Không Có Kiếp Sau
Chương 37: Người ba đầu
Olivia – kẻ bị người đàn ông tóc bạc tìm kiếm – hiển nhiên đang ở cùng Mục Căn. Dưới thao tác chuẩn xác của Epsilon, bọn họ rốt cuộc rời khỏi tinh vực Lăng Hoàng Đế Biển Chết một cách nhanh chóng.
“Cuối cùng cũng lết khỏi phần mộ kia.” Olivia duỗi lưng một cái, quay sang muốn nói chuyện với Mục Căn, lại phát hiện Mục Căn đang dán cả người lên cửa sổ.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Olivia tò mò đi tới cạnh Mục Căn, nhìn theo tầm mắt cậu: Ngoài kia chả có gì ngoài mấy cái phi thuyền.
Mục Căn chỉ ngẩn ngơ dòm ra ngoài cửa sổ mà chẳng nói lời nào. Bối cảnh trưởng thành bất đồng đã định trước Olivia không thể lý giải cảm giác hiện tại của cậu.
Sau khi rời Lăng Hoàng Đế Biển Chết, ngày càng nhiều phi thuyền xuất hiện xung quanh họ.
Nhiều “người” quá — đây là cảm giác duy nhất của Mục Căn bây giờ!
Trên mỗi phi thuyền đều có rất nhiều người, ở đây lắm phi thuyền như vậy, nghĩa là có càng nhiều người hơn nữa!
“Chỗ này đông người ghê!” Mục Căn rốt cuộc hết nhịn nổi, hưng phấn quay mặt qua, mắt cậu sáng lấp lánh, hai má cũng phơn phớt hồng.
“Hửm… có sao?” Olivia nhìn nhìn ra ngoài: Hơn mười phi thuyền thôi mà, có gì hay đâu? Ở cái chốn chim không thèm đẻ trứng này thì có bao nhiêu phi thuyền chứ!
Nhưng Mục Căn rõ ràng rất kích động: “Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy nhiều người như vầy đó! Người giống y đúc tớ luôn!”
Được rồi, quên mất nhóc này chui ra từ cái hành tinh còn nông thôn hơn cả nông thôn.
Tuy nhiên, Olivia nghĩ mình nên nhắc nhở nhóc hai lúa một chút:
“Người ở đây có thể sẽ khác với tưởng tượng của cậu…”
“Hở?”
Nom bản mặt ngốc xít ngập dấu chấm hỏi của Mục Căn, Olivia bỏ lửng câu, cười xấu xa rồi bỏ chạy một nước.
Sau đó, Mục Căn chả mấy chốc đã hiểu tại sao hắn nói vậy.
“Ách…” Nhìn người xuất hiện trong màn hình, Mục Căn có chút lắp bắp.
“Xin chào, xin hỏi ngài muốn ăn gì?” Mãi không thấy chọn món, “người” trong màn hình hơi mất kiên nhẫn.
Chuyện là vầy: Ban nãy đúng lúc có một phi thuyền màu đỏ tạt ngang tuyến đường của họ, vừa thoáng thấy đối phương, Ollie lập tức ngăn họ lại.
Theo Ollie giới thiệu, đây là một nhà ăn di động, bọn họ qua lại như thoi đưa trong vũ trụ, chuyên cung cấp các loại thức ăn nhanh và món nhẹ cho dân du hành giữa các hành tinh.
Kết nối với thiết bị truyền tin của đối phương xong, Olivia liền cười xấu xa, đẩy Mục Căn đến trước màn hình theo dõi. Chỉ một chốc sau, nhân viên phục vụ nhà ăn đã có mặt, rồi —
Mục Căn trợn mắt há hốc mồm – nhân viên phục vụ trên màn hình đúng là người, nhưng hắn có ba cái đầu lận!
Ba đầu thì thôi đi, đã thế hình dạng mỗi cái còn khác nhau, hai đầu trong đó rành rành là nữ! Đầu còn lại là nam!
“Sao, bị dọa rồi hở? Người ở đây đúng là người, đáng tiếc không giống cậu nha ~” Olivia đứng kế cậu cười trộm.
“Hả… Tớ chỉ đang nghĩ không biết nên gọi tiên sinh hay tiểu thư thôi…” Mục Căn nhỏ giọng đáp.
Lần này đến phiên Olivia trợn mắt há hốc mồm: Té ra không phải bị người ba đầu dọa, mà đang xoắn xuýt ba đầu giới tính không đều thì biết xưng hô thế nào ư?
Olivia cảm thấy bản thân càng lúc càng không hiểu cấu tạo não của Mục Căn 囧.
Tiếc rằng Olivia cũng bó tay trước thắc mắc của cậu, hắn biết trong vũ trụ có người ba đầu, nhưng giới tính người ba đầu luôn rất khó phân, người bình thường gặp họ cũng hiếm khi xưng “tiên sinh” hay “tiểu thư”, đa phần sẽ gọi thẳng là “này”.
Sau cùng vẫn là Mục Căn tự tìm được cách giải quyết, cậu nhìn kỹ tấm thẻ đeo trước ngực nhân viên phục vụ, phân biệt rõ tên đối phương, tới khi mở miệng lần hai thì hoàn toàn không ấp úng nữa.
“Chào tiên sinh, xin cho tôi xem menu!” Ánh mắt Mục Căn kiên định, cậu nói vô cùng dứt khoát.
Nhưng trong lòng cậu kỳ thực không kiên định lắm: Gọi món trong nhà ăn như vậy đúng không? Đã sớm học được lời này thông qua đối thoại mẫu trong sách giáo khoa, nhưng vì chưa từng thực hành nên Mục Căn cứ thấy sờ sợ.
Bấy giờ đến lượt nhân viên phục vụ ngẩn người.
Trong ba cái đầu của hắn, một đầu quay sang phải xem TV, một cái khác đang tiếp điện thoại, song thời điểm nghe Mục Căn nói, cả hai đầu đều đồng loạt quay lại đây. Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Mục Căn có chút căng thẳng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Tiếp theo, ba cái đầu cùng nở nụ cười tươi rói, tuy cười rất sáng lạn, ngặt nỗi hiệu quả có phần khủng bố.
Mục Căn cũng cười theo phản xạ.
“Chào tiên sinh, mời xem menu.” Vẻ mất kiên nhẫn vừa rồi biến mất tăm, thái độ nhân viên phục vụ nhoáng cái trở nên thân thiện.
Lần này ngay cả Olivia cũng sửng sốt — phi thuyền nhà ăn này nằm dưới trướng một tập đoàn ăn uống cực lớn, người sáng lập thuộc hành tinh Faroe. Mà hành tinh Faroe là quê hương của người ba đầu, uống nước nhớ nguồn, thành ra đa số nhân viên tập đoàn đều đến từ hành tinh ấy. Trên tinh hệ, người ba đầu nổi tiếng là nóng nảy và thiếu tinh thần phục vụ, hiềm nỗi chuỗi phi thuyền của họ có quy mô lớn nhất, rất nhiều người buộc phải tiếp tục sử dụng dịch vụ của họ.
Olivia chính là một trong số những vị khách thường xuyên bị cách phục vụ tồi tệ của người ba đầu chọc tức gần chết.
Hắn cũng thường mua thức ăn trên phi thuyền của người Faroe, và chưa lần nào nhận được sắc mặt hoà nhã, có một dạo nguyện vọng lớn nhất của hắn là “Bắn bỏ hành tinh Faroe, diệt sạch toàn bộ người ba đầu trong vũ trụ”!
Lúc này ngăn phi thuyền cũng là vừa khéo, Olivia chỉ muốn quan sát phản ứng của Mục Căn khi thấy người ba đầu thôi, chứ như bình thường, hắn đời nào tùy tiện mua hàng của họ như vậy.
Bên mình là hai khách duy nhất được người ba đầu phục vụ nhiệt tình đúng không (← hắn trùng hợp đứng cạnh Mục Căn, nên thời điểm người ba đầu cười với Mục Căn cũng là cười với hắn nhỉ.)
Olivia nghĩ phải chăng mình đang mơ.
Nhưng giấc mơ vẫn đang tiếp diễn, nụ cười trên mặt người ba đầu được liên hành tinh công nhận là “nhân viên phục vụ tồi nhất” vẫn còn nguyên, hắn cười tủm tỉm đặt thật nhiều menu lên màn hình, quá trời menu Olivia không biết cũng có mặt!
“Tiên sinh, không cần nhìn mấy menu chính thức này, trực tiếp xem hai menu bên phải được rồi.” Ba cái đầu to cùng cười híp mắt, nói.
“Ơ… Tại sao?” Mục Căn gãi gãi đầu.
“Vì menu bên trái chỉ cho khách bình thường xem, dùng toàn nguyên liệu thừa giá bèo không à ~ không thích hợp với thiếu niên đang lớn như ngài đây đâu!”
Mẹ mi! Bộ ta không phải thiếu niên đang lớn chắc?! Trước đây bọn mi chỉ cho ta xem menu bên trái này thôi nha — Olivia 囧!
“Hóa ra là thế.” Mục Căn gật đầu, bắt đầu nghiên cứu hai menu bên phải.
Lẳng lặng nghe hai người đối thoại, Olivia cũng lại gần nghiên cứu menu bên phải.
“Cá Lara nướng được đó! Chọn nhé? Trứng long quy luộc suối nước nóng cũng ngon, lấy hai cái đi!” Olivia nói liên tù tì tên một đống món ăn, rồi hắn cảm giác Mục Căn đang lén chọt chọt mình.
“Sao?” Ánh mắt Olivia vẫn dừng trên menu, bao lâu rồi chỉ ăn dịch dinh dưỡng, hắn nhớ mấy món ăn được chế biến lắm luôn (≧▽≦)!
“Ollie, tớ nghĩ đến một vấn đề.” Giọng Mục Căn đặc biệt nhỏ, Olivia buộc phải tới gần mới nghe rõ.
“Cậu có tiền không?” Mục Căn hỏi vô cùng nghiêm túc.
Olivia thoáng cái cứng đờ.
Hắn vụng trộm sờ sờ túi, đoạn chột dạ ngẩng đầu lên: “Tiền… mua kẹo que hết rồi…”
Bày ra vẻ mặt “quả nhiên” xong, Mục Căn ngẩng đầu lên, hết sức thành khẩn nói với nhân viên phục vụ đang chờ: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có tiền.”
Cậu nói quá nhanh, Olivia căn bản chưa kịp chặn miệng cậu thì lời đã thốt ra.
Thôi tiêu —
Người ba đầu tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua, đã vẫy là phải trả tiền, nếu xì không ra tiền…
Giờ Olivia đang hối hận muốn chết, mình chặn phi thuyền của họ làm chi không biết. Nhưng hắn cũng không bó tay chịu chết, bèn lén kêu Manh Manh đến, bắt đầu tính toán tỷ lệ mình đánh thắng phi thuyền người ta.
Kế đó, sự tình càng thêm khó tin lại phát sinh:
“Không sao, ngài là vị khách thứ năm trăm của ngày hôm nay, được gọi món miễn phí!” Ba cái mặt to vẫn cười tít mắt, một chút tức giận cũng không có.
Trợn mắt nói xạo! Hôm nay mới qua mười phút, bọn mi đào đâu ra năm trăm khách!!! — Olivia xem giờ, càng cảm thấy huyền huyễn hơn.
Đáng tiếc Mục Căn hoàn toàn chả thấy gì, cậu tin, rồi chọn hết mấy món Olivia vừa chỉ, riêng cậu chỉ cần một ly sữa.
Sữa có thể giúp mình cao lớn hơn — viết thế đó! Mục Căn muốn uống thử lâu rồi!
“Vâng, tiếp theo xin mở cửa nối tiếp với chúng tôi.” Nhân viên cửa hàng cười híp mắt, nghiêm túc nhớ kỹ đơn hàng của Mục Căn. Ngay khi Mục Căn nói xong lời cám ơn và hẹn gặp lại, chuẩn bị tắt thiết bị truyền tin, nhân viên cửa hàng bỗng cười tủm tỉm mở miệng.
“Chào tiên sinh, tôi mạn phép hỏi một vấn đề cuối cùng được không?”
“A? Được.” Mục Căn ngớ ra, lập tức gật đầu.
“Xin hỏi vì sao ngài gọi tôi là tiên sinh? Hai khuôn mặt này của tôi là nữ mà?”
“…” Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, Mục Căn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thật thà đáp: “Tôi nhìn thẻ trên ngực anh, trên đó viết tên anh phải không? Đó là tên con trai mà, biển Côn Lôn mỹ lệ là ý nghĩa tên anh đúng chứ? Tên hay lắm.”
Tiết ngôn ngữ của bác hai có dạy về ngôn ngữ này, tuy rằng Mục Căn nói không sõi lắm, nhưng đọc viết không thành vấn đề.
Vì thế, người ba đầu càng vui vẻ hơn.
“Quả là một vị tiên sinh uyên bác, cám ơn ngài.”
“…” Vẫy vẫy tay lần cuối với nhân viên phục vụ, Mục Căn ngắt thiết bị truyền tin.
Cậu đâu biết mình đã làm một việc rất quan trọng với người ba đầu: Do dân số thưa thớt, văn hóa lạc hậu, ngôn ngữ của người ba đầu đã suy tàn, hơn nữa vì mỗi đầu mang giới tính khác nhau nên phần lớn người không thể xác định giới tính của họ.
Trong tình huống không gọi được tên, không phân rõ giới tính, đa số người đối mặt với người ba đầu sẽ trực tiếp gọi họ là “này”, rất nhiều người ba đầu sau khi rời bỏ quê nhà đều không còn cơ hội được nghe xưng hô đàng hoàng.
Đây là hành vi rất thiếu tôn trọng.
Ban nãy Mục Căn gặp người ba đầu kia, ngay từ đầu đã xưng hô chính xác.
Một ngày mới đẹp làm sao — nhân viên ba đầu tâm trạng vui vẻ tặng thêm một phần thịt nguội vào đơn hàng của Mục Căn.
“Đúng là một ngày tuyệt vời!” Thấy món tặng kèm, Olivia cũng sướng rơn: “Đây là món mắc nhất trên thuyền họ đấy! Số lượng còn có hạn nữa chứ!”
Thế là Olivia mừng rỡ bưng đĩa qua.
Mục Căn sững người, đoạn cấp tốc đuổi theo cái khay đối phương đang thu về, lấy thứ gì đó trong ba lô bỏ lên.
“Mau tới ăn nè!” Olivia gọi cậu: “Cậu mới thả cái gì lên khay người ta vậy?”
“Đồng hồ báo thức nhặt được trên Bạch Vân Đóa Đóa.” Mục Căn thành thật trả lời, bê sữa lên uống một ngụm lớn, đoạn kinh ngạc mở to mắt.
“Cái gì!!!” Olivia sặc đồ ăn: “Đó, đó là –”
Một trăm năm mươi triệu farad tệ mà!
Hắn chưa nói xong, Mục Căn đã xắn một miếng cá nhét vô miệng hắn.
“Ngon hông?”
“Ngon…”
“Ngon thì ăn nhiều vào.”
“… Ờ.”
Quả là một ngày quang đãng.
Con người của thế giới ngoài kia cũng thiệt tốt bụng — Mục Căn sung sướng nghĩ.
Té ra người ba đầu cũng không phải dạng bất chấp lý lẽ — Olivia cũng có cái nhìn mới về chủng tộc này, mấy món trên menu bí mật ngon ghê, không bắn bỏ hành tinh của họ thì có lợi hơn nhỉ.
Trong lúc vô tình, tương lai của vũ trụ đã lặng lẽ đổi thay.
“Cuối cùng cũng lết khỏi phần mộ kia.” Olivia duỗi lưng một cái, quay sang muốn nói chuyện với Mục Căn, lại phát hiện Mục Căn đang dán cả người lên cửa sổ.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Olivia tò mò đi tới cạnh Mục Căn, nhìn theo tầm mắt cậu: Ngoài kia chả có gì ngoài mấy cái phi thuyền.
Mục Căn chỉ ngẩn ngơ dòm ra ngoài cửa sổ mà chẳng nói lời nào. Bối cảnh trưởng thành bất đồng đã định trước Olivia không thể lý giải cảm giác hiện tại của cậu.
Sau khi rời Lăng Hoàng Đế Biển Chết, ngày càng nhiều phi thuyền xuất hiện xung quanh họ.
Nhiều “người” quá — đây là cảm giác duy nhất của Mục Căn bây giờ!
Trên mỗi phi thuyền đều có rất nhiều người, ở đây lắm phi thuyền như vậy, nghĩa là có càng nhiều người hơn nữa!
“Chỗ này đông người ghê!” Mục Căn rốt cuộc hết nhịn nổi, hưng phấn quay mặt qua, mắt cậu sáng lấp lánh, hai má cũng phơn phớt hồng.
“Hửm… có sao?” Olivia nhìn nhìn ra ngoài: Hơn mười phi thuyền thôi mà, có gì hay đâu? Ở cái chốn chim không thèm đẻ trứng này thì có bao nhiêu phi thuyền chứ!
Nhưng Mục Căn rõ ràng rất kích động: “Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy nhiều người như vầy đó! Người giống y đúc tớ luôn!”
Được rồi, quên mất nhóc này chui ra từ cái hành tinh còn nông thôn hơn cả nông thôn.
Tuy nhiên, Olivia nghĩ mình nên nhắc nhở nhóc hai lúa một chút:
“Người ở đây có thể sẽ khác với tưởng tượng của cậu…”
“Hở?”
Nom bản mặt ngốc xít ngập dấu chấm hỏi của Mục Căn, Olivia bỏ lửng câu, cười xấu xa rồi bỏ chạy một nước.
Sau đó, Mục Căn chả mấy chốc đã hiểu tại sao hắn nói vậy.
“Ách…” Nhìn người xuất hiện trong màn hình, Mục Căn có chút lắp bắp.
“Xin chào, xin hỏi ngài muốn ăn gì?” Mãi không thấy chọn món, “người” trong màn hình hơi mất kiên nhẫn.
Chuyện là vầy: Ban nãy đúng lúc có một phi thuyền màu đỏ tạt ngang tuyến đường của họ, vừa thoáng thấy đối phương, Ollie lập tức ngăn họ lại.
Theo Ollie giới thiệu, đây là một nhà ăn di động, bọn họ qua lại như thoi đưa trong vũ trụ, chuyên cung cấp các loại thức ăn nhanh và món nhẹ cho dân du hành giữa các hành tinh.
Kết nối với thiết bị truyền tin của đối phương xong, Olivia liền cười xấu xa, đẩy Mục Căn đến trước màn hình theo dõi. Chỉ một chốc sau, nhân viên phục vụ nhà ăn đã có mặt, rồi —
Mục Căn trợn mắt há hốc mồm – nhân viên phục vụ trên màn hình đúng là người, nhưng hắn có ba cái đầu lận!
Ba đầu thì thôi đi, đã thế hình dạng mỗi cái còn khác nhau, hai đầu trong đó rành rành là nữ! Đầu còn lại là nam!
“Sao, bị dọa rồi hở? Người ở đây đúng là người, đáng tiếc không giống cậu nha ~” Olivia đứng kế cậu cười trộm.
“Hả… Tớ chỉ đang nghĩ không biết nên gọi tiên sinh hay tiểu thư thôi…” Mục Căn nhỏ giọng đáp.
Lần này đến phiên Olivia trợn mắt há hốc mồm: Té ra không phải bị người ba đầu dọa, mà đang xoắn xuýt ba đầu giới tính không đều thì biết xưng hô thế nào ư?
Olivia cảm thấy bản thân càng lúc càng không hiểu cấu tạo não của Mục Căn 囧.
Tiếc rằng Olivia cũng bó tay trước thắc mắc của cậu, hắn biết trong vũ trụ có người ba đầu, nhưng giới tính người ba đầu luôn rất khó phân, người bình thường gặp họ cũng hiếm khi xưng “tiên sinh” hay “tiểu thư”, đa phần sẽ gọi thẳng là “này”.
Sau cùng vẫn là Mục Căn tự tìm được cách giải quyết, cậu nhìn kỹ tấm thẻ đeo trước ngực nhân viên phục vụ, phân biệt rõ tên đối phương, tới khi mở miệng lần hai thì hoàn toàn không ấp úng nữa.
“Chào tiên sinh, xin cho tôi xem menu!” Ánh mắt Mục Căn kiên định, cậu nói vô cùng dứt khoát.
Nhưng trong lòng cậu kỳ thực không kiên định lắm: Gọi món trong nhà ăn như vậy đúng không? Đã sớm học được lời này thông qua đối thoại mẫu trong sách giáo khoa, nhưng vì chưa từng thực hành nên Mục Căn cứ thấy sờ sợ.
Bấy giờ đến lượt nhân viên phục vụ ngẩn người.
Trong ba cái đầu của hắn, một đầu quay sang phải xem TV, một cái khác đang tiếp điện thoại, song thời điểm nghe Mục Căn nói, cả hai đầu đều đồng loạt quay lại đây. Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Mục Căn có chút căng thẳng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Tiếp theo, ba cái đầu cùng nở nụ cười tươi rói, tuy cười rất sáng lạn, ngặt nỗi hiệu quả có phần khủng bố.
Mục Căn cũng cười theo phản xạ.
“Chào tiên sinh, mời xem menu.” Vẻ mất kiên nhẫn vừa rồi biến mất tăm, thái độ nhân viên phục vụ nhoáng cái trở nên thân thiện.
Lần này ngay cả Olivia cũng sửng sốt — phi thuyền nhà ăn này nằm dưới trướng một tập đoàn ăn uống cực lớn, người sáng lập thuộc hành tinh Faroe. Mà hành tinh Faroe là quê hương của người ba đầu, uống nước nhớ nguồn, thành ra đa số nhân viên tập đoàn đều đến từ hành tinh ấy. Trên tinh hệ, người ba đầu nổi tiếng là nóng nảy và thiếu tinh thần phục vụ, hiềm nỗi chuỗi phi thuyền của họ có quy mô lớn nhất, rất nhiều người buộc phải tiếp tục sử dụng dịch vụ của họ.
Olivia chính là một trong số những vị khách thường xuyên bị cách phục vụ tồi tệ của người ba đầu chọc tức gần chết.
Hắn cũng thường mua thức ăn trên phi thuyền của người Faroe, và chưa lần nào nhận được sắc mặt hoà nhã, có một dạo nguyện vọng lớn nhất của hắn là “Bắn bỏ hành tinh Faroe, diệt sạch toàn bộ người ba đầu trong vũ trụ”!
Lúc này ngăn phi thuyền cũng là vừa khéo, Olivia chỉ muốn quan sát phản ứng của Mục Căn khi thấy người ba đầu thôi, chứ như bình thường, hắn đời nào tùy tiện mua hàng của họ như vậy.
Bên mình là hai khách duy nhất được người ba đầu phục vụ nhiệt tình đúng không (← hắn trùng hợp đứng cạnh Mục Căn, nên thời điểm người ba đầu cười với Mục Căn cũng là cười với hắn nhỉ.)
Olivia nghĩ phải chăng mình đang mơ.
Nhưng giấc mơ vẫn đang tiếp diễn, nụ cười trên mặt người ba đầu được liên hành tinh công nhận là “nhân viên phục vụ tồi nhất” vẫn còn nguyên, hắn cười tủm tỉm đặt thật nhiều menu lên màn hình, quá trời menu Olivia không biết cũng có mặt!
“Tiên sinh, không cần nhìn mấy menu chính thức này, trực tiếp xem hai menu bên phải được rồi.” Ba cái đầu to cùng cười híp mắt, nói.
“Ơ… Tại sao?” Mục Căn gãi gãi đầu.
“Vì menu bên trái chỉ cho khách bình thường xem, dùng toàn nguyên liệu thừa giá bèo không à ~ không thích hợp với thiếu niên đang lớn như ngài đây đâu!”
Mẹ mi! Bộ ta không phải thiếu niên đang lớn chắc?! Trước đây bọn mi chỉ cho ta xem menu bên trái này thôi nha — Olivia 囧!
“Hóa ra là thế.” Mục Căn gật đầu, bắt đầu nghiên cứu hai menu bên phải.
Lẳng lặng nghe hai người đối thoại, Olivia cũng lại gần nghiên cứu menu bên phải.
“Cá Lara nướng được đó! Chọn nhé? Trứng long quy luộc suối nước nóng cũng ngon, lấy hai cái đi!” Olivia nói liên tù tì tên một đống món ăn, rồi hắn cảm giác Mục Căn đang lén chọt chọt mình.
“Sao?” Ánh mắt Olivia vẫn dừng trên menu, bao lâu rồi chỉ ăn dịch dinh dưỡng, hắn nhớ mấy món ăn được chế biến lắm luôn (≧▽≦)!
“Ollie, tớ nghĩ đến một vấn đề.” Giọng Mục Căn đặc biệt nhỏ, Olivia buộc phải tới gần mới nghe rõ.
“Cậu có tiền không?” Mục Căn hỏi vô cùng nghiêm túc.
Olivia thoáng cái cứng đờ.
Hắn vụng trộm sờ sờ túi, đoạn chột dạ ngẩng đầu lên: “Tiền… mua kẹo que hết rồi…”
Bày ra vẻ mặt “quả nhiên” xong, Mục Căn ngẩng đầu lên, hết sức thành khẩn nói với nhân viên phục vụ đang chờ: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có tiền.”
Cậu nói quá nhanh, Olivia căn bản chưa kịp chặn miệng cậu thì lời đã thốt ra.
Thôi tiêu —
Người ba đầu tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua, đã vẫy là phải trả tiền, nếu xì không ra tiền…
Giờ Olivia đang hối hận muốn chết, mình chặn phi thuyền của họ làm chi không biết. Nhưng hắn cũng không bó tay chịu chết, bèn lén kêu Manh Manh đến, bắt đầu tính toán tỷ lệ mình đánh thắng phi thuyền người ta.
Kế đó, sự tình càng thêm khó tin lại phát sinh:
“Không sao, ngài là vị khách thứ năm trăm của ngày hôm nay, được gọi món miễn phí!” Ba cái mặt to vẫn cười tít mắt, một chút tức giận cũng không có.
Trợn mắt nói xạo! Hôm nay mới qua mười phút, bọn mi đào đâu ra năm trăm khách!!! — Olivia xem giờ, càng cảm thấy huyền huyễn hơn.
Đáng tiếc Mục Căn hoàn toàn chả thấy gì, cậu tin, rồi chọn hết mấy món Olivia vừa chỉ, riêng cậu chỉ cần một ly sữa.
Sữa có thể giúp mình cao lớn hơn — viết thế đó! Mục Căn muốn uống thử lâu rồi!
“Vâng, tiếp theo xin mở cửa nối tiếp với chúng tôi.” Nhân viên cửa hàng cười híp mắt, nghiêm túc nhớ kỹ đơn hàng của Mục Căn. Ngay khi Mục Căn nói xong lời cám ơn và hẹn gặp lại, chuẩn bị tắt thiết bị truyền tin, nhân viên cửa hàng bỗng cười tủm tỉm mở miệng.
“Chào tiên sinh, tôi mạn phép hỏi một vấn đề cuối cùng được không?”
“A? Được.” Mục Căn ngớ ra, lập tức gật đầu.
“Xin hỏi vì sao ngài gọi tôi là tiên sinh? Hai khuôn mặt này của tôi là nữ mà?”
“…” Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, Mục Căn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thật thà đáp: “Tôi nhìn thẻ trên ngực anh, trên đó viết tên anh phải không? Đó là tên con trai mà, biển Côn Lôn mỹ lệ là ý nghĩa tên anh đúng chứ? Tên hay lắm.”
Tiết ngôn ngữ của bác hai có dạy về ngôn ngữ này, tuy rằng Mục Căn nói không sõi lắm, nhưng đọc viết không thành vấn đề.
Vì thế, người ba đầu càng vui vẻ hơn.
“Quả là một vị tiên sinh uyên bác, cám ơn ngài.”
“…” Vẫy vẫy tay lần cuối với nhân viên phục vụ, Mục Căn ngắt thiết bị truyền tin.
Cậu đâu biết mình đã làm một việc rất quan trọng với người ba đầu: Do dân số thưa thớt, văn hóa lạc hậu, ngôn ngữ của người ba đầu đã suy tàn, hơn nữa vì mỗi đầu mang giới tính khác nhau nên phần lớn người không thể xác định giới tính của họ.
Trong tình huống không gọi được tên, không phân rõ giới tính, đa số người đối mặt với người ba đầu sẽ trực tiếp gọi họ là “này”, rất nhiều người ba đầu sau khi rời bỏ quê nhà đều không còn cơ hội được nghe xưng hô đàng hoàng.
Đây là hành vi rất thiếu tôn trọng.
Ban nãy Mục Căn gặp người ba đầu kia, ngay từ đầu đã xưng hô chính xác.
Một ngày mới đẹp làm sao — nhân viên ba đầu tâm trạng vui vẻ tặng thêm một phần thịt nguội vào đơn hàng của Mục Căn.
“Đúng là một ngày tuyệt vời!” Thấy món tặng kèm, Olivia cũng sướng rơn: “Đây là món mắc nhất trên thuyền họ đấy! Số lượng còn có hạn nữa chứ!”
Thế là Olivia mừng rỡ bưng đĩa qua.
Mục Căn sững người, đoạn cấp tốc đuổi theo cái khay đối phương đang thu về, lấy thứ gì đó trong ba lô bỏ lên.
“Mau tới ăn nè!” Olivia gọi cậu: “Cậu mới thả cái gì lên khay người ta vậy?”
“Đồng hồ báo thức nhặt được trên Bạch Vân Đóa Đóa.” Mục Căn thành thật trả lời, bê sữa lên uống một ngụm lớn, đoạn kinh ngạc mở to mắt.
“Cái gì!!!” Olivia sặc đồ ăn: “Đó, đó là –”
Một trăm năm mươi triệu farad tệ mà!
Hắn chưa nói xong, Mục Căn đã xắn một miếng cá nhét vô miệng hắn.
“Ngon hông?”
“Ngon…”
“Ngon thì ăn nhiều vào.”
“… Ờ.”
Quả là một ngày quang đãng.
Con người của thế giới ngoài kia cũng thiệt tốt bụng — Mục Căn sung sướng nghĩ.
Té ra người ba đầu cũng không phải dạng bất chấp lý lẽ — Olivia cũng có cái nhìn mới về chủng tộc này, mấy món trên menu bí mật ngon ghê, không bắn bỏ hành tinh của họ thì có lợi hơn nhỉ.
Trong lúc vô tình, tương lai của vũ trụ đã lặng lẽ đổi thay.
Bình luận truyện