Khống Chế Dục

Chương 37: Kiểm tra đệ đệ



Một ngày đó sau khi tùy ý làm tại nhà ăn Bạc Tể Xuyên mấy ngày cũng chưa cho Phương Tiểu Thư sắc mặt hoà nhã, biểu hiện cụ thể vì nói thiếu, không cười, trừ phi tất yếu nếu không tuyệt đối không nói một câu nói với cô.

Phương Tiểu Thư có thể lý giải tâm tình của anh, đây phỏng chừng là chuyện vô liêm sỉ nhất mà anh đã làm hơn ba mươi năm qua, anh cần một đoạn thời gian làm cho tâm tình của mình bình phục lại, lòng hổ thẹn cùng sỉ nhục của anh đều viết tại trên mặt, khí tràng cả người anh đều đang nói cô: cầm thú!

Bạc Tể Xuyên công tác còn rất thật sự, bất kể là làm cái gì. Phía trước làm người chuyên lo lễ tang, sự thật sự của anh làm cho mỗi vị người nhà của người đã mất cuối cùng đều cực kỳ tôn trọng anh, hiện tại làm thư ký của thị trưởng, hiệu suất cùng thành quả công tác của anh cũng làm cho ủy ban thành phố từ trên xuống dưới đều khen không dứt miệng.

Phương Tiểu Thư rõ như lòng bàn tay hành tung của Bạc Tể Xuyên, chẳng những là vì cô là vợ của anh, càng là vì cô là thư ký của anh, đa số tất cả hành trình của anh đều do anh tùy lúc dặn dò xuống dưới sau đó cô sắp xếp tốt.

Phương Tiểu Thư phát hiện, gần nhất Bạc Tể Xuyên thường xuyên chạy sang chỗ hải quan, có đôi khi vừa đi chính là cả một ngày, mấy ngày nay đúng lúc chính phủ họp cuối năm, anh mới không hay đi ra ngoài, một tuần trước gần như mỗi ngày anh đều phải đi hải quan hơn nửa ngày, Phương Tiểu Thư thậm chí còn hoài nghi anh có phải đang ẩn giấu một đại mỹ nữ ở chỗ kia hay không.

Đương nhiên, đây là cô đang nói đùa, Bạc Tể Xuyên là loại người mặc kệ là trên tính cách vẫn là trên nguyên tắc, đều quyết không cho phép chính mình cùng với vợ mình ngoại tình, cho dù là ngoại tình trên tinh thần cũng không được, bệnh chấp nhất về cảm tình tương đối nghiêm trọng, nhìn thái độ của anh phía trước khi chui vào sừng trâu "Lợi dụng" sẽ biết.

Một ngày này, Bạc Tể Xuyên buổi chiều tan tầm không cùng Phương Tiểu Thư rời đi, anh đứng tại trước mặt cô, trước ngực áo khoác tây trang màu đen của anh treo một cái thẻ màu đỏ hình chữ nhật, mặt trên là ảnh chụp bỏ mũ của anh cùng với chức vị, đây là thẻ chứng minh anh có thể tham dự hội nghị, ảnh trên giấy chứng nhận của anh thật giống như ảnh chụp nghệ thuật, nếu không phải trên ngón áp út tay trái luôn luôn đeo nhẫn cưới, phỏng chừng các cô gái trẻ trong ủy ban thành phố đã sớm điên rồi.

Kỳ thật cho dù anh đeo nhẫn cưới, có một ít cô gái trẻ cũng không có buông tha cho ý định này. Cô bắt đầu lo lắng mình có nên sinh cái đứa nhỏ cho anh hay không, để củng cố địa vị của mình trong lòng anh. Nhưng mà lâu như vậy tới nay, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa làm qua biện pháp tránh thai, mỗi lần đều tùy ý làm, nhưng bụng của cô vẫn đều thực bình tĩnh, điều này rất kỳ quái. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô sẽ thực bất an.

Phương Tiểu Thư không có biểu tình nhìn Bạc Tể Xuyên thu xếp này nọ, thừa dịp lúc anh còn chư đi, thấp giọng hỏi: "Tan tầm sau anh muốn đi đâu thế?" Anh không đi cùng cô, lại đi ra ngoài sau giờ làm việc, cô không hỏi rõ ràng trong lòng thật sự không yên tâm.

Bạc Tể Xuyên thu xếp xong cặp giấy tờ, đứng thẳng dậy đẩy kính mắt lên, nhấc chân đi ra cửa trước: "Đi ra bộ phận hải quan."

"Lại đi?" Phương Tiểu Thư nhăn lại mi, "Lúc này hải quan còn không có tan tầm sao?"

Theo lý thuyết, lúc này cán bộ chức cao có thể nói chuyện ở hải quan đều nên về nhà ăn cơm chiều, bây giờ anh đi là muốn làm cái gì?

Nên sẽ không giống như cô đã đoán trúng, trên thực tế nơi đó cất giấu một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc? Phương Tiểu Thư nhịn không được nheo lại mắt.

Bạc Tể Xuyên nâng tay xoa xoa thái dương, bước chân lui về phía sau đi đến trước mặt cô, im lặng một lúc, khom người hôn một cái lên gương mặt cô, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ cùng chua xót: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, có một số địa phương ban ngày đi cũng không phải cái gì đều có thể nói."

"Hải quan có chuyện gì sao?" Phương Tiểu Thư hạ giọng hỏi.

Bạc Tể Xuyên nhìn cửa sổ phía sau cô, nơi này là văn phòng của anh, phía bên ngoài cửa sổ đã gần đêm, anh không dấu vết tự tay sờ một bên mặt cô, cũng không nhìn cô, chính là nhẹ nhàng vỗ về cô, nhẹ giọng nói: "Nếu em muốn biết anh liền nói cho em." Anh nói xong liền cúi đầu chống lại tầm mắt của cô, "Trong tay anh có bằng chứng chính xác Cao Diệc Vĩ buôn lậu thuốc phiện, chứng cớ này cũng đủ làm cho hắn bị tử hình hơn mười lần." Nói xong này đó, mắt thấy ánh mắt của Phương Tiểu Thư, bỗng nhiên anh lại nói tiếp, "Nhưng muốn trình lên mặt bàn mấy thứ này cực kỳ cực khổ, phương diện này liên lụy đến rất nhiều người, anh còn cần rất nhiều thời gian, ít nhất phải đợi bố đi trung ương." Tay hắn chảy xuống bả vai của cô, giọng nói trầm ổn mà rất có sức thuyết phục, "Không cần gấp gáp, anh nói rồi sẽ giúp em liền nhất định sẽ không nuốt lời."

Phương Tiểu Thư không tự giác nâng tay cầm tay của anh đang đặt trên vai cô, không chút do dự gật đầu nói: "Em đương nhiên tin tưởng anh, em lo lắng là anh có thể gặp nguy hiểm hay không, cũng không phải sự tình tiến triển như thế nào." Không tự giác tâm tình của cô bỗng hạ thấp xuống, vẫy vẫy tay nói, "Anh đi đi, buổi tối trở về sớm một chút." Hai tay cô ôm cổ anh, hôn môi của anh cùng anh bốn mắt nhìn nhau, ái muội thở hào hển nói, "Em muốn anh Tể Xuyên, chúng ta đã lâu không có làm."

Bạc Tể Xuyên cứng ngắc muốn dời tầm mắt, nề hà bị cô hôn không có biện pháp rời đi cũng luyến tiếc rời đi, cho nên anh đành phải nhắm lại mắt, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Phương Tiểu Thư thế này mới buông anh ra, dùng tư thế của người thắng cười nhìn anh, anh nhịn không được hỏi: "Đây là bỏ được theo anh ngưng chiến?"

Cô làm như không có việc gì nhíu mày: "Khi nào thì em gây chiến với anh?"

"Em lại đang nói dối anh." Vẻ mặt anh giận dữ, nhưng mà nói xong hình như lại vang lên cái gì, xoay đầu đi khàn khàn nói, "Sớm một chút trở về đi, anh bảo lái xe chờ em dưới tầng, anh lái xe đi qua."

Hôm nay Bạc Tể Xuyên tự mình lái xe qua đây, xem ra là đã sớm làm chuẩn bị tốt buổi tối không cùng cô về nhà.

Phương Tiểu Thư gật đầu đồng ý, thu thập này nọ xuống tầng cùng anh, đến dưới tầng hai người liền chia làm hai đường rời đi ủy ban thành phố, làm ra biểu tượng Bạc Tể Xuyên đã muốn về nhà, cũng không có biểu hiện đi bất kỳ địa phương nào khác.

Đêm nay, Phương Tiểu Thư nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, nửa đêm đứng lên xem đồng hồ đều đã muốn mười hai giờ, nhưng Bạc Tể Xuyên còn không có trở về.

Phương Tiểu Thư có chút không nỡ, do dự sau một lúc lâu cô vẫn là gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên, vốn nghĩ hắn đang làm việc, gọi điện thoại có chút rất không hiểu chuyện, cho nên mới đến bây giờ cũng chưa gọi, nhưng mà thời gian đều đã trễ thế này, lại có chuyện gì cũng nên xử lý xong rồi đi? Hắn nhưng là 5 giờ rưỡi chiều liền đi qua.

Gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên, đều vang lên tiếng đô đô, tim Phương Tiểu Thư đập gia tốc nín thở nghe tiếng trong điện thoại, vẫn không có lời đáp lại từ phía bên kia.

Cô không cam lòng tắt đi tiếp tục gọi, nhưng vẫn được đến cùng một kết quả.

Gọi điện thoại hơn mười lần, Phương Tiểu Thư rốt cục mất đi kiên nhẫn, không hề gọi điện thoại của hắn, xoay người xuống giường tính đi hải quan tìm anh.

Nhưng mà sau khi đi giày vào, Phương Tiểu Thư bỗng nhiên lại nghĩ đến bây giờ mình đi có phải hay không rất liều lĩnh.

Có lẽ Cao Diệc Vĩ bên kia đang có người nhìn chằm chằm cô đâu, cô đi ra ngoài một mình, vạn nhất có việc gì chỉ biết mất nhiều hơn được.

Bây giờ tuy đã khuya, nhưng Bạc Tể Xuyên là chồng cô, cô hẳn là tin tưởng chồng mình, nếu thật sự có việc, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp gửi tin tức cho cô.

Phương Tiểu Thư mâu thuẫn ngồi ở bên giường nản lòng che mặt, trong đầu hai nửa của mình đang đánh nhau, cô không biết chính mình rốt cuộc là nên đi ra ngoài vẫn là ở nhà chờ.

Mà đúng lúc này, điện thoại của Bạc Tể Xuyên đánh lại đây.

Phương Tiểu Thư kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức ấn phím nghe máy, giọng nói khàn khàn của Bạc Tể Xuyên từ điện thoại bên kia truyền đến, có chút không quá thích hợp: "Tiểu Thư."

"..." Tất cả lời nói trong bụng Phương Tiểu Thư nhất thời đều nuốt trở vào, ngữ khí không tự giác có chút không yên, "Làm sao vậy? Anh ở đâu? Vì sao còn không trở về nhà?"

Bạc Tể Xuyên bên kia trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: "Có chút việc, cùng vài cái đồng nghiệp ăn cơm, hiện tại xảy ra chút vấn đề."

"... Vấn đề gì."

Một giờ sau, Bạc Tể Xuyên về tới nhà.

Tây trang luôn không có một nếp nhăn của anh giờ phút này hỗn độn không chịu nổi, đôi mắt hơi đỏ rõ ràng là mê man phía trước uống vào không ít.

Anh quăng này nọ đến trên giường liền nằm ngửa xuống, mu bàn tay khoát lên trên mắt không lên tiếng dựa vào.

Phương Tiểu Thư nghiêng người ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn người đàn ông quần áo không gọn gàng, thật lâu sau mới hỏi bằng giọng mũi rất nặng: "Anh bị người khác cường gian à?"

Tay của Bạc Tể Xuyên đang che mắt lập tức lấy đến một bên, có chút không nói gì nhìn về phía cô, mắt cô đỏ lên sửa miệng: "Nha, thực xin lỗi, em nói sai rồi, là anh bị chuốc say sau mới bị làm, đó gọi là mê gian."

Bạc Tể Xuyên không thể nhịn được nữa nói: "Không có. Cái gì đều không có. Anh chỉ là say, nhất thời không chịu được ngủ quên." Hắn xoa xoa thái dương, mỏi mệt nói, "Em có biết, anh chưa bao giờ uống rượu, tửu lượng không tốt lắm."

Phương Tiểu Thư ghen tuông rất nặng nói: "Nói như vậy anh vẫn là trong sạch?"

Bạc Tể Xuyên hơi suy nghĩ nhìn cô, bộ dáng ghen tuông bây giờ của cô làm anh sung sướng, mà trên thực tế xác thực có hiềm nghi vì tính hướng phòng anh nghỉ ngơi xếp vào cô gái có phục vụ đặc biệt nào đó, nhưng đều bị anh an bài tốt người chắn bên ngoài.

Anh trừ bỏ ngủ một giấc cho đỡ đau đầu ở khách sạn, cái gì đều không có xảy ra.

Cô để ý như vậy, lại làm cho anh không muốn lập tức nói rõ.

Bạc Tể Xuyên bí hiểm xoay đầu, nghiêng người nằm đổ phía giường bên kia đưa lưng về phía cô, dáng người gầy yếu cao to được áo sơmi trắng quần tây đen bao lấy cực kỳ mê người, hai chân của anh lại dài lại thẳng, cũng cùng một chỗ khoát lên đó, tràn ngập sức hấp dẫn.

Phương Tiểu Thư khẽ cắn môi, trực tiếp bổ nhào vào trên người anh, không để ý ngăn cản của anh rút ra thắt lưng của anh, tách hai chân anh ra khóa ngồi ở trên đùi anh, bóc quần cùng quần lót của anh ra liền đi kiểm tra vật gì đó thuộc về chính mình, biểu tình còn thật sự ánh mắt sắc bén, làm cho trong đầu Bạc Tể Xuyên tràn ngập ý nghĩ tự làm bậy không thể sống."Đủ." Anh đẩy cô, "Ngủ."

"Không!" Phương Tiểu Thư ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình nhìn qua giống như sắp khóc, "Em muốn kiểm tra đệ đệ một chút!"

"... Đệ đệ?" Bạc Tể Xuyên kỳ quái lập lại một chút hai chữ này, dở khóc dở cười nhìn Phương Tiểu Thư, "Đây là cách gọi gì thế?"

"Như thế nào, chẳng lẽ muốn em gọi nó chiến sĩ thi đua hoặc là kẹo que sao?"

"... Phương Tiểu Thư!" Bạc Tể Xuyên trừng cô.

"Bạc Tể Xuyên!" Phương Tiểu Thư không cam lòng yếu thế trừng lại anh.

Bạc Tể Xuyên kiên trì không đến ba giây liền bại trận, nhắm mắt bất đắc dĩ nói: "Tốt lắm đừng náo loạn, anh mệt chết đi, anh không đùa em, chuyện gì cũng chưa xảy ra, vừa rồi là cố ý hù dọa em."

"..." Phương Tiểu Thư không nói gì ngưng nghẹn, thân mình lui về phía sau rời đi chân anh, giúp anh cởi quần cùng giầy, thuận tiện lại cởi áo sơmi của anh, kéo chăn đến trên người anh, ôm lấy quần cùng áo sơmi anh cởi ra đi đến cửa phòng ngủ.

Bạc Tể Xuyên nhịn không được hỏi: "Đi chỗ nào? Em không ngủ được sao?"

Phương Tiểu Thư cũng không quay đầu lại nói: "Em đi giặt quần áo cho anh!"

"..."

Đó là một đêm thật vất vả.

Sự thật chứng minh, cãi nhau không đáng sợ, đáng sợ là rõ ràng có việc lại làm bộ như không có việc gì, không nói lời nào với nhau.

Ngày hôm sau, Bạc Tể Xuyên bởi vì say rượu buổi sáng không có đi làm, anh nằm ở trên giường khó được lười biếng, cũng không nghĩ bên này còn không có hưởng thụ xong giấc ngủ buổi sáng, bên kia điện thoại liền không muốn sống vang lên.

Bạc Tể Xuyên nhíu mày nghe điện thoại, một tay kia lung tung tại trên tủ đầu giường tìm kiếm kính mắt, một cái tay tinh tế trắng nõn đưa kính mắt cho anh, anh nhận đến đeo lên, chống lại thân ảnh của Phương Tiểu Thư mặc váy ngủ, dịu dàng nói một tiếng cám ơn.

Mà cùng lúc đó, hắn cũng ấn phím nghe điện thoại.

Di động bên kia truyền đến giọng nói của một phụ nữ xa lạ, đối phương nói gì đó Phương Tiểu Thư nghe không rõ lắm, nhưng sắc mặt của Bạc Tể Xuyên rất khó nhìn là được rồi.

Ngừng điện thoại, Phương Tiểu Thư lập tức hỏi: "Sao lại thế này, sắc mặt khó coi như vậy?"

Bạc Tể Xuyên đau đầu che mặt, nằm ở giữa giường rầu rĩ nói: "Yến Thần tại trường học đánh nhau, đánh cho người ta nằm viện, trường học muốn gọi người nhà, hắn không dám làm cho cô giáo gọi điện thoại cho bố, cho nên liền gọi cho anh."

Nghe được không phải chuyện của anh cũng không phải chuyện của cô, Phương Tiểu Thư không hiểu cảm thấy thoải mái, vì thế nhẹ nhàng thở ra nói: "Vậy anh sẽ đi sao?"

Bạc Tể Xuyên nhận mệnh bò lên giường, mặt không chút thay đổi nói: "Đi!"

Phương Tiểu Thư bị tư thế của anh làm cho hoảng sợ: "Làm sao lại hung dữ như vậy?"

Bạc Tể Xuyên lạnh lùng nhìn về phía cô: "Anh khó được nghỉ ngơi."

"... Ừ? Cho nên đâu?" Cô nháy nháy mắt.

"Em không cần biết, bởi vì người nên biết đến sẽ khắc sâu tỉnh lại chuyện này."

Người này thực rõ ràng là Bạc Yến Thần.

Có thể đánh bạn học đến nằm viện, xem ra hắn cực kỳ có sức sống.

Con trai của thị trưởng, đánh người tới nằm viện, tỷ lệ cô giáo gọi người nhà đến kỳ thật cũng không cao.

Này rất kỳ quái, thân là đại công tử của thị trưởng, điểm ấy "Việc nhỏ" trường học dĩ nhiên gọi điện thoại cho nhà họ Bạc, đó chỉ có thể nói rõ, đây đã muốn tuyệt đối không hề là "Việc nhỏ".

Bạc Yến Thần đã làm ra chuyện lớn.

Trên thực tế xác thực như thế.

Bạc Yến Thần không đánh nhau, vừa đánh chính là vì tranh giành con gái, đánh người vẫn là công tử của bí thư tỉnh ủy, mà cô gái bị hai gã quan nhị đại tranh đoạt này, cũng là cô gái không hơn không kém phá hư nữ, chẳng những hút thuốc uống rượu quan hệ hỗn loạn, còn có lịch sử phá thai.

Cẩn thận điều tra còn có thể phát hiện, cô ta từng cùng đại ca của hội Tu Hành Cao Diệc Vĩ cùng một chỗ một đoạn thời gian rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện