Không Có Lai Sinh

Chương 49: Đằng sau những mưu toan



Trong căn phòng nhỏ của Thanh Liên tại Đông đô, Hạ Phương Nghi bước vào phòng, cúi đầu:

-Mời nương nương dùng bữa sáng.

-Vâng….

Thanh Liên không phải trải qua thời gian nghén như nhiều thai phụ khác. Nàng mũm mĩm hơn trước, làn da mịn màng như mỡ đông. Bàn tay nhỏ nhắn đang mải mê luồn kim, xe chỉ may cho xong bộ đồ cho trẻ con.

-Nương nương cũng nên nghỉ ngơi đi. Đừng bắt đôi mắt làm việc nhiều quá!

-Ta biết rồi….

Thanh Liên ngừng tay, sờ nhẹ lên bụng mình.

Nàng đã gạt tiểu thư. Đã phụ tiểu thư. Bởi vì tiểu thư đã phụ nàng?

Không phải, Thanh Liên không trách Nhâm Uyển. Nàng ấy có trách nhiệm của mình. Thanh Liên cũng từng như vậy. Nàng cứ nghĩ mình trở lại là có thể thay đổi được nhiều thứ. Bù đắp cho Thiết Hàn.

Nhưng nàng cũng chỉ là một sinh linh nhỏ bé. Trọng sinh thì sao? Số phận luôn xoay chiều, không đứng yên một chỗ cho những kẻ đã biết về nó thỏa sức làm theo ý mình.

-Nương nương dùng bữa đi!

Hạ Phương Nghi bưng lên vài món điểm tâm thích hợp cho thai phụ. Thanh Liên cảm kích ngẩng lên:

-Cảm ơn Phương Nghi tỷ.

-Nô tỳ không dám.

Thanh Liên vốn không tưởng tượng được, một người nghiêm túc, lúc nào cũng lạnh nhạt, gặp chuyện cũng không loạn như Phương Nghi tại sao lại là một đôi với Phương Lễ được? Cuộc sống của hai người sau này chắc sẽ rất đặc sắc đây?

Khẩu vị cũng không nhạt thếch như trước nữa, Thanh Liên ngon miệng hơn, ăn được nhiều hơn.

-Phương Nghi tỷ…

Một cái bóng thấp thoáng trước phòng, trang phục đen tuyền. Phương Nghi hiểu ý, cúi người:

-Nương nương cứ dùng bữa, nô tỳ xuống khố phòng xem việc may y phục cho phủ đã xong chưa?

-Tỷ đi đi! Ta sẽ dùng hết bữa mà.

Hạ Phương Nghi cũng từng tham gia tử sĩ. Tuy nhiên, nàng không học võ nghệ. Sư phụ từng nói, người như Phương Nghi thích hợp làm gián điệp hơn. Một gián điệp xinh đẹp, có cốt cách của vương giả trời sinh.

Vương giả gì chứ? Cũng chỉ muốn sống sót thôi.

-Chuyện gì?

-Tin từ kinh thành truyền đến. Lục hoàng tử bị người ta vu oan, hiện đã minh oan, trở thành nhiếp chính vương. Vương thượng và Thiết tướng quân trợ giúp Nhiếp chính vương giám quốc, diệt Thái tử, diệt Bát hoàng tử nổi loạn. Đông đô được chính thức tách thành vùng tự trị. Lục hoàng tử còn hỗ trợ hạt giống cho chúng ta.

-Phương đại nhân có thư về không?

-Đại nhân có thư cho tỷ.

Phương Lễ gửi thư cho nàng, thư có bìa màu trắng là công vụ, thư có bìa màu hồng thường bày tỏ nhớ nhung.

Nhớ nhung?

-Phương Nghi tỷ….

Lập Huệ dường như thấy đôi má Phương Nghi đỏ lên. Băng sơn mỹ nhân cũng biết đỏ mặt sao?

Hạ Phương Nghi nhận bức thư màu trắng, để lá thư màu hồng phấn vào trong lồng ngực. Tim nàng đập mạnh hơn vài nhịp. Chỉ vài nhịp thôi.

-Nghi nhi, lương thực sắp đưa đến Đông đô. Đợt đầu nàng cùng Đại công tử nhận lấy, tiến hành gieo trồng ngay trước khi mùa lạnh tới. Sau khi chúng ta tấn công Đồng Bình, những chuyến hàng sau kiểm tra kỹ lưỡng chút.

Phương Lễ muốn đánh Đồng Bình? Trước đây, chỉ cần hòa bình là được. Nhưng giờ đã có hòa bình cùng Cảnh quốc thì phải nhanh chóng củng cố thế lực. Chiến thắng Đồng Bình sẽ củng cố vững chắc nền hòa bình lâu hơn. Trận này vốn phải đánh ngay trong lúc Đông đô vẫn còn danh nghĩa liên kết cùng Cảnh quốc. Đồng Bình phản kháng cũng được sẽ khiến Cảnh quốc vất vả thời gian dài, lo kế đối phó. Không phản kháng thì thừa cơ chiếm vài tiện nghi, thể hiện sức mạnh của Đông đô.

-Hạ cô nương!

Thẩm Hành bước ra. Trên tay cũng có một bức mật hàm.

-Đại công tử….

-Ngày mai Cảnh quốc đưa giống đến. Ta mới nhận được thư của đệ đệ.

-Vâng…Phương tham mưu cũng mới có thư cho nô tỳ. Đợt đầu chúng ta không cần kiểm tra giống, cứ trồng theo hướng dẫn thôi.

-Ừ.

Trong quá trình ra ngoài trong lớp vỏ thương buôn cùng Phương gia, Thẩm Hành đã học được không ít. Tại một tiểu quốc kia, đột nhiên nhận được trợ giúp của nước láng giềng. Đó là một loại hạt giống có năng suất cao. Tiểu quốc trồng loại hạt giống kia, bội thu, còn bán ra ngoài. Nhưng từ đó họ gần như phụ thuộc vào quốc gia kia, chờ được cung cấp hạt giống. Rồi có năm nhận được hạt giống không tốt, mùa màng thất bát. Từ đó, tiểu quốc kia biến mất, trở thành một phần của Đại quốc kia.

Có lẽ Phương Lễ cũng nghĩ đến khả năng này rồi.

-Đợi hạt giống đến, chúng ta cứ như lời Phương tham mưu đã dặn dò. Đợi đệ đệ về rồi tính tiếp.

-Tuân lệnh.

Thẩm Hành nhìn vào bên trong Lương vương phủ. Âm mưu và toan tính. Mệt mỏi thực sự mệt mỏi lắm rồi.

-Cô nương cũng đừng quá để tâm đến chuyện của bọn đàn ông chúng tôi. Khi Phương tham mưu về, ta sẽ nói với đệ đệ, cho hai người nhanh chóng thành hôn.

-Vâng….

Hạ Phương Nghi lại cúi người tạ lễ. Thẩm Hành không nói gì nữa, từ tốn bước vào trong.

Đã có không ít người rót vào tai hắn, chuyện Thẩm Hành là Đại công tử của Lương vương phủ. Đáng lẽ phải là người thay thế phụ vương, đảm nhận vị trí Lương vương, trị vì Đông đô.

Người đã bao năm sống trong bóng tối. Vì ai Thẩm Hành phải cố sức hiển lộ tài năng, đánh lạc hướng chú ý của người vào mình, để người khác không nhớ đến Lương vương phủ còn có một vị công tử khác chỉ biết ăn chơi!

Phụ vương, mẫu phi từ khi Thẩm Hành còn nhỏ đã dặn hắn phải chiếu cố đệ đệ. Hắn chỉ có một đệ đệ duy nhất, kẻ mà khi mới chào đời đã có “hào quang bao quanh Lương vương phủ”. Là kẻ tài năng vượt bậc, ngàn năm có một của phủ Lương vương theo dự đoán của một đại bốc sư đại tài.

Đệ đệ còn quá nhỏ, chỉ mới là một đứa trẻ còn bú sữa, Thẩm Hành là huynh trưởng, càng phải cố gắng bảo bọc che chở em mình. Dù cả đời sống trong bóng tối cũng không sao.

-Đại ca….

-Ngốc tử.

Đứa trẻ luôn bị dự đoán là tài năng vượt bậc, uy hiếp hoàng gia đấy trong mắt Thẩm Hành cũng chỉ là một đứa nhóc. Gào khóc hoảng loạn, cố gắng cứu đại ca, nguyền rủa những kẻ muốn hại đại ca mình.

Ngốc tử, muôn đời là ngốc tử mà.

-Đại ca…

Giọng trong trẻo của Thanh Liên cất lên. Thẩm Hành đã bảo nàng gọi mình như vậy. Rất có không khí gia đình.

-Đệ muội đa lễ, sáng đi dạo à?

-Dạ, đại ca!

Tên đệ đệ nhỏ xíu ngày nào lẽo đẽo theo sau đại ca là hắn giờ đã sắp làm cha. Đứa trẻ lớn lên mong sẽ là một đại ca tốt, giống như Thẩm Hành đã che chở, yêu thương Thẩm Hành Vân suốt đời thơ ấu.

-Đi một lát rồi về đi nhé. Nắng sớm có lợi cho sức khỏe, nhưng nắng buổi trưa thì không đâu.

-Dạ…

Thẩm Hành cười nhẹ, bước về phòng.

Gần như mọi yếu tố cần thiết đều đã đủ. Đệ muội dịu dàng, đệ đệ yêu thương nương tử, vì nàng bỏ cả giang sơn.

Trong căn phòng nhỏ dành riêng cho Thẩm Hành, đang có ai đó đang ngồi. Chiếc áo xanh thẫm, mái tóc dài đen óng thả sau lưng.

-Cuối cùng ngài đã chờ được. Chúc mừng ngài…

-Cảm ơn ngài…

Thẩm Hành nghiêng người. Đã gặp không ít kẻ buôn bán, nhưng kẻ này là kẻ duy nhất kiên trì với khách hàng của mình như vậy, đợi đến nghìn năm cho một thỏa thuận chẳng biết sẽ mang đến lợi ích gì cho hắn ta.

-Thai vị ổn định. Số phận thai nhi cũng đã được nghịch chuyển, không sinh ra trong gia đình hoàng tộc nữa. Dù là thiên sát cô tinh nhưng bản thân hắn cũng có một người cha mang mạng số đó, lại còn dám nghịch thiên chuyển mệnh, trọng sinh làm lại cuộc đời. Mẹ hắn cũng thế, bỏ cả mấy mươi năm dương thọ, quay lại trả ơn. Đây là một đôi cha mẹ không chịu sự chi phối của vận mệnh, đều đã trọng sinh một lần, rất lý tưởng.

-Vâng…

-Thai nhi sinh ra mệnh cứng, có thể hóa giải nhiều kiếp số. Nương theo hắn, cả đời an ổn. Thêm phụ mẫu che chở, điều kiện quá lý tưởng rồi.

-Đúng vậy…

-Ta cũng từng thỏa thuận với hắn. Ngài yên tâm. Ta hoàn toàn có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện. Muôn ngàn năm chịu khổ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

-Cảm ơn ngài…

Thẩm Hành cúi đầu lần nữa để cảm tạ. Ngàn năm đúng là không uổng. Cố nhân cũng sắp giải thoát khỏi mệnh số trắc trở, không cần làm một chiến quỷ, lúc nào cũng vùi mình trong máu tanh.

-Thỏa thuận của chúng ta mong ngài nhớ. Nếu ta khiến Chiến quỷ đại nhân siêu sinh tịnh độ, lai sinh một kiếp, ngài sẽ trả cho ta đúng giá mà chúng ta đã nói trước kia.

-Ta nhớ, đương nhiên nhớ -Thẩm Hành phất nhẹ tay áo – Dù lâu lắm ta không còn làm việc ấy, vẫn vì ngài đã bỏ cả ngàn năm chờ đợi mà hoàn thành ước nguyện. Rất cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài….

Những sợi tóc đen của Lam Mặc bồng bềnh theo gió. Hắn cũng đã đeo đuổi giấc mơ này cả ngàn năm, cuối cùng cũng đã sắp hoàn thành, sắp sửa hoàn thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện