Khống Chế Dục

Chương 11



Đối mặt sự truy vấn tràn đầy khí thế của Phương Tiểu Thư, Bạc Tể Xuyên chỉ liếc cô mà không nói gì, giống như cô đã nhìn thấu lời nói dối không đến nơi đến chốn của hắn, hoặc là hắn căn bản chính là cố ý, cho cô biết hắn cũng không có ý định trả lời, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sắc mặt của hắn vẫn đầy vẻ thản nhiên, lại càng khiến hắn toát ra khí chất cao ngạo, làm cho người ta muốnbóp chặt cổ của hắn, cảm giác mạch đập nhảy lên ở cổ họng của hắn.

Im lặng suốt dọc đường về, Phương Tiểu Thư xuống xe trước, Bạc Tể Xuyên lái xe vào gara, hai người bước cách nhau một quãng, Phương Tiểu Thư đi tới cửa chính trước tính mở cửa, cô liếc mắt một cái liền trông thấy một đứa trẻ thoạt nhìn khoảng mười tuổi đeo balođứng tại cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Cậu ta mặc áo phông màu trắng cùng quần bò bạc màu, toàn thân đều tràn đầy vẻ thanh xuân.

Nhận thấy được có người tới gần, đứa trẻ quay đầu nhìn, rồi chậm rãi đi về phía Phương Tiểu Thư, cậu ta hơi sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi ánh lên vẻ xấu hổ cùng một nụ cười hơi thẹn thùng.

"Xin chào" Cậu ta tiến lên vài bước hướng Phương Tiểu Thư cúi người, sau đó đứng thẳng dậy do dự hỏi, "Xin hỏi đây có phải nhà của Bạc Tể Xuyên tiên sinh?"

Phương Tiểu Thư vòng hai tay trước ngựccó chút suy nghĩ quan sát gươn mặt đứa trẻ, khuôn mặt thanh tú đó cũng có nét giống Bạc Tể Xuyên, cung cách lễ phép gia giáo cũng rất giống Bạc Tể Xuyên, cô có phần lớn mật đoán, nhưng không thể xác định là có đúng hay không.

"Đúng vậy, Bạc tiên sinh đang đi đậu xe, hẳn là sắp quay về bây giờ." Phương Tiểu Thư suy tư xong, buông cánh tay nhìn cậu ta mỉm cười, "Nếu em muốn tìm anh ta, xin chờ ở đây một chút." Cô không phải chủ nhân, không có tư cách mời khách vào nhà chờ, càng không biết người này cùng Bạc Tể Xuyên có quan hệ gì, cũng không thể nhiều lời.

Cậu nhóc dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phương Tiểu Thư ánh mắt có chút tò mò cùng sợ hãi , bộ dáng của học sinh thời đại mới này làm cho Phương Tiểu Thư nhớ tới hồi còn đi học, nhưng lại cũng nhớ tới việc bị bạn cùng lớp cười nhạo cùng hàng xóm nghị luận, hơi nhớ lại một chút sau Phương Tiểu Thư sẽ không lo lắng nữa, cô hơi mỉm cười mở cửa phòng, đem túi thả lại phòng mình rồi trở về chỗ cửa, phát hiện cậu nhóc vẫn đang đứng đợi rất nghiêm ở cửa, hướng về phía gara nhìn quanh quất.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao gầy hiện ra, Bạc Tể Xuyên hai tay đút túi mắt nhìn về phía trước chậm rãi tiến về phía trước, cổ áo gió màu đen, gió đêm mùa thu giá lạnh phất qua tóc trên trán hắn, hắn hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, hai con ngươi đen hơi nhíu lại, đôi môi xinh đẹp hình thoi nhẹ nhàng mân lên.

"Anh!" Đứa trẻ vừa nhìn thấy Bạc Tể Xuyên liền sáng mắt lên, lập tức chạy về phía hắn, Phương Tiểu Thư nhìn theo bóng đối phương, giống như thấy chính mình nhiều năm trước nhào vào lòng ba mẹ, tràn ngập sự dựa dẫm, hướng tới cùng sùng bái.

Chính là, thân là đối tượng được sùng bái thường thường đều cùng tồn tại của chúng ta tồn tại như vậy tiếc nuối.

Bạc Tể Xuyên hạ giọng ngăn lại khi cậu bé tiếp tục tới gần, nghiêm túc nói: "Giữa đường mà hô toáng lên thế, còn ra thể thống gì nữa." Hắn xa xa liếc mắt một cái về phía Phương tiểu thư đang đứng tại cửa, lớn giọng nói, "Cô đi chuẩn bị cơm chiều đi." Nói đến đây hắn dừng một chút, nhìn thiếu niên có chút không quá thoải mái nói thêm một câu, "Chuẩn bị thêm một bộ bát đũa."

Phương Tiểu Thư nghe lời hắn, cười tủm tỉm liền muốn đi chuẩn bị cơm chiều, nhưng nhìn cảnh đêm khuya 1 giờ mà cậu nhóc chỉ mặc mỗi chiếc áo phông chờ ở cửa biệt thự, có vẻ như cậu nhóc cũng không tính ở lại dùng cơm.

Cậu ta cùng Bạc Tể Xuyên đi vào phòng, nói cực kì dễ nghe: "Chị dâu không cần bận tâm, em cũng phải đi bây giờ, em là lén trốn đến đây, còn phải quay về trường học."

Phương Tiểu Thư cả người cứng đờ, khóe miệng run rẩy quay đầu muốn giải thích, Bạc Tể Xuyên đã nhanh hơn cô, lúc này lạnh lùng nói, "Đem những ý nghĩ xấu trong đầu ngươi rửa sạch một chút."

Phương Tiểu Thư có chút kinh ngạc nhìn Bạc Tể Xuyên, cực kì hiếu kì đối với hắn biểu lộ ra đến hình tượng anh trai nghiêm cẩn này, côthật sự là cực nhỏ nhìn thấy một người con trai có thể đem cao quý, tường hòa cùng cay nghiệt dung hợp như thế hoàn mỹ, dễ biến đổi không đồng nhất không là đặc quyền của con gái sao?

Đối với lời đáp có chút bén nhọn của Bạc Tể Xuyên, cậu bé lại hoàn toàn không tin vào bộ dạng đó của hắn, cười cười nhìn Phương Tiểu Thư với ánh mắt “em biết”, sau đó tự giới thiệu nói: "Chào chị, tên em là Bạc Yến Thần, là em trai của anh ấy."

". . . Ừ, em là em trai của anh ta, này cái chị biết." Phương Tiểu Thư nhếch khóe miệng hướng Bạc Tể Xuyên cười cười, lắc lắc đầu đi vào phòng bếp, để không gian riêng tư nơi phòng khách cho anh em hắn.

Tình cảm hai anh em nhà này thật khó hiểu, giống như Bạc Yến Thần thực ỷ lại Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên tuy nhiên đối với cậu ta lại rất mức lãnh đạm, lại thật chiếu cố hắn ở một số chi tiết nhỏ.

Hắn vừa vào phòng đã bật điều hòa cao lên vài độ, ngay cả Phương Tiểu Thư cũng cảm giác được hơi ấm thấm vào da mặt, càng không cần nói đến người ăn mặc phong phanh như Bạc Yến Thần , cho nên, thiếu niên thật thà thành thực nói ra những lời nói thật trong lòng mình.

"Anh à, em không lạnh, có thể tìm được anh thì tốt rồi." Bạc Yến Thần cười nói.

Bạc Tể Xuyên mặt không chút thay đổi vốn đã muốn cởi cúc áo gió liền cài hết cúc lại, giọng lạnh lùng nói: "Em không cần cảm ơn, là do anh thấy lạnh thôi." Hắn cài cúc áo lên tới tận cổ trong khi lòng bàn tay đã nóng muốn toát mồ hôi.

Phương Tiểu Thư chậm rãi khép cửa phòng bếp, lễ phép vờ như cô không có nghe lén, bất quá tại phòng khách nói chuyện thật sự là gần ngay phòng bếp, đóng cửa lại vẫn có thể nghe thấy một ít.

"Anh à, ngày mai sinh nhật cha, anh nhất định phải về đó." Bạc Yến Thần vội vàng nói, "Em biết hai người cãi nhau , ba dạo này công tác rất nhiều, lại vẫn lo lắng chuyện của anh, sức khỏe vẫn không tốt lắm, anh cũng đừng so đo với cha nữa ."

Bạc Tể Xuyên ngồi ngay ngắn tại trên sofa uống trà, không chút cảm xúc nói: "Anh với ông ấy đã muốn đoạn tuyệt tình cha con, giờ anh cũng không còn là anh trai của em nữa." Hắn buông chén trà, "Chúng ta hiện tại chính là người xa lạ, em không cần một người anh đi làm loại công việc như thế này."

"... Anh à, em không có ý đó, tuy em không đồng ý việc anh chọn làm cái nghề này, nhưng em cũng không có ghét bỏ... À không, em không phải có ý này." Bạc Yến Thần lo lắng cố giải thích lời mình nói, nhưng nói thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng đành ngậm miệng làm thinh.

Bạc Tể Xuyên lẳng lặng nghe, rót cho cậu bé một ly trà, đẩy tới trước mặt cậu, thập phần khách khí nói: "Không quan hệ, mọi người đều nguyện ý mù quáng tin theo, giống như mọi chuyện chính xác trên thế giới đều tồn tại với bên trong 'Đại đa số'."

"Anh..."

"Anh không đi đâu , em về đi, bằng không một lúc nữa trường học sẽ cho Bạc tiên sinh gọi điện thoại hỏi." Bạc Tể Xuyên đứng dậy đi mở cửa, nhìn ra ngoài cửa nói, "Vì không cho anh 'Mang phá hư' em này con trai mà hắn thích nhất, em nên trở về sớm đi."

Bạc Yến Thần ủ rũ đi tới cửa, tại cửa nhìn Bạc Tể Xuyên lưu luyến không muốn rời, nhưng thấy Bạc Tể Xuyên không động thái gì, đành phải chậm rãi bỏ đi.

Nhưng cậu nhóc đi chưa được mấy bước, Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên gọi cậu lại.

"Đợi chút."

Bạc Yến Thần hân hoan quay đầu: "Anh đồng ý rồi!?"

Bạc Tể Xuyên không để ý tới cô, quay đầu hướng về phía phòng bếp nói với Phương Tiểu Thư: "Đi lấy áo khoác cho tôi, tôi biết cô đang nghe, Phương Tiểu Thư."

"..." Phương Tiểu Thư xấu hổ đẩy cửa phòng bếp chạy thẳng lên tầng hai, tại phòng để quần áo chọn được một cái trong một loạt áo khoác đắt tiền, bước nhanh đi xuống lầu chạy tới cửa, thở hồng hộc giao cho hắn, "Kỳ thật tôi cũng có nghe được gì mấy đâu."

Bạc Tể Xuyên không để ý tới lời của cô, cũng không cầm áo, hất mắt nhìn Bạc Yến Thần.

Vì thế Phương Tiểu Thư hiểu ý ôm áo đưa tới trước mặt Bạc Yến Thần , Bạc Yến Thần ngây ngốc nhìn cô, ôm áo khoác không chút động thái, cô thở dài, liền trực tiếp khoác lên người hắn.

"Tự mình mặc tốt đi, anh của em sợ em lạnh,ra khỏi tiểu khu rẽ phải sẽ có chỗ bắt xe, nếu không bắt được xe..." Cô tiến đến Bạc Yến Thần nhỏ giọng nói vào tai cậu nhóc, "Không bắt được xe thì quay lại đây, để anh trai em đưa em về." Cô nói xong liền nhanh chóng chạy trở về, sợ mình lắm lời khiến Bạc Tể Xuyên chán ghét, bên kia Bạc Yến Thần phục hồi tinh thần lại, cười hướng bọn họ vẫy tay nói lời từ biệt, "Anh, chị dâu, em đi ! Anh nhớ nhất định phải trở về dự sinh nhật cha đó! Còn có chị dâu! Đem cả chị dâu đến nữa!"

"... Nói vậy là không phải rồi! ..." Phương Tiểu Thư cao giọng muốn giải thích, liền phát hiện Bạc Yến Thần giống như sợ Bạc Tể Xuyên cự tuyệt, xoay người chạy như điên thoáng chốc đã biến mất ở ngã tư đường, vì thế cô nói, "... Hình như nó hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích với nó một chút?" Cô nhìn Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên liền đứng cạnh cô, hai người kề thật sự gần, ánh mắt hắn vẫn dõi theo Bạc Yến Thần, đáy mắt có cảm xúc nói không rõ tại quay cuồng, sau đó hắn bỗng nhiên nở một nụ cười rất mơ hồ.

Hắn nhìn về phía cô, hỏi: "Cô có nghĩ là tôi sẽ đi không?"

Phương Tiểu Thư ngơ ngác một chút, một hồi lâu mới hỏi ngược lại: "Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"

Bạc Tể Xuyên hơi nhíu mi, cứng nhắc phun ra hai chữ: "Lời nói thật."

Phương Tiểu Thư thành khẩn nói: "Anh sẽ đi."Dừng lại một chút, cô nói thêm, "Anh có thể đem tôi theo cùng."

Bạc Tể Xuyên càng nhíu mày, vừa như không hiểu ý cô lại vừa như cố tình hỏi: "Cô dựa vào đâu mà nói vậy?"

"Đại khái là vì, em trai anh về nhà thể nào cũng nói kể với người nhà chuyện 'Chị dâu', mà anh xem ra cũng không có vẻ gì là vội vã muốn giải thích." Phương Tiểu Thư cùng hắn mặt đối mặt, mỗi người tựa vào một bên cửa, "Anh trở về xem ra là vì không muốn làm em trai thất vọng, nhưng lại không muốn người ta nghĩ là anh có ý định thỏa hiệp, cho nên..." Nàng chỉ tay vào mình, "Nếu như có tôi theo với thân phận chị dâu có thể thể hiện anh rốt cuộc muốn chống đối đến cùng."

Bạc Tể Xuyên nhẹ nhàng nheo mắt lại, khóe miệng hình như hơi nhếch lên, nhưng cũng không phải đang cười.

Kính mắt ở phía trên mũi của hắn che khuất hầu hết ánh sáng trong mắt hắn, khuôn mặt gầy, biểu tình nhã nhặn, hắn tựa hồ là người trời sinh nên bị người khác đối xử ôn nhu, cũng am hiểu nhất về việc đối xử ôn nhu với người khác.

Nhưng là, bộ dáng bình thường trong tưởng tượng so với sự thật có sự chênh lệch rất lớn.

"Phân tích không sai, vậy cô đồng ý chuyện này?" Hắn bình tĩnh hỏi lại.

Ánh mắt của Phương Tiểu Thư càng sâu một chút, thanh thúy phun ra hai chữ: "Đương nhiên."

"Nga." Bạc Tể Xuyên nhướng mày, hắn thực gầy, sắc mặt tái nhợt, giọng nói u nhã trầm thấp mang theo vài phần lãnh liệt, "Tôi không nghĩ rằng Phương tiểu thư tính cách như vậy lại thích bị người khác lợi dụng."

Phương Tiểu Thư đứng thẳng người dậy, xích tới gần hắn, hắn theo bản năng lui về phía sau, nhưng thân mình đã tựa vào cửa, vì thế hắn đành phải cúi mắt nhìn Phương Tiểu Thư sắp bổ nhào vào trên người, hai người ngay tại cửa lớn vào hơn một giờ đêm khuya, cùng gió lạnh cùng bên trong gió mát tiến hành thân thiết dài lâu ở chung.

"Nói như thế nào nhỉ." Phương Tiểu Thư cố gắng tìm từ, trong tươi cười của cô có cả sự thiên chân cùng phóng đãng, mang theo một tia nói không nên lời gợi cảm hương vị, "Trước kia chỉ cần tôi thích, không có gì là không thể, nhưng hiện tại, chỉ cần tôi có thể, không có gì là tôi không thích." Cô vươn hai tay ôm cổ của hắn, Bạc Tể Xuyên lập tức nhíu mày, cô không chờ hắn kịp nói gì, liền nói tiếp, "Như vậy vừa thấy giống như mặc kệ bây giờ còn là trước đây, chuyện này tôi đều có thể làm, bởi vì tôi đã thích nó, lại có thể làm nó." Cô đưa tay đỡ lấy cằm Bạc Tể Xuyên, buộc hắn phải cúi đầu xuống, nhún chân hạ giọng nói, "Bất quá hiện tại, tôi với anh bàn bạn chuyện thù lao trước, tôi tin là anh sẽ không để ý." Cô nói xong câu cuối cùng liền hôn lên môi hắn, dùng sức ép sát vào người hắn, hôn nhẹ lên mỗi một chỗ trên cánh môi hắn, thân thể mềm mại cùng hắn ôm cùng một chỗ, ôn nhu mà ái muội tư ma.

May mà đây là đêm khuya cuối mùa thu, nếu không hai người ở ngay cửa lớn mà làm chuyện tình tự này, thật sự khó mà không khiến người khác chê cười.

Phương Tiểu Thư nhẹ nhàng hôn Bạc Tể Xuyên, trong bóng đêm đưa tay cẩn thận lại thong thả miêu tả hình dáng khuôn mặt của hắn, lực lượng của cô của dần dần tăng thêm, môi trên cũng càng thêm làm càn, đầu lưỡi linh hoạt khẽ mở ra đôi môi cũng không thế nào kiên quyết của hắn, mắt nhắm chặt, hai tay quàng quanh cổ hắn, thâm thâm nhấm nháp hương vị chân thực nhất của hắn.

Cô cảm giác được hai tay của hắn vẫn để imchậm rãi ôm lấy eo cô, nhưng giống như có chút do dự, sau khi chần chờ một lúc cuối cùng vẫn còn buông xuống.

Phương Tiểu Thư hơi hơi mở mắt ra, nhìn hàng lông mi không ngừng rung động của Bạc Tể Xuyên, có ý xấu dùng răng nanh cắn hắn một chút, như là cố ý trả thù việc hắn vừa mới dừng lại động tác, hung hăng cắn vào môi hắn, sau đó theo cổ hắn lướt xuống một đường, cởi bỏ cúc áo gió mút vào xương quai xanh của hắn tạo ra vết đỏ ái muội.

Bạc Tể Xuyên đang im lặng liền phát ra một tiếng rên rỉ vừa hơi khàn khàn vừa đau khổ, thẳng gây xích mích vốn cũng không tính thật sự làm cái gì Phương Tiểu Thư đầu óc hỗn loạn, hai má hồng lên.

Miễn cưỡng lùi lại, Phương Tiểu Thư liếm liếm dấu vết ái muội ở khóe miệng, mặt không chút thay đổi liếc liếc mắt một cái sửa sang lại cổ áo Bạc Tể Xuyên, không biết ý gì nói thầm một câu: "Con gái quả nhiên là một loại động vật cảm tình." Nói xong đi vào phòng.

Bạc Tể Xuyên kéo nhanh cổ áo đi theo vào phòng, đóng cửa lại sau nhìn bóng nàng nhíu mày hỏi: "Cô có ý gì?"

Phương Tiểu Thư cũng không quay đầu lại nói: "Không có ý gì cả, nói đúng là cho dù không thể cao triều, tôi cũng nguyện ý ôm thân với anh cả đêm."

Phương Tiểu Thư nói xong "Cuồng ngôn" liền đóng cửa lại, khả người ngoài cửa lại hết chỗ nói rồi cả một buổi tối.

Đàn ông ba mươi tuổi, không phải già, nhưng cũng không còn trẻ. Đối với đàn ông ở cái tuổi này mà nói, chưa từng có tiếp xúc qua một phần cảm tình tương đối thân mật tựa hồ có điểm không thể tin nổi.

Nhưng tại Bạc Tể Xuyên xem ra, cảm tình cùng người có thể cùng nhau vượt qua cả đời thật sự chỉ có một loại.

Yêu thật sự chỉ có một loại, đó cũng không phải ngươi cho là có thể được đến,thà ít mà tốt là đạo lý ai cũng biết nhưng không phải ai cũng làm được, tình yêu chân chính phải gặp qua mới hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đợi được loại tình yêu này, mọi người thường thường đều mất đi lòng tin trong quá trình tìm kiếm nó, thỏa hiệp với đối tượng có điều kiện không sai nhưng không cam tâm tình nguyện.

Mà nếu người nào có đủ kiên nhẫn, không có đem cảm tình quý giá của mình giao cho người khác, như vậy ngươi chung quy sẽ gặp được nửa kia của chính mình.

Mà thường thường với mỗi người, loại tình cảm này, loại tình yêu này, cả đời chỉ gặp một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện