Chương 59
Chương 59:
Tần Dĩ Hằng nói lời thật là khó này, giống như kích thích đến Triệu Tín.
Không đến nửa phút, Triệu Tín thế nhưng gửi đến mười tin nhắn, ting ting ting ting, toàn bộ phòng đều là âm thanh WeChat.
Triệu Tín: Từ từ đi mà ca
Triệu Tín: Anh lúc này mới vừa bắt đầu
Triệu Tín: Hơn nữa anh là tay mới, mới vừa tiền nhiệm
Triệu Tín: Còn có ca
Triệu Tín: Em không biết anh ở trước mặt anh dâu như thế nào
Triệu Tín: Nhưng anh ở trước mặt người khác quá trầm mặc ít lời
Triệu Tín: Như vậy cho người ta một loại cảm giác anh luôn không thích, anh cũng không muốn gần gũi với người khác.
Triệu Tín: Anh phải ôn nhu với anh dâu một chút
Triệu Tín: Nói chuyện không cần cứng nhắc như vậy
Triệu Tín: Anh phải để anh dâu nhìn anh không giống với những người khác
Tần Dĩ Hằng dựa vào bàn, trong tay cầm một ly nước, nghiêm túc nhìn tin nhắn Triệu Tín gửi tới.
Chỉ mấy tin như vậy, hắn nhìn thật lâu thật lâu.
Dường như là đang xem điện thoại, nhưng cũng như đang suy nghĩ rất xa.
Vài phút sau, hắn để ly nước xuống, gửi tin nhắn trả lời Triệu Tín: Được
Tần Dĩ Hằng: Cảm ơn
Phòng tắm bên kia truyền đến thanh âm, Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu, thấy Sở Nghĩa từ bên trong đi ra.
Tần Dĩ Hằng tắt điện thoại, cất vào trong túi, quay đầu đưa ly nước cho Sở Nghĩa.
"Anh đi tắm đi." Sở Nghĩa đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, cũng nhận ly nước Tần Dĩ Hằng đưa cho hắn.
Tần Dĩ Hằng sờ tóc Sở Nghĩa: "Lại không sấy."
Sở Nghĩa cười cười: "Chờ anh tắm xong liền làm"
Tần Dĩ Hằng không có lập tức đi tắm, mà là đứng bên cạnh Sở Nghĩa nhìn hắn uống nước.
Sở Nghĩa ngửa đầu, bởi vì uống nước, hầu kết khẽ động lên xuống.
Tầm mắt của Tần Dĩ Hằng cũng nhìn lên xuống.
Chờ Sở Nghĩa uống xong nửa ly nước, đặt ly xuống, hắn mới thoáng có điểm hoàn hồn.
Nhưng hắn vẫn không lập tức đi tắm, mà là nhìn chằm chằm giọt nước còn đọng trên môi Sở Nghĩa.
Mắt thấy Sở Nghĩa khẽ hé mồm muốn liến giọt nước khi, Tần Dĩ Hằng vội vàng chế trụ hắn đầu.
Sở Nghĩa còn chưa kịp làm, Tần Dĩ Hằng đã nhẹ liếm giọt nước kia.
Hắn còn chưa đủ.
Rất nhanh, Sở Nghĩa nhắm hai mắt lại, tay hắn cũng bị nắm chặt, ly nước trên tay cũng bị đoạt đi.
Trong không khí truyền đến âm thanh cái ly cùng bàn va chạm, ngay sau đó, tay Sở Nghĩa lại lẫn nữa bị cầm.
Không chỉ một bàn tay này, Tần Dĩ Hằng để hắn ở cái bàn bên cạnh, còn bắt lấy một bàn tay hắn, vòng đến phía sau, đem cả đôi tay cầm cùng nhau để ở phía sau hông.
Sở Nghĩa lại lần nữa bị Tần Dĩ Hằng trói lại, hắn cả người mềm nhũn, không thể động đậy.
Tần Dĩ Hằng để một cái tay còn lại của mình trên đầu hắn, một chút một chút mà vuốt tóc của hắn, tiếp theo lại cố tình tới gần, dùng sức hôn hắn.
Sở Nghĩa lui về phía sau không được, chỉ có thể ngồi ở trên bàn.
Tần Dĩ Hằng cảm nhận được chiều cao Sở Nghĩa biến hóa, rời đi cúi đầu nhìn, tiếp theo thực nhanh, lại hôn lần nữa, hướng cái bàn đẩy Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng đứng ở bên cạnh bàn, Sở Nghĩa vì có thể vị trí lại Tần Dĩ Hằng, chỉ có thể bày ra một tư thế ngượng ngùng.
Bởi vì mới vừa uống nước xong, môi lưỡi Sở Nghĩa thực ẩm ướt, ăn ngon cực kỳ.
Tần Dĩ Hằng nếm đến lúc sau, rốt cuộc tạm thời cũng tính là thỏa mãn, mới dần dần rời đi.
Sở Nghĩa hô hấp thật nặng, đại khái là suy đoán Tần Dĩ Hằng đã kết thúc, mới chậm rãi mở to mắt.
Đôi mắt nai con không cười, hơi nhắm mắt cũng rất đẹp.
Cùng Sở Nghĩa đã làm rất nhiều lần, Tần Dĩ Hằng có thể nhìn ra được, trạng thái của Sở Nghĩa bây giờ đã không sai biệt lắm.
Vì thế hắn cúi đầu nhìn.
Sở Nghĩa mặc quần thể thao không quá dày, mà ánh mắt Tần Dĩ Hằng sáng quắc, mục tiêu hết sức rõ ràng.
Sở Nghĩa rất nhanh cũng nhìn ra, lỗ tai lập tức đỏ, cũng rụt lại một chút.
Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng cười cười, ôm eo hắn không cho hắn động: "Không sao, tôi cũng giống vậy."
Sở Nghĩa: "......"
Tần Dĩ Hằng vừa an ủi như vậy, cũng cực kì có hiệu quả, Sở Nghĩa đỏ mặt ngay lập tức.
Tần Dĩ Hằng thu tấm mắt lại, nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Nghĩa, nhẹ giọng ra lệnh cho hắn: "Ngẩng đầu lên."
Sở Nghĩa nghe lời mà ngửa đầu, ngay sau đó, hắn thấy Tần Dĩ Hằng cúi đầu, cũng cảm nhận được Tần Dĩ Hằng thực nhẹ thực chậm mà hôn lên hầu kết hắn.
Rồi sau đó, Tần Dĩ Hằng ở bên tai hắn nói: "Trên giường chờ tôi."
Tần Dĩ Hằng sau khi rời khỏi, Sở Nghĩa ở trên bàn chân mềm thật lâu.
Lúc trước Sở Nghĩa luôn oán giận Tần Dĩ Hằng không thông báo gì cho hắn, không cho thèm phát cho hắn phát tín hiểu ái muội liền trực tiếp làm với hắn.
Hiện tại hắn biết sai rồi.
Tần Dĩ Hằng người này dù có phương pháp ám chỉ, một chút cũng không có thể làm hắn tốt lên, ngược lại làm hắn càng ngày càng khẩn trương.
Sở Nghĩa rất ngoan mà nằm ở trên giường, rất giống thời cổ đại tân nương chờ đợi tân lang, nghe phòng tắm bên kia truyền đến tiếng nước nhẹ dần, tận lực vững vàng hô hấp.
Toàn thân hắn nóng lên, không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.
Trái tim đang đập có quy luật đột nhiên đập thật mạnh, Sở Nghĩa mặt vô biểu tình mà ngơ ngác nhìn trần nhà, cũng ở vô ý thức dưới tình huống này, trong đầu lặp lại rất nhiều hình ảnh trẻ con không nên xem.
Sau đó chỗ nào đó, càng ngày càng không, càng ngày càng muốn bị lấp đầy.
Cửa phòng tắm bị mở ra trong nhắm mắt, Sở Nghĩa cả kinh cả người run lên.
Tần Dĩ Hằng đang đeo dép, mà Sở Nghĩa nắm chặt chăn, ngây ngốc mà nhìn hắn.
Hai giây sau, Sở Nghĩa mới phát giác có điểm không đúng.
Tuy rằng hắn xác thật là nghe lời Tần Dĩ Hằng, ngoan ngoãn ở trên giường chờ.
Nhưng không cần thiết, phải nghe lời như vậy đi.
Tốt xấu cũng phải làm cái gì chứ.
Di động ở bên ngoài túi, hiện tại qua lấy khẳng định là không còn kịp rồi, Sở Nghĩa vội vàng liếc mắt đến đầu giường, tùy tiện từ phía trên lấy một quyển sách nhỏ, giả mô giả dạng nhìn vào, sau đó đem dư quang cùng lỗ tai đều đặt ở trên người Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng ra tới, mang theo một thân mùi thơm cùng nhiệt khí.
Ở dư quang của Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng không có lập tức lên giường, mà là đi đến cái bạn bọn họ vừa mới hôn môi, rót nửa chén nước, ừng ực ừng ực uống xong mới đi tới.
Sở Nghĩa lập tức đem lực chú ý thu lại, nghiêm túc nhìn chữ trên quyển sách nhỏ.
"Đói bụng?" Tần Dĩ Hằng đi tới hỏi hắn.
Sở Nghĩa ngẩng đầu: "Không có a."
Tần Dĩ Hằng: "Không có sao em xem cái này?"
Sở Nghĩa lúc này mới phát hiện, cầm trên tay hắn chính là thực đơn khách sạn.
Sở Nghĩa: "......"
Hắn đành phải khép quyển sách lại: "Nhàm chán, tùy tiện xem một chút."
Tần Dĩ Hằng không có hỏi nhiều về cái này, chờ Sở Nghĩa cất quyển sách đi, hắn xốc lên chăn rồi nằm vào.
Khách sạn đã mở máy sưởi, cho nên cái chăn này không cần dùng đến, không bao lâu, Tần Dĩ Hằng thấy nó vướng, trực tiếp đá ra.
Sau khi mặt đối mặt, Tần Dĩ Hằng trước tiên lại sờ tóc Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng đang làm gì: "Làm."
Ánh mắt Tần Dĩ Hằng ôn nhu lại, bàn tay chuyển qua trên vành tai Sở Nghĩa
Sở Nghĩa suy đoán Tần Dĩ Hằng không tính lập tức liền bắt đầu.
Lần trước hắn phải hưởng thụ một lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Tần Dĩ Hằng hẳn là cũng muốn hưởng thụ một lúc.
Lúc này Tần Dĩ Hằng rất nghiêm túc mà nhìn hắn.
Sở Nghĩa bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, hầu kết lăn một chút.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nuốt nước miếng?"
Sở Nghĩa chớp đôi mắt: " Ân."
Sở Nghĩa không biết Tần Dĩ Hằng là học hắn hay là như thế nào, mới vừa trả lời xong, hầu kết Tần Dĩ Hằng cũng lăn một chút.
Sau đó Tần Dĩ Hằng rất nhẹ mà kêu một tiếng: "Tiểu tiên sinh."
Tay chân Sở Nghĩa nháy mắt nhũn ra, toàn thân dần dần tê dại, không tự kìm được lại nuốt nước miếng.
Hắn đáp:"Vâng."
"Bánh ngọt," Tần Dĩ Hằng lại nói câu, tiếp theo nghĩ nghĩ, bỏ sung một chữ: "Bánh ga tô nhỏ."
Sở Nghĩa nháy mắt, nhìn Tần Dĩ Hằng: "Cái gì?"
Tần Dĩ Hằng không sờ lỗ tai Sở Nghĩa nữa, bắt đầu sờ lên lông mày hắn: "Tạm thời nghĩ được hai cái xưng hô đặc thù như vậy," Tần Dĩ Hằng đối diện tầm mắt Sở Nghĩa, giọng ôn nhu, thậm chỉ có nhẹ quát: "Thích tôi kêu em cái gì? Tiểu tiên sinh? Bánh ga tô nhỏ?"
Sở Nghĩa bị đùa giỡn đến vừa nhuyễn lại vừa cứng.
Lúc Tần Dĩ Hằng hỏi câu này, hai cái xưng hô đó, mỗi cái vĩ âm đều cao lên.
Cao giọng lên chính là cái gì, chính là chạm đến cả tâm Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nói: "Đều có thể."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu, không quá đồng ý mà nhìn hắn: "Chỉ chọn một cái?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Anh thích cái nào?"
Tần Dĩ Hằng đột nhiên khẽ nhíu mày, thoạt nhìn khó có thể quyết định: "Tôi đều thích."
Sở Nghĩa giơ tay đặt lên bả vai Tần Dĩ Hằng: "Vậy anh đều gọi có được hay không?"
Giọng của Sở Nghĩa rất mềm, giống như đang làm nũng.
Tần Dĩ Hằng lập tức đồng ý "Được."
Sở Nghĩa tiếp tục: "Vậy anh gọi đi."
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa cong khóe mắt, cùng hơi hơi hé môi, thấp giọng gọi: "Tiểu tiên sinh."
Sở Nghĩa lại làm nũng: "Một cái khác."
Tần Dĩ Hằng rất phối hợp: "Bánh ga tô nhỏ."
Tay Sở Nghĩa đặt ở trên vai Tần Dĩ Hằng càng gần rồi, nhưng đến lúc cham tới cổ Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng đột nhiên quay đầu nhìn.
Sở Nghĩa không dám động.
Loại chuyện như vậy, số lần chủ động Sở Nghĩa ít đến cơ hồ còn không có.
Mỗi lần đều là Tần Dĩ Hằng ở chủ động, cũng đều muốn chủ động, việc hắn có thể làm chính là phối hợp, sau đó bị thao túng, cuối cùng sẽ mệt đến thở cũng vội vã.
Chuyện vịn vai như vậy, ở trong ý thức của Sở Nghĩa, đã có thể xưng được với là chủ động thông đồng với Tần Dĩ Hằng.
Cho nên hắn cảm thấy, Tần Dĩ Hằng một cái liếc mắt này không phải là thói quen.
Sở Nghĩa theo bản năng, lại nuốt một chút nước miếng, sau đó trợn tròn mắt, cẩn thận quan sát biểu tình Tần Dĩ Hằng.
Bất quá Tần Dĩ Hằng không có biểu tình dư thừa gì, chỉ vài giây liền quay đầu lại, đối diện với hắn.
Sở Nghĩa dần dần yên tâm lại, lại lần nữa di chuyển tay.
Hắn thử lại thử, học Tần Dĩ Hằng như vậy, cũng giơ tay đặt trên cằm Tần Dĩ Hằng, nâng mắt Tần Dĩ Hằng lên.
Tần Dĩ Hằng ánh mắt cổ vũ hắn, thật giống như đang nói cho Sở Nghĩa, em làm như vậy tôi rất vui vẻ.
Vì thế Sở Nghĩa lớn mật hơn nữa, chậm rãi chuyển ngón tay cái, đặt ở trên khóe miệng Tần Dĩ Hằng.
Khó có được hưởng thụ Sở Nghĩa chủ động với Tần Dĩ Hằng, bởi vì một loạt động tác này của Sở Nghĩa, liền trở nên hưng phấn.
Hắn chuyển tay đến cổ sau của Sở Nghĩa, nhẹ nhàng nhéo hai cái, sau đó giọng thấp xuống, nói với Sở Nghĩa: "Hôn tôi."
Sở Nghĩa một lần nữa đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng, nắm lấy, thân thể dùng lực lên một chút, rất nhẹ rất nhanh mà hôn lên môi Tần Dĩ Hằng.
Hắn một lần nữa nằm xuống, lại phát hiện Tần Dĩ Hằng càng dùng sức nhéo sau gáy hắn.
Giọng của Tần Dĩ Hằng cũng thay đổi.
Hắn nói: "Không đủ."
Sở Nghĩa lại làm lần nữa, lần này hắn dừng lại hơn một giây.
Tần Dĩ Hằng bởi vì Sở Nghĩa chủ động, đầu có chút mơ hồ
"Sở Nghĩa," hắn cúi đầu một chút, tới gần Sở Nghĩa, lại hô một tiếng: "Bảo bối, lại đến một lần nữa."
Lần này Tần Dĩ Hằng gọi bảo bối thập phần tự nhiên, như là đã kêu rất nhiều lần rồi, Sở Nghĩa cũng nghe qua rất nhiều.
Sở Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ quái, giờ phút này hắn chỉ có cảm giác nhịp đập của tim lại nhanh lên, thịch thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch thịch.
Hắn vui vẻ tiếp thu, cũng nghe lời mà hôn lần nữa.
Lần hôn này Tần Dĩ Hằng không để hắn rời đi nữa, hắn để tay sau gáy Sở Nghĩa. đuổi theo môi Sở Nghĩa, dùng sức hôn trở lại.
Sở Nghĩa cũng dùng sức đáp lại.
Bảo bối.
Hắn là bảo bảo của Tần Dĩ Hằng.
Hắn là tiểu tiên sinh của Tần Dĩ Hằng.
Hắn là bánh ga tô nhỏ của Tần Dĩ Hằng.
Hắn là của Tần Dĩ Hằng.
Không khí càng ngày càng nóng, Sở Nghĩa cũng càng ngày càng nóng, hắn đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng càng ngày càng gần, người cũng càng ngày càng phấn khởi, càng ngày càng mơ hồ.
Một nụ hôn ướt át thật lâu kết thúc, Sở Nghĩa nắm lấy cổ áo Tần Dĩ Hằng, đầu đã không quá thanh tỉnh.
"Tần Dĩ Hằng, Tần lão sư, Tần lão công," hắn lung tung kêu, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Em là cái gì?"
Thập phần ăn ý, Tần Dĩ Hằng nói ra đáp án hắn muốn: "Bánh ngọt của tôi."
Sở Nghĩa ngẩng đầu lên, phát ra thanh âm cầu khát: "Ăn em."
Bình luận truyện