Không Có Kiếp Sau

Chương 258: Sẽ trói cậu thật chắc



Sau khi móng vuốt nhọc nhằn che nắng giúp Mục Căn cả buổi dời đi, Olivia thấy được mặt cậu.

Tiếp đó, hắn cứng đờ: Gương mặt được nắng nhuộm thành màu mật của Mục Căn rõ ràng có thêm nửa dấu bàn tay màu trắng!

Má nó! Chu đáo chắn nắng hộ Mục Căn, lại quên béng bộ phận không được nắng rọi sẽ phát sinh vấn đề màu sắc không đồng đều! Tiện đây nhắc luôn, (Olivia nâng tay ngó ngó móng vuốt của mình): Tay che nắng giúp Mục Căn không đen đi miếng nào là sao?! Không chỉ tay, mà toàn thân chả có lấy một chỗ rám nắng là sao hả!!!

Mục Căn dòm Olivia mà chẳng hiểu mô tê chi, biểu cảm vốn rất bình thường phối hợp với dấu bàn tay hôm nay bỗng có vẻ đặc biệt buồn cười. Olivia lặng thinh nhìn Mục Căn một lát, đang rầu rĩ không biết nên giải thích thế nào, thì một tốp con gái vừa khéo đi lướt qua mặt họ, ban đầu ánh mắt các cô dừng trên người Olivia, nhưng chẳng lâu sau đã bị… dấu tay trắng trên mặt Mục Căn thu hút.

“Ha ha ha!” Đám con gái bật cười chẳng chút nể nang.

Olivia muốn giải thích gì nữa cũng muộn rồi, một cô nàng trong nhóm đưa gương cho Mục Căn. Dưới sự ra hiệu của đối phương, Mục Căn nhanh chóng phát hiện thay đổi trên mặt mình.

“… Tại trong lúc anh ngủ, ảnh một mực lấy tay che nắng giúp anh, không dịch chuyển tí nào đâu.” Cô bé vừa cười vừa nói, hiển nhiên, cô cũng là một những người sáng giờ luôn săm soi Olivia.

Mục Căn nâng mắt nhìn thoáng qua Olivia, khó có lần không lên tiếng.

“Nhưng giờ ảnh thức rồi, các anh có thể đi chơi nha! Ở đây có nhiều trò chơi trên nước lẫn dưới nước vui lắm đó ~” Tuy mỹ nam tóc vàng vô cùng nóng bỏng, song chàng trai tóc đen nom cũng rất xứng đôi vừa lứa với ảnh, các cô bé lập tức bình thường trở lại, chuyển sang thảo luận những trò chơi thi thú trên hải đảo. Trong thời gian Mục Căn say giấc, Olivia canh chừng cậu, các cô đã thử rất nhiều trò, nên tương đối hiểu biết.

Bỏ qua chức vụ cao chót vót tại Quốc vụ viện và Quân đội, tuổi tác của Olivia và Mục Căn tại đế quốc vẫn là người trẻ tuổi tiêu chuẩn, đương nhiên hứng thú với những chuyện người trẻ tuổi thích. Một bên sẵn lòng giới thiệu, một bên sẵn lòng lắng nghe, hai bên thoáng cái đã tán gẫu vui vẻ. Nhất là đến cuối cùng, đối tượng các cô bé giao tiếp nhiệt tình cơ hồ nghiêng về Mục Căn, Olivia ngồi sau lưng cậu lại biến thành người nghe từ đầu tới đuôi.

Cũng phải, người từng tán phét với Mục Căn không ai không kết cậu ấy — Olivia bĩu môi, ghệ đầu lên vai Mục Căn.

Tư thế trông có vẻ biếng nhác, thực chất sặc mùi đánh dấu địa bàn, thế nên mấy cô bé thoắt cái tỉnh lại – hình như các cô đang quấy rầy thế giới hai người của họ thì phải.

“Mấy trò này nè, nhất định phải thử trước nha!”

Vẫy tay chào Mục Căn mà có chút tiếc nuối, các cô tạm biệt trong nỗi bịn rịn không rời.

Ảo giác ư? Tự dưng thấy thích người này ghê, cực kỳ muốn nói chuyện tiếp nha! Tiếc ơi là tiếc – ngay khoảnh khắc cáo biệt Mục Căn, hầu như trong lòng mọi cô gái đều nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Mà Olivia chỉ thờ ơ nhìn họ tạm biệt Mục Căn, lòng lại thầm nghĩ: Yên tâm, không chỉ các cô đâu, ngay cả ông chú, ông nội mấy trăm tuổi và người văn minh khác cũng thế thôi, hễ ai tán gẫu với Mục Căn xong cũng nghĩ vậy hết.

Đây là sức hút trời sinh của Mục Căn, tồn tại từ rất lâu rồi, thậm chí cả mình…

Olivia sực nhớ ra: Thôi xong – đừng nói mình là người đầu tiên trúng chiêu của Mục Căn nha?

Cơ mà, hắn đúng là nhân loại đầu tiên Mục Căn nhìn thấy trong đời.

“Đi thôi đi thôi!” Khoác vai Mục Căn, cười cười với các cô bé, nhân lúc các cô bị nụ cười của mình chói mù mắt đến nỗi quên phứt việc nói chuyện với Mục Căn, Olivia thuận lợi dụ cậu bỏ chạy.

Hai người đi chơi mọi trò mà các cô bé đề cử, vì là trò chơi tiến cử của đoàn du lịch xem mắt nên đa phần đều là trò tập thể, hơn nữa còn đặc biệt phổ biến với thanh niên thời nay. Lúc mới qua đó, cả Olivia lẫn Mục Căn đều có chút ngẩn tò te: Họ, họ căn bản chưa từng nghe! Đứng giữa một đám bạn cùng trang lứa, họ cứ như hai nhóc nhà quê lên tỉnh. Biết sao được, ai biểu hồi bé họ toàn đi du lịch với nhóm người già làm chi? Khó khăn lắm mới trưởng thành lại lập tức đi làm, bởi công tác quá thành công nên đồng nghiệp xung quanh rặt trung lão niên tuổi gấp mấy lần họ, hai cậu trai hoàn toàn chưa nếm trải sinh hoạt mà người trẻ tuổi nên có!

Hên là cả hai thông minh, người chung quanh lại khoái khoe mẽ làm màu trước mặt họ, hai người mau chóng nắm cách chơi tất cả các trò, sau còn đổi mới toàn bộ kỷ lục cũ. Cuối cùng, dưới tình huống đánh khắp bãi biển không đối thủ, hai người bỗng phát hiện đối phương mới là người duy nhất có thể chiến một trận với mình, thế là…

Cả hai bắt đầu đối chiến như đang phân cao thấp!

Kết quả, các du khách trên bãi cát há hốc mồm dòm hai quái nhân chơi xe đua trên biển thành hiệu quả cơ giáp đại chiến. Đủ loại kỹ thuật thao tác cơ giáp kinh điển hiển thị tất tật trên chiếc xe đồ chơi nho nhỏ, sau vì có súng phun nước gia nhập nên ngoài cơ giáp đại chiến, các du khách lại chứng kiến một màn bắn nhau khiến người ta đầu choáng mắt hoa!

“Hai người kia… tới đây xem mắt thiệt hả?” Không những trợn mắt há mỏ, các du khách còn 囧 cả lũ.

Người khác chơi trò chơi là chơi ám muội, đến lúc thì ngừng, quan trọng là giao lưu với đối tượng mình thấy hứng thú, đôi này thì hay rồi, chắc mẩm là tới thi đấu luôn.

“Vui ghê! Nhưng Ollie quả nhiên lợi hại nha: Cái trò lộn người uốn gối Blanceter kia tớ chơi mãi vẫn không tốt được ~” Rốt cuộc kết thúc vòng đọ sức cuối cùng, Mục Căn nhịn không được phải khen ngợi Olivia.

“Cậu chơi không tốt trò đó là vì hạn chế chiều cao, nhưng trò chém lượn vòng Cary Kraft cậu chơi giỏi hơn tôi.” Olivia cũng rất tán thưởng Mục Căn, thời đi học học khác trường, đi làm lại làm khác ngành, trên phương diện chuyên nghiệp, hai người thực ra không hề có điểm chung. Đành rằng nghe nói đối phương vô cùng ưu tú, song “nghe nói” và tự mình trải qua hoàn toàn khác nhau, kinh ngạc trước kỹ thuật tinh tế của đối phương, lại cảm thán sự hiểu biết của đối phương về kiến thức tương quan, đồng thời cảm thấy hai người có chung quan điểm trên rất nhiều chi tiết —

Du khách xung quanh càng lơ ngơ gà mờ.

Họ nhìn Olivia và Mục Căn bước xuống từ thiết bị trò chơi, tiếp theo vừa tiến hành thảo luận học thuật, vừa đi càng lúc càng xa, những người khác nghe không hiểu 99% lời thốt ra từng miệng họ.

Thế giới học bá ý mà, bọn tui hiểu chết liền.

-_-|||

Mới tuổi này đã có thể leo lên vị trí trọng yếu trong ngành nghề của mình, thế giới của Mục Căn và Olivia xác thật đã khác xa chúng bạn đồng lứa.

Tương lai, họ sẽ đi đến nơi cao hơn, mà người ở đó cũng càng ít hơn.

Tầm nhìn, tư tưởng, thủ đoạn và kỹ năng đối nhân xử thế, trên phương diện này họ già dặn hơn nhiều so với tuổi tác của mình. Trong số bạn đồng lứa, họ đã định trước là cô độc, nhưng —

May mà họ có nhau.

Đề tài người khác cảm thấy chán không thể tả, họ lại thấy thú vị. Olivia và Mục Căn đi tham gia hạng mục thư giãn mà các cô bé đề cử, spa đặc sắc trên hải đảo xa hoa – Xoa Bóp Vui Vẻ ~

Với hạng mục này, có thể nhờ hương thơm và âm nhạc mở đường tiến thêm một bước xúc tiến dung nhập trao đổi hormone, rất chi có lợi cho người trẻ tuổi nảy sinh tình cảm trong tình huống củi khô lửa bốc.

Quả nhiên, trong đầu Olivia mới rồi còn ngập toàn cơ giáp, được mát xa không lâu, đầu óc đã mơ màng bất định rồi. Nghĩ đến ai đó cả người đầy dầu mát xa, đường cong cơ bắp nhất định càng đẹp, Olivia xấu hổ dời tầm mắt về phía Mục Căn, rồi —

-_-|||

Mục Căn lại… lại ngủ mất tiêu.

Olivia trừng Mục Căn đang ngáy o o.

Olivia tiếp tục trừng Mục Căn đang ngáy o o.

Olivia liều mạng trừng Mục Căn đang ngày o o…

Rốt cuộc —

Chính hắn cũng ngáy o o.

Vì vậy, khi những gian phòng cách vách đều đang len lén làm chuyện xấu trong không gian mập mờ, hai tên này lại dành thời gian quý báu để ngủ.

Ngày thứ nhất buồn ngủ là bình thường – tại khoảng thời gian trước vất vả quá mà ~

Ngày hôm sau buồn ngủ cũng tương đối bình thường – tại lệch múi giờ ý đâu!

Nhưng ngày thứ tư, thứ năm vẫn cứ buồn ngủ như vậy, trông kiểu chi cũng không bình thường cho lắm.

Cuối cùng, vào ngày thứ sáu, Olivia lo lắng dẫn Mục Căn đi bệnh viện trên hải đảo.

“Người trẻ tuổi, chào các cậu, xin hỏi có thể giúp đỡ gì cho các cậu? Xin nhắc thêm, phòng khám đặc sắc của bệnh viện chúng tôi là sản khoa nha!” Dưới áo blouse trắng là sơmi hoa đậm chất hải đảo, da rám màu đồng, vị bác sĩ già trông vừa hiền lành lại cởi mở (ớ?).

“Là vầy, dạo gần đây ngày nào bạn tôi cũng thấy buồn ngủ, ngủ bao nhiêu cũng chẳng đủ, hàng ngày tỉnh táo được lát là lại ngủ, bởi ngày trước cậu ấy quá vất vả nên tôi hơi lo lắng…” Olivia tuôn hết một tràng về bệnh trạng của Mục Căn, nói xong còn kèm theo một bảng thống kê về tình huống ngủ của cậu, trên đó ghi chép chi tiết thời gian ngủ, thời gian tỉnh, thậm chí cả số lần ngáp!



Học bá, cấp lực thế đấy.

“À! Hồi trước vất vả quá hả? Ngủ nhiều như vậy, hay là có rồi? Đừng gấp, đây có lẽ là tin vui nha…” Bệnh nhân tiếp đãi mỗi ngày trên cơ bản đều là du khách dính bầu ngoài ý muốn, bác sĩ nghĩ đặc biệt thoáng.

“Làm sao có khả năng! Bọn tôi… còn chưa kết hôn mà!” Olivia đỏ mặt, lớn tiếng nói.

“Chậc… chưa kết hôn cũng có thể mang thai mà…” Bác sĩ sơmi hoa ngẩn người, song ông tức khắc hiểu ý nghĩa thực sự trong lời chàng trai này: Té ra vẫn là tiểu xử nam hở ~

“Đừng nóng, vậy có khả năng là tình huống thứ hai, cậu dẫn cậu ta sang phòng kế bên làm kiểm tra cụ thể về số liệu hormone đi.”

Được thái độ điềm tĩnh của bác sĩ sơmi hoa miễn cưỡng trấn an, Olivia mang Mục Căn vẫn đang ngái ngủ đi phòng cách vách. Dụng cụ hiện nay hết sức tiên tiến, khi họ ra khỏi phòng, báo cáo phân tích đã nằm trong tay bác sĩ sơmi hoa.

“Chúc mừng cậu, bạn cậu sắp thành niên.” Bác sĩ sơmi hoa hiền từ nhìn Olivia và Mục Căn.

Olivia nháy mắt ngu người, ngay cả Mục Căn vốn đang ngáp cũng không khỏi ngẩng đầu lên.

(⊙ o ⊙) Hả?! Ông nói gì cơ?

Nhìn ra nghi vấn từ vẻ mặt họ, bác sĩ sơmi hoa lại cười híp mắt bổ sung một câu:

“Chịu ảnh hưởng từ đại lượng tín hiệu hormone chung quanh, gen ẩn tàng trong cơ thể bạn cậu được kích hoạt, báo cáo cho thấy số liệu kiểm tra triệu chứng bệnh gần đây của cậu ta biến hóa cực lớn, nếu không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, trong mấy ngày này, cậu ta sẽ biến thành nguyên hình. Phải rồi, trước đây cậu ta vẫn chưa thể biến thành nguyên hình đúng không? Nếu vậy thì đúng…”

Bác sĩ sơmi hoa vẫn đang nói, Mục Căn đã triệt để tỉnh táo, cậu nhìn bác sĩ miêu tả quá trình biến hình bằng ánh mắt khó tin, mặt đơ luôn.

“Đúng rồi, nguyên hình của cậu là gì? Hoặc nguyên hình của cha mẹ cậu là gì?” Bác sĩ sơmi hoa rốt cuộc hỏi tới điểm này.

“… Chắc, chắc là… khỉ?” Mục Căn đáp không chắc lắm.

“Ớ… khỉ sao? Vậy hơi khó rồi đây.” Bác sĩ sơmi hoa nhíu mày, tức tốc quay sang dặn dò Olivia: “Lớn vầy rồi mới biến hình như cậu ta, thời điểm ban đầu vô cùng có khả năng bị gen dã tính chiếm cứ ý thức, cậu phải phòng ngừa cậu ta chạy trốn đó!”

“Aiz! Hải đảo rộng thế này, một con khỉ chạy đi không dễ tìm về đâu, cậu nhất thiết phải trông chừng thiệt kỹ, ngộ nhỡ thời điểm chất dẫn dụ hormone phát ra đạt giá trị cao nhất, rồi bị bầy khỉ trong rừng phát hiện, hậu quả có lẽ hơi bị không xong đấy…”

Nghe đến đó, Mục Căn triệt để dại ra!!!!!

Nhìn sang Olivia như muốn xin giúp đỡ, tiếp theo, cậu nhận được lời cam đoan thành khẩn từ hắn:

“Mục Căn, biến thành khỉ cũng đừng sợ, tôi nhất định sẽ trói cậu thật chắc, cậu yên tâm đi.”

Thấy nét mặt như đang hạ quyết định gì đó của Olivia, khóe miệng Mục Căn giật giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện