Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 44



Cảm tình của tôi với Cố Thiệu xưa nay vô cùng đơn thuần, anh chính là anh cả gần gũi đáng kính của tôi, bây giờ lại thêm một cảm giác nữa – đáng sợ.

Tuy là nụ cười của anh như khiến vạn vật được tưới tắm trong mưa phùn, gió xuân tháng ba, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được chút lạnh lẽo.

Trân trọng sinh mệnh, rời xa Cố Thiệu.

Tên nhóc Chu Duy Cẩn kia ở gần anh ấy như vậy, có khi ngày nào đấy bị anh bán đi mà còn đếm tiền hộ nữa.

Có điều nhìn quan hệ khăng khít giữa ba chúng tôi như này, Cố Thiệu chắc là sẽ bán nó vào gia đình tốt chứ nhỉ …

Cuối tuần Chu Duy Cẩn được nghỉ, buổi tối cũng vừa lúc cùng tôi về nhà; tâm trạng phức tạp, tôi sờ sờ đầu nó, nó né ra, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

“Đại Kỳ, bà bệnh à, sao mà nhìn tôi như vậy?”

Tôi thở dài trong lòng nói: “Không có gì … Chỉ là nghĩ tới sau này chị sẽ không thể ở bên cạnh mày chăm sóc mày, lòng hơi buồn bã."

Nó phụt cười một tiếng: “Bà đã từng chăm sóc tôi lúc nào?”

Tuy là nói chúng tôi từ sau cấp II thì đã không còn học cùng trường nữa, nhưng tinh thần và linh hồn của tôi vẫn kề bên theo sát bước chân nó, nó phạm phải chuyện táng tận lương tâm nào tôi cũng được nghe qua qua, bây giờ nó nói lời này thật là tổn thương tình cảm của tôi.

Tôi nói: “Tao biết mày vẫn không thích Tần Chinh lắm, nguyên nhân cụ thể là gì tao cũng không thật rõ, tao nghĩ có thể là vì mày quá để ý đến bà chị này, tao nghĩ mày chỉ là quá kiêu ngạo, khó chịu, không muốn thừa nhận mà thôi.”

Nó cắt lời tôi nói: “Đúng là không phải nguyên nhân này, bà đừng tự kỷ.”

Tôi quay đầu nhìn nó: “Không thế thì là gì?”

Nó mím môi không nói, tay giữ vô lăng, mắt nhìn phía trước chằm chằm.

Tôi híp mắt đoán: “Có liên quan tới phụ nữ?”

Nó vẫn giữ im lặng.

“Chu Duy Cẩn, từ lúc tao ở bên Tần Chinh mày đã không vừa mắt anh ấy rồi, chẳng lẽ là hồi trung học có xích mích tình cảm?"

Chu Duy Cẩn mất kiên nhẫn nói: “Thôi đi, chuyện đàn ông chúng tôi, phụ nữ các bà bớt hỏi đi!”

Tôi xoắn tai nó: “Nói năng với chị mày như vậy, muốn chết hả!”

Nó kêu thảm một tiếng, theo bản năng né về phía bên kia, kết quả là vành tai càng bị kéo mạnh, bị đau kêu oai oái. "Đại Kỳ, bà càng ngày càng thô bạo, càng ngày càng giống mẹ, sớm muộn gì cũng biến thành obasan!"

Tôi ung dung rút tay về, sờ sờ bụng nói: “Có người làm chỗ dựa cảm giác nó khác a ... Chu Duy Cẩn, mày mang chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, để ý về sau không tìm được bạn gái.”

Nó xoa vành tai nói: “Vớ vẩn, cả đống con gái theo đuổi tôi, ông đây không thiếu.”

“Thế mà mày vẫn tị nạnh với Tần Chinh về phụ nữ ư?” Tôi chợt nảy ý, “Không phải là cô gái mày ngắm trúng lại thích Tần Chinh chứ?”

Chu Duy Cẩn cau mày nói: “Không phải ”

Tôi nhìn vẻ mặt của nó, cười nói: “Vậy chắc chắn là cũng suýt soát rồi. Sức quyến rũ của mày không bằng Tần Chinh, tổn thương chứ gì.”

Chu Duy Cẩn im lặng trong chốc lát, mới rầu rĩ nói: “Có mấy lời, tôi cũng cảm thấy có lẽ không nên nói, có điều tôi vẫn cho rằng bà nên ở bên anh cả mới phải."

“Ngu ngốc!” Tôi trợn mắt nhìn nó, “Mày hiểu cái gì gọi là tình thân, cái gì là tình bạn, cái gì gọi là , tình yêu ư? Cố Thiệu là anh cả của chúng ta, chỉ như vậy mà thôi. Thật ra làm anh cả rất tốt, anh ấy thông minh hơn cả hai chúng ta, có anh ở bên mới không bị thiệt.”

Chu Duy Cẩn hừ một tiếng, “Vậy còn phải nói, lần này ít ra có anh ấy chỉ dạy Tần Chinh, không thì chị có thể gả đi được sao? Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, có tiền sẽ không sợ anh ta ức hiếp chị, về sau anh ta dám thoái hóa, chị cứ cuỗm tiền chạy ..."

Té ra là nó vẫn không vừa mắt tôi và Tần Chinh a …

“Nói đi cũng nói lại, Cố Thiệu cũng 28 rồi, còn chưa kết hôn nữa …” Tôi vuốt cằm trầm tư, “Vì sao nhỉ?”

“Tôi còn tưởng là anh ấy thích bà, xem ra sức quyến rũ của bà cũng không lớn như vậy.” Chu Duy Cẩn cười hừ hừ, “Chẳng qua người ta ở nước ngoài lâu rồi, nước ngoài mọi người đều kết hôn muộn, anh ấy có lẽ cũng nhiễm cái thói xấu này rồi.”

Lại còn thói xấu, chẳng nhẽ nó muốn tảo hôn à?

“Thật ra tao muốn giới thiệu Thẩm Phong cho anh ấy … Lần trước lúc đi thành phố X, nhìn hai người ấy hình như bên nhau cũng không tồi, còn ở chung phòng ..."

“Gì?” Chu Duy Cẩn quay phắt đầu nhìn tôi, “Cùng phòng?”

“Thì là ngủ một tí.”

Chu Duy Cẩn nuốt ực nước miếng.

Tôi lại giải thích một chút, “Thì là Thẩm Phong làm Cố Thiệu ngủ một đêm." Hình như càng giải thích càng mờ ám, tôi cân nhắc một chút, “Không biết có làm gì gì đó hay không …”

Trong mắt Chu Duy Cẩn giống như có mảnh mảnh thủy tinh tan vỡ, sáng lóa cả mắt tôi.

Lần trước nhìn thấy ánh mắt như này của nó, là lần tôi đưa Tần Chinh về nhà một tối nào đó.

Đó là trận tuyết thứ N năm 20XX, tới muộn một chút so với mọi năm.

Kỳ nghỉ đông năm tư đại học, ngày giao thừa ấy, thành phố A đón một trận tuyết lớn nhất năm, sau khi gửi một cái tin “Chúc mừng năm mới” cho Tần Chinh xong, không hiểu sao tôi lại muốn thấy anh, sau khi nỗi kích động qua đi, tôi đã đặt chân tới tiểu khu nhà anh mất rồi.

Tiểu khu đó lúc trước tôi có nghe anh nói qua một lần, vị trí cụ thể anh lại chưa nói. Cái mũi đông cứng đỏ ửng, răng va lập cập, tôi đang muốn gọi điện cho anh, lại kinh ngạc mừng rỡ phát hiện, tốt thật, tên móc túi thật chuyên nghiệp, tết nhất thế này mà vẫn còn ra ngoài công tác, móc sạch cả tiền và di động của tôi, lại còn nhét lại cho tôi một cái thiệp chúc mừng năm mới ... trộm này cũng phong cách quá đi =))

Chúc cái đầu nhà mi ấy! Luật đã quy định tết là ngày nghỉ a! Khốn kiếp!

Tôi bọc mình lại như một cái bánh trưng, đón gió mà lệ rơi, đi đến phòng bảo vệ hỏi địa chỉ Tần Chinh, bảo vệ tỏ vẻ ông cũng không rõ lắm, là thật không biết hay là bảo vệ riêng tư, tôi cũng không biết được.

May là nhà tôi cũng có một căn phòng trong tiểu khu này, không may là tôi lại không mang chìa khóa, may là tôi biết cái chìa khóa dự phòng giấu trong một ô ngầm sau cửa sắt. Tôi cởi găng tay run rẩy muốn luồn tay qua khe hở của cửa sắt để lấy chìa khóa, kết quả là vì áo lông quá dầy, tay tôi bị kẹt lại, đành phải rút tay về, cởi áo, đợi đến lúc tôi cởi áo lông xong vắt lên khuỷu tay, lạnh quá bắt đầu hắt xì, thì hai ông bảo vệ khí thế xuất hiện, trừng mắt nhìn tôi như nhìn trộm, không nói lời nào đã tha tôi về phòng trực ban, tôi đau lòng, tức giận nói: "Tôi là chủ nhà! Tôi là chủ nhà a!”

Bọn họ không tin, tôi lại nói: “Áo lông của tôi, áo lông của tôi a…”

Cái giao thừa bi kịch ấy, tôi hắt xì, nước mắt nước mũi thay nhau lên sàn, lại cũng có khi lên sàn cùng lúc, nhân viên bảo vệ tiến hành kiểm tra thân phận tôi, tôi trả lời rõ ràng, rành mạch. Có điều cũng 3 năm không về, cảnh còn người mất, cũng chẳng còn ai quen tôi nữa …

Có người gõ cửa phòng trực ban, bảo vệ mở cửa, tôi nghiêng đầu liếc một cái, nhất thời nước mắt ào ào như thác.

Tần Chinh nhíu mi nhìn tôi, nghi hoặc nói: “Tiểu Kỳ?”

Đảng a, bát lộ a, người nhà a!

Bát lộ quân: tiền thân của quân giải phóng TQ.

Tôi giống như Tần Hương Liên thấy Bao Thanh Thiên, Bạch mao nữ thấy giải phóng quân, đầy một bụng đau buồn, phẫn nộ cuối cùng cũng có thể trút hết. Tần Chinh nắm tay tôi, giải thích xin lỗi một hồi với hai anh bảo vệ, cuối cùng cũng đưa được tôi đi.

Anh cởi khăn quàng cổ của mình ra, vòng một vòng quanh cổ tôi, trên khăn còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi của anh, trong nháy mắt làm tôi ấm áp lên rất nhiều.

“Sao em lại chạy đến đây?"

Tôi khụt khịt mũi nói: “Em muốn gặp anh … Di động và ví tiền bị móc mất rồi … Em muốn lấy cái chìa khóa trong nhà ... Họ lại nghĩ em là trộm …”

Vẻ mặt anh nhất thời còn bối rối hơn tôi, sau một lúc lâu mới nói: “Thật là phấn khích.”

“Anh chẳng biết thông cảm gì cả … Hắt xì!" Tôi hắt xì một cái rõ to.

Anh nhịn không được phụt cười một tiếng, rất nhanh lại quay mặt đi chỗ khác, nắm tay tôi lại chặt hơn.

Thật là đồ vô tình, ác nghiệt a … Lúc ấy tôi nghĩ như vậy, rồi lại càng tủi thân, cảm thấy nhờ vả không đúng người, mạo hiểm gió tuyết đến gặp anh, kết quả gặp rồi mà đối với tôi cực kỳ nhẫn tâm, anh cũng không thèm an ủi, sưởi ấm cho tôi một chút.

“Nhà em ở khu nào?”

Tôi chỉ đường cho anh, anh giúp tôi lấy chìa khóa, mở được cửa tôi lập tức chui vào trước, đi tìm điều khiển điều hòa cái đã. Vì chỗ này mỗi tuần đều có người tới quét dọn, cho nên vẫn rất sạch sẽ.

Phía sau vang lên tiếng đóng cửa, tôi ấn nút mở điều hòa, ngay sau đấy liền bị một đôi tay ôm chặt lấy từ sau lưng, dồn đến bên bàn ăn cơm, người bị xoay lại đối diện với anh, môi lưỡi ấm áp ép xuống, mang theo chút vội vã bị dồn nén từ lâu.

Hóa ra là anh vờ nhẫn nhịn …

Hồi lâu sau, anh mới buông ra, môi vẫn lưu luyến trên môi tôi, nói bằng giọng hơi khàn: “Lạnh đến ngốc rồi à!”

Tôi thở hổn hển nói: “Cảm rồi, sẽ truyền sang cho anh.”

“Kẻ ngốc sẽ không bị cảm.” Anh nói.

Tôi hắc hắc cười nói. “Anh là đứa ngốc.”

Anh cười nhàn nhạt không nói.

Sau tôi mới suy nghĩ cẩn thận, anh muốn nói là, tôi là đứa ngốc, không bị cảm được, nên không lây sang cho anh. Có điều anh đi thích đứa ngốc, nên cũng chẳng thông minh chỗ nào.

Tần nhị thiếu.

Tần nhị thiếu: nhị (2) ở đây là chỉ ngốc ấy, sau này bạn Tần với bạn Kỳ còn bị gọi là nhị dài dài ;))

Tôi cắn nhẹ môi dưới của anh, thấp giọng nói: “Em ra ngoài lâu rồi, phải gọi điện thoại về, tối còn phải về ăn cơm tất niên nữa."

Anh vẫn đang ôm tôi, lấy di động của mình ra cho tôi, tôi vừa ấn số vừa nghĩ, có phải gió điều hòa quá nóng không, sao mà mặt vẫn nóng thế nhỉ …

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói oang oang của mẹ già, đôi môi ấm áp của Tần Chinh lại lướt qua lướt lại bên cổ tôi, tôi cố nén cho giọng khỏi run nói: “Con… Con sẽ về ngay lập tức ...”

Sau đó cúp điện thoái, quay đầu nhìn anh hầm hầm.

Đáy mắt đen láy của anh hiện lên ý cười. “Về sau có ra ngoài, gọi điện trước cho anh, em dễ dàng để xảy ra chuyện lắm. Lần sau anh không tìm thấy thì em làm thế nào?”

“Em cảm thấy anh sẽ tìm được ...”

“Vì sao?”

“Đã nói là cảm giác, sao mà có thể có nguyên nhân được.” Tôi coi thường anh, “Được rồi, gặp được anh rồi, em phải về nhà.”

“Hôm nay rất khó gọi xe, nhà em ở ngoại thành, anh đưa em về.”

Tần Chinh đã ra quyết định, bình thường tôi rất khó khuyên được anh, cho nên cùng anh đi lấy xe, sau đó nói với anh: “Sớm biết thế, em đã gọi điện cho anh tới gặp em, em không cần phải chạy một chuyến như này." Lại tò mò hỏi, “Em muốn gặp anh, anh sẽ đến chứ?”

Anh nhếch khóe môi, nói: “Em đoán xem”

Tiếc là tôi không đoán được, bởi vì một khoảng thời gian dài sau đó, hai người chúng tôi đều ở chung một chỗ, ít khi rời nhau đến nỗi phải nhớ nhung khôn nguôi.

Giao thừa đó Tần Chinh đưa tôi về nhà, cuối cùng cũng để ba mẹ tôi gặp được người thật, tin là tôi thật sự tóm được Tần Chinh - truyền thuyết, khảo thần của thành phố A.

Lúc ấy người mở cửa cho chúng tôi - Chu Duy Cẩn, cũng là mang cái vẻ mặt đau lòng, mất mát như bây giờ, đáy mắt như có vô số mảnh thủy tinh nhỏ, sáng chói mắt mà khó chịu a ...

“Chu Duy Cẩn, mày không sao chứ.” Tôi vỗ vỗ vai nó, khó hiểu hỏi.

Nó thở dài thật dài, nói: “Tôi, rất tốt.”

“Thẩm Phong sẽ làm phù dâu của tao, tuần sau nó sẽ đến thành phố A.”

“Thế à.” Chu Duy Cẩn đáp lời với vẻ mất mát.

“Kỳ nghỉ quốc khánh tao với Tần Chinh đi hưởng tuần trăng mật, để Cố Thiệu giúp tao tiếp đãi nó.”

“Thế à.” Chu Duy Cẩn cúi đầu.

“Chu Duy Cẩn cổ mày bị teo à, nói lớn tiếng lên!” Tôi vỗ vỗ lưng nó, “Mày đây là cái dạng đức hạnh gì, hoa cúc tàn hả!”

“Thế à.” Chu Duy Cẩn thở dài thườn thượt, chẳng nói gì nữa.

————————————————————————————

Trước ngày cưới 5 ngày, Thẩm Phong mới tới thành phố A, hôm đó vừa vặn là ngày tôi tới tiệm áo cưới mặc thử để sửa chữa váy cưới.

Vì mang bầu mới kết hôn, nên váy cưới chỉ có thể sửa lại, Vệ Dực và Tần Chinh cũng đang tới, bọn họ cũng muốn mặc thử lễ phục của chú rể và phù rể.

Khả năng hồi phục của Vệ Dực thật đáng ngạc nhiên, quả nhiên là buổi nói chuyện kia của tôi đã cổ vũ cậu ta một cách sâu sắc, khiến cậu ta làm lại cuộc đời. Về cơ bản có thể bỏ nạng, chỉ đi hơi chậm chút thôi.

Sau khi Thẩm Phong nghe lại quá trình bị thương bi thảm của Vệ Dực, lặng lẽ bày tỏ sự ngưỡng mộ với thân thủ của cậu ta.

“Bị nó tàn phá như vậy cậu còn vui lòng làm phù rể cho Tần Chinh, trong quá khứ đả kích cậu là tớ không phải, cậu quá rộng lương, chắc là sẽ không để ý chứ.”

Vệ Dực nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Hai người các cậu thật là giống nhau.”

Tôi và Thẩm Phong liếc nhau, cùng đồng thanh nói: “Hứ! Ai mà giống nó!”

Tần Chinh và Vệ Dực liếc nhau nói: "Càng giống ."

Tôi kéo Thẩm Phong qua một bên nói: "Mày cẩn thận a … Vệ Dực có luyến mẫu tình kết, lúc trước cậu ta nói thích tao, còn nói chúng ta giống nhau.” Sau đó cúi đầu nhìn lướt qua ngực nó, thở phào một hơi, "Nhưng mà mày chắc là không phải phiền não như tao.”

Không hổ là bạn bè, luôn ăn ý ở chỗ không nên ăn ý, lập tức phản ứng lại lời tôi nói, dùng sức véo hai má tôi. “Cút! Đừng giở trò lưu manh với chị mày!”

Tôi cười hắc hắc, hất tay nó ra: “Nhìn tao như này, mày muốn kết hôn không?”

Nó giúp tôi chỉnh trang lại váy cưới, mình thì mặc một bộ lễ phục dáng dài, chít eo, vạt rộng. Tóc nó vốn là xoăn lọn to, bây giờ đang dùng một đóa hoa cuốn lên, chỉ rủ xuống một lọn tóc xoăn màu cà phê nhạt tới xương quai xanh.

Nó đeo đồ trang sức nền nhã, vốn là một khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần dịu dàng, cúi đầu xuống giúp tôi sửa lại làn váy, lông mi tỏa bóng nhàn nhạt trước mắt.

Nghe tôi hỏi như vậy, nó nói: “Không muốn.”

Bốn năm đại học, hai năm sau tốt nghiệp, tôi quen nó 6 năm rồi, chưa từng thấy nó yêu đương bao giờ. Nó xinh đẹp, có cá tính, hoặc là nói quá cá tính, người thích nó không ít, nhưng mà bị nó lạnh mặt liếc một cái, phần đông đều chùn bước. Người thất bại quá nhiều rồi, dần dần có người tung tin Thẩm Phong thật ra là đồng tính luyến ái, dù sao nếp sống ở đại học X khá cởi mở, đồng tính luyến ái đúng là không ít. Nam sinh theo đuổi nó ít đi, nữ sinh lại nhiều lên, nó vẫn như trước lạnh lùng không phản ứng. Đến cuối cùng lại thành vấn đề của tôi, vừa qua lại với Tần Chinh, vừa chơi trò đồng tính với Thẩm Phong, Chu Tiểu Kỳ khoa tiếng Anh nam nữ ăn tuốt, bắt cá hai tay ...

Người phiêu bạt trong giang hồ, có thể nào không bị lời đồn làm phiền nhiễu.

Vốn tôi chỉ tưởng là duyên phận của Thẩm Phong chưa tới, bây giờ coi thái độ của nó, sợ là có nguyên nhân khác.

Tôi thở dài trong lòng nói: “Mày cảm thấy con người Cố Thiệu thế nào?”

“Tao biết mày có ý định gì, có thể dừng đi. Tao không có hứng thú.” Thẩm Phong cắt lời tôi ngay từ đầu.

“Tiểu Phong Phong a, người phải hướng về phía trước, bỏ lỡ thôn này thì còn miếu này ..."

Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn tôi qua gương nói: “Tiểu Kỳ, không phải ai cũng may mắn như mày, có thể gặp được một người đàn ông yêu mình.”

Tôi mỉm cười. “Nói thật, ai cũng cảm thấy là tao may mắn, nhưng mà Tần Chinh không phải là tao gặp được, là tao theo đuổi mà có. Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, bao nhiêu lần bao nhiêu người khuyên tao buông tay, nếu một lần nào đó tao lùi bước, có lẽ không thể tới ngày hôm nay được. Lưu Bị mời Gia Cát Lượng rời núi cũng phải ba lần bái phỏng lều tranh, không chủ động một chút, đợi hạnh phúc tới gõ cửa, ai biết phải đợi tới khi nào.” Tôi kéo kéo làn váy, nói, “Càng nhiều thời điểm là vấn đề tâm lý, vấn đề tầm nhìn. Ánh sáng và cái bóng luôn đi đôi, có người nhìn thấy ánh sáng, có người chỉ nhìn thấy cái bóng mà thôi.”

Thẩm Phong im lặng một lát, cười nói: “Mày thế nhưng thật ra tinh khôn lắm chỉ giả bộ hồ đồ thôi."

“Tao khôn ngoan hay hồ đồ không quan trọng, quan trọng là mày nghĩ như thế nào. Chị em à, phụ nữ qua 30 là giảm giá trị mau lắm, mày bây giờ còn có thể bán giá cao, muộn thêm tí nữa là phải trừ khấu hao rồi."

Thẩm Phong nói: “Nhưng tao cảm thấy như bây giờ rất tốt, không muốn phải thay đổi làm gì.”

“Vậy thì là …” Tôi ngẫm nghĩ, nói, “Mày có gặp được người khiến cho mày muốn thay đổi hay không thôi.”

Thẩm Phong cười khổ, "Có lẽ."

Tôi vỗ vỗ vai nó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Tôi và Thẩm Phong dù có ăn ý hơn nữa, thì rốt cuộc vẫn là hai trái tim nhịp điệu khác nhau, không thể hoàn toàn đoán được ý của nó, cũng không thể nghĩ thay nó được. Lòng nó có nút thắt, không phải tôi có thể cởi bỏ.

Tần Chinh và Vệ Dực thử xong lễ phục, bước tới nhìn tôi và Thẩm Phong, xác định không có vấn đề gì rồi, mới thay áo rời khỏi tiệm áo cưới.

Tần Chinh lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, quay đầu hỏi Vệ Dực: “Cậu không phải công tác ở thành phố X ư, xin nghỉ lâu như vậy không vấn đề gì sao?”

“Đi làm không nhất định phải ở công ty.” Vệ Dực nói, “Tớ ở đây cũng có thể xử lý công việc như thế. Hơn nữa, tớ định từ chức.”

Tôi ngây người: “Vì sao?” Cậu không phải làm đang tốt lắm ư?”

Vệ Dực cười cười: “Không muốn bị chủ nghĩa tư bản bóc lột nữa, muốn làm nhà tư bản bóc lột người khác.”

Trong xe có 4 người, Tần Chinh và Thẩm Phong đều quay sang làm ông chủ bóc lột người khác, tôi lại bóc lột lại hai vị chủ này. Ngược lại Vệ Dực, tuy là tiền lương cao, địa vị xã hội cũng cao, nhưng so với Tần Chinh thì có lẽ hơi tự ti.

Tôi cổ vũ cậu ấy: “Được đấy. Thừa lúc tuổi trẻ thì liều một tí, không ép mình một trận, cậu mãi mãi không biết được mình ưu tú đến nhường nào." Giống như Tần Chinh. Qủa nhiên áp lực từ vợ còn lợi hại hơn áp lực từ chính phủ.

Vệ Dực cười cười với tôi.

Cậu ta bây giờ nhìn khỏe mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, quả nhiên là tôi khiến cho lần làm lại cuộc đời này của cậu ta có ý nghĩa a! Để cho cậu ta làm phù rể thật là một quyết định chính xác.

Trước hôn lễ ba ngày, tôi và Tần Chinh bắt đầu bị cách ly. Bánh cưới và thiệp mời đều đã phát đi hòm hòm rồi, Chu Duy Cẩn nhận lệnh của ba mẹ đã về trước một ngày để giúp đỡ, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ về nhà, vẻ nhã nhặn mà không phô trương hiếm thấy, thật thà lên tiếng chào hỏi Thẩm Phong, đã bị mẹ già gọi đi hỗ trợ.

Thẩm Phong ở cùng tôi qua đêm độc thân cuối cùng, nhớ lại từ ngày nhập học đại học cho tới chuyện hai ngày trước.

Thẩm Phong nói: “Hồi năm nhất đại học tao nhìn thấy mày đã cảm thấy mày về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Tôi ngạc nhiên nói: “Thân thiết nhiều năm như vậy mà tao lại không biết mày có thể xem tướng cơ đấy.”

Thẩm Phong nói: “Thượng đế đóng lại một cánh cửa chính sẽ mở ra một cánh cửa sổ, mày ngốc như vậy, ông ấy sao lại không bồi thường cho mày chút được?”

Tôi thở dài: “Mày không châm chọc tao thì sẽ chết à?”

Thẩm Phong nói: “Qủa nhiên làm người vẫn nên ngốc một chút mới tốt.”

Tôi vỗ vỗ vai nó nói: “Mày cũng đừng quá đau lòng, mày cũng không phải không ngốc lắm đâu, không nghe nói sao, hai ta rất giống.”

Nó nói: “Hứ! Ai giống mày.”

“Mày đừng xấu hổ, tao biết mày thích tao rất nhiều năm rồi, hai ta cũng có tướng phu thê nữa. Mày thật không cân nhắc đến Cố Thiệu một chút ư?”

“Quả nhiên phụ nữ trời sinh đã thích làm bà mối à?” Thẩm Phong hết chỗ nói.

“Nước phù sa không cho chảy ra ruộng người ngoài được.” Tôi nói, “Mai tao ném cầu hoa, mày nhất định phải tóm được a!”

“Không thèm, tao sẽ trốn xa xa ..." Nó lại khó chịu, lại kiêu căng rồi.

“Vậy tao không cho con gọi mày là mẹ nuôi nữa!” Tôi cũng kiêu căng.

“Chu Tiểu Kỳ…” Thẩm Phong kỳ quái liếc tôi một cái, “Mai là mày kết hôn, mày làm sao mà tập trung tinh thần muốn gả tao đi thế? Tao nhìn có vẻ không gả đi nổi ư? Không phải bảo phụ nữ đều có chứng sợ hãi trước hôn nhân sao? Mày sao mà chút phản ứng cũng không có, là phụ nữ ư?”

Tôi trả lời nó một cách thấm thía, rành rọt: “Tao không phải cảm thấy mày không gả đi được, mà là cảm thấy mày không lấy được ai. Chứng sợ hãi trước hôn nhân là cái gì, chỉ có phụ nữ, trẻ em vô tri mới có bệnh đó thôi, Tần Chinh đã cho tao 2-3 cái bảo hiểm rồi, chẳng còn gì đáng sợ nữa. Dù sao ngày mai cũng coi như một nghi lễ thôi, chịu khó một tí, đối phó với phụ lão hương thân một tí, an ủi hai cụ thích sĩ diện, náo nhiệt nhà tao một tí.”

“Mày thật đúng là tâm hồn thanh thản, thân thể khỏe mạnh a…” Thẩm Phong sờ sờ đầu tôi nói, “Sống vô tâm thật tốt.”

“Mày lại lạc sang chuyện khác rồi. Cố Thiệu thật không tồi, nước phù sa không cho chảy ra ruộng ngoài, thân quen tao mới giới thiệu cho mày. Không thì … Vệ Dực cũng tàm tạm, không thì, Chu Duy Cẩn tao cũng hy sinh. Dù sao thì gái hơn ba (tuổi) là ôm cục vàng …”

“Mày nói nữa tao sẽ cho mày một trận! Mày còn không ngủ đi mai sẽ thành mắt gấu mèo!"

"Được rồi, không nói nữa, đi ngủ." Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Mười phút sau.

Tôi nói: “Hay là mày thích mẫu người không đáng tin? Tao biết một tên bác sĩ … á, mày đánh tao…”

Sau đó thì yên tĩnh hẳn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện