Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 131: Sở đại cẩu đến



Chương 131: Sở đại cẩu đến

Tống Thanh Hàn lướt qua những tin nhắn rác, sau đó bấm vào phần tin nhắn của Sở Minh.

Tin nhắn của Sở Minh cũng không nói gì nhiều, chỉ là dặn cậu nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn, uống nhiều nước, nhớ giữ ấm...

Ngón tay Tống Thanh Hàn chầm chậm lướt xuống dưới, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, trên mặt là nụ cười dịu dàng mà ngay chính bản thân cũng không phát hiện ra.

Ngụy Ninh ngồi kế bên, vừa nghiêng đầu qua nhìn, thứ đập vào mắt là mái tóc uốn xoăn cực kì chân thật đang rủ xuống, khẽ che khuất gò má cậu, nhưng lại lộ ra đôi mắt sắc sảo, và cả đôi môi đỏ đang nhếch lên.

Đôi mắt đang rủ xuống kia vừa trong veo, vừa long lanh, giống như đang nhìn thấy thứ gì mà mình rất bận tâm vậy, chất chứa một ý cười nhàn nhạt.

Đẹp đến hút hồn.

Ngụy Ninh thu ánh mắt về, cúi đầu uống một ngụm nước rồi cầm kịch bản lên, đứng dậy bước về phía Tống Thanh Hàn: "Tiểu Hàn, cảnh quay lát nữa kịch bản viết không rõ ràng lắm, tôi có thể tập qua với cậu một chút được không?"

Tống Thanh Hàn ngây người một lúc, sau đó đặt điện thoại xuống, gật đầu: "Đương nhiên là được, anh Ngụy."

Ánh mắt Ngụy Ninh lướt qua mặt cậu một vòng, sau đó nở một nụ cười trông có vẻ hơi áy náy: "Làm lỡ thời gian của cậu rồi."

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Cái này có gì đâu mà làm lỡ chứ."

Nhận được sự đồng ý của Tống Thanh Hàn, Ngụy Ninh kéo ghế của mình qua rồi ngồi kế bên Tống Thanh Hàn, cầm kịch bản tập từng câu từng chữ với Tống Thanh Hàn.

Ngụy Ninh là ảnh đế giải Kim Lư mấy năm trước.

Mặc dù giải Kim Lư không danh giá cho lắm, nhưng hắn có thể đạt được giải ảnh đế này, cũng đã chứng minh được kĩ năng diễn xuất của hắn không tệ.

Hắn cũng quả thực là nhân vật vững vàng đi lên nhờ kĩ năng diễn xuất của mình.

Danh tiếng của Ngụy Ninh không thể nào sánh với Tống Thanh Hàn, thậm chí có khả năng còn thấp hơn Tô Hòa Ninh, nhưng rất nhiều đạo diễn trong giới lại thích mời hắn, không vì gì khác, chính là vì năng lực thu hút doanh thu phòng vé của hắn.

Những phim hắn đóng không nổi bạo như Tống Thanh Hàn, nhưng cũng không có bộ nào có doanh thu thảm hại, thậm chí có những lúc, bởi vì trong phim có sự tồn tại của hắn mà còn có thể giúp các đạo diễn che giấu đi một vài việc xấu hổ không muốn người ta biết.

Lần này Hướng Duy trực tiếp đặt mục tiêu là ẵm giải, tiêu tốn gần như toàn bộ tâm sức của ông, trừ vai chính của Tống Thanh Hàn ra, từ Ngụy Ninh cho đến cả những vai quần chúng chỉ xuất hiện một lần đều được ông tỉ mỉ chọn lựa.

Ngụy Ninh có vẻ ngoài đẹp trai, nam tính, sau khi trang điểm, ngũ quan còn mang theo nét đặc trưng của thời đại đó, đặc biệt là khi mặc lên mình quân trang, đội chiếc nón quân đội viền đen, khuôn mặt góc cạnh, phong lưu, hệt như Cố thiếu gia bước ra từ kịch bản.

