Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 46



"Vậy, cho hỏi là trên mạng nói rằng, cậu và Sở Minh là quan hệ anh em xã hội chủ nghĩa, cậu nghĩ sao về vấn đề này?"

Phong Đinh chầm chậm đọc câu hỏi, trên mặt còn nở một nụ cười lém lỉnh.

"Tình anh em xã hội chủ nghĩa?"

Tống Thanh Hàn hình như không hiểu câu này lắm, sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình nghĩ một lúc, gật gật đầu, "Chắc là vậy đó, anh Sở đối xử với tôi rất tốt."

Biểu cảm của cậu rất nghiêm túc, cái dáng vẻ không hiểu chuyện gì mà nói như đúng rồi của cậu, làm cho khán giả bên dưới không nhịn được mà cười không thấy mặt trời, mà Hoa Việt và Phong Đinh kế bên cũng che miệng cười theo.

Trên màn hình liên tục bay lên một dàn "23333333"

"Trời móa cp đáng yêu nhà mình phát kẹo rồi kìa!!!!"

(phát kẹo; kiểu tung hint á) ER

"Hàn Hàn của chúng ta ngây thơ quá đi ahahaha chắc chắn là không biết tình anh em xã hội chủ nghĩa là gì hahaha hahaha"

"Câu này rốt cuộc là ai hỏi vậy, quá chất luôn hahahaha"

"Trêu chọc Hàn Hàn, là nhiệm vụ của tất cả mọi người"

Phong Đinh trên màn hình cuối cùng cũng cười đã rồi, đứng dậy xoa xoa mặt, cười hỏi Tống Thanh Hàn: "Thanh Hàn, cậu có chắc chắn cậu với Sở Minh là tình anh em xã hội chủ nghĩa không?"

Tống Thanh Hàn hình như đã hiểu ra gì đó, nở một nụ cười bất lực: "Chị Phong..."

"23333333 Biểu cảm của Hàn Hàn đáng yêu quá, muốn cong luôn"

"Ahahahaha hư quá đi, bắt nạt Hàn Hàn không biết chuyện gì xảy ra, hư nè hư nè"

Tống Thanh Hàn xem bình luận trên màn hình, rồi lại nhìn Sở Minh thò đầu ra từ trong lòng mình, một lúc lâu sau, mới từ từ nở một nụ cười.

Sức hút của quá lớn. Nó là một bộ phim thể loại trinh thám không ăn khách, nhưng lại trong thời gian ngắn ngủi 1 tháng, phá vỡ kỉ lục doanh thu phòng vé trong vòng 10 năm trở lại đây. Bất kể là người yêu thích bộ phim này, hay những người cảm thấy nó thật viển vông, đều ít nhiều biết nó, từ đó mà theo dõi bộ phim.

Mà đài Banana cũng nhắm trúng điểm này, mới tranh thủ dùng số tiền lớn, để mời đoàn phim đến tham gia chương trình truyền hình của mình.

"Tỉ suất người xem bây giờ là bao nhiêu?"

Một người đàn ông trung niên mặc suit đang đi qua đi lại trong phòng điều khiển, đang rất sốt ruột, lại quay đầu hỏi nhân viên đang làm việc.

là con át chủ bài của đài Banana, tỉ suất người xem luôn trên một phẩy mấy, có thể nói là nổi tiếng cả nước so với những chương trình truyền hình cùng thời. Nhưng tập phát sóng hôm nay lại khác, đoàn phim đã tiêu tốn rất nhiều tiền của ông để mời tới, nếu như tỉ suất người xem thấp, thì người của cả đài chỉ có chết chùm.

"Tỉ suất người xem... Tỉ suất người xem 2,9 rồi!"

Nhân viên nhìn đường màu đỏ không ngừng cao lên trên màn hình, hơi kinh ngạc hét lên.

"Cậu chắc không?"

Người đàn ông trung niên kia dừng bước, vội vàng chạy qua xem.

"Chắc, tỉ suất người xem vừa nãy là 2,3, nhưng khi đến phần thử thách bất ngờ của Tống Thanh Hàn, thì đã tăng lên 2,9 rồi, không phải, vẫn... Vẫn đang tăng!"

"Vượt qua 3 rồi, qua 3 rồi!"

"Tỉ suất người xem 3.2!"

Nhân viên nhìn chằm chằm vào đường màu đỏ đang nâng cao trên màn hình, không thể tin nổi mà hét lên!

"Bây giờ chiếu đến đâu rồi?"

Người đàn ông trung niên kia ngó đầu qua nhìn, cố gắng đè nén lại tâm trạng kích động của mình, nhỏ giọng hỏi.

"Vẫn ở phân đoạn Tống Thanh Hàn thử thách trả lời câu hỏi ngẫu nhiên."

Nhân viên nhìn lên màn hình một cái rồi trả lời.

"Tốt, tốt!"

Người đàn ông trung niên vỗ vào cái ghê bên cạnh, vẫy tay, "Ra thông báo, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, tiền thưởng tháng này nhân đôi!"

"Cảm ơn đài trưởng!"

(đài trưởng: giám đốc đài truyền hình, mà dịch dài mệt quá nên chọn cái ngắn hihi- ER)

"Đài trưởng vạn tuế!"

Tiền thưởng nhân đôi ai lại chê chứ?

Nhân viên ở đó vui đến mức cười không ngậm miệng, nịnh nọt đài trưởng, cũng cảm thấy có thiện cảm hơn với người làm cho tiền thưởng của bọn họ được nhân đôi- Tống Thanh Hàn.

Đài trưởng đài Banana, chắp tay sau lưng nhìn bọn họ hoan hô, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nhẹ nhõm.

là con át chủ bài của đài bọn họ, điều này không sai. Nhưng càng ngày càng có nhiều những chương trình mới mua lại bản quyền của nước ngoài về, chương trình truyền hình mới nhiều vô số kể. của đài bọn họ vẫn duy trì được tỉ suất người xem trên một phẩy mấy, nhưng đó là những gì đã tích lũy được từ trước tới giờ, là những khán giả lâu năm của chương trình.

Khán giả lâu năm rồi cũng sẽ trưởng thành, không có thêm khán giả mới, vậy đến lúc đó, con át chủ bài của đài bọn họ cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Mà lần này, ông dùng số tiền lớn mời đoàn phim , cũng là muốn mượn sức hút của nó để thu hút thêm cho một lượng fan mới.

Chỉ là không ngờ rằng, người đã nâng cao được tỉ suất người xem, lại là nam phụ trong phim.

Đài trưởng liếc qua màn hình, thanh niên đẹp trai, thanh tú trên đó bị Phong Đinh chọc cho phát ngại, mím môi cười, trông có vẻ... rất được lòng các cô gái bây giờ.

Nhưng ông đã ở trong nghề nhiều năm rồi, cũng nhìn thấy rất nhiều người trẻ nổi tiếng chỉ sau một đêm như Tống Thanh Hàn. Chỉ nhờ vào nhan sắc... Trong giới giải trí này, đây không phải là một kế sách tốt.

Ông ngồi đại xuống một cái ghế, ngồi đó nhìn tỉ suất người xem trên màn hình điều khiển, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Tống Thanh Hàn khó khăn lắm mới vượt được qua phần hỏi đáp ngẫu nhiên. Tiếp theo là đến phần thử thách diễn xuất, cậu cũng theo đó mà thể hiện, đóng vai một thiếu gia từ nước ngoài về, đánh mất tình yêu của mình.

Trên người cậu mặc một bộ suit tính tế, phong độ, trong tay cầm một cây gậy chống do nhân viên chương trình cung cấp, rồi từng bước, từng bước lại gần Phong Đinh đang đóng giả người yêu đã chết nằm trên giường, khuôn mặt lạnh tanh như tượng được đúc bằng thạch cao.

Ánh đèn sáng trắng như tuyết chiếu trên người Phong Đinh. Tống Thanh Hàn ngồi bên "thi thể" của cô, ngón tay đang chống gậy khẽ run rẩy.

Một lúc lâu sau, cậu mới đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên mặt Phong Đinh, sau đó rất nhanh liền thu tay lại.

Một nửa mặt của cậu khuất trong bóng tối, khi ngẩng đầu lên, trong đối mắt trong veo ấy, không biết từ lúc nào đã mang một nỗi buồn man mác, khó phai.

"Kĩ năng diễn xuất của Hàn Hàn đỉnh ghê, nhìn mắt của cậu ấy, tôi muốn khóc luôn rồi qaq"

"Cái này, là kĩ năng diễn xuất đỉnh của chóp luôn rồi"

"A, phàm nhân, ngươi không hề hay biết gì về năng lực của cá koi"

"Mắt của cậu ấy đẹp ghê á, như biết nói vậy, rõ ràng không hề khóc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như đang chết đi cùng người kia vậy qaq"

"Tôi bây giờ đã tin đạo diễn Hàn Nghị vì xem trọng kĩ năng diễn xuất của cậu ấy nên mới chọn cậu ấy vào vai Phương Du rồi."

"Tôi giống bình luận phía trên!"

"Tôi cũng vậy!"

...

Đài trưởng đài Banana luôn chú ý theo dõi tỉ suất người xem, trong khoảng thời gian Tống Thanh Hàn xuất hiện trong ống kính, bất kể là trên TV hay trên phần mềm phát sóng trên mạng, tỉ suất người xem của đều duy trì trên 3,0, mãi cho đến khi đổi từ Tống Thanh Hàn qua mấy vai chính của thì tỉ suất người xem mới từ từ giảm xuống.

Cũng bởi vì vậy, mà trong một tiếng rưỡi phát sóng của , tỉ suất người xem của nó luôn được duy trì trên 2, đứng vững vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng các chương trình truyền hình.

Đến ngay cả đài trưởng cũng phải thầm thốt lên một câu, số tiền lớn này, chi đáng đồng tiền bát gạo!

Tỉ suất người xem tập lần này của chương trình cũng không phải bí mật. Sau khi tập này phát sóng xong, bộ phận phụ trách quảng cáo của đài Banana nhận được không ít điện thoại, hi vọng nhãn hàng của mình có thể xuất hiện trong chương trình.

Đoàn phim lúc trước mời mãi vẫn bị từ chối, bây giờ lại gọi điện thoại tới, nói là đã sắp xếp được thời gian, bất cứ lúc nào đều có thể tới ghi hình.

Dù đài trưởng đài Banana cũng đã quá quen với những chuyện như thế này, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mở mày mở mặt.

có thể trở thành con át chủ bài của đài Bananan, đương nhiên không phải chỉ là bốc phét. Mặc dù vài năm trở lại đây có hơi yếu thế, nhưng nó vẫn luôn có tỉ suất người xem trên một phẩy mấy, đương nhiên cũng bởi vì ưu thế đặc biệt của nó.

Là chương trình truyền hình hàng đầu cả nước, có một lượng khán giả rất lớn, về khoản nổi tiếng thì không cần bàn cãi.

Tập lần này lên sóng chưa được bao lâu, lại lần nữa lên hot search, đến cả Tống Thanh Hàn cũng một lần nữa chân chính, không scandal được lên hot search.

Càng ngày càng có nhiều người biết đến Tống Thanh Hàn, cũng càng có nhiều người bắt đầu theo dõi cậu.

Tống Thanh Hàn có thể nói là nổi tiếng bất ngờ. Nhưng khi khán giả đã đi xem , rồi lại xem phần thể hiện tài năng trên của Tống Thanh Hàn, thì đều cảm thấy, cậu nổi tiếng là việc rất đương nhiên.

Nhưng trận bùng nổ này rồi cũng tới hồi kết, sau nửa tháng tiếp tục bùng nổ phòng vé, cũng viên mãn ngừng chiếu.

Mà doanh thu phòng vé sau cùng, là con số mà chưa ai từng ngờ tới.

475 tỉ.

Đây là minh chứng cho sự phát cuồng của fan, cũng như sự vinh quang của .

Nhưng đối với những bộ phim công chiếu cùng lúc với mà nói, con số doanh thu phòng vé này như trấn áp họ, để lại cho họ một ám ảnh.

Thị trường của điện ảnh trong nước có hạn, một mình bạn cắt một miếng bánh thật to, vậy phần bánh còn lại của những người khác đương nhiên sẽ nhỏ đi.

Nhưng với vị trí của Hàn Nghị trong giới, cũng không ai dám lời ra tiếng vào.

Trong ngày có tổng kết doanh thu phòng vé, Hàn Nghị bao cả một khách sạn, mời tất cả mọi người trong đoàn đến, uống đến mức say bí tỉ.

Ông nhìn Tống Thanh Hàn, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng nâng li rượu lên, lớn giọng hô: "Cạn li!"

Tống Thanh Hàn cũng cười rồi nâng li rượu trước mặt mình lên, đứng dậy, một hơi uống cạn.

Chủ nhà lẫn khách mời đều vui vẻ.

Tạ Diệc An nhìn Tống Thanh Hàn và Hàn Nghị cụng li với nhau, cũng cười rồi nâng li rượu trong tay mình, cụng nhẹ với Tống Thanh Hàn: "Tôi thân mật gọi cậu là Thanh Hàn đi, hi vọng sau này chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác."

"Tôi cũng hi vọng sau này có nhiều cơ hội hợp tác với thầy Tạ."

Tống Thanh Hàn mỉm cười nói.

Sau khi dừng chiếu không lâu, cũng đã sản xuất hoàn tất.

Không thể không nói, nắm được một thời cơ rất tốt.

Thành tựu mà đạt được thì khỏi bàn cãi, Tống Thanh Hàn là nam phụ trong đó, cũng đồng thời là gương mặt được công chúng vô cùng quan tâm, là tác phẩm đầu tiên của cậu sau , đương nhiên sẽ thu hút được rất nhiều người.

"?"

Nghe có vẻ là một bộ phim lịch sử, Hàn Hàn đóng phim lịch sử hả?"

"Không phải, nghe nói là một bộ phim tình cảm hiện đại, nhưng không biết sao đạo diễn lại đặt một cái lên nghe giống phim lịch sử như vậy."

"Đạo diễn Tiêu Kiêu?"

Người này chưa nghe nói bao giờ hết!

Là đạo diễn mới hả?

"Nghe nói Hàn Hàn đóng bộ phim này mà không cần thù lao..."

"Hả?"

"Bộ phim này còn do tập đoàn Sở thị đầu tư nữa hả?"

Năng lực của cộng đồng mạng rất lớn, chỉ cần họ muốn, họ có thể đào ra tất cả những gì đã bị giấu đi trước đó.

Tiêu Kiêu trước giờ không ngờ tới, tác phẩm của mình lại nhận được sự quan tâm của nhiều người như vậy.

Cậu ta bắt đầu hoang mang rồi.

Càng hoang mang hơn là đài Banana đã đến tìm cậu.

"Anh Tiêu, nghe nói trong tay anh có một bộ phim truyền hình tình cảm hiện đại đã thông qua kiểm duyệt đúng không?"

"Đài Banana chúng tôi cũng rất có hứng thú..." một người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã, ăn nói rất từ tốn, Tiêu Kiêu mặt rất bình tĩnh nghe người đàn ông đó hỏi han, nhưng thực tế thì đầu óc trống rỗng.

"Anh Tiêu?"

Lý Minh Hiểu từ từ nói ra mục đích của mình, nhưng lại thấy Tiêu Kiêu ngồi đó không phản ứng gì, nhịn không được mà gọi cậu ta một tiếng.

"A... ?"

"Cái gì?"

"Anh nói đi."

Tiêu Kiêu định thần lại sau một lúc kinh ngạc, ngại ngùng gãi gãi đầu.

"Chuyện là thế này, đài Banana chúng tôi rất thích bộ phim truyền hình tình cảm hiện đại trong tay cậu, không biết cậu có đồng ý để lên sóng trên đài chúng tôi không?"

Tiêu Kiểu: "..."

Cậu ta lúc trước gửi bản chiếu thử của cho không ít đài truyền hình, nhưng không thể ngờ rằng, đài truyền hình đầu tiên có hứng thú với lại là Banana!

Vị trí của đài Banana là ở đâu cơ chứ?

Có thể nói sau đài trung ương, thì đài Banana là lớn nhất!

Một đài truyền hình như vậy lại mở lời với cậu ta, mặc dù là muốn mua quyền phát sóng, nhưng đây tuyệt đối là một vụ làm ăn không lỗ!

Nhưng mà... Tiêu kiêu gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng nói: "Tôi cũng rất muốn hợp tác với đài Banana, nhưng đáng tiếc, bản quyền hoàn chỉnh của không nằm trong tay tôi."

Lý Minh Hiểu lần này thật sự rất bất ngờ: "Cậu không có bản quyền hoàn chỉnh của ?"

Tiêu Kiêu gần như không do dự mà gật đầu: "Thật ra cũng không thể nói như vậy... Tóm lại, tôi chỉ có 40% quyền quyết định, còn 60% kia nằm trong tay tập đoàn Sở thị và Tống Thanh Hàn."

"Là vậy sao..." Lý Minh Hiểu gật gật đầu, "Vậy không biết anh có thể liên hệ với bọn họ không... Đài chúng tôi thật sự rất có thành ý."

"Được thôi."

Sau khi Lý Minh Hiểu rời đi, Tiêu Kiêu liền bắt đầu gọi điện cho Tống Thanh Hàn và Ngụy Khiêm.

"Đài Banana?"

Tống Thanh Hàn bấm dừng máy chạy bộ lại, sau đó lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt, ra khỏi phòng tập thể hình, "Chuyện là thế nào?"

Tiêu Kiêu ở đầu dây bên kia hình như nói gì đó, Tống Thanh Hàn cau mày: "Vậy ý của đạo diễn Tiêu là?"

Tống Thanh Hàn không ngờ tới là đài Banana sẽ có ý muốn mua quyền phát sóng của .

Cậu nhớ mang máng là kiếp trước hình như được phát sóng trên đài Apple.

Cũng nhờ vào mà đài Apple lúc đó, có được không ít đầu tư quảng cáo.

Nhưng kiếp này, cái giá mà đài Banana đưa ra đối với Tiêu Kiêu mà nói, đã rất phải chăng rồi. Tống Thanh Hàn cũng không phải là người cố chấp với kiếp trước, cậu sau khi im lặng trong chốc lát, cũng không nói thẳng với Tiêu Kiêu là đồng ý, chỉ nói với cậu ta: "Hay là cậu đi thương lượng với tập đoàn Sở thị xem sao."

Tiêu Kiêu tiếp thu ý kiến của cậu.

Phía Sở thị cũng không ngờ đến là sẽ có chuyện này. Nhưng dù sao cũng là doanh nghiệp lớn, rất nhanh đã có người liên hệ lại với Tiêu Kiêu.

Tiêu Kiêu có hợp đồng với tập đoàn Sở thị, nên cũng không sợ Sở thị sẽ làm chuyện gì mờ ám. Hơn nữa, cậu ta nghe nói người nắm quyền của tập đoàn Sở thị và Tống Thanh Hàn là bạn thân, Sở Minh có gài bẫy ai chứ cũng không bao giờ gài bẫy bạn thân của mình đúng không?

(Ừm, bé Minh không bao giờ dám lừa vợ đâu- ER)

Vì thế Tiêu Kiêu vui vẻ giao hết chuyện quyền phát sóng cho Sở thị giải quyết.

Thật ra, chủ nhân của hợp đồng này phải là Sở Minh mới đúng. Mặc dù là lấy danh nghĩa của Sở thị, nhưng toàn bộ tiền là của riêng Sở Minh bỏ ra. Nên người sẽ bàn bạc với đài Banana không phải ai khác, mà chính là Sở Minh.

Đài Banana: "..." chúng tôi đã làm sai điều gì!

Cuối cùng quyền phát sóng cũng được bàn bạc xong, đến cả quyền phát sóng đợt hai cũng được Sở Minh bán luôn. Số tiền lúc sau thu được cao hơn số liền lúc trước đài Banana đưa ra cả hơn 100 triệu tệ, tổng cộng được bán với giá cao là khoảng 400 triệu tệ. Khi kí hợp đồng, người đại diện của đài Banana như đang cố che giấu nét mặt đau khổ của mình.

Tiêu Kiêu ngây người cầm điện thoại, cho dù chỉ có 40% trong số 400 triệu tệ này là của cậu ta, thì cậu ta vẫn có cảm giác như được một chiếc bánh rơi trúng đầu.

Tác phẩm của cậu ta không những bán được, mà còn bán được với giá rất cao?

Tiêu Kiêu đứng tại chỗ vui mừng, đột nhiên không nhịn được mà ngồi thụp xuống bật khóc.

Trong thẻ của Tống Thanh Hàn cũng rất nhanh nhận được 80 triệu tệ từ Sở thị.

Cậu nhìn số dư tài khoản hiện lên trên màn hình, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Khi Trần An nghe được tin này, thiếu chút nữa là ném luôn điện thoại: "Bán rồi hả?"

Trần An vốn dĩ không xem trọng bộ phim này cho lắm. Mặc dù là kịch bản rất hay, nhưng cả đoàn phim, trừ Tống Thanh Hàn ra thì đều là người mới. Nếu cứ như vậy mà quay, thì khả năng thất bại là rất rất rất lớn.

Nhưng sau khi Sở thị đầu tư vào , Tống Thanh Hàn cũng nhờ vào mà nổi tiếng, anh cũng không có ý kiến gì nữa.

Nhưng giờ đây, bộ phim này lại bán được rồi?!

Trần An châm một điều thuốc rồi hút, tâm trạng đã bình thường trở lại: "Nếu như đã bán rồi, vậy kế hoạch cho bộ phim tiếp theo của cậu cũng phải lên lịch thôi."

Tống Thanh Hàn cũng không lấy làm bất ngờ, so với sự kích động của Tiêu Kiêu, cậu hình như bình tĩnh hơn nhiều: "Vâng, anh Trần."

Cậu dừng lại một chút, lại nói: "Phần chia ra lần này em đã gửi qua cho anh rồi đấy."

Quản lý và nghệ sĩ kí hợp đồng với nhau thì phải có chia phần.

Nhưng Tống Thanh Hàn và Tiêu Kiêu kí hợp đồng với nhau là thông qua Sở thị, trên thực tế không nằm trong quy định thù lao của Tinh Hải nữa. Nhưng Tống Thanh Hàn không phải loại người không biết điều, Trần An tận tâm tận lực với cậu, cậu cũng không thể nào keo kiệt với anh số tiền này.

Trần An vừa nghe vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trên thực tế, số tiền mấy trăm ngàn, một triệu tệ đối với anh mà nói thì không là gì cả. Nhưng thái độ này của Tống Thanh Hàn, làm cho anh đánh giá cao cậu hơn.

Có nhiều lúc, người quản lý có thể quyết định nghệ sĩ của mình sẽ đủ sức đi đến được bước nào. Nếu như Tống Thanh Hàn không chia số tiền này cho Trần An, Trần An cũng sẽ nể mặt Sở Minh mà không làm khó Tống Thanh Hàn. Nhưng nếu như nói là sẽ tận tâm với cậu hơn, thì điều đó là không thể nào.

Trần An trong lòng rất vui vẻ, không hề keo kiệt mà nhắc nhở Tống Thanh Hàn: "Trong tay cậu bây giờ chắc là đã có mấy chục triệu rồi đúng không?"

"Nói chung thì cứ sống mãi ở kí túc xá công ty cũng không tốt lắm. Đến khi công việc của cậu ngày càng nhiều, ở kí túc xá sẽ không thuận tiện nữa. Cũng vừa hay dạo này cậu không có họp báo gì, chi bằng cứ đi tìm nhà đi."

Tống Thanh Hàn hơi rũ mắt xuống: "Em cũng nghĩ vậy."

Chuyện chuyển nhà cứ được vui vẻ như vậy mà quyết định. Tống Thanh Hàn thuê một căn hộ ở một khu có tính riêng tư, bảo mật cao. Mặc dù giá tiền có hơi hết hồn, nhưng cũng đáng đồng tiền.

Đến khi Tống Thanh Hàn sắp xếp xong thì ngày khởi chiếu của cũng đã được quyết định.

11/11 phát sóng, mỗi ngày chiếu 2 tập, tổng cộng 28 ngày là chiếu xong, vừa khéo là kì nghỉ mùa đông.

Kì nghỉ mùa đông không thể nói là không tốt. Nhưng đài Banana dám chiếu một bộ phim mới từ đạo diễn cho tới diễn viên như vào thời điểm này, nói thẳng ra là rất tin tưởng vào bộ phim này.

Đài trưởng đài Banana: "..." Mấy người tưởng là tôi muốn vậy sao!

"Đài trưởng, thật sự chiếu vào kì nghỉ đông sao?"

Phó đài trưởng muốn khuyên nhủ, nhưng lại bị đài trưởng đài Banana ngắt lời: "Nếu như không chiếu nó vào kì nghỉ đông, vậy thì kì nghỉ đông này chúng ta chiếu cái gì?"

Nói đến chuyện này, đài trưởng đài Banana lại một bụng tức: "Đài Apple chen chân vào giành mất bộ mà chúng ta đã bàn bạc xong, những bộ phim còn lại còn không bằng , không chiếu , vậy bây giờ cậu đi kiếm một bộ phim hay khác về đây cho tôi."

Phó đài trưởng hơi ấp úng: "Chúng ta có thể chiếu lại bộ ... Đây là một bộ phim kinh điển, vẫn có rất nhiều khán giả cũ xem mà."

Đài trưởng đài Banana bị chọc tức muốn phát bệnh luôn: " vừa mới chiếu hồi nghỉ hè, nghỉ đông lại chiếu, cậu cảm thấy tỉ suất người xem của đài mình quá cao rồi hả?"

Phó đài trưởng không nói gì nữa.

"Tóm lại, chúng ta đều xem qua bộ này rồi, trừ đạo diễn không có tiếng ra, thì nó thật sự là một bộ phim hay, hơn nữa..."

Đài trưởng đài Banana nheo mắt: "Diễn viên chính của nó là Tống Thanh Hàn đang rất được yêu thích."

"Anh đánh giá cao cậu ấy?"

Phó đài trưởng hỏi dò.

Đài trưởng đài Banana lắc đầu: "Không, tôi tin tưởng tỉ suất người xem mà tôi nhìn thấy."

Tỉ suất người xem của tập mà Tống Thanh Hàn tham gia, cho đến tận hôm nay, cũng không có chương trình truyền hình nào phá vỡ được kỉ lục này.

Nếu như nói, ông tin tưởng Tống Thanh Hàn, không bằng nói là ông tin tưởng vào thực tế mà mình nhìn thấy.

Hơn nữa... Bộ phim này đến cả ông xem xong cũng cảm thấy xúc động. Ông không tin mình sẽ không lấy lại được vốn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở-bá-đạo-tổng-tài-Minh: Lần xuất hiện này tôi rất là oai nghiêm, bá khí, hi vọng mọi người có thể tìm ra sự oai nghiêm, bá khí của tôi, đồng thời khen tôi nhiều vào!

(Bản mặt kiêu ngạo)

Hàn Hàn: ... Minh Minh siêu giỏi luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện