Liên cả giận: “Ta sẽ chống mắt lên xem cô sẽ đối phó yêu thú như thế nào.”
Hai đội người men theo thông đạo Hoang Thành tiếp tục đi về phía trước, mọi người mặt ngoài vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật trong lòng lại đang cảnh giác đến mức cao nhất, bọn họ chỉ mới vào thông đạo mà đã gặp phải Mê Tâm Phi Trùng thì có thể thấy được phía sau càng không dễ dàng đi vào.
“Cô đừng để ý mấy lời của Liên Liên.” Chu Vân đi đến bên người Diệp Tố, nhỏ giọng nói, “Ta cảm thấy nàng ấy nhiều năm trước đầu óc đã không tốt rồi, cả ngày nói chuyện châm chọc người thì chớ, còn thích Lục Trầm Hàn.”
“Cô trước kia không phải cũng thích Lục Trầm Hàn sao?” Diệp Tố nhớ rõ Mã Tòng Thu có nói qua.
Chu Vân: “…… Chuyện xưa từ thuở nào rồi, vả lại khi đó kiến thức của ta còn quá nông cạn, không thể trách ta được.”
Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Du Phục Thời đang đi bên tay phải Diệp Tố, cảm thấy bản thân trước đó quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Từ những ngày đầu Chu Vân liền phát hiện ra nhóm đệ tử của Thiên Cơ Môn đều có tướng mạo xuất sắc, dáng người trác tuyệt, Minh Lưu Sa khi không mở miệng chính là thanh niên tuấn mỹ điển hình, Tây Ngọc cô nương cũng có một bộ mắt ngọc mày ngài, Hạ Nhĩ cũng mang khí chất của thiếu niên trong sáng.
Còn Du Phục Thời cùng với Dịch Huyền đang ở Ngô Kiếm Phái thì khỏi phải nói, người qua đường nhìn lướt qua thôi cũng có thể nhìn đến đâm tường.
Ngay cả Diệp Tố cũng có một khuôn mặt thanh sơ cao đạm, tướng mạo này vốn dĩ sẽ không có gì quá nổi bật nhưng vô luận là ai gặp nàng lần đầu tiên đều sẽ nhớ kỹ đôi mắt trầm ổn thấu triệt của nàng.
“Thật ra trước kia ta và nàng ấy là bằng hữu.” Chu Vân nhìn Liên Liên đi đằng trước, tiếp tục nói với Diệp Tố, “Nhưng sau lại Liên Liên cứ mãi lười biếng, không chịu tu phù đạo, còn thường xuyên dựa vào cắn đan dược để tăng cảnh giới, thế nên quan hệ của chúng ta càng ngày càng kém.”
Truyền thống chủ lưu của tu chân giới chính là phải dựa vào bản thân tu luyện, nếu tiến giai chỉ dựa hoàn toàn vào đan dược thì khi gặp phải tu sĩ hoặc yêu thú cùng cấp bậc thì chỉ có một con đường chết, cộng với tu sĩ ỷ lại đan dược thì cuối cùng khó có thể lên được Đại Thừa kỳ.
Đang nói chuyện thì mặt đất dưới chân họ đột nhiên sụp xuống, tất cả rơi xuống với tốc độ cực nhanh, phảng phất như bên dưới có một cái vực sâu vô hạn cắn nuốt hết bọn họ.
Mấy vị kiếm tu theo bản năng, không hẹn đều cùng rút kiếm ra, muốn ngự kiếm bay lên trên nhưng kết quả lại phát hiện ra bay cỡ nào cũng không thể đi lên, tựa hồ mặt đất phía trên cũng đang mọc cao lên.
“Vực Sâu Vô Tận?” Mã Tòng Thu nhìn khắp nơi xung quanh, “Trưởng lão rõ ràng nói là phải đi vào sâu bên trong thành mới gặp được cửa ải này, sao chúng ta vừa bước vào liền đụng phải rồi?”
“Các ngươi không biết Hoang Thành là một tòa thành sống sao?” Trình Hoài An giơ ngón tay ra vẽ phù trận nhằm hoãn lại tốc độ rơi của bản thân, “Các cơ quan, trận pháp trong thành cách một đoạn thời gian sẽ có di động.”
“Vực Sâu Vô Tận là cái gì?” Diệp Tố điều chỉnh tư thế rơi xuống của bản thân, thuận tiện kéo lại tiểu sư đệ đang chuẩn bị nằm xuống, sau đó quay đầu hỏi Từ Trình Ngọc ở gần đó.
“Ý chỉ một cái vực sâu vô cùng vô tận, mặc dù là ngự kiếm cũng không có cách nào bay lên được.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Không ai biết được phía dưới vực sâu là cái gì, tu sĩ chạy thoát thì chưa từng xuống đây, tu sĩ từng rơi xuống đây thì chưa một ai tồn tại ra tới.”
Lữ Cửu kinh ngạc: “Một khi đã như vậy, vì sao các ngươi lại biết được tình huống của Vực Sâu Vô Tận?”
“Có đệ tử trước khi chết đưa tin cho đồng môn cũng vào bí cảnh nhưng không ở Hoang Thành.” Từ Trình Ngọc nói, “Loại chuyện này phát sinh khá nhiều nên mọi người cũng có thể biết được một chút tình huống.”
“Trong Vực Sâu Vô Tận sẽ có một loại Thạch Dực (con dơi bằng đá) không ngừng tấn công tu sĩ.” Chu Vân nắm kiếm nói, “Mọi người đều phải cẩn thận.”
“Nếu không ai có thể tồn tại ra ngoài, ngươi cho rằng chúng ta có thể ra ngoài sao?” Liên Liên xùy một tiếng nói.
Ánh mắt Chu Vân nhìn Liên Liên lộ ra thất vọng: “Thử hết sức cho dù có thất bại thì so với buông xuôi vẫn tốt hơn nhiều.”
“Tùy cô.”
Sau khi rơi xuống một lúc lâu, cái gì cũng không có phát sinh, mọi người đều rơi đến chết lặng.
“Cứ như vậy rơi xuống mãi thì chúng ta không phải bị Thạch Dực cắn chết mà là hao hết Tích Cốc Đan mà đói chết.” Mã Tòng Thu hữu khí vô lực nói.
Người vẫn luôn rơi xuống thì ngũ cảm sẽ bắt đầu tê liệt dần, sẽ cảm thấy đặc biệt mỏi mệt.
“Diệp Tố, cô đang làm gì vậy?” Từ Trình Ngọc đột nhiên hỏi.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Tố, không biết từ khi nào nàng đã lấy ra một tấm da.
“Cứ như vậy rơi xuống mãi sẽ rất mệt mỏi nên ta chuẩn bị một chút đồ vật.” Động tác tay của Diệp Tố liên tục không ngừng, nàng lấy ra tấm da của Bát Mục Cẩu gặp phải lúc vừa vào bí cảnh cùng một ít tài liệu khác, nàng định làm một cái dù cỡ lớn để tiện cho việc rơi xuống.
Bất quá nàng là luyện khí sư, tất nhiên không thể chỉ làm đồ vật chay mà nàng còn muốn thêm một ít tính năng khác biến nó thành pháp khí.
Là một luyện khí sư nghèo rớt mồng tơi, tài liệu của Diệp Tố cũng không có nhiều, chỉ có thể tận dụng tất cả mọi thứ có trong túi Càn Khôn của nàng mà thôi.
Phi Kính Giáp là một pháp khí phòng thân không tồi, bất quá thứ này là của Toàn Gia Anh, nàng không thể cải tiến nó nên nàng lắp nó thẳng vào mặt trong của dù, chỉ cần dùng linh lực đánh vào chốt mở thì sẽ liền có thể hình thành kết giới, chống lại công kích từ bên ngoài.
Thế là một đám kiếm tu, một đám phù tu, cộng thêm một tên yêu nghiệt giống như du khách tới đạp thanh vây quanh Diệp Tố xem nàng luyện khí.
“Luyện khí sư của Thiên Cơ Môn cũng thú vị đấy.” Trình Hoài An chân dẫm lên trận pháp phù chú tới gần Liên Liên, thấp giọng nói.
Liên Liên xuy một tiếng nhưng ánh mắt lại dừng trên người Diệp Tố thật lâu, nhìn linh hỏa trong tay nàng mà không cách nào dời đi tầm mắt.
Lại qua không biết bao lâu, đám người Từ Trình Ngọc vô số lần thử ngự kiếm bay lên nhưng vẫn như cũ không thể bay lên được, bên này Diệp Tố rốt cuộc luyện chế pháp khí hoàn tất, nàng ném cây dù cao khoảng nửa người lên cao, cây dù này trong nháy mắt liền căng ra, biến thành một cái dù cực lớn, phía dưới có một cái giỏ ước chừng có thể chứa được mười người.
“Đi vào.” Diệp Tố mở cửa chiếc giỏ, lại móc ra một ghế gấp nhỏ trong túi Càn Khôn đưa cho tiểu sư đệ, “Có thể ngồi.”
Du Phục Thời không nghĩ ngợi gì thêm mà tiếp nhận ngay kiến nghị của phàm nhân này.
“Thứ này……” Mã Tòng Thu điều khiển thân kiếm, trôi lại gần dù lớn, trợn mắt há mồm hỏi, “Ta có thể vào không?”
Ngự kiếm thời gian dài quá mệt mỏi, còn không ngự kiếm cứ vậy mà tùy ý rơi xuống cũng không phải là ý hay.
“Tất cả đều có thể vào.”
Diệp Tố vừa nói xong thì ba người Ngô Kiếm Phái cộng thêm Lữ Cửu liền sôi nổi tiến vào trong giỏ dù.
“Hai vị có muốn vào đây nghỉ ngơi hay không?” Diệp Tố hỏi Trình Hoài An cùng Liên Liên, “Không đắt, một vị một vạn trung phẩm linh thạch mà thôi.”
“Được.” Trình Hoài An lập tức đáp ứng, Liên Liên còn muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn kéo vào trong dù.
Diệp Tố là người cuối cùng bước vào, đóng lại cửa giỏ, ngay sau đó nàng ngửa đầu kích phát vòng phòng hộ của Phi Kính Giáp, toàn bộ dù bay lượn cỡ lớn liền được kết giới bao lấy.
Từ Trình Ngọc rất là chấn động, hắn chưa bao giờ gặp qua pháp khí nào kì quái thế này, theo bản năng hỏi: “Diệp Tố, pháp khí này của cô gọi là gì?”
“Tương Lạc Sơn.” Diệp Tố buột miệng thốt ra.
*Tương Lạc Sơn: mang theo (người) rơi núi
Từ Trình Ngọc lẩm bẩm lặp lại một lần: “Tương Lạc Sơn? Tên hay.”
Diệp Tố không biết khi nào mới có thể rơi tới đáy của Vô Tận Vực Sâu, thế nhưng chuyện này cũng không trở ngại việc nàng tiếp tục kiếm tiền.
Nàng lại lấy ra mấy khối gỗ lớn từ trong túi Càn Khôn, đây vốn là nàng chuẩn bị để Du Phục Thời có thể tùy thời luyện tập, nhưng tiểu sư đệ quá lười, cộng thêm hắn đã đưa ra Tử Lê Anh Mộc nên nàng liền mở một mắt nhắm một mắt cho hắn lười biếng, nhưng mấy khối gỗ này vẫn còn nằm lại trong túi.
“Ghế gấp nhỏ, một vạn trung phẩm linh thạch một cái.” Diệp Tố dành ra nửa canh giờ liền có thể khắc ra một cái ghế gấp, để bản thân ngồi xuống một cái, sau đó bắt đầu ra giá ngay tại chỗ.
“Diệp đạo hữu, ghế gấp của của cô làm ra cũng không phải dễ dàng, ta trả hai vạn.” Từ Trình Ngọc thấy ánh mắt của Diệp Tố liền tức khắc độn giá ào ào cho hai người Ngũ Hành Tông nhìn xem.
“Chúng ta mua.” Trình Hoài An nói, “Thỉnh Diệp đạo hữu trước làm hai cái.”
Diệp Tố thuận cả hai tay, nàng lại là luyện khí sư, thao tác linh lực một chút liền có thể dễ dàng khắc mấy khối gỗ ra hình ra dáng.
Không bao lâu sau dưới mông mỗi người trong giỏ dù đều có một cái ghế gấp nhỏ, chỉ thiếu hai cái bàn nhỏ nữa là có thể mở tiệc trà rồi.
Từ Trình Ngọc ngồi không bao lâu liền chủ động đứng lên: “Tuy có kết giới phòng hộ nhưng chúng ta cũng cần thay phiên tuần tra.”
Trình Hoài An đứng dậy: “Nếu Diệp đạo hữu đồng ý, ta có thể khắc một phù trận bên trong giỏ.”
“Mời.” Diệp Tố tất nhiên đồng ý, nàng cũng muốn nhìn một chút đệ tử chân chính của Ngũ Hành Tông vẽ phù như thế nào.
Bình luận truyện