Trái ngược với tính cách của nhân vật mà anh ta thủ vai, tính cách của anh ta thường ngày rất thân thiện, không giống kiểu dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt, xa cách của Tống Thanh Hàn, ngược lại là kiểu bốt bụng và ấm áp.

Quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Ngụy Ninh không thân thiết, nhưng phần diễn chung với Ngụy Ninh lại rất nhiều, có những lúc bọn họ diễn không ăn khớp, phải tập lại kịch bản mới tìm được cảm giác.

Tống Thanh Hàn đọc kịch bản, hàng lông mi dài rủ xuống che đi đôi mắt trong veo, sáng long lanh, Ngụy Ninh ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc thoại.

Tập thoại xong cả phân cảnh, chân mày Ngụy Ninh mới giãn ra rồi mỉm cười, nói: "Cảm ơn nhé Tiểu Hàn, có lẽ tôi đã biết vấn đề nằm đâu rồi."

Tống Thanh Hàn: "Anh Ngụy khách sáo quá."

Ngụy Ninh nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi đột nhiên giơ tay về phía đầu cậu.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, theo phản xạ mà né tránh.

Ngụy Ninh có chút ngượng ngùng thu tay về: "Cái đó... Tiểu Hàn, trên đầu cậu dính cái gì đó."

Hắn dùng tay chỉ chỉ, có chút áy náy nói: "Vừa rồi tôi hơi nhanh tay, Tiểu Hàn đừng để bụng nhé."

Tống Thanh Hàn giơ tay lên vuốt rồi nhìn Ngụy Ninh, lắc đầu: "Không sao."

Ngụy Ninh cầm kịch bản bên cạnh lên, vội vàng cười cười: "Vậy... Tôi đi dặm lại trang điểm trước nhé."

Hắn đứng bật dậy, sau đó bước nhanh về phía phòng hóa trang.

Tống Thanh Hàn chậm rãi dựa xuống ghế, nhìn theo hướng Ngụy Ninh rời đi, khẽ nhíu mày.

Cậu cúi đầu cầm chiếc điện thoại ban nãy bị mình đặt qua một bên lên rồi nhắn một tin cho vệ sĩ đứng bên cạnh.

Hàn thiếu: Có thời gian thì điều tra Ngụy Ninh giúp tôi.

Người đứng đầu nhóm vệ sĩ nhìn thấy tin nhắn này liền sửng sốt, sau đó nhắn lại cho Tống Thanh Hàn một tin, mặt không cảm xúc cất điện thoại vào lại trong túi.

Tống Thanh Hàn nhìn tin nhắn trả lời trên màn hình, nhàn nhạt cười rồi lại một lần nữa mở tin nhắn của Sở Minh ra, chăm chú đọc qua một lần.

Hàn Hàn: Dạo này trời ấm lại rồi, mọi người trong đoàn cũng rất tốt.

Hàn Hàn: Có nhớ ăn cơm.

Hàn Hàn: Chắc khoảng hai tháng nữa là quay xong, anh đừng lo lắng, phải chú ý sức khỏe.

Tống Thanh Hàn trả lời lại từng tin, thậm chí còn có chút cảm giác làm không biết chán.

Chỉ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, ban nãy còn bị Ngụy Ninh chiếm mất một phần, sau khi Tống Thanh Hàn nghỉ một lúc liền đi vào phòng hóa trang, sau đó bắt đầu một đợt quay mới.

Cậu cầm điện thoại, nhắn tin trả lời Sở Minh rồi tắt máy, đứng dậy khỏi ghế.

Cảnh quay tiếp theo là cảnh diễn chung của Cố Phong Dực và "Lâu Y*", Tống Thanh Hàn vào phòng hóa trang thay một bộ váy khác do đoàn phim chuẩn bị, sau đó ngồi trên ghế để Lâm Vân trang điểm.

Lâm Vân dùng bông tẩy trang lau đi lớp son trên môi cậu, sau đó tìm một cây son khác thoa lên.

Mái tóc uốn bồng bềnh trước đó bị tháo uống, đeo lên một bộ tóc duỗi thẳng một nửa, chỉ có phần đuôi là được uốn lọn to.

Lâm Vân chỉ đơn giản vẽ lại đuôi chân mày của cậu một chút, sau đó đặt cọ trang điểm trong tay xuống, mỉm cười, nói: "Xong rồi."

Tống Thanh Hàn mở mắt ra, ngẩng đầu cười với Lâm Vân.

Lâm Vân giơ tay giả bộ che mặt cậu lại, vờ bực bội nói: "Đừng, đừng nhìn tôi cười như vậy."

Tống Thanh Hàn: "?"

Lâm Vân thở dài, ánh mắt sâu xa: "Tôi vốn tưởng rằng mình chỉ không đẹp bằng con gái nhà người ta thôi, ngờ đâu bây giờ đến cả con trai cũng không đẹp bằng."

Tống Thanh Hàn: "...."

"Chị Vân...."

Lâm Vân mím môi cười cười, sau đó chỉnh lại tóc giả cho cậu một chút: "Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, đạo diễn gọi cậu rồi đó, mau đi đi."

Tống Thanh Hàn thở dài rồi đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phim trường.

Cảnh quay hôm nay so với những cảnh trước càng có tính thử thách hơn.

Trong cảnh này, cậu phải diễn Lâu Y đóng giả thân phận của "Lâu Y*"

Trên con đường tấp nập, đâu đâu cũng là tiếng huyên náo đặc trưng của Thượng Hải.

Lâu Y mặc trên mình chiếc váy trước nay chưa từng mặc, có chút lạ lẫm mang giày cao gót bước đi trên đường, chân mày khẽ nhíu lại.

Mọi người trên đường đều nhận ra "cô" là Lâu thanh y của một kịch viện lớn ở Thượng Hải, cao giọng gọi cô một tiếng "Lâu đại gia."

Mắt Lâu Y lóe lên, sau đó nhìn qua người vừa mới gọi "cô".

Người kia hoàn toàn không ngờ rằng Lâu thanh y sẽ chú ý đến mình, cười hề hề ngốc nghếch gãi gãi đầu, kéo xe kéo qua, kinh cẩn chào hỏi: "Lâu thanh y, Lâu đại gia, đang định đi đâu vậy?"

"Tôi đưa cô đi."

Lâu Y siết chặt chiếc túi trên tay, đôi cao gót không quen mang bắt đầu làm chân cậu đau nhói.

Cậu nhìn người đang chào hỏi "cô" một cái, ngồi vào chiếc xe kéo, hạ thấp giọng nói: "Đến tiệm trà Toàn Phúc."

"Vâng ạ ~" Người kia nhấc tay kéo lên chạy đi, sau đó quan tâm hỏi: "Lâu thanh y, cô bị cảm sao?"

"Nghe giọng có vẻ hơi khàn."

Tim Lâu Y thịch một cái, mắt lóe lên, giơ tay che miệng ho khẽ một tiếng.

"Bị cảm thật rồi sao?"

Người kia kéo xe, nghe thấy động tĩnh phía sau, nháy mắt kích động: "Vậy cô phải thật chú ý đến sức khỏe đó, mọi người đều đang mong đợi thứ ba tuần sau được xem cô và Lâu đại gia cùng nhau hát đó!"

Lâu Y đè cổ họng, thấp giọng "ừm" một tiếng.

Người kia nghe thấy giọng cậu, lo lắng "cô" bị gió thổi thì bệnh sẽ trở nặng, vội vàng chạy chậm lại một chút, sau đó đặt tay kéo xuống, quay người giúp "cô" kéo mái che xuống.

Lâu Y lùi chân về sau rồi lại mỉm cười với người kia.

Người kia thật thà cười: "Ngoại hình của Lâu Thanh Y và Lâu đại gia quả nhiên là anh em ruột mà."

Hắn cảm thán một tiếng, sau đó thấy "Lâu Y*" dường như không hứng thú lắm, nhớ ra "cô" đang bị bệnh, gió trên đường lại to, người ta không để ý đến mấy tên phàm phu tục tử như mình cũng là bình thường thôi.

