Chương 159: Sở Hàm- Phiên ngoại
Chương 159: Sở Hàm- Phiên ngoại
Thân phận của Sở Hàm trong mắt nhiều người đều cao không với tới.
Cô là chị gái của người giàu nhất Trung Quốc, sinh ra đã đứng ở vị trí mà người khác khó mà có được.
Đối với những lời bàn tán của người ngoài về gia đình cô, Sở Hàm nhìn thấy thường thường cũng chỉ cười một cái.
Cái gì mà nỗi khổ thầm kín của giới hào môn, cái gì mà trọng nam khinh nữ... Bọn họ vốn không thần bí và nhiều sóng ngầm như trong mắt người ngoài.
Có lẽ vì gia đình cô ít người, mà người nhà của hai chú bác bình thường cũng không tới nhà chính ở, cuộc sống của bọn họ thật ra khá yên bình và ấm cúng.
Cô và em trai lớn lên cùng nhau, Sở Minh từ khi còn nhỏ đã là một khuôn mặt liệt, đứa trẻ nhỏ nhỏ, mềm mềm năm, sau tuổi nhưng nét trẻ con trên mặt đều đi đâu hết, chỉ còn một khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, ra vẻ người lớn.
"Chị ơi, cái này làm như thế nào?"
Tiểu Sở Minh kéo kéo góc áo cô, ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Hàm cúi đầu nhìn anh một cái, "thành lũy" đã xếp xong kia không biết tại sao lại thiếu đi một góc, làm nó không thể nào hoàn hảo.
"Em đợi chút, chị giúp em tìm."
Sở Hàm không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Sở Minh, cười híp mắt nói.
"Dạ."
Tiểu Sở Minh nhíu mày khi bị cô nhéo, méo miệng nói một tiếng.
"Ở đây nè, chị giúp em đặt vào."
Chớp mắt, bé trai kéo góc áo cô kia đã trưởng thành rồi, tính cách cũng càng ngày càng lạnh lùng.
Nếu như cô gái nào không bị dọa chạy thì là vì hồn đã bị dọa cho lìa khỏi xác rồi.
Sở Minh hôn mê rồi.
Vì ảnh hưởng trong một lần bị tai nạn xe, vẫn luôn hôn mê không tỉnh.
Cho dù có mời tới tất cả các bác sĩ có tiếng nhất trên thế giới cũng không có cách nào nhìn ra rốt cuộc là anh đang như thế nào.
Dấu hiệu của sự sống trên người anh rất yếu ớt, hiệu quả của tất cả các phương pháp trị liệu gần như rất nhỏ.
Họ đều không tin quỷ thần, nhưng bởi vì chuyện này, bọn họ cũng vì quá hoang mang mà lựa chọn tìm đến một vị đại sư nhờ ông xem thử cho Sở Minh, nhưng cuối cũng kết quả vẫn bằng không.
Bọn họ gần như sắp tuyệt vọng rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng người Triệu gia lại ngu ngốc như vậy... Hoặc nên nói là Triệu Lâm Hải thật sự quá ngu ngốc, sau khi bị cô từ chối, còn dám lén nghe ngóng hành tung của cô, phái người bắt cóc cô.
"Chỉ cần thể xác nó thuộc về anh, có theo anh hay không, cũng không phải chuyện nó có thể nói là được."
Giọng nói hạ lưu vang lên bên tai, đôi mắt bị bịt chặt của Sở Hàm khẽ run lên, nằm nghiêng trên đất không động đậy.
Trong mũi là một mùi hôi thối đến ghê tởm, một giọng nói cô rất quen thuộc vang lên: "Hừm... Chẳng qua chỉ là một con đàn bà, nếu như nó không phải là người Sở gia, chỉ với khuôn mặt này của nó, tao căn bản là không thèm đụng tới."
"Vậy anh xem..."
"Trước hết đừng quan tâm đến nó, bỏ đói nó hai ngày, đợi đến khi nó không còn sức phản kháng nữa thì gọi tao tới."
"Em hiểu em hiểu, anh hùng cứu mĩ nhân... Sau đó hí hí hí."
"Thằng nhóc mày biết vậy là tốt."
"Chuyện này làm xong rồi, sau này..."
Sở Hàm nghe mà nhíu hết mày, cố gắng ổn định hơi thở, giảvờ như mình vẫn còn đang hôn mê.
Những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, sau đó lại im ắng trở lại.
Đám người đó dường như đi rồi, Sở Hàm thử cử động ngón tay bị trói đến tê rần, phía cửa lại truyền đến một trận ồn ào.
Sở Hàn vội vàng buông tay ra, nằm trên đất, không động đậy.
"Đại ca, con đi*m này trông cũng được đấy."
Một giọng nói thô tục vang lên bên tai, mang theo mùi vị dâʍ ɖu͙ƈ không thể lơ đi được.
"Đừng có nói lung tung."
Có người quát, "Đây là đại tiểu thư Sở gia đó, mày đánh chủ ý với ai cũng được, nhưng nếu đánh chủ ý lên người nó, ngày tháng sau này sẽ bị Sở gia đuổi cùng diệt tận, da của mày cũng sẽ bị người Sở da lột xuống đấy."
"Haizz!"
"Em cũng đâu có nói gì... Đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ đàng hoàng, sẽ nghe lời đàng hoàng, có được không?"
"Anh đừng có nhìn em như vậy, em nhột."
"Coi như mày hiểu chuyện... Đi thôi, đi ăn cơm."
Bọn chúng hình như để lại hai người canh cửa, Sở Hàm nghe tiếng bọn chúng đi xa, cử động ngón tay, sau đó từ trên mặt đất ngồi dậy.
Đây hình như là một nơi nào đó hoang vu, vắng lạnh, xung quanh ngoại trừ giọng nói của hai tên canh cửa thì không nghe thấy âm thanh nào khác.
Sở Hàm lắc lắc đầu, miếng bịt mắt hơi rơi xuống một chút, một tia sáng xuất hiện trước mắt Sở Hàm.
Đây là một căn phòng nhỏ tồi tàn, ánh sáng có chút chói mắt từ khung cửa sổ vỡ rọi vào, chói đến mức làm mắt Sở Hàm hơi đau.
Cô nhìn xung quanh, dịch về sau một chút, dây trói trên tay được cột rất chặt, để lại dấu hằn trên tay cô.
Cô quan sát xung quanh, sau đó tìm thấy một cái chén bể, cô dùng tay tách mảnh chén ra, mảnh sứ sắc bén làm rách tay cô, máu đỏ tươi cứ vậy chảy ra, thấm ướt sợi dây thừng.
Người bên ngoài có thể đi vào bất cứ lúc nào, Sở Hàm cắn môi, nắm chặt mảnh sứ kia cứa sợi dây thừng trên tay.
Sợi dây thừng thô to không hề dễ cứa, tay Sở Hàm cầm mảnh sứ kia cứa đến mức tê rần, nó mới vừa đứt được một nửa, một nửa còn lại vẫn đang treo trên tay Sở Hàm.
"Phực"
Dây thừng cuối cùng cũng đứt, Sở Hàm hất đống dây thừng đó ra, vội vàng kéo bịt mắt trên mặt mình xuống, sau đó cởi dây trói trên chân, nhìn trái nhìn phải một chút, cẩn thận từng chút một nhích lại gần phía cửa sổ.
Có lẽ quá tự tin vào thuốc mê và sức mạnh của bản thân, hai tên kia không hề chú ý đến động tĩnh phía cửa sổ, còn ở bên ngoài cao giọng nói chuyện.
Nhưng Sở Hàm cũng không dám phát ra tiếng động gì quá lớn, ngồi xổm nhìn qua khung cửa sổ bể đó, phát hiện bên ngoài không có người canh, liền lùi ra xa một chút lấy đã, nhảy lên trên.
"Ây, bên trong hình như có tiếng gì đó?"
Sở Hàm vội vàng dừng động tác lại.
"Nói cái gì vậy chứ, thuốc mà đại ca dùng cho con tiểu thứ kia là thuốc chuyên dụng đó, thể chất của mấy con tiểu thư như vậy thì như thế nào được chứ, không qua một ngày rưỡi thì không tỉnh lại được đâu."
"Hay là tao vào xem xem..."
"Mày đi thì đi đi, lát nữa đại ca thấy mày vào phòng, tao xem mày nói như thế nào với anh ấy."
"Được rồi, được rồi."
Sở Hàm thở phào.
Cửa sổ và cửa ra vào cách nhau một khoảng, Sở Hàm đạp lên củi khô, trèo lên trên, lăn ra ngoài, một âm thanh vang lên, người bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh, "cạch" một cái, cửa mở ra, liền chạy vào trong.
"Mẹ nó, con đi*m đó chạy rồi!"
"Vừa nghe thấy tiếng, chắc chạy chưa xa đâu...."
Sở Hàm sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ liền nhìn thấy rõ phương hướng, còn chưa đợi những tên đó đuổi tới, liền kéo quần áo gọn lại, núp vào trong một người rơm cao ngang ngang mình.
Tiếng động nhỏ bé như vậy không thu hút sự chú ý của mấy tên đuổi tới, bọn chúng lớn tiếng mắng chửi, nhìn theo hướng cỏ động, đuổi theo.
Trên tay Sở Hàm còn nhỏ máu, cô trầm mặt phân tích một vòng xung quanh, sau đó chạy vào cánh đồng ngô.
"Mẹ nó, có khi nào nó chạy vào mảnh đất này rồi không?"
"Bàn nãy tao đã nói rồi, con đi*m này chắc chắn..."
Sở Hàm chạy xuyên vào cánh đồng ngô rất lâu, cởi hết tất cả những món đồ mà mình có thể cởi trên người, vứt hết trong cánh đồng ngô rồi mới kéo kéo lại quần áo bị lá ngô quẹt rách, lảo đảo chạy vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Cô sức cùng lực kiệt chạy qua đó, trộm vài bộ quần áo trên giá mặc đại lên người, sau đó vạch đống rơm ra, trốn vào trong.
Trốn chạy trong thời gian dài tiêu tốn rất nhiều thể lực của Sở Hàm.
Mà sau lưng cô, đám người kia chưa chắc đã từ bỏ việc truy đuổi cô.
Có hơi nóng truyền ra từ đống rơm, cô mặc bộ quần áo không vừa người, làm tổ trong đống rơm, không dám phát ra tiếng động.
Trời dần tối, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống theo tiếng sấm.
Nước mưa lạnh lẽo thấm ướt hết quấn áo, đầu tóc Sở Hàm, làm cô lạnh đến run cầm cập.
Không biết là qua bao lâu, mưa hình như tạnh rồi, người đuổi theo cô cũng không còn thấy đâu.
Mặt cô hơi nóng lên, bò ra từ đống rơm, sau đó lảo đảo chạy rất lâu mới chạy ra tới mặt đường, đi nhờ một chiếc xe chở hàng để về lại khu vực thành phố,
Trạng thái của cô trông có vẻ không tốt lắm, tài xế xe hàng cũng chỉ là mềm lòng, nên mới mang cô theo, thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô, cũng cảm thấy có chút nan giải, sau khi để lại cho cô mấy chục đồng tiền và một chiếc điện thoại cũ, liền bất lực nói với cô vài câu rồi lái xe rời đi.
Sở Hàm cầm điện thoại muốn gọi cho vệ sĩ trong nhà, sau đó phát hiện chiếc điện thoại mà người tài xế kia để lại cho cô căn bản không có sim.
Cô đi vài bước, liền ngã xuống bên đường.
"Cô sao vậy?"
Một giọng nói rất hay vang lên bên tai cô, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, là một thanh thiên ngoại hình tuấn mĩ, sắc sảo đang nhíu mày nhìn cô.
"Khụ..." Cố muốn cầu cứu, nhưng vừa mở miệng, giọng lại khàn đến lạ.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé."
Chàng thanh niên đó có chút không nỡ, đưa tay đỡ cô lên.
Vài chục đồng tiền trên người cô căn bản không đủ để trả tiền, chàng thanh niên đó trả tiền viện phí và tiền thuốc cho cô, cô nhân lúc bản thân vẫn còn chút tỉnh táo, dùng điện thoại chụp lại hình dáng của thanh niên kia.
Cô vào bệnh viện không lâu, người của Sở gia cũng chạy đến, nhưng chàng thanh niên kia sớm đã rời khỏi.
Chỉ là Sở Hàm ngàn vạn lần không ngờ rằng, cuối cùng chàng thanh niên đó lại có mối ràng buộc sâu sắc với Sở gia nhà cô như vậy.
Ngày hôm sau, sau khi cô xuất viện, Sở Minh đã hôn mê gần hai năm cũng tỉnh lại.
Khi anh nhìn thấy dung mạo của chàng thanh niên mà cô đã chụp trong chiếc điện thoại kia, vẻ mặt kích động hẳn lên.
"Hàn Hàn..."
Sở Hàm suýt chút nữa là tưởng Sở Minh gọi mình, nhưng cô nhìn kĩ lại, Sở Minh đang gọi chàng thanh niên trong bức ảnh kia.
(Tên của chị Hàm với tên của Hàn Hàn đồng âm ớ)
Giọng nói đầy kinh hỉ và quyến luyến.
Cô nhìn em trai mình sau khi tỉnh lại liền trở nên thâm tình với một người đàn ông, sau đó dành hết sự dịu dàng của mình cho người đàn ông này.
Anh giống như một khúc củi khô một nhiên sống lại vậy, khi nghe thấy, nhìn thấy tin tức về chàng thanh niên kia, mắt lại như phát sáng,
"Em vì cậu ấy nên mới tỉnh lại...."
Chỉ vì câu nói này, người của Sở gia lựa chọn tôn trọng anh, tôn trọng luôn cả việc Sở Minh yêu chàng thanh niên này.
Tống Thanh Hàn là một người tốt.
Từ việc cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo lâu như vậy mà chỉ có duy nhất chàng thanh niên này chịu mang cô đến bệnh viện là có thể nhìn ra được.
Nhưng cô cũng nhìn ra được, trong lòng chàng thanh niên kia vướng mắc rất nhiều chuyện, là một người không dễ dàng cảm hóa được.
Cô nhìn em trai ngốc nhà mình cứ đứng trong bóng tối nhìn người ta mà không dám theo đuổi, lập tức không nhịn được muốn túm Sở Minh đi, bắt anh trực tiếp tỏ tình.
Cũng may cuối cùng em trai cô cũng không nhịn được mà ra tay rồi.
Cuối cùng vậy mà lại có thể theo đuổi được Tống Thanh Hàn tới tay.
Cô thật ra có chút lo lắng Tống Thanh Hàn không thật sự yêu Sở Minh, nhưng mà...
Mặc dù suy nghĩ này có chút tồi tệ, nhưng nhà cô là gia tộc lớn, lại không cho phép họ có quá nhiều suy tính về tình yêu vượt tầng lớp.
Nhưng ánh mắt Tống Thanh Hàn khi nhìn về phía Sở Minh cũng tràn ngập tình yêu.
Cậu chấp nhận được tư thái mạnh mẽ và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mà Sở Minh thỉnh thoảng sẽ vô tình để lộ ra, cũng cho phép Sở Minh làm ra những cử chỉ mang tính chiếm hữu khi ở nơi công cộng.
Khi Tống Thanh Hàn đi dùng bữa cùng bọn họ, Sở Hàm còn chú ý tới việc đa số đồ ăn trên bàn đều là những món mà Sở Minh thích ăn...
Vậy là đủ rồi.
Cô nhìn Tống Thanh Hàn và Sở Minh ở bên nhau mấy năm, nhìn Tống Thanh Hàn từng bước một từ một diễn viên quần chúng trở thành một diễn viên lớn nổi danh ai ai cũng biết; cũng nhìn một Sở Minh bá đạo theo lời của các cô gái trở thành một Sở Minh thê nô tuyệt đối.
Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ rằng, cô lại có thể chứng kiến sự ra đời của cháu trai, cháu gái.
.... Điều này thật sự quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô ban đầu khi nghe được tin Tống Thanh Hàn mang thai, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi xem lại xem hôm nây có phải ngày Cá tháng Tư không.
Nhưng cô hiểu rất rõ tính cách của em trai, căn bản sẽ không mang những chuyện này ra làm trò đùa.
.... Nhưng mà Tống Thanh Hàn trông đâu có giống phụ nữ?!
Cô hoang mang nhìn tờ giấy kết quả kiểm tra, vẫn có chút chưa hoàn hồn lại.
Chỉ có điều theo ngày tháng dần trôi, bụng của Tống Thanh Hàn cũng ngày một to lên.
Năng lực tiếp nhận của mẹ cô đối với chuyện này quả là ngoài dự đoán, sau khoảnh khắc chấn kinh ban đầu, liền nhanh chóng tiếp nhận vai trò của một "bà nội", từng bát, từng bát canh bổ khiến cô chỉ nhìn thôi đã thấy run sợ rồi.
Nhìn Tống Thanh Hàn, cô mới biết rằng hóa ra mang thai là một chuyện dày vò con người ta đến vậy.
Khi đứa trẻ được sinh ra, mặt Tống Thanh Hàn trắng bệch đến mức như trong suốt.
Cũng may cuối cùng hai đứa trẻ vẫn được thuận lợi sinh ra.
Một bé trai, một bé gái.
Một tên Sở Thần, một tên Tống Giác.
Hai bé con này ban đầu rất xấu, nhưng sau khi lớn lên một chút, liền trắng trắng, mềm mềm, đáng yêu vô cùng.
Sở Hàm rất thích chọc hai đứa nhỏ, hai bé con này cũng rất thích dính lấy cô, có điều sau khi hai ba của chúng xuất hiện, liền ngay lập tức đá cô ra, sà vào lòng hai ba của chúng.
Đúng là tiểu bạch nhãn lang.
Sở Hàm mắng một câu, nhìn hai người đàn ông ngồi trên sô pha trêu chọc hai đứa nhỏ, mà cha mẹ cô lại đang ngồi một bên nhìn cháu trai, cháu gái của mình, cười không khép được miệng, không nhịn được lắc đầu.
"Hàm Nhi à, con mau qua đây nhìn xem, Tiểu Ngọc Nhi mọc răng rồi!"
"Vậy sao?"
Sở Hàm hoàn hồn lại, bước nhanh qua, "Con xem nào, con xem nào!"
Như vậy thật là tốt.
TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận truyện