Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 92: Hỗn Độn Kính



“Diệp Tố sao còn chưa tới?” Mã Tòng Thu nhìn dáo dác xung quanh, nhìn nhìn Dịch Huyền mặt vô biểu tình, kế bên là Du Phục Thời căn bản không thèm phản ứng người khác, cuối cùng hắn quyết định hỏi Lữ Cửu, “Cứ đi khắp nơi xem xét như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó.”

“Nàng ấy đi ngoại thành Côn Luân luyện khí.” Lữ Cửu nói.

Mấy ngày này, bởi vì Diệp Tố ném Du Phục Thời ở lại trong viện nên Lữ Cửu đi ra đi vào cũng đều nhẹ bước chân lại, sợ bị Du Phục Thời trừng.

Trước khi đi Diệp Tố còn dặn dò nàng và Dịch Huyền khi đi thi đấu nhớ rõ gọi Du Phục Thời cùng đi.

Lúc ấy Lữ Cửu tuy đáp ứng nhưng trong lòng thì thật lo lắng không biết có bị đánh ra ngoài hay không, kết quả thì sáng sớm nay Du Phục Thời đã tự mình tỉnh dậy, đứng yên ngoài sân không nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Dịch Huyền lên tiếng, bảo họn họ đến sân thi đấu trước.

“Lúc này sao?” Mã Tòng Thu khiếp sợ, họn họ vì tông môn đại bỉ, mỗi ngày đều đến sân đấu để nghiên cứu các trận đối chiến, muốn từ đó học thêm được điều gì, hoặc là tìm hiểu nhược điểm của đối thủ.

Nhưng sao đến Diệp Tố thì không bán hàng lại là luyện pháp khí?

Mà cũng đúng, Thiên Cơ Môn vốn dĩ là tông môn luyện khí.

Lúc này một đoàn người từ bên ngoài đi vào giữa sân thi đấu, mỗi người đều là đại năng Hợp Thể kỳ trở lên.

Sau vòng một rút thăm đối chiến, giờ phút này số thí sinh trên sân thi đấu đã ít đi một nửa, tông chủ của năm đại tông cũng tề tựu trên sân.

Sân thi đấu đã được sắp xếp lại, tất cả lôi đài đã được dỡ bỏ, giữa sân dựng lên một đài cao đặt một số ghế dựa, tông chủ của các tông môn khác đã yên vị ở hai bên, thấy năm đại tông chủ đến thì đều sôi nổi đứng dậy khom lưng chắp tay.

“Chư vị đệ tử trẻ tuổi ở đây chính là trụ cột tương lai của Phù Thế đại lục chúng ta.” Một lão nhân râu tóc bạc trắng đứng lên nói với các tu sĩ dự thi trên sân, ông mặc một thân đạo bào màu trắng, viền cổ áo và ống tay áo có thêu hoa văn màu đỏ, tiên phong đạo cốt, uy nghiêm trang trọng.

Đây là lần đầu tiên các thí sinh nhìn thấy tông chủ Côn Luân – Phong Trần đạo nhân.

Ông đứng ở nơi cao nhất trên đài, toàn bộ đệ tử trên sân đều có thể cảm nhận được một cổ uy áp mãnh liệt.

“Ở vòng tiếp theo của tông môn đại bỉ năm nay……” Ông còn chưa dứt lời thì nhìn thấy một người vội vã chạy vào sân thi đấu, đi ngang qua trước mặt các tông chủ, nhanh chóng đi về khu vực của các tu sĩ phương đông.

Phong Trần đạo nhân giơ tay xoa xoa râu, gọi nàng lại: “Vị tiểu hữu này mời dừng bước.”

Diệp Tố cũng không nghĩ tới sân thi đấu đã ngồi đầy người, một đường nàng chạy đến chỗ đội ngũ phương đông mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

“Ta tới dự thi.” Diệp Tố lấy ra thông hành đơn của mình nói.

Một lão nhân tóc nâu bên cạnh Phong Trần đạo nhân quát lớn: “Nếu muốn dự thi vì sao không đến từ sớm?”

“Nhưng ta hẳn là cũng không có đến trễ?” Ánh mắt của Diệp Tố dừng trên ba nén hương trên đỉnh to giữa sân.

Lão nhân tóc nâu còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị Phong Trần đạo nhân ngăn lại, ông biểu hiện một phong thái khoan dung nói: “Tiểu hữu về chỗ đi, ngươi không đến trễ.”

“Tiểu tông môn đúng là không quy củ.” Lão nhân tóc nâu vẫn thầm mắng một tiếng.

Diệp Tố quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ sau đó mới đi về khu vực của phương đông, lần này không có đứng theo hàng của từng phương mà là đứng theo từng tông môn.

“Mặt dơ.” Dịch Huyền nhìn nàng chỉ chỉ vào má trái.

Diệp Tố vốn dĩ còn chưa quá thanh tỉnh nên phản ứng chậm một nhịp.

Du Phục Thời ở bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ là liên tục ném thanh khiết thuật lên người nàng.

Không biết vì sao từ động tác của tiểu sư đệ nàng cảm nhận được một tia tức giận.

Diệp Tố lục lục túi Càn Khôn, lấy ra mấy khối linh thạch bóp nát, lúc này linh phủ khô cạn đến phát đau của nàng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn, tinh thần cũng khôi phục lại một chút.

“Bốn người Thiên Cơ Môn đều vào vòng thứ hai, vạn nhất ta đuổi đến không kịp thi đấu thì còn có đệ mà.” Diệp Tố đứng vững, giải thích với Du Phục Thời.

Du Phục Thời chầm chậm giơ tay lên, che lại hai lỗ tai của mình, trình diễn hình tượng kháng cự thập phần sinh động.

Diệp Tố: “……”

“Lúc trước cô đã nói nhất định sẽ chạy về, cùng đi đến sân thi đấu với mọi người.” Lữ Cửu nhỏ giọng nhắc nhở, tùy rằng lúc sau Diệp Tố cũng có nói với nàng và Dịch Huyền là chính mình có khả năng sẽ đến trễ một chút.

Diệp Tố kéo xuống một bàn tay của Du Phục Thời, ý bảo hắn nhìn lên đài: “Thi đấu sắp bắt đầu rồi.”

Vòng một rút thăm đối chiến mục đích là muốn lọc bớt thí sinh, không cho mọi người có được bao nhiêu chỗ tốt. Tông môn đại bỉ chân chính hiện tại mới bắt đầu, cửa thứ nhất chính là tiến vào khu vực thí luyện của Côn Luân – Hỗn Độn Kính.

Phong Trần đạo nhân nói tiếp lời nói vừa rồi: “Trong Hỗn Độn Kính, nhìn chưa chắc đã thấy, nghe chưa chắc đã đúng, vật nhiều thú hung, mong chư vị có thể nắm chắc cơ hội. Một tháng trong kính bằng một ngày bên ngoài, nếu gặp nạn thì bóp nát thông hành đơn.”

Mọi người nghe mà ù ù cạc cạc, chỉ thấy Phong Trần đạo nhân lật tay lấy ra một mặt gương, ông tung gương lên trời thì mặt gương liền phóng to ra, lơ lửng giữa sân thi đấu.

“Mọi vật trong kính có thể tùy ý lấy đi, vòng này chỉ so số lượng thú đan.” Lão nhân tóc nâu nói: “Trong Hỗn Độn Kính trừ một chỗ cấm địa thì tất cả yêu thú đa phần đều là tứ giai, ngũ giai. Một thú đan ngũ giai tính bằng mười thú đan tứ giai.”

“Trong đó có lục giai yêu thú không?” Mai Cừu Nhân giơ tay hỏi.

Lão nhân tóc nâu đáp: “Có, bất quá các ngươi cầu nguyện là đừng gặp phải đi, còn không thì một là bóp nát thông hành đơn hai là bị nó ăn.

Yêu thú lục giai chỉ có tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên mới có thể đối phó.

Mai Cừu Nhân ngậm miệng, an phận chờ đi vào.

Gương không tính là quá lớn, mỗi lần chỉ có thể vừa một người đi vào, mỗi tông môn bắt buộc phải xếp hàng từng người từng người tiến vào, môn phái nhỏ ở phía sau, tu sĩ Vô Danh Tông thì bị an bài ở cuối.

Dịch Huyền có thể theo Ngô Kiếm Phái để vào trước nhưng hắn lựa chọn đợi để đi cùng Thiên Cơ Môn, đi vào cùng với mấy người Diệp Tố.

“Hai người có tiến vào cùng một lúc cũng chưa chắc sẽ đáp xuống cùng một chỗ.” Diệp Tố nhìn hắn nói.

“Biết.” Dịch Huyền tỏ vẻ chính mình cũng biết điểm này nhưng vẫn như cũ đứng bất động.

Đợi hơn nửa ngày rốt cuộc cũng đến lượt Diệp Tố, trước khi bước vào nàng quay đầu nhìn ba người phía sau: “Hẹn gặp trong kính.”

Diệp Tố rảo bước tiến vào Hỗn Độn Kính, trong nháy mắt liền bị hút vào trong, nàng nỗ lực giữ cho bản thân thanh tỉnh, một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện chính mình đang từ trên trời rơi xuống, bên dưới là một cái đầm lầy, còn có một con Địa Long (Giun đất) đang ngẩng cao đầu há to miệng, hiển nhiên là đang chờ nàng rớt vào.

Diệp Tố: “……”

Địa điểm rơi xuống cũng quá ngẫu nhiên rồi.

Phiến đầm lầy ở phía dưới quá rộng lớn, Diệp Tố nghĩ bản thân cho dù không rơi vào trong miệng Địa Long mà rơi vào trong đầm lầy thì cũng chỉ sợ phía dưới sẽ có một đống yêu thú khác sôi nổi nhảy ra chào hỏi nàng.

Vào thời khắc nguy cấp Diệp Tố lấy ra thanh kiếm, dẫm lên kiếm bay trên mặt đầm lầy.

Diệp Tố cũng không rời đi, vòng này tính dựa vào số thú đan, mà bên dưới có khác nào một ổ thú đan miễn phí.

Địa Long đang há mỏ đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy tu sĩ đó rớt xuống, rốt cuộc không kiên nhẫn nữa phóng cả người lên khỏi đầm lầy, muốn cắn Diệp Tố.

Nó nhảy lên rất cao, đáng tiếc phản ứng của Diệp Tố cũng không chậm, nàng điều khiển kiếm bay lên cao hơn.

Chờ sau khi nó táp vào không khí rồi cả người rơi xuống lại đầm lầy, Diệp Tố lại tiếp tục cố ý thả kiếm xuống thấp một chút, dụ Địa Long một lần nữa nhảy lên.

Chỉ là lần này địa long không có cơ hội quay về đầm lầy nữa, bởi vì Diệp Tố quăng ra mấy đạo phù chú, ở giữa không trung hình thành một cái phù trận, khóa Địa Long lại.

Địa Long phảng phất như nằm trên một mặt đất vô hình, nó quật thật mạnh đuôi xuống nhưng vẫn không thể khiến bản thân rơi trở về.

Diệp Tố thu kiếm, chân đạp trên không trung như đang đi trên đất bằng.

Toàn bộ không gian bị phù trận vây quanh, những mặt phẳng chính là do linh lực của nàng cấu thành, việc này làm cho linh phủ của nàng lại cảm thấy ẩn ẩn đau, dù sau linh lực cũng đã bị vắt kiệt một lần khi nàng luyện khí mấy hôm trước.

Cũng may linh khí xung quanh cũng tính là sung túc, Diệp Tố cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chuyển hóa linh khí thành linh lực của bản thân, sau đó lại dùng trên phù trận.

Tứ chi của Địa Long thô ngắn, cái đuôi gần như dài bằng cả người, hành động cực kỳ nhanh, thấy Diệp Tố đứng ở gần đó thì tứ chi nhanh chóng cử động, chạy về phía nàng, há mồm muốn cắn.

Tay Diệp Tố nhấc lên, một tường linh lực xuất hiện, Địa Long đâm thẳng đầu vào tường, phẫn nộ quất đuôi muốn phá vỡ nó.

Lúc này dưới đầm lầy lại có một con Địa Long khác nhô đầu lên, Diệp Tố rũ mắt nhìn xuống dưới, quả nhiên đầm lầy này vẫn còn có yêu thú.

Khi Diệp Tố một lần nữa giương mắt lên, quanh thân đã hiện ra sát khí, nàng triệt tiêu linh tường.

Lúc này, Địa Long ở giữa không trung đập mạnh đuôi xuống đất, nương theo lực nhảy tới, há to miệng muốn cắn đứt người Diệp Tố.

Diệp Tố cũng không di chuyển mà nàng lấy ra từ túi Càn Khôn một chiếc cung không dây, một tay nàng nắm lấy thân cung, tay còn lại ngưng tụ linh lực hóa thành một mũi tên, đặt trên cung.

Một người một thú, khoảng cách mỗi lúc một gần.

Diệp Tố thậm chí có thể ngửi được vị tanh hôi phát ra từ miệng của nó, nàng nhìn chằm chằm Địa Long không chớp mắt, sau đó buông tay, mũi tên linh lực xuyên thẳng qua cả người Địa Long, từ miệng ra tới đuôi.

Mà lúc này Địa Long đã tới sát trước mặt nàng, khoảnh khắc miệng nó cơ hồ đụng vào mặt Diệp Tố thì cả người nó c**ng cứng như bị ai điểm huyệt, sau đó ầm ầm ngã xuống.

Từ đầu đến cuối, Diệp Tố không hoảng không loạn, mắt cũng không chớp nhiều một cái.

Địa Long tứ giai, cả thân nó trừ đuôi bị mũi tên bắn phá còn lại thì không có vết thương nào khác, hai mắt cũng còn hoàn hảo.

Trong lòng Diệp Tố thầm tính toán những tài liệu nào trên thân Địa Long có thể bán được giá tốt, thủ pháp nàng lưu loát hết lột da rồi lại lấy đan, sau khi lấy hết tài liệu cho vào túi Càn Khôn, ánh mắt nàng một lần nữa lại đặt trên đầm lầy.

Ở đây câu yêu thú cũng là một lựa chọn không tồi.

……

Du Phục Thời đi sát ngay sau Diệp Tố tiến vào Hỗn Độn Kính, tuy nhiên điểm rơi xuống của hắn lại là ở trong rừng, hắn xoay người nhìn nhìn bốn phía nhưng không thấy được hình bóng quen thuộc.

Khấp Huyết kiếm bay ra, vòng quanh bên người hắn, lẽo đẽo đi theo Du Phục Thời.

Dọc đường đi có một con yêu thú tứ giai nhảy ra chặn đường, Khấp Huyết kiếm lưu loát xử lý nó, Du Phục Thời chỉ nhìn lướt quá rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Đi một đoạn, Du Phục Thời lại dừng bước chân, quay lại.

Hắn nhìn chằm chằm thi thể của yêu thú vừa nãy một lúc lâu, cuối cùng quyết định động thủ móc ra thú đan, vì thế tay và mặt không tránh khỏi bị máu dính lên.

Du Phục Thời mặt vô biểu tình thi triển mấy đạo thanh khiết thuật rồi mới ném thú đan vào trong túi Càn Khôn, nghĩ nghĩ một lát lại bóp mũi, đem thi thể yêu thú cũng bỏ vào trong túi.

Đợi lát nữa gặp lại phàm nhân sẽ cho nàng.

…… Sau đó lại bắt nàng đền một cái túi Càn Khôn mới.

Du Phục Thời một đường đi thẳng về phía trước, vận khí cũng không tính là quá tốt, chưa đi được bao lâu đã đụng phải một ngũ giai yêu thú, Khấp Huyết kiếm đón đầu xông lên.

Yêu thú ngũ giai tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, yêu thú này hành động lại thập phần nhanh nhẹn, thế nhưng có thể tránh thoát được một chiêu của Khấp Huyết kiếm, sau đó xông về phía Du Phục Thời.

Đúng lúc đó Lữ Cửu vừa rơi xuống đất không lâu, từ xa nhìn thấy bóng dáng Du Phục Thời, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì liền nhìn thấy yêu thú ngũ giai đó tấn công về phía hắn.

“Tiểu……”

Du Phục Thời vung tay lên, con yêu thú lập tức bị linh lực ném ra xa, Khấp Huyết kiếm hoàn hồn, nhảy vọt đến đâm trúng phần đầu của yêu thú, sau khi đụng đến máu tươi thì hồng ngọc ở chuôi kiếm càng thêm lóa mắt.

Lữ Cửu yên lặng ngậm miệng, người ta là một Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh, xác thật không cần nàng phải lo lắng.

Có thể là vì ngày thường Diệp Tố chiếu cố hắn quá chu đáo nên tiềm thức của nàng cho rằng thực lực của Du Phục Thời không mạnh.

Khi Lữ Cửu còn đang phát ngốc thì Du Phục Thời bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng.

Lữ Cửu: “……”

“Ngươi, đào thú đan.” Du Phục Thời làm như là chuyện đương nhiên mà phân phó nàng.

Lữ Cửu ngẩn người, sau đó “a” một tiếng, khi lại gần thì thấy Khấp Huyết kiếm đã rút khỏi thi thể yêu thú, nàng khom lưng bắt đầu đào thú đan.

Sau khi xử lý xong thì Lữ Cửu đi theo Du Phục Thời tiến về phía trước.

Về sau khi gặp được yêu thú, Khấp Huyết kiếm và Lữ Cửu lại đồng loạt ra tay, sau khi kiếm hạ yêu thú thì Lữ Cửu đào thú đan, Du Phục Thời đứng ở bên cạnh xem.

Người không biết nhìn thấy bọn họ chỉ sợ đều cho rằng Lữ Cửu mới là chủ nhân của Khấp Huyết kiếm.

Vì một người một kiếm cần cù chăm chỉ y như nhau.

Lử Cửu ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn Du Phục Thời, nàng cảm thấy hắn vẫn giống những lần trước không động tay làm gì nhưng trên người hắn lại không còn trạng thái thả lỏng cực độ như khi ở cùng Diệp Tố.

Du Phục Thời chỉ phụ trách thu thú đan và thi thể yêu thú, vẫn luôn suy nghĩ phàm nhân kia vì sao còn chưa tìm tới.

Hắn không biết phàm nhân mà hắn tâm niệm lúc này đang ở trên đầm lầy câu yêu thú.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều: Phàm nhân kia làm gì mà còn chưa tìm tới ta, thật phiền.

Phàm nhân nào đó: 2,3 con yêu thú, ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện