Khống Chế Dục
Chương 43: Trong nhà họ Bạc nghe thấy việc xấu
Câu trả lời của Bạc Tể Xuyên lại làm cho Phương Tiểu Thư không biết như thế nào cho đúng, cô vốn liền bởi vì giấu anh chuyện trọng yếu như vậy mà cảm thấy áy náy, anh lại biểu hiện thành như vậy, thế này còn làm cho cô ở chung với anh như thế nào? Bây giờ cô tựa như một cây củi đặt ở trong lò nướng, cả người đều bị lửa tổn thương, nhưng lại là chính cô nướng bản thân mình.
Bạc Tể Xuyên tưởng kéo cô cô cũng không đi.
Phương Tiểu Thư nhắm mắt tựa vào trên ghế giả vờ ngủ, bắt buộc chính mình không mang theo bất cứ cái gì giọng mũi trầm giọng nói: "Anh thật sự đừng đối xử rất tốt với em, sau đó trừ phi em yêu cầu anh, nếu không anh trăm ngàn đừng đối xử rất tốt với em." Cô nói xong mở mắt ra nhìn về phía anh, còn thật sự hỏi, "Anh đã biết sao?"
Bạc Tể Xuyên lái xe vào gara, biểu tình nghiêm túc cũng mang theo mấy phần nghi hoặc nhìn cô liếc mắt một cái, làm như lơ đãng hỏi: "Rốt cuộc vì sao vậy?"
Phương Tiểu Thư không có rời ra tầm mắt, cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi nói dối: "Bởi vì em là người xấu, em nhát gan yếu đuối, không chịu được anh đối xử tốt với em như vậy, làm cho em có cảm giác gánh nặng, không cần đem tưởng tượng về tình yêu quá mức lý tưởng của anh xây dựng trên người em, sẽ suy sụp mất."
Bạc Tể Xuyên hít sâu một ngụm, không tiếp tục nhìn cô, ngừng xe chạy xuống mở cửa xe, trước khi xuống xe thản nhiên nói câu: "Anh đã biết."
...
Đã biết là tốt rồi, như vậy cũng công bằng hơn cho anh, chuyện này là em nợ anh, anh nên tra tấn em mới đúng.
Sau khi xuống xe Phương Tiểu Thư không xa không gần đi sau Bạc Tể Xuyên, hai người một trước một sau vào phòng, vừa đi vào một mùi hương đồ ăn liền xông vào mũi, Nhan Nhã từ nhà ăn đi ra vẻ mặt vui vẻ tiếp đón bọn họ: "Tể Xuyên hai người đã về rồi, nhanh tới ăn cơm, hôm nay ta tự mình xuống bếp."
Phương Tiểu Thư lăng lăng nhìn Nhan Nhã, giờ phút này bà ta thật giống như một người mẹ bình thường, chính là khuôn mặt quá mức tuổi trẻ khiến bà ta nhìn qua không quá phù hợp với từ mẹ mà thôi.
Mặt Phương Tiểu Thư không chút thay đổi liếc liếc mắt một cái Bạc Tể Xuyên ở bên cạnh, Bạc Tể Xuyên biểu hiện thật sự lạnh lùng, người không biết khẳng định sẽ nghĩ đến đó là một người cay nghiệt thiếu tình cảm. Người ta vẻ mặt nhiệt tình chân thành với anh, anh lại mang vẻ mặt ngạo mạn cùng miệt thị.
Bạc Tể Xuyên không có đáp lại ánh nhìn chăm chú của Phương Tiểu Thư, anh tất nhiên là đang tức giận vì lời nói đả thương người của Phương Tiểu Thư, anh đối xử với cô như vậy, cô ngược lại cảm thấy yên tâm rất nhiều, cảm giác áy náy trong lòng không hề mãnh liệt đến mức cô đứng không nổi như trước.
Phương Tiểu Thư hít vào một hơi, đi phòng bếp rửa tay rồi quay lại, cùng Bạc Tể Xuyên đi nhà ăn ăn cơm.
Hôm nay bầu không khí lúc ăn cơm thực vui sướng hoà thuận vui vẻ, trên mặt Bạc Tranh đều khó được hiện lên ý cười rõ ràng, khi hắn gắp đồ ăn ôn hòa nói: "Hôm nay dì Nhan của các ngươi thắng không ít, cho nên làm thêm đồ ăn cho chúng ta."
Bạc Tể Xuyên tượng trưng ngoéo khóe miệng một cái liền mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm, anh máy móc gắp đồ ăn, hoàn toàn không có ý đồ khích lệ tài nấu ăn của Nhan Nhã.
Phương Tiểu Thư cúi mặt im lặng ăn, không nhiều lắm nói cũng không nhìn loạn chung quanh, thực bo bo giữ mình. Nhưng cố tình cô chính là bo bo giữ mình như thế lại thành công cụ để mọi người nói sang chuyện khác, hơn nữa còn bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhan Nhã không biết là cố ý vẫn là vô tình, bỗng nhiên mở miệng đến một câu: "Đúng rồi Tiểu Thư, thời gian con cùng Tể Xuyên kết hôn cũng không tính ngắn, trong bụng có động tĩnh sao?"
"..." Cả người Phương Tiểu Thư sửng sốt khi bị hỏi lời này, nhẹ buông tay chiếc đũa liền rơi xuống dưới gầm bàn, mặt cô không chút thay đổi nói một tiếng "Thực xin lỗi" liền xoay người nhặt lại, khi đứng thẳng dậy ánh mắt nhìn gần chân dài của Bạc Tể Xuyên bị quần dài màu đen che khuất, tâm tình càng trở nên phiền muộn chua xót, vì thế sau khi cô nhặt lên chiếc đũa liền đặt ở trên bàn trực tiếp mở miệng xin phép về phòng.
"Con ăn no rồi, ba cùng dì Nhan mọi người từ từ ăn, con đi lên phòng nghỉ ngơi trước." Phương Tiểu Thư cúi người chào Bạc Tranh, xoay người ra khỏi nhà ăn, mệt mỏi đi lên tầng hai, hai chân thật giống như bị tiêm vào thuốc làm suy yếu giống như ngay sau đó sẽ bị ngã xuống.
Bạc Tể Xuyên vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, anh là người bình thường đều câu nệ nghiêm túc, anh có khả năng tự chủ rất mạnh, cực kỳ hiểu được khắc chế chính mình cũng đặc biệt mẫn cảm, để ý sự biến hóa của người khác cùng ánh mắt của người ngoài, kỳ thật nói trắng ra là cũng chính là một kĩ năng.
Anh thực thông minh hơn nữa phản ứng rất nhanh, từ khi Phương Tiểu Thư đi ra bệnh viện cũng rất không thích hợp, điều này rất khó không cho người ta liên tưởng đến một ít chuyện tình khiến người ta rất phiền não.
Bạc Tể Xuyên chờ Phương Tiểu Thư biến mất tại cầu thang mới quay đầu lại, không rên một tiếng tiếp tục ăn cơm, Nhan Nhã thấy anh như thế, xấu hổ xin lỗi: "Ngượng ngùng Tể Xuyên, dì cũng không có ý tứ khác, buổi chiều cùng nhóm phu nhân này đánh bài, nhìn thấy dì Chu mang theo cháu trai đến, bỗng nhiên đã nghĩ đến chuyện này... Dì nghĩ đến đây là chuyện tốt cho nên mới..." Bà ta giống như không biết nên giải thích như thế nào, khó xử nhìn về phía Bạc Tranh.
Bạc Tranh chăm chú nhìn Bạc Tể Xuyên một lúc, quan sát đến phản ứng của anh, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện này dì Nhan của con nói cũng đúng, vấn đề này cha cũng có vẻ để ý, tuổi của cha cũng không nhỏ, Yến Thần còn nhỏ, thế lực của nhà họ Bạc cũng rất lớn, cha chờ không nổi, con là trụ cột duy nhất của cha, thêm sức lực đi, cha hy vọng tại trước khi cha mất có thể thấy con cái của con sinh ra."
Bạc Tranh vừa nói ra lời này, không khí ở nhà ăn lập tức trở nên nặng nề, Nhan Nhã chăm chú nhìn hắn, dường như không rõ hắn vì sao nói như vậy.
Đúng vậy, tuổi của Bạc Tranh tuy rằng không nhỏ, nhưng là còn không đến mức tùy lúc tiến vào quan tài, nhìn qua thân thể của hắn cũng khá cường tráng, chính là tinh thần không tốt lắm mà thôi, như thế nào liền xả đến chuyện "Chợp mắt" đâu?
Nhan Nhã hơi nhếch môi, gục đầu xuống không hề nói câu nào, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nói thật, cho tới hôm nay bà đi đến bước này một điểm cũng không hối hận, tuy rằng năm đó hắn không tự nguyện lấy bà, lại càng không là thật yêu bà mới kết hôn, nhưng bà cũng không hề hối hận. Cho dù giờ phút này ở trong lòng hắn bà cũng không phải người vợ chân chính của hắn, bà cũng không hối hận năm đó làm như vậy.
Chỉ cần Nhan Nhã bà còn sống, vậy bà chính là người của nhà họ Bạc, nếu bà đã chết, vậy cũng muốn làm quỷ của nhà họ Bạc.
Bạc Tể Xuyên im lặng thật lâu, lâu đến đồ ăn nước canh đều lạnh, anh mới buông xuống chiếc đũa, đứng lên hai tay chống bàn nhìn về phía trước nói: "Đã ngài đều nói như vậy, ngày mai ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem chính mình có phải bị bệnh hay không." Anh nói xong xoay người bước đi, sau khi đi ra nhà ăn anh còn lễ phép vì người ở bên trong đóng cửa lại, khi đóng cửa mắt cũng không nâng xa cách nói, "Mọi người ăn cơm vui vẻ."
Bạc Tranh lẳng lặng cánh cửa phòng ăn khép lại, thật giống như không có nghe ra sự lạnh lùng cùng xa cách trong giọng nói của Bạc Tể Xuyên, bắt đầu động tác thật lâu không tiếp tục từ lúc trước —— gắp đồ ăn, ăn cơm, mỉm cười.
Bạc Tranh là người thực khép kín. Hắn che giấu cảm xúc của mình rất sâu đậm, hơn nữa rất giỏi dẫn ra cảm xúc chân thật của người khác.
Mẹ của Bạc Tể Xuyên Từ Ân là luật sư lớn nổi danh năm đó, bà từ nước ngoài học thành trở về, còn lớn hơn Bạc Tranh mấy tuổi, gia thế cùng hắn có thể nói là tương xứng, môn đăng hộ đối.
Hai người kết bạn từ một hồi quan tòa, lúc ấy Bạc Tranh đảm nhiệm chức vụ ở cục công an, lui tới cùng luật sư là chuyện cực kỳ bình thường.
Cũng chính là tại lúc kia, sau một hồi quan tòa, Bạc Tranh nảy sinh tình cảm với cô gái có khí thế bức người lại tản ra vô hạn mị lực.
Đối với người ở thời đại của bọn họ, vừa nhìn đã yêu thật sự rất không theo mẫu, loại cảm giác này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngược lại là theo hằng ngày ở chung trung dần dần từ thưởng thức chuyển biến thành cảm tình càng giản dị tự nhiên.
Bạc Tranh theo đuổi Từ Ân, thưởng thức cùng thế giới quan của hai người ngoài ý muốn thật phù hợp, bọn họ thuận theo tự nhiên yêu đương kết hôn, sinh ra kết tinh tình yêu của bọn họ.
Ngay lúc đó bọn họ đều nghĩ đến, tương lai của bọn họ chính là một mảnh quang minh hạnh phúc, cũng không tưởng khi Bạc Tể Xuyên còn không đến mười tuổi, gia đình nhỏ của bọn họ liền nghênh đón tràng biến cố thật lớn không thể nghịch chuyển.
Thân thể của Từ Ân kỳ thật vẫn đều không tốt lắm, thời điểm học bài ở nước ngoài thường thường không ăn cơm ngon, sau khi về nước lại bởi vì công tác bận quá mà mất ăn mất ngủ, sau khi bọn họ kết hôn sinh ra Bạc Tể Xuyên không lâu liền kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày, cũng may Từ Ân là người phụ nữ thật kiên cường, bà không bị bệnh tật đả đảo, rất thoải mái nhận trị liệu, thân thể mới tốt một chút, dần dần kéo dài sinh mệnh.
Nhưng là, trời không hề trắc mưa gió, có lẽ là con đường phía trước đi rất thuận lợi, Từ Ân tuy không bị bệnh tật đả đảo, lại bị chuyện xảy ra ở nhà họ Từ đánh bại.
Từ Ân là một luật sư lớn, bà hiểu biết pháp luật rõ ràng hơn bất cứ người nào, cho nên bà rất rõ ràng sau khi cha mình mắc phải tội danh tham ô cùng cố ý giết người nhà họ Từ sẽ đi đến tình trạng gì.
Kỳ thật bà cũng có một chút phát hiện, cha bà đã thay đổi, cùng với lúc trước hoàn toàn không giống với, lại không dự đoán được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy.
Lúc ấy bà chỉ may mắn nghĩ, hy vọng Bạc Tranh không cần bị liên lụy. Nhưng trời không theo ý nguyện của con người, đả kích một cái tiếp một cái đánh úp lại, Bạc Tranh vì vụ án của cha Từ Ân chạy đông chạy tây, thậm chí không tiếc sử dụng quan hệ của nhà họ Bạc, chỉ hy vọng có thể miễn tội chết cho cha của Từ Ân, nhưng hắn không được đến tin tức tốt, lại bị người khác tính kế, cùng một nữ sinh không đến hai mươi tuổi xảy ra quan hệ.
Bạc Tranh không phải người đàn ông sẽ giấu diếm loại sai lầm này, ngày hôm sau từ lúc xảy ra chuyện đó hắn liền nói tất cả cho Từ Ân, hơn nữa nguyện ý nhận bất luận trừng phạt cùng xử trí gì của bà.
Là hắn không cẩn thận bị người bỏ thuốc, nếu hắn có thể càng cẩn thận một điểm sẽ không phát sinh loại sự tình này, hắn không nghĩ đem trách nhiệm này giao cho bất kỳ kẻ nào, hắn phải không làm thất vọng Từ Ân, cũng không làm thất vọng lương tâm của chính mình.
Lúc ấy Từ Ân gần như đã muốn hỏng mất, tin tức này không thể nghi ngờ làm cho tâm tình của bà suy sụp, không bao lâu bà liền lại ngã bệnh, gần như trong chớp mắt bà liền buông tay nhân gian, Bạc Tranh chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn cực kỳ hối hận chính mình vì sao muốn nói ra chuyện này đến đả kích bà, hắn đem cái chết của bà trở thành trách nhiệm của chính mình, nhưng hắn lại không còn có cơ hội trả lại bà.
Nhiều năm như vậy, tuy Bạc Tranh cùng Nhan Nhã kết hôn, nhưng từ sau khi kết hôn liền chưa từng chạm qua bà ta.
Duy nhất một lần bọn họ cùng một chỗ, chính là lần đó hắn bị người tính kế bỏ thuốc, mất đi lý trí.
Đúng vậy, Nhan Nhã chính là nữ sinh năm đó. Sau khi Bạc Tranh giải quyết xong tang sự của Từ Ân, bình tĩnh để ý tất cả chuyện tình khó giải quyết, hơn nữa thành công bảo vệ mạng sống cho cha của Từ Ân, xem như hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bà.
Mà người tính kế hắn, tất cả đều phải gánh vác trách nhiệm cho hành vi của bọn họ.
Thời điểm kia Bạc Tranh kỳ thật đã muốn cảm thấy cuộc sống không có ý tứ gì, nhưng hắn lại biết được tin tức Nhan Nhã mang thai.
Đó là một năm dị dạng mà mâu thuẫn.
Bạc Tranh thực tin tưởng vạn vật đều có quy luật, ngươi đã làm chuyện tốt, ngươi sẽ được báo đáp thật tốt, mà ngươi đã làm chuyện xấu, vậy sớm hay muộn phải nhận được báo ứng.
Bạc Tranh chỉ cảm thấy những việc này là trên trời trừng phạt hắn, đứa nhỏ là vô tội, việc hắn đi vào trên thế giới này là không thể lựa chọn, như vậy hắn làm một người cha, bất luận lúc trước là tự nguyện cho hắn sinh mệnh hay không, hắn đều có trách nhiệm làm cho đứa nhỏ không hối hận đi vào trên thế giới này.
Vì thế, mới có việc Bạc Yến Thần sinh ra.
Chính là, Bạc Yến Thần chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không biết, cha mẹ của hắn căn bản không yêu nhau, trong lòng cha hắn vĩnh viễn đều có một người phụ nữ, vợ chồng hai người ngủ ở trên một cái giường, còn chưa có đồng sàng dị mộng.
Thật sự, mọi người sẽ có báo ứng, liền ngay cả chuyện cưới Nhan Nhã cũng sớm hay muộn đều đã có báo ứng, Bạc Tranh gánh vác được trách nhiệm với Bạc Yến Thần, hắn cũng tin tưởng chính mình sẽ gặp phải báo ứng mình nên có bởi vì phản bội Từ Ân.
Tỷ như, hắn sẽ chết khi sự nghiệp lên đến đỉnh núi.
Bạc Tể Xuyên tưởng kéo cô cô cũng không đi.
Phương Tiểu Thư nhắm mắt tựa vào trên ghế giả vờ ngủ, bắt buộc chính mình không mang theo bất cứ cái gì giọng mũi trầm giọng nói: "Anh thật sự đừng đối xử rất tốt với em, sau đó trừ phi em yêu cầu anh, nếu không anh trăm ngàn đừng đối xử rất tốt với em." Cô nói xong mở mắt ra nhìn về phía anh, còn thật sự hỏi, "Anh đã biết sao?"
Bạc Tể Xuyên lái xe vào gara, biểu tình nghiêm túc cũng mang theo mấy phần nghi hoặc nhìn cô liếc mắt một cái, làm như lơ đãng hỏi: "Rốt cuộc vì sao vậy?"
Phương Tiểu Thư không có rời ra tầm mắt, cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi nói dối: "Bởi vì em là người xấu, em nhát gan yếu đuối, không chịu được anh đối xử tốt với em như vậy, làm cho em có cảm giác gánh nặng, không cần đem tưởng tượng về tình yêu quá mức lý tưởng của anh xây dựng trên người em, sẽ suy sụp mất."
Bạc Tể Xuyên hít sâu một ngụm, không tiếp tục nhìn cô, ngừng xe chạy xuống mở cửa xe, trước khi xuống xe thản nhiên nói câu: "Anh đã biết."
...
Đã biết là tốt rồi, như vậy cũng công bằng hơn cho anh, chuyện này là em nợ anh, anh nên tra tấn em mới đúng.
Sau khi xuống xe Phương Tiểu Thư không xa không gần đi sau Bạc Tể Xuyên, hai người một trước một sau vào phòng, vừa đi vào một mùi hương đồ ăn liền xông vào mũi, Nhan Nhã từ nhà ăn đi ra vẻ mặt vui vẻ tiếp đón bọn họ: "Tể Xuyên hai người đã về rồi, nhanh tới ăn cơm, hôm nay ta tự mình xuống bếp."
Phương Tiểu Thư lăng lăng nhìn Nhan Nhã, giờ phút này bà ta thật giống như một người mẹ bình thường, chính là khuôn mặt quá mức tuổi trẻ khiến bà ta nhìn qua không quá phù hợp với từ mẹ mà thôi.
Mặt Phương Tiểu Thư không chút thay đổi liếc liếc mắt một cái Bạc Tể Xuyên ở bên cạnh, Bạc Tể Xuyên biểu hiện thật sự lạnh lùng, người không biết khẳng định sẽ nghĩ đến đó là một người cay nghiệt thiếu tình cảm. Người ta vẻ mặt nhiệt tình chân thành với anh, anh lại mang vẻ mặt ngạo mạn cùng miệt thị.
Bạc Tể Xuyên không có đáp lại ánh nhìn chăm chú của Phương Tiểu Thư, anh tất nhiên là đang tức giận vì lời nói đả thương người của Phương Tiểu Thư, anh đối xử với cô như vậy, cô ngược lại cảm thấy yên tâm rất nhiều, cảm giác áy náy trong lòng không hề mãnh liệt đến mức cô đứng không nổi như trước.
Phương Tiểu Thư hít vào một hơi, đi phòng bếp rửa tay rồi quay lại, cùng Bạc Tể Xuyên đi nhà ăn ăn cơm.
Hôm nay bầu không khí lúc ăn cơm thực vui sướng hoà thuận vui vẻ, trên mặt Bạc Tranh đều khó được hiện lên ý cười rõ ràng, khi hắn gắp đồ ăn ôn hòa nói: "Hôm nay dì Nhan của các ngươi thắng không ít, cho nên làm thêm đồ ăn cho chúng ta."
Bạc Tể Xuyên tượng trưng ngoéo khóe miệng một cái liền mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm, anh máy móc gắp đồ ăn, hoàn toàn không có ý đồ khích lệ tài nấu ăn của Nhan Nhã.
Phương Tiểu Thư cúi mặt im lặng ăn, không nhiều lắm nói cũng không nhìn loạn chung quanh, thực bo bo giữ mình. Nhưng cố tình cô chính là bo bo giữ mình như thế lại thành công cụ để mọi người nói sang chuyện khác, hơn nữa còn bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhan Nhã không biết là cố ý vẫn là vô tình, bỗng nhiên mở miệng đến một câu: "Đúng rồi Tiểu Thư, thời gian con cùng Tể Xuyên kết hôn cũng không tính ngắn, trong bụng có động tĩnh sao?"
"..." Cả người Phương Tiểu Thư sửng sốt khi bị hỏi lời này, nhẹ buông tay chiếc đũa liền rơi xuống dưới gầm bàn, mặt cô không chút thay đổi nói một tiếng "Thực xin lỗi" liền xoay người nhặt lại, khi đứng thẳng dậy ánh mắt nhìn gần chân dài của Bạc Tể Xuyên bị quần dài màu đen che khuất, tâm tình càng trở nên phiền muộn chua xót, vì thế sau khi cô nhặt lên chiếc đũa liền đặt ở trên bàn trực tiếp mở miệng xin phép về phòng.
"Con ăn no rồi, ba cùng dì Nhan mọi người từ từ ăn, con đi lên phòng nghỉ ngơi trước." Phương Tiểu Thư cúi người chào Bạc Tranh, xoay người ra khỏi nhà ăn, mệt mỏi đi lên tầng hai, hai chân thật giống như bị tiêm vào thuốc làm suy yếu giống như ngay sau đó sẽ bị ngã xuống.
Bạc Tể Xuyên vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, anh là người bình thường đều câu nệ nghiêm túc, anh có khả năng tự chủ rất mạnh, cực kỳ hiểu được khắc chế chính mình cũng đặc biệt mẫn cảm, để ý sự biến hóa của người khác cùng ánh mắt của người ngoài, kỳ thật nói trắng ra là cũng chính là một kĩ năng.
Anh thực thông minh hơn nữa phản ứng rất nhanh, từ khi Phương Tiểu Thư đi ra bệnh viện cũng rất không thích hợp, điều này rất khó không cho người ta liên tưởng đến một ít chuyện tình khiến người ta rất phiền não.
Bạc Tể Xuyên chờ Phương Tiểu Thư biến mất tại cầu thang mới quay đầu lại, không rên một tiếng tiếp tục ăn cơm, Nhan Nhã thấy anh như thế, xấu hổ xin lỗi: "Ngượng ngùng Tể Xuyên, dì cũng không có ý tứ khác, buổi chiều cùng nhóm phu nhân này đánh bài, nhìn thấy dì Chu mang theo cháu trai đến, bỗng nhiên đã nghĩ đến chuyện này... Dì nghĩ đến đây là chuyện tốt cho nên mới..." Bà ta giống như không biết nên giải thích như thế nào, khó xử nhìn về phía Bạc Tranh.
Bạc Tranh chăm chú nhìn Bạc Tể Xuyên một lúc, quan sát đến phản ứng của anh, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện này dì Nhan của con nói cũng đúng, vấn đề này cha cũng có vẻ để ý, tuổi của cha cũng không nhỏ, Yến Thần còn nhỏ, thế lực của nhà họ Bạc cũng rất lớn, cha chờ không nổi, con là trụ cột duy nhất của cha, thêm sức lực đi, cha hy vọng tại trước khi cha mất có thể thấy con cái của con sinh ra."
Bạc Tranh vừa nói ra lời này, không khí ở nhà ăn lập tức trở nên nặng nề, Nhan Nhã chăm chú nhìn hắn, dường như không rõ hắn vì sao nói như vậy.
Đúng vậy, tuổi của Bạc Tranh tuy rằng không nhỏ, nhưng là còn không đến mức tùy lúc tiến vào quan tài, nhìn qua thân thể của hắn cũng khá cường tráng, chính là tinh thần không tốt lắm mà thôi, như thế nào liền xả đến chuyện "Chợp mắt" đâu?
Nhan Nhã hơi nhếch môi, gục đầu xuống không hề nói câu nào, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nói thật, cho tới hôm nay bà đi đến bước này một điểm cũng không hối hận, tuy rằng năm đó hắn không tự nguyện lấy bà, lại càng không là thật yêu bà mới kết hôn, nhưng bà cũng không hề hối hận. Cho dù giờ phút này ở trong lòng hắn bà cũng không phải người vợ chân chính của hắn, bà cũng không hối hận năm đó làm như vậy.
Chỉ cần Nhan Nhã bà còn sống, vậy bà chính là người của nhà họ Bạc, nếu bà đã chết, vậy cũng muốn làm quỷ của nhà họ Bạc.
Bạc Tể Xuyên im lặng thật lâu, lâu đến đồ ăn nước canh đều lạnh, anh mới buông xuống chiếc đũa, đứng lên hai tay chống bàn nhìn về phía trước nói: "Đã ngài đều nói như vậy, ngày mai ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem chính mình có phải bị bệnh hay không." Anh nói xong xoay người bước đi, sau khi đi ra nhà ăn anh còn lễ phép vì người ở bên trong đóng cửa lại, khi đóng cửa mắt cũng không nâng xa cách nói, "Mọi người ăn cơm vui vẻ."
Bạc Tranh lẳng lặng cánh cửa phòng ăn khép lại, thật giống như không có nghe ra sự lạnh lùng cùng xa cách trong giọng nói của Bạc Tể Xuyên, bắt đầu động tác thật lâu không tiếp tục từ lúc trước —— gắp đồ ăn, ăn cơm, mỉm cười.
Bạc Tranh là người thực khép kín. Hắn che giấu cảm xúc của mình rất sâu đậm, hơn nữa rất giỏi dẫn ra cảm xúc chân thật của người khác.
Mẹ của Bạc Tể Xuyên Từ Ân là luật sư lớn nổi danh năm đó, bà từ nước ngoài học thành trở về, còn lớn hơn Bạc Tranh mấy tuổi, gia thế cùng hắn có thể nói là tương xứng, môn đăng hộ đối.
Hai người kết bạn từ một hồi quan tòa, lúc ấy Bạc Tranh đảm nhiệm chức vụ ở cục công an, lui tới cùng luật sư là chuyện cực kỳ bình thường.
Cũng chính là tại lúc kia, sau một hồi quan tòa, Bạc Tranh nảy sinh tình cảm với cô gái có khí thế bức người lại tản ra vô hạn mị lực.
Đối với người ở thời đại của bọn họ, vừa nhìn đã yêu thật sự rất không theo mẫu, loại cảm giác này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngược lại là theo hằng ngày ở chung trung dần dần từ thưởng thức chuyển biến thành cảm tình càng giản dị tự nhiên.
Bạc Tranh theo đuổi Từ Ân, thưởng thức cùng thế giới quan của hai người ngoài ý muốn thật phù hợp, bọn họ thuận theo tự nhiên yêu đương kết hôn, sinh ra kết tinh tình yêu của bọn họ.
Ngay lúc đó bọn họ đều nghĩ đến, tương lai của bọn họ chính là một mảnh quang minh hạnh phúc, cũng không tưởng khi Bạc Tể Xuyên còn không đến mười tuổi, gia đình nhỏ của bọn họ liền nghênh đón tràng biến cố thật lớn không thể nghịch chuyển.
Thân thể của Từ Ân kỳ thật vẫn đều không tốt lắm, thời điểm học bài ở nước ngoài thường thường không ăn cơm ngon, sau khi về nước lại bởi vì công tác bận quá mà mất ăn mất ngủ, sau khi bọn họ kết hôn sinh ra Bạc Tể Xuyên không lâu liền kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày, cũng may Từ Ân là người phụ nữ thật kiên cường, bà không bị bệnh tật đả đảo, rất thoải mái nhận trị liệu, thân thể mới tốt một chút, dần dần kéo dài sinh mệnh.
Nhưng là, trời không hề trắc mưa gió, có lẽ là con đường phía trước đi rất thuận lợi, Từ Ân tuy không bị bệnh tật đả đảo, lại bị chuyện xảy ra ở nhà họ Từ đánh bại.
Từ Ân là một luật sư lớn, bà hiểu biết pháp luật rõ ràng hơn bất cứ người nào, cho nên bà rất rõ ràng sau khi cha mình mắc phải tội danh tham ô cùng cố ý giết người nhà họ Từ sẽ đi đến tình trạng gì.
Kỳ thật bà cũng có một chút phát hiện, cha bà đã thay đổi, cùng với lúc trước hoàn toàn không giống với, lại không dự đoán được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy.
Lúc ấy bà chỉ may mắn nghĩ, hy vọng Bạc Tranh không cần bị liên lụy. Nhưng trời không theo ý nguyện của con người, đả kích một cái tiếp một cái đánh úp lại, Bạc Tranh vì vụ án của cha Từ Ân chạy đông chạy tây, thậm chí không tiếc sử dụng quan hệ của nhà họ Bạc, chỉ hy vọng có thể miễn tội chết cho cha của Từ Ân, nhưng hắn không được đến tin tức tốt, lại bị người khác tính kế, cùng một nữ sinh không đến hai mươi tuổi xảy ra quan hệ.
Bạc Tranh không phải người đàn ông sẽ giấu diếm loại sai lầm này, ngày hôm sau từ lúc xảy ra chuyện đó hắn liền nói tất cả cho Từ Ân, hơn nữa nguyện ý nhận bất luận trừng phạt cùng xử trí gì của bà.
Là hắn không cẩn thận bị người bỏ thuốc, nếu hắn có thể càng cẩn thận một điểm sẽ không phát sinh loại sự tình này, hắn không nghĩ đem trách nhiệm này giao cho bất kỳ kẻ nào, hắn phải không làm thất vọng Từ Ân, cũng không làm thất vọng lương tâm của chính mình.
Lúc ấy Từ Ân gần như đã muốn hỏng mất, tin tức này không thể nghi ngờ làm cho tâm tình của bà suy sụp, không bao lâu bà liền lại ngã bệnh, gần như trong chớp mắt bà liền buông tay nhân gian, Bạc Tranh chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn cực kỳ hối hận chính mình vì sao muốn nói ra chuyện này đến đả kích bà, hắn đem cái chết của bà trở thành trách nhiệm của chính mình, nhưng hắn lại không còn có cơ hội trả lại bà.
Nhiều năm như vậy, tuy Bạc Tranh cùng Nhan Nhã kết hôn, nhưng từ sau khi kết hôn liền chưa từng chạm qua bà ta.
Duy nhất một lần bọn họ cùng một chỗ, chính là lần đó hắn bị người tính kế bỏ thuốc, mất đi lý trí.
Đúng vậy, Nhan Nhã chính là nữ sinh năm đó. Sau khi Bạc Tranh giải quyết xong tang sự của Từ Ân, bình tĩnh để ý tất cả chuyện tình khó giải quyết, hơn nữa thành công bảo vệ mạng sống cho cha của Từ Ân, xem như hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bà.
Mà người tính kế hắn, tất cả đều phải gánh vác trách nhiệm cho hành vi của bọn họ.
Thời điểm kia Bạc Tranh kỳ thật đã muốn cảm thấy cuộc sống không có ý tứ gì, nhưng hắn lại biết được tin tức Nhan Nhã mang thai.
Đó là một năm dị dạng mà mâu thuẫn.
Bạc Tranh thực tin tưởng vạn vật đều có quy luật, ngươi đã làm chuyện tốt, ngươi sẽ được báo đáp thật tốt, mà ngươi đã làm chuyện xấu, vậy sớm hay muộn phải nhận được báo ứng.
Bạc Tranh chỉ cảm thấy những việc này là trên trời trừng phạt hắn, đứa nhỏ là vô tội, việc hắn đi vào trên thế giới này là không thể lựa chọn, như vậy hắn làm một người cha, bất luận lúc trước là tự nguyện cho hắn sinh mệnh hay không, hắn đều có trách nhiệm làm cho đứa nhỏ không hối hận đi vào trên thế giới này.
Vì thế, mới có việc Bạc Yến Thần sinh ra.
Chính là, Bạc Yến Thần chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không biết, cha mẹ của hắn căn bản không yêu nhau, trong lòng cha hắn vĩnh viễn đều có một người phụ nữ, vợ chồng hai người ngủ ở trên một cái giường, còn chưa có đồng sàng dị mộng.
Thật sự, mọi người sẽ có báo ứng, liền ngay cả chuyện cưới Nhan Nhã cũng sớm hay muộn đều đã có báo ứng, Bạc Tranh gánh vác được trách nhiệm với Bạc Yến Thần, hắn cũng tin tưởng chính mình sẽ gặp phải báo ứng mình nên có bởi vì phản bội Từ Ân.
Tỷ như, hắn sẽ chết khi sự nghiệp lên đến đỉnh núi.
Bình luận truyện