Hắn nhấc tay kéo xe lên, hô một tiếng rồi kéo xe chạy đi.

Hướng Duy vừa theo dõi màn hình điều khiển, thỉnh thoảng lại ngó đầu ra khỏi màn hình điều khiển, dùng tay ra hiệu với thợ quay phim.

Tiếng bánh xe kéo lăn trên đường lộc cộc lộc cộc vang lên, hai tay Lâu Y đặt trên đùi, mái tóc giả dài dài trên đầu rủ xuống cánh tay cậu sau đó lại lay động trong không trung.

"Lâu thanh y, đã đến tiệm trà Toàn Phúc rồi!"

Xe kéo thuận lợi dừng lại, người kia quay người qua, đích thân giúp Lâu Y kéo mái che lên.

Lâu Y có chút không quen mở chiếc túi xách nhỏ trong tay rồi móc trong đó ra một đồng đại dương đặt vào tay người kia.

Ngón tay người kia sờ sờ đồng đại dương, thấy sắc mặt "Lâu Y*" dường như không tốt lắm, liền quan tâm khuyên "cô": "Lây thanh y, cô bị cảm không được gặp gió đâu, nhanh đi vào đi!"

Lâu Y mỉm cười gật đầu, túm chặt chiếc túi xách trong tay, đạp giày cao gót từ từ đi vào.

Người kia nhìn theo bóng "Lâu Y*", giơ tay gãi mặt: "Lâu thanh y hình như bệnh hơi nặng, trông có vẻ đi còn không vững...."

Hắn lắc đầu, kéo xe đi bắt khách.

Trong tiệm trà kẻ đến người đi, có thể thấy rõ trăm loại người khác nhau ở đây.

Lâu Y đứng ở của tiệm trà một lúc, sau đó bước vào trong tiếng gọi của tiểu nhị.

"Là Lâu thanh y à!"

Tiểu nhị nhanh như gió chạy đến, trên vai còn vắt một chiếc khăn, "Chỉ có một mình cô thôi sao?"

Lâu Y lắc đầu, ho khẽ một tiếng, giơ tay chỉ lên lầu.

Tiểu nhị nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, nghe tiếng cậu ho khẽ, có chút lo lắng: "Lâu thanh y bị bệnh rồi sao?"

"Phải chú ý sức khỏe đó!"

"Vở thứ ba tuần sau chúng tôi đã mong chờ từ lâu lắm rồi..."

Hắn vừa nói, vừa dẫn Lâu Y lên lầu.

Tiếng giày cao gót bước trên sàn gỗ vang lên, người ngồi trong phòng riêng nghe thấy tiếng tiểu nhị và cả tiếng giày cao gót, ném li rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa."

"Két---" Cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn bị mở ra, tiểu nhị đứng bên ngoài nhìn vào trong một cái, sau đó cúi đầu, cong eo lùi một bước trong ánh mắt của Cố Phong Dực.

Lâu Y từ ngoài cửa đi vào, quay người đóng của lại.

Cố Phong Dực nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm.

Sắc mặt Lâu Y rất thản nhiên, bước đến ngồi trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Y Y* đâu?"

Giọng cậu không giấu nổi hơi lạnh nữa, vừa lạnh vừa trong như tuyết trên núi cao vậy, Cố Phong Dực nghe vào tai, vậy mà lại cảm thấy có chút tê dại.

Hắn giơ tay tháo chiếc mũ quân đội xuống, mặt vẫn tươi cười: "Không ngờ Lâu đại gia không những hát hoa đán hay mà diễn kịch cũng giỏi như vậy."

"Những gì anh nói tôi đều đã làm hết rồi."

Lâu Y không quan tâm đế lời của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi môi hơi tái nhợt, "Y Y* đâu?"

Mắt cậu vừa đen vừa sáng, khi nhìn thẳng vào người khác, giống như đang chứa đựng cả dải ngân hà, nếu không cẩn thận sẽ bị đôi mắt xinh đẹp này của cậu hút hồn.

Cố Phong Dực nhìn vào mắt cậu, dường như có chút thất thần.

"Cắt---" Hướng Duy bảo thợ quay phim đặc tả những ánh mắt vừa rồi của Tống Thanh Hàn, sau đó mới hài lòng hô cắt.

Biểu cảm của Tống Thanh Hàn lập tức thả lỏng, dưới mái tóc giả đã đẫm mồ hôi.

Lâm Thiền sau khi nghe thấy đạo diễn hô cắt liền lấy khăn lau mồ hôi qua, thấy đầu Tống Thanh Hàn toàn là mồ hôi, vội vàng giúp cậu lau qua một lần, sau đó đưa chai nước mát lạnh qua cho Tống Thanh Hàn uống một ngụm.

Tống Thanh Hàn đi lại chỗ chiếc ghế, ngồi xuống, bàn chân sau khi tháo giày cao gót ra mới thấy đã đỏ lên, gót chân bị ma sát trầy một mảng da.

Cậu có chút mệt mỏi nằm trên ghế, Lâm Thiền thức thời bước lên phía trước vài bước, che nắng cho cậu.

Cảnh này Tống Thanh Hàn quay quá mệt.

Cho dù là cảnh treo người trên dây cáp hay cưỡi ngựa quay phim trong và trước đây đều không mệt bằng cảnh vừa rồi, làm người ta cảm thấy vô cùng kiệt sức.

Loại kiệt sức này không chỉ là mệt mỏi về thể xác, mà còn mệt mỏi cả về tinh thần.

Cảnh quay vừa rồi Tống Thanh Hàn quay rất đã, nhưng trong lúc đặt vào đó toàn bộ sức lực và tinh thần để khống chế cảnh quay, tất cả năng lượng phải tiêu hao là rất lớn.

Một người đàn ông đóng giả chính em gái mình, người đàn ông lần đầu tiên mặc trên mình chiếc váy nữ tính, đi trên đường phố tấp nập người qua lại sẽ có biểu hiện như thế nào, khi gặp người gây ra tất cả chuyện đó sẽ có biểu hiện như thế nào... Tống Thanh Hàn không chỉ phải thể hiện được được tâm trạng của Lâu Y lúc đó, mà còn cần phải khiến khán giả nhận ra rằng cậu đang diễn cảnh "Lâu Y" đóng giả "Lâu Y*"

Không hề đơn giản một chút nào.

Càng huống hồ chi cảnh quay vừa rồi thật ra rất ít lời thoại, cảnh quay đặc tả lại vô cùng nhiều, cậu phải thông qua từng biểu cảm nhỏ nhất và cả từng hành động, cử chỉ để tạo ra được đúng cái cảm giác mà nhân vật này sẽ mang lại cho người xem.

Tống Thanh Hàn quả thật là có sở trường diễn xuất với biểu cảm chi tiết, nhưng không có nghĩa rằng một cảnh quay liên tục, nhân vật trong đó lại phải thay đổi trạng thái cảm xúc rất nhiều lần, đối với Tống Thanh Hàn mà nói thì không phải là không khó.

Cậu giơ tay day huyệt thái dương, đầu nhức lên từng cơn.

Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ nhíu mày của Tống Thanh Hàn, lấy miếng băng dán từ tay trợ lý đi đến.

"Tôi thấy chân cậu bị thương...." Ngụy Ninh đưa băng dán cho Lâm Thiền, "Cậu để trợ lý khử trùng rồi dán lên đi, đừng để bị nhiễm trùng.

Tống Thanh Hàn mở mắt ra, lịch sự cười với hắn: "Cảm ơn anh Ngụy."

Ngụy Ninh lắc đầu: "Mọi người đều cùng một đoàn phim mà, Tiểu Hàn không cần khách sáo đâu."

"Khách sáo cái gì?"

Một giọng nói trầm thấp, từ tính đột nhiên chen vào, Ngụy Ninh nhìn Tống Thanh Hàn nở một nụ cười đầy vui mừng, hoàn toàn khác với nụ cười trước đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang cách đó không xa đang đi lại.

(Vợ mình điều tra người đàn ông khác, không tới có phải là ngáo rồi hong haha)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện