Không Có Kiếp Sau

Chương 247: Lời hứa của sigma



Bất đồng với Ollie – Cantus trưởng thành khỏe như vâm, thú con Olivia là một đứa trẻ đặc biệt gầy yếu.

Mới ra đời đến ngày thứ hai nó đã bị cảm.

orz

“Nghe bảo chỉ có đồ ngốc với Cantus là không bị cảm mà?” Nhìn tiểu chíp bông lại hắt xì cái nữa, bác Eta đơ.

Toàn bộ người máy nín thinh.

Vì bị cảm, nên tiếng kêu sau đó của tiểu chíp biến thành như vầy: “Chíp chíp khụ! Chíp chíp khụ!”

Nghe cũng buồn cười, nhưng đáng thương nhiều hơn.

Tiểu chíp trắng đeo nước mũi lòng thòng, giương ánh mắt tội nghiệp nhìn các người lớn. Mục Căn không kiềm lòng nổi, bèn xốc nó lên ủ vào ngực. Cảm nhận được hơi ấm, tiểu chíp trắng lập tức rúc cả người vào nơi ấm áp nhất, nó chui lẹ quá nên nguyên cái mông lộ hẳn ra ngoài rồi! Sợ nó làm nó nghẹt thở, Mục Căn đành giúp nó thay đổi tư thế, lôi đầu nhỏ ra, lộ cái mặt lông xù thò lò nước mũi.

Mục Căn cười lau nước mũi cho nó.

Mấy người bác Alpha ngầm đồng ý cách làm của Mục Căn, tại địa phương thiếu bác sĩ thiếu thuốc thang, thực ra họ cũng chẳng còn biện pháp hay hơn. Giờ ngẫm lại, có thể nuôi Mục Căn lớn đến ngần ấy ở hoang tinh, nguyên nhân chủ yếu có lẽ vẫn nhờ thể chất cậu vốn khỏe mạnh.

Uống nhiều nước ấm xuất mồ hôi, bình thường luôn trốn trong lòng Mục Căn, Pi thậm chí còn dùng lông Đại Bạch cống hiến để dệt một tấm áo nhỏ cho Olivia mặc, dù vậy nó vẫn phát sốt. Lặp đi lặp lại hai ngày, ngày thứ ba rốt cuộc hạ sốt, song lông trên người thoạt trông càng thưa hơn.

Cho dù thiếu đồ mặc, lông lại cực kỳ ít, Olivia vẫn là một bé con vui vẻ.

Nó rất sáng dạ, mới bé tin hin mà đã biết phân biệt thuốc đắng nghét và thịt sâu ngon ngon, bình thường muốn lừa nó uống ít thuốc cũng khó, nhưng chỉ cần vuốt ve lông nó, từ từ nói chuyện với nó, nó vẫn uống một chút dù không cam lòng;

Bé con nghịch ngợm ưa gây chuyện ~ không hổ là tiểu chíp mém nữa bị gọi là “Cẩu”, lòng dạ hẹp hòi của nó nhanh chóng phân rõ địa vị của mỗi thành viên gia đình, thường ngày khoái nhất là ăn hiếp Sigma đó! Chuyện làm nhiều nhất chính là xuỵt xuỵt trên người Sigma, Sigma bó tay, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp không tính là biện pháp: Lấy ra vật liệu cao cấp quý giá trong bụng, triệt để thăng cấp ngoại hình máy ấp trứng thành một người máy giản đơn!

Hình dáng tròn vo, nom cũng dễ bắt nạt lắm.

“Trông nó.” Đây là mệnh lệnh đầu tiên và cũng là duy nhất mà Sigma truyền đạt với người máy kia.

Từ nay về sau, người máy ấp trứng liền bám mông tiểu chíp trắng.

Pi cài đặt chương trình bảo mẫu cơ bản cho người máy ấp trứng, bác Epsilon còn truyền cho nó một phần “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh”.

“Nhưng Sigma nè, trong đống đồ cất chứa của em có nhựa từ bao giờ vậy?” Nhìn người máy mới ra lò, Mục Căn tò mò hỏi Sigma.

Nguyên nhân rất đơn giản, người máy này trông kiểu chi cũng giống một người máy bằng nhựa nha!

“Không phải nhựa, mà là kim loại!¥!%%…%¥%!#¥#!¥#¥ dạng lỏng loại siêu nhẹ, mắc lắm lắm luôn, ngốn mất một năm tiền tiêu vặt của Sigma với Mục Căn đó!” Sigma cất giọng khô khan, Mục Căn lại nghe được cảm giác uất ức trong giọng hắn.

Sigma tiếc cho tiền tiêu vặt của mình… và anh trai lắm…

Nhưng… tại sao lại là tiền tiêu vặt một năm của Sigma và Mục Căn, Sigma, lần trước em mượn tiền là để mua kim loại hiếm tên dài dằng dặc trông cực giống nhựa này hả?

Mục Căn liếc nhìn Sigma, Sigma cúi đầu như không có việc gì, tiếp tục kiểm kê kho tàng nhỏ của mình.

“Ah! Đá lam của Sigma mất tiêu rồi.” Vừa kiểm kê xong, Sigma phát hiện một vấn đề kinh người.

“Chẳng phải em có nhiều đá lam lắm sao? Mất một viên vẫn còn rất nhiều mà.” Người máy nào cũng biết sở thích sưu tầm đá lam của Sigma, nên không ai để ý vấn đề bé xé ra to này.

“Là viên đá quan trọng nhất của Sigma.” Sigma lại cuống hết cả lên.

“Anh đi tìm phụ em.” Mục Căn biết là viên đá nào ngay tức khắc.

Sigma có rất nhiều đá màu lam, song viên được hắn gọi là “đá lam” nhất định chỉ có một, chính là viên tìm thấy đầu tiên. Nghĩ đến nơi mình rơi xuống ban đầu, Sigma bèn nhảy phốc xuống biển, Mục Căn cũng nhảy xuống theo, các người máy khác thoáng đờ ra, cuối cùng cũng nối gót.

Nhưng tìm lâu ơi là lâu cũng chẳng thấy bóng dáng viên đá kia dưới đáy biển.

“Tìm không thấy.” Alpha lên tiếng.

Alpha dẫn các người máy khác đi làm việc, giờ họ còn cả đống việc đang chờ, trước hết phải lợi dụng thiết bị hiện có để chuẩn bị đầy đủ năng lượng, làm xong bước này thì phải nghĩ cách rời khỏi đây.

“Mục Căn, con cũng lại đây hỗ trợ.” Thấy Mục Căn vẫn định tìm tiếp cùng Sigma, giọng nói lanh te của Alpha lại vang lên.

Mục Căn hết cách, chỉ đành theo qua.

Sigma ngẩn người, mãi sau mới tiếp tục tìm kiếm trong đám cỏ chung quanh, tiểu chíp trắng mặc áo ghi-lê hớn hở bám sau mông Sigma. Bé con tưởng lầm Sigma đang lụm đá, vì thế cũng đi theo mổ mổ. Chờ Sigma vác tay không quay lại, màn hình tối cũng sụp thành màu đen ngòm, thì chợt cảm giác bàn tay buông thõng dưới đất của mình bị thứ gì đó mổ nhẹ hai phát.

Là Olivia.

Olivia ngoạm một viên đá năm màu sặc sỡ, nhẹ nhàng thả nó vô lòng bàn tay Sigma.

Sau đó, bé con ngẩng đầu quan sát phản ứng của Sigma thiệt kỹ, phát hiện màn hình của Sigma vẫn đen thùi, bèn ngậm tiếp một viên đá đỏ, cứ mỗi viên lại nhìn phản ứng của Sigma một lần, cuối cùng nó thả toàn bộ đá vừa tìm được vào tay hắn luôn!

Bàn tay Sigma không to lắm, có vài viên bị lăn xuống cỏ.

Nhìn mấy viên đá dơ hầy tuyệt không đẹp mắt trên lòng bàn tay, lại dòm cục bông trắng đang chảy nước mũi nhìn mình.

“^_^” Sigma rốt cuộc cao hứng trở lại.

Thấy bé con ngước đôi mắt to tròn xoe nhìn mình, màn hình tối của Sigma liên tục lóe lên đường cuộn sóng màu lục mềm mại. Giờ phút này, chương trình tình cảm của hắn lại thăng cấp rồi.

Không còn là “tiểu bối” được cả nhà trông nom nữa, đối diện với tiểu chíp hôi nhỏ yếu, ít lông, bộ dạng cũng không dễ nhìn (← ê!), còn thích xuỵt xuỵt trên người mình, trong lòng Sigma lần đầu tiên sinh ra tâm lý “trưởng bối”.

“Não” bị một cảm xúc cực độ phức tạp bao trùm, Sigma ôm lấy tiểu chíp bông.

Thế rồi —

Bé con lại tè lên người hắn.

 ̄▽ ̄

Lau sạch mông cho tiểu chíp xong, lần này Sigma không ghét bỏ bé nó khó ngửi nữa, còn cất hết mấy viên đá tiểu chíp tặng mình vào bụng.

“Tụi mình cũng qua phụ một tay thôi, em còn nhỏ quá, không thể trưởng thành trên một tinh cầu như vầy được, em nên đi tinh cầu lớn, nơi có thật nhiều học viện, trước tìm ngôi trường tốt, mai sau kiếm việc làm tốt.” Sigma cẩn thận đặt bé con lên đầu mình, đoạn đi tới chỗ Alpha và mọi người.

Bắt đầu từ phút này, Sigma chính thức trở thành một “người lớn”.

Vì muốn đi khỏi nơi này, họ tồn trữ lượng lớn năng lượng, còn bắt thật nhiều sâu, đại khái chờ khi chuẩn bị tạm đủ rồi, họ sẽ lập tức rời khỏi tinh cầu này.

Mấy người Mục Căn lái Epsilon rời đi, dưới tình huống không nhiều hành lý, bên trong Epsilon cũng đủ rộng rãi thoải mái. Chứng khiến quá trình Epsilon biến thành phi thuyền, thú con ngây đơ toàn tập. Khoảng thời gian này, bé nó bị cảm nên luôn thích để người khác bế, giờ lại chủ động đòi xuống, lượn một vòng trên phi thuyền, xuỵt xuỵt một lần xong mới mỹ mãn chui về lòng Mục Căn.

Trước sau như một dùng tư thế đâm nhào bò vào lòng cậu, sau đó thuần thục “lộn” ra ngoài, chỉ lộ mỗi cái đầu nhỏ, đôi mắt to ẩn sau lông mi dài thượt tỏa sáng long lanh nhìn Mục Căn.

Mục Căn đưa một đầu ngón tay cho nó, nó cũng đưa mỏ qua cắn, nhẹ nhàng ngậm lấy, đôi mắt to híp lại.

Coi mòi có vẻ sung sướng thỏa mãn lắm đây.

“Ngủ đi.” Mục Căn khẽ lắc ngón tay.

“Đợi em thức dậy là tụi mình về nhà rồi, Sigma sẽ nhờ bà Beati kê đơn thuốc cho em, sau đó Sigma sẽ pha thuốc, còn mua kẹo cho em nữa.” Ngồi kế bên anh trai, Sigma cũng lén thò ngón tay chọt chọt đầu bé con.

“Mua cả quả bóng thiệt đẹp cho em chơi nữa.” Nhớ đám Cantus con trong nhà hình như rất thích chơi bóng cao su, Sigma bổ sung một câu.

Thú con ngủ say sưa trong hoàn cảnh an toàn tuyệt đối.

Trong phi thuyền lặng như tờ, phi thuyền Epsilon lặng lẽ tăng độ ấm trong khoang, đồng thời thoáng tăng tốc.

Bầu không khí trong phi thuyền rất yên ả, mang theo thú con mới sinh, giờ đây vô luận là nhân loại hay người máy trên phi thuyền, bao gồm cả bản thân phi thuyền, tất cả đều một lòng muốn về nhà.

Mãi tới khi Pi bỗng dưng cất giọng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

“Không đúng, thời gian ở đây không đúng.”

Hắn dùng câu khẳng định.

—–

Moe muốn khóc luôn, muốn vo thành một cục đem về nhà, bé con cưng nhất truyện đây rồi ;A;